Chương 700 - 709

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 700:ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (3)

Thượng Quan Lam nhíu mày, nàng là môn chủ Tiên Y Môn, sao có thể không biết ngày thường Thượng Quan Phượng làm những gì?

Bình thường nàng nhắm một mắt mở một mắt thôi, bây giờ không thể để người khác nắm được nhược điểm, nếu không, Mộ Dung công tử trở về báo lại với vị đại nhân kia, sợ là cái vị trí môn chủ này phải đổi người.

Thượng Quan Phượng rũ mắt che đi tia âm lãnh trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Vâng!"

Buông tha? Làm sao có thể?

Nữ nhân nàng hận đến tê tâm liệt phế ở ngay trước mắt, bảo nàng làm sao bỏ qua được? Nếu không giết được nữ nhân kia thì khó có thể tiêu tan mối hận trong lòng nàng!

Sắc mặt Thượng Quan Phượng lạnh băng, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo....

-------------------------

Đại hội tiên y tổ chức ở quảng trường Tiên Y Môn, nắng sớm vừa lên, ở quảng trường đã có rất đông người tụ tập.

Người có thể tới tham gia đại hội tiên y, ngoại trừ tam đại thế lực cũng chỉ có Đan tháp được thêm vào danh sách...

Thời điểm Mộ Như Nguyệt xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người...

"Nàng kia hẳn là người Đan tháp, thế nào? Đan tháp chỉ có một mình nàng đến dự thi?"

"Chậc, chỉ bằng một mình nàng, làm sao chiến thắng được nhiều người như vậy?"

"Ha ha, Đan tháp kia bất quá là một tiểu thế lực mới thành lập thôi, nghe nói cách đây không lâu suýt chút nữa đã bị người ta tiêu diệt, phỏng chừng tham gia đại hội cũng là lần cuối cùng xuất hiện, cũng không biết là ai phát thiệp mời cho nàng...."

Mọi người nghị luận sôi nổi, ánh mắt khinh bỉ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt làm như không hề nghe thấy lời mọi người bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Phượng Kinh Thiên, khẽ nhướng mày: "Thánh Môn? Phượng Kinh Thiên đi cùng người Thánh Môn?"

Bất quá xem tình huống này, hình như người Thánh Môn cực kì tôn kính hắn và Tiêu Tĩnh, trong khoảng thời gian này, rốt cuộc Phượng Kinh Thiên đã trải qua những chuyện gì....

"Mau nhìn, là U Lan tiên tử của Tiên Y Môn."

"Thật sự là khí chất như hoa lan trong u cốc, U Lan tiên tử vĩnh viễn đều xinh đẹp như thế."

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bạch y nữ tử khí chất xuất trần đang bước đến.

Không thể không nói, nữ đệ tử của Tiên Y Môn quả thật đều cực kì xinh đẹp, đặc biệt là U Lan tiên tử, đẹp kinh người....

Nhất thời, mọi người không cách nào thu hồi ánh mắt kinh diễm của mình...

"Là ngươi!"

U Lan đảo mắt một lượt, sau đó dừng trên người Mộ Như Nguyệt, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, trên người dâng lên lửa giận.

"U Lan, ngươi quen biết nàng?"

Lão giả bên cạnh nhìn U Lan, rồi quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhíu nhíu mày hỏi.

"Hừ!" U Lan cười lạnh nói, "Trước khi thiếu chủ của chúng ta nhận tổ quy tông đã từng quen biết nữ nhân này, nàng vốn là tỷ muội với nữ nhân này, lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, còn vài lần cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, nàng không có nơi nào để đi cho nên thiếu chủ thu lưu nàng, ai ngờ nữ nhân này lại đoạt vị hôn phu của thiếu chủ! Còn muốn giết chết thiếu chủ!"

Đám người lập tức sôi trào, mọi ánh mắt khinh bỉ đều dồn về phía Mộ Như Nguyệt.

Không ngờ nữ nhân có khí chất xuất trần này lại là bạch nhãn lang đoạt vị hôn phu của người khác, mất công thiếu chủ Tiên Y Môn đối xử tốt với nàng.

Nữ tử như thế, nên để nàng tự sinh tự diệt! 

Oanh!

Trên người Phượng Kinh Thiên bộc phát hơi thở cuồng nộ, ánh mắt tàn nhẫn thị huyết dâng lên sát khí, phẫn nộ hét lớn: "Câm miệng!!!"

______________________________________________________

CHƯƠNG 701: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (4)

U Lan quay đầu nhìn nam nhân tóc đỏ cách đó không xa, không biết vì sao, lúc nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng khẽ run lên.

Nam nhân tóc đỏ như ma, phong hoa tuyệt đại, nhất thời làm nàng quên dời mắt.

U Lan sống nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy nam nhân nào tuấn mỹ đến mức này, bốn chữ 'khuynh quốc khuynh thành' cũng khó có thể hình dung.

Nhìn bộ dáng hoa si của U Lan, hơi thở trên người Phượng Kinh Thiên càng thêm lạnh lẽo, tóc đỏ tung bay trong cuồng phong khiến hắn thoạt nhìn giống như một ma đầu.

"Còn để ta nghe thấy ngươi vũ nhục nàng một chữ nữa, ta sẽ giết ngươi!"

U Lan giật mình, sau khi nghe lời nam nhân nói, trong lòng hung hăng ghen ghét Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng bất quá là một hồ ly tinh cướp vị hôn phu của thiếu chủ nhà ta mà thôi, ỷ mình có chút tư sắc thì không thèm để thiếu chủ nhà ta vào mắt, người như nàng nhất định sẽ bị ngàn người phỉ báng!"

Bá!

Một tia sáng đỏ hiện lên, mọi người còn chưa thấy rõ tình huống, nam nhân đã xuất hiện trước mặt U Lan, ngón tay thon dài bóp chặt cổ nàng, ánh mắt hung ác, thị huyết tàn nhẫn.

Mọi người đều biến sắc, không ai ngờ tới nam nhân không rõ lai lịch này lại công khai muốn giết người Tiên Y Môn.

Chẳng lẽ hắn ngại mình sống quá lâu?

"Dừng tay!"

Lão giả bên cạnh biến sắc, thanh âm âm trầm lạnh lẽo: "Nơi này là Tiên Y Môn, lập tức buông U Lan ra!"

"Buông nàng ra?" Phượng Kinh Thiên cười lạnh, thanh âm khàn khàn, ngoan tuyệt: "Thả nàng, để nàng tiếp tục vũ nhục nữ nhân ta yêu? Ta đã cho nàng cơ hội rồi, là chính nàng bỏ qua, một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể khiến nàng chết ở đây!"

Tốt xấu gì thực lực của U Lan cũng là chân nguyên, nhưng hiện tại rơi vào tay nam nhân này, nàng lại không hề có sức chống cự.

Sắc mặt nàng tái nhợt, kinh ngạc nhìn nam nhân giống như ma đầu này, hắn lúc này tựa như một con sư tử cuồng bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng....

"Phượng Kinh Thiên!" 

Một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.

Kì tích xuất hiện, sát khí trong mắt Phượng Kinh Thiên dần dần biến mất, bàn tay bóp cổ đối phương cũng bất giác buông lỏng, mắt phượng nhìn về phía bạch y nữ tử.

Hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra được....

"Phượng Kinh Thiên, ngươi quên lời ta đã nói ngươi sao?" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn dung nhan yêu nghiệt của nam nhân: "Ngươi sắp ma hóa, máu tươi sẽ chỉ làm ngươi bị kích thích thêm thôi, cho nên, ngươi không thể giết người!"

Giờ phút này, trong mắt nàng hiện lên chút cảm xúc phức tạp.

Tình cảm của Phượng Kinh Thiên quá thâm, quá nồng nhiệt, nàng có chút không chịu nổi, càng không biết nên đối mặt với hắn thế nào....

"Ngươi... lo lắng cho ta, đúng không?"

Đột nhiên, Phượng Kinh Thiên nở nụ cười, phong hoa tuyệt đại, vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc trước nụ cười này.

"Ngươi không muốn ta giết người, vậy ta sẽ không giết, ta nghe lời ngươi."

Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nàng quay đầu đi không dám đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của nam nhân, cảm xúc phức tạp trong mắt càng sâu.

Phanh!

U Lan từ trong tay Phượng Kinh Thiên ngã xuống, hai tay giữ lấy cổ mình ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt.

______________________________________________________

CHƯƠNG 702: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (5)

Cảm giác giành giật sinh mệnh từ tay tử thần này, quá tốt đẹp....

Trong nháy mắt đó, nàng thật sự có cảm giác sinh mệnh mình sắp kết thúc trong tay nam nhân này!

"Ngươi là ai?" lão giả lạnh lùng nhìn Phượng Kinh Thiên, đáy mắt từ từ dâng lên sát khí, "Đây là Tiên Y Môn, không chấp nhận ngươi làm càn!"

Oanh!

Quanh người Phượng Kinh Thiên nổi lên một trận cuồng phong, hắn chỉ lạnh lùng nhìn lão giả một cái, âm trầm nói: "Cút!"

Phụt!

Tựa như có một cỗ lực lượng cường hãn đánh vào ngực lão giả, thân thể hắn văng ra ngoài, phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn nam nhân tuyệt thế kia.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía ngọc bội bên hông nam nhân, con ngươi co rụt lại: "Ngươi... ngươi là đệ tử của người kia?"

Khó trách, khó trách người Thánh Môn lại cung kính với hắn như thế, thì ra hắn là đệ tử của người kia....

Ánh mắt Phượng Kinh Thiên âm trầm nhìn lão giả sắc mặt trắng bệch dưới đất, sau đó dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt,  trong nháy mắt, lệ khí quanh người đều tan biến hết, đôi mắt phượng chăm chú mà thâm tình.

"Nữ nhân, ta sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm ngươi, dù là vũ nhục cũng không được!"

Đối với hắn, bất kì lời nói nào vũ nhục nàng, đều giống như cái gai đâm vào lòng hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì ai xúc phạm nàng!

"Phượng Kinh Thiên..." Mộ Như Nguyệt thở dài, phức tạp nói, "Ngươi hà tất phải như vậy?"

Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp môi, gợi lên một độ cong mê người, mắt phượng chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta đang chuộc tội!"

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn hắn.

"Năm đó..." Phượng Kinh Thiên tạm dừng một chút, nói, "Bởi vì ta ép buộc ngươi ở lại, phong ấn thực lực của ngươi, cho nên suýt nữa đã hại ngươi mất mạng, nếu cho ta một cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa..."

Từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã bị nàng hấp dẫn, nàng vĩnh viễn là trung tâm, tỏa sáng rực rỡ, lóa mắt.

Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn một nam nhân khác...

Nếu hắn không dùng sai phương pháp đi yêu, nếu hắn giống như Dạ Vô Trần, thường xuyên ở bên cạnh nàng, nàng có thể lựa chọn hắn hay không?

Phượng Kinh Thiên cười khổ, nữ nhân nhẫn tâm này đoạt mất trái tim hắn, nhưng chỉ để lại cho hắn thương tổn thật sâu.

Nếu muốn hoàn toàn quên nàng, nói dễ hơn làm? Nhưng chỉ cần nghe thấy có người vũ nhục nàng, hắn liền hận không thể đem người kia bầm thây vạn đoạn!

"Phượng Kinh Thiên, ngươi buông tay đi." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Phượng Kinh Thiên, rồi thời gian sẽ phai nhòa tất cả....

Tuổi thọ của võ giả rất dài, cho nên, theo thời gian trôi đi, Phượng Kinh Thiên sẽ quên nàng, nếu không, cả đời này hắn sẽ sống rất vất vả...

Phượng Kinh Thiên cười nhạt nói: "Hi vọng như thế..."

Nhưng hắn biết, điều này.... tuyệt đối không thể!

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng cảm giác được trong đan thư phát ra mùi chua chua, bất giác bật cười.

Tên Dạ Vô Trần kia, lại ghen rồi.

Vừa rồi nghe thấy lời U Lan nói, gia hỏa này suýt nữa đã chạy ra, nếu nàng không kịp cảnh cáo hắn, có lẽ, hậu quả không dám tưởng tượng....

U Lan cắn chặt môi, ánh mắt không cam lòng, căm hận nhìn Mộ Như Nguyệt.

Dù các thế lực khác cảm thấy trơ trẽn với hành vi của Mộ Như Nguyệt, nhưng kiêng kị Phượng Kinh Thiên mà không dám nói gì...

_____________________________________________________

CHƯƠNG 703: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (6)

"Khụ khụ!" Lão giả ho khan hai tiếng, thần sắc lạnh lùng nói, "Các vị, ta là Thu Vân trưởng lão của Tiên Y Môn, đại hội tiên y lần này sẽ do ta chủ trì, hôm nay mời các vị tới là để phổ biến quy tắc thi đấu."

Cả quảng trường đều trở nên yên tĩnh, mọi người chăm chú nhìn về phía Thu Vân, chờ hắn nói tiếp....

"Ở Tiên Y Môn, các vị phải nhớ kỹ một vài điều, thứ nhất là không được tùy tiện đi vào nội viện, nếu vi phạm sẽ bị hủy tư cách thi đấu, thứ hai, ngoại trừ lúc thi đấu, bất kì ai cũng không được hạ sát thủ với người dự thi!"

Ngụ ý là lúc thi đấu, hạ sát thủ thì không sao.

"Tốt, ta đã nói xong, nửa tháng sau sẽ tổ chức trận đấu đầu tiên, hi vọng các vị có thể nhân thời gian này nghỉ ngơi thật tốt."

Thu Vân đảo mắt qua đám người, nhàn nhạt nói.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn U Lan sắc mặt tái nhợt, nói: "U Lan, chúng ta đi thôi."

U Lan gật đầu, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc về phía Phượng Kinh Thiên, cắn chặt môi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ lạ.

Đêm.

Bóng đêm yên tĩnh bao trùm nữ tử ngồi khoanh chân trên giường, đột nhiên, nữ tử biến mất, gió nhẹ lướt qua, không còn thấy tung tích....

Trong thế giới đan thư, Mộ Như Nguyệt vừa đi vào liền đối diện với một đôi mắt màu tím, đang ngây người thì bị nam nhân kéo tay, đè dưới thân...

"Cái tên Phượng Kinh Thiên kia đối với nàng vẫn chưa hết hi vọng!" Dạ Vô Trần híp mắt, sâu kín nói, "Cho nên, ta thật sự không yên tâm để nàng ở bên ngoài một mình."

Nếu là trước kia, hắn không kiêng kị Phượng Kinh Thiên, nhưng hiện tại, Phượng Kinh Thiên lại khiến hắn cảnh giác.

Thực lực của nam nhân kia đã tăng lên, hắn không thể không kiêng kị, lỡ như nam nhân kia lại dùng sức mạnh, Nguyệt Nhi sao có thể là đối thủ của hắn?

"Nguyệt Nhi, ta đáp ứng yêu cầu của nàng, không xuất hiện ở Tiên Y Môn, nhưng nếu tên Phượng Kinh Thiên kia làm gì đó với nàng, ta sẽ không tiếp tục ở lại trong này!"

Mộ Như Nguyệt nao nao, nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia nhìn mình chằm chằm.

Hô hấp nóng bỏng của nam nhân gần trong gang tấc, lúc hắn nói chuyện, hơi thở phả lên mặt nàng, mang theo một làn hương thanh nhã.

"Vô Trần..." Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân đè trên người mình, "Nếu Phượng Kinh Thiên thật sự làm như thế, ta cũng sẽ không tha cho hắn! Huống chi, còn có Thanh y bên cạnh, chàng không cần quá lo lắng."

Dạ Vô Trần cười tà mị, nói: "Nguyệt Nhi, trời cũng không còn sớm nữa, tối nay, nàng ngủ trong đan thư đi."

Hắn vừa vung tay lên, trong sơn cốc bỗng xuất hiện một chiếc giường lớn, hắn vươn tay ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, cẩn thận đặt nàng lên giường tựa như đang nâng niu một bảo vật.

Khiếu Nguyệt thức thời không xuất hiện, cho nên, cả sơn cốc chỉ có hai người bọn họ...

Không biết khi nào, quần áo dần được cởi ra, Dạ Vô Trần chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, dục vọng từ đáy lòng bùng cháy, đè bên trên nữ tử.

Nhưng mà....

Phanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt bộc phát ra một cỗ lực lượng, trực tiếp bức Dạ Vô Trần xuống dưới, sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi: "Lại thế nữa!"

Đã rất lâu, mỗi lần hắn muốn thân thiết với Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa kia lại bắt đầu quấy rối, khiến hắn không thể động vào nàng....

____________________________________________________

CHƯƠNG 704: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (7)

Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ cái bụng tròn vo, vui vẻ cười nói: "Chắc là hắn sợ ngươi không biết tiết chế làm hắn bị thương, bất quá tiểu gia hỏa này hấp thu nguyên khí cũng tương đối rồi, không biết khi nào mới có thể ra được...."

"Chờ hắn sinh ra, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!"

Nhìn bộ dáng Dạ Vô Trần dục hỏa đốt người, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười khẽ: "Chàng nhịn một thời gian đi, nói không chừng không lâu nữa hắn có thể sinh ra."

Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn đầy ai oán, sâu kín nói: "Nếu tiểu tử này cần ba năm nữa mới ra đời, vậy không phải ta cần nhịn ba năm?"

Đột nhiên, Dạ Vô Trần cảm thấy mình là người bi thảm nhất trên đời.

Người khác mang thai chỉ có mười tháng, mà thê tử hắn lại hoàn toàn không biết khi nào mới có thể sinh ra tiểu tử này, liên lụy hắn cũng phải cấm dục lâu như vậy...

Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của mình sau này, Dạ Vô Trần một bụng ủy khuất, sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không nỗ lực tạo con....

"Có người tới!" ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, trầm giọng nói.

Dạ Vô Trần khẽ cau mày, mắt tím lạnh lẽo: "Phượng Kinh Thiên!"

"Vô Trần, ta ra ngoài một chuyến", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, khẽ cười nói, "Bí mật đan thư không thể để người khác biết, yên tâm đi, Phượng Kinh Thiên sẽ không làm chuyện như vậy, huống chi, nếu hắn thật sự vô lễ với ta, ta có thể cho Thanh y xuất hiện."

"Tốt." Dạ Vô Trần cười lạnh, "Ta cũng muốn biết, nửa đêm hắn tới tìm ngươi làm cái gì!"

Hắn là một nam nhân, nếu đã là một nam nhân thì sẽ không có hảo cảm gì với nam nhân nửa đêm xông vào phòng nữ nhân của mình.

Mặc dù nam nhân này cũng rất yêu nữ nhân của hắn!

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy một bàn tay thon dài đẩy cửa phòng ra, sau đó, một thân hồng y xuất hiện trước mắt nàng.

Nam nhân yêu nguyệt, đẹp đến mức không chân thật, mắt phượng đỏ như máu nhìn thấy nữ tử ngồi trên giường, đáy mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.

"Phượng Kinh Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ có khác?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Không biết đã muộn như vậy, ngươi còn muốn tìm ta làm gì?"

Có lẽ cảm giác thái độ của Mộ Như Nguyệt không lãnh đạm như lúc đầu, Phượng Kinh Thiên cười nói: "Ta tới nói cho ngươi biết một chuyện!"

"Cái gì?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

"Thiếu chủ Tiên Y Môn chính là sư phụ của Lam Nguyệt."

Nghĩ đến nữ nhân Lam Nguyệt kia, trong mắt Phượng Kinh Thiên dâng lên sát khí. Đáng tiếc nữ nhân kia chết quá sớm, nếu không, hắn nhất định khiến nữ nhân kia biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

"Tử Phượng?" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, như vậy bọn họ đoán không sai, thiếu chủ Tiên Y Môn chính là Tử Phượng, trên đời này ngoài Tử Phượng ra, còn có ai sẽ công khai, đàng hoàng đoạt phu quân người khác?

Trong lòng nàng lập tức dâng lên sát khí, bên môi nở nụ cười lạnh băng.

Rồi sẽ có một ngày, Tử Phượng sẽ phải trả giá đắt!

"Nữ nhân", Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp nhấp môi, hạ quyết tâm nói: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

"Nói."

"Nếu... nếu ta không so đo gì hết, cũng không cầu danh phận, muốn đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Lúc này, tâm tình hắn khẩn trương chưa bao giờ có, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

_________________________________________________________

CHƯƠNG 705: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU, ĐAN THÁP BỊ KHINH BỈ (8)

Mộ Như Nguyệt cười nói: "Sẽ không."

"Tại sao?" Trái tim Phượng Kinh Thiên hạ xuống, trong lòng lại thất vọng, bởi vì hắn đã dự liệu trước đáp án này.

"Phượng Kinh Thiên, ngươi tin có kiếp trước kiếp này không?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Duyên phận của ta và hắn đã định sẵn từ kiếp trước, dù luân hồi nhiều thế, ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình hắn, nếu hắn tan thành mây khói, ta sẽ cùng hắn luân hồi ngàn thế! Bên cạnh ta có một mình hắn là đủ rồi, tình cảm tuyệt đối không cho phép những người khác chen chân."

Phượng Kinh Thiên cười điên cuồng, trong đêm tối, nụ cười của hắn tuyệt mỹ động lòng người, phong hoa tuyệt đại như yêu nghiệt.

"Ta đã đoán trước đáp án này, nếu lần này ngươi lại cự tuyệt ta, từ nay về sau, ta sẽ dùng thân phận bằng hữu ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần phải cảm thấy không thể đối mặt với ta nữa."

Rời xa nàng mấy năm, Phượng Kinh Thiên đã nếm đủ tư vị tương tư rồi, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, dù chỉ là bằng hữu cũng đủ rồi...

Hắn đã từng dùng sai phương pháp để yêu nàng, cho nên, hắn sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như thế nữa.

Nhìn thân ảnh hồng y biến mất dưới ánh trăng, trong lòng Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, nghe lời này, Phượng Kinh Thiên đã thật sự buông tay rồi...

Thời điểm hắn vừa biến mất, một thân ảnh nhỏ xinh từ sau gốc cây đi ra.

Tiêu Tĩnh nhìn theo hướng Phượng Kinh Thiên rời đi, sau đó nhìn về phía phòng Mộ Như Nguyệt, trong đôi mắt to trong trẻo xẹt qua một tia sáng, trầm mặc nửa ngày rồi đi về hướng ngược với Phượng Kinh Thiên....

Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua.

Trong nửa tháng này, các thế lực đã chuẩn bị tương đối tốt, Phượng Kinh Thiên vốn dĩ muốn chờ đến khi đại hội tiên y kết thúc mới rời đi, nhưng lúc này có một tin tức truyền đến khiến hắn không thể không tạm thời rời khỏi Tiên Y Môn...

Bởi vì Phượng Kinh Thiên rời đi, những người vốn kiêng kị hắn mà không dám bàn tán Mộ Như Nguyệt lại bắt đầu làm càn, nhưng dù như vậy cũng không ai dám động thủ với Mộ Như Nguyệt.

Nếu không, ai biết chuyện này có truyền đến tai nam nhân kia hay không? Hắn là đệ tử của người nọ, lỡ như đắc tội hắn, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào....

Nắng sớm bao phủ toàn bộ quảng trường.

Trong quảng trường đã có đông người đang nghị luận sôi nổi, có điều, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt tràn ngập khinh thường....

"Mọi người đã đến đông đủ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net