Chương 680 - 689

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 680: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (11)

Trước cửa lớn Diêu gia chỉ còn lại nam nhân đứng trong cuồng phong, trường bào tím tung bay tạo nên lực lượng chấn động lòng người không nói nên lời....

"Linh... linh nguyên?"

Không sai, nam nhân này lại là cường giả linh nguyên!

Diêu Lâm kinh hãi, đầu óc nhất thời trống rỗng, sắc mặt cũng trắng bệch.

Vừa rồi Dạ Vô Trần ra tay giáo huấn hắn nhưng cũng không xuất toàn lực, cho nên hiện tại hắn mới biết thực lực chân thật của nam nhân này lại cường đại như thế...

Oanh!

Lực lượng cường đại như vũ bão thổi quét đến, Diêu Lâm còn chưa hồi phục tinh thần đã mạnh mẽ văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đều trắng như tờ giấy.

"Khiếu Nguyệt, nơi này giao cho ngươi, Vô Trần, chúng ta đi tìm Vân Thanh!"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng quét qua đám người ở đây, sau đó quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh băng: "Miễn cho máu của mấy người này bẩn tay chàng."

Nghe vậy, Dạ Vô Trần chậm rãi thu liễm khí thế, con ngươi màu tím lộ ra ý cười ôn nhu, giống như một người hoàn toàn khác với nam nhân tu la vừa rồi.

"Ta nghe nương tử..."

Mộ Như Nguyệt nhếch môi, vươn tay vỗ vỗ đầu Dạ Vô Trần, cong môi cười nói: "Ngoan, chúng ta đi tìm Vân Thanh..."

Lúc nói chuyện, nàng đã khuếch tán tinh thần lực ra khắp Diêu gia. Cảm nhận được cảm giác áp bách tản ra từ nữ tử, mọi người lại sửng sốt, nhưng không ai dám có động tác gì.

Xác định được vị trí của Diêu Vân Thanh, Mộ Như Nguyệt lập tức đi về phía đó....

"Vân Thanh, không phải ta nói ngươi, Nhị thúc cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, dù sao Cung Tân kia cũng được coi là thanh niên tuấn kiệt, gả cho hắn, ngươi nhất định sẽ có rất nhiều lợi ích."

Trong phòng, Hoàng Dĩnh mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, một thân ung dung cao quý cũng không thể che giấu được sự âm ngoan trong đáy mắt.

"Nhị thẩm, nếu ngươi cảm thấy Cung Tân không tồi, sao không để nữ nhi ngươi gả cho hắn đi?" Diêu Vân Thanh cười lạnh, trào phúng nhìn dung nhan được bảo dưỡng cực tốt của nữ nhân trung niên đối diện.

Sắc mặt Hoàng Dĩnh khẽ biến, tươi cười giả dối nói: "Muội muội ngươi còn nhỏ, chưa tới thời điểm bàn chuyện hôn nhân, ngươi là tỷ tỷ còn chưa gả, làm sao đến lượt nàng?"

Để nữ nhi bảo bối của nàng gả cho Cung Tân, sao có thể?

Chưa nói Cung Tân phong lưu háo sắc, dù hắn là một quân tử nhẹ nhàng phong độ, nàng cũng tuyệt đối không để nữ nhi gả thấp đến Cung gia.

Nữ nhi nàng tất nhiên phải được hưởng thụ tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, nên được gả cho nam nhân tốt nhất, cho dù Cung gia có chút quan hệ với Dược Tông, nhưng Diêu gia lại là thế lực cùng ăn cùng ngồi ngang hàng với Dược Tông.

Cho nên, Cung gia kém hơn Diêu gia.

Làm sao xứng cưới bảo bối của nàng?

Diêu Vân Thanh cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Nhị thẩm, vì Tiêu Phong, ta sẽ gả cho hắn, ngươi không cần phải nói gì nữa, nếu ngươi có thời gian, không bằng hảo hảo quản giáo nữ nhi bảo bối của ngươi một chút!"

Trên mặt Hoàng Dĩnh xuất hiện một tia phẫn nộ, hung hăng phủi phủi vạt áo, đứng dậy nói: "Diêu Vân Thanh, ngươi cho rằng sau khi gả đến Cung gia vẫn còn là thiên kim tiểu thư sao? Đến lúc đó ngươi chẳng là cái thá gì! Nếu bây giờ ngươi lấy lòng ta, nói không chừng về sau bị nhà chồng khi dễ còn có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, nếu không, chỉ có thể tự sinh tự diệt!"

Hoàng Dĩnh hung hăng trừng mắt Diêu Vân Thanh, sau đó xoay người đi ra cửa, đúng lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng bị đạp mở.

______________________________________________

CHƯƠNG 681: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (12)

Hoàng Dĩnh bị hoảng sợ, tái mặt hét lớn: "Là ai?"

Lúc nàng đang buồn bực, hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mắt nàng, trong lúc nàng ngây ngẩn, phía sau đã truyền đến thanh âm kinh hỉ của Diêu Vân Thanh: "Nguyệt Nhi, các ngươi rốt cuộc đã đến rồi!!!"

Hoàng Dĩnh vốn đang suy đoán thân phận đối phương, vừa nghe lời này, sắc mặt liền trầm xuống, nói: "Vân Thanh, hai người này là bằng hữu của ngươi? Sao lại không có quy củ như thế? Tùy tiện xâm nhập vào nhà người khác, không biết ai dạy dỗ ra thứ không biết lễ phép như thế!"

Trong mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua hàn ý, cất bước đi về phía Hoàng Dĩnh, trong nháy mắt, Hoàng Dĩnh cảm nhận được một cỗ áp bách ập tới, cổ họng không cách nào phát ra thanh âm.

Nàng hoảng sợ muốn hô lên, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nói ra lời...

Giờ khắc này, Hoàng Dĩnh hối hận, hối hận phát tiết lửa giận với Diêu Vân Thanh lên hai người kia, nói ra mấy lời không có đầu óc như vậy.

Bang!

Bàn tay Mộ Như Nguyệt dâng lên một tầng nguyên lực, hung hăng tát vào mặt Hoàng Dĩnh, dù sao đi nữa, thiên phú của Hoàng Dĩnh không mạnh, chỉ là một võ giả đỉnh thiên phú, trực tiếp bị tát văng ra ngoài.

Mộ Như Nguyệt nhấc chân dẫm lên ngực đối phương, dùng sức xoay nghiền vài cái, cả người bao phủ hàn ý lạnh băng.

"Không có gia giáo?" Nàng cười nhạt, thanh âm lại băng lãnh, "Ta sẽ cho ngươi thấy gia giáo của ta thế nào!"

Rồng có nghịch lân.

Mà nghịch lân của nàng chính là những người thân nàng đặt trên đầu quả tim...

Phụt!

Hoàng Dĩnh phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan vặn vẹo đầy máu, phẫn hận nhìn Mộ Như Nguyệt, trong lòng tràn ngập cừu hận như có hàng vạn con kiến đang bò.

Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, chậm rãi thu chân lại, sau đó nhấc chân đá nàng bay ra ngoài, 'leng keng' một tiếng, gốm sứ trong phòng rơi vỡ đầy đất.

Sau đó, nàng trực tiếp đi vòng qua Hoàng Dĩnh, tới trước mặt Diêu Vân Thanh, cười nhạt nói: "Thanh Nhi, ta đến đón ngươi và đại ca về Tiêu gia..."

Có lẽ nhìn thấy Mộ Như Nguyệt khiến nàng an tâm, nỗi sợ hãi và ủy khuất tích tụ mấy ngày nay đều bộc phát, 'oa' một tiếng nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, túm chặt vạt áo nàng, run rẩy nói: "Nguyệt Nhi... mau... mau đi cứu Tiêu Phong... hắn bị đánh trọng thương, chỉ sợ không được..."

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Hoàng Dĩnh nằm trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống: "Tiêu Phong ở đâu?"

Hoàng Dĩnh cắn chặt răng, không nói tiếng nào.

Bởi vì nàng biết, nữ nhi bảo bối của mình bị sự si tình của Tiêu Phong đối với Diêu Vân Thanh làm cảm động, thế nhưng lại yêu nam nhân lãnh khốc này, cho nên lén mang Tiêu Phong ra khỏi địa lao, vì hạnh phúc của nữ nhi, nàng tuyệt đối không thể nói tung tích của Tiêu Phong cho bọn họ biết.

"Không nói?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Tốt! Ta có ngàn vạn phương pháp bắt ngươi khai ra, không biết ngươi sẽ lựa chọn phương pháp nào."

________________________________________________

CHƯƠNG 682: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (13)

Hoàng Dĩnh hơi sửng sốt, hoảng sợ trợn to mắt nhìn dung nhan lạnh băng của Mộ Như Nguyệt...

"Cách đây không lâu, ta mới nghiên cứu ra vài loại đan dược có thể khiến người ta thủng ruột mà chết, loại này tương đối trực tiếp, còn có vài loại khác tỷ như Thực cốt đan, Xuyên tâm đan, Hỏa nhân đan, Vạn kiến thực tâm đan, đan dược khiến người ta sống không bằng chết, một loại cuối cùng chính là Hóa cốt đan... Ngươi muốn nếm thử loại nào, hay là thử hết toàn bộ trong một lần? Yên tâm, ta có rất nhiều phương pháp kéo ngươi từ quỷ môn quan trở về, làm ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong, cho đến khi ngươi chịu nói ra tung tích của hắn!!!"

Mộ Như Nguyệt tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến đối phương run rẩy.

"Không!" Hoàng Dĩnh hoảng sợ la lớn, "Không cần! Ta nói, ta nói hết!!! Tiêu Phong hắn... hắn đã chết..."

Mộ Như Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nhìn Hoàng Dĩnh, đột nhiên nở nụ cười: "Thôi, ta không hỏi ngươi, vốn định dùng phương pháp đơn giản nhất là dò hỏi, nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta sẽ tự tìm hắn, còn mấy loại đan dược vừa rồi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm hết một lượt."

Nàng đã cho Hoàng Dĩnh cơ hội, là nàng ta không biết quý trọng, vậy nàng cũng không cần phải khách khí nữa...

Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, phóng tinh thần lực ra, bao phủ toàn bộ Diêu gia, cho đến khi cảm nhận được hơi thở như ẩn như hiện kia, nàng mới mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý: "Vô Trần, Thanh Nhi, ta đã tìm thấy đại ca rồi, chúng ta đi đón hắn thôi!"

Giờ khắc này, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người Mộ Như Nguyệt.

Bởi vì hơi thở của Tiêu Phong quá yếu, giống như không lâu nữa sẽ biến mất, điều này khiến đáy lòng Mộ Như Nguyệt tràn ngập lửa giận như có thể phá hủy tất cả, đôi mắt đen càng thêm lạnh băng.

"Nếu đại ca ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến tất cả những người tham dự vào chuyện này trả giá thê thảm!"

Thậm chí là huyết tẩy Diêu gia!!!

Hoàng Dĩnh ngây ngốc nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt rời đi, hung hăng rùng mình, nàng biết, bây giờ, bọn họ hoàn toàn tiêu rồi....

Lúc này, trong Khuê Hương Các, bầu không khí có một mùi hương thanh nhã.

Một thiếu nữ mặc váy dài xanh biếc, dung nhan mỹ lệ si ngốc nhìn nam nhân nằm trên giường.

Đêm qua, nàng cũng có mặt, trốn trong góc xem trộm tình cảnh đó.

Có lẽ trong đại gia tộc như Diêu gia, nàng đã nhìn quen con người sống ích kỷ với nhau, không ngờ còn có một nam nhân dũng cảm như thế.

Vì nữ nhân mình yêu mà không tiếc xâm nhập Diêu gia, kiên định không thay đổi!

"Tiêu Phong..." Thiếu nữ nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt si mê, "Thật sự là một nam nhân đạm nhiên như gió, nhưng mà tính cách quá lãnh khốc, nếu có một nam nhân dũng cảm như vậy, dù ta chết cũng cam lòng."

Giờ khắc này, trong lòng thiếu nữ cảm thấy hâm mộ đường tỷ Diêu Vân Thanh mà trước nay nàng không thèm đặt vào mắt kia. Ít nhất, nàng có một nam nhân yêu mình sâu đậm!

Làm nữ nhân, nguyện vọng lớn nhất không phải là gả cho một phu quân như thế sao?

Thiếu nữ cười khẽ, vươn tay vuốt ve dung nhan anh tuấn của nam nhân: "Tiêu Phong, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cha làm khó ngươi, nhưng hiện tại thương thế của ngươi khá nặng, không biết thánh dược chữa thương lần trước cho tặng ta có thể dùng được hay không..."

__________________________________________________

CHƯƠNG 683: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (14)

Lúc nói chuyện, nàng đứng dậy lục lọi tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy một cái bình ngọc từ trong một cái rương, lấy ra một viên đan dược.

"Đây là Đại hoàn đan cha lấy được từ Dược Tông, sau đó tặng cho ta, hi vọng có thể trị được thương thế của ngươi."

Nàng mỉm cười xoay người đi về phía nam nhân nằm trên giường, đem đan dược đặt vào môi hắn, nhưng nam nhân hình như có chút kháng cự, không chịu mở miệng ra.

Thiếu nữ khẽ cau mày, vừa đảo mắt liền nhìn thấy tách trà trên bàn, đứng dậy đi qua, nhưng ấm trà lại trống rỗng không có giọt nước nào.

Đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn về phía ngọc lộ, nhíu nhíu mày sau đó giãn ra: "Đã không có nước, vậy dùng ngọc lộ này thay thế vậy."

Cầm lấy ngọc lộ quay trở lại bên giường, nàng cúi người nhét đan dược vào miệng hắn, sau đó rót ngọc lộ vào.

Phanh!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp mở, tay thiếu nữ khẽ run lên, suýt chút nữa làm ngọc lộ bắn ra ngoài, bất quá, vẫn có một chút ngọc lộ chảy vào miệng hắn...

"Ngươi cho hắn uống cái gì?"

Mộ Như Nguyệt chạy tới trước mặt thiếu nữ, gắt gao lôi kéo tay nàng, lạnh lùng hỏi.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thiếu nữ muốn thoát khỏi tay Mộ Như Nguyệt nhưng lại phát hiện tay mình giống như mất hết sức lực, nàng cắn chặt môi, hơi phẫn nộ nói: "Cô nương, xin ngươi tự trọng! Ta chỉ muốn cứu hắn thôi, ngươi dựa vào cái gì chất vấn ta?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: "Ngươi không phải đan dược sư, làm sao biết cái gì có thể dùng, cái gì không thể dùng? Nếu hắn có chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?"

"Ngươi nói ta muốn hại Tiêu Phong?" Thiếu nữ biến sắc, càng thêm phẫn nộ, "Ta tuyệt đối sẽ không hại hắn! Ta tới là muốn cứu mạng hắn, ngươi thả ta ra, nếu không, chậm trễ trị liệu cho Tiêu Phong, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Trong suy nghĩ của nàng, nữ nhân này nhất định là muốn hại Tiêu Phong, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta ngăn cản nàng cứu hắn....

Trên người Mộ Như Nguyệt bỗng tản ra hàn khí lạnh băng, khuếch tán khắp căn phòng, đúng lúc này lại truyền đến thanh âm kinh hoảng của Diêu Vân Thanh: "Tiêu Phong, Tiêu Phong! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt vội vàng buông tay thiếu nữ ra, nhìn về phía Tiêu Phong, một gương mặt xanh đen lập tức đập vào  mắt nàng.

Khuôn mặt nam nhân không còn anh tuấn như lúc trước, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt xanh đen, môi tím tái, toàn thân run rẩy.

Phụt!

Hắn đột nhiên phun một ngụm máu đen, sau đó ngã vào giường, im lặng không nhúc nhích...

"Tiêu Phong!!!"

Hai mắt Diêu Vân Thanh đỏ như máu, tê tâm liệt phế hô lớn.

Bước chân thiếu nữ lảo đảo vài cái, cắn chặt môi, run giọng nói: "Sao... tại sao lại như vậy? Ta chỉ cho hắn dùng đại hoàn đan thôi, tại sao lại như vậy?"

Mộ Như Nguyệt không rảnh để ý đến thiếu nữ, trong tay bắn ra năm ngân châm, đâm vào thân thể Tiêu Phong, nam nhân trên giường rên lên một tiếng, sau đó lại bất động...

"Ngươi muốn mưu sát hắn? Dừng tay cho ta!!!"

Bỗng nhiên, thiếu nữ điên cuồng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa tới gần đối phương đã bị một đạo lực lượng mạnh mẽ hất văng ra, hung hăng ngã trên mặt đất.

Chờ sau khi ngân châm đều đâm vào thân thể Tiêu Phong, Mộ Như Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lạnh lùng đảo mắt về phía thiếu nữ, lạnh giọng hỏi: "Ngoài đại hoàn đan, ngươi còn cho hắn dùng cái gì?"

__________________________________________________

CHƯƠNG 684: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (15)

Thiếu nữ sửng sốt, nói: "Băng tương ngọc lộ!"

"Băng tương ngọc lộ?!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, hàn khí quanh người càng đậm, "Ngươi có biết là băng tương ngọc lộ không thể dùng chung với đại hoàn đan hay không? Nếu không, nó sẽ trở thành độc dược trí mạng! Nếu ta không đến kịp lúc, qua nửa canh giờ nữa, hắn sẽ mất mạng!"

Nghĩ đến đây, tim Mộ Như Nguyệt hung hăng run rẩy.

Nàng không thể tưởng tượng nếu mình chậm trễ thêm một chút, lúc đó, chỉ có thể nhìn thấy thi thể của hắn.

Có lẽ nữ nhân này cũng không cố ý muốn hại Tiêu Phong, nhưng bởi vì nàng ngu ngốc, suýt chút nữa đã hại hắn mất mạng, món nợ này làm sao nàng dễ dàng bỏ qua được?

"Ngươi nói bậy!" Thiếu nữ đứng lên, không phục nói, "Băng tương ngọc lộ cũng là dược cứu mạng, sao có thể biến thành độc dược? Có lẽ sau khi cho hắn dùng hết lọ băng tương ngọc lộ, hắn sẽ bình yên vô sự! Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm cứu được hắn!"

"Dùng cả lọ? Ha ha!" Mộ Như Nguyệt cười to hai tiếng, ý cười lại nồng đậm hàn khí, "Nếu ngươi cho hắn uống hết cả lọ, không đến mười phút, hắn sẽ trở thành một thi thể lạnh băng! Băng tương ngọc lộ và Đại hoàn đan đúng là có thể cứu mạng, nhưng chúng đều dùng dược liệu luyện chế thành, mà trong số những dược liệu này có hai loại tương khắc với nhau, tách ra dùng thì có thể cứu mạng, nhưng nếu dùng chung thì sẽ mất mạng! Ta đã sớm nói, ngươi không phải đan dược sư thì sẽ không hiểu được thành phần của thuốc! Bởi vì ngươi ngu ngốc mà suýt chút nữa hại chết đại ca ta!!!"

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Mộ Như Nguyệt bất giác run rẩy.

"Không! Không thể nào! Ta tuyệt đối không tin, ngươi gạt ta!" Thiếu nữ lui về phía sau vài bước, lắc đầu liên tục, nàng căn bản không thể tin được lời Mộ Như Nguyệt nói.

Đối với nàng mà nói, chuyện này căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Thuốc cứu mạng, làm sao có thể biến thành độc dược?

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, có nói nhiều với loại nữ nhân ngu ngốc này, nàng cũng không thể hiểu được...

"Đủ rồi!"

Thấy thiếu nữ còn muốn nói gì đó, Diêu Vân Thanh liền ngắt ngang: "Diêu Lam, ta rất cảm ơn ngươi đã cứu Tiêu Phong ra khỏi địa lao, nhưng lại bởi vì ngươi ngu ngốc mà suýt nữa đã hại chết người ta yêu nhất! Đương nhiên, nếu làm sai mà biết nhận sai, có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng mà đến cuối cùng ngươi vẫn cưỡng từ đoạt lý, đổ hết sai lầm lên đầu người khác, quả nhiên là thiên kim tiểu thư được cha mẹ chiều hư, ngay cả dũng khí nhận lỗi cũng không có, chỉ bằng điểm này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện ngươi suýt nữa hại chết Tiêu Phong!"

Sắc mặt thiếu nữ lập tức tái nhợt, phẫn nộ nói: "Diêu Vân Thanh, tại sao ngươi ở chỗ này? Không phải cha đã nói ngươi ở trong phòng chuẩn bị xuất giá sao? Ngươi sắp phải gả cho người khác rồi, đừng dây dưa hắn nữa, Cung Tân mới là nơi quy túc cuối cùng của ngươi!"

Diêu Vân Thanh nở nụ cười, nụ cười kia không còn tươi sáng như ánh mặt trời nữa mà mang theo hàn ý.

"Diêu Lam, cha mẹ ngươi đã không thể gây sóng gió nữa rồi, bọn họ vốn cho rằng gia gia bệnh nặng nằm liệt giường, không thể quản được chuyện gì, cha mẹ ta bị bọn họ phái ra ngoài thì bọn họ có thể quản được chuyện của ta, đáng tiếc, hiện tại đã không thể...."

Thiếu nữ hơi sửng sốt, tựa hồ không thể tin được lời Diêu Vân Thanh nói.

Cha mẹ đã không thể gây sóng gió, lời này là có ý gì? Trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia nghi hoặc...

__________________________________________________

CHƯƠNG 685: TIÊU PHONG VÀ DIÊU VÂN THANH NGUY CƠ (16)

Trong lúc Diêu Lam đang còn nghi hoặc, một tiếng ho nhẹ vang lên, thân thể Diêu Vân Thanh cứng đờ, quay đầu nhìn nam nhân trên giường đã mở mắt ra, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói gì...

"Tiêu Phong, thật xin lỗi." Nàng hơi cúi đầu, xấu hổ nói, "Nếu không phải tại ta, ngươi cũng sẽ không..."

"Đây là trách nhiệm của ta!" Tiêu Phong khẽ nhíu mày, lãnh khốc nói, "Hơn nữa, ta cũng không có trở ngại gì, ngươi không cần tự trách..."

Diêu Vân Thanh bĩu môi, gia hỏa này, đối với nàng tốt như vậy là vì đã chiếm lấy thân thể nàng, muốn chịu trách nhiệm sao?

"Nguyệt Nhi", Tiêu Phong dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, suy yếu nói, "Ngươi đã trở về?"

Mộ Như Nguyệt cười nói: "Ta đã đi lâu như vậy cũng là thời điểm nên trở về, chỉ sợ ta không trở về, tẩu tử liền bị người ta đoạt đi rồi."

Thân thể Tiêu Phong cứng đờ, dời mắt nhìn Diêu Vân Thanh, hơi hé môi, thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên: "Nàng... không ai có thể đoạt được!"

Diêu Vân Thanh hơi ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn dung nhan anh tuấn của nam nhân.

Hắn nói lời này ý là.... sẽ không để nàng gả cho người khác? Không biết vì sao, nghe lời này, đáy lòng nàng xuất hiện một cảm giác khác thường, trái tim tràn ngập thỏa mãn.

Thiếu nữ ngốc ngốc nhìn hai người, trái tim đau đớn, sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay vài cái.

Dù nàng đã cứu hắn ra khỏi địa lao, nhưng trong lòng nam nhân này chỉ có Diêu Vân Thanh...

Trái tim nàng giống như bị một bàn tay bóp chặt, đau đớn hít thở không thông, đêm qua lúc mới gặp được nam nhân này, nàng đã bị phong thái của hắn hấp dẫn thật sâu....

"Đại ca, ta tới đón ngươi và Thanh Nhi trở về", Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Bất quá ở đây còn một số chuyện cần phải làm xong..."

Lúc nói chuyện, Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Diêu Vân Thanh, nói: "Thanh Nhi, thân thể gia gia ngươi thế nào?"

Vẻ mặt nữ tử vốn đang tươi cười, sau khi nghe lời này, nụ cười lập tức biến mất sạch sẽ.

Nàng cười khổ nói: "Nếu gia gia còn có thể hành động, làm sao Nhị thúc có thể làm ra chuyện này? Lần này ra trở về chính là vì gặp mặt gia gia lần cuối, hắn đã sắp không chống đỡ được nữa, cho nên, cho dù là chui đầu vào lưới ta cũng không hối hận, nếu không trở về, ta nhất định sẽ hối hận cả đời! Điều sai lầm duy nhất chính là để Tiêu Phong trở về Diêu gia cùng ta..."

Nàng nhìn về phía Tiêu Phong, nhấp môi, nói.

Tiêu Phong không nói gì, trong đôi mắt lãnh khốc xẹt qua một tia phức tạp.

Nhìn hai người này, Mộ Như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net