Chương 690 - 699

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 690: CỨU TRỊ (4)

Nghe lời này, mọi người đều trầm mặc.

Diêu Vân Thanh cười khổ: "Thiên giai sơ cấp? Đan dược sư trình độ này quá ít, cũng chỉ có Dược Tông và Tiên Y Môn mới có, chẳng lẽ chúng ta phải tìm đến Dược Tông sao?"

Nàng không quên sắc mặt ghê tởm của những người đó khi Diêu gia mời bọn họ đến chữa trị cho gia gia.

Không phải chỉ là đan dược sư thôi sao, thế nhưng mắt chó nhìn người thấp? Tốt xấu gì Diêu gia cũng là thế lực ngang hàng với Dược Tông...

"Hừ!" Diêu Lâm cười lạnh, "Ta đã sớm nói, nữ nhân này căn bản không có khả năng cứu được phụ thân, đại sư gì đó nhất định cũng là bọn họ bịa ra! Tôn giả, ngươi đừng bị mấy người này che mắt, bọn họ đang lừa gạt ngươi thôi!"

Tôn giả không để ý tới lời Diêu Lâm nói, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Trong tay ngươi có giải độc đan thiên giai sơ cấp hay không? Nếu ngươi có thể giao giải độc đan cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, hơn nữa, Diêu gia nợ ngươi một ân tình rất lớn!"

Nếu như cô nương này không có biện pháp cứu trị gia chủ, hắn nhất định sẽ cảm thấy mất mát, nhưng nhìn thần sắc thản nhiên đạm mạc của nàng lại giống như tất cả đều nắm chắc trong tay.

So với những đan dược sư của Dược Tông mắt chó nhìn người thấp kia, hắn thà thiếu nữ tử này một ân tình....

"Không!" Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta cũng không có giải độc đan thiên giai sơ cấp."

Nghe vậy, Diêu Lâm nhịn không được cười phá lên: "Ha ha, ta đã sớm nói mà, Diêu Vân Thanh lừa gạt ngươi, nếu nàng thật sự là đệ tử của đại sư nào đó, trong tay sao có thể không có giải độc đan? Tôn giả, ta nghĩ chúng ta vẫn nên bắt nữ nhân này lại, báo thù rửa hận cho những người đã chết!"

Đáy mắt Diêu Lâm xẹt qua một tia âm ngoan, âm trầm nói.

Dù đem nàng bầm thây vạn đoạn cũng khó có thể tiêu trừ nỗi hận trong lòng hắn!

"Bất quá..." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Tôn giả, "Các ngươi có thể chuẩn bị dược liệu luyện chế giải độc đan, đan dược thiên giai sơ cấp cần có dược liệu vạn năm, trong tay ta không có nhiều dược liệu trân quý như vậy."

Mặc dù nàng có thể dùng nguyên khí làm tăng niên hạn của dược liệu, nhưng nàng không muốn bại lộ khả năng này trước mặt những người này, hơn nữa, dựa vào quyền thế của Diêu gia, chuẩn bị mấy loại dược liệu đó cũng không thành vấn đề....

Vẻ mặt tươi cười của Diêu Lâm cứng ngắc.

Hắn có nghe lầm hay không? Nữ nhân này nói Tôn giả chuẩn bị dược liệu? Chẳng lẽ, sau lưng nàng thật sự có đan dược sư thần bí nào đó?

Tôn giả khẽ gật đầu: "Tốt, bây giờ ta lập tức sai người chuẩn bị, không biết khi nào mới có thể luyện chế xong giải độc đan này? Có cần đi mời sư phụ ngươi tới không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Không cần, các ngươi mang dược liệu tới đây, một canh giờ là đủ rồi, ta có thể chờ nhưng sợ là gia chủ Diêu gia không chờ được, kỳ hạn của hắn chính là đêm nay! Cho nên không còn thời gian để lãng phí nữa, các ngươi phải nhanh chóng mang dược liệu tới, nếu không, tự gánh hậu quả đi!"

Một canh giờ? Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ nữ nhân này muốn tự luyện chế đan dược? Làm sao có thể! Phải biết rằng, đây là đan dược thiên giai sơ cấp, nàng mới bấy nhiêu tuổi, làm sao có năng lực nghịch thiên như vậy?

Tôn giả hơi ngẩn ra: "Chỉ cần không phải dược liệu quá mức trân quý, trong vòng nửa canh giờ ta có thể đưa tới!"

"Yên tâm đi, cũng không phải quá trân quý, chỉ là một vài loại dược liệu lâu năm, tìm hơi khó thôi..."

____________________________________________________

CHƯƠNG 691: CỨU TRỊ (5)

Vừa dứt lời, nàng nhận lấy giấy bút người bên cạnh đưa tới, lưu loát viết ra một danh sách dược liệu, sau đó đưa cho Tôn giả, nhàn nhạt nói: "Các ngươi có thể ra ngoài, nhanh chóng đưa những dược liệu này tới đây, Thanh Nhi, ngươi và đại ca cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, có Vô Trần bồi ta là được rồi."

Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng ngời: "Nguyệt Nhi, thật sự rất cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, lúc này, mặc kệ ngươi có thể cứu sống gia gia ta hay không, ta đều sẽ không để Diêu gia tổn thương ngươi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không nói gì.

Lúc nãy nàng nói chưa hoàn toàn nắm chắc là vì chưa nhìn thấy tình trạng của gia chủ Diêu gia, bây giờ đã biết, đương nhiên cũng sẽ dễ dàng cứu trị.

Giải độc đan là loại đan dược phổ biến nhất trong số những đan dược thiên giai sơ cấp.

Còn về chuyện vì sao Dược Tông phát ngôn bừa bãi không có cách nào cứu được gia chủ Diêu gia, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa....

Diêu gia không hổ là một trong bốn đại thế lực đứng đầu đại lục, hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã chuẩn bị xong tất cả dược liệu nàng cần, sau đó, Mộ Như Nguyệt lập tức bắt tay vào luyện chế đan dược....

Tuy Mộ Như Nguyệt nói Diêu Vân Thanh đi nghỉ ngơi nhưng trong tình hình hiện tại, nàng làm sao yên tâm ngủ được? Cho nên nàng cũng không rời đi, mà lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng.

"Tôn giả", Diêu Lâm bất mãn nhíu mày, "Sao ngươi có thể giao phụ thân cho người ngoài, nếu nàng làm chuyện gì đó chỉ sợ ngươi có hối hận cũng không còn kịp rồi, người nọ giết nhiều đệ tử Diêu gia như thế, làm sao có thể để ý một lão nhân? Nàng rõ ràng là muốn liên hợp với Diêu Vân Thanh mưu hại phụ thân!"

"Nhị thúc, ngươi nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Diêu Vân Thanh trầm xuống, trào phúng nói, "Vị trí gia chủ Diêu gia, gia gia vốn truyền cho ta, ngươi lại cho người đuổi giết ta muốn cướp vị trí này, ngươi cho rằng đoạt được lệnh bài thì có thể làm gia chủ sao? Chỉ cần gia gia tỉnh lại, vị trí gia gia tuyệt đối không có phần của ngươi, cho dù ta không có hứng thú với vị trí gia chủ, cũng sẽ không giao Diêu gia vào tay loại người như ngươi!"

Diêu Lâm biến sắc, hắn thật không biết có phải đầu óc phụ thân hỏng rồi không, để một nữ nhân làm gia chủ Diêu gia, đến lúc đó còn không phải là chắp tay đưa Diêu gia cho người khác?

"Vân Thanh, ngươi nói chuyện có lương tâm một chút, ta quả thật không phục ngươi, nhưng cũng không phải chỉ có một mình ta không phục, ai bảo ngươi là nữ nhân? Gia nghiệp Diêu gia tuyệt đối không thể giao vào tay một nữ nhân! Bất quá, ta đuổi giết ngươi lúc nào? Nếu ta đuổi giết ngươi, ngươi còn mạng mà đứng ở đây sao?"

Dù sao, chỉ có một mình hắn biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không thừa nhận!

Diêu Vân Thanh cười lạnh, quay đầu đi không thèm nói gì nữa. Nhưng Tiêu Phong lại có chút bất mãn, ánh mắt lãnh khốc nhìn Diêu Lâm.

"Được rồi, các ngươi đừng nói nữa", Tôn giả không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt hai người tranh cãi không ngừng, thanh âm âm trầm, "Chờ sau khi gia chủ tỉnh lại, các ngươi tự đến giải thích!"

Trong lòng Diêu Lâm có chút nóng nảy, hắn vốn tưởng rằng phụ thân không thể cứu được nữa, cũng không thể mở miệng nói chuyện, cho nên không lâu trước đây đã nói một số chuyện không nên nói.

Nếu phụ thân tỉnh lại...

Không!

Tuyệt đối không thể!

Lão gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không tỉnh lại! Đến lúc đó, sẽ không ai biết những chuyện hắn đã làm...

Nghĩ đến đây, Diêu Lâm bình tĩnh lại, đắc ý nhìn về phía Diêu Vân Thanh, bên môi nở nụ cười trào phúng, tựa hồ đang cười nhạo nàng tự cho là thông minh.

___________________________________________________

CHƯƠNG 692: CỨU TRỊ (6)

Chờ đến khi Mộ Như Nguyệt luyện chế thất bại, để xem nàng còn có thể lấy cớ gì để lừa Tôn giả!

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người nôn nóng chờ đợi, ngay tại thời điểm bọn họ có chút không kiên nhẫn, trên bầu trời mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm đánh xuống, chấn vang cả Diêu gia....

Diêu Lâm trợn to mắt, giật mình nói: "Lôi kiếp màu xám? Đan dược sư thiên giai sơ cấp?"

Không sai!

Chỉ có lúc đan dược sư thiên giai sơ cấp luyện đan mới xuất hiện lôi kiếp mà xám...

Nhất thời, mọi người đều ngây ngẩn, không ai ngờ tới Mộ Như Nguyệt thật sự là một đan dược sư thiên giai sơ cấp....

Điều này khiến mọi người hoảng sợ.

Lôi kiếp hạ xuống liên tục một hồi lâu rồi chậm rãi tan đi, sau đó, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh một trắng một tím xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Vạt áo bạch y nữ tử nhẹ bay, tóc đen lướt nhẹ qua dung nhan tuyệt mỹ, y phục sạch sẽ tựa như chưa hề trải qua trận lôi kiếp vừa rồi....

"Nguyệt Nhi!!!"

Diêu Vân Thanh vui vẻ, chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, khẩn trương hỏi: "Thế nào? Gia gia ta..."

Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh."

Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm Diêu Vân Thanh run lên, hoảng loạn bụm mặt, nước mắt chảy xuống.

Thật tốt quá!

Rốt cuộc gia gia đã bình phục lại...

Nghĩ đến đây, Diêu Vân Thanh kích động, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Trời biết nàng chờ giờ khắc này đã bao lâu rồi....

"Phụ thân hắn... bình phục?" Diêu Lâm ngây dại, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng, trùng hợp lại bị Tôn giả bắt gặp.

Hắn khẽ cau mày, nhưng không nói thêm gì, quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt: "Khi nào gia chủ có thể tỉnh lại?"

Đang nói, bỗng nhiên trong phòng truyền ra tiếng ho khẽ.

Diêu Vân Thanh chạy vào phòng, nhìn lão giả đã tỉnh lại, thanh âm nghẹn ngào: "Gia gia, ngươi.... ngươi không có việc gì?"

"Thanh Nhi, thời gian này vất vả ngươi", Diêu Quân cười cười, không cần suy nghĩ hắn cũng biết trong khoảng thời gian này Diêu gia đã xảy ra những chuyện gì.

Đột nhiên, hắn khẽ nheo mắt, phẫn nộ nhìn về phía một thân ảnh đang né tránh, lấp ló ngoài cửa.

"Tiểu tử thúi, lăn vào đây cho lão tử!"

Diêu Quân phẫn nộ hét lớn, ánh mắt như muốn đem đối phương bầm thây vạn đoạn!

Diêu Lâm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Diêu Quân, vẻ mặt khóc tang, nói: "Cha, nhi tử nhất thời hồ đồ, ta không cố ý làm ra chuyện như vậy, ngươi tha thứ cho nhi tử đi!"

"Ha ha ha!"

Diêu Quân cười điên cuồng, hắn khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt già nua thống khổ.

"Nhi tử tốt a, ngươi thật sự là nhi tử tốt của ta!"

Mọi người không hiểu rõ lắm, hẳn là Nhị gia đã làm chuyện gì đó chọc giận gia chủ...

"Gia chủ!" Tôn giả nhíu mày, quét mắt về phía Diêu Lâm phát run quỳ ở đó, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

_____________________________________________________

CHƯƠNG 693: CỨU TRỊ (7)

Diêu Quân mở mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía Diêu Lâm.

"Nhi tử tốt của ta, mấy năm nay đã giấu giếm ta làm rất nhiều chuyện, nếu ta không bị bệnh nặng tới mức không thể nói, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, sợ là hắn cũng sẽ không nói với ta nhiều chuyện như vậy."

Hắn bi thống, phẫn hận nói: "Tam nhi tử mà ta tự hào nhất chính là bị hắn giết chết! Vì ngăn không cho ai cướp đoạt vị trí gia chủ với hắn mà huynh đệ tương tàn, nếu không phải lão đại quá yếu đuối, đại tức phụ cũng không nên thân, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua lão đại, nhưng mà lão đại có một nữ nhi tốt, sau khi ta giao quyền gia chủ cho Thanh Nhi, hắn lại đuổi giết nàng! Nếu Thanh Nhi không phải là nữ tử, chỉ sợ cũng không sống được đến giờ."

Chính vì nàng là nữ tử, Diêu Lâm cho rằng nàng không có tính nguy hại, cho nên mới tha cho nàng một mạng...

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang làm mấy người vây quanh giường gia chủ kinh sợ, Diêu Lâm mà trước nay bọn họ ủng hộ, thế nhưng làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?

Nếu như Tam gia còn sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không ủng hộ Diêu Lâm. Cũng chính là vì Tam gia đã mất, Đại gia lại yếu đuối, bọn họ lại không muốn Diêu gia rơi vào tay người ngoài, cho nên mới ủng hộ Diêu Lâm làm gia chủ.

Ai ngờ, trên tay hắn còn dính máu tươi của huynh đệ ruột thịt!

Sớm biết như thế, dù ủng hộ Diêu Vân Thanh bọn họ cũng lựa chọn Diêu Lâm giết huynh giết đệ này, bây giờ còn muốn giết luôn cháu gái mình!

Giao Diêu gia cho một người như vậy thật sự có thể dẫn dắt Diêu gia tiến lên sao?

Diêu Vân Thanh trầm mặc.

Nàng đã từng nghe phụ thân nói, nàng còn có một tiểu thúc, vị tiểu thúc kia thiên phú trác tuyệt, rất được gia gia yêu thương, ai ngờ năm mười tám tuổi gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất sớm, hơn nữa còn chưa cưới vợ nạp thiếp, cũng không lưu lại con cái gì, đó chính là nỗi thống khổ và nuối tiếc lớn nhất đời gia gia.

Nhưng càng khiến gia gia đau lòng hơn là, người giết tam nhi tử của hắn lại chính là nhị nhi tử!

Huynh đệ tương tàn chỉ xảy ra giữa các huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng đằng này, ba người bọn họ là cùng một mẹ đẻ ra a!

Gia gia đã đau lòng cỡ nào?

"Cha, ta thật sự biết lỗi rồi, ngươi tha thứ cho ta đi."

Sắc mặt Diêu Lâm tái nhợt, hung hăng dập đầu, trên trán xanh tím, máu tươi chảy xuống mà hắn vẫn không ngừng lại.

Diêu Quân lại nhắm mắt lại, hung ác nói: "Diêu Lâm giết huynh đệ ruột của mình, không xứng là người Diêu gia, xóa tên hắn khỏi gia phả, lăng trì xử tử."

Một câu này tựa như dùng hết toàn bộ sức lực của Diêu Quân, dứt lời, hắn liền nằm xuống giường.

Nếu bình thường làm xằng làm bậy cũng thôi, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép đệ tử Diêu gia giết hại lẫn nhau, nếu hắn đã giết hại huynh đệ mình thì nhất định phải xuống Minh giới nhận lỗi!

"Cha!"

Bốn chữ 'lăng trì xử tử' đập vào lòng Diêu Lâm, hắn tê tâm liệt phế la lớn: "Cha, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, cầu ngươi thả ta đi, ta biết sai rồi, ta sẽ thắp hương đốt vàng mã cho Tam đệ, mỗi tết thanh minh sẽ đi tảo mộ hắn, ta cam đoan sẽ không bao giờ phạm phải lỗi như trước kia nữa, cha, ngươi tạm tha cho ta một lần đi."

Diêu Quân chấn động, cuối cùng vẫn thờ ơ.

Không phải hắn chưa từng cho Diêu Lâm cơ hội, nhưng hắn lại không biết quý trọng, bây giờ đã phạm phải sai lầm lớn như thế, nếu còn tha thứ nữa, lại không biết sẽ có thêm bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay nam nhân này...

___________________________________________________

CHƯƠNG 694: CỨU TRỊ (8)

Thấy Diêu Quân không có phản ứng, Diêu Lâm nhịn không được mắng chửi: "Cái lão bất tử này, tại sao lại tỉnh lại? Tại sao ngươi không chết đi? Ai bảo ngươi coi trọng Tam đệ? Còn thiên vị hắn như vậy, vì một người đã chết mà bây giờ muốn giết luôn nhi tử của mình!!! Hơn nữa, sau khi Tam đệ chết, ngươi lại coi trọng Diêu Vân Thanh, tại sao ngươi không muốn giao quyền cho ta? Nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, sao có thể so được với ta? Nếu hôm nay ngươi dám giết ta, ta sẽ nguyền rủa ngươi chết không được tử tế, đoạn tử tuyệt tôn!!!"

Hắn la hét đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng, thanh âm như lệ quỷ quanh quẩn bên tai mọi người, cho đến khi bị kéo xuống, thanh âm mắng chửi mới xa dần, sau đó biến mất....

Diêu Quân mở mắt ra, trong chớp mắt đã giống như già đi mấy chục tuổi, ánh mắt lộ vẻ suy yếu.

"Xem ra, ta thật sự già rồi..."

Nếu không phải hắn già rồi, làm sao Diêu Lâm có thể làm ra những chuyện như vậy dưới mí mắt hắn?

"Gia gia", Diêu Vân Thanh khẽ nhấp môi, nói, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là bằng hữu của ta Mộ Như Nguyệt, nàng chính là người luyện chế đan dược thiên giai sơ cấp cứu mạng ngươi."

"Nga?" Diêu Quân nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hai mắt lập tức sáng ngời, cười nói: "Thiên giai sơ cấp trẻ tuổi như vậy, cô nương đúng là thiên tư trác tuyệt, không biết lệnh sư là ngươi phương nào?"

Có thể dạy dỗ ra một đồ đệ như vậy, sư phụ nàng tất nhiên là một vị đại sư.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Sư phụ ta không thích ta nói ra tên hắn."

"Thì ra là thế."

Diêu Quân cười cười, cũng không bất mãn với câu trả lời của Mộ Như Nguyệt. Hắn cũng biết có một số cường giả thích ẩn cư núi sâu, không muốn người biết đến, nói vậy, vị cô nương này được một cường giả như thế nhận làm đồ đệ.

Bất quá, có một đồ đệ như nàng, có lẽ sư phụ nàng là một đan dược sư đỉnh thiên giai....

"Cô nương, không biết có thể ở lại Diêu gia mấy ngày không?" Diêu Quân cười nói, thanh âm cực kì khách khí, nhưng lại không có ý lấy lòng nào.

Đối mặt với một thiên tài luyện đan trẻ tuổi như thế, dĩ nhiên phải tiếp đãi thật tốt.

"Không cần, ta còn muốn tham gia đại hội tiên y, cho nên bây giờ phải xuất phát luôn, bất quá..." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, "Thân thể ngươi cũng không có vấn đề gì, một viên đan dược thiên giai sơ cấp là có thể cứu trị, trong Dược Tông hẳn là không thiếu đan dược sư thiên giai sơ cấp đi, nhưng vì sao bọn họ lại nói không có cách nào cứu được ngươi?"

Mộ Như Nguyệt tin tưởng, với chỉ số thông minh của Diêu Quân, hẳn là biết nàng muốn nói cái gì.

Quả  nhiên, Diêu Quân trầm mặc, nhưng cũng không nói gì.

"Đại ca, Vân Thanh, trước khi đến đại hội tiên y, ta sẽ đưa các ngươi đến một nơi, cha mẹ đều đã ở đó chờ các ngươi, sau khi đến đó, thực lực của các ngươi sẽ tiến bộ vượt bậc." Mộ Như Nguyệt cười nói.

Có lẽ chuyện mấy ngày nay kích thích Tiêu Phong, lúc nghe nàng nói lời này, ánh mắt lãnh khốc của hắn sáng lên: "Tốt!"

Diêu Vân Thanh chưa nói gì, nhưng hiển nhiên nàng cũng muốn nâng cao thực lực của mình, nơi này vốn là cường giả vi tôn, không có thực lực, một bước khó đi....

"Thanh Nhi, ngươi phải rời đi nhanh như vậy?" Diêu Quân nao nao, có chút luyến tiếc nói.

Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn lão giả, cười nói: "Gia gia, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về..."

__________________________________________________

CHƯƠNG 695: CỨU TRỊ (9)

Gió thu hiu quạnh, lá phong bay bay.

Trên một ngọn núi cao, hai thân ảnh xẹt qua không trung, nam nhân một thân áo tím, dung nhan tà mị tuấn mỹ đến mức khiến vạn vật ảm đạm thất sắc, tay hắn ôm chặt vòng eo thon gọn của nữ tử, khóe môi gợi lên độ cong hoàn mỹ.

Nam nhân tuấn mỹ như thế, nữ tử bên cạnh cũng không hề thua kém, hai người giống như một đôi thần tiên quyến lữ khiến người khác hâm mộ.

"Vô Trần, sắp đến nơi tổ chức đại hội tiên y rồi, người Đan tháp đã đến đó chờ, có lẽ đến đó sẽ gặp người của Tiên Y Môn, cho nên chàng vẫn nên vào đan thư trước đi."

Dạ Vô Trần nhíu mày: "Vậy còn nàng?"

"Chàng đừng quên, lần trước giao thủ, thực lực của ta là đỉnh thiên phú", Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Cho nên chỉ cần ta không lộ ra thực lực cảnh giới địa nguyên, Tiên Y Môn sẽ không động thủ với ta!"

Tuy hiện tại, Thanh y ở cảnh giới linh nguyên, thực lực của Vô Trần cũng cường đại, nhưng trong Tiên Y Môn tuyệt đối không chỉ có một hai người linh nguyên, lúc này, an toàn là trên hết.

Bàn tay to ôm lấy đầu Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nữ tử, tựa như nhấm nháp mỹ vị nhân gian.

Rồi sau đó, hắn buông nàng ra, hung dữ nói: "Không được chọc hoa đào lung tung! Nếu có nguy hiểm gì, ta sẽ ra trợ giúp nàng!"

Dứt lời, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó tiến vào trong đan thư...

Ngón tay Mộ Như Nguyệt mơn trớn môi mình, khẽ bật cười, tên kia vẫn nhỏ mọn như vậy, bất quá, nàng thích nhìn bộ dáng đáng yêu của nam nhân này khi ghen...

Đại hội tiên y do Tiên Y Môn tổ chức, chỉ cần có thiệp mời là có thể tiến vào.

Tiên Y Môn giống như một tòa thành nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ, Mộ Như Nguyệt vừa bước vào cổng đã có người dẫn nàng đến chỗ nghỉ ngơi.

Nàng bỗng nhiên dừng chân, nhìn về phía một bóng dáng quen thuộc kia....

Nam nhân tóc đỏ như lửa, quyến rũ mà quỷ dị, con ngươi tràn ngập tia sáng thị huyết, dung nhan tuấn mỹ như yêu nghiệt lại cực kì âm trầm.

Dường như phát hiện có người nhìn mình, hắn dời mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đỏ kia lập tức sáng ngời.

Hắn hơi nhấp môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời...

"Phượng Kinh Thiên!"

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, không ngờ lại gặp được nam nhân này ở đây, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy trên người Phượng Kinh Thiên có một loại cảm giác rất quỷ dị.

Tựa như người trước mắt là một ma đầu thị huyết, trên người đã không còn hơi thở thuộc về con người...

Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt đã vứt hết những tranh cãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net