Chương 670 - 679

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 670: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (1)

Tiêu Thiên Vũ gật đầu: "Lão tổ bị người Tiên Y Môn đánh trọng thương, hiện giờ chỉ có các trưởng lão mới có thể ngăn được Lâm gia, Ngọc Nhi, có lẽ lúc này là thời điểm nguy hiểm nhất từ trước đến nay, bởi vì đối phương là thế lực mạnh nhất đại lục, Tiên Y Môn!"

Thánh Nguyệt phu nhân trầm mặc.

Tiên Y Môn quy định cường giả không được động thủ với người dưới cảnh giới huyền nguyên, còn lão tổ lại là cường giả cảnh giới thiên nguyên, dĩ nhiên bọn họ không cần tuân thủ quy định.

Mà thực lực của nhóm trưởng lão quá kém, Tiên Y Môn không thèm để bọn họ vào mắt, cho nên mới mượn người các thế lực khác tới giải quyết, muốn bức Dạ Vô Trần xuất hiện.

Lần trước, có Thao Thiết ở đây nên bọn họ mới không có việc gì, bây giờ Thao Thiết đã rời khỏi Tiêu gia, nếu bọn trở về, chỉ sợ chính là chui đầu vào lưới.

Vì vậy, trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân hi vọng tại thời điểm mấu chốt này, bọn họ đừng trở lại Tiêu gia....

"Phu quân, bây giờ chúng ta ra ngoài xem xem Lâm gia rốt cuộc muốn thế nào!" Thánh Nguyệt phu nhân chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Thiên Vũ, "Ta tìm nữ nhi về Tiêu gia là vì muốn cho nàng một gia đình ấm áp, có người thân quan tâm che chở, nhưng cho đến hiện tại đều là nữ nhi bảo hộ chúng ta, ta làm mẫu thân thật sự cảm thấy hổ thẹn, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không để người khác xúc phạm tới nữ nhi bảo bối của chúng ta!"

Tiêu Thiên Vũ bật cười, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của Thánh Nguyệt phu nhân, nói: "Phu nhân, một khi đã như vậy, chúng ta ra ngoài xem đi! Chỉ cần Tiên Y Môn không động thủ, dù lão tổ bị thương, Lâm gia cũng sẽ không phải là đối thủ của Tiêu gia chúng ta!"

Nghĩ đến Tiên Y Môn như hổ rình mồi kia, trong lòng Tiêu Thiên Vũ trầm xuống.

Cũng không biết từ khi nào Vô Trần bị thiếu chủ Tiên Y Môn kia nhìn trúng, lại còn chấp nhất như thế...

Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không cho bất cứ ai phá hủy hạnh phúc của nữ nhi!

Trong sân Tiêu gia có mấy thân ảnh đang đứng, dẫn đầu là một thanh y lão giả, nét mặt có vẻ âm hiểm xảo trá.

Người này chính là Lâm gia gia chủ, Lâm Phong.

Tiên Y Môn đã đáp ứng với hắn, chỉ cần hắn tiêu diệt Tiêu gia đáng chết này, Lâm gia sẽ trở thành thế lực phụ thuộc vào Tiên Y Môn.

Đừng nhìn đây chỉ là một thế lực phụ thuộc, vị trí này có không biết bao nhiêu người hướng tới.

Nếu có thể được Tiên Y Môn che chở, từ nay về sau, Lâm gia sẽ tiêu dao tự tại khắp đại lục Trung Châu này, tùy ý hoành hành...

Lâm Phong dời mắt nhìn về phía phu thê Tiêu Thiên Vũ, cười lạnh nói: "Các ngươi chính là nhạc phụ và nhạc mẫu của Dạ Vô Trần? Chỉ cần bắt các ngươi, không sợ người kia không xuất hiện, ta cũng có thể trở về báo cáo với Tiên Y Môn!"

Ánh mắt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

"Lâm Phong, Tiêu gia chúng ta không oán không thù với ngươi, nếu ngươi khinh người quá đáng như thế, đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Ha ha!" tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, Lâm Phong ngửa đầu người to, vẻ mặt khinh thường đảo mắt về phía Tiêu Thiên Vũ, "Chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi không khách khí với ta? Vẫn nên kêu mấy lão gia hỏa Tiêu gia lăn ra đây đi! Các ngươi căn bản không xứng vào mắt Lâm Phong ta! Ta khuyên các ngươi một câu, Tiên Y Môn tuyệt đối không phải người các ngươi có thể trêu chọc!"

Hắn cao ngạo hất cằm, khinh thường liếc mắt qua dung nhan anh tuấn của Tiêu Thiên Vũ.

_________________________________________________

CHƯƠNG 671: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (2)

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên truyền đến, thản nhiên như gió thoảng qua tai mọi người: "Phải không? Ngươi nói ai không xứng vào mắt ngươi?"

Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh nắm tay nhau đứng trên không trung, sắc mặt chợt biến đổi.

Bọn họ đã trở lại...

Nhưng so với trước kia, lần này, Thánh Nguyệt phu nhân thật sự không hi vọng bọn họ trở lại.

"Nguyệt Nhi, Vô Trần, sao các ngươi lại trở lại?"

Thánh Nguyệt phu nhân cười khổ: "Các ngươi thật sự không nên trở về..."

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nắm tay Dạ Vô Trần từ trên không trung hạ xuống trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân, đảo mắt qua Lâm Phong, nhàn nhạt nói: "Người Tiên Y Môn?"

"Hừ!" Lâm Phong cười lạnh, "Xem ra đúng như lời hai vị đại nhân Tiên Y Môn đã nói, chỉ có ra tay với những người này mới có thể bức bách các ngươi xuất hiện."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Vị đại nhân Tiên Y Môn kia có nói với ngươi, sau khi chúng ta trở về, kết cục của ngươi sẽ thế nào không?"

Lâm Phong ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: "Ngươi muốn động thủ với chúng ta? Đáng tiếc... rất nhanh thôi, các ngươi sẽ bị người của Tiên Y Môn bắt đi."

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nở nụ cười bình tĩnh: "Mặc kệ chúng ta có bị bắt hay không, ít nhất, ngươi không thể nhìn thấy cảnh đó..."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Lâm Phong biến sắc, dời mắt về phía nam nhân đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, đáy lòng giật mình.

Nữ tử kia, hắn cũng không thèm để vào mắt, nhưng Lâm Phong biết, nam nhân này rất mạnh.

Bất quá, nếu Tiên Y Môn đã giao nhiệm vụ cho hắn, tất nhiên đã chuẩn bị tốt đối sách, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phong ổn định lại, cười lạnh nói: "Ta là người Tiên Y Môn, các ngươi giết ta, chính là đối địch với Tiên Y Môn! Hai người các ngươi cũng có lá gan này."

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật không biết Tiên Y Môn tìm đâu ra một tên ngu xuẩn như thế, đương nhiên, nếu hắn không ngu xuẩn, sao có thể bị Tiên Y Môn khống chế?

Cho dù người khác không muốn giết hắn, nhưng sau khi nghe hắn nói mấy lời này đều không thể tiếp tục thờ ơ. Huống chi, nàng vốn không tính thả hắn rời đi?

"Viêm Tẫn!" Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: "Giết hết những người đó, không chừa một ai!"

Dứt lời, một thân ảnh màu đen xuất hiện trong không trung, đôi mắt lộ ra khí phách vương giả, khí thế toàn thân như thanh kiếm sắc bén.

Bỗng nhiên, trong không trung vang lên tiếng cười nhạo của nam nhân: "Ha ha, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi mà cũng muốn gây phiền toái cho nha đầu này? Nếu đã như vậy, cứ để bản tôn tới quét dọn đống rác này đi!"

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía phu thê Tiêu Thiên Vũ, cười nói: "Cha, mẹ, ta đã trở về..."

Thời gian ở đây chỉ mới hơn một tháng, nhưng ở Vô giới đã hơn một năm...

Một năm, nàng rốt cuộc đã trở về bên cạnh người thân...

Thánh Nguyệt phu nhân bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nguyệt Nhi, Tiên Y Môn đang tìm kiếm tung tích Vô Trần, các ngươi thật sự không nên xuất hiện ở đây..."

"Mẫu thân", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan ưu nhã trước mặt, nét mặt rạng ngời tự tin: "Bây giờ ta sẽ không sợ hãi Tiên Y Môn nữa..."

__________________________________________________

CHƯƠNG 672: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (3)

Nhìn nụ cười rực rỡ lóa mắt của nữ tử, Thánh Nguyệt phu nhân hơi ngẩn ra, khẽ cười lên.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nữ nhi rốt cuộc trưởng thành rồi, như vậy, nàng cũng có thể yên tâm...

"Mẫu thân, Cảnh Nhi đầu?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày hỏi, lần này đi Vô giới không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm cho nên nàng cũng không dẫn theo Tử Thiên Cảnh đến đó.

Không biết tên kia thế nào rồi....

Nghĩ đến hình ảnh trong ảo cảnh, trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, chậm rãi nhắm mắt lại, cả đời này, nàng sẽ không để hắn phải chịu bất cứ thống khổ nào nữa!

"Cảnh Nhi nghe nói ngươi mất tích, cho nên đi tìm ngươi."

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, chợt nhíu mày.

Chỉ mong Cảnh Nhi đừng gặp phải Tử Phượng, nếu không, ai mà biết nữ nhân độc ác kia sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì....

"Còn có, đại ca và Vân Thanh đâu?", Mộ Như Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, không thấy hai người kia, "Tiêu gia xảy ra chuyện như vậy, sao bọn họ lại không có ở đây?"

Nghe lời này, Thánh Nguyệt phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Ta cũng không rõ lắm, hình như Diêu gia xảy ra chuyện gì đó, Phong Nhi cùng Vân Thanh trở về Diêu gia, ta cũng không biết tình huống cụ thể..."

Diêu gia xảy ra chuyện?

Không biết vì sao, trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút bất an...

Tình hình ở Diêu gia như vậy, Vân Thanh và đại ca trở về Diêu gia, có thể gặp nguy hiểm gì hay không? Xem ra trước khi tham dự đại hội Tiên Y, nàng cần đến Diêu gia một chuyến....

Nếu không, nàng không thể an tâm được.

---------------------

Tiên Y Môn nằm trên một ngọn núi cực kì u tĩnh, giống như tiên cảnh. Một tuyết y nữ tử khoanh tay đứng trước cửa Tiên Y Môn, lụa mỏng khẽ bay, nàng ngẩng đầu nhìn áng mây trên cao, lạnh lùng nói: "U Lan, có tìm được tung tích của hắn chưa?"

Nữ tử tên U Lan kia trầm mặc nửa ngày, cúi đầu nói: "Thiếu chủ, chúng ta không phát hiện tung tích Dạ Vô Trần, hắn giống như biến mất khỏi đại lục này...."

Biến mất?

Tuyết y nữ tử cau mày, sau đó lạnh lùng nói: "Một người sống sờ sờ, làm sao có thể vô duyên vô cớ biến mất? Nhất định là lẩn trốn ở đâu đó, nếu không tìm thấy hắn, thì không cần tới gặp ta! Cút!!!"

Thân thể U Lan chấn động, cúi đầu, cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Lúc nói chuyện, nàng xoay người, biến mất trong đám mây mù vờn quanh ngọn núi.

Cho đến khi nàng rời đi, tuyết y nữ tử mới rũ mắt, che đi lãnh ý bên trong: "Dù phải đào ba thước đất, ta cũng sẽ tìm ra ngươi! Đời này kiếp này, ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta! Ngoài ta ra, không ai xứng đôi với ngươi!"

Nàng chậm rãi nâng mắt, đáy mắt bắt đầu lộ ra một tia ôn nhu khác thường...

Tia ôn nhu kia, phảng phất như chỉ đối với một người....

-------------------------

Trong Tiêu gia, Tử Thược chăm chú nhìn hai người trước mắt, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Ca, tẩu tử, các ngươi cứ đi làm chuyện các ngươi muốn làm, chuyện Cảnh Nhi cứ giao cho ta, ta sẽ đi tìm hắn."

Mộ Như Nguyệt cau mày, hơi gật đầu: "Xem ra cũng chỉ có thể như thế."

Trong lòng nàng còn vướng bận chuyện Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh, bây giờ cần phải đến Diêu gia một chuyến, cho nên có một số việc giao cho Tử Thược sẽ tốt hơn....

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang Cảnh Nhi bình an trở về, nếu hắn có chuyện gì, không phải lãng phí công sức của ta lúc trước sao?"

_________________________________________________

CHƯƠNG 673: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (4)

Tử Thược cười nói, nàng đã từng vì cứu Cảnh Nhi mà tự phế thực lực của mình, bây giờ, bất cứ giá nào nàng cũng sẽ không để hắn phải chịu đau khổ lần nữa...

"Tốt, một khi đã như vậy, Vô Trần, chúng ta đưa cha mẹ đến Vô giới, sau đó đến Diêu gia một chuyến, gần đây trong lòng ta có chút bất an, cảm thấy đại ca và Vân Thanh sắp xảy ra chuyện gì..."

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, trong lòng nàng ngày càng bất an, tim cũng run lên.

Xem ra, nàng thật sự cần nhanh chóng đi Diêu gia một chuyến.

---------------------

"Tiểu thư, nên ăn cơm."

Trong Hương các, ánh mắt Diêu Vân Thanh dại ra nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng lúc này, có tiếng nha hoàn từ ngoài cửa truyền vào, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, đáy mắt bắt đầu dâng lên lửa giận mãnh liệt: "Ngươi đi nói với Nhị thúc của ta, Diêu Vân Thanh ta tuyệt đối sẽ không khuất phục bọn họ!"

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đạp mở.

Một nam nhân trung niên mặc cẩm y đứng trước cửa, dáng người trung đẳng, dung mạo tương đối anh tuấn, nhưng ánh mắt lại độc ác âm hiểm, lạnh lùng nhìn nữ tử ngồi bên cửa sổ.

"Vân Thanh, tội gì ngươi phải như vậy? Vì một nam nhân, đáng giá không?"

Trong lòng Diêu Vân Thanh lập tức bùng lên lửa giận, lại bị nàng cố gắng đè nén xuống, lạnh giọng nói: "Nhị thúc, không ngờ ngươi lại lợi dụng tin tức gia gia bệnh nặng gọi ta trở về, bây giờ, coi như ta chui đầu vào lưới ngươi cũng đừng mơ tưởng khiến ta gả cho Cung gia Cung Tân!"

Diêu Lâm cười ha hả, âm hiểm nói: "Diêu Vân Thanh, hiện tại lão gia hỏa kia bệnh nặng, căn bản không thể quản chuyện của ngươi, cha mẹ ngươi lại không ở Diêu gia, bây giờ trong gia tộc chỉ có ta có thể làm chủ! Huống chi, các trưởng lão Diêu gia đều nghe lệnh của ta, cho dù có một số người không nghe thì đã sao? Ai bảo ngươi là nữ tử? Một nữ tử tuyệt đối không thể làm gia chủ Diêu gia, cũng không biết lão nhân kia uống lộn thuốc gì mà giao chức vị gia chủ cho một nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi!"

Sắc mặt Diêu Vân Thanh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nhị thúc, nếu... ta không chịu thì sao? Diêu Vân Thanh ta đã là thê tử của Tiêu Phong, sớm có quan hệ phu thê, ngươi còn muốn ta gả cho người khác?"

Tựa như đã sớm đoán trước tình huống này, Diêu Lâm vẫn chưa tức giận, cười âm hiểm nói: "Vân Thanh a, Nhị thúc cũng không còn cách nào khác, Cung Tân kia là đệ tử của Dược Tông, hơn nữa còn là đồ đệ của một đan dược sư, Cung Tân cũng đã sớm nhìn trúng ngươi, hắn nói nếu ngươi gả cho hắn, hắn sẽ cung cấp đan dược cho Diêu gia chúng ta trong 10 năm, ngươi không phải là người Diêu gia sao? Làm người Diêu gia thì nhất định phải hi sinh vì Diêu gia, nói vậy, ngươi có nguyện ý hay không cũng vậy thôi..."

Làm người Diêu gia, nhất định phải hi sinh vì Diêu gia?

Nghe lời này, Diêu Vân Thanh nhịn không được cười điên cuồng: "Nhị thúc, thật sự là vì lợi ích của Diêu gia mà không phải vì một mình ngươi sao? Diêu Vân Thanh ta dù có chết cũng tuyệt đối không gả cho hắn!"

Sắc mặt Diêu Lâm trầm xuống, hung hăng phất vạt áo, ánh mắt âm ngoan đảo qua dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.

Hắn không ngờ nha đầu này không biết thức thời như thế, gả cho Cung Tân kia là phúc khí của nàng, lại còn không biết tốt xấu!

_______________________________________________

CHƯƠNG 674: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (5)

"Diêu Vân Thanh, đừng không biết điều, ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì mình còn hữu dụng, nếu không, ta đã sớm một chưởng đánh chết ngươi rồi! Một cô nương mà thôi, Diêu gia nuôi ngươi hơn hai mươi năm, cho ngươi ăn không uống không, chẳng lẽ ngươi không cần trả giá một chút lợi ích sao? Cái nam nhân mà ngươi mang về dù thiên phú trác tuyệt, làm sao so được với Cung gia nhiều đan dược như vậy?"

Huống chi, hắn tuyệt đối sẽ không để Diêu Vân Thanh gả cho một thiên tài như thế, nếu không hắn sẽ gặp nguy hiểm. Còn Cung gia một lòng với hắn, dĩ nhiên sẽ không giúp nữ nhân này đối phó mình.

Quan trọng nhất là, Cung Tân trời sinh háo sắc, hậu viện đã có vô số tiểu thiếp, bây giờ hắn nhìn trúng Diêu Vân Thanh, nói không chừng chưa được bao lâu đã chán ghét, đến lúc đó hắn cũng đã có được đủ lợi ích rồi, khi đó tính sổ với nàng cũng không muộn...

"Diêu Vân Thanh, ngươi chuẩn bị cho tốt, vài ngày nữa sẽ xuất giá, lúc đó ta sẽ sắp xếp một nha hoàn thay ngươi động phòng, sẽ không để ai nhìn ra ngươi không phải thân hoàn bích!"

Diêu Lâm hung hăng phất vạt áo, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Diêu Vân Thanh trong phòng...

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, nhẹ giọng nỉ non: "Tiêu Phong...."

Thật xin lỗi, đời này, ta không thể tiếp tục ở bên ngươi....

Ban đêm.

Bóng đêm đen nhánh như mực, bầu trời ảm đạm không ánh trăng khiến bóng đêm càng thêm tĩnh mịch....

Một bóng đen xẹt từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng.

"Ai!"

Diêu Vân Thanh vội vàng mở mắt ra, vừa định ngồi dậy, đã nghe thấy một thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Là ta!"

Thanh âm quen thuộc của nam nhân làm lòng nàng hơi run rẩy, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc trước mặt.

"Tiêu Phong... sao ngươi lại ở đây?"

Tiêu Phong nhìn Diêu Vân Thanh, lãnh khốc nói: "Ta đến mang ngươi đi..."

"Nhưng mà..."

Nàng còn chưa nói xong, nam nhân liền nắm chặt tay nàng, bước nhanh về phía cửa.

Nhưng mà hai người vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong viện bỗng nhiên xuất hiện vô số ngọn đuốc, người từ bốn phương tám hướng vọt tới vây quanh hai người.

Đám người tách ra hai bên nhường ra một con đường, nam nhân trung niên bước nhanh tới, ánh mắt âm trầm đảo qua hai người đang nắm chặt tay nhau, khẽ cong khóe môi: "Tiêu Phong, nếu không phải ngày đó Vân Thanh lấy chết bức bách, Nhị thúc này lại không nỡ để cháu gái mình chết cho nên mới thả ngươi đi, không ngờ ngươi còn dám trở về, nếu ta không phái người trông giữ nơi này trước, chẳng phải là để ngươi mang người của Diêu gia chúng ta đi sao?"

Vừa rồi còn nói nàng ở Diêu gia ăn không uống không, bây giờ lại nói nàng là người Diêu gia...

Diêu Vân Thanh biến sắc, vội vàng nói: "Tiêu Phong, ngươi đừng quan tâm ta, đi mau!!!"

Tiêu Phong cau chặt mày, cũng không buông tay nàng ra, thanh âm trầm thấp vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, khiến tim Diêu Vân Thanh bất giác run rẩy.

"Muốn đi, cùng nhau đi!"

"Tiêu Phong..." Diêu Vân Thanh nghẹn ngào, hai mắt mơ hồ nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, giờ phút này bóng dáng nam nhân khắc sâu trong lòng nàng...

Có lẽ từ khi xuyên tới đây, điều may mắn nhất là gặp được nàng nhân lãnh khốc này...

"Ha ha!" Diêu Lâm ngửa đầu cười to, khinh bỉ nói: "Các ngươi cho rằng mình còn có thể rời đi sao?"

__________________________________________________

CHƯƠNG 675: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (6)

Trái tim Diêu Vân Thanh run rẩy, theo bản năng nắm chặt tay Tiêu Phong, cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay đối phương, lòng nàng bình tĩnh lại...

"Tiêu Phong, thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ngươi không nên cùng ta đến Diêu gia."

Tiêu Phong không nói gì, ánh mắt lãnh khốc nhìn đám người trước mặt: "Diêu Vân Thanh, ta sẽ dẫn ngươi đi!"

Thanh âm hắn vẫn luôn lãnh khốc như vậy, giống như bờ vai dày rộng kia, kì diệu mang lại cảm giác an tâm...

"Tiêu Phong, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, cường giả cảnh giới huyền nguyên trẻ tuổi như thế trên đời ít có, hiện tại rất ít người có thể so được với ngươi, nhưng thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, nếu cho ngươi thời gian vài chục năm, có lẽ Diêu gia không làm gì được ngươi, nhưng hôm nay, đối phó với ngươi còn đơn giản hơn đối phó một con kiến!"

Diêu Lâm cười điên cuồng, vẻ mặt khinh thường.

Trong mắt hắn, Tiêu Phong hiện tại không đáng để hắn kiêng kị...

"Nếu lần này tự ngươi đã đưa đến cửa, vậy đừng trách ta không khách khí, Hoàng lão, Tần lão, Tiêu Phong giao cho hai vị."

Vừa dứt lời, hai bóng người đã từ phía sau tiến lên.

Lúc nhìn thấy hai người này, con ngươi Diêu Vân Thanh co rụt lại, kinh hoảng hô lên: "Hai bọn họ đều là cường giả địa nguyên, Tiêu Phong, đi mau! Ngươi đi mau!!!"

Không!

Nàng tuyệt đối không thể để Tiêu Phong chết trong tay hai người kia...

Thân thể Tiêu Phong chợt lóe, chắn trước mặt Diêu Vân Thanh, ánh mắt lãnh khốc nhìn hai lão giả trước mặt, nhàn nhạt nói: "Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta!"

Thân hình thon dài của nam nhân đứng thẳng tắp chắn trước mặt mình, không biết vì sao làm tim Diêu Vân Thanh run lên.

"Tiêu Phong, ta biết ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta, ta cũng đã nói, giúp ngươi giải độc là ta tự nguyện, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm, ngươi đi đi! Mau rời khỏi nơi này!!! ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, cũng không cần ngươi bảo hộ!!!"

Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt thanh tú, thanh âm nàng nhịn không được run rẩy.

Thân thể Tiêu Phong cứng đờ, sau đó buông lỏng, hắn cũng không nói gì, chỉ lãnh khốc nhìn hai người phía trước.

Dù đối mặt với hai cường giả địa nguyên, nam nhân này trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, toàn thân tản ra hàn khí...

"Ha ha ha!" Hoàng lão cười to, vung tay đánh một luồng sáng vàng về phía Tiêu Phong, âm trầm nói: "Tiểu tử thúi, ngươi đã trở lại thì nên trả giá đắt!"

Tiêu Phong nâng trường kiếm trong tay lên, oanh một tiếng, lực lượng cường đại trực tiếp làm lục phủ ngũ tạng hắn chấn động, lui về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net