Chương 885 - 889

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 885: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (7)

Sắc mặt Thư Hoa âm trầm, cười lạnh lẽo.

Hắn cho rằng điều kiện này hoàn toàn có lợi chứ không có hại, chỉ cần từ bỏ tự tôn và tự do để đổi được mạng sống, không có ai ngốc đến mức cự tuyệt chuyện tốt như vậy.

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thế nhân.

"Bảo ta quỳ xuống trước mặt ngươi, cũng không phải là không thể..."

Trong lòng Thư Hoa vui vẻ, nha đầu này cuối cùng vẫn sợ Thiên Ma Môn.

Nhưng sau đó, trong lúc hắn còn đang vui sướng, phía sau Mộ Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm chọc trời, hung hăng chém xuống.

"Chẳng qua, ngươi xuống địa ngục trước rồi nói sau, nếu tâm tình ta tốt thì sẽ thắp cho ngươi vài nén hương!"

Sắc mặt Thư Hoa cứng đờ, hoảng sợ trợn to mắt.

Oanh một tiếng, tiền viện Đậu gia trực tiếp bị chém làm đôi, Thư Hoa đột nhiên văng ra ngoài, hộc máu không ngừng...

Trong lòng Lục Liễu vui sướng, đắc ý nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta đã sớm nói, đối nghịch với Thiên Ma Môn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Cho dù ngươi đột phá cảnh giới chân nguyên, cũng không phải đối thủ của Thiên Ma Môn!"

Giờ khắc này, cha con Đậu Khuê cũng cực kì vui mừng, kích động nhìn nhóm cường giả trên không trung.

"Vô Trần công tử", Đậu Vi Vi si ngốc nhìn chằm chằm Dạ Vô Trần, ái mộ nói, "Ngươi qua bên phe ta, ta sẽ nói nãi nãi cầu xin giúp ngươi, có nãi nãi ta ở đây, Thiên Ma Môn sẽ không đụng đến ngươi..."

Dạ Vô Trần giống như không hề nghe thấy lời nàng nói, ngẩng đầu nhìn thân ảnh nho nhỏ trên không trung...

"Phụ thân, mẫu thân!"

Tử Thiên Cảnh nhanh chóng hạ xuống trước mặt Dạ Vô Trần và Mộ Như Nguyệt, nét mặt tràn đầy kích động.

"Các ngươi tới..."

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tử Thiên Cảnh.

Nam nhân này là ai? Hình như là người Thiên Ma Môn, khó trách bọn họ dám làm càn như thế, thì ra là quen biết người Thiên Ma Môn.

Nhưng như thế thì sao?

Thư Hoa trưởng lão là người được môn chủ Thiên Ma Môn tín nhiệm, chỉ dựa vào một mình tiểu tử này là có thể che chở bọn họ sao?

Chẳng qua là liên lụy hắn thôi...

"Môn chủ đại nhân!" Thư Hoa lúng túng vọt đến trước mặt Thiên Ma, thanh âm thê lương nói, "Môn chủ, người phải báo thù cho ta a!"

Sắc mặt Thiên Ma trầm xuống: "Hiện tại ta đã không còn là môn chủ, hơn nữa..."

Lúc nói chuyện, hắn dời mắt nhìn Dạ Tư Hoàng, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ.

Thời điểm nhìn thấy Tử Thiên Cảnh ôm Mộ Như Nguyệt, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức vọt qua.

"Buông nàng ra!"

________________________________________________________

CHƯƠNG 886: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (1)

Oanh!

Khí thế âm trầm từ phía sau ập đến, Tử Thiên Cảnh cau mày, ôm eo Mộ Như Nguyệt kéo sang một bên, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận thở phì phì ngay trước mặt.

"Ngươi buông nàng ra!"

Dạ Tư Hoàng hung hăng trừng mắt Tử Thiên Cảnh, tên hỗn đản này còn dám ôm mẫu thân!

Hiển nhiên, cho tới bây giờ, Dạ Tư Hoàng còn chưa phản ứng kịp...

Tử Thiên Cảnh nhướng mày: "Nàng là nương ta, tại sao ta phải buông nàng ra!"

"Ngươi..." Dạ Tư Hoàng tức xanh mặt, "Nàng là nương ta, không phải nương ngươi!"

Tử Thiên Cảnh ngây ngẩn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau đó, không đợi hắn kịp hồi phục tinh thần, tiểu gia hỏa đã nhanh chóng nhào tới, đẩy hắn lui về phía sau vài bước, hai cánh tay nho nhỏ ôm chặt Mộ Như Nguyệt, đôi mắt tím căm thù nhìn chằm chằm Tử Thiên Cảnh.

"Ngươi đừng mơ tưởng đoạt mẫu thân ta!"

Mẫu thân là của hắn, không phải của tên hỗn đản này!

"Tiểu gia hỏa, không ngờ chúng ta có quan hệ này, ngươi không thừa nhận cũng không được, từ nay về sau, ngươi phải nghe lời ta!"

Dạ Tư Hoàng hoàn toàn nổi giận rồi, hắn đường đường là ma thần mà lại bị một tên tiểu tử thúi ức hiếp!

"Nương, ta có thể không nhận hắn không, hắn không phải người tốt gì..."

Mấy ngày nay, hắn đã bị tiểu tử này khi dễ không ít... đặc biệt là, tên kia luôn thích xoa đầu hắn...

"Không được!"

Mộ Như Nguyệt chưa kịp lên tiếng, phía sau đã truyền đến một thanh âm âm trầm.

Thân thể Dạ Tư Hoàng cứng đờ, bị một bàn tay nhấc lên, ném về phía Tử Thiên Cảnh.

Tử Thiên Cảnh tiếp được thân thể nhỏ bé, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

"Yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi!"

Lúc nói hai chữ 'hảo hảo' Tử Thiên Cảnh cố ý nhấn mạnh, ý cười trên môi càng đậm.

Dạ Vô Trần vươn tay ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, ánh mắt âm trầm nhìn Dạ Tư Hoàng.

"Cảnh Nhi, đừng để tiểu tử này quấn lấy nương tử của ta!"

"Buông ta ra!" Dạ Tư Hoàng giãy giụa trong lòng Tử Thiên Cảnh, hai mắt rưng rưng nhìn Mộ Như Nguyệt, tội nghiệp nói: "Mẫu thân..."

"Tiểu Hoàng Nhi, huynh đệ các ngươi phải hảo hảo ở chung."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nàng không quên, thân phận của Dạ Tư Hoàng không tầm thường, đừng nhìn tiểu gia hỏa này giả bán manh (moe, đáng yêu á), trong cái thân thể nhỏ bé này là một linh hồn cường đại...

Giờ khắc này, Dạ Tư Hoàng chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng, bộ dáng này làm tất cả những nữ tử có mặt ở đây đều tình mẹ dâng trào.

Bất quá, Mộ Như Nguyệt lại không trúng chiêu...

______________________________________________________

CHƯƠNG 887: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (2)

Mọi người ngây ngốc, không ai biết tại sao Thiên Ma lại ra tay đánh Thư Hoa...

"Ngu ngốc!" Thiên Ma trừng mắt Thư Hoa, phẫn nộ nói: "Ai cho phép ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như vậy? Ngươi có biết tên ma quỷ kia là ai không? Hắn chính là môn chủ Thiên Ma Môn, ngươi cmn dám động thủ với hắn! Chính ngươi chán sống thì tự sát đi, đừng liên lụy tới ta, ta còn chưa sống đủ đâu!"

Thư Hoa kinh ngạc trợn to mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé kia, nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã tràn ngập tim hắn, toàn thân run rẩy...

Hắn chính là môn chủ đương nhiệm thần bí của Thiên Ma Môn?

Hơn nữa, còn là nhi tử của nữ nhân kia?

Trời ơi, hắn rốt cuộc đã đắc tội với loại người nào vậy...

Lúc này, Thư Hoa hối hận muốn chết, sớm biết nhi tử nàng là môn chủ đại nhân thần bí kia thì hắn đã không làm ra chuyện như vậy.

Đáng tiếc, có hối hận thế nào cũng không còn cách nào cứu vãn được...

Đậu Vi Vi kinh ngạc bụm chặt miệng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy...

Thật sự không ngờ, nữ tử mà nàng cho là không có thân phận lại là mẫu thân của môn chủ Thiên Ma Môn, buồn cười là bọn họ còn coi nàng là quả hồng mềm mà ức hiếp...

"Xong rồi, tất cả đều xong rồi..."

Lục Liễu lảo đảo, ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng nhìn dung nhan phấn điêu ngọc trác của Dạ Tư Hoàng, trong lòng hối hận vô cùng.

Nhưng mà, người hối hận hơn chính là Đậu Lâm.

Mộ Như Nguyệt vốn là ngoại tôn nữ của hắn, môn chủ Thiên Ma Môn chính là chắt trai của hắn, hiện tại thì sao? Chỉ vì một trưởng lão mà hắn đã từ bỏ môn chủ Thiên Ma Môn.

Nếu thời gian có thể quay lại, hắn sẽ không lựa chọn như thế!

"Thiên Ma!"

Dạ Tư Hoàng bừng bừng lửa giận, bầu không khí xung quanh trở nên âm trầm, quanh thân nổi lên cuồng phong, phẫn nộ quát: "Lăn xuống đây cho bản đế!"

Thiên Ma sợ muốn tè ra quần, từ trên không trung lăn xuống đất, lăn tiếp vài vòng đến trước mặt Dạ Tư Hoàng, nịnh nọt nói: "Đại nhân, ngài có gì muốn phân phó?"

Dạ Tư Hoàng khẽ rũ mắt, môi đỏ yêu dị từ từ cong lên thành một nụ cười thị huyết.

"Tất cả những người tham dự vào chuyện này, giết sạch không chừa một ai!"

Không chừa một ai...

Tim mọi người run lên, không ai ngờ những lời thị huyết tàn nhẫn như vậy lại được nói ra từ miệng một tiểu hài tử, đặc biệt là, tiểu hài tử kia còn đáng yêu như thế...

________________________________________________

CHƯƠNG 888: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (3)

(Móa, chưa thấy ai cầu xin ngu như bà này! >"<)

Sắc mặt Dạ Tư Hoàng và Tử Thiên Cảnh đều trầm xuống, không ngờ lại có người dám đưa tiểu thiếp cho phụ thân ngay trước mặt bọn họ!

Đậu Vi Vi đột nhiên hồi phục tinh thần, ngước mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Dạ Vô Trần.

Nàng biết, mình không bao giờ có cơ hội làm thê tử của nam nhân này, nếu như có thể làm thiếp của hắn cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện.

Chẳng sợ chỉ cùng hắn một đêm...

"Dạ công tử!"

Đậu Vi Vi quỳ xuống trước mặt Dạ Vô Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Vi Vi nguyện ý hầu hạ công tử cả đời! Cũng nguyện ý thay công tử chăm sóc tiểu công tử, hơn nữa, ta có thể giúp tiểu công tử quản lý Thiên Ma Môn."

Dã tâm của nàng rất lớn, bảo nàng làm một tiểu thiếp bình thường là tuyệt đối không có khả năng!

Bất quá là một Thiên Ma Môn mà thôi, với năng lực của nàng chẳng lẽ không quản lý được? Lúc đó, Thiên Ma Môn sẽ là của nàng!

Hơn nữa, môn chủ chỉ là một tiểu hài tử, sao có thể chỉ dựa vào thực lực bản thân mà trở thành môn chủ Thiên Ma Môn? Không cần nghĩ cũng biết là công lao của nam nhân này.

Hắn chỉ kế thừa chức vị của phụ thân hắn thôi...

Nếu như nàng có thể gả cho Dạ công tử, nhất định có thể sinh ra nhi tử ưu tú hơn tiểu tử này, tới lúc đó, còn sợ tâm của Dạ công tử không thuộc về nàng sao?

"Nương tử..." Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Hay là chúng ta thu nàng đi..."

Trong lòng Đậu Vi Vi vui vẻ, đắc ý nhìn Mộ Như Nguyệt.

Quả nhiên, nam nhân đều không thể làm lơ mị lực của nàng! Hắn cường đại thì thế nào? Cuối cùng còn không phải cũng nhìn trúng nàng sao?

_______________________________________________________

CHƯƠNG 889: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (4)

Lục Liễu nổi điên, thần sắc dữ tợn như thú xổng chuồng, khiến người ta có cảm giác nàng sắp nhào lên cắn xé Dạ Vô Trần.

Phanh!

Tử Thiên Cảnh nhấc chân đá Lục Liễu bay ra xa, khuôn mặt tuấn tú từ trên cao nhìn xuống: "Phụ thân ta, còn chưa tới lượt ngươi chỉ trích!"

Phụt!

Lục Liễu phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt dần tỉnh táo lại, trong lúc nàng cảm thấy hoảng sợ vì lời nói của mình vừa rồi thì một cỗ hơi thở âm trầm từ phía sau ập đến.

Oanh!

Cỗ khí thế kia cuốn Lục Liễu lên cao rồi hung hăng ném nàng ra xa.

"Lão thái bà chết tiệt, loại nữ nhân này ngay cả tư cách nói chuyện với cha ta còn không có, ngươi còn muốn cha ta cưới nàng? Nếu cha ta không cưới nữ nhân ghê tởm này thì là lòng lang dạ sói? Chẳng lẽ bất cứ nữ nhân nào ái mộ cha ta thì hắn đều phải cưới về hay sao? Bản đế nói cho ngươi biết, nam nhân này, cả đời chỉ có một mình mẫu thân ta, những người khác đừng mơ tưởng!"

"Không thể nào!" Lục Liễu biến sắc, thét lên.

"Xem ra ngươi không muốn chết đơn giản..." Hắn khẽ nâng mắt, oanh một tiếng, khí thế cường đại hất Lục Liễu văng ra ngoài. Trượt trên mặt đất mấy chục mét rồi mới ngừng lại.

"Trong mắt ta, những người khác đều không bằng một cọng lông tơ của Nguyệt Nhi! Tiểu Hoàng Nhi, ngươi cột nàng vào sau xe ngựa, đừng để nàng bị xe ngựa kéo chết! Sau đó, ngươi cho nàng lần lượt nếm thử mấy loại đan dược lần trước mẫu thân ngươi luyện chế! Cuối cùng mới quăng thịt cho chó ăn!"

Dạ Tư Hoàng quay đầu nhìn Thiên Ma đứng phía sau, không kiên nhẫn nói: "Ngươi không nghe thấy cha ta nói gì à? Lập tức chấp hành đi! Lão thái bà đáng chết này dám chia rẽ cha mẹ ta! Tội đáng chết vạn lần!"

"Vâng!"

Ánh mắt Thiên Ma có chút đồng tình nhìn Lục Liễu, cho nàng chết nhẹ nhàng một chút thì không muốn, một hai phải ngớ ngẩn như thế, giờ thì tốt rồi, phỏng chừng chết không toàn thây...

"Không! Ngươi không thể đối với ta như vậy!"

Lục Liễu rốt cuộc cũng sợ hãi, hoảng loạn la lớn.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng Thiên Ma sẽ không cho nàng có cơ hội đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net