Chương 725 - 729

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 725: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (3)

Diêu Quân hơi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Diêu Vân Thanh, lúc đang định nói gì đó, lại nghe thanh âm nữ tử êm tai như gió vang lên: "Âu Dương thiếu chủ, làm ơn, Nam Cung gia chủ, Điền gia chủ, làm ơn giúp ta!"

Trong lúc Diêu Quân còn đang ngây ngốc, ba thân ảnh chợt xuất hiện, không phân cao thấp với bọn họ!

"Linh nguyên! Ba cường giả linh nguyên!"

Diêu Quân nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ba người này đều là cường giả linh nguyên!

"Thanh Nhi, chuyện này là sao?" Nhất thời hắn còn chưa thể hồi phục tinh thần, chớp mắt đã xuất hiện nhiều cường giả như vậy làm đầu óc hắn không tiếp thu kịp.

Diêu Vân Thanh cười nói: "Không phải ta đã nói sao? Những người này đều là thuộc hạ của Nguyệt Nhi..."

Giờ khắc này, trước mắt mọi người phảng phất như hiện lên bóng dáng nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, đáy lòng như bị sét đánh, khơi dậy từng gợn sóng.

Nàng vừa nói, những người này đều là thuộc hạ của Mộ Như Nguyệt?

Có lầm hay không? Phải biết rằng ở đây có ba cường giả linh nguyên! Hơn nữa, trong tay nàng trước kia đã có bốn người....

Nàng rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có được nhiều cường giả linh nguyên như vậy?

Thượng Quan Lam biến sắc, ánh mắt âm trầm nhìn những người mới đến: "Các vị muốn xen vào chuyện của Tiên Y Môn?"

Nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng nghe đến Tiên Y Môn đã bị dọa sợ tè ra quần.

Nguyên nhân là vì Tiên Y Môn có một cường giả vô thượng, cũng là cường giả vô thượng duy nhất ở Trung Châu!

Nhưng đám người Âu Dương Vân Cẩm chưa từng rời khỏi Vô giới, dĩ nhiên không biết Tiên Y Môn, mà cho dù biết thì đã sao? Đừng quên, sư phụ của Tử Thược cũng là một cường giả vô thượng!

"Ha ha!" Nam Cung Liệt ngửa đầu cười to, khinh bỉ nói, "Tiên Y Môn? Xin lỗi, ta không cần biết Tiên Y Môn gì của ngươi, nha đầu này là tẩu tử của Mộ cô nương, cũng là người mà tam đại gia tộc chúng ta phải bảo vệ, ngươi tổn thương người nhà của nàng, ta cóc cần biết ngươi là Tiên Y Môn gì, nhất định phải chết!"

Chữ 'chết' vừa ra, trên người hắn bộc phát khí thế cường đại như cuồng phong.

Âu Dương Vân Cẩm hừ lạnh, thân thể chợt lóe, đứng bên cạnh Nam Cung Liệt, cười nhạt.

Cuối cùng là một lão giả tiên phong đạo cốt, tóc hoa râm, thần sắc đạm mạc, khí thế bức người.

"Âu Dương thiếu chủ, Nam Cung gia chủ, mấy người này, chúng ta chia nhau thế nào?"

"Ha ha", Nam Cung Liệt cười lạnh, "Tiểu tử Dịch Thiếu Thần kia đã phái trăm vạn quân đội của hắn bao vây nơi này, bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát, bất quá ta rất bội phục ánh mắt của Mộ cô nương, tuy Dịch Thiếu Thần hơi giảo hoạt nhưng lại là tướng tài hiếm có, dựa vào năng lực bản thân có thể huấn luyện ra trăm vạn thiết kị như thế, ngay cả ta đối mặt với quân đội kia cũng có chút run sợ."

Sát khí cường hãn như vậy, thủ đoạn quyết đoán như thế, chỉ sợ rất ít người có thể có được. Mà Dịch Thiếu Thần lại bồi dưỡng ra trăm vạn người như vậy.

Ngoài tứ đại gia tộc, trăm vạn thiết kị ở Vô giới là bách chiến bách thắng, hơn nữa, Dịch Thiếu Thần lại không hề tham luyến hoàng quyền, sau khi giao ngôi vị hoàng đế lại cho cháu mình, thì toàn tâm toàn ý bồi dưỡng quân đội đó.

Hiện tại ở Thiên quốc, dù hắn không phải là hoàng đế,  cháu hắn cũng rất sợ hắn, nguyên nhân chính là vì trăm vạn thiết kị này!

Thông qua trăm vạn thiết kị, hắn đã thu phục các quốc gia khác, làm Thiên quốc càng thêm lớn mạnh.

_________________________________________________________

CHƯƠNG 726: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (4)

Trung Châu ba năm, Vô giới lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm, ngôi vị hoàng đế đã sớm luân phiên vài lần, nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là, trôi qua bao nhiêu năm đi nữa thì Dịch Thiếu Thần và trăm vạn thiết kị của hắn vẫn không già không chết...

Hắn cũng được người của Thiên quốc gọi là thần minh!

Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không quên ai đã làm hắn thay đổi nhiều như thế, cũng chính sự xuất hiện của người kia đã thay đổi cả cuộc đời hắn...

"Còn những người này..." Điền Vân ngừng một chút, cười nhạt nói tiếp, "Không phải vừa đúng cũng có ba người sao? Chúng ta mỗi người một cái, ý hai vị thế nào?"

"Ha ha!" Nam Cung Liệt cười to, "Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta mỗi người một cái, xem ai kết thúc trận đấu trước! Ta đột phá sớm hơn các ngươi, thực lực cũng mạnh hơn các ngươi, cho nên nữ nhân có vẻ cường đại kia, giao cho ta giải quyết!"

Oanh!

Hắn không đợi hai người kia trả lời, toàn thân đã bộc lộ khí thế, nhằm về phía Thượng Quan Lam.

Giờ khắc này, Thượng Quan Lam đã sớm biến sắc, ánh mắt âm trầm: "Đối nghịch với Tiên Y Môn chúng ta, các ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Nam Cung Liệt không hề dao động, thanh kiếm trong tay xẹt qua không trung mang theo kiếm quang sắc bén, không khí xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.

"Vậy chúng ta liền nhìn xem, ai chết trước!"

-----------------------

"Bạch Trạch thúc thúc, khi nào nương ta mới đột phá?"

Trong sơn cốc, một gương mặt đáng yêu lọt vào mắt Bạch Trạch.

Đây là một gương mặt cực kì tinh xảo, phấn điêu ngọc trác như búp bê sứ, đứa bé nhìn cũng không lớn lắm, khoảng bốn năm tuổi, dáng người nho nhỏ giống như tiểu bao tử, cực kì đáng yêu.

Hơn nữa, hắn có một đôi mắt tím rất giống Dạ Vô Trần.

"Nhanh thôi."

Bạch Trạch cười ôn nhu, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu gia hỏa đáng yêu, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh: "Nàng sẽ nhanh chóng đột phá."

Tiểu hài tử nhíu chặt mày, hắn rất muốn tránh né động tác Bạch Trạch đối với hắn như tiểu hài tử này, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Hắn ngước mắt nhìn nữ tử ngồi khoanh chân ở chỗ không xa, đôi mắt to sáng ngời.

"Từ sau khi mẫu thân sinh ta, lập tức bế quan tu luyện ba năm liền, không nhìn ta chút nào...."

Nói tới đây, vẻ mặt hắn ủy khuất, ánh mắt ai oán.

Bạch Trạch đau lòng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết an ủi thế nào.

"Hoa Vân Hướng, ngươi nói Mộ Như Nguyệt sinh ra quái vật gì?" Phó Thanh có chút sợ hãi nhìn tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác kia, "Rõ ràng mới ba tuổi mà nhìn như tiểu hài tử năm tuổi, sao hắn lớn nhanh như vậy? Hơn nữa... hơn nữa hắn quá thành thục, thành thục đến mức căn bản nhìn không giống tiểu hài tử."

Điều bình thường duy nhất chính là, lúc mới sinh ra, đứa nhỏ này cũng uống sữa, chẳng qua Mộ Như Nguyệt cần phải tận dụng thời gian để tu luyện, cho nên mỗi lần đều là nàng xua mọi người ra ngoài, rồi sau đó mới đặt hắn bên cạnh....

Còn những phương diện khác, hắn thật sự là quái vật.

"Ta thấy hắn chỉ là hài tử bình thường thôi, ngươi tưởng tượng quá nhiều." Hoa Vân Hướng lắc đầu, không cho là đúng nói.

"Hài tử?" Phó Thanh bĩu môi, "Ngươi có gặp hài tử nào mới ba tuổi mà thông minh lanh lợi như vậy chưa? Hài tử ba tuổi có chỉ số thông minh cao vậy sao? Hắn tuyệt đối không phải một đứa nhỏ bình thường, hắn căn bản là một tiểu ác ma."

_________________________________________________________

CHƯƠNG 727: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (5)

Nàng không quên, tiểu hài tử này trời sinh có năng lực kêu gọi ma thú, tất cả ma thú trong thiên y trận đều bị một ánh mắt của hắn dọa nằm sấp xuống.

"Mẫu thân biến thái sinh hài tử đương nhiên cũng biến thái."

Cuối cùng, Phó Thanh cho ra một kết luận như vậy...

Oanh!

Đúng lúc này, trên người nữ tử khoanh chân ngồi kia bộc phát khí thế cường hãn, tạo thành một trận cuồng phong trên không trung.

"Rốt cuộc cũng đột phá cảnh giới thiên nguyên."

Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, thở phào một hơi, vừa mở mắt ra, một thân ảnh nho nhỏ đã nhanh chóng nhào vào lòng nàng.

"Mẫu thân!" Tiểu oa nhi ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười thiên chân hồn nhiên: "Mẫu thân, ngươi rốt cuộc đã tỉnh..."

Thân thể Mộ Như Nguyệt bỗng cứng đờ, cúi đầu nhìn dung nhan giống Dạ Vô Trần như đúc này, khẽ nhướng mày: "Ngươi là thứ gì?"

Hai mắt to tròn ngập nước, tiểu oa nhi ủy khuất nói: "Mẫu thân, ta là nhi tử của ngươi a, ngươi không cần ta sao?"

"Tiểu gia hỏa, đừng giả ngu", Mộ Như Nguyệt xách vạt áo hắn, kéo hắn ra trước mặt mình, "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Đừng nói với ta ngươi không nhớ rõ lắm hoặc đã mất trí nhớ, ta không tin!"

Hàng lông mi dài mảnh khẽ run lên, tiểu oa nhi che đậy tia sáng trong mắt, tội nghiệp nói: "Mẫu thân, ngươi thật sự không nhận ta sao? Ta là nhi tử ngươi."

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ, bất giác làm người khác ngây dại.

"Ngươi không nói ta cũng không miễn cưỡng ngươi, rồi sẽ có một ngày ta biết thân phận của ngươi, bất quá, mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì, hiện tại ngươi là nhi tử của ta."

Tiểu tử này tuyệt đối không đơn thuần như vẻ bề ngoài, đặc biệt là hắn đã từng nhiều lần giúp nàng, cho nên, hắn nhất định có lai lịch bất phàm.

Mặc dù hắn không nói, nhưng sẽ có một ngày, nàng biết rõ tất cả...

"Bạch Trạch, chúng ta ra ngoài thôi."

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Trạch, cười nói.

Lúc này mọi người cũng nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng chạy đến, nghe lời nói của nàng, tâm tình chợt kích động.

Ba năm, bọn họ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này sao?

Ánh mắt Bạch Trạch phức tạp nhìn nàng: "Ngươi biết phương pháp ra khỏi đây."

"Phải." Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, cười nhạt nói.

"Thì ra ngươi đã khôi phục trí nhớ." Bạch Trạch khẽ thở dài.

Nếu nàng chưa khôi phục trí nhớ, làm sao có thể biết phương pháp rời khỏi thiên y trận? Phương pháp đó, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng mới biết....

"Trong trận pháp trên đường rời khỏi Vô giới, ta đã nhớ lại rất nhiều kí ức." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Bạch Trạch, "Nhưng ta không ngờ ngươi... sẽ ở trong thiên y trận! Bạch Trạch, năm đó sau khi ta và Vô Trần biến mất, đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Bạch Trạch gật gật đầu, ôn nhu ngóng nhìn nữ tử trước mặt: "Được, hiện tại chúng ta rời khỏi đây trước..."

-------------------------

Trên quảng trường bày trận pháp trong Tiên Y Môn bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, sau đó các đệ tử liền nhìn thấy một nam một nữ bước ra khỏi trận pháp.

Bạch y nữ tử kia cũng không xa lạ gì với các đệ tử Tiên Y Môn, ba năm trước đã từng gặp ở đại hội tiên y...

________________________________________________________

CHƯƠNG 728: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (6)

Lúc này, nàng bế một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, gương mặt đáng yêu non nớt chọc người trìu mến, đôi mắt to tròn, ngây thơ sáng ngời, đang nở nụ cười tươi tắn.

Bất kì ai nhìn thấy tiểu oa nhi này đều nhịn không được muốn xoa nắn khuôn mặt thủy nộn nhỏ nhắn đáng yêu kia.

Bên cạnh nữ tử còn có một nam nhân khí chất như tiên, phiêu dật xuất trần, tóc bạc bay trong gió, bạch mi khẽ nhướng lên, nhìn nữ tử bên cạnh cười ôn nhu.

Phảng phất như trong mắt hắn chỉ có duy nhất nữ tử này...

Ngay sau đó đệ tử của các môn phái khác cũng đi ra, trên mặt đều là lửa giận mãnh liệt.

"Không... không tốt! Bọn họ ra được, hiện giờ môn chủ và thiếu chủ đều không ở đây, mau đi bẩm báo U Lan tiên tử!"

Một người hung hăng rùng mình một cái, cũng không dám ở lại, vội vàng xoay người chạy trốn...

Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, đột nhiên, nữ tử vừa rồi còn đứng bên cạnh Bạch Trạch biến mất!

Không sai, đúng là biến mất!

Thấy mọi người bị dọa trắng mặt, Bạch Trạch hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nàng đến một nơi khác."

Chỉ một câu nói đã lộ ra hơi thở cường đại làm người ta không dám hỏi nhiều...

Mộ Như Nguyệt vừa tiến vào đan thư liền đối diện với nam nhân ánh mắt đầy tơ máu.

So với ba năm trước, nam nhân đã gầy đi không ít, đôi mắt tím vừa nhìn thấy nữ tử ngày đêm mong nhớ, lập tức từ điên cuồng kích động biến thành sợ hãi...

Hắn thật cẩn thận nhìn nữ tử trước mắt, căn bản không dám chạm vào nàng, tựa như đây chỉ là ảo giác, khẽ chạm vào sẽ biến mất....

"Vô Trần!"

Mộ Như Nguyệt đau lòng, trong ba năm không thể liên lạc với nàng, nam nhân này rốt cuộc đã vượt qua lo lắng sợ hãi thế nào? Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nàng có thể tưởng tượng được ba năm nay hắn đã điên cuồng thế nào...

Thanh âm dịu dàng kia làm Dạ Vô Trần hồi phục tinh thần, ánh mắt tràn đầy kích động, giống như không thể tin được nàng cứ như vậy xuất hiện trước mắt mình.

Nam nhân vươn tay ôm nàng vào ngực, gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại của nữ tử, thanh âm trầm thấp run rẩy: "Nguyệt Nhi..."

Trời biết, lúc trước không thể liên lạc với nàng, hắn đã thống khổ tuyệt vọng cỡ nào? Hơn nữa, vì mất đi quan hệ khế ước, đan thư trở thành vật vô chủ phiêu đãng trong không gian, hắn cũng không thể đột phá được.

"Nguyệt Nhi, ta hối hận, hối hận mọi chuyện đều dựa vào nàng, ta không nên tránh trong đan thư, nếu không thì sao phải xa cách nàng ba năm?"

Thống khổ trong ba năm qua, đời này hắn không muốn lại phải chịu đựng nữa!

"Vô Trần, xin lỗi", Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, "Ta không biết trong thiên y trận không thể sử dụng đan thư, nếu không, ta nhất định sẽ không để chàng vào đó, hại chàng lo lắng ba năm trời, bất quá, ta vừa rời khỏi thiên y trận liền vào đây gặp chàng..."

Dù đã ba năm không nhìn thấy tình huống ở đây, nàng cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Viêm Tẫn và mấy ma thú đứng cách đó không xa, không đến quấy rầy hai người, có điều, ba năm này mất đi liên hệ khế ước, bọn họ sao có thể dễ chịu được?

"Yên tâm đi, về sau, ta sẽ không như thế nữa", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, vươn tay vuốt ve dung nhan tuấn mỹ, "Vô Trần, bây giờ ta còn có chút chuyện phải xử lý, chàng muốn đi cùng ta không? Hơn nữa... nhi tử chúng ta còn chờ chàng đặt tên cho hắn."

"Nhi tử?"

_________________________________________________________

CHƯƠNG 729: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (7)

Dạ Vô Trần ngẩn ra, rũ mắt nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của nữ tử: "Nàng nói, nhi tử của chúng ta ra đời rồi?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Đúng vậy, đã ra đời rồi."

Dạ Vô Trần lập tức kích động, nhưng kích động xong lại hối hận, kiếp trước lúc Nguyệt Nhi sinh Cảnh Nhi hắn cũng không có bên cạnh nàng, kiếp này cũng như thế....

Có lẽ hai chuyện này sẽ là tiếc nuối cả đời hắn.

"Vô Trần, nếu chàng cảm thấy tiếc nuối, không bằng chúng ta sinh một đứa nữa đi, cam đoan chàng sẽ nhìn con chúng ta sinh ra." Mộ Như Nguyệt nhận thấy biến hóa của hắn, dịu dàng nói.

"Hai đứa là đủ rồi", Dạ Vô Trần nhướng mày, ôm chặt eo thon của nữ tử, "Lúc Cảnh Nhi ở trong bụng nàng cũng không làm ầm ĩ, nhưng tiểu tử này lại hại chúng ta không thể thân thiết được, cho nên ta không muốn lại bị như thế thêm lần nữa."

Tuy Dạ Vô Trần ước gì Mộ Như Nguyệt sinh thêm mấy đứa, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc ấy nàng suýt ngất đi, tim hắn bất giác đau xót.

Hắn không muốn nàng phải chịu khổ như vậy, cho nên, có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa kia là đủ rồi...

"Đi thôi."

Dạ Vô Trần kéo nàng vào sát trong ngực hắn, thân ảnh hai người lập tức biến mất trong sơn cốc mây mù vờn quanh...

Trên quảng trường, U Lan dẫn đầu một đám đệ tử xuất hiện trước mắt mọi người.

Vốn dĩ có rất nhiều đệ tử có hảo cảm với U Lan, nhưng đã trải qua chuyện như vậy, phần hảo cảm kia cũng mất sạch rồi.

"Các ngươi làm sao ra được?" U Lan biến sắc, thiếu chủ đã nói cả đời này bọn họ cũng không ra được, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Ha ha!" Hoa Vân Hướng cười to, nói, "U Lan, đừng tưởng rằng các ngươi thu mua Hà Thiếu Nguyên thì có thể giết chúng ta, đáng tiếc, trong ba năm này, Hà Thiếu Nguyên đã bị chúng ta tra tấn chết, còn ngươi... cũng sẽ đi bồi hắn nhanh thôi! Có một mỹ nhân làm bạn, Hà Thiếu Nguyên đi cũng có thể an tâm một chút!"

U Lan tức giận, lồng ngực phập phồng, đang muốn nói gì đó, bên cạnh Bạch Trạch bỗng hiện ra hai thân ảnh...

Bạch y nữ tử tuyệt mỹ, tóc đen suông mềm như thác nước, khiến người ta kinh diễm vạn phần. Nam nhân bên cạnh nàng tà khí nghiêm nghị, tôn quý cường đại, đôi mắt tím lạnh lẽo.

"Dạ công tử, sao ngươi lại ở đây?"

U Lan biến sắc.

Ba năm qua thiếu chủ vẫn luôn tìm kiếm tung tích Dạ công tử, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Còn đi cùng nữ nhân kia?

Dạ Vô Trần ngước mắt nhìn U Lan.

Giờ khắc này, U Lan rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp xuống, trái tim như có thứ gì đó đè ép làm nàng khó thở.

Cảm nhận được khí thế của nam nhân, trong mắt U Lan hiện ra tia hoảng sợ.

Không phải nàng chưa từng chiến đấu với Dạ Vô Trần, nhưng lại chưa từng cảm nhận được khí thế như bây giờ, nam nhân này hiện tại chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến nàng không thể hô hấp...

"Ba năm trước, ngươi bôi nhọ nữ nhân của bổn vương, món nợ này bổn vương đã đợi ba năm!" Dạ Vô Trần nở nụ cười âm trầm kia đến từ địa ngục, "Ngươi trở về nói với Tử Phượng, kiếp trước ta không yêu nàng, kiếp này cũng vậy! Đời đời kiếp kiếp, người có thể vào mắt ta ngoại trừ nàng, trên đời này không còn ai khác xứng để ta đặt vào mắt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net