Chương 845 - 849

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 845: TRUNG CẤP THIÊN GIAI, PHU THÊ GẶP NHAU (12)

Ngoại trừ mấy người An Thiến cảm thấy bình thường thì mặt những người khác đều dại ra, nói thế nào Đan Môn cũng là môn phái đan dược sư cường đại nhất, nếu nàng gia nhập Đan Môn, nhất định sẽ được dốc toàn lực bồi dưỡng, thậm chí còn có thể được coi là môn chủ kế nhiệm, vậy mà nàng lại cự tuyệt không hề do dự?

Duy Tử Phương nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện...

"Hừ!" Xuyên Cốc hừ lạnh, "Đây chính là quyết định của ngươi, tương lai đừng hối hận!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, tự tin nói: "Ta chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình."

Mục tiêu của nàng không phải là một Đan Môn nho nhỏ này mà là cả đại lục....

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt biến sắc, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Mọi người không rõ nguyên nhân, không ai biết đã xảy ra chuyện gì...

"Nguyệt Nhi."

An Thiến hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của nàng, mặc dù Nguyệt Nhi tương đối lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ có sắc mặt như vậy, Nguyệt Nhi hiện giờ, nhìn thật đáng sợ...

"Đến rồi thì xuất hiện đi?"

Thanh âm Mộ Như Nguyệt lãnh đến tận xương, nàng vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen xẹt qua không trung, xuất hiện trước mắt mọi người...

Nam nhân mặc một thân áo đen nạm vàng, mặt nạ vàng kim che đi dung nhan, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

Chỉ có đôi mắt như quỷ mị câu hồn nhiếp phách xuyên qua đám người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Oanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt tản ra sát khí mãnh liệt, chỉ cần nghĩ đến thương thế của Bạch Trạch, nàng liền muốn bầm thây vạn đoạn nam nhân này!

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Ngay cả bản thân nàng cũng không biết hận ý mãnh liệt này là vì thương thế của Bạch Trạch hay còn vì cái gì khác...

Thân thể nam nhân bỗng nhiên cứng đờ, hơi thở cường đại khuếch tán ra xung quanh, khiến đám người cảm thấy thân thể như bị núi đè, khó hô hấp...

"Hắn... không phải hắn là người đi đến tầng chín dược tháp sao?"

Tô Sương ngây ngẩn, đảo mắt qua Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Xem ra hai người bọn họ có mâu thuẫn gì đó, như vậy rất tốt, nếu hắn có thể giết Mộ Như Nguyệt, nàng sẽ là quán quân...

"Vị công tử này, ta không biết các ngươi có thù oán gì, nếu muốn thì ngươi cứ giết bọn họ đi, dù sao nữ nhân này đã làm rất nhiều việc ác, chết chưa hết tội, còn chúng ta là vô tội."

Lời này của Tô Sương hoàn toàn là lấy lòng nam nhân đeo mặt nạ, nói không chừng hắn có thể thu bớt cỗ uy áp này, nếu không phỏng chừng nàng sẽ bị ép chết tại đây.

Nam nhân rốt cuộc dời mắt nhìn nàng.

Đối diện với đôi mắt vàng kim kia, tim Tô Sương giống như bị cái gì đánh mạnh vào.

Nàng chưa từng gặp nam nhân nào có một đôi mắt lạnh lùng như thế, ánh mắt kia không hề có chút nhân tính nào, tàn nhẫn vô tình khiến người ta run sợ....

Chỉ là một cái liếc mắt thôi, Tô Sương đã cảm thấy sinh mạng mình nằm trong tay nam nhân này, hắn chỉ cần nhấc tay là có thể làm nàng tan thành mây khói....

Oanh!

Nam nhân vẫn chưa động thủ, nhưng trên người hắn lại tản ra khí thế cường hãn, Tô Sương ngã phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đáng sợ....

__________________________________________________________

CHƯƠNG 846: THIÊN GIAI TRUNG CẤP, PHU THÊ GẶP NHAU (13)

Chưa bao giờ nàng cảm thấy cái chết cách mình gần như thế....

Cũng may nam nhân này không rảnh để ý đến nàng, hắn chỉ trừng phạt nàng một chút, sau đó liền nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, chân hắn nhẹ nhàng bước trong không trung, chỗ hắn đi qua, không khí nổi lên nhàn nhạt gợn sóng, giống như đi trên mặt biển.

"Thương thế của ngươi khỏi nhanh vậy sao?" Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh băng, sát khí không hề giảm.

Nam nhân dừng chân, đứng trên cao nhìn xuống nữ tử phía dưới: "Ta nói rồi, ngươi, là của ta! Cho dù phải phá hủy cả thế giới này, ta nhất định phải có được ngươi!"

Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, lại tàn nhẫn như vậy, trong con ngươi màu vàng kim hiện lên hai ngọn lửa, ánh mắt khăng khăng cố chấp.

Kiếp trước hắn không thể có được nàng, kiếp này, dù phải phá hủy tất cả hắn cũng phải giam cầm nàng bên cạnh mình, không cho nàng có cơ hội chạy thoát!

"Ngươi cho rằng có khả năng sao?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh nhìn nam nhân trước mắt, không biết vì sao lại nhớ tới Phượng Kinh Thiên nhiều năm trước.

Có điều, so với Phượng Kinh Thiên, nam nhân này càng tàn nhẫn, cường thế hơn!

Nam nhân hơi nâng mắt, xẹt qua một tia tối tăm: "Thứ ta muốn có, trước nay chưa từng không chiếm được! Cho nên, ngươi tất nhiên sẽ là nữ nhân của ta!"

Hắn nhất quyết không buông tay, vì thế, nam nhân kia không thể tồn tại!

Chỉ cần hắn chết đi, nữ nhân này sớm muộn cũng sẽ đến bên cạnh hắn!

Trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút nôn nóng, bị khí thế của nam nhân này, nàng không thể liên hệ với đan thư, không thể chữa thương cho Bạch Trạch, hơn nữa, Bạch Trạch đang trọng thương, không có cách nào ra khỏi đan thư được.

Nhưng nếu không cho Bạch Trạch dùng đan dược ngay thì cỗ lực lượng còn sót lại sẽ phá hủy thân thể hắn, cho nên không thể kéo dài được!

Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm do tinh thần lực ngưng tụ thành, thế kiếm như cuồng phong cắt qua không trung lao về phía nam nhân.

Ánh mắt nam nhân càng âm trầm, giơ tay đánh tan trường kiếm, nhân lúc hắn động thủ, thân thể Mộ Như Nguyệt thả lỏng, vội vàng ném đan dược vào trong đan thư....

"Không ngờ, thời điểm tự thân khó bảo toàn mà ngươi còn nhớ tới ma thú kia!"

Động tác của nàng làm sao có thể qua mắt hắn, cũng chính vì vậy càng khiến hắn bạo nộ thêm, trên người dần bốc lên ngọn lửa vàng kim.

Nữ nhân này có thể quan tâm tên ma thú kia như thế, nhưng kiếp trước, mỗi lần gặp hắn đều là giao chiến!

Trong lòng nàng vĩnh viễn không có một vị trí nho nhỏ nào dành cho hắn! Bây giờ còn quên mất sự tồn tại của hắn....

Một khi đã như vậy, đêm nay hắn sẽ làm nàng trở thành nữ nhân của hắn! Dùng phương pháp này khiến nàng nhớ kỹ hắn!

Mộ Như Nguyệt vừa ném đan dược vào liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Bạch Trạch sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân áo đen, cười lạnh nói: "Bạch Trạch đã trả giá rất nhiều vì ta, đương nhiên ta sẽ quan tâm hắn! Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nhất định ngươi đã từng làm chuyện gì đó, cho nên lúc gặp ngươi, ta mới có hận ý ngập trời như vậy!"

Thân thể nam nhân chấn động, rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: "Mặc kệ ta làm gì, đều là bị ngươi bức!"

Đúng vậy, hắn làm tất cả, đều là bị nữ nhân này bức bách!

Cho nên, không thể trách hắn....

_________________________________________________________

CHƯƠNG 847: THIÊN GIAI TRUNG CẤP, PHU THÊ GẶP NHAU (14)

"Nguyệt Nhi!" Trong đan thư bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Bạch Trạch: "Để ta ra ngoài đi!"

Thanh âm kia có chút run rẩy, biểu lộ nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

Với thực lực cường đại của Bạch Trạch, có thể phá cấm chế của đan thư để ra ngoài, nhưng với điều kiện là Mộ Như Nguyệt không khống chế đan thư.

Chỉ cần nàng không muốn để Bạch Trạch ra ngoài, cấm chế của đan thư sẽ mạnh hơn rất nhiều, cho dù là thần cũng không thể phá vỡ sự liên hệ ý chí của nàng và đan thư....

"Bạch Trạch, xin lỗi, ta không muốn ngươi lại mạo hiểm vì ta."

Hắn đã làm cho nàng quá nhiều rồi, nàng không muốn nam nhân này bị thương vì nàng nữa...

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, hung hăng chặt đứt liên hệ giữa mình và Bạch Trạch, rồi lạnh lùng nhìn nam nhân kia, gằn từng chữ một: "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai!"

Không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt vàng kim kia, trong đầu Mộ Như Nguyệt dần hiện lên một bóng người, nhưng lại bị nàng phủ quyết.

Bởi vì nam nhân kia chỉ là kẻ địch của nàng chứ không hề có bất kì ý nghĩ không an phận nào với nàng, cho nên, không có khả năng là hắn...

Đám người An Thiến tuy không biết giữa hai người có thù oán gì, nhưng vẫn cảm nhận được nam nhân này rất nguy hiểm, có điều, hiện giờ hành động của mọi người đều bị khí thế của hắn áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt và nam nhân áo đen....

"Ngươi hỏi ta, ta là ai?" Nam nhân nở nụ cười cực kì tàn nhẫn, lại có chút tự giễu, "Chờ sau khi ngươi trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là ai!"

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Ta đã có phu quân, cho nên, tuyệt đối không thể trở thành nam nhân của ngươi!"

"Ngươi nói Tử Hoàng?" nam nhân nhịn không được cười phá lên, "Kiếp trước ta đã không đoạt được ngươi từ tay hắn, kiếp này ta sẽ giết hết tất cả những nam nhân có quan hệ với ngươi! Không chỉ là Tử Hoàng, còn có Bạch Trạch, Mặc Khê, Phượng Kinh Thiên... Chỉ cần là nam nhân ngươi quen biết, ta sẽ giết sạch, bên cạnh ngươi, chỉ cần một mình ta là đủ rồi!"

Lúc này, Mộ Như Nguyệt hoàn toàn biến sắc.

Nếu hắn biết nàng và Phượng Kinh Thiên quen biết cũng không có gì lạ, với thực lực của hắn, muốn tra ra điều này rất dễ dàng, nhưng Vô giới là một thế giới khác, vậy mà hắn còn biết cả sự tồn tại của Mặc Mặc....

"Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi động đến bất kì người nào trong bọn họ!"

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Chỉ cần ta còn sống, bọn họ sẽ không phải chết!"

Trái tim nam nhân giống như bị búa tạ hung hăng đập vào, hô hấp hắn dồn dập, ngọn lửa trong mắt càng bốc cháy dữ dội.

"Ngươi đừng mơ tưởng bảo hộ được bọn họ!"

Oanh!

Hỏa diễm bao phủ một thân hắc y, khí thế cường đại hoàn toàn phóng ra, mọi người đều hoảng sợ nhìn nam nhân trên không trung.

Thật mạnh!

Nam nhân này là người có thực lực cường đại nhất mà bọn họ từng gặp, tựa hồ chỉ bằng khí thế kia là có thể hạ gục tất cả trong nháy mắt...

"Sư phụ!" Thiên Thừa Ngôn nhìn nam nhân áo đen đứng trong hỏa diễm, la khàn cả giọng.

Nhưng cũng vô dụng, nam nhân đã đến rất gần Mộ Như Nguyệt....

Thời điểm tay hắn sắp chạm vào eo Mộ Như Nguyệt, một khí thế lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến, đẩy hắn lui ra xa vài bước.

"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào nữ nhân của bổn vương!"

Thanh âm nam nhân âm trầm, lạnh thấu xương, tim Mộ Như Nguyệt run lên, kích động ngẩng đầu nhìn nam nhân áo tím kia....

_________________________________________________________

CHƯƠNG 848: KẾT THÚC, RỜI ĐI (1)

Nam nhân đứng ngạo nghễ trong không trung, áo bào khẽ bay, dung nhan tuấn mỹ tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn, đặc biệt là đóa mạn đà la tím bên nửa mặt trái khiến hắn càng thêm tà mị, quanh thân tản ra khí thế cường hãn.

Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân kia, Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, kích động nhìn chằm chằm nam nhân kia.

"Vô Trần..."

Nàng nhẹ nhàng hô lên, còn chưa nói hết câu đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Hơi thở nam nhân ấm nóng quanh quẩn bên tai nàng khiến trái tim nàng khẽ run....

"Nguyệt Nhi, ta đến rồi."

Đúng vậy, hắn đến rồi....

Khoảng thời gian xa nàng, đối với hắn, mỗi ngày đều giống như một năm....

"Vô Trần."

Mộ Như Nguyệt vòng tay ôm chặt eo nam nhân, chôn đầu vào ngực hắn, bất giác hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm.

Hơi thở của hắn có thể khiến nàng an tâm, tựa như lần đầu gặp nhau nhiều năm trước....

Giờ khắc này, Mộ Như Nguyệt nhớ tới thời điểm hai người gặp nhau, hiểu nhau. Lúc đó, hắn là ngốc tử, lại giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng hiển nhiên khi ấy, tấm chân tình của nam nhân này đã cảm động trái tim nàng. Cho nên, đời này kiếp này vĩnh viễn không buông tay.

"Chờ ta."

Dạ Vô Trần chậm rãi cúi đầu xuống, dung nhan tuấn mỹ gợi lên nụ cười tà mị.

Nụ cười của hắn tựa như đóa mạn đà la bên bờ hoàng tuyền, khiến thiên địa đều thất sắc.

Rất khó tưởng tượng nam nhân giống như thần tu la này cười lên lại kinh tâm động phách như thế, làm người ta ngừng thở...

Dạ Vô Trần buông Mộ Như Nguyệt ra, quay đầu nhìn nam nhân phía trước, sóng ngầm bắt đầu khởi động.

"Tử Hoàng!"

Nam nhân hít sâu một hơi, con ngươi vàng kim lập lòe, toàn thân bộc phát khí thế cưỡng hãn như u hỏa địa ngục.

Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn nam nhân, con ngươi tím âm lãnh.

Tóc đen tung bay, áo bào tím bay múa, quanh người hắn dần dần bùng lên một ngọn lửa đen, khí thế càng thêm âm lãnh, toàn thân tản ra hơi thở chấn động lòng người....

"Nàng là nữ nhân của bổn vương, người khác đừng hòng động vào dù chỉ một chút!"

"Ha ha!" Nam nhân cười to hai tiếng, đáy mắt nồng đậm sát khí, "Chỉ cần ngươi chết, nàng sẽ thuộc về ta! Bất kì nam nhân nào bên cạnh nàng, ta đều giết hết, không chừa một ai!"

Oanh!

Hai cỗ khí thế va chạm nhau, trong nháy mắt, cả mặt đất phía dưới đều bị phá hủy sạch sẽ, giống như vừa bị cuồng phong quét qua.

Trong mắt nam nhân áo đen hiện lên vẻ ngưng trọng, hắn cười lạnh giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, khí thế sét đánh nhằm về phía Dạ Vô Trần.

Hiện giờ, thực lực hai người đều rất mạnh, mọi người chỉ nhìn thấy tia sáng lóe lên khi hai vũ khí va vào nhau, hai người chiến đấu không bao lâu thì từ mặt đất nhảy lên không trung.

Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn nam nhân giống như tu la kia, trong lòng hơi căng thẳng: "Vô Trần..."

________________________________________________________

CHƯƠNG 849: KẾT THÚC, RỜI ĐI (2)

Thực lực hiện tại của Vô Trần chưa chắc có thể thắng hắn, nếu Vô Trần và Bạch Trạch liên thủ, nói không chừng còn có khả năng thắng....

"Bạch Trạch." ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Đi trợ giúp hắn."

Vừa dứt lời, một tia sáng chợt lóe lên, một nam nhân tuấn mỹ như thiên thần xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt... 

Nam nhân này tóc bạc, mi trắng, tựa như trong tranh đi ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt tràn đầy ưu thương cùng ai oán, giống như oán trách nàng vừa rồi đã cắt đứt liên hệ.

"Ta rất lo lắng cho ngươi." Thanh âm hắn êm tai như thế, tựa như làn gió nhẹ nhàng xẹt qua trái tim.

Lông mi Mộ Như Nguyệt run lên: "Xin lỗi, Bạch Trạch, ta chỉ không muốn để ngươi gặp nguy hiểm gì nữa..."

Nàng không muốn bất chấp tất cả, kể cả tính mạng bản thân vì nàng.

"Không muốn ta gặp nguy hiểm, chẳng lẽ, ngươi muốn để ta chờ đợi ngàn năm sao? Vì gặp lại ngươi, ta có thể chịu đựng cô đơn trong thời gian dài như vậy, nhưng mà, ngàn năm qua, nếu không có kí ức chống đỡ, sợ là ta đã không thể vượt qua... Nguyệt Nhi, ta không muốn chờ đợi thêm ngàn năm nữa, cho nên, đời này dù phải trả giá bằng sinh mạng ta cũng sẽ không để ngươi gặp bất cứ nguy hiểm gì."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ chấn động.

Vừa rồi, nàng chỉ lo cho sự an toàn của Bạch Trạch mà quên mất hắn đã phải chờ đợi cả ngàn năm. Nếu nàng chết, có lẽ hắn sẽ phải chờ đợi không biết bao lâu nữa, có khi là vô hạn....

Nàng không còn, dù hắn không bị giam cầm nữa nhưng cũng sẽ rất cô đơn....

Mà nàng, sao có thể đành lòng để hắn tiếp tục cô độc như thế?

"Bạch Trạch", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, gằn từng chữ một: "Chuyện như vậy sẽ không xảy ra."

Chỉ khi nàng trở nên cường đại hơn, mới có thể làm Bạch Trạch không phải sống cô độc như thế...

Bạch Trạch không nói thêm gì nữa, nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, rồi bay lên không trung, đến bên cạnh Dạ Vô Trần.

Nhìn hai nam nhân trên không trung, Mộ Như Nguyệt khẩn trương, nhưng lúc này nàng không giúp đỡ được gì....

Thực lực!

Cuối cùng vẫn là thực lực không đủ!

Nhưng mỗi lần thực lực của nàng tăng lên thì lại đối mặt với kẻ địch càng cường đại hơn....

Chiến đấu như vậy, căn bản là vĩnh viễn, không biết khi nào kết thúc. Nếu muốn thoát khỏi tình trạng này, chỉ còn cách trở thành người cường đại nhất cái đại lục này...

Tô Sương cắn chặt môi, không cam lòng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng có thể nhìn ra thực lực của hai nam nhân kia rất cường hãn, vì sao nàng ta lại may mắn đến vậy, có hai nam nhân cường đại bảo hộ?

Nàng không cam lòng!

Nhưng dù không cam lòng đến mấy cũng chẳng ích gì!

Với thực lực và trình độ đan dược sư của mình, nàng không phải đối thủ của Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà, sự ghen ghét giống như một con kiến gặm cắn trái tim Tô Sương, nàng chợt ngước mắt nhìn Thư Ninh, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Nếu đã không thể ra tay với tiện nhân kia, vậy nàng sẽ đối phó nữ nhân này! Nàng không tin, với thực lực của mình và Tô gia mà không đối phó được Thư Ninh!

An Thiến nhìn thấy khuôn mặt ghen ghét đến vặn vẹo của Tô Sương, nhịn không được cười nói: "Thư Ninh, ngươi thấy không? Ha ha, trước nay ta chưa từng cảm thấy thống khoái như hôm nay, nữ nhân đáng chết kia dám hãm hại Nguyệt Nhi, bây giờ bị đả kích thảm hại, bất kì phương diện nào Nguyệt Nhi đều ưu tú hơn nàng ta, ngay cả nam nhân của nàng cũng mạnh hơn tên Kim Khải kia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net