Chương 935 - 939

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 935: HIỂU LẦM (1)

"Tiêu tỷ tỷ." Mộ Hạo Thiên mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời, chân thành nói: "Chúc mừng ngươi, Tiêu tỷ tỷ..."

Nhìn thiếu niên trước mắt, sắc mặt Mộ Như Nguyệt nhu hòa, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười động lòng người.

Bang!

Bốp bốp bốp!

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen đang bước đến.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn lãnh khốc, trên môi là nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen thâm thúy như bầu trời đêm, phảng phất như có thể hấp dẫn người ta chìm vào đó.

"Hạ Thụy!"

Hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt âm trầm lóe lên tia sát khí.

"Thì ra Tiêu tiểu thư quen biết ta." Hạ Thụy nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc kia, đáy mắt thoáng qua một tia sáng không dễ phát hiện.

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nói: "Hạ gia Hạ Thụy, ai mà không biết chứ? Không biết Hạ tiên sinh đến đây có chuyện gì?"

"Không có gì", Hạ Thụy khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ nghe nói đại danh của Tiêu tiểu thư nên đến xem thôi, bây giờ nhìn thấy.... quả thật rất giống nàng." Hắn cười khẽ, trào phúng nói.

Mọi người đều biết 'nàng' mà hắn nói đến là ai, cho nên, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng mang theo ý vị không rõ...

"Hạ tiên sinh", Mộ Tranh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nam nhân anh tuấn kia, "Nếu như ngươi đến tham gia dạ tiệc, Mộ gia rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn quấy rối, xin lỗi, ta chỉ có thể mời người ra ngoài!"

"Ha ha!" Hạ Thụy cười to, nói: "Mộ gia chủ hà tất phải như thế? Nếu không phải Mộ tiểu thư đã chết, nói không chừng hai nhà chúng ta còn có thể kết thông gia, đến lúc đó ta còn phải gọi ngươi một tiếng gia gia..."

Lúc nói lời này, trên mặt hắn vẫn luôn mang theo ý cười, cẩn thận quan sát sắc mặt Mộ Như Nguyệt.

Đáng tiếc, để hắn thất vọng rồi, Mộ Như Nguyệt không có chút cảm xúc nào, giống như không nghe thấy lời hắn nói vậy.

Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?  Nữ nhân này căn bản không phải là Mộ Như Nguyệt?

Nhưng trên đời này sao lại có hai người giống nhau đến thế, ngay cả khí chất cũng không khác biệt?

Oanh!

Hắn tuyệt đối sẽ không thất bại lần hai! Nữ nhân này, trước khi giết nàng, hắn nhất định phải chiếm được nàng!

"Vô Trần, bất quá là nói mấy câu thôi, chẳng lẽ hắn nói vài câu thì ta sẽ đi cùng hắn? Cho nên không cần phải tức giận với loại người này."

Mộ Như Nguyệt vội vàng trấn an nam nhân bên cạnh, lạnh nhạt đảo mắt qua phía Hạ Thụy không biết sống chết kia, bất đắc dĩ thở dài.

_____________________________________________________

CHƯƠNG 936: HIỂU LẦM (2)

Nếu Hạ Thụy xảy ra chuyện gì ở nơi này, Hạ gia nhất định sẽ cho là Mộ gia ra tay! Vì thế, nếu không phải băn khoăn cha mẹ đang nằm trong tay Hạ gia, nàng.... sẽ khiến Hạ Thụy máu tươi đương trường!

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, sát khí không hề giảm bớt, ngược lại càng đậm hơn....

Nhưng hắn vẫn kiềm chế không động thủ...

"Hạ tiên sinh, ngươi có thể đi được rồi." Mộ Tranh lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.

"Ha ha!" Nghe vậy, Hạ Thụy cười phá lên, lãnh khốc nói: "Tiêu tiểu thư, ta sẽ chờ đến lúc ngươi nhào vào ngực ta! Tuy dựa vào thân phận của ngươi không thể làm nữ chủ nhân Hạ gia, nhưng ta có thể suy xét một chút, cho ngươi trở thành đệ nhất tình nhân của ta!"

Bỏ lại lời này, hắn cười to rồi biến mất trong bóng đêm....

Ánh mắt Dạ Vô Trần ngày càng âm trầm, khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: "Ta muốn giết hắn!"

Nếu Mộ Như Nguyệt không đè tay hắn lại, chỉ sợ hiện tại Hạ Thụy đã là một cái xác lạnh...

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Để hắn sống thêm vài ngày đi, chờ sau khi cha mẹ ta an toàn, lại đối phó hắn cũng không muộn..."

Dạ Vô Trần muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn gương mặt nữ tử bên cạnh thì lại nuốt vào, trong mắt xẹt qua tia âm lãnh, không biết suy nghĩ cái gì....

(Hừm... ko biết ca lại nghĩ ra trò gì để trả thù đây, nghi quá... O.o?)

"Mộ gia chủ", Mộ Như Nguyệt tươi cười, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, "Thực lực hiện giờ của ngươi là thiên phú cao cấp? Ta có một viên đan dược có thể trợ giúp ngươi đột phá cảnh giới địa nguyên."

"Địa nguyên?" Mộ Tranh hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Không biết địa nguyên là..."

"Ban đầu, thực lực võ giả chia thành bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng, dưới cấp đỉnh thiên phú đều thuộc cảnh giới Hoàng nguyên, tiếp theo mới đến Huyền nguyên, Địa nguyên, Thiên nguyên, trong tay ta có một viên đan dược có thể giúp ngươi đạt tới Địa nguyên..."

Oanh!

Lời này giống như sấm sét đánh vào đầu Mộ Tranh, hắn ngây ngốc đứng đó, nhất thời không cách nào hồi phục tinh thần....

Có phải hắn nghe lầm rồi không? Cô nương này vừa mới nói, nàng có thể giúp hắn đột phá cảnh giới Địa nguyên?

Lại còn trực tiếp bỏ qua cấp đỉnh thiên phú và cảnh giới Huyền nguyên?

Mộ Tranh chớp chớp mắt, sững sờ hỏi lại: "Ngươi nói thật sao?"

"Có phải thật hay không, ngươi cứ thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, trong mắt chứa tia sáng nhàn nhạt.

Trong lúc Mộ Tranh còn đang ngây ngốc, một viên đan dược bay về phía hắn, hắn vươn tay tiếp nhận rồi lập tức ăn vào....

Giờ phút này, mọi người cũng nuốt nước miếng, nhìn Mộ Tranh không chớp mắt.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, khí thế trên người Mộ Tranh rốt cuộc cũng có biến hóa...

Hắn trực tiếp từ thiên phú cao cấp đột phá lên đỉnh thiên phú, lại đột phá lên huyền nguyên, cuối cùng, thành công tiến vào cảnh giới địa nguyên...

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nói không ra lời, ánh mắt nhìn Mộ Tranh như gặp quỷ...

"Cảnh giới địa nguyên, hắn vậy mà đột phá liền ba cấp."

"Trời ạ, đan dược kia quá chấn động lòng người rồi, không phải ta đang nằm mơ chứ?"

Mọi người hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...

"Tiêu tiểu thư, không biết ngươi còn đan dược kia không, có thể cho chúng ta nếm thử một chút không?"

Nhìn những ánh mắt mong chờ kia, Mộ Như Nguyệt cười nói: "Đã không còn..."

____________________________________________________

CHƯƠNG 937: HIỂU LẦM (3)

Phanh!

Hạ Thụy vội vàng thắng gấp, cau mày nhìn về phía người chắn trước đầu xe, ánh mắt trầm xuống: "Không biết ngươi là ai?"

Oanh!

Vừa dứt lời, một nắm đấm đã mạnh mẽ nện vào cửa sổ xe, mảnh kính văng ra khắp nơi, xẹt qua khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy để lại một vết máu.

Hạ Thụy lau chùi vết máu trên mặt, ánh mắt càng thêm âm trầm: "Ta và ngươi không oán không thù, ngươi làm như vậy có phải đã vi phạm quy định của giới cổ võ hay không?"

"Không oán không thù?"

Người nói là một nam nhân tuấn lãng, thân thủ lưu loát, trong đêm tối lộ ra vẻ quỷ dị.

Hắn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trong xe: "Ngươi có ý đồ với thiếu phu nhân của chúng ta, thiếu gia ra lệnh cho ta đến phế ngươi."

Thiếu phu nhân?

Hạ Thụy nhíu mày, trước giờ hắn không hề phát sinh quan hệ với phụ nữ đã có chồng, chỉ duy nhất một người là Sở Vận, nhưng tại sao Thẩm gia lại có người cường đại như vậy? Huống chi, Thẩm Mặc căn bản không biết hắn và Sở Vận có tư tình...

"Các ngươi là người Thẩm gia?" Hạ Thụy dò hỏi.

Ngoại trừ Thẩm Mặc, hắn thật sự không nhớ nổi còn ai nữa...

Thẩm gia?

Người kia cười lạnh, Thẩm gia hèn nhát sao có thể so sánh với bọn họ? Nam nhân đáng chết này dám ở trên yến hội ăn nói bừa bãi Thiếu phu nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, thiếu gia nhà bọn họ làm sao có thể tha cho hắn?

Bất quá, người kia cũng không giải thích rõ ràng, oanh một tiếng, khí thế cường đại bộc phát, khuếch tán khắp không trung....

"Đáng chết!"

Hạ Thụy nện một quyền vào cửa xe, hiện tại hắn không suy nghĩ được gì nhiều, vội vàng xoay người xuống xe, nhanh chóng công kích về phía nam nhân kia.

"Hừ!"

Lạc Á hừ lạnh, nhàn nhạt liếc hắn một cái, mà cái liếc mắt này tựa như thâm nhập vào linh hồn khiến Hạ Thụy ngây ra...

Lúc hắn hồi phục tinh thần, trong tay Lạc Á đã có thêm một thanh kiếm, ngân quang chợt lóe, máu tươi từ trên người Hạ Thụy bắn ra....

"A a a a!!!!"

Dưới bầu trời đêm, tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp ngọn núi, làm kinh động chim rừng vỗ cánh bay đi, lá cây xào xạc chậm rãi rơi xuống...

____________________________________________________

CHƯƠNG 938: HIỂU LẦM (4)

(A... cái công cụ gây án này có phải là 'cái đó' không nhỉ? 99% là nó rồi... hahaha lại thêm một đứa bị thiến... hahaha... vui quá đi...)

Nghĩ đến đây, đáy mắt Hạ Thụy lóe ra sát ý, ánh mắt đỏ bừng....

Trời biết, lúc Dạ Vô Trần ra mệnh lệnh này không hề nghĩ đến sẽ gây ra hiểu lầm như thế....

Ban đêm, trên chiếc giường nệm êm, Dạ Vô Trần dang tay ôm nữ tử vào lòng, ánh mắt chứa ý cười ôn nhu.

"Nguyệt Nhi, đây là thế giới nàng từng sống? Không ngờ chúng ta sẽ cùng nhau đến nơi này..."

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt che đi vẻ lo lắng trong mắt: "Vô Trần, bất luận thế nào chúng ta cũng phải trở về Đông Đảo, ở đó còn có người đang đợi chúng ta..."

Bạch Trạch và Viêm Tẫn còn ở Đông Đảo chờ bọn họ...

Hơn nữa, nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt lần cuối cùng nam nhân kia nhìn nàng. 

Nam nhân giống như yêu ma kia ngã xuống trước mặt nàng, đến bây giờ, hắn còn sống hay đã chết nàng cũng không biết. Nhưng chịu một đao đó, Phượng Kinh Thiên... hẳn phải chết rồi.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, áy náy.

Có lẽ lúc đầu, nàng đối với Phượng Kinh Thiên chỉ muốn tránh rất xa, cảm thấy ác cảm vì lúc trước hắn giam cầm nàng, nhưng cuối cùng hắn lại vì nàng mà trả giá rất nhiều.

Còn hi sinh cả tính mạng để bảo hộ nàng....

Đời này, nàng thiếu nợ nhân tình của quá nhiều người, làm thế nào cũng không thể báo đáp được....

"Yên tâm đi." Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nụ cười trên môi càng tà mị động lòng người, dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ trở về thôi..."

Trở về?

Mộ Như Nguyệt cười khổ, nói dễ hơn làm? Bọn họ đến nơi này là nhờ vào thần khí thượng cổ, muốn trở về, chỉ sợ không dễ dàng như vậy...

"Đúng rồi, Nguyệt Nhi, vi phu có một bất ngờ cho nàng."

"Cái gì?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.

"Nàng sẽ biết nhanh thôi..."

Dạ Vô Trần cười tà mị, đè nàng dưới thân, khẽ nheo mắt nói: "Hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm..."

Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên lông mi nữ tử, dần dần đi xuống, bao trùm cánh môi mềm mại mê người kia...

Quần áo nhanh chóng tản ra, cánh tay Mộ Như Nguyệt vòng lên cổ nam nhân, hùa theo ý hắn...

So với bên này ôn nhu kiều diễm, Hạ Thụy rõ ràng cực kì thê thảm.

Hắn hung hăng bóp cổ nữ tử trần trụi trên giường, cho đến khi đối phương sắp không thở nổi nữa mới quăng nàng ta ra ngoài, sắc mặt hắn xanh mét, nắm đấm siết chặt 'ken két'.

"Thụy?"

Sở Vận vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Hạ Thụy sắc mặt bạo nộ, khiếp đảm lui lại vài bước...

__________________________________________________

CHƯƠNG 939: HIỂU LẦM (5)

"Lăn tới đây!"

Ánh mắt Hạ Thụy âm trầm, mang theo cuồng phong kịch liệt.

Sở Vận đột nhiên hoảng sợ, có ý muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, liền can đảm đi vào, cẩn thận gọi một tiếng: "Thụy...."

Hạ Thụy vươn tay ra kéo tay Sở Vận, hung hăng ném nàng lên giường.

Sở Vận đau đớn rên lên một tiếng, điềm đạm đáng yêu nói: "Thụy, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"

Làm sao có thể làm ra chuyện này? Hơn nữa, với hiểu biết của nàng về Thẩm gia, Thẩm gia căn bản không có người nào là đối thủ của tên ác ma này!

"Sở Vận, ta không thể sống như người bình thường, cũng nhất định sẽ không để Thẩm Mặc sống tốt, từ nay về sau, ngươi cứ ở lại bên cạnh ta không được đi đâu! Càng không được trở lại bên cạnh Thẩm Mặc, ta sẽ cho người theo dõi ngươi, khiến ngươi... một tấc cũng không rời!"

Lúc này Sở Vận rốt cuộc cảm thấy hối hận.

Nam nhân này rõ ràng chính là ác ma, còn nàng lại phải sống cùng ác ma này...

"Không! Hạ Thụy, ngươi không thể làm như vậy, ta đã là vợ người khác, ngươi không thể đối với ta như vậy!" Sở Vận gào lên, thần sắc hoảng sợ nói.

Nàng không thể tưởng tượng được, nếu Thẩm Mặc biết quan hệ giữa mình và Hạ Thụy, sẽ phát sinh chuyện gì....

"Tiện nhân!"

Phanh!

Hạ Thụy giơ tay lên, ném Sở Vận xuống giường, thanh âm lãnh khốc mà tàn nhẫn, đánh Sở Vận vào địa ngục, toàn thân lạnh lẽo.

"Ta sẽ cho ngươi xem, ngươi... tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi này!"

PS: Bắt đầu từ mai ad sẽ post sang cuốn mới nhé (chap 940 - 1568), hết vở rồi, có 200 trang à :D

Vẫn giữ nguyên bìa truyện giống cuốn này nha. Nếu ai ko tìm thấy thì vào danh sách truyện trong profile Đỗ Tường An là thấy. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui trong suốt thời gian qua :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net