1035 - 1039

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1035: ĐAN THƯ? (3)

Trên đường cái, Ân Linh không hề sợ hãi, hai mắt to tròn sáng ngời nhìn nam nhân trước mắt.

Sắc mặt Lãnh Vân trầm xuống: "Người tới, bắt nàng về cho ta! Ta là hoàng tử của đế quốc này, bắt một bá tánh bình dân, cho dù là hoàng đệ kia của ta cũng không thể nói cái gì."

Những hộ vệ phía sau Lãnh Vân lập tức đi về phía Ân Linh, nhìn đám hộ vệ hằm hằm sát khí đến gần, tay Ân Linh bất giác run lên.

Lúc này có không ít người đi đường vây xem, thấy là người của Tứ hoàng tử, không ai dám ra tay giúp đỡ.

Đùa sao, giúp nàng, chẳng phải là đối địch với đế quốc à?

Hiện tại ở Xích Diễm đế quốc, hai thế lực tương đối cường đại thuộc về Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, còn Ngũ hoàng tử trước đây đã bị lưu đày ra ngoài, thời gian gần đây mới trở về đế quốc, dĩ nhiên không thể so được với hai đại thế lực này...

Sắc mặt Ân Linh tái nhợt, cắn chặt môi, phẫn nộ nhìn mọi người vây quanh mình.

"Ha ha!" Lãnh Vân cười lạnh nói: "Ân Linh, ngươi vẫn nên nhận mệnh đi, bất luận thế nào ngươi cũng không đánh lại hoàng quyền!"

Tất cả đều không thể trách hắn, muốn trách thì chỉ có thể trách Ân Linh là người của Ngũ hoàng tử...

Đúng lúc này, một tên hộ vệ hung hăng đánh về phía Ân Linh làm nàng sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Nhưng mà, một lúc lâu sau vẫn không thấy đau đớn gì.

Thân thể Ân Linh chấn động, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy một thân bạch y đứng trước mặt, kinh diễm, lóa mắt như thế.

"Là ngươi!"

Ân Linh sửng sốt, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Mình đã từng vũ nhục nàng, nhưng lúc này lại được nàng cứu giúp.

Không!

Đây đã là lần thứ ba nàng cứu mình...

"Ngươi là ai?" sắc mặt Lãnh Vân âm trầm, "Chúng ta bắt giữ phạm nhân, khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng xen vào việc người khác."

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nói: "Nếu ta thích xen vào thì sao?"

"Vậy ngươi chỉ có thể trở thành đối tượng bị chúng ta bắt giữ!"

Lãnh Vân vừa dứt lời, trên người Mộ Như Nguyệt liền tản ra khí thế cường đại, hung hăng đánh đám người phía trước văng ra ngoài.

"Nếu ngươi có bản lĩnh thì có thể tới bắt ta."

Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, mặt không biểu tình nhìn Lãnh Vân, giọng điệu bình tĩnh.

Mọi người lập tức xôn xao, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nữ nhân này rốt cuộc có thân phận gì, sao lại can đảm nói chuyện với Tứ hoàng tử như thế?

Mộ Như Nguyệt cũng không thèm nhìn Lãnh Vân, quay đầu hỏi Ân Linh: "Những người khác của tiểu đội luyện ngục đâu?"

Ân Linh ngẩn ngơ chớp chớp mắt, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp: "Ngũ hoàng... Đội trưởng hiện tại không ở đây, trong khoảng thời gian sau khi từ biệt ngươi đã xảy ra rất nhiều chuyện, Mộ cô nương, không biết chúng ta có thể đến tửu lâu nói chuyện không?"

"Được." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu.

Nàng rất có hảo cảm đối với tiểu đội luyện ngục này, đương nhiên muốn biết trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Lãnh Vân âm trầm nhìn mấy thân ảnh rời đi, ánh mắt càng thêm âm u tựa như ẩn chứa cuồng phong mãnh liệt...

Bất luận thế nào hắn đều phải có được đan thư!

________________________________________

CHƯƠNG 1036: ĐAN THƯ? (4)

Trong tửu lâu, Lữ Dương khoanh tay đứng canh giữ bên cạnh Mộ Như Nguyệt, thần sắc cung kính căn bản không hề giống một cường giả chút nào.

Mộ Như Nguyệt và Ân Linh ngồi đối diện nhau, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi, hình như ta có nghe các ngươi nhắc đến đan thư..."

"Phải", Ân Linh khẽ nhấp môi, "Ta đã từng nghe đội trưởng nhắc tới nó, là gia gia của đội trưởng vô tình có được một quyển sách, trên bìa sách có viết hai chữ 'Đan thư', nghe nói ngươi có được đan thư có thể trở thành đan dược sư cường đại nhất, nhưng không phải ai cũng có thể có được đan thư, nó chỉ thuộc về người hữu duyên..."

"Trước khi hắn qua đời đã giao đan thư cho một cố nhân bảo quản, để người nọ tìm người có duyên với đan thư, còn người lúc nãy là huynh trưởng của đội trưởng, trăm phương nghìn kế muốn đoạt được đan thư, đội trưởng không nói ra tung tích đan thư cho nên hắn mới muốn động thủ với chúng ta."

Sắc mặt Ân Linh hơi tái nhợt, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.

"Còn những người khác đâu?" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy, Ân Linh cười khổ nói: "Mộ cô nương, chúng ta chưa từng nói với ngươi thân phận thật của chúng ta, đội trưởng cũng không phải người bình thường mà là Ngũ hoàng tử điện hạ của đế quốc này, từ nhỏ hắn đã được Thái thượng hoàng sủng ái, nhưng cũng chính vì sự sủng ái này mà hắn thường xuyên bị hãm hại, có vài lần suýt mất mạng, về sau, Thái thượng hoàng vì bảo hộ hắn nên giao hắn cho người khác trông nom, tuyên bố với bên ngoài là bị lưu đày, cho đến mấy tháng trước bệ hạ bị bệnh nặng, hắn mới trở về đế quốc... Chúng ta và Ngũ hoàng tử gặp nhau, kết thành một tiểu đội, sau đó biết được thân phận thật của Ngũ hoàng tử, liền đi theo hắn về đế quốc."

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe, im lặng không nói.

Ân Linh nói tiếp: "Cách đây không lâu, không biết Tứ hoàng tử mời từ đâu về một đan dược sư thiên giai cao cấp, dược liệu luyện chế đan dược còn thiếu một gốc Tử linh hoa, vì muốn cứu mạng bệ hạ, đội trưởng mới đi vào rừng luyện ngục."

"Những lời lúc trước ta nói với các ngươi, rốt cuộc các ngươi có nghe hay không?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nhàn nhạt hỏi.

"Ý ngươi là Tử linh hoa dùng để khống chế thần kinh người khác sao? Chúng ta đã nói với bệ hạ nhưng bệ hạ lại rất tin tưởng Thẩm Mặc đại sư, căn bản không nghe chúng ta nói, hiện tại chỉ cần Thẩm Mặc đại sư chuẩn bị xong thì sẽ luyện chế đan dược cứu mạng bệ hạ, nếu đúng như lời ngươi nói thì có lẽ đây chính là âm mưu của Tứ hoàng tử..."

Trong lòng Ân Linh tràn ngập lo lắng, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ tình cảnh của đội trưởng càng thêm gian nan...

"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt đứng dậy, nhàn nhạt nói.

Ân Linh sửng sốt: "Đi đâu?"

"Hoàng cung!" Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, "Dẫn ta đi gặp hoàng đế, ta muốn xem rốt cuộc hắn bị bệnh gì!"

Ân Linh nhấp nhấp môi, cũng không nói gì, Mộ Như Nguyệt có thể tiện tay lấy ra đan dược thiên giai trung cấp, có lẽ nàng là đồ đệ của một đan dược sư nào đó.

Có nàng ở đây, nói không chừng còn có thể cứu được bệ hạ...

Nghĩ đến đây, trong lòng Ân Linh vui vẻ, lại dâng lên hi vọng.

"Mộ cô nương, bây giờ ta lập tức dẫn ngươi tiến cung, nếu đội trưởng và cha nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Nhìn vẻ mặt tràn ngập mong đợi của Ân Linh, Lữ Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Nếu Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của Hư Vô đại sư, chỉ cần mời đại sư ra tay thì không có căn bệnh gì có thể làm khó hắn...

___________________________________________

CHƯƠNG 1037: ĐAN THƯ? (5)

Bất quá, nếu Lữ Dương biết được Mộ Như Nguyệt không phải đồ đệ của Hư Vô đại sư như hắn vẫn nghĩ, mà bản thân nàng chính là một đan dược sư đỉnh thiên giai, có thể bị dọa ngất hay không...

---------------------------

"Thẩm Mặc đại sư, phụ hoàng ta thế nào?"

Lãnh Vân từ ngoài điện đi vào, ánh mắt quan tâm nhìn nam nhân nằm trên giường, lo lắng nói: "Đại sư, bất luận thế nào, ngươi nhất định phải cứu được phụ hoàng, cho dù có cắt thịt trên người ta, ta cũng không oán hận."

Nam nhân trên giường nghe được lời này, suy yếu mở mắt ra, mỉm cười nhìn Lãnh Vân.

So với Lãnh Diễm lạnh lùng, Lãnh Nguyên ăn chơi trác táng, vẫn là Tứ nhi tử này được lòng hắn nhất.

Chẳng những mời đan dược sư thiên giai cao cấp đến chữa bệnh cho hắn, còn chịu thương chịu khó trả giá vì hắn, cuộc đời này có thể có một nhi tử như vậy, hắn đã cảm thấy mỹ mãn...

"Tứ hoàng tử yên tâm đi, ta đã luyện chế thành công Tử linh đan, sau khi ăn vào, nhất định có thể giải hết độc tố trong cơ thể bệ hạ."

Thẩm Mặc và Lãnh Vân nhìn nhau cười, trong mắt hiện lên tia sáng âm hiểm.

Lãnh Vân che giấu tia ngoan độc nơi đáy mắt, kinh hỉ nói: "Phụ hoàng, ngươi nghe thấy không? Thẩm Mặc đại sư nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi, Thẩm Mặc đại sư, hiện tại có thể cho phụ hoàng dùng dược chưa?"

"Được."

Thẩm Mặc lấy một viên đan dược từ trong bình ngọc ra, đưa tới trước mặt hắn: "Sau khi bệ hạ dùng đan dược này là có thể khôi phục khỏe mạnh như trước."

Nhưng thời điểm Lãnh Vân tiếp nhận đan dược, ngoài cửa truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Tránh ra!"

"Ngũ hoàng tử, bệ hạ đã có lệnh, ngươi tạm thời không thể vào trong."

Oanh!

Lời còn chưa dứt, một cỗ lực lượng đã đánh về phía cửa phòng, thị vệ từ ngoài cửa ngã vào trong phòng, sau đó, một nam nhân mặc hắc y, thần sắc lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh mắt Lãnh Diễm lộ vẻ nôn nóng, đầu đầy mồ hôi, sợi tóc ướt nhẹp dính sát vào mặt, hắn dời mắt nhìn viên đan dược trong tay Lãnh Vân.

"Không thể dùng đan dược này!"

Lời nữ nhân kia nói tuyệt đối không sai, nếu phụ hoàng dùng Tử linh đan thì nhất định sẽ bị những người này khống chế.

Đến lúc đó, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Vốn dĩ trước khi trở về đế quốc, hắn đã muốn hủy Tử linh thảo rồi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mang Tử linh thảo về tìm người giám định.

Không ngờ chưa kịp chờ người giám định tới thì đã bị Thẩm Mặc cướp đi.

Sớm biết như thế, hắn nên hủy Tử linh thảo ngay lập tức...

"Đủ rồi!" sắc mặt Lãnh hoàng trầm xuống, thanh âm suy yếu mang theo sự phẫn nộ, "Lãnh Diễm, ngươi không muốn ta khỏi bệnh? Đan dược Thẩm Mặc đại sư luyện chế sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nếu không chẳng phải bôi nhọ một đời anh minh của hắn sao?"

"Phụ hoàng!" thần sắc Lãnh Diễm không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa, tràn đầy vẻ nôn nóng, "Nếu ngươi ăn Tử linh đan, nhất định sẽ bị khống chế!"

Thẩm Mặc xé tấm màn che xuống, sắc mặt xanh mét nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Lãnh Diễm, thanh âm âm trầm: "Ngũ hoàng tử có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi năng lực của ta? Nếu không phải Tứ hoàng tử đau khổ cầu xin, năm lần bảy lượt tới cầu kiến, hơn nữa, vì muốn cứu mạng bệ hạ mà quỳ xuống trước mặt ta, ta cũng sẽ không ra tay! Đều là nhi tử của bệ hạ mà kém nhau thật xa, không biết đế quốc có một hoàng tử như ngươi có phải là bi ai của đế quốc hay không?"

________________________________________

CHƯƠNG 1038: ĐAN THƯ? (6)

"Ngươi cmn đánh rắm!"

Vừa nghe Thẩm Mặc nói, người của tiểu đội luyện ngục đều phẫn nộ lên, ánh mắt như muốn đem Thẩm Mặc bầm thây vạn đoạn.

"Ngươi mà là đan dược sư chó má gì! Nhất định trong Tử linh đan kia có dược vật khống chế thần kinh người dùng, nếu ngươi không thừa nhận, ngươi có tự mình ăn nó!"

"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, "Nếu trong tay ta có mấy viên Tử linh đan, hoặc có đầy đủ dược liệu luyện chế đan dược này, Thẩm Mặc ta nhất định ăn vào cho các ngươi xem! Đáng tiếc, Tử linh đan cực kì trân quý, một lò chỉ luyện chế được một viên, nếu ta ăn nó rồi, bệ hạ chỉ có thể chờ chết..."

"Ngươi..."

Đám người Ân Phong còn muốn nói gì, lại bị thanh âm châm chọc của Lãnh Vân ngắt lời.

"Ngũ hoàng đệ, nếu ngươi ghen ghét ta thì có thể nói thẳng, ta nguyện ý trả giá cho phụ hoàng nên mới mời được Thẩm Mặc đại sư, còn ngươi không làm gì cả, lúc người khác sắp thành công thì ngươi tới phá đám, tâm tình ghen ghét như thế thật không xứng làm huynh đệ của ta!"

Lãnh Diễm siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lãnh Vân.

Thời điểm hắn không chịu đựng được nữa, muốn vung nắm đấm thì phía sau truyền đến một thanh âm băng hàn.

"Ngươi cứ ăn Tử linh đan, còn bệnh của hắn, ta phụ trách!"

Thanh âm quen thuộc vang lên làm người của tiểu đội luyện ngục sửng sốt, lúc nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc đi đến, trong lòng lập tức mừng như điên.

"Mộ cô nương!"

Ân Phong quá đỗi vui mừng, hắn căn bản không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ xuất hiện ở đây...

Từ đầu đến cuối, Đại hoàng tử Lãnh Nguyên chỉ đứng một bên xem kịch, thình lình nghe được thanh âm quen thuộc này, hắn quay đầu nhìn lại, toàn thân như bị choáng váng...

Tại sao lại là nàng?

Toàn thân Lãnh Nguyên đột nhiên run rẩy, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt vì sợ hãi.

Gia hỏa này rõ ràng chính là ma quỷ, đặc biệt là cái lão giả bên cạnh nàng, đường đường là một cường giả vô thượng! Hơn nữa, nhìn tình huống này, hình như nàng có quen biết Ngũ hoàng đệ.

Lãnh Diễm nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, thanh âm trầm thấp: "Ngươi đã đến rồi?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Nghe nói ngươi xảy ra chút chuyện nên ta đến xem."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, cười nhạt nói: "Không biết ngươi có muốn nếm thử đan dược do chính ngươi luyện chế hay không? Còn mạng của hắn, ta có thể cứu, ngươi không cần bận tâm!"

Thẩm Mặc biến sắc, thật lâu sau mới cười phá lên, nói: "Tại sao ta phải tin lời ngươi nói? Nếu như ngươi không cứu được bệ hạ, đến lúc đó phải bị tội gì?"

"Nếu ta đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc mười phần, không biết, ngươi có nguyện ý dùng đan dược ngươi luyện hay không?" Mộ Như Nguyệt cười cười, lạnh nhạt hỏi.

"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, sắc mặt khó coi, "Không biết nha đầu thúi ngươi từ nơi nào tới mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngươi còn nhỏ thì biết cái gì? Bệ hạ, nếu nàng nói có thể cứu ngươi, vậy ta xin phép cáo từ!"

Thẩm Mặc ôm quyền, xoay người muốn đi ra ngoài.

Giờ khắc này, thần sắc Lãnh hoàng rốt cuộc thay đổi, hắn ho khan hai tiếng, cố gắng đứng dậy nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Đuổi hai người kia ra ngoài cho ta! Là ai cho bọn họ vào đế quốc chúng ta?"

Lời còn chưa dứt, tất cả thị vệ đều vây quanh Mộ Như Nguyệt và Lữ Dương...

_____________________________________

CHƯƠNG 1039: ĐAN THƯ? (7)

Lãnh Nguyên hoàn toàn bị dọa choáng váng, mấy người này đúng là quá ngu ngốc, còn muốn đuổi bọn họ đi? Không thấy sắc mặt lão giả vô thượng kia đang ngày càng khó coi sao?

Nghĩ đến đây, hắn lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với mấy tên ngu ngốc kia, sợ bị liên lụy...

"Đúng là một đám ngu ngốc!" Lữ Dương hừ lạnh, "Chỉ dựa vào đám các ngươi mà cũng dám càn rỡ trước mặt Lữ gia ta, muốn chết!"

Oanh!

Khí thế cường đại từ trên người Lữ Dương tản ra, đánh vào ngực đám người xung quanh. Bọn thị vệ còn chưa kịp động tới Mộ Như Nguyệt thì đã bị đánh bay ra ngoài...

"Vô thượng!" Thẩm Mặc hung hăng hít sâu một hơi, "Cảnh giới vô thượng!"

Lão giả này lại ở cảnh giới vô thượng...

"Vô thượng?" Lãnh Vân ngẩn ra, sắc mặt càng thêm khó coi, thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một cường giả vô thượng, không biết lão nhân này rốt cuộc là ai.

"Tiền bối", hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, ôm quyền nói, "Không biết tiền bối và đế quốc chúng ta rốt cuộc có ân oán gì, tại sao muốn ngăn cản Thẩm Mặc đại sư chữa bệnh cho phụ hoàng?"

Lữ Dương cười lạnh: "Chúng ta không hại hắn mà là đang giúp hắn, sau khi ăn đan dược này vào, hắn sẽ lập tức trở thành con rối của các ngươi, rồi chậm rãi chết đi!"

Lữ Dương là một đan dược sư thiên giai cao cấp, đương nhiên biết Tử linh đan là loại đan dược gì, thật không biết hoàng đế có bị ngốc hay không, người khác muốn cứu hắn, hắn lại cho là đang hại hắn.

Sắc mặt Lãnh Vân càng thêm khó coi: "Tiền bối đừng ngậm máu phun người, vu oan cho Thẩm Mặc đại sư!"

"Tốt!" Lữ Dương lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc, "Ngươi ăn Tử linh đan đi, nếu ngươi dám ăn, ta cam nguyện thần phục ngươi! Còn tính mạng tên hoàng đế này, chủ nhân của ta hoàn toàn có thể cứu, đúng không, chủ nhân?"

Lữ Dương mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, nịnh nọt nói.

Chủ nhân?

Nghe hắn xưng hô như vậy, trong lòng mọi người đều chấn động.

Đường đường là cường giả vô thượng, thế mà lại xưng nàng là chủ nhân? Chắc không phải lỗ tai bọn họ có vấn đề nên nghe lầm chứ?

Thẩm Mặc bình tĩnh nói: "Nếu nàng thất bại thì sao?"

"Nếu nàng thất bại, Lữ Dương ta cam nguyện giao cái mạng này cho ngươi!" Lữ Dương nhướng mày nhìn Lãnh hoàng, "Tiểu tử, nếu ngươi chết thì đã có một cường giả vô thượng như ta chôn cùng, ngươi cũng thật vinh quang."

Tim Lãnh hoàng run lên, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Không phải bởi vì sau khi chết có Lữ Dương chôn cùng, mà là không ngờ hắn... lại đặt cược như vậy, chẳng lẽ Tử linh đan thật sự có vấn đề?

Lãnh hoàng có thể không tin lời Lãnh Diễm nhưng không thể không tin một cường giả vô thượng. Dựa vào thực lực của hắn, muốn giết mình là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải làm điều thừa?

"Ngươi là một linh nguyên mà có thể luyện chế đan dược thiên giai cao cấp đã làm ta rất bội phục", Lữ Dương nhìn về phía Thẩm Mặc, cười lạnh nói, "Đáng tiếc ngươi đắc tội người không nên đắc tội, lão giả hỏa, hiện tại ngươi lập tức ăn Tử linh đan cho ta, nếu không xảy ra bất kì sự cố gì, Lữ Dương ta cam nguyện từ nay về sau mặc ngươi sai khiến!"

Thẩm Mặc tái mặt, thần sắc do dự.

Là người luyện chế ra Tử linh đan, hắn đương nhiên biết rõ công hiệu của đan dược này, sau khi ăn vào, sẽ hoàn toàn trở thành một tên ngốc chỉ biết nghe mệnh lệnh người khác!

"Thế nào? Không dám sao?" Lữ Dương lạnh lùng nói, "Không phải ngươi luôn miệng nói chúng ta vu oan ngươi à? Bây giờ ngươi có thể tự chứng minh bản thân trong sạch! Lấy trong sạch của ngươi ra cho chúng ta xem!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net