Chương 880 - 884

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 880: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (2)

Chút hi vọng cuối cùng trong lòng Đậu Tịnh Quân cũng biến mất, cười lạnh nói: "Phụ thân, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi, ngươi căn bản không xứng làm phụ thân ta, cũng không xứng có được tình yêu của mẫu thân..."

Nam nhân ích kỷ này làm sao xứng với mẫu thân phong hoa tuyệt đại của hắn được?

Biết rõ hung thủ hại mẫu thân đang ở trước mặt, chẳng những không báo thù cho nàng, ngược lại còn muốn tổn thương người thân của nàng...

Có lẽ phụ thân đã từng thật lòng yêu mẫu thân, hắn quả thật cũng rất ưu tú, nếu không mẫu thân đã không yêu hắn. Nhưng nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm không còn là người mẫu thân yêu năm đó nữa rồi...

Bây giờ trong lòng hắn, chỉ có lợi ích và quyền thế.

"Cữu cữu!" Mộ Như Nguyệt đặt tay lên vai Đậu Tịnh Quân, "Ngươi còn có ta, còn có ông ngoại, còn có nương ta..."

Thân thể Đậu Tịnh Quân run lên.

Đúng vậy, cho dù không có phụ thân, bên cạnh hắn vẫn còn có những người thân khác...

"Nguyệt Nhi, mấy năm qua, để ngươi chịu khổ rồi", Đậu Tịnh Quân khẽ cười nói, "Từ nay về sau, một nhà chúng ta sẽ không xa nhau nữa..."

Đậu Lâm tức giận ngập trời, ánh mắt càng thêm âm trầm, toàn thân hắn bộc phát hơi thở cường đại, tựa như một trận cuồng phong nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.

"Nha đầu, ngươi không nên trở về Đậu gia, nếu không thì đã không gặp tai ương! Tuy ta rất muốn che chở ngươi, nhưng có một số việc lại thân bất do kỷ..."

Thân bất do kỷ?

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, ngay tại thời điểm Đậu Lâm đến trước mặt nàng, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm lớn, lập tức chém xuống.

Oanh!

Mặt đất bị chém nứt ra thành một cái khe, Đậu Lâm lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Cảnh giới thiên nguyên, nha đầu này thế nhưng là cường giả thiên nguyên!"

Có điều, thực lực của nàng rất mạnh, mạnh đến mức biến thái, dù là cường giả chân nguyên cũng chưa chắc có thể đánh thắng nàng...

Đặc biệt là một chiêu vừa rồi, đến bây giờ trong lòng Đậu Lâm vẫn còn sợ hãi...

"Cữu cữu, ngươi muốn nữ nhân này chết thế nào?" Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn Lục Liễu, cười lạnh nói.

Bên cạnh, Đậu Vi Vi đã sớm bị dọa choáng váng, nàng thật sự không ngờ nữ nhân bị nàng khinh thường này lại có thực lực cường đại đến vậy.

Nhưng mà, nàng rất không cam lòng!

Tốt nhất là nàng ta chết tại đây, đến lúc đó, nam nhân tuấn mỹ kia sẽ là của nàng...

Đậu Vi Vi si ngốc nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của Dạ Vô Trần, tựa như nhìn thấy cảnh mình và hắn động phòng hoa chúc...

Oanh!

Bỗng nhiên, từ một nơi cách đó không xa truyền đến một cỗ hơi thở lạnh lẽo.

Lục Liễu cảm nhận được hơi thở kia, trong lòng vui mừng, vội vàng hô lên: "Thư Hoa đại nhân!"

Thư Hoa đại nhân?

Mọi người quay đầu nhìn qua, liền thấy một lão giả dần dần hiện ra trên không trung, một thân trường bào xám lộ ra hơi thở âm trầm.

"Thư Hoa đại nhân, cứu ta!"

Lục Liễu vội vàng chạy về phía Thư Hoa, nôn nóng la lớn.

Thư Hoa khẽ cau mày, ánh mắt đảo qua Mộ Như Nguyệt, cao ngạo nói: "Ngươi chính là nữ nhân đã cứu tiểu tử Đậu Tịnh Quân kia?"

"Đúng vậy!" Mộ Như Nguyệt khẽ ngước mắt, lạnh nhạt đáp.

"Thực lực của ngươi không tồi", Thư Hoa hơi nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh, "Cho nên ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi gia nhập môn phái của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, thế nào?"

____________________________________________________________________

CHƯƠNG 881: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (3)

"Nguyệt Nhi."

Phía sau, một cỗ hơi thở ấm áp bao phủ Mộ Như Nguyệt, hàng lông mày chậm rãi giãn ra, khóe môi gợi nụ cười nhàn nhạt.

"Vô Trần, để ta xử lý."

Ánh mắt Dạ Vô Trần có vẻ lo lắng nhưng cũng không cự tuyệt nàng, khẽ gật đầu nói: "Được, khi nàng gặp nguy hiểm, ta ra tay cũng không muộn."

Hắn hiểu rõ, nữ nhân này không cần tránh phía sau nam nhân.

Nàng muốn dựa vào thực lực của chính mình, chiến đấu để trưởng thành! Hắn là phu quân của nàng, dĩ nhiên nên ủng hộ nàng....

"Đúng là lấy trứng chọi đá!" đáy mắt Thư Hoa xẹt qua vẻ khinh thường, "Chỉ bằng ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta! Thậm chí, chỉ cần một đầu ngón tay ta cũng có thể đánh bại ngươi!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chậm rãi đi ra ngoài.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, bạch y nhẹ bay, dung nhan tuyệt mỹ thản nhiên nhìn lão giả trên không trung.

"Có phải đối thủ của ngươi hay không, chúng ta cứ thử xem, không phải sẽ biết sao?"

"Ha ha!"

Thư Hoa tựa như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hắn nhịn không được cười phá lên, ánh mắt lại càng thêm âm trầm.

"Tiểu nha đầu, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi dám cuồng vọng trước mặt ta!"

Oanh!

Uy áp cường đại mang theo sát khí sắc bén ập đến.

Nhìn một màn này, hai mắt Đậu Vi Vi sáng lên, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Mộ Như Nguyệt ngã vào vũng máu, trong lòng cực kì vui sướng...

Mộ Như Nguyệt nhìn khí thế sắc bén của lão giả, vội vàng lấy từ trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược, nuốt hết vào.

Khí thế trên người nàng lập tức tăng lên, biến thành một thanh kiếm sắc bén chém về hướng lão giả...

Kiếm khí ma sát với không khí tóe ra tia lửa.

Nhưng lão giả chỉ khẽ hừ một tiếng, ngưng tụ khí thế thành một thanh đao lớn, hung hăng chém đứt đôi thanh kiếm bay tới.

Phanh!

Ánh sáng khuếch tán rộng ra, hất Mộ Như Nguyệt bay ra xa mấy chục mét, khóe miệng tràn ra tia máu.

"Không biết tự lượng sức!" Thư Hoa khinh thường hừ lạnh.

Một thiên nguyên nho nhỏ mà cũng dám đối nghịch với một linh nguyên như hắn, nha đầu này hẳn là chán sống rồi, một khi đã như vậy, hắn không ngại tiễn nàng một đoạn đường...

"Nguyệt Nhi!"

Đậu Tịnh Quân biến sắc, nhịn không được nhìn về phía Dạ Vô Trần...

_____________________________________________________________________

CHƯƠNG 882: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (4)

Lúc này, Dạ Vô Trần đang nhìn chằm chằm hai người chiến đấu trên không trung.

Sắc mặt hắn cực kì âm trầm, đóa mạn đà la lộ ra tia sáng tà ác, đôi mắt tím lập lòe sát khí, siết chặt nắm đấm cố gắng kìm chế xúc động trong lòng...

Trong mắt bất kì nam nhân nào đều chỉ coi nữ nhân là phụ thuộc phẩm, thời điểm gặp nguy hiểm thì nên tránh phía sau nam nhân là được rồi.

Bất luận là nam hay nữ đều cho rằng việc này hết sức bình thường.

Nữ nhân, trời sinh là để được bảo hộ.

Nhưng cháu gái này của hắn thật đúng là kiên cường, nàng không cần bất kì ai bảo hộ, chỉ muốn dựa vào thực lực của mình mà tiến lên.

Phải sủng ái cỡ nào, nam nhân này mới có thể để nàng tùy ý làm theo tâm nguyện của mình? Cho dù trong lòng hắn đã rất lo lắng...

Đậu Tịnh Quân thầm cảm thán, hai người kia, quả nhiên người bình thường không thể so được....

"Nguyệt Nhi..."

Hắn ngước mắt nhìn nữ tử trong không trung, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Tiếng binh khí va chạm hỗn loạn, Mộ Như Nguyệt rút cửu thiên long viêm kiếm ra, kiếm khí sinh ra ngọn lửa cực đại, khí thế kinh thiên chém về phía Thư Hoa.

Thư Hoa hừ lạnh, không cho là đúng, trước mặt hắn bỗng xuất hiện vô số thanh kiếm chắn ngọn lửa kinh thiên kia lại, sau đó đẩy ngược về phía Mộ Như Nguyệt.

Không ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc đó, hai mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe sáng...

Trong lòng Đậu Vi Vi khẩn trương, nhìn chằm chằm nữ tử phong hoa tuyệt đại dưới ngọn lửa, đáy mắt ẩn hiện tia sáng lãnh liệt.

Lần này, nữ nhân kia chết chắc rồi!

Nàng nhịn không được ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười kiêu ngạo, tự đắc, ánh mắt như rắn độc nhìn Mộ Như Nguyệt...

Ngọn lửa kinh thiên ập đến, nháy mắt đã bao trùm thân thể Mộ Như Nguyệt.

"Không!"

Khóe mắt Đậu Tịnh Quân muốn nứt ra, la khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy sát khí nhìn về phía Thư Hoa.

Là bọn họ!

Là bọn họ hại chết cháu gái hắn!

Ngọn lửa giống như bị thứ gì đó từ từ hấp thu, nhanh chóng lộ ra thân ảnh bạch y, ngay sau đó, một cỗ khí thế cường hãn tràn ngập trong không trung, khuếch tán rộng ra...

"Cảnh giới chân nguyên!"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời còn tưởng mình bị hoa mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...

Nàng đột phá?

Hơn nữa, còn đột phá tới cảnh giới chân nguyên rồi...

______________________________________________________________________

CHƯƠNG 883: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (5)

Cường giả chân nguyên trẻ tuổi như thế, nói ra phỏng chừng sẽ hù chết một đám người! Một thiên tài yêu nghiệt như vậy, rõ ràng đang đứng trước mặt bọn họ...

Đậu Lâm trợn to mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, hắn đã sống đến tuổi này rồi cũng chỉ mới đột phá chân nguyên mà thôi, còn cách linh nguyên một khoảng rất xa...

Nhưng mà, nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi a.

Trẻ như vậy mà đã đột phá chân nguyên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tin trên đời này còn có thiên tài như thế...

Lục Liễu biến sắc, hai nắm đấm run rẩy kịch liệt.

Vừa rồi, nàng có thể dùng thực lực thiên nguyên đánh bại gia chủ thực lực chân nguyên, hiện tại nàng đã đột phá chân nguyên, vậy có phải Thư Hoa đại nhân đã không phải là đối thủ của nàng hay không?

Đậu Vi Vi vội vàng bụm chặt miệng, toàn thân nhịn không được run lên.

Ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt...

Nàng vốn dĩ cho rằng, nữ nhân này sẽ nhanh chóng bị đánh bại. Nhưng nàng thật sự không thể ngờ tới, thời khắc mấu chốt nàng ta lại đột phá! Lúc này, muốn giết nàng ta, đúng là khó càng thêm khó...

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đậu Vi Vi, trong mắt rõ ràng lộ vẻ trào phúng, tựa như đang châm biếm nàng không biết trời cao đất dày...

May mắn? Có bản lĩnh thì ngươi cũng gặp may cho bọn ta nhìn xem?

Còn trẻ như vậy mà đã đột phá cảnh giới chân nguyên, sao có thể nói là may mắn?

"Ta... hình như ta biết nàng..."

Đúng lúc này, trong đám người truyền ra một thanh âm hơi chần chờ.

"Lúc ấy, ta ở Hỗn thành đã từng nghe nói đến thanh danh của nàng."

Người nói lời này là một đệ tử chi thứ Đậu gia, lúc trước, hắn nhất thời tò mò nên đến Hỗn thành xem tỷ thí, cũng không tham gia thi đấu, cho nên không có tư cách vào trong khán đài xem trận đấu, nhưng sau khi tỷ thí kết thúc, diễn biến chi tiết vẫn được lan truyền rộng rãi...

"Nàng tên là Mộ Như Nguyệt, một thân bạch y, bên cạnh có một nam nhân mắt tím đi cùng, lúc đầu ta tưởng là trùng hợp, bây giờ thấy nàng lộ ra thực lực mới xác định nàng chính là người kia!"

Nghe vậy, những người khác cũng bất giác quay đầu nhìn về phía người nói.

"Nàng làm cái gì?"

"Nàng..." trong mắt người nọ hiện lên vẻ khao khát và hâm mộ, "Nàng tham gia tỷ thí đan dược sư ở Hỗn thành, không những thông qua tầng mười của dược tháp mà còn luyện chế ra đan dược thiên giai trung cấp!"

Lời hắn nói giống như ngũ lôi oanh đỉnh đánh xuống, làm mọi người hoa mắt choáng váng.

Đặc biệt là Đậu Lâm, hối hận xanh ruột, nếu sớm biết nàng có thực lực cỡ này thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đưa ra lựa chọn như thế...

Đáng tiếc, bây giờ có hối hận thế nào cũng vô ích, không thể cứu vãn được nữa...

"Đan dược sư thiên giai trung cấp..."

Lục Liễu thống khổ nhắm mắt lại, hiện tại trong lòng nàng càng thêm ghen ghét nữ nhân kia. Nếu không phải nàng ta cướp gia chủ đi, nói không chừng, Mộ Như Nguyệt chính là cháu gái của nàng!

_________________________________________________________________

CHƯƠNG 884: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (6)

Như vậy, tất cả vinh quang đều thuộc về nàng...

Trong lòng Lục Liễu chưa bao giờ ghen ghét như lúc này, nếu năm đó không để nữ nhân kia có cơ hội trốn thoát, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không xuất hiện...

Cùng lúc này, trên đường từ Thiên Ma Môn đến Đậu gia, một đoàn người nhanh chóng xẹt qua không trung, chạy như bay về hướng này...

Tử Thiên Cảnh đã lâu không gặp Mộ Như Nguyệt, nghĩ đến sắp được gặp nàng, tâm tình cực kì kích động...

Nhưng mà nhìn vẻ mặt kích động kia, Dạ Tư Hoàng nhịn không được nhíu mày: "Nữ nhân kia nói nương ngươi tới?"

Nữ nhân mà hắn nói, dĩ nhiên là Tử Thược.

"Ân", Tử Thiên Cảnh khẽ gật đầu, "Nương ta là một nữ nhân rất ưu tú, ta đã rất lâu không gặp nàng, vừa rồi cô cô nói nàng đến Thiên Ma thành, còn có khúc mắc với Thiên Ma Môn, cho nên ta phải nhanh chóng chạy đến gặp nàng!"

Dạ Tư Hoàng có chút không thoải mái nhìn Tử Thiên Cảnh, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đầy bất mãn.

"Nương ta mới là ưu tú nhất! Ai cũng không thể so được với nàng!"

Tử Thiên Cảnh không có ý kiến, trên đời này, không ai ưu tú bằng mẫu thân hắn...

"Tiểu tử, lăn lại đây cho bản đế!" Sắc mặt Dạ Tư Hoàng trầm xuống, phẫn nộ quát lên.

Sau đó, mọi người liền nhìn thấy môn chủ tiền nhiệm Thiên Ma Môn tung tăng chạy đến bên cạnh Dạ Tư Hoàng, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

"Đại nhân, ngài có gì muốn phân phó?"

Sắc mặt Dạ Tư Hoàng âm trầm: "Chuyện Đậu gia và Thiên Ma Môn là thế nào?"

"Cái này... ta cũng không rõ lắm", Thiên Ma cẩn thận liếc Dạ Tư Hoàng một cái, yếu ớt nói, "Ta chưa bao giờ hỏi đến những thế lực cấp dưới của Thiên Ma Môn, trước giờ luôn do các trưởng lão xử lý..."

Thiên Ma thật sự không biết rõ lắm, hắn làm gì có nhiều thời gian đi chú ý Đậu gia? Có điều, không biết tên hỗn đản nào to gan đi trêu chọc mẫu thân của Tử công tử.

Tử công tử và tên ma quỷ này là một phe, lỡ như chọc giận hắn, vậy sinh mạng mình cũng đến lúc kết thúc rồi.

Mặc dù hiện giờ tên ma quỷ này vẫn chưa khôi phục được thực lực kiếp trước, nhưng lỡ hắn triệu hồi ma long ra, phỏng chừng hắn không chết cũng tàn phế, ở cảnh giới vô thượng, ma long chính là vô địch, trừ phi hắn có thể đạt tới bán thần...

"Sau này lại tìm ngươi tính sổ!" Dạ Tư Hoàng trừng mắt Thiên Ma, "Lập tức lăn xa xa một chút cho bản đế!"

Thiên Ma sợ tới mức tè ra quần, nhanh như chớp lui về phía sau mấy bước, bảo trì khoảng cách thích hợp với tên ma quỷ kia...

Trên không trung Đậu gia, lão giả lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện, hắn đè nén lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Nha đầu, ta đúng là đã coi thường ngươi, nhưng thế thì đã sao? Ta là người của Thiên Ma Môn, ngươi cho rằng ngươi có thể đả thương ta? Môn chủ Thiên Ma Môn chúng ta là cường giả cảnh giới vô thượng, một trăm ngươi cũng không phải đối thủ của hắn!"

Lão giả kiêu ngạo hất cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net