Chương 655 - 659

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 655: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (9)

Hắn hung hăng trừng mắt Nam Cung Thần, cười nhạo nói: "Hơn nữa, làm khách cái gì? Trực tiếp nói thẳng vào vấn đề có phải đỡ mệt không? Âu Dương thiếu chủ, ta nói thật, ta đã sớm nhìn trúng nữ nhi ngươi Âu Dương Thiến, nếu ngươi không ngại, ta lập tức thu dọn hành lý đến Âu Dương gia, làm con rể ngươi luôn cũng không thành vấn đề, dù sao ngươi chỉ có một nữ nhi, mà ta còn có một huynh trưởng."

Quan trọng hơn là, nếu lập quan hệ với Âu Dương gia, nói không chừng ngày nào đó hắn cũng trở thành cường giả thiên nguyên...

Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Lăng cực kì kích động...

Đông Phương Lượng trợn tròn mắt, hắn vì liên hôn với Nam Cung gia mà phí rất nhiều thời gian và công sức, nhưng hôm nay, Nam Cung Thần lại có ý tứ với Âu Dương Thiến, hơn nữa, đệ tử Điền gia cũng muốn đến Âu Dương gia làm rể?

Nghe lời mấy người này nói, Đông Phương Lượng xanh mặt, trong lòng càng ảo não, hối hận.

Kì thật, Nam Cung Thần và Điền Lăng càng muốn cưới Mộ Như Nguyệt hơn, nhưng bọn họ cũng tự hiểu mình không xứng với nữ tử ưu tú như vậy.

Huống chi, bên cạnh nàng còn có một nam nhân lạnh lẽo khủng bố, ai mà dám động tới nam nhân này?

Cho nên, hai người liền chuyển qua Âu Dương Thiến, nữ nhi duy nhất của Âu Dương thiếu chủ...

"Khụ khụ", Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, cười nói, "Ta hiểu tâm ý của hai vị công tử, nhưng dù ta là phụ thân, mọi việc vẫn muốn xem tâm nguyện của nữ nhi, ta không muốn dùng nàng làm công cụ liên hôn, ai có thể khiến nàng hạnh phúc, ta cũng nguyện ý tác thành mối lương duyên này."

Đối với hai người kia, Âu Dương Vân Cẩm cũng tương đối hài lòng.

Bọn họ đều không phải loại ngụy quân tử như Đông Phương Tuấn, cũng không phải tiểu nhân gì, bất luận là Nam Cung Thần hay Điền Lăng đều là nhân trong long phượng.

Đặc biệt là Điền gia, mấy đời đều là một đời một kiếp một đôi, còn nguyện ý đến Âu Dương gia ở rể, nếu Thiến Nhi có thể gả cho hắn thì không còn gì tốt hơn...

"Các vị", Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua hai gia tộc kia, khẽ cười nói, "Đan dược vừa rồi ta đưa cho Âu Dương Vân Cẩm, các ngươi muốn có sao? Đương nhiên, hiện tại thực lực của ta mới đột phá địa nguyên, rồi sẽ có một ngày đột phá thiên nguyên, chân nguyên, thứ ta cần chỉ là thời gian mà thôi."

Mọi người nín thở, khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt.

Những loại đan dược khác bọn họ còn chưa nghĩ đến, chỉ dựa vào đan dược thiên giai mà nàng vừa mới luyện chế đã có thể giúp gia tộc nâng cao một bước rồi.

Nhưng bọn hắn cũng biết, muốn có được đan dược thì phải trả một cái giá xứng đáng!

Mộ Như Nguyệt nhìn đám người, mỉm cười nói: "Thần phục ta, ta dẫn dắt các ngươi đi lên đỉnh cao thực lực! Thần phục ta, ta sẽ cho các ngươi tất cả những thứ tốt nhất!"

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen khẽ bay, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử đứng trên lôi đài, khí phách lóa mắt...

Thần phục nàng?

Nam Cung Thần và Điền Phi đều trầm mặc, dù sao chuyện này liên quan đến toàn bộ gia tộc, bọn họ không có khả năng làm chủ.

________________________________________________

CHƯƠNG 656: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (10)

Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, nụ cười trên môi rực rỡ, sáng ngời như minh châu.

"Ta cũng không bức bách các ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ hướng dẫn một con đường cho các ngươi đi, còn các ngươi lựa chọn thế nào là chuyện của các ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi bước vào cảnh giới cao nhất, tiếp nhận sự sùng bái, kính ngưỡng của người đời!"

Thanh âm nàng đạm mạc như gió, nhưng lại giống như một khối đá hung hăng nện vào lòng mọi người.

Trong khoảnh khắc đó, tim mọi người run lên, bị lời nói của nàng làm xúc động...

Vị trí tối cao? Đó là vị trí mà bao nhiêu người hướng tới? Bọn họ cũng có thể đạt đến vị trí đó? Dẫn dắt cả gia tộc hướng tới tương lai huy hoàng?

Không thể không nói, bọn họ quả thật động tâm, bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mộ Như Nguyệt, cuối cùng sẽ có một ngày nàng bước tới cảnh giới cao nhất...

"Có một việc, ta có thể cam đoan với các ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, cười nói, "Nếu lựa chọn đi theo ta, nói không chừng về sau sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhiều kẻ địch cường đại, nhưng con đường cường giả phải đi vốn là như thế, con đường tràn ngập huyết tinh và sát phạt, phải vượt qua mọi chông gai, tìm ra một con đường dẫn tới vị trí chí tôn, nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi một điều, đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận....

Mọi người kinh ngạc nhìn nữ tử trên đài, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, cảm giác này thôi thúc bọn họ tin tưởng lời nàng nói...

Đúng là như thế.

Nàng nói muốn một mình đối chiến với đệ tử của ba gia tộc, rất nhiều người không tin, nhưng cuối cùng nàng đã dùng năng lực của bản thân chiến thắng tất cả.

Khi đó, nàng đã nói với Đông Phương Lượng: "Chỉ mong... ngươi không hối hận."

Nhưng cuối cùng, hắn quả thật đã hối hận...

Rồi trận tỷ thí sau đó, có bao nhiêu người lựa chọn tin tưởng nàng? Kết quả, nàng lấy trình độ đan dược sư thiên giai đánh bại Lâm Dịch, khiến những người coi thường nàng sợ mất mật.

Hiện tại nàng tự tin như thế, bọn họ làm sao có thể hoài nghi?

"Tốt", Nam Cung Thần khẽ nâng mắt, "Ta đồng ý, chẳng qua, Nam Cung gia cũng không phải do ta làm chủ, ta cần trở về hỏi ý kiến gia gia, nhưng ta nhất định sẽ dốc toàn lực thuyết phục hắn!"

Điền Phi cũng mở miệng, cười nói: "Ta cũng đồng ý, Mộ cô nương, ta sẽ dốc sức thuyết phục gia tộc, ngươi có thể yên tâm..."

Mộ Như Nguyệt tựa như đã đoán trước được kết quả này, cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chỉ cười nhạt nói: "Vậy ta sẽ ở Âu Dương gia chờ các ngươi!"

Đại hội tứ đại gia tộc, cuối cùng biến thành sân khấu của một người....

Trong lòng Đông Phương Lượng nóng nảy, liếc mắt về phía thanh y nam nhân, thanh âm cấp bách: "Thanh y đại nhân, ngươi xem..."

Thanh y lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt âm trầm nhìn theo đám người Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này là một nhân tài, đáng tiếc tính cách quá cao ngạo, muốn thu phục sợ là không có khả năng, một khi đã vậy, khiến linh hồn nàng trở thành lực lượng của hắn....

"Mộ cô nương, cẩn thận!"

Âu Dương Vân Cẩm vừa dời mắt đã nhìn thấy một tia sáng xanh bắn về phía Mộ Như Nguyệt, sợ tới mức tim run rẩy, vội vàng quát lớn.

Nhất thời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía nữ tử trên lôi đài, cả người run lên, hô hấp cũng ngừng lại....

________________________________________________

CHƯƠNG 657: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (11)

Trong tay Thanh y nam nhân bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ, sáng loáng sắc bén, tốc độ của hắn cực nhanh khiến người khác chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng xanh.

Nhưng mọi người vẫn nhận ra hiện tại Mộ Như Nguyệt gặp nguy hiểm...

Chẳng lẽ nữ tử vừa rồi còn kinh diễm toàn trường, bây giờ lại sắp mất mạng trong tay thanh y nam nhân này?

Nhưng thực lực đối phương quá mạnh, bọn họ căn bản không thể ra tay cứu trợ....

Đột nhiên, một khí thế bức người truyền đến khiến thanh y nam nhân run lên, dừng lại giữa không trung....

Trước mặt hắn, một thân ảnh màu tím tôn quý tà mị xẹt qua, dù nam nhân đeo mặt nạ bạc nhưng vẫn có thể cảm nhận được thần sắc lạnh lẽo âm trầm của hắn.

"Linh nguyên!"

Nam nhân này cũng là một cường giả linh nguyên!

Ánh mắt thanh y hơi trầm xuống, dần dần hiện lên vẻ cảnh giác.

"Linh nguyên?" Đông Phương Lượng ngẩn ra, thất thanh kêu lên, "Hắn là linh nguyên? Sao có thể? Thông qua hơi thở có thể thấy tuổi tác của hắn cũng không lớn, sao có thể là cường giả linh nguyên?"

Biến thái!

Hai gia hỏa này đều biến thái!

Mọi người vừa nghe lời thanh y nam nhân nói, ánh mắt có chút ai oán. Ông trời cho hai gia hỏa này xuất hiện, chẳng lẽ vì muốn hù dọa bọn hắn?

"Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt Thanh y hơi trầm xuống, "Ta không nhớ nơi này lại có hai thiên tài như các ngươi, một cái là đan dược sư trẻ tuổi, một cái là cường giả linh nguyên, nếu các ngươi có thiên phú cường hãn như vậy, ta không thể không biết!"

Mặt nạ bạc của Dạ Vô Trần dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lóa mắt, hắn âm trầm nhìn nam nhân trước mặt, không nói lời nào liền giơ tay lên, một thanh trường kiếm màu tím xuất hiện trong tay hắn.

Thân kiếm tỏa ra ánh sáng tím nhạt, thân ảnh thon dài chợt lóe, hiện ra trước mặt thanh y nam nhân.

"Sai lầm lớn nhất đời ngươi chính là vọng tưởng động đến nàng!"

Thanh âm nam nhân trầm thấp lộ ra cảm giác tà mị, lại khiến trái tim Thanh y run lên, trong lòng xuất hiện cảm giác sợ hãi.

"Ngươi muốn động thủ với ta?" Thanh y hít sâu một hơi, lạnh giọng nói, "Ngươi biết sư phụ ta là ai không? Hắn là cường giả cảnh giới vô thượng!"

Nếu nói từ linh nguyên đến thần còn có một khoảng cách rất lớn, nhưng vô thượng thì đã gần tiếp xúc đến cảnh giới này rồi, ở cái thế giới này, vô thượng đã là đỉnh cao thủ!

Hắn vốn cho rằng lời này sẽ dọa được Dạ Vô Trần, lại không ngờ thần sắc đối phương vẫn trước sau như một, toàn thân bao phủ hàn ý lạnh lẽo.

Oanh!

Trường kiếm vung lên tạo ra một đạo thiên lôi, hóa thành một lôi long đánh về phía Thanh y, hắn vội vàng né tránh, sau đó nhìn lại đã thấy trước mặt nổ thành một lỗ thủng.

"Nếu ngươi muốn động thủ, ta cũng không khách khí nữa."

Ánh mắt Thanh y chợt lóe, vừa định ra tay, trên không trung bỗng nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ: "Thanh y, ngươi ở chỗ này làm gì?"

Thanh âm quen thuộc kia khiến ngón tay Thanh y run lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thân ảnh mỹ lệ trên không trung...

Nàng... sao nàng lại ở đây?

Thanh y ngây ngẩn, không phải nữ nhân này đang theo sư phụ tu luyện sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, sư phụ yêu thương nàng như vậy, sao có thể để nàng đến đây một mình?

Tử Thược đảo mắt qua Thanh y, dừng lại trên hai thân ảnh phía sau, trong mắt nàng lập tức lộ ra tia kích động...

_________________________________________________

CHƯƠNG 658: GẶP LẠI (1)

"Ngươi là ai?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ tử trên không trung, "Dám vô lễ với Thanh y đại nhân."

Đối với Thanh y, Đông Phương Lượng vẫn rất tin tưởng, đơn giản là vì hắn chẳng những là một cường giả, mà còn là đồ đệ của vị đại nhân kia.

Vị đại nhân kia là cường giả đứng đầu Vô giới, ai dám đắc tội với đệ tử của hắn?

"Sư phụ?" Nam Cung Tử Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc kia, trong lòng không rõ tại sao sư phụ lại xuất hiện ở đây.

Từ đầu đến cuối, Tử Thược đều không thèm để ý những người đó, nàng chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước, hai mắt rưng rưng, nước mắt chảy dọc theo dung nhan mỹ lệ.

"Ca, tẩu tử..."

Lúc nói chuyện, thân ảnh nữ tử chợt lóe, xuất hiện trước mặt hai người, lông mi dính đầy nước mắt, vẻ mặt kích động.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt mê mang nhìn Dạ Vô Trần, hiển nhiên không biết tình huống này là thế nào, nhưng không biết vì sao nữ tử này khiến nàng có cảm giác muốn thân cận....

"Tử Thược?" Dạ Vô Trần trầm ngâm nửa ngày, thanh âm có chút nghi vấn.

"Đường ca", Tử Thược lau sạch nước mắt, nở nụ cười sáng lạn, lộng lẫy như pháo hoa, "Ta... ta rất nhớ các ngươi..."

Dạ Vô Trần nhíu mày, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, nhướng mày nói: "Không được bắt cóc thê tử của ta!"

Nếu là trước đây nhất định Tử Thược sẽ tức giận giậm chân, nhưng hiện tại, nàng chỉ bật cười: "Ca, ngươi vẫn giống như trước kia, các ngươi quả nhiên là ca ca và tẩu tử của ta, ta quen tẩu tử trước, là ngươi xen vào giữa chúng ta, chia rẽ một đôi bạn thân này."

Nàng bĩu môi, ánh mắt ai oán.

Không thể không nói, lời nói của Dạ Vô Trần xua tan thương cảm trong lòng Tử Thược, khiến nàng nhớ tới những chuyện trước đây, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang...

"Dạ Vô Trần!" Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn Tử Thược, đáy lòng bỗng nhiên run lên, "Nàng là..."

"Nguyệt Nhi."

Tử Thược nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa muốn kéo tay Mộ Như Nguyệt, lại bị Dạ Vô Trần hất tay ra, hắn đảo mắt qua vẻ mặt ai oán của đối phương, rũ mắt nói: "Nguyệt Nhi, có thể để nàng đi theo chúng ta, bất quá nàng cũng đừng quá thân cận nàng ấy, miễn cho nàng ấy lại dẫn nàng đi đến một nơi rất xa, hại ta không tìm được...."

Hắn không quên, kiếp trước, nha đầu này mỗi ngày đều rủ rê thê tử hắn đến những nơi rất xa, cho nên, đời này hắn nhất định không để nha đầu này có cơ hội tiếp cận nàng.

"Dạ Vô Trần!!!" Mộ Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Dạ Vô Trần, "Chàng có chịu nói không?"

Dạ Vô Trần quét mắt về phía Tử Thược, nói: "Nàng là bọn buôn người."

Bọn buôn người?

(Ha ha ha..... trời ơi ad đau bụng quá....)

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, trên trán xuất hiện ba vạch đen.

"Đường ca, ngươi thật quá đáng!!!" Tử Thược hung hăng giậm chân, tức giận bất bình nói, "Sớm biết như vậy, năm đó ta đã nói xấu ngươi trước mặt Nguyệt Nhi, làm nàng không tiếp nhận ngươi, ta liều mạng hợp tác hai người các ngươi, vậy mà ngươi là quá đáng như thế, Nguyệt Nhi, ngươi đừng đi theo hắn, đi cùng ta đi, ta tìm cho ngươi một phu quân tốt hơn, Bạch Trạch cũng không tồi, lại si tình với ngươi, hay là ngươi tái giá với Bạch Trạch đi, tức chết hắn!!!"

_________________________________________________

CHƯƠNG 659: GẶP LẠI (2)

"Tử Thược!"

Mặt Dạ Vô Trần đen sì, nha đầu này, đã nhiều năm như vậy, cái tính tùy hứng vẫn không chịu sửa chút nào, nếu lúc ấy Nguyệt Nhi không che chở nàng, không biết đã bị hắn trách phạt bao nhiêu lần.

Tử Thược làm mặt quỷ với Dạ Vô Trần, đáy lòng lại cười trộm, năm đó nàng thích chọc giận đường ca này nhất, ai bảo nàng giúp hắn theo đuổi Nguyệt Nhi, hắn lại cảnh cáo nàng không được tiếp cận Nguyệt Nhi, còn ném nàng ra xa thật xa...

Cho nên, khó có được cơ hội báo thù, sao có thể bỏ qua?

"Tử Thược, xem ra nên tìm người gả ngươi đi!" Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tà khí, "Như vậy, ngươi sẽ không có thời gian bắt cóc thê tử của ta!"

"A?" Vẻ mặt Tử Thược suy sụp, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Tẩu tử, ngươi nhìn ca ta... hắn khi dễ ta, tối nay ngươi đừng ngủ cùng hắn, ngủ cùng ta đi."

"Tử Thược!!!"

Sắc mặt Dạ Vô Trần đã đen như đáy nồi, xem ra năm đó bọn họ thật sự đã quá dung túng nha đầu tinh quái này.

Tử Thược le cái lưỡi nhỏ nhắn, nàng biết nếu còn nói nữa, đường ca yêu thê như mạng này nhất định sẽ liều mạng với nàng...

"Chỉ đùa một chút thôi, sao ta có thể thật sự bắt cóc tẩu tử chứ, nếu không gia gia sẽ..." Tử Thược biết mình nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Bởi vì nàng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên người nam nhân, đương nhiên, cỗ hàn khí này không phải hướng về nàng.

"Đường ca..."

Tử Thược hơi sợ hãi nhìn Dạ Vô Trần.

Thảm án diệt môn của Tử gia năm đó sao có thể không phải là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ? Đều tại cái nữ nhân Tử Phượng kia! Nếu để nàng phát hiện bóng dáng nàng ta, chắc chắn sẽ đem nàng ta bầm thây vạn đoạn!

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Dạ Vô Trần, sau đó dời mắt về phía Tử Thược, "Ngươi là Tử Thược? Là người Tử gia? Là cô cô mà Cảnh Nhi nói?"

Tử Thược cắn cắn môi, khẽ gật đầu: "Tẩu tử, ta thật xin lỗi ngươi..."

Là nàng không bảo vệ tốt Cảnh Nhi, để hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, ngày đó, nếu nàng không ra ngoài du ngoạn, có lẽ cũng sẽ không tránh khỏi một kiếp nạn này, nhưng cha mẹ và người thân đều chết trong tay Tử Phượng, nàng còn mặt mũi nào mà sống? Nếu không phải vì cứu Cảnh Nhi, nàng cũng sẽ không trốn vào một nơi nào đó âm thầm tu luyện...

Trong lúc nhớ lại chuyện cũ, trên người bất giác tản ra hơi thở bi thương, sau đó, một đôi tay vươn tới, kéo nàng vào ngực.

Thân thể Tử Thược cứng đờ, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào kêu: "Nguyệt Nhi.... ta...."

"Không cần phải nói gì nữa, ta đã nghe Cảnh Nhi kể lại, tay chân hắn cũng là ngươi giúp nối lại, hơn nữa, mấy năm gần đây ngươi cũng đã rất vất vả rồi, ta và Vô Trần lại không thể xuất hiện bên cạnh ngươi sớm một chút, Tử Thược, tuy hiện tại ta không nhớ được gì, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta có cảm giác muốn thân cận, quan hệ của chúng ta trước kia hẳn là rất tốt đi?"

Tử Thược cắn môi, hai mắt mờ mịt khiến nàng thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, nàng lau chùi khóe mắt, cười nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, năm đó chúng ta sát cánh chiến đấu vượt qua khó khăn nguy hiểm, ta vẫn còn nhớ rõ, lúc ta suýt nữa rơi xuống vực sâu, ngươi không chạy trốn một mình mà ở lại kéo ta lên, nếu không có ngươi, sợ là ta đã sớm chết không toàn thây....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net