Chương 660 - 669

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 660: GẶP LẠI (3)

Nếu không, sau này Nguyệt Tôn cũng không quen biết Tử Hoàng, cũng không có đôi thần tiên quyến lữ mà mọi người trên đại lục này hâm mộ.

Tử Thược có chút cảm thán, có một số việc, thật sự là duyên phận trời định...

Ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa nhìn hai người đang ôm nhau...

"Tử Lan, kia thật sự là sư phụ ngươi sao?" Nam Cung Thần hơi sửng sốt, kinh ngạc nói.

Hắn cũng đã từng gặp Tử Thược.

Vẻ đẹp của nữ nhân này không phải loại xuất thủy phù dung*, nhưng ánh mắt đầu tiên cũng khiến người ta có cảm giác kinh diễm.

*Xuất thủy phù dung: hoa sen mới nở, ý nói vẻ đẹp của người con gái như đóa hoa mới nở.

Nàng đẹp, đẹp ở khí chất trầm mặc, ưu thương...

Nhưng vẻ mặt tươi cười tùy hứng vừa rồi, thật sự là vị sư phụ Tử Thược bọn họ quen sao?

Nam Cung Tử Lan lắc đầu, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nàng là sư phụ ta, nhưng ta cũng không biết vì sao sư phụ có biến hóa lớn như vậy, hơn nữa vì sao lại gọi Dạ công tử và Mộ cô nương là ca và tẩu tử, hình như nàng còn lớn tuổi hơn bọn họ mà..."

Chẳng lẽ, người mà mấy năm nay sư phụ muốn tìm là bọn họ? Nếu thật sự là vậy, những người này rốt cuộc có lai lịch gì...

"Xong rồi!"

Hai chân Thanh y mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ, cuối cùng vẫn cố gắng chống đỡ.

Tử Thược cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là hậu thuẫn của nàng, mấy cái lão gia hỏa kia đủ khiến cả Vô giới chấn động...

Tuy hắn vẫn luôn tự cho mình là đồ đệ của lão gia hỏa kia, nhưng mấy năm trước, lão gia hỏa kia chỉ nhìn hắn căn cơ không tệ nên truyền thụ cho hắn mấy chiêu thôi, chỉ có hắn tự cho rằng mình là đồ nhi của lão nhân kia.

Có điều, lão gia hỏa kia trước nay đều chưa từng thừa nhận.

Nhưng Tử Thược thì khác.

Nàng là đồ đệ chân chính của lão gia hỏa kia, còn là đệ tử chân truyền, nếu để lão gia hỏa biết hắn muốn giết người nhà của đồ nhi lão, cho dù hắn có mấy cái mạng cũng không đủ giết...

Không được, phải nghĩ biện pháp hoàn toàn thoát khỏi chuyện này, tuyệt đối không thể để chuyện này truyền đến tai lão gia hỏa kia.

Tục ngữ nói, không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Trong lúc Thanh y còn đang khổ sở suy nghĩ kế sách, thanh âm thất kinh của Đông Phương Lượng lại vang lên: "Cô nương, ngươi cũng muốn đối địch với Đông Phương gia ta?"

Tử Thược hồi phục tinh thần, nhướng mày, cười như không cười nhìn Đông Phương Lượng: "Nga? Nếu vậy thì sao?"

"Ha ha!" Đông Phương Lượng cười to, nói, "Vị cô nương này, xem tình huống vừa rồi hẳn là ngươi cũng quen biết Thanh y đại nhân, vậy ngươi cũng nên biết hắn là đồ đệ của đệ nhất cường giả Vô giới, Vân Di Thiên Tôn, cũng là một cường giả cảnh giới vô thượng! Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với Vân Di Thiên Tôn? Đến lúc đó sợ là ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ giết, cho nên ta xin khuyên ngươi một câu, đừng xen vào chuyện của người khác, giữ được mạng mới trọng yếu."

Thanh y muốn ngăn cản hắn nói cũng không còn kịp nữa rồi.

Đông Phương Lượng nói một lèo không cần lấy hơi, không hề nhìn thấy sắc mặt Thanh y đã xanh mét...

"Này... nam nhân này là đệ tử của Vân Di Thiên Tôn?"

Mấy đại gia tộc lập tức sôi trào, kinh ngạc nhìn về phía Thanh y đã tái mặt, đáy mắt lộ ra khát khao và sùng bái.

Vân Di Thiên Tôn là ai? Tuy những người ở đây chưa ai từng gặp hắn, nhưng cũng biết tên họ của vị cường giả kia, có thể được hắn thu làm đệ tử là chuyện vinh hạnh cỡ nào?

Huống chi, Vân Di Thiên Tôn chính là cường giả vô thượng, có những người dù tu luyện cả trăm năm cũng không thể từ linh nguyên đột phá vô thượng, một khi đã trở thành cường giả vô thượng, thì chứng minh đã siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa phàm tục.

____________________________________________

CHƯƠNG 661: GẶP LẠI (4)

Sắc mặt Thanh y lúc trắng lúc xanh, hoảng sợ nhìn ánh mắt châm biếm của nữ tử, hung hăng rùng mình một cái.

Mẹ nó! Cái tên ngu xuẩn Đông Phương Lượng này!

Hiện tại Thanh y thật có xúc động muốn một phát tát chết Đông Phương Lượng, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm làm chuyện này, hắn hít sâu một hơi, đè nén cuồng nộ trong lòng, đi về phía Tử Thược.

Rồi sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: "Tử Thược cô nương... ngươi... sao ngươi lại ở đây? Ngươi đừng nghe những người này nói bậy, ta chưa hề nói gì hết, cũng chưa làm gì cả, ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi, sẽ nhanh chóng rời đi..."

Đúng vậy, hắn chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi...

Nụ cười của Đông Phương Lượng cứng ngắc, nếu hắn còn không nhìn ra Thanh y sợ vị cô nương này, vậy hắn chính là đồ ngốc.

Nhưng mà, rõ ràng thực lực của nàng không cường hãn bằng Thanh y, tại sao Thanh y lại sợ nàng?

"Ca ca và tẩu tử của ta bị người khác khi dễ, đường muội như ta sao có thể không tới?" Tử Thược ung dung cong khóe môi, cười như không cười nói, "Bất quá thật không ngờ, vừa đến đã nghe được một tin tức thật lớn, đồ nhi của Vân Di Thiên Tôn, thanh danh thật lớn, bội phục, bội phục!"

Thanh y cười mỉa hai tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tử Thược cô nương đừng giễu cợt ta, ta chưa nói cái gì, thật sự, là bọn họ tự suy đoán, Tử Thược cô nương, ngươi đừng nói chuyện này với Vân Di Thiên Tôn, nếu không... nếu không ta liền không giữ được mạng!"

Nếu lúc nãy Đông Phương Lượng chỉ kinh ngạc thôi, hiện tại trực tiếp trợn tròn mắt rồi.

Thanh y cầu xin nữ nhân này đừng nói chuyện này với Vân Di Thiên Tôn? Nếu không hắn sẽ mất mạng? Này... lời này có ý gì?

"Cái này..." Đông Phương Lượng run rẩy nửa ngày, sợ hãi hỏi: "Thanh y đại nhân, ngươi.... ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi rõ ràng là đồ nhi của Vân Di Thiên Tôn, tại sao phải sợ nàng?"

"Câm miệng!" Thanh y hung hăng trừng mắt Đông Phương Lượng, hung ác quát lên: "Ai nói với ngươi ta là đồ đệ của Vân Di Thiên Tôn? Ta tuyệt đối không làm loại chuyện tự thiếp vàng lên mặt như vậy!"

"Nhưng mà..."

Nhưng mà rõ ràng ngươi có nói...

Đáng thương Đông Phương Lượng còn chưa kịp nói lời này, đã bị Thanh y hung hăng tát một cái văng ra ngoài, phẫn nộ nói: "Không nhưng nhị gì nữa! Đông Phương Lượng, ta nói cho ngươi biết, ta không phải đồ đệ của Vân Di Thiên Tôn, vị Tử Thược cô nương này mới là đệ tử chân truyền của hắn!"

Đệ tử chân truyền, so với đệ tử bình thường còn được coi trọng hơn...

Phanh!

Đông Phương Lượng văng ra ngoài, đập vào góc tường, hắn lại giống như không cảm thấy đau, cả người ngây ngốc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Thanh y.

Hắn nghe lầm!

Đúng vậy, nhất định là hắn nghe lầm!

Vì sao mấy người Âu Dương gia lại quen biết đồ đệ của Vân Di Thiên Tôn? Thân phận cường đại như vậy, tuyệt đối không phải loại người như bọn họ có thể tiếp xúc được!

Thanh y nhấc chân hung hăng đạp lên người Đông Phương Lượng vài cái, hung dữ nói: "Chuyện ngươi làm, đừng vu oan cho ta! Ca ca và tẩu tử của đồ đệ Vân Di Thiên Tôn là người nào? Một Đông Phương gia nho nhỏ các ngươi có thể đắc tội sao? Đặc biệt là, tẩu tử nàng còn là một đan dược sư thiên giai sơ cấp trẻ tuổi, ngươi cmn có biết thiên tài đan dược sư thiên giai trẻ tuổi có nghĩa là gì không? Điều này chứng minh sau này nàng có thể đạt tới đỉnh thiên giai, thậm chí là đạt đến thần giai mà người phàm không cách nào với đến!"

_____________________________________________

CHƯƠNG 662: GẶP LẠI (5)

Cho nên, nếu đắc tội thiên tài như vậy, nhất định phải bất chấp tất cả diệt nàng, còn không thì phải nghĩ mọi cách biến chiến tranh thành tơ lụa.

Nếu không, chờ đến khi thiên tài như vậy trưởng thành sẽ cực kì khủng bố.

Hiện tại Mộ Như Nguyệt còn trẻ, có lẽ ngoài thân phận đan dược sư thiên giai sơ cấp này thì không cần đặt nàng vào mắt, nhưng còn 10 năm, thậm chí 20 năm sau thì sao?

Khi đó thực lực của nàng đã đủ cường hãn, thậm chí còn có thể càn quét đại lục này.

Hắn có dự cảm, nếu nàng không chết, sau này thành tựu của nàng nhất định sẽ vượt qua Vân Di Thiên Tôn, nếu không thể diệt trừ nàng, còn không bằng vứt bỏ Đông Phương Lượng, tạo mối quan hệ tốt với nàng.

Miễn cho về sau không thể ngủ ngon...

Dù sao đối địch với thiên tài như thế thật sự là khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim, hắn không muốn một ngày nào đó nữ nhân này từ trên trời giáng xuống, kết thúc sinh mệnh của hắn...

Phụt!

Đông Phương Lượng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cho tới bây giờ hắn còn chưa chấp nhận được sự thật này...

"Mộ cô nương", Thanh y quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tươi cười nói, "Vừa rồi ta có chút hiểu lầm, đã đắc tội cô nương, hay là cứ giao Đông Phương gia cho ta xử lý đi, ta nhất định sẽ cho cô nương một đáp án vừa lòng."

"Ân." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, đáy mắt lập lòe vài cái, "Bất quá, ta nhớ rõ, hình như ngươi muốn giết chúng ta..."

Thanh y tái mặt, hoảng sợ nói: "Mộ cô nương, ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn bàn luận thực lực với ngươi một chút."

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Thì ra là muốn bàn luận thực lực với ta... nhìn bộ dạng hùng hổ của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn liều mạng với ta, thật là làm ta giật cả mình."

Lúc nói lời này, nàng vỗ nhẹ ngực mình, nghiễm nhiên là bộ dáng bị hoảng sợ.

Thanh y suýt khóc: "Mộ cô nương, ta thật sự không cố ý, là ta ngu xuẩn, bị Đông Phương Lượng nói dối làm mờ mắt."

"Vậy... ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, thế nào?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe lên, khẽ cười nói.

"Mộ cô nương, đừng nói là một, mười chuyện ta cũng đáp ứng!"

Thanh y nhẹ nhàng thở phào một hơi, còn chưa đợi hắn kịp thả lỏng, thanh âm đạm mạc của nữ tử đã rơi vào tai hắn: "Làm con rối của ta!"

"Cái gì?"

Thanh y bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất: "Mộ cô nương, nếu trở thành con rối của ngươi, vậy chẳng phải ta không còn tự do nữa?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Không đồng ý, cũng có thể, chẳng qua... nam nhân của ta và các ma thú sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Xoẹt xoẹt!

Hai thân ảnh từ trên người Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên hiện ra, hóa thành hai luồng sáng...

Trong đó có một Thiên Lang Khiếu Nguyệt ưu nhã thánh khiết, một bạch long xoay vài vòng trên không trung, trong mắt ít đi vẻ ngây thơ đáng yêu, nhiều thêm một phần khí phách vương giả.

"Gia chủ, chính là con rồng kia cướp dược liệu của Đông Phương gia chúng ta!"

Trong Đông Phương gia truyền ra một tiếng kinh hô, sau đó, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Thiên Lang trước mặt Mộ Như Nguyệt, hít một ngụm khí lạnh.

"Thiên Lang Khiếu Nguyệt!"

Không sai, nàng đúng là Thiên Lang Khiếu Nguyệt...

Hơn nữa, so với thời điểm rời khỏi Đông Phương gia, thực lực của nàng đã tăng lên rất nhiều...

Đông Phương Lượng ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Thiên Lang toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lúc này nàng cao ngạo, ưu nhã, đôi mắt bạc xinh đẹp sáng ngời.

_______________________________________________

CHƯƠNG 663: GẶP LẠI (6)

Đây thật sự là Khiếu Nguyệt thấp cổ bé họng trước kia tùy ý bị người ta khi dễ sao? Lúc này nàng giống như một cường giả cao cao tại thượng, khiến người ta sinh ra cảm giác Đông Phương Tuấn không xứng với nàng....

"Rống!"

Tiểu Bạch ngửa đầu rống lên một tiếng, khiến mặt đất chấn động vài cái, hắn rũ mắt đảo qua đám người trên mặt đất, cười tàn nhẫn: "Mẫu thân, có thể giết hết người Đông Phương gia không? Bọn họ khi dễ Tiểu Lang, Tiểu Bạch muốn giết bọn họ!"

"Có thể!" Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nhàn nhạt nói, "Nhưng hiện tại phải xử lý chuyện trước mắt đã..."

Dưới ánh hoàng hôn, tóc đen bay múa, khuôn mặt nữ tử tỏa sáng rực rỡ, ngữ khí đạm mạc như một cơn gió nhẹ lướt qua tai mọi người.

"Thực lực của Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt là chân nguyên, kém ngươi một bậc, nhưng đừng quên, ta là một đan dược sư thiên giai, có năng lực làm bọn họ thắng ngươi! Hơn nữa, vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy đan đỉnh phượng hoàng của ta, nếu ta đưa đan đỉnh phượng hoàng cho bọn họ sử dụng, ngươi cho rằng mình còn có thể thắng sao? Thanh y, ta chưa từng muốn trêu chọc bất kì ai, nhưng nếu ngươi chủ động trêu chọc ta thì nhất định phải trả giá đắt, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, một là trở thành con rối của ta, hai là chết trong tay bọn họ!"

Mộ Như Nguyệt ngước mắt, mặt không biểu tình nói.

Thanh y cắn chặt răng, hắn biết, nữ nhân này nói được làm được, nếu hắn không chọn trở thành con rối của nàng, nàng vẫn chắc chắn có thể biến hắn thành con rối...

"Ta đồng ý." Thanh y cười khổ nói.

Có lẽ chuyện khiến hắn hối hận nhất đời này chính là trợ giúp Đông Phương Lượng, nếu không, hiện tại hắn còn đang tiêu dao tự tại mà không phải trở thành con rối của người khác...

"Tốt!" Mộ Như Nguyệt cười nhạt.

Với thực lực của nàng, nếu Thanh y bảo trì ý thức thanh tỉnh, nàng căn bản không cách nào luyện hắn thành con rối, trừ phi hắn bị đánh hôn mê bất tỉnh hoặc từ bỏ phản kháng, tự nguyện trở thành con rối.

Có được một con rối cấp bậc linh nguyên, sau này trở lại Trung Châu, dù Vô Trần không ở bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn...

Đông Phương Lượng chấn động, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lúc trước, vì có được sự trợ giúp của Thanh y, hắn đã phí không ít công sức, miệng lưỡi mới có được hiệu quả như thế, vậy mà nữ nhân này lại dễ dàng biến hắn thành con rối của nàng.

Đó chính là con rối a, không thể phản kháng, chỉ biết nghe lệnh chủ nhân. Dù chủ nhân bảo hắn chết, hắn cũng sẽ không hề do dự mà dùng kiếm đâm vào tim mình...

Thật không biết nữ nhân này sao lại có vận khí tốt như vậy, cố tình đệ tử của Vân Di Thiên Tôn còn là người thân của nàng, nếu không thì sao Thanh y đại nhân phải thần phục?

Đúng vậy, trong suy nghĩ của Đông Phương Lượng, hoàn toàn là vì có Tử Thược, chứ chỉ dựa vào thực lực của Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không thể khiến nam nhân cao ngạo này thần phục....

Cho nên, nói cho cùng là vận khí của nàng tốt hơn người khác mà thôi.

So với nhi nữ của mình, một chết một trọng thương, những đệ tử khác phỏng chừng cũng không thoát khỏi trận tàn sát hôm nay...

"Đông Phương Lượng", Mộ Như Nguyệt bước về phía Đông Phương Lượng, chậm rãi cong khóe môi, cố tình hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn tìm kiếm người đã phế Đông Phương Tuấn sao? Ta tốt bụng nói cho ngươi biết, người kia chính là ta, Khiếu Nguyệt đã sớm không còn tình cảm gì với hắn, hắn vẫn cứ dây dưa không ngừng, cho nên ta chỉ có thể làm hắn mất đi tư cách làm nam nhân...."

_____________________________________________

CHƯƠNG 644: RỜI ĐI (1)

Toàn thân Đông Phương Lượng chấn động, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trước mắt, tựa hồ còn chưa hồi phục lại tinh thần...

Vừa rồi, nàng nói gì đó?

Người phế Tuấn Nhi không phải Điền gia mà là nữ nhân này?

Vẻ mặt Đông Phương Lượng trở nên vặn vẹo dữ tợn, bỗng nhiên hắn ngửa đầu cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng quanh quẩn thật lâu trong không trung...

"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Đông Phương Lượng ta trước nay chưa từng bội phục ai, ngươi là người đầu tiên làm ta bội phục! Âm mưu như vậy cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được! Ta thật sự rất bội phục ngươi!"

Lúc nói lời này, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ trước mặt.

Mộ Như Nguyệt bĩu môi: "Ta nói Điền gia phế Đông Phương Tuấn lúc nào? Tất cả đều là ngươi tự hiểu lầm."

Phụt!

Đông Phương Lượng đột nhiên phun một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo, ánh mắt bi ai.

Hắn vốn dĩ cho rằng Điền gia đả thương Tuấn Nhi, kết quả lại là nữ nhân này, mà hắn lại vì vậy mà kết thù với Điền gia, nhiều thêm một kẻ thù...

"Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt!"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, thân ảnh thon dài dưới ánh hoàng hôn lóa mắt như thế, giống như một viên minh châu sáng ngời giữa trời đất bao la....

"Đông Phương gia giao cho hai người các ngươi xử lý."

Nàng nâng mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo, cơ hồ không nhìn thấy.

"Nguyệt Nhi."

Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào trong ngực, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm, cười tà mị nói: "Nếu chuyện ở đây đã xong, có phải chúng ta nên trở lại Trung Châu trước hay không?"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Ngày đó là Mộ Dung Thanh Sơ đưa ta tới nơi này, bây giờ muốn rời đi phỏng chừng cũng phải nhờ vào hắn... Có điều, không biết khi nào hắn mới xuất hiện."

Nam nhân kia có bí mật quá lớn, cho đến bây giờ Mộ Như Nguyệt cũng không biết lai lịch chân chính của hắn...

Nhưng cũng không sao, hắn đối với nàng, không có ác ý...

Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Tử Thược đang ủy khuất phía sau, hơi nhíu mày: "Ngươi có thể đi theo chúng ta, nhưng mà nếu ngươi lại dám bắt cóc nàng, từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi tiếp cận nàng nữa!"

Tử Thược thè lưỡi, cười vui vẻ.

Nàng biết, đường ca chỉ mạnh miệng mềm lòng, dù sao rất nhiều năm mới gặp lại nhau, hắn tuyệt đối sẽ không bảo nàng rời đi, chẳng qua nam nhân này đối mặt với Mộ Như Nguyệt mới có nhu tình, còn những người khác tuyệt đối không được hắn nhìn với con mắt khác.

Bởi vì hắn sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc với người khác.

Dù là trước mặt bá phụ bá mẫu, hắn cũng lãnh đạm như thế, nhưng năm đó bọn họ lại vì cứu Tử gia mà hi sinh tính mạng bản thân...

Nghĩ đến huyết án kia, trái tim Tử Thược khẽ nhói đau, cũng may trên đời này, nàng không chỉ cô đơn một mình....

"Sư phụ." Nam Cung Tử Lan nhìn Tử Thược, cắn chặt môi, khiếp nhược đi đến bên cạnh nàng, chớp chớp mắt nói, "Ngươi có cùng chúng ta trở về Nam Cung gia không?"

"Không", Tử Thược lắc đầu, cười nhạt nói, "Ta đã tìm được người mình muốn tìm, sợ là từ nay về sau sẽ không trở lại Nam Cung gia nữa."

Tựa như cảm nhận được tâm trạng mất mát của nữ tử, Tử Thược nói thêm: "Tử Lan, nếu có thời gian, ngươi có thể đến tìm ta, ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến..."

__________________________________________________

CHƯƠNG 665: RỜI ĐI (2)

Nam Cung Tử Lan nao nao, nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, cắn cắn môi, khẽ gật đầu, nói: "Sư phụ, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi."

Tử Thược không nói thêm gì nữa, nàng vẫy vẫy tay, sau đó biến mất trước mặt Nam Cung Tử Lan...

Chuyện lần này đã hoàn thành, nàng cũng sẽ theo bọn họ rời khỏi Vô giới, kế tiếp sẽ khiến nữ nhân Tử Phượng kia trả lại món nợ năm đó....

Mấy chuyện tiếp theo rất đơn giản, các đại gia tộc đều phái người đến Âu Dương gia, nguyện ý lấy Âu Dương gia đứng đầu, thần phục Mộ Như Nguyệt.

Bất luận thế nào, Mộ Như Nguyệt là một đan dược sư thiên giai sơ cấp, chỉ một thân phận này đã đủ khiến người ta chấn động rồi, huống chi còn có Tử Thược là đồ đệ của Vân Di Thiên Tôn.

Cho nên, kết quả này cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

Còn Đông Phương gia đã trở thành quá khứ, dù chuyện ngày ở đại hội oanh động khắp Vô giới nhưng chung quy sẽ có một ngày, phai nhạt đi trong mắt người đời...

Trong nắng sớm, nam nhân khoanh tay mà đứng, tóc bạc như tơ lụa lất phất trong gió, dung mạo hắn tuấn mỹ đến mức khiến người ta hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thần tiên cưỡi mây mà đến.

Trên mặt nam nhân hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt thanh lãnh tựa như có đóa hoa mới nở, nhìn nữ tử từ ngoài đi vào.

"Xem ra, ngươi đã hoàn thành chuyện ở nơi này."

Mộ Dung Thanh Sơ đảo mắt qua Dạ Vô Trần bên cạnh, cười nhạt, thanh âm mềm nhẹ như gió, dễ nghe khiến người ta quên hết ưu phiền.

Bất kì ai nhìn thấy nam nhân này đều không thể bỏ qua, hắn tuấn mỹ mà thanh lãnh, giống như nhìn từ bất kì góc độ nào đều hấp dẫn ánh mắt mọi người.

(Cái này gọi là đẹp hoàn hảo, không có góc chết nè :v)

"Mộ Dung Thanh Sơ, ngươi rốt cuộc đã tới", Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Ta ở đây đợi ngươi thật lâu, không biết hiện tại có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net