Chương 97 - 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 97: LẦN NỮA TRANH TÀI (3)

Hỏa lão cùng Hà lão liếc mắt nhìn nhau, nếu bọn họ đoán không sai, nữ nhân này muốn luyện chế đan dược trung cấp địa đan...

Có điều tham quả ngàn năm và cuồng bạo thảo quả thật không thể dung hợp.

Bất quá, nếu là lúc trước có lẽ bọn họ sẽ có ý nghĩ như Tần Phi Vân, nhưng sau khi xem bài thi của nàng, bọn họ lại vô điều kiện tin tưởng nàng.

Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với luyện đan chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, có lẽ nàng thật sự có biện pháp dung hợp hai loại dược liệu này.

"Tốt, ta sẽ nhìn xem ngươi làm thế nào luyện ra được đan dược." Tần Phi Vân trừng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, xoay người lui ra, nàng căn bản không thể tưởng tượng được hai loại dược liệu đó có thể dung hợp được với nhau, chút kiến thức ấy cũng không hiểu, lúc trước nàng làm thế nào được quán quân?

Mặc kệ trong lòng Tần Phi Vân mắng chửi Mộ Như Nguyệt thế nào, trận tỷ thí này cuối cùng vẫn được tiến hành.

Lăng Dạ âm lãnh nhìn nàng một cái, không nói hai lời 'pằng' một tiếng, ngọn lửa trong tay bay về phía đan lô, bùng cháy lên.

Giờ khắc này, mọi người trong hội trường đều khẩn trương, tuy bọn họ không tin Mộ Như Nguyệt sẽ thắng nhưng vẫn hi vọng nàng đánh bại Lăng Dạ.

Ngọn lửa trong tay Mộ Như Nguyệt bốc cháy phản chiếu lên dung nhan tuyệt sắc sáng ngời, lúc này vẻ mặt nàng phá lệ nghiêm túc, một đôi mắt phản chiếu hai ngọn lửa đỏ.

Tục ngữ nói nữ nhân nghiêm túc là mỹ lệ nhất, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt toàn tâm toàn ý luyện chế đan dược, không thể nghi ngờ là hấp dẫn một đám nam nhân.

Khuôn mặt nàng rất tinh xảo, lông mi dài hơi rũ xuống che đi hai ngọn lửa trong đôi mắt, bờ môi mỏng gợi lên đường cong duyên dáng, một thân bạch y càng khiến nàng thêm lung linh tuyệt mỹ.

Trong lúc này, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không đủ để hình dung.

"Bá!" một tiếng, ngọn lửa bùng lên, bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa lật, tăng độ nóng của ngọn lửa lên, sau đó thả dược liệu vào đan đỉnh.

Một mùi hương thanh nhạt từ trong đan đỉnh truyền ra khiến mọi người ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác thể xác và tinh thần sung sướng.

"Thành đan rồi sao?"

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đan đỉnh, trong mắt thoáng hiện sự mong đợi.

"Còn một gốc dược liệu cuối cùng, cuồng bạo thảo, loại dược liệu này cùng tham quả ngàn năm đều là dược liệu đại bổ không nên luyện chế cùng nhau, nếu không dược tính của cuồng bạo thảo chắc chắn khuếch tán ra, kết quả là, nổ lò!"

Nhìn động tác của Mộ Như Nguyệt, Tần Phi Vân cười lạnh.

Cuối cùng, dưới sự mong đợi của mọi người, Mộ Như Nguyệt cầm cuồng bạo thảo chậm rãi bỏ vào đan đỉnh...

"Mọi người mau phòng ngự!" Tần Phi Vân vội vàng phòng ngự, nếu nổ lò sẽ có nguy cơ liên lụy đám người vô tội này.

Nhưng mà ngoại trừ người Tần gia, không ai phòng ngự giống nàng, ngược lại còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng...

"Ách?" Tần Phi Vân ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt đang cầm một viên đan dược xanh biếc trong tay, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Không nổ? Sao có thể? Rốt cuộc là có sai lầm chỗ nào?

Càng làm cho nàng bực bội hơn chính là Mộ Như Nguyệt thật sự dùng số dược liệu đó luyện chế đan dược!

Mộ Như Nguyệt cũng không thèm liếc nàng một cái, đưa tay thu hồi đan dược, cùng lúc đó, Lăng Dạ cũng luyện chế xong, cười lạnh dập tắt ngọn lửa dưới đan lô...

----------------------------------

CHƯƠNG 98: LẦN NỮA TRANH TÀI (4)

Hà lão cười nhạt, đầu tiên là nhận lấy đan dược Lăng Dạ luyện chế, hơi nheo mắt, không mặn không nhạt nói: "Địa đan trung cấp đan dược, độ dung hợp 90%, độ hóa nguyên là 85%."

Xôn xao.

Đám người nháy mắt sôi trào lên.

Đan dược mà hắn luyện chế không những là địa đan trung cấp mà độ hóa nguyên là 85%, độ dung hợp 90%, dù là thanh ngọc công tử cũng không có thực lực như vậy đi?

"Nguyệt nha đầu, mang đan dược của ngươi lại đây." Hà lão coi như không thấy biểu tình của mọi người, mỉm cười nói.

Hắn còn muốn xem đan dược thiếu nữ kia luyện chế? Còn cần phải xem sao? Nam nhân tên Lăng Dạ này lợi hại như thế, dù thiếu nữ kia có che giấu thực lực cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Tuổi tác chính là một trở ngại lớn.

Thiếu nữ kia thoạt nhìn khoảng 15 tuổi đi? 15 tuổi có thể đạt được thành tựu gì lớn? Nàng chắc không thể thiên tài hơn thanh ngọc công tử đi?

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy thanh âm nghị luận phía dưới, chậm rãi bước đến trước mặt Hà lão, đưa đan dược cho hắn, sau đó lui lại vài bước.

Hà lão kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, nhẹ nhàng nhận lấy đan dược, bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

"Hà lão, xảy ra chuyện gì?" Hỏa lão nhăn mày, khó hiểu nhìn Hà lão.

"Địa đan trung cấp đan dược, độ dung hợp 95%, độ hóa nguyên là... 100%."

Im lặng...

Sau khi nghe thấy lời Hà lão nói, cả hội trường im phăng phắc.

Độ hóa nguyên đại biểu cho cái gì? Nó có nghĩa là võ giả sau khi dùng đan dược thì sẽ mất bao nhiêu thời gian để dược lực hóa thành nguyên khí trong cơ thể, mà nếu dùng đan dược có độ hóa nguyên 100% nghĩa là sau khi ăn vào, nguyên khí trong cơ thể lập tức khôi phục đến trạng thái cao nhất.

Khôi phục chỉ trong nháy mắt a.

"Hà lão, này... có phải có nhầm lẫn gì không?" Tần Phi Vân cắn môi, sắc mặt khẽ biến.

Không phải nàng là đan dược sư trung cấp nhân đan sao? Làm sao có thể lợi hại như vậy?

Hà lão không hề nói thêm gì, đưa đan dược cho Tần lão đang đứng một bên.

Tần lão tiếp nhận đan dược, gật đầu với Tần Phi Vân, nói: "Hà lão đánh giá không sai, đây xác thực là địa đan trung cấp, hơn nữa, độ hóa nguyên 100%."

Sắc mặt Tần Phi Vân lập tức trắng bệch, bước chân lảo đảo nhưng cũng không ngã xuống.

Thua, lúc này chẳng những Lăng Dạ thua, ngay cả nàng cũng thua, lại còn thua đến mức không còn mặt mũi. Đột nhiên, Tần Phi Vân nhớ đến lời nói lúc nãy, thật có xúc động muốn hung hăng tự tát mình hai cái.

Hôm nay, nàng quả thật quá mất mặt rồi.

Lăng Dạ ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Mộ Như Nguyệt, sau đó đi thẳng ra khỏi hội trường, lúc đi ngang qua cạnh nàng thì hơi dừng chân, ném ra một câu: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tái kiến, lúc đó sẽ luận thắng thua, còn hiện tại, Lăng Dạ ta thua tâm phục khẩu phục."

Dứt lời, hắn không hề nói thêm gì nữa, rời khỏi hội trường.

Hắn rời đi cũng không có mấy người chú ý, bởi vì giờ phút này mọi người đều bị những lời Hà lão và Tần lão nói làm cho đầu váng mắt hoa, nhất thời không phân rõ đông tây nam bắc.

15 tuổi đã là đan dược sư trung cấp địa đan? Độ hóa nguyên 100%? Có được tri thức mà Hỏa lão cùng Hà lão khâm phục? Trực tiếp dùng tinh thần lực đập nát một tòa tinh cương thạch?

Nữ nhân này, thật là người sao? Cho dù là nam nhân cũng không lợi hại bằng nàng...

Mà nàng, nhất định trở thành nhân vật chính của đan hội lần này, vạn nhân chú mục, hào quang tỏa ra bốn phía, nhiều năm sau người đời vẫn say sưa bàn luận chuyện này...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net