1050 - 1054

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1050: ĐỘT PHÁ VÔ THƯỢNG (4)

"Đây chính là tìm đường chết!"

Nhìn nữ tử nhảy xuống miệng núi lửa, tuyệt đối không có đường sống...

Tiểu công chúa tiếc nuối thở dài: "Ta thật sự rất thích con Thiên Lang kia, đáng tiếc lại bị nàng liên lụy..."

"Yên tâm đi, ta sẽ tìm cho ngươi một ma thú tốt hơn."

Thành chủ ôn nhu sờ đầu tiểu công chúa, ánh mắt từ ái: "Đi thôi, nữ nhân kia chắc chắn không sống nổi, bây giờ chúng ta trở về thành luyện ngục thôi."

Tiểu công chúa chớp chớp mắt, khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia âm độc.

Đây chính là kết cục của những kẻ đối địch với nàng!

Tiểu công chúa đi theo phía sau thành chủ, nhanh chóng biến mất dưới bầu trời đỏ rực...

Nóng!

Hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ có một cảm giác như vậy.

Dung nham bao quanh thân thể nàng, cái nóng tựa như thấm vào tận linh hồn, phảng phất như có thể thiêu đốt cả linh hồn nàng...

"Mẫu thân, ngươi nhất định phải bảo trì ý thức, nhất định không được ngủ."

Dạ Tư Hoàng sốt ruột nói, muốn phá cấm lao ra khỏi đan thư, khổ nỗi hiện tại ý thức của Mộ Như Nguyệt khá mơ hồ, hắn căn bản không thể ra khỏi đan thư...

Nếu như có được lực lượng của kiếp trước, có lẽ sẽ không rơi vào tình huống hiện tại!

Lúc này, Mộ Như Nguyệt đã mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, toàn thân chìm trong dung nham, ý thức dần dần mất đi.

"Mẫu thân!!!"

Dạ Tư Hoàng sốt ruột, liều mạng muốn xông ra giúp Mộ Như Nguyệt, chỉ cần hắn có thể ra khỏi nơi này là có thể bảo hộ nàng...

Tựa như không nghe được lời Dạ Tư Hoàng nói, Mộ Như Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại.

Biển lửa luyện ngục khác biệt với những nơi khác, độ nóng ở đây, cho dù Mộ Như Nguyệt là võ giả hệ hỏa cũng không thể thừa nhận nổi.

"Mẫu thân, ngươi quên cha rồi sao? Hắn còn đang đợi ngươi, ngươi phải cố gắng thanh tỉnh!"

Thanh âm non nớt giống như búa tạ nện vào lòng Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng bất giác cứng đờ.

Đúng vậy, Vô Trần còn đang đợi nàng, cho dù thống khổ nàng cũng không được mất đi ý thức...

Nếu không, nàng chắc chắn sẽ tan biến trong núi lửa này.

Nhưng cảm giác mệt mỏi lại kéo đến, ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, một thanh âm quen thuộc từ một nơi xa xôi truyền vào tai nàng....

"Khế ước sinh tử, đồng sinh cộng tử!"

Trong nháy mắt, một tia sáng rọi xuống, chiếu sáng khắp biển lửa, nàng khẽ mở mắt, liền nhìn thấy một thân ảnh hiện ra từ trong không trung, bước về phía nàng...

Toàn thân thiếu niên bao phủ một tầng sáng nhạt, đôi mắt sáng ẩn chứa nỗi xúc động, chậm rãi vươn tay với Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười đáng yêu.

"Như Nguyệt, ta tới tìm ngươi..."

Đúng vậy, hắn rốt cuộc tới tìm nàng, bồi bên cạnh nàng, sẽ không bao giờ rời đi nữa....

"Mặc Khê..."

Môi Mộ Như Nguyệt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng lên tiếng.

Lúc trước ở Vô giới, nàng gặp nguy hiểm tính mạng, là hắn dùng khế ước sinh tử cứu nàng, cuối cùng vì an toàn của hắn, nàng tạm thời giải trừ khế ước, để hắn ở lại Mặc gia...

Không ngờ lần này, trong lúc nàng nguy nan, hắn lại lần nữa xuất hiện cứu nàng...

________________________________________________

CHƯƠNG 1051: ĐỘT PHÁ VÔ THƯỢNG (5)

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, chậm rãi đặt tay mình vào tay Mặc Khê, để hắn kéo nàng lên...

"Như Nguyệt."

Đúng lúc này, Mặc Khê nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, cằm cọ cọ vào bả vai nàng, đôi mắt to tròn rưng rưng, nhỏ giọng nỉ non: "Như Nguyệt, ta rất nhớ ngươi..."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, mỉm cười nói: "Mặc Khê, làm sao ngươi tìm được ta?"

"Là nhờ trận truyền tống của Mặc gia", Mặc Khê chậm rãi buông Mộ Như Nguyệt ra, dung nhan tuấn mỹ bao phủ một tầng sáng nhàn nhạt, đẹp đẽ lóa mắt, "Trận truyền tống của Mặc gia có thể truyền tống ta đến chỗ của ngươi, cho nên ta mới tới đây được, Như Nguyệt, vừa rồi ta đã lập lại khế ước với ngươi, ngươi không thể bỏ ta mà đi."

Hắn sợ, sợ bị nàng vứt bỏ giống như lần trước, để lại một mình hắn giữa sơn mạch ma thú....

"Lần trước ta gặp nguy hiểm tính mạng, ngươi và ta có khế ước cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu ta hồn phi phách tán, ngươi cũng sẽ biến mất cho nên ta mới giải trừ khế ước với ngươi, nhưng lần này thì khác, ta sẽ không để ngươi rời đi nữa..."

Hai mắt Mặc Khê sáng lên, nở nụ cười sáng lạn.

Nụ cười của hắn tựa như ánh mặt trời chiếu vào lòng người....

"Ta tin ngươi."

Hắn tin nàng sẽ không vứt bỏ hắn nữa...

"Nhưng mà..." Mặc Khê chớp chớp mắt, cười nói, "Hiện tại, để ta giúp ngươi một chút đi..."

Hắn cầm chặt tay Mộ Như Nguyệt, hàng lông mi khẽ rung động.

Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa xung quanh giống như thứ gì đó kêu gọi, ào ạt hướng về phía Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cũng không uổng phí cơ hội này, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng nhắm mắt lại...

------------------------

Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã qua 1 năm kể từ trận chiến với thành chủ thành luyện ngục.

Sau khi Mộ Như Nguyệt nhảy vào núi lửa, thành chủ vẫn không hoàn toàn yên tâm, thường xuyên phái người tới đây điều tra tình hình, cứ như vậy suốt nửa năm, thấy không có động tĩnh gì mới rút hết binh lính trở về...

Có điều, Lữ Dương vẫn không rời đi, luôn ở gần khu vực núi lửa quan sát tình hình.

Một năm trước, khi thành chủ thành luyện ngục xuất hiện, Mộ Như Nguyệt liền dùng linh hồn truyền âm bảo hắn trốn đi, cho nên lúc Mộ Như Nguyệt nhảy xuống núi lửa, hắn mới nhặt lại được một mạng.

Nhưng hắn là con rối, nếu chủ nhân đã chết thì hắn cũng không thể sống sót. Vì vậy, Lữ Dương biết rõ, nữ tử kia nhất định còn sống...

Không uổng công Lữ Dương khổ tâm chờ đợi, một ngày kia, trong núi lửa bỗng nhiên bộc phát một cỗ khí thế cường hãn.

Cỗ khí thế hóa thành một cột lửa chọc thẳng lên trời, khắp không trung đều đỏ rực màu lửa...

Lữ Dương vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn về phía trước, trong lòng căng thẳng, không thể dời mắt...

Dưới ánh lửa, một thân bạch y từ dưới núi lửa bay lên, xuất hiện trong tầm mắt hắn. Theo sau bạch y nữ tử còn có một thiếu niên tuấn mỹ, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời...

Lữ Dương dụi dụi mắt, không dám tin nhìn bóng dáng bạch y trước mắt, nhất thời, hai mắt ươn ướt...

"Chủ nhân, ngươi rốt cuộc đã trở lại..."

__________________________________________

CHƯƠNG 1052: RỜI ĐI, TRỞ VỀ (1)

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đảo mắt về phía Lữ Dương: "Ngươi còn ở đây?"

"Ta đang chờ chủ nhân trở về." Lữ Dương cung kính đáp.

Mộ Như Nguyệt không nói gì thêm, nhàn nhạt cười nói: "Đi thôi, trước khi rời khỏi 18 tầng luyện ngục, còn có món nợ phải thanh toán..."

Trong mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, Mộ Như Nguyệt cười lạnh.

Lữ Dương ngơ ngác nhìn Mộ Như Nguyệt đi phía trước, không biết vì sao, hắn cảm thấy hình như nàng đã đột phá tới cảnh giới vô thượng rồi...

Một cường giả vô thượng trẻ tuổi như vậy, này....

Lúc này trong thành luyện ngục phồn hoa náo nhiệt, không hề biết nguy cơ sắp đến. Đúng lúc này, trên bầu trời thành luyện ngục truyền đến một cỗ khí thế khác thường...

"Ân?"

Trong phủ, thành chủ đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, thân thể chợt lóe, chạy ra khỏi phòng, xuất hiện trên không trung.

Hắn khoanh tay đứng đó, nhìn chằm chằm hai người vừa đến, con ngươi đột nhiên co rụt lại: "Là ngươi!"

Một thân bạch y lẳng lặng đứng trên không trung, bên cạnh nàng là một thiếu niên tuấn mỹ, mặt không biểu tình nhìn hắn.

"Hừ, không ngờ ngọn núi lửa kia lại không thiêu chết ngươi!"

Không ai hiểu rõ uy lực của ngọn núi lửa kia hơn hắn, nhưng nàng đã nhảy vào đó mà còn có thể sống sót...

"Như Nguyệt", Mặc Khê chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Chính là hắn bức ngươi nhảy xuống núi lửa sao?"

Mộ Như Nguyệt khẽ đáp: "Ân."

"Ha ha!" thành chủ cười phá lên, nói, "Tiểu tử, ngươi thế mà có gan cùng nàng tới đây, vậy thì chuẩn bị chịu chết đi, nếu ta là các ngươi, sau khi vất vả nhặt về một mạng nhất định sẽ trốn đi, chứ không ngu ngốc xông lên chịu chết!"

Oanh!

Khí thế trên người thành chủ bắt đầu khởi động, như cuồng phong kinh thiên động địa vọt về phía hai người.

Lúc này, người đi đường đều dừng chân, ngẩng đầu nhìn mấy người giằng co trên không trung.

"Thực lực của thành chủ đại nhân thật cường đại, ta đã lâu không nhìn thấy thành chủ ra tay."

"Hai người kia bị ngốc sao, còn muốn đấu với thành chủ, một trăm bọn họ cũng không phải là đối thủ của thành chủ, đúng là muốn chết mà..."

Mọi người nghị luận rôm rả nhưng không ai có tâm đồng tình, đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Mộ Như Nguyệt và Mặc Khê.

Trong lòng bọn họ, thành chủ đại nhân chính là thần linh, bất cứ kẻ nào đối địch với hắn cũng sẽ không có kết cục gì tốt!

"Nha đầu, ta có thể cho ngươi một cơ hội, nhận lỗi với cháu gái ta, sau đó cúi đầu thần phục! Nếu không, ngươi chỉ có kết cục chết không toàn thây!"

Mặc Khê tức đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Chỉ bằng ngươi còn chưa có tư cách bắt Như Nguyệt nhận sai! Như Nguyệt căn bản không làm sai!"

Trong mắt hắn, bất luận Mộ Như Nguyệt làm gì cũng tuyệt đối không sai!

"Hừ!"

Thành chủ hừ lạnh, khí thế trên người ngày càng cường hãn, ánh mắt lạnh lẽo: "Một khi đã như vậy, đây chính là sự lựa chọn của các ngươi, đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!"

Bỗng nhiên, trường bào xám xẹt qua không trung, nháy mắt đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nắm đấm của hắn mang theo cuồng phong màu xanh đậm, nhanh chóng đánh tới trước mặt Mộ Như Nguyệt...

____________________________________

CHƯƠNG 1053: RỜI ĐI, TRỞ VỀ (2)

Giờ phút này, mọi người đều cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ chết dưới tay thành chủ, trong lòng cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

Đây chính là kết cục đối đầu với thành chủ!

Nhưng mà, ngay tại thời điểm nắm đấm của thành chủ đánh vào người Mộ Như Nguyệt, nàng bỗng nhiên mất tung mất tích...

"Cái gì?"

Thành chủ hơi sửng sốt, trong mắt có chút kinh ngạc, đúng lúc này, một luồng gió sắc bén, khí thế bức người từ phía sau ập đến, hắn vội vàng xoay người, 'phịch' một tiếng, một quyền đánh vào thanh trường kiếm.

Mộ Như Nguyệt lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, khí huyết suýt nữa trào ngược ra.

Khoảng cách giữa cảnh giới vô thượng và bán thần quả nhiên rất lớn...

"Vô thượng?" sắc mặt thành chủ trở nên khó coi, "Ngươi đã đột phá đến vô thượng rồi!"

Đám người phía dưới chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

Bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ tử trẻ tuổi này thế nhưng đã đạt tới vô thượng?

"Nha đầu, ta không thể không thừa nhận thiên phú của ngươi rất cao, đáng tiếc..."

Thành chủ cười lạnh nói: "Dù sao ngươi cũng chỉ là một vô thượng mà thôi, so với ta còn chênh lệch rất lớn!"

Thân thể hắn chợt lóe, lại lần nữa vọt về phía Mộ Như Nguyệt, trong tay có thêm một thanh chủy thủ, đâm về phía cổ họng Mộ Như Nguyệt.

"Như Nguyệt."

Mặc Khê vươn tay ra kéo Mộ Như Nguyệt đến cạnh mình, ánh mắt lập lòe tia sáng nhàn nhạt: "Giao cho ta đi..."

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Ta có thể đối phó!"

Thanh âm nàng không cố tình đè thấp cho nên mọi người đều nghe thấy, ai cũng kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử trên cao, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...

Nữ nhân này vừa nói cái gì?

Thế mà dám ăn nói ngông cuồng là có thể đối phó thành chủ đại nhân?

Nàng nghĩ mình là ai, đường đường thành chủ đại nhân, nàng có thể đối phó được sao? Cho dù nàng có thiên phú trác tuyệt thì cũng không phải là đối thủ của thành chủ đại nhân...

Bầu trời trở nên âm trầm, cuồng phong nổi lên, mây đen kéo đến, sắc mặt thành chủ xanh mét giống như bị lời nói của nàng chọc giận.

"Muốn chết!"

Oanh!

Hắn nhanh chóng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, mà lúc này, Mộ Như Nguyệt lấy một lọ đan dược trong nhẫn không gian ra, ăn hết vào.

Chỉ trong nháy mắt, trên người nàng bắt đầu khởi động khí thế mãnh liệt, hóa thành kiếm phong sắc bén phóng về phía thành chủ...

Thành chủ hừ lạnh, tránh né nhanh như chớp, nhưng công kích của Mộ Như Nguyệt làm ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, vung tay nhấc lên một trận cuồng phong mãnh liệt.

Giờ phút này, bầu trời biến sắc, bầu không khí nặng nề áp bách....

Phanh!

Cuồng phong đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, nàng lui về phía sau vài bước, khóe miệng trào ra một vệt máu đỏ tươi...

"Không chịu nổi một kích!" thành chủ hừ lạnh, nở nụ cười nhạo báng, "Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn đấu với ta, quá đề cao bản thân rồi! Trong mắt ta, cảnh giới vô thượng cũng chẳng là cái thá gì!"

Mộ Như Nguyệt lau chùi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thành chủ.

Đột nhiên, nàng nở nụ cười tuyệt mỹ nhưng lại làm người ta rét lạnh...

"Ngươi đả thương Khiếu Nguyệt, tổn thương Tiểu Bạch, món nợ này ta sẽ giúp bọn hắn thanh toán rõ ràng!" Nàng chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo, sau đó lấy đan đỉnh phượng hoàng ra.

______________________________________

CHƯƠNG 1054: RỜI ĐI, TRỞ VỀ (3)

Đúng vậy, nàng lấy đan đỉnh phượng hoàng ra...

Đồng thời còn lấy ra một đống dược liệu.

"Luyện đan?" thành chủ ngẩn ra, "Ta đã là một bán thần, ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút thuật luyện đan thì có thể làm gì được ta? Cho dù là đan dược đỉnh thiên giai cũng không làm gì được ta."

Còn thần giai...

Có thể sao?

Tầng luyện ngục thứ 6 tuyệt đối sẽ không xuất hiện cao thủ thần giai! Dù nàng là người tầng 7 cũng không có khả năng luyện chế được đan dược thần giai.

Mà người của tầng trên thì sẽ không đến nơi này, cho nên, dù nàng có là đan dược sư thiên tài, cùng lắm chỉ có thể luyện chế được đan dược đỉnh thiên giai...

"Hừ, để xem ngươi có bản lĩnh gì!"

Thành chủ hừ lạnh, cũng không ngăn cản Mộ Như Nguyệt, trong mắt hắn, nha đầu này căn bản không thể thay đổi cục diện, nếu đã vậy, cho nàng chút thời gian cũng không vấn đề gì.

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, lấy hỏa long quả đã có được lúc ở rừng luyện ngục ra.

Hỏa long quả là dược liệu luyện chế đan dược thần giai, bởi vì hiện tại trong tay nàng chỉ có một gốc dược liệu thần giai, cho nên chỉ có thể dùng Hỏa long quả để luyện chế...

Giờ khắc này, trong đầu Mộ Như Nguyệt lóe lên nội dung đan thư, hai mắt nàng chợt sáng lên.

"Hỏa thần đan!"

Hỏa long quả phối hợp với Thiên nhai thảo có thể luyện chế được Hỏa thần đan! Thiên nhai thảo là một gốc dược liệu vạn năm, mà số dược liệu trong tay nàng hoàn toàn có thể luyện chế được Thiên nhai thảo...

Mộ Như Nguyệt vừa vung tay, một ngọn lửa lập tức bùng cháy dưới đáy đan đỉnh phượng hoàng...

Bạch y bay múa trong gió, thần sắc nữ tử nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đan đỉnh trước mắt...

Mọi người cũng nín thở nhìn Mộ Như Nguyệt không chớp mắt.

Không ai mở miệng nói lời nào, nhưng trong lòng mọi người đều cho rằng dù nàng luyện chế ra đan dược đỉnh thiên giai cũng không có khả năng đánh bại thành chủ đại nhân...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt ngày càng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, thần sắc suy yếu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống...

Thành chủ nở nụ cười châm chọc, khinh thường nói: "Nha đầu, ngươi cũng đừng nên miễn cưỡng, dù ngươi liều mạng luyện chế đan dược cũng không làm gì được ta, cần gì phải phí sức? Không bằng nhẹ nhàng ngồi chờ chết, hấp hối giãy dụa sẽ không có kết cục tốt!"

Những lời này giống như không lọt vào tai Mộ Như Nguyệt, thần sắc nàng vẫn nghiêm túc tập trung vào đan đỉnh phượng hoàng.

Bỗng nhiên một luồng nguyên khí không biết từ đâu truyền đến, tiếp viện cho thân thể nàng, sắc mặt nàng dần khôi phục hồng hào...

"Ân?"

Thành chủ nao nao.

Trên người nàng có bảo vật bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung nguyên khí, nếu có thể đoạt được bảo vật kia, thực lực của hắn nhất định có thể nâng cao một bậc.

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn xẹt qua tia tham lam, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt...

"Như Nguyệt..."

Trong mắt Mặc Khê lộ vẻ lo lắng, nhìn Mộ Như Nguyệt không chớp mắt...

Trong mắt hắn chỉ có duy nhất ảnh ngược của nữ tử...

Oanh!

Đột nhiên, thiên địa rung chuyển làm mọi người chấn kinh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net