Chương 740 - 744

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 740: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (10)

Phịch một tiếng, Tử Phượng văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, thân thể như rơi xuống như diều đứt dây.

"Phượng Nhi!"

Vân Yên thét lên tê tâm liệt phế, toàn thân run rẩy.

"Nếu các ngươi dám đả thương Phượng Nhi, Vân Yên ta thề sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Khóe mắt Vân Yên như muốn nứt ra, rống giận, "Cho dù thực lực các ngươi mạnh đến đâu thì cũng không phải đối thủ của sư phụ ta, hắn nhất định sẽ giết hết đám các ngươi!"

Dạ Vô Trần chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, Vân Yên lập tức ngậm miệng, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, ánh mắt hoảng sợ....

Nam nhân này giống như tu la, cường đại đến mức khiến lòng người sợ hãi.

"Nga? Không biết ta nhất định sẽ giết ai?"

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Thân thể Vân Yên bỗng nhiên cứng đờ, kinh hỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền nhìn thấy hai bóng người từ từ hiện ra...

Tóc bạc tung bay càng làm một thân ngân y thêm cao quý.

Nam nhân thanh lãnh đứng giữa không trung, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn không có biểu tình gì, khí chất cao quý như thần tiên.

Bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

"Sư phụ, mau cứu Phượng Nhi!" Vân Yên vội vàng hô lên.

Một câu này của hắn làm mọi người biến sắc.

Sư phụ? Chẳng lẽ hắn chính là vị đại nhân thần bí của Tiên Y Môn? Nhưng nghe nói vị đại nhân thần bí kia đã hơn bảy mươi tuổi, gần tám mươi rồi, tại sao nam nhân này nhìn trẻ vậy?

Nam nhân trung niên cau mày, ánh mắt quét về phía Tử Phượng dưới kiếm của Mộ Như Nguyệt: "Không ngờ ta vừa cùng Thanh Sơ trở về đã phát hiện một chuyện thú vị như vậy, thế nhưng có người dùng phương pháp đoạt xác trọng sinh... Đáng tiếc, nàng đã đoạt thân thể người sống, còn cắn nuốt linh hồn của người kia, cho nên thân thể này vẫn còn một chút phản kháng, nếu như nàng đoạt thân thể của một người đã chết, sợ là thực lực hiện tại còn mạnh hơn nữa..."

Sắc mặt Vân Yên cứng đờ, ánh mắt không dám tin nhìn nam nhân trung niên: "Sư phụ, ngươi... ngươi đang nói cái gì?"

Đoạt xác trọng sinh?

Không có khả năng! Nàng nhất định là Phượng Nhi, làm sao có thể là người khác? Nếu nàng là một người khác thì hắn làm như vậy là vì cái gì?

Giờ khắc này, thân thể Vân Yên run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng không ngừng, tựa như không muốn tin lời nam nhân kia nói.

Nhưng mà, sư phụ là cường giả vô thượng, là tồn tại chí cao vô thượng, ánh mắt hắn sao có thể sai được?

"Phượng Nhi!" Sắc mặt Vân Yên tái nhợt, dời mắt nhìn về phía Tử Phượng, "Ngươi rốt cuộc ngươi có phải là Phượng Nhi của ta hay không?"

Thân thể Tử Phượng khẽ run lên, vẻ mặt lạnh lùng băng sương: "Ta là Tử Phượng, không phải Thượng Quan Phượng!"

Thực lực của nam nhân này rất mạnh, lại có quan hệ mật thiết với Vân Yên, nếu lúc này còn muốn nói dối thì chính là hành vi ngu ngốc.

Hơn nữa nàng lợi dụng Vân Yên cũng là vì thế lực sau lưng hắn, xem tình hình hiện tại, nam nhân này căn bản không có ý muốn trợ giúp mình, vậy nàng cũng không cần giả bộ nữa...

Mộ Dung Thanh Sơ từ trên không trung hạ xuống, chân hắn đi tới đâu, nơi đó tựa như có vạn đóa thanh liên nở rộ, mùi hương thanh nhã mê người.

Giờ khắc này, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân lộ ra ý cười ôn nhu, trong đôi mắt thanh lãnh cũng chứa ý cười, thanh âm nhu hòa như gió xẹt qua bên tai nàng: "Ngươi đã trở lại?"

_________________________________________________________

CHƯƠNG 741: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (11)

Hắn cười, nhàn nhạt, thản nhiên, nháy mắt đã khiến một vài nữ tử ngưng thở, tựa như gặp được thần tiên...

"Phải, ta đã trở về." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.

"Trở về thì tốt", Mộ Dung Thanh Sơ cười nói, "Ta biết ngươi sẽ trở về cho nên tới gặp ngươi, trong thiên y trận có đột phá gì không?"

Mộ Như Nguyệt nhún vai nói: "Cũng không tệ lắm, tìm được bằng hữu của ta rồi, cũng đột phá cảnh giới thiên nguyên..."

"Như vậy rất tốt."

Nụ cười của hắn vẫn luôn nhu hòa, đối mặt với một nam nhân như vậy, bất cứ ai cũng không khơi dậy nổi hảo cảm gì.

Dạ Vô Trần hơi nheo mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh Sơ, trong đôi mắt tím xẹt qua một tia sáng.

"Mẫu thân", ánh mắt Tiểu Hoàng Nhi lóe lóe, nở nụ cười đáng yêu, "Vị thúc thúc này là ai, là bằng hữu của phụ thân và mẫu thân sao?"

Lúc nói, hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'phụ thân'.

Tuy thời điểm hắn còn ở trong bụng mẹ, Dạ Vô Trần đã uy hiếp hắn, nhưng hiển nhiên, phụ thân mới là người xứng với mẫu thân nhất.

Nam nhân này mặc dù tuấn mỹ, cường đại, nhưng lại cười quá ôn nhu, kém xa phụ thân tà mị thích giết chóc, trong cảm nhận của hắn, nam nhân thần tiên này không xứng với mẫu thân hắn.

Mộ Dung Thanh Sơ dời mắt về phía Tiểu Hoàng Nhi, cười nhẹ nói: "Thì ra hắn cũng đã xảy ra chuyện, ta nói gần đây vì sao phía chân trời có một ma tinh giáng thế, chắc là vì tiểu gia hỏa này."

Ma tinh?

Sắc mặt Tiểu Hoàng Nhi khẽ biến, nam nhân này lại có thể nhìn ra thân phận của hắn!

"Chẳng qua..." Mộ Dung Thanh Sơ quét mắt qua Tiểu Hoàng Nhi, ý vị thâm trường cười nói, "Tương lai của một nhà ba người các ngươi, ta không thể đoán trước được, cũng không thể nhìn thấu mệnh cách của các ngươi!"

Tương lai ba người bọn họ trống rỗng, hắn nhìn thế nào cũng không thấy kết cục của ba người này...

"Cửu thiên long viêm kiếm!"

Bỗng nhiên, một thanh âm kinh ngạc vang lên.

Nam nhân trung niên đáp xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt kích động: "Cô nương, cửu thiên long viêm kiếm này là của ngươi?"

Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy..." nam nhân trung niên nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Vậy ngươi có quan hệ gì với Nguyệt Tôn?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn nam nhân kia.

Dù nàng đã khôi phục kí ức cũng không nhận ra người này là ai, ngay cả hơi thở của hắn cũng rất xa lạ.

Vậy tại sao khi nhìn thấy nàng, hắn lại kích động như thế? Giống như gặp được cố nhân...

"Ha ha", nam nhân trung niên thấy Mộ Như Nguyệt trầm mặc, cười khẽ nói, "Cửu thiên long viêm kiếm là thần khí sử dụng năng lực linh hồn nàng, cho dù phá hủy cũng sẽ không thần phục bất kì kẻ nào, không biết cô nương có phải là Nguyệt Tôn chuyển thế hay không?"

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Mộ Như Nguyệt, cực kì chấn động.

Đương nhiên, đám người Âu Dương Vân Cẩm đến từ Vô giới nên không biết Nguyệt Tôn là người nào, còn Diêu Vân Thanh và Tiêu Phong thì đã sớm biết thân phận của Mộ Như Nguyệt, cũng biết ân oán kiếp trước, cho nên không có biểu tình gì.

"Ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi.

Nam nhân trung niên lập tức kích động nói: "Nguyệt Tôn, ta là đồ nhi ngươi a."

Lúc này, không chỉ những người khác ngây ngẩn, Mộ Như Nguyệt cũng ngơ ngác tại chỗ. Hình như nàng nhớ, mình chưa từng thu nhận đồ đệ nha.

Vậy đồ nhi này ở đâu chui ra?

______________________________________________________

CHƯƠNG 742: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (12)

Sắc mặt Vân Yên xanh mét, mờ mịt nhìn nam nhân đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt. Hiển nhiên không rõ cảnh tượng trước mắt là thế nào...

"Sư phụ", nam nhân trung niên cười nói, "Năm đó, thực lực của ta vốn dĩ cũng không cường đại, nếu không phải vô tình nhận được truyền thừa của ngươi trong một sơn động thì ta cũng không có thực lực cường đại như bây giờ, cho nên bắt đầu từ khi đó, ngươi chính là sư phụ ta."

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ lời nam nhân trung niên nói, bất giác nhíu mày nói: "Nhận được truyền thừa là vận khí của ngươi, không liên quan đến ta, ta cũng không phải sư phụ ngươi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam nhân trung niên cung kính nói: "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi đều là sư phụ của ta."

Nhìn bộ dáng mặt dày mày dạn của nam nhân trước mắt, Mộ Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ: "Tùy ngươi đi, bất quá... ngươi là chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn?"

"Không không không!" Nam nhân trung niên vội vàng lắc đầu, "Ta không phải chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn, chủ nhân chân chính là sư phụ mới đúng, nếu năm đó không nhận được truyền thừa của sư phụ, làm sao ta có được thành tựu hôm nay?"

Mộ Như Nguyệt rất muốn nói một câu, truyền thừa kia không phải nàng để lại cho hắn mà là muốn chừa đường lui cho mình, không ngờ lại bị người khác vô tình gặp được, bất quá có thể nhận được truyền thừa của nàng lưu lại cũng coi như một loại duyên phận...

Sắc mặt Quân Lan tái nhợt, kinh ngạc nhìn gương mặt tươi cười của nam nhân trung niên.

Người môn chủ muốn đối phó lại là sư phụ của đại nhân? Là vị cường giả tuyệt thế Nguyệt Tôn ngàn năm trước? Không biết nếu môn chủ tỉnh lại có thể bị tức chết hay không...

"Sư phụ, ngươi cứ gọi là Mộ Dung Cầm là được, không ngờ sinh thời ta còn có thể gặp được sư phụ."

Nói tới đây, Mộ Dung Cầm có chút cảm thán, dung nhan anh tuấn cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu...

"Mộ Dung Cầm, Tiên Y Môn nhốt chúng ta trong thiên y trận, còn muốn mưu hại người thân của tẩu tử ta, không biết món nợ này nên thanh toán thế nào đây?"

Vẻ mặt Mộ Như Nguyệt ngả ngớn, trong mắt chứa ý cười.

Sắc mặt Mộ Dung Cầm trầm xuống, đảo mắt qua đám người Tiên Y Môn, lạnh lùng nói: "Tất cả những người tham dự vào chuyện này, giết không tha!"

Một câu 'giết không tha' đã quyết định vận mệnh những người này...

Sắc mặt Quân Lan tái nhợt, phẫn nộ, tuyệt vọng nhìn về phía Tử Phượng, nếu như có thể quay ngược thời gian, nàng nhất quyết sẽ khiến nàng ta chết không có chỗ chôn!

"Tử Phượng!" Mộ Như Nguyệt dời mắt về phía Tử Phượng, cười nhạt nói: "Hiện tại, có phải đã đến lúc chúng ta thanh toán hết nợ không?"

Nụ cười của nàng âm trầm mà lạnh lẽo, làm tim Tử Phượng bỗng run lên.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Nàng thét lên tê tâm liệt phế, trong mắt toát ra thần sắc bi thương, phẫn nộ.

"Không được chết tử tế?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nói, "Kiếp trước ta đã chết rất thảm, Tử Phượng, người đang làm trời đang nhìn, có một số việc không phải không có báo ứng mà là báo ứng chưa tới thôi..."

Tử Phượng trợn to mắt nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng tràn ngập sợ hãi, bỗng nhiên nàng ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười điên cuồng vang vọng trong gió.

"Ha ha ha!"

Cười cười, nàng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộ Như Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi!"

________________________________________________________

CHƯƠNG 743: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (13)

Oanh!

Trên người nàng chợt bộc phát khí thế cường hãn, sau đó thân thể dần dần bành trướng lên.

"Không tốt!" Âu Dương Vân Cẩm biến sắc, "Nữ nhân này muốn tự bạo!"

Với thực lực của nàng mà tự bạo, dĩ nhiên sẽ có không ít người trọng thương!

Nhưng mà, trong khoảnh khắc này dường như có một bàn tay đè ép cỗ khí thế kia, làm tiêu tan năng lực tự bạo của Tử Phượng.

Không gian trở nên yên tĩnh, Tử Phượng đột nhiên ngây ngẩn, ngẩng đầu ngóng nhìn nam nhân cường đại như thiên thần trên không trung...

Tóc bạc tung bay càng làm nam nhân thêm ma mị, con ngươi lạnh băng không gợn sóng, không có chút độ ấm...

"Bạch Trạch!"

Tử Phượng hung hăng hít một ngụm lãnh khí, Bạch Trạch thế nhưng thật sự gặp lại nàng (MNN)!

Có Bạch Trạch ở đây, phần thắng của nàng (TP) càng mong manh hơn...

"Ta đã nói, lúc này tuyệt đối sẽ không để ngươi chết dễ dàng!" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, ý cười lạnh nhạt như vậy lại làm tim Tử Phượng run rẩy.

"Tử Phượng, lúc trước ngươi đối với Tử gia thế nào? Hơn một nghìn mạng người Tử gia, tất cả đều chết trong tay ngươi! Bây giờ, ta sẽ báo thù rửa hận cho Tử gia!"

Đáy mắt xẹt qua sát khí lạnh băng, Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi về phía Tử Phượng, khí phách cường đại khuếch tán, bạch y nhẹ bay càng làm nữ tử thêm tuyệt mỹ.

Dạ Vô Trần đứng phía sau, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, cũng không ra tay.

Hắn hiểu rõ, Mộ Như Nguyệt chờ ngày này đã rất lâu rồi...

"Không!!!"

Tử Phượng hét khàn cả giọng, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh, một nắm đấm hung hăng nện vào người nàng, oanh một tiếng, nàng bị đánh bay ra ngoài...

"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, dù ngươi có cận kề cái chết ta cũng có cách đem mạng ngươi kéo trở về! Hơn một nghìn mạng người, hôm nay ta nhất định sẽ thay bọn họ đòi lại hết thảy!"

Thanh âm Mộ Như Nguyệt run run, khẽ nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập sát ý. Sau đó nàng chợt mở mắt ra, nhấc chân đạp mạnh lên mặt Tử Phượng, phịch một tiếng, Tử Phượng bay ra xa, nện vào thân cây.

Phụt!

Tử Phượng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

Kiếp này, Nguyệt Tôn vẫn cường đại như thế! Chỉ cần cho nàng thời gian thì sẽ có một ngày, nàng sẽ lại lần nữa đứng trên đỉnh cao nhất, bễ nghễ chúng sinh!

Đau...

Kế tiếp, Tử Phượng cảm giác được sự đau đớn sống không bằng chết!

Nắm đấm kia nện vào người nàng tựa hồ có thể làm xương cốt nàng vỡ nát, đau đớn kịch liệt.

Đau đến mức nàng nhịn không được run rẩy.

Nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn chưa dừng lại, chỉ cần nghĩ đến những chuyện kiếp trước, nàng liền muốn bầm thây vạn đoạn nữ nhân này!

Không bao lâu, trên người Tử Phượng đã không còn chỗ nào lành lặn.

Xương cốt gãy nát nhanh chóng được đan dược chữa lành, rồi sau đó lại đánh đập điên cuồng không ngừng nghỉ...

"Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ không được chết tử tế! A a a! Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!"

Tử Phượng ngẩng khuôn mặt huyết nhục mơ hồ lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, biểu tình dữ tợn khiến người ta hoảng sợ vạn phần.

_______________________________________________________

CHƯƠNG 744: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (14)

"Còn có thể nói chuyện?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Tử Phượng, đây chỉ là mở đầu, kế tiếp, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị luyện ngục nhân gian!"

Tử Phượng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, xương cốt tựa hồ đều bị vỡ nát, đột nhiên nàng thừa dịp này chạy nhanh về phía Vân Yên.

"Vân Yên công tử, cứu ta!"

Phanh!

Tử Phượng ăn một đạp, bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Vân Yên chán ghét, bi phẫn, thống khổ nói: "Ngươi không nên lừa gạt ta! Không nên dùng nàng để lừa gạt ta, còn giết nữ tử ta yêu, ta không giết ngươi đã là nhân từ rồi, đừng hi vọng ta có thể cứu ngươi!"

Nữ nhân này dám giết Thượng Quan Phượng hắn yêu, còn dùng khuôn mặt này để lừa gạt hắn.

Bị lừa một lần là đủ rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bị lừa lần thứ hai.

Tim Vân Yên khẽ run lên, thống khổ nhắm chặt hai mắt, trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc khuynh thành vô tội nhìn hắn...

Người giết nàng, đều đáng chết!

Trong lòng trào dâng lửa giận mãnh liệt, nhưng lại bị hắn đè nén xuống, Vân Yên chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt không còn thống khổ như vừa rồi.

Thay vào đó là một mảnh lạnh lẽo...

Tử Phượng run rẩy, tuyệt vọng nhìn những người trước mắt.

Chẳng lẽ, nàng thật sự phải chết ở đây sao!

Nàng không cam lòng!

"Vô Trần ca ca."

Bỗng nhiên, Tử Phượng tựa như nghĩ đến điều gì, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Vô Trần ca ca, ta thật sự biết tung tích Tử gia, tuy người Tử gia đều đã chết, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết linh hồn của bọn họ ở đâu!"

Quả nhiên, nghe lời này, Mộ Như Nguyệt ngừng tay, ánh mắt thâm thúy nhìn Tử Phượng.

Tử Phượng có chút đắc ý, nàng biết rất rõ, trong lòng Vô Trần ca ca, Tử gia có địa vị rất lớn...

"Vô Trần ca ca, ta muốn ngươi hưu nữ nhân này!" ánh mắt Tử Phượng âm trầm quét qua Mộ Như Nguyệt, hung hăng nói, "Không, không chỉ hưu mà còn phải giết nàng, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết Tử gia ở đâu!"

Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng ôn nhu như nước nhìn Dạ Vô Trần, có điều phối hợp với một gương mặt huyết nhục mơ hồ kia, lại trở nên vô cùng dữ tợn.

"Vô Trần ca ca, ngươi yên tâm, nàng chết rồi, ta sẽ bồi ngươi, ta có thể sinh cho ngươi rất nhiều hài tử, nhất định sẽ sinh nhiều hơn nàng, ta sẽ không giống nàng luôn bắt ngươi làm việc cho nàng, ta sẽ cung phụng ngươi như thần, chỉ cần ngươi giết nàng, chẳng những sẽ biết được tung tích Tử gia, còn có thể có được ta..."

Mọi người đều há hốc mồm, không ai ngờ tới Tử Phượng sẽ nói những lời vô sỉ như thế, còn ngay trước mặt công chúng uy hiếp một nam nhân yêu nàng?

Bá!

Một tia sáng đỏ xẹt qua, quăng Tử Phượng lên không trung thành một vòng cung rồi rơi xuống...

"Mộ Như Nguyệt, ngươi luôn miệng nói báo thù cho Tử gia, bây giờ lại vì tư tâm mà từ bỏ Tử gia! Ngươi yêu Vô Trần ca ca như thế sao? Ngươi căn bản là nữ nhân ích kỉ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net