Chương 770 - 774

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 770: ĐÔNG ĐẢO, GIA TỘC THIÊN THỪA (8)

Kiếp này có thể tái ngộ một thiên tài thiên nguyên thể mạch, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

"Ngôn Nhi, ngươi còn chần chờ gì nữa?" Thiên Thừa Vân Long vội vàng đẩy đẩy Thiên Thừa Ngôn, nói, "Nàng có thể nhìn ra phong ấn trong cơ thể ngươi, dĩ nhiên không phải người bình thường, nói không chừng... nói không chừng lần này ngươi thật sự được cứu rồi..."

Thiên Thừa Ngôn ngẩn ra, ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, trấn định hỏi: "Khi chúng ta gặp Hổ Long bang, vị cao thủ ra tay cứu giúp có phải là ngươi hay không?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt nhưng không trả lời.

Chỉ nhìn thần sắc thản nhiên trên mặt nữ tử, Thiên Thừa Ngôn đã chứng thực suy đoán trong lòng mình, cung kính quỳ một gối xuống, hô: "Sư phụ!"

Một tiếng hô này làm Mộ Như Nguyệt có chút hoảng hốt, nàng nhanh chóng thu lại cảm xúc, thản nhiên cười nói: "Nếu ngươi bái ta làm thầy, ta đương nhiên sẽ cứu mạng ngươi, bất quá... ta có thể cứu ngươi thì cũng có thể hủy hoại ngươi, hi vọng từ nay về sau ngươi đừng phản bội ta!"

Thân thể Thiên Thừa Ngôn run lên, đối với nữ tử này, hắn hoàn toàn không có bất cứ tâm tư phản bội nào.

Nếu nàng giúp hắn cũng chính là cứu mạng hai người, làm sao hắn có thể phản bội nàng?

"Ngươi tới phòng ta, ta sẽ giúp ngươi giải trừ phong ấn và cải thiện thể mạch!" Mộ Như Nguyệt nhìn Thiên Thừa Ngôn một cái, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Thiên Thừa Ngôn không hề do dự, lập tức đi theo Mộ Như Nguyệt...

Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.

Thiên Thừa Ngôn nhắm mắt ngồi trước mặt Mộ Như Nguyệt, sắc mặt có chút khẩn trương.

Nhìn thiếu niên ngồi trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày nói: "Khiếu Nguyệt, giúp ta giải trừ phong ấn cho hắn..."

Bá một tiếng, một tia sáng từ trong người Mộ Như Nguyệt bắn ra.

Một thân y phục màu bạc tỏa sáng trong nắng chiều, mái tóc bạc bóng loáng như tơ lụa thượng hạng, trên gương mặt ưu nhã mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: "Vâng, chủ nhân!"

Oanh!

Lực lượng cường đại mạnh mẽ rót vào thân thể Thiên Thừa Ngôn, theo kinh mạch truyền đi khắp cơ thể, nỗi đau đớn kịch liệt khiến toàn thân hắn run rẩy, nắm chặt nắm đấm, cắn răng chịu đựng, một vệt máu từ khóe môi chảy xuống.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của Quân Mạc Nhan, hắn lại có thêm động lực để tiếp tục...

Bất luận thế nào hắn cũng phải bảo hộ nàng, không để nàng rơi lệ...

Phanh!

Lực lượng của Khiếu Nguyệt tìm được phong ấn, đánh mạnh một cái, Thiên Thừa Ngôn phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

"Tốt."

Khiếu Nguyệt thu tay lại, nhìn Mộ Như Nguyệt, cười ưu nhã nói: "Chủ nhân, ta có thể trở về không?"

"Được, ngươi trở về đi." Mộ Như Nguyệt gật đầu, vung tay thu Khiếu Nguyệt vào trong đan thư, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên phía trước...

Oanh!

Thân thể thiếu niên bộc phát một cỗ lực lượng cường hãn, dần dần khuếch tán ra xung quanh...

Thực lực của hắn cũng đột phá bằng tốc độ nhanh nhất.

Thiên phú sơ cấp, thiên phú trung cấp, thiên phú cao cấp...

Tất cả lực lượng đều được giải phóng, trực tiếp đột phá từ đỉnh thiên phú lên cảnh giới huyền nguyên.

Mặc dù ở Đông Đảo, huyền nguyên không được coi là mạnh nhất, nhưng hắn một thiên tài thiên nguyên thể mạch, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, làm người đời khiếp sợ...

"Đây là Tạo hóa đan, ngươi ăn vào đi." Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua thiếu niên, đưa một viên đan dược màu xanh biếc cho hắn.

________________________________________________________

CHƯƠNG 771: ĐÔNG ĐẢO, GIA TỘC THIÊN THỪA (9)

Thiên Thừa Ngôn lập tức ngửa đầu ăn viên đan dược.

Đan dược vừa vào miệng liền tan.

Một dòng nước chảy qua yết hầu dung nhập vào cơ thể, làm ấm lục phủ ngũ tạng, trong chớp mắt đã làm hắn cảm thấy cực kì thoải mái...

Cảm nhận được thân thể mình biến hóa, trong lòng Thiên Thừa Ngôn vui sướng, quỳ trước mặt Mộ Như Nguyệt, cảm kích nói: "Sư phụ, nếu không có người, cả đời này chỉ sợ ta không thể đạt thành tâm nguyện của mình, hơn nữa còn giữ được tính mạng..."

Phần ân đức này, không chỉ đơn giản là cứu mạng hắn.

Chỉ cần hắn có thể chiến thắng Tần Phi thì có thể cùng Nhan Nhi ở bên nhau...

"Nếu ngươi đã bái ta làm thầy, ta tất nhiên sẽ cứu ngươi." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt không còn lạnh nhạt như lúc đầu, cười nhạt nói.

Lúc này, trước mắt Thiên Thừa Ngôn tựa như hiện ra dung nhan nữ tử tràn ngập vui sướng kia, tâm tình bất giác trở nên kích động..

Bên ngoài phòng, Thiên Thừa Vân Long nôn nóng đi qua đi lại, thường xuyên liếc mắt về phía cửa phòng.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, hắn dừng chân, kinh ngạc nhìn thiếu niên vừa bước ra khỏi phòng...

"Ngôn Nhi!" Thiên Thừa Vân Long nhanh chóng tiến lên, nhìn chằm chằm hắn nói: "Thực lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới huyền nguyên?"

"Vâng", Thiên Thừa Ngôn gật đầu, "Cha, phong ấn của ta đã được giải trừ rồi."

"Vậy thân thể ngươi thế nào?" Thiên Thừa Vân Long nắm chặt nắm tay, ánh mắt khẩn trương.

Thiên Thừa Ngôn cười nhẹ, nói: "Không có chỗ nào không khỏe, cha, ta thật sự không có việc gì..."

Thiên Thừa Vân Long ngây ngẩn, thật lâu sau mới ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười truyền khắp không trung làm mọi người trong gia tộc đều tập trung nhìn qua, ai cũng không biết gia chủ trúng gió gì.

"Gia tộc Thiên Thừa, chuyện này đã giải quyết xong, ta hi vọng ngươi có thể dốc toàn lực tìm kiếm người ta muốn tìm..."

Mộ Như Nguyệt từ trong phòng đi ra, thản nhiên nhìn Thiên Thừa Vân Long.

Lời này khiến Thiên Thừa Vân Long hồi phục lại tinh thần, nhanh chân bước tới, nói: "Cô nương, xin yên tâm, bất luận ngươi là sư phụ Ngôn Nhi hay là ân nhân cứu mạng nó, ta đều sẽ dốc hết sức giúp ngươi tìm người, chỉ cần hắn còn ở gần đây ta nhất định có thể tìm được hắn, nếu hắn không có ở đây, vậy ta sẽ phái người tìm kiếm khắp Đông Đảo."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền Thiên Thừa gia chủ..."

Thiên Thừa Vân Long tươi cười cảm kích, cũng không nói thêm gì nữa, lui xuống chuẩn bị. Thời điểm Thiên Thừa Ngôn vừa mới rời khỏi châu phủ, một tin tức đã truyền ra...

Vì Quân Mạc Nhan, Thiên Thừa Ngôn muốn khiêu chiến với Tần Phi, trận quyết chiến sẽ diễn ra vào nửa tháng sau!

Tần Phi kia là đệ nhất thiên tài Quận Châu, 21 tuổi đã đạt đỉnh thiên phú, còn Thiên Thừa Ngôn là cái gì? Chỉ là một phế vật chưa đạt đến cấp thiên phú!

Chẳng lẽ trong vòng nửa tháng hắn có thể vượt qua Tần Phi? Cho dù là con của thần tiên cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được...

Cho nên, Thiên Thừa Ngôn tuyệt đối không thể thắng được, chỉ bằng hắn mà cũng đòi tranh đoạt nữ nhân với Tần Phi?

Quá buồn cười rồi!

Nhưng dù vậy, nửa tháng sau, trên quảng trường vẫn có rất đông người tụ tập, tựa hồ là tới xem Thiên Thừa Ngôn xấu mặt...

Dù sao, thắng bại thế nào chỉ sợ không ai không rõ!

Dưới lôi đài, Tần Phi cười lạnh nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, châm chọc nói: "Thiên Thừa Ngôn, ngươi muốn tự tìm mất mặt sao? Ngươi, căn bản không có tư cách tỷ thí với ta..."

________________________________________________________

CHƯƠNG 772: THẮNG LỢI (1)

Trên lôi đài, Tần Phi từ trên cao nhìn xuống Thiên Thừa Ngôn trước mặt mình, nở nụ cười trào phúng.

"Tần Phi, ta sẽ không để Nhan Nhi gả cho ngươi." Thiên Thừa Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt không sợ hãi nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, ngữ khí kiên định.

Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay nữ nhân mình yêu.

"Ha ha!"

Tựa như nghe được chuyện gì chê cười, Tần Phi nhịn không được cười phá lên, tiếng cười cuồng vọng vang khắp quảng trường.

"Thiên Thừa Ngôn, ngươi quá không biết tự lượng sức! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là khác biệt một trời một vực. Chỉ dựa vào loại phế vật như ngươi, không có tư cách làm đối thủ của ta!"

Oanh!

Nắm đấm của hắn nhấc lên một tầng gió, xẹt qua không trung hướng về phía Thiên Thừa Ngôn, lúc này trên người hắn bao trùm sát khí, khí thế toàn thân như một thanh kiếm sắc bén.

"Thiên Thừa Ngôn, ngươi chết đi cho ta!"

Mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Thiên Thừa Ngôn, tại khoảnh khắc đó, mọi người cảm nhận được sát khí dày đặc từ Tần Phi tản ra.

Hắn rõ ràng muốn dồn Thiên Thừa Ngôn vào chỗ chết!

"Thiên Thừa ca ca!"

Quân Mạc Nhan bất chấp thị vệ chạy tới nơi này, không ngờ lại nhìn thấy một màn này, tim nàng run lên, sắc mặt tái nhợt.

Mau!

Chạy mau!

Thân thể run rẩy không ngừng, nhưng Quân Mạc Nhan lại không cách nào phát ra một chút thanh âm, cả người ngây ngốc nhìn Tần Phi công kích Thiên Thừa Ngôn...

Dưới cuồng phong, thần sắc Thiên Thừa Ngôn không thay đổi, lạnh lùng nhìn nắm đấm đánh về phía mình.

Từ đầu đến cuối, hắn không có bất kì động tác gì, thậm chí cả chân cũng không xê dịch chút nào, giống như bị dọa choáng váng, bại lộ tất cả nhược điểm của mình trước mặt Tần Phi.

"Ha ha!"

Tần Phi nhịn không được cười điên cuồng, đôi mắt đỏ bừng lộ ra hung quang, mặc kệ thế nào, hôm nay nam nhân này phải chết ở đây!

Bất cứ ai tranh đoạt nữ nhân với hắn đều không có kết cục tốt!

Tựa như nhìn thấy tình cảnh đối phương ngã trong vũng máu, Tần Phi cười dữ tợn, nhưng đúng lúc này, trên người đối phương bỗng nhiên bộc phát khí thế cường đại, hất văng Tần Phi ra ngoài...

Sắc mặt mọi người cứng đờ, nhìn thân ảnh thanh y trên lôi đài tựa như nhìn thấy quỷ, môi run lên...

Không!

Không có khả năng!

Nhất định là bọn họ hoa mắt, Thiên Thừa Ngôn còn chưa đạt đến cấp thiên phú làm sao có thể đánh bại Tần Phi, căn bản là chuyện không thể nào...

"Thiên Thừa Ngôn!"

Tần Phi từ trên mặt đất bò dậy, điên cuồng vọt về phía Thiên Thừa Ngôn, sát khí trên người càng lúc càng đậm, hai mắt đỏ như máu, rống lên.

"Tiểu tử thúi, đi tìm chết cho ta!"

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, nhằm về phía Thiên Thừa Ngôn trên lôi đài, ánh mắt phẫn nộ tựa như có thể lăng trì đối phương.

Thiên Thừa Ngôn thong thả nâng tay lên, trong lòng bàn tay hắn bỗng xuất hiện một tia sáng, dứt khoát đâm vào ngực Tần Phi...

Phụt!

Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ vạt áo hắn.

Tần Phi ngẩn ra, vẻ mặt không dám tin nhìn Thiên Thừa Ngôn, môi hơi hé mở, ngã phịch xuống đất...

Cuối cùng hắn vẫn không thể tin mình lại thua trong tay nam nhân mà trước nay luôn không đặt vào mắt này...

________________________________________________________

CHƯƠNG 773: THẮNG LỢI (2)

Đã chết?

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Phi ngã trên mặt đất, chỉ cảm nhận được hô hấp nhẹ đến mức cơ hồ không tồn tại, bọn họ biết, nam nhân này còn chưa chết, nhưng cũng cách cái chết không xa...

"Phi Nhi!"

Tần Lạc đứng bật dậy, khóe mắt như muốn nứt ra, ngước mắt nhìn chằm chằm Thiên Thừa Ngôn, phẫn nộ hét lớn: "Thiên Thừa Ngôn, ngươi giết nhi tử ta, ta muốn ngươi đền mạng cho hắn!"

Lúc này, hắn không rảnh quan tâm quy củ gì nữa, phóng về phía Thiên Thừa Ngôn...

Áp lực cường đại ập đến làm người ta hít thở không thông, ánh mắt Thiên Thừa Ngôn lạnh xuống.

"Ngôn Nhi!!!"

Thiên Thừa Vân Long biến sắc, vội vàng đứng dậy, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Lạc công kích nhi tử mình...

Thấy tay Tần Lạc sắp đến trước mặt Thiên Thừa Ngôn, mọi người không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, đều nhắm chặt hai mắt.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng Tần Lạc lại có thể vô sỉ như vậy, không chịu nổi nhi tử mình bị thương mà ra tay với Thiên Thừa Ngôn.

Phải biết rằng, trên lôi đài, người không tham gia tỷ thí thì không được phép động thủ! Hơn nữa, trước khi đối phương nhận thua, trận đấu sẽ không ngừng lại...

Nhưng qua một lúc lâu, mọi người vẫn không nghe thấy âm thanh thân thể ngã xuống.

Có vài người nhịn không được mở mắt ra, lúc nhìn thấy một màn trước mắt, mọi người đều ngây ngẩn, đáy mắt hiện lên kinh diễm sâu sắc.

Trong cuồng phong, bạch y khẽ bay, tóc đen mượt như thác nước. Nữ tử cầm một thanh kiếm, biểu tình hờ hững giống như trước mắt nàng bất quá chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể...

Nhưng càng khiến mọi người chấn động chính là, nữ tử này còn quá trẻ, thoạt nhìn chỉ mới 24, 25 tuổi, còn trẻ như vậy mà có thể tiếp nhận công kích của đối phương, hơn nữa còn không bị thương?

Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều chấn động, ánh mắt không cách nào dời khỏi thân ảnh bạch y phiêu nhiên kia.

"Ngươi là ai!" Sắc mặt Tần Lạc hoàn toàn thay đổi, ánh mắt âm trầm: "Cô nương, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác, Tần gia chúng ta, ngươi tuyệt đối không thể trêu vào!"

Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt đảo mắt qua khuôn mặt vặn vẹo trước mắt, không nhanh không chậm nói: "Ta không thể trêu vào? Không biết thứ gì có thể làm ta không thể trêu vào?"

"Ngươi..." sắc mặt Tần Lạc âm trầm đáng sợ, đáy mắt ẩn hiện cuồng phong mãnh liệt: "Nha đầu thúi, tránh ra cho ta, tiểu tử này đả thương con ta, ta nhất định phải bắt hắn đền mạng!"

Vẻ mặt hắn dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên đứng sau Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nếu ta nhớ không nhầm, là con ngươi muốn giết hắn trước, nếu hắn không có thực lực cường đại thì đã là một cỗ thi thể rồi, nhưng mà hắn cũng không giết nhi tử ngươi, chỉ đả thương hắn thôi."

Không phải Thiên Thừa Ngôn thiện lương tha cho mạng cho Tần Phi mà là một kiếm vừa rồi không lấy mạng hắn, nhưng lại khiến hắn từ nay về sau biến thành một phế vật, không bao giờ có thể làm hại ai nữa!

"Nha đầu thúi, ngươi biết ta là ai không? Ta là nghĩa huynh của phu nhân Đậu gia! Nếu ngươi dám động đến Tần gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Phu nhân Đậu gia!

Bốn chữ này rơi vào lòng Mộ Như Nguyệt, thành công khiến nàng nheo mắt lại.

_______________________________________________________

CHƯƠNG 774: THẮNG LỢI (3)

Theo lời Đan tôn giả nói, phu nhân Đậu gia kia là nha hoàn bên cạnh bà ngoại giả mạo, như vậy, Tần gia này tất nhiên có quan hệ với nha hoàn kia...

Tần Lạc không hề nhận thấy Mộ Như Nguyệt biến hóa, tiếp tục cười lạnh nói: "Nha đầu thúi, nhi tử ta giết hắn là chuyện đương nhiên, ai bảo hắn không có hậu trường vững chắc! Nếu con ta muốn lấy mạng hắn, hắn nên đứng im đó cho con ta giết, nhưng tên tiểu tử thúi này lại dám đả thương con ta, hắn nhất định phải đền mạng!"

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, đôi mắt đen lạnh lẽo.

"Thì ra ngươi chính là nghĩa huynh của nha hoàn kia, bất quá ta thấy cũng không chỉ đơn giản như thế." Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

Nếu nàng nhớ không nhầm, đan tôn giả đã từng nói với nàng, nha hoàn kia họ Tần...

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tần Lạc ngây ngẩn, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhưng đối phương vẫn lạnh lùng băng sương.

"Vốn dĩ ta còn không có ý muốn giết các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã có quan hệ với nàng, vậy ta cũng không có lý do gì tha cho các ngươi!"

Nếu không có nha hoàn kia, sao bà ngoại phải chết oan uổng, thậm chí còn không có ai biết?

Nghĩ đến Thánh Nguyệt phu nhân lẻ loi hiu quạnh, trong lòng Mộ Như Nguyệt nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm lạnh lẽo.

Oanh!

Trước mặt nàng bỗng xuất hiện vô số ngọn lửa, chiếu đỏ cả một vùng, làm nàng thoạt nhìn tựa như quỷ mị khiếp người.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Tần Lạc hoảng sợ mở to mắt nhìn, nhịn không được lui về sau mấy bước.

Hắn rõ ràng cảm nhận được sự áp bách của ngọn lửa, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân này...

Bá một tiếng, ngọn lửa hóa thành một thanh kiếm thật lớn bổ về phía Tần Lạc.

Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, thét lên: "Không!!!"

Ngọn lửa bổ thẳng xuống, đúng lúc này, một khí thế cường đại từ phía đối diện đánh tan thanh kiếm giữa không trung...

Một thân ảnh già nua xuất hiện trên không trung, lão giả áo xám lẳng lặng khoanh tay mà đứng, vạt áo tung bay, toàn thân tỏa ra hơi thở sắc bén.

"Đậu Lâm trưởng lão!"

Trong lòng Tần Lạc vui sướng, vội vàng tiến lên nói: "Đậu Lâm trưởng lão, mấy người này chẳng những giết hài tử của ta, còn muốn giết cả ta, ngươi tuyệt đối không thể tha cho bọn họ!"

Đậu Lâm nhíu mày, dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, ngữ khí giáo huấn: "Nha đầu, làm người phải biết khoan dung độ lượng, nể tình chưa xảy ra đại sự gì, cứ kết thúc ở đây đi, không biết cô nương có thể nể mặt lão nhân hay không?"

Quanh người Mộ Như Nguyệt không hề giảm bớt sát khí, cười lạnh nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"

"Nha đầu, mọi việc phải chừa lại một đường, sau này gặp, nếu ngươi giết chóc quá nhiều cũng không có lợi ích gì!" Khuôn mặt già nua của Đậu Lâm hơi trầm xuống, lạnh lùng nói.

"Ha ha!" Mộ Như Nguyệt cười phá lên, "Không biết là ta giết chóc thành thói hay là Tần gia giết chóc nhiều hơn? Nếu Thiên Thừa Ngôn không có thực lực, hắn đã chết trong tay Tần Phi rồi, nếu không có ta ra tay đúng lúc, chỉ sợ Thiên Thừa Ngôn đã bị gia chủ Tần gia đánh chết! Thời điểm bọn họ ra tay với ta có nghĩ tới lưu lại một đường? Nếu bọn họ đã không lưu tình, vậy tại sao ta phải lưu tình?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net