Chương 850 - 854

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 850: KẾT THÚC, RỜI ĐI (3)

Thư Ninh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đang trên không trung, rồi quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười chân thành chúc phúc.

"Đúng vậy, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với nàng..."

Những người khác chỉ có thể làm nền cho nàng!

Ánh hoàng hôn trải rộng khắp không trung, trên người Dạ Vô Trần bảo phủ một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa chợt biến thành một thanh kiếm sắc bén chém về phía nam nhân đối diện.

Một kiếm này mang theo khí thế âm lãnh mà cường đại, giống như có thể chém bầu trời thành hai nửa...

Dưới khí thế này, mọi người đều cảm thấy khó thở, không khí xung quanh tựa như biến mất...

Không biết dưới chiếc mặt nạ vàng kia, nam nhân có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt vàng kim lại lập lòe hai ngọn lửa sáng ngời, hắn chậm rãi nâng tay lên, vô số thanh kiếm lơ lửng trước mặt hắn...

Oanh!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, cả bầu trời đầy tro bụi, che mờ tầm mắt mọi người.

Rồi sau đó truyền đến thanh âm cuồng ngạo không kiềm chế của nam nhân: "Ha ha, Tử Hoàng, hôm nay có Bạch Trạch giúp ngươi cho nên ta không phải là đối thủ của các ngươi, sau này ta lại đến tính sổ với các ngươi, ha ha ha!"

Tiếng cười của hắn kéo dài, rơi vào tai mọi người, có vài người thực lực yếu chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn thân ảnh dưới ánh hoàng hôn.

Tro bụi dần dần tan đi, trên không trung chỉ còn hai người Dạ Vô Trần và Bạch Trạch, còn nam nhân áo đen thì mất tăm mất tích...

Dạ Vô Trần cau mày nhìn theo phương hướng đối phương biến mất, không biết suy nghĩ điều gì.

Hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, đáp xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, vươn tay kéo nàng vào lồng ngực ấm áp, môi nhẹ nhàng áp vào mái tóc nữ tử.

"Nguyệt Nhi, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

Đúng vậy, hắn sẽ luôn bồi nàng, sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng.

"Vô Trần, ta tới tham gia tỷ thí chính là vì muốn cho chàng biết ta đang ở đây, nếu chàng đã tới, vậy chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười thật tươi khiến dung nhan tuyệt sắc càng thêm sinh động.

An Thiến ngây ngẩn, chỉ có lúc này nàng mới nhìn thấy Nguyệt Nhi cười đẹp đến thế, không có phòng bị, có lẽ nàng ấy thật sự rất yêu nam nhân này....

Tuy thời gian ở chung khá ngắn ngủi nhưng An Thiến rất có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, dĩ nhiên cũng cảm thấy vui vẻ vì nàng ấy có được một nam nhân hoàn mỹ như thế....

"Tốt." Dạ Vô Trần cúi đầu cười nói: "Mọi việc đều do nương tử quyết định, vi phu sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng..."

Dứt lời, hắn ôm Mộ Như Nguyệt, chợt biến mất trước mắt mọi người...

Bởi vì hiện tại sắc trời đã muộn nên bọn họ cũng không lập tức rời đi mà ở lại trạm dịch một đêm. Nhân vật chính đi rồi, mọi người cũng giải tán, nhưng chuyện hôm nay đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết có một đan dược sư thiên giai trung cấp mới hơn hai mươi tuổi xuất hiện ở đây....

Thanh danh Mộ Như Nguyệt truyền khắp Hỗn thành, trở thành nhân vật nhà nhà đều biết....

Đêm, ánh trăng như nước chiếu vào phòng.

Cánh tay Dạ Vô Trần ôm Mộ Như Nguyệt hơi căng thẳng, dung nhan tuấn mỹ lộ vẻ ủy khuất, ghen tuông nói: "Nguyệt Nhi, vi phu chỉ mới xa nàng một thời gian ngắn mà nàng lại trêu chọc thêm vài nam nhân rồi."

"Chàng biết hắn là ai không?"

__________________________________________________________

CHƯƠNG 846: KẾT THÚC, RỜI ĐI (4)

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là người kiếp trước chúng ta quen biết, hơn nữa, trong lòng ta có một suy đoán nhưng không biết có chính xác hay không...."

Người có một đôi mắt màu vàng kim như vậy, chỉ có người kia....

Thần sắc Dạ Vô Trần ngưng trọng, con ngươi tím xẹt qua một tia sáng lạnh: "Nàng nói chính là hắn?"

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Dạ Vô Trần, "Bắc Quân! Ngoài hắn ra, ta thật sự không nghĩ ra người nào khác!"

Trong đầu hiện ra khuôn mặt nam nhân cuồng ngạo không kiềm chế được kia, ánh mắt Mộ Như Nguyệt tối tăm, cắn răng nói ra một câu này!

"Bắc Quân, hắn đã từng là kẻ địch của chúng ta, đã chiến đấu vô số lần, mỗi lần đều đấu ngang tay, hắn cũng đã từng là người duy nhất có thể làm đối thủ của chúng ta!"

Nam nhân kia đối với nàng cũng không có bất kì tình cảm gì, giữa bọn họ chỉ có thù hận! Cũng không biết vì sao, sau ngàn năm hắn lại có biến hóa lớn như thế...

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu lần sau gặp hắn, ta sẽ làm hắn chết không có chỗ chôn!"

"Vô Trần."

Cảm nhận được lửa giận trong lòng Dạ Vô Trần, tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, theo bản nàng cầm lấy tay hắn, nói: "Yên tâm đi, Bắc Quân cấu kết với Tử Phương hại chết Tử gia, món nợ này bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ tìm hắn đòi lại!"

Thực lực của nam nhân kia có thể làm đối thủ của bọn họ, nhưng nàng và Dạ Vô Trần là hai người, còn hắn chỉ có một mình, nếu bọn họ liên thủ, Bắc Quân chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.

Kiếp trước, hắn cấu kết với Tử Phượng, tàn sát Tử gia, còn đánh tan hồn phách người Tử gia, cho nên bọn họ bất đắc dĩ dùng phương pháp nghịch thiên trợ giúp tụ hồn, sau đó tan thành mây khói dưới thiên kiếp...

Thù này không báo, nàng thề không làm người!

"Ngàn năm sau, thế lực của Bắc Quân cũng không ở Trung Châu, thì ra đã dời đến Đông Đảo, không biết kiếp này hắn và Tử Phượng có liên hệ với nhau không."

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Ta biết rõ lực lượng của Tử Phượng, nàng cũng không thể làm nên trò trống gì, chỉ có thể âm thầm trong tối ngáng chân chúng ta, nếu sau lưng không có Bắc Quân duy trì, nàng tuyệt đối không có khả nàng làm ra nhiều chuyện như vậy! Nói không chừng, hắn cũng tham gia thiết kế hãm hại Bạch Trạch!"

Bạch Trạch hẳn là nhận ra Bắc Quân, nhưng có lý do gì đó làm hắn không muốn nói ra, mặc kệ thế nào, kiếp này nàng nhất quyết không để nam nhân kia động tới người thân của nàng!

Cho dù phải bất chấp tất cả nàng cũng sẽ khiến nam nhân kia trả giá đắt vì những việc mà hắn đã làm!

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười ôn nhu nói, "Có lẽ Bắc Quân là kẻ địch cuối cùng chúng ta phải đối mặt, mặc kệ Tử Phượng có bị hắn khống chế hay không, ta đều sẽ báo thù cho Tử gia!"

Mộ Như Nguyệt rũ mắt không nói gì, hiện tại nàng nhớ đến Tử gia chết thảm, còn có vẻ mặt kiêu ngạo của Tử Phượng, trong lòng bất giác run lên....

Đúng lúc này, một đôi môi ấm áp phủ lên môi nàng, kéo suy nghĩ của nàng trở lại.

Vừa ngước mắt liền đối diện với một đôi mắt tím tà mị.

"Vô Trần, ngô..."

Nàng vừa lên tiếng đã bị đối phương chặn miệng, bàn tay to đột nhiên đẩy nàng lên giường, hung hăng đè nàng dưới thân...

Lông mi Mộ Như Nguyệt run run, chậm rãi nhắm mắt lại, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào cảnh xuân kiều diễm trong phòng....

__________________________________________________________

CHƯƠNG 852: KẾT THÚC, RỜI ĐI (5)

Trong một gian phòng u ám, một nam nhân ngồi trên long ỷ màu đen, hắn chậm rãi tháo chiếc mặt nạ vàng xuống.

Đó là một dung nhan thế nào?

Tựa như có thể khiến thiên địa ảm đạm thất sắc, tuấn mỹ đến mức không nói nên lời...

Nhưng khuôn mặt này lại tái nhợt lạ thường, má trái có một vết sẹo nhợt nhạt, vết sẹo đó cũng không phá hư mỹ cảm mà ngược lại còn tăng thêm vài phần mị hoặc, quỷ dị.

"Ai!"

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Bắc Quân vội vàng đeo mặt nạ lên, lạnh giọng nói.

Ngoài cửa phòng vang lên một thanh âm nhỏ nhẹ: "Nghĩa phụ, là ta."

Bắc Quân khẽ cau mày, trong đôi mắt vàng kim lộ ra sự cuồng ngạo không thể kiềm chế, thanh âm cũng lạnh lẽo làm lòng người run sợ.

"Vào đi!"

Cửa phòng từ từ bị đẩy ra, một phấn y nữ tử đi vào, nếu Mộ Như Nguyệt nhìn thấy nữ nhân này sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì nàng chính là Tiêu Tĩnh của Tiêu gia, nữ nhân đã giết phụ thân mình, sau đó lại xưng là sư muội của Phượng Kinh Thiên.

Tiêu Tĩnh vừa vào phòng liền đối diện với một đôi mắt vàng kim, trái tim đột nhiên đập mạnh, nàng cắn chặt môi, hơi rũ mắt.

Không biết vì sao, đối với người nghĩa phụ này, nàng luôn có cảm giác sợ hãi, nhưng lại không tự chủ được muốn tiếp cận.

"Nghĩa phụ, nghe nói người đã trở lại, cho nên Tĩnh Nhi đến gặp người."

"Ân", Bắc Quân lạnh nhạt nói, "Ngươi tới vừa đúng lúc, ta có một việc cần ngươi đi làm."

Trong lòng Tiêu Tĩnh vui vẻ: "Nghĩ phụ thỉnh phân phó."

"Ta muốn ngươi...." ánh mắt Bắc Quân chợt lóe, lạnh lùng nói, "Gả cho Phượng Kinh Thiên."

Trong lòng Tiêu Tĩnh hung hăng chấn động, kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ ngồi trên kia.

"Nghĩa phụ, người nói cái gì?"

Hắn muốn nàng gả cho sư huynh? Nhưng người nàng thích rõ ràng là....

"Ta thu lưu Phượng Kinh Thiên chính là vì hôm nay", Bắc Quân ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tĩnh, thanh âm càng thêm lạnh nhạt, "Gả cho hắn, sau khi sinh hạ hài tử thì giao cho ta!"

Sau đó, Phượng Kinh Thiên, không cần thiết phải giữ lại nữa...

"Nhưng mà nghĩa phụ, trong lòng sư huynh yêu một nữ nhân khác, ta..."

Lông mi Tiêu Tĩnh khẽ run, nàng thừa nhận mình có hảo cảm với sư huynh, một nam nhân si tình, dùng toàn bộ thực lực của mình để bảo hộ nữ nhân mình yêu, không ai mà không có cảm giác với một nam nhân như vậy...

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm mà thôi.

Người nàng yêu lại là....

"Đây là mệnh lệnh!" ánh mắt Bắc Quân trầm xuống, đáy mắt lập lòe hai ngọn lửa: "Nếu ngươi không gả cho hắn, hiện tại, ta chỉ cũng chỉ có thể làm hắn biến mất!"

Tiêu Tĩnh lắc đầu cười khổ: "Chỉ sợ sư huynh thà biến mất cũng sẽ không cưới ta, nữ nhân hắn yêu là Mộ Như Nguyệt! Cho dù cãi lệnh nghĩa phụ, bị nghĩa phụ giết, hắn cũng sẽ không đáp ứng chuyện này!"

Tiêu Tĩnh vừa dứt lời, trên người Bắc Quân tản ra khí thế cuồng bạo, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tĩnh.

"Hắn, không xứng!"

Tiêu Tĩnh sửng sốt, lời nghĩa phụ nói có ý gì, Mộ Như Nguyệt không xứng được Phượng Kinh Thiên thích sao? Đúng là như thế, dù nữ nhân kia có thiên phú trác tuyệt, nhưng Phượng Kinh Thiên lại là đệ tử của nghĩa phụ, nghĩa phụ quyền thế ngập trời, mấy cái thế lực Đan Môn, Võ Môn kia đều kém xa nghĩa phụ, cho nên, đúng là nàng ta không xứng với sư huynh.

__________________________________________________________

CHƯƠNG 853: KẾT THÚC, RỜI ĐI (6)

Lúc này, Tiêu Tĩnh không hề nghe rõ, Bắc Quân nói không xứng, chính là Phượng Kinh Thiên không xứng thích Mộ Như Nguyệt, mà không phải Mộ Như Nguyệt không xứng có được trái tim Phượng Kinh Thiên.

"Nhưng mà, nghĩa phụ, ta không muốn gả cho sư huynh."

Tiêu Tĩnh cắn chặt môi, cuối cùng vẫn quyết tâm nói ra quyết định trong lòng mình.

"Ngươi nói cái gì?" Bắc Quân khẽ nheo mắt, sát khí lạnh lẽo: "Ngươi lặp lại câu nói vừa rồi cho ta!"

Trong lòng Tiêu Tĩnh bỗng nhiên run lên, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt cuồng ngạo của Bắc Quân, từ đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: "Nghĩa phụ, ta không muốn gả cho sư huynh, người ta thích chính là ngươi, nghĩa phụ!"

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại hung hăng đánh vào Tiêu Tĩnh, nàng lập tức văng ra ngoài, đập mạnh vào tường.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ.

Ngón tay thon dài của Bắc Quân nhẹ nhàng phủi phủi vạt áo, chân phải đạp lên long ỷ, hắn chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt cao ngạo không ai sánh bằng.

"Ngươi, không xứng!"

Thanh âm nam nhân lạnh lẽo vô tình làm trái tim Tiêu Tĩnh run rẩy, nàng nghẹn ngào nói: "Vì sao...."

Bắc Quân lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biểu cảm, nói: "Ngươi không thể so được với nàng, cả đời này, người Bắc Quân ta yêu chỉ có một mình nàng! Còn ngươi, cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có, hiện tại lập tức cút cho ta!"

Dường như có một bàn tay mạnh mẽ xé nát trái tim Tiêu Tĩnh, sắc mặt nàng tái nhợt thống khổ.

Trước nay nghĩa phụ đều lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn ngoan độc, không cho phép người bên dưới phạm một chút sai lầm nào, nếu không sẽ bị hắn nghiền xương thành tro.

Nhưng mà, trước nay hắn chưa từng trách phạt nàng...

Nàng vốn cho rằng trong lòng nghĩa phụ, nàng vẫn có chút địa vị, không ngờ trong mắt hắn nàng lại ti tiện đến vậy....

Tiêu Tĩnh cố nén nước mắt, nắm tay khẽ run rẩy, chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, nước mắt cuối cùng vẫn nhịn không được chảy xuống....

Nhìn Tiêu Tĩnh rời đi, Bắc Quân vẫn bất động như cũ, đằng sau chiếc mặt nạ vàng chỉ có một dung nhan lãnh khốc vô tình.

Với hắn mà nói, bất kì ai cũng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi!

Công cụ trợ giúp hắn đi lên đỉnh cao!

"Mộ Như Nguyệt", Bắc Quân hơi rũ mắt, đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười không hề có vẻ cuồng ngạo, lại mang theo cố chấp: "Ta sẽ khiến ngươi cùng ta đứng trên đỉnh cao, để ngươi hiểu rằng, ta mạnh hơn hắn!"

Kiếp trước, hắn đã không thể có được nàng, chỉ có thể dùng cách đối địch với nàng để nàng nhớ kỹ hắn, năm đó cả Trung Châu đều biết bọn họ là đối thủ một mất một còn, thậm chí là không chết không ngừng!

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn gả cho nam nhân khác...

(Suy nghĩ của BQ đúng là có vấn đề, yêu thì phải nói ra cho người ta biết, theo đuổi người ta, đằng này lại làm đối thủ một mất một còn, vậy thì bảo người ta yêu kiểu gì??? Rõ vớ vẩn!!!)

Vì trả thù, bọn họ chiến đấu càng thêm kịch liệt, nhưng vì lúc trước hai người bọn họ liên thủ, cho nên bất luận đấu bao nhiêu lần, hắn đều không thể thắng.

Nhưng trong lòng hắn lại không cam tâm, không cam tâm nhìn nàng nằm trong vòng tay ôm ấp của kẻ khác! Thật vất vả chờ đợi cả ngàn năm mới gặp lại nàng, lần này bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không buông tay!

Nữ nhân kia, đời này chỉ có thể thuộc về hắn!

Bất cứ nam nhân nào nhìn ngó nàng, hắn đều sẽ làm bọn họ biến mất khỏi thế giới này!

-------------------------

Sáng sớm hôm sau.

Ngoài trạm dịch đã có rất đông người đứng chờ, có lẽ là vì thất vọng với hai thế lực Đan Môn và Võ Môn, An Thiến và Thư Ninh chủ động từ bỏ tư cách gia nhập hai thế lực đó...

_________________________________________________________

CHƯƠNG 854: KẾT THÚC, RỜI ĐI (7)

"Các vị", Xuyên Cốc ho khan hai tiếng, lúc này đột nhiên nhìn thấy Thiên Thừa Ngôn từ xa đi tới, hắn khẽ nhíu mày: "Sao ngươi còn ở đây? Thiên Thừa Ngôn, ta đã nói ngươi không có tư cách gia nhập môn phái."

Bất luận thế nào, hắn đều sẽ không để Thiên Thừa Ngôn gia nhập Đan Môn.

Thiên Thừa Ngôn nhìn thoáng qua hai bóng người phía trước, cười nói: "Nếu đã không cho ta gia nhập thì ta liền đi tìm sư phụ ta, dù sao ta cũng không phải cái loại mặt dày mày dạn đi cầu xin người khác, bất quá, nếu các ngươi có vì quyết định này mà gặp phải chuyện gì thì cũng không liên quan đến ta."

Ngụ ý, đây là các ngươi đuổi ta đi, vậy ta liền đi, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta không nhắc nhở.

Xuyên Cốc hừ lạnh nói: "Yên tâm đi, chuyện của ta không cần ngươi lo."

Nếu sau khi Mộ Như Nguyệt chứng tỏ thực lực thiên giai trung cấp đan dược sư mà hắn còn kiên trì bắt nàng rời đi, sợ là Đan Môn sẽ không tha cho hắn, nhưng mà bản thân Mộ Như Nguyệt không muốn, cũng không trách được ai.

Một võ giả cảnh giới huyền nguyên nho nhỏ như ngươi, cho dù ta đuổi ngươi đi thì thế nào? Chẳng lẽ Đan Môn sẽ vì ngươi mà nổi giận? Căn bản không có khả năng!

Xuyên Cốc tươi cười tự tin, nhưng còn chưa nói hết lời, một cái tát trời giáng đã nện vào mặt hắn.

Hắn ngây ngẩn, quay đầu nhìn về phía Liệu Lượng đang bừng bừng lửa giận, trong lòng chấn động: "Liệu Lượng trưởng lão, sao ngươi lại ở đây?"

"Hừ!" Liệu Lượng hừ lạnh, "Chẳng lẽ lão phu không thể tới đây? Nếu lão phu không tới, có phải ngươi sẽ từ chối thiên tài ngoài cửa hay không? Xuyên Cốc, ngươi thật to gan! Là ai cho ngươi cái quyền này!"

Nói xong, Liệu Lượng cũng không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu muốn đi qua chỗ Thiên Thừa Ngôn, không ngờ đã có một bóng người nhanh hơn hắn một bước, đi đến bên cạnh Thiên Thừa Ngôn.

"Thiên Thừa công tử, nếu Đan Môn đã cự tuyệt ngươi, vậy không bằng ngươi gia nhập Võ Môn chúng ta đi." Ngũ Văn cười cười, giọng điệu thân thiện.

 Sắc mặt Liệu Lượng cứng đờ, lửa giận bùng lên, phẫn nộ trừng mắt Ngũ Văn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngũ Văn, ngươi cư nhiên cướp người trước mặt ta, cmn quả thật là muốn chết! Tiểu tử này đã sớm đồng ý gia nhập Đan Môn rồi, ngươi đã tới chậm một bước!"

"Liệu Lượng, không thể trách ta, là Đan Môn các ngươi không cần hắn, một thiên tài như Thiên Thừa công tử không nên bị mai một."

Huống chi hắn còn là đệ tử của Mộ Như Nguyệt.

Ngũ Văn có dự cảm, thành tựu của nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không tầm thường, còn trẻ mà đã là đan dược sư thiên giai trung cấp, tương lai nhất định có thể đột phá một cửa cuối cùng!

Thần giai!

Nghĩ đến đây, Ngũ Văn hít sâu một hơi, đáy lòng có chút kích động.

Mọi người đều ngơ ra.

Đặc biệt là Xuyên Cốc và Cảnh Minh, sắc mặt cực kì khó coi, bọn họ thật không ngờ, Thiên Thừa Ngôn đã sớm đáp ứng gia nhập Đan Môn, người đến mời còn là Liệu Lượng trưởng lão của Đan Môn.

Mà trưởng lão Võ Môn bây giờ còn muốn cháy nhà đi hôi của, cướp hắn về Võ Môn....

"Hai vị trưởng lão, thật xin lỗi, trong bữa tiệc tối cách đây vài ngày, hai hộ pháp của môn phái đã ra quyết định, cả đời này sẽ không cho phép ta và sư phụ gia nhập hai môn phái, Xuyên Cốc hộ pháp còn nói, lời của hắn là chân lý, chuyện hắn làm đều đúng, đó chính là quyết định của Đan Môn, hắn không cho chúng ta gia nhập thì chúng ta tuyệt đối sẽ không thể gia nhập, Thiên Thừa Ngôn ta là đệ tử của sư phụ, đương nhiên có kiêu ngạo của mình, nếu hắn đã không cho ta gia nhập thì ta không gia nhập cũng được, dù sao đi theo sư phụ cũng có thể học được rất nhiều điều hữu ích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net