1055 - 1059

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1055: RỜI ĐI, TRỞ VỀ (4)

"Đây... chuyện gì xảy ra?"

"Ta cũng không rõ lắm..."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trong lòng bất giác chấn động sâu sắc...

Luồng sáng trắng từ đan đỉnh trước mặt Mộ Như Nguyệt khuếch tán ra chiếu khắp không trung...

Dưới bầu trời xanh thẳm là một khung cảnh kinh diễm tráng lệ.

Rồi sau đó, bọn họ giống như bị xiềng xích giam cầm không cách nào nhúc nhích, sợ hãi ngóng nhìn thân ảnh bạch y dưới cuồng phong...

"Đan dược thần giai vừa xuất hiện, tất cả võ giả dưới cấp thần đều là con kiến!"

Sắc mặt thành chủ tái nhợt, trong mắt rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi.

Từ xưa đã có một truyền thuyết, đan dược thần giai xuất thế, tất cả võ giả dưới cấp bậc thần đều là con kiến nhỏ bé đối với người luyện chế ra đan dược...

Ánh sáng của đan dược thần giai đủ để khiến mọi người không thể nhúc nhích, tuy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ để làm rất nhiều chuyện...

Nha đầu này, nàng vậy mà... luyện chế ra đan dược thần giai?

Thành chủ suýt phát điên, hắn căn bản không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng có một số chuyện lại không thể không tin...

Nhìn bạch y nữ tử bao phủ trong vầng sáng trắng từ từ đi về phía mình, trái tim thành chủ tựa như bị nỗi sợ hãi gặm cắn, toàn thân khẽ run rẩy.

"Không!"

Một tiếng thét tê tâm liệt phế mang theo sự sợ hãi tột độ vang dội khắp không trung.

Nhưng mà, đã không còn kịp rồi...

Là sự ngu xuẩn của hắn đã hại chết hắn!

Nếu không phải lúc đầu hắn quá tự tin vào bản thân, cho rằng Mộ Như Nguyệt không phải đối thủ của hắn thì cũng sẽ không ngu ngốc đến mức không ngăn cản nàng...

Hiện tại, hối hận thì đã muộn.

Một tia sáng đỏ xẹt qua không trung, máu từ cổ họng hắn phun ra ào ạt, thân thể cứng đờ, sau đó từ từ ngã xuống đất...

Phanh!

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất tựa như hoa hồng yêu diễm chiếu vào mắt mọi người...

Đã chết?

Thành chủ đại nhân cường hãn vô địch cứ chết đi như vậy?

Mọi người chấn động, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, thời điểm nàng xoay người lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời quỳ rạp xuống đất.

"Tham kiến tân thành chủ đại nhân!"

Thành luyện ngục trước nay đều sinh tồn bằng cách đào thải, ai có thể giết thành chủ đời trước thì người đó chính là tân thành chủ của bọn họ...

Hắn, cũng đã từng giết thành chủ trước để thượng vị.

"Ta không phải thành chủ của các ngươi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, chỉ chỉ Lữ Dương phía sau, "Thành luyện ngục, hắn quản lý."

Lúc này Lữ Dương còn khiếp sợ chưa hồi phục tinh thần, ngây ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt. Lúc đầu, hắn cho rằng nàng là đệ tử của Hư Vô đại sư.

Nhưng không ngờ, nữ tử từng không được hắn để vào mắt này lại là đan dược sư thần giai?

Trời ạ, thế giới này còn có thể điên cuồng hơn nữa không?

Trong lúc Lữ Dương còn đang khiếp sợ, thanh âm nữ tử lọt vào tai làm hắn lập tức hồi phục tinh thần, cung kính nói: "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ thay  ngươi quản lý thành luyện ngục thật tốt, đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu.

Lữ Dương đã bị nàng luyện chế thành con rối, cả đời này sẽ không phản bội nàng cho nên nàng mới có thể tín nhiệm hắn như vậy...

"Ân?"

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía một bóng dáng run rẩy đứng trong đám người, cười lạnh nói: "Nhớ thanh trừ sạch sẽ dư nghiệt!"

_____________________________________

CHƯƠNG 1056: RỜI ĐI, TRỞ VỀ (5)

"Vâng."

Lữ Dương cung kính đáp, ánh mắt lại liếc về phía tiểu công chúa.

Hắn không hề quên, chính nữ nhân này hại chủ nhân suýt nữa mất mạng...

Hai chân tiểu công chúa mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nàng vốn dĩ muốn nhìn gia gia giết nữ nhân này, nhưng không ngờ cuối cùng lại chứng kiến cảnh tượng gia gia bị nữ nhân này giết chết....

Mấy năm nay, nàng luôn ỷ vào thế lực của gia gia mà tác oai tác quái, bây giờ hậu thuẫn đã mất, bầu trời của nàng cũng sụp đổ...

Buồn cười là, hiện tại tiểu công chúa bi thương không phải vì gia gia luôn sủng ái nàng đã chết, nàng sợ hãi vì gia gia chết, nàng cũng không còn chỗ dựa...

"Mặc Khê, nơi này giao cho Lữ Dương là được, ngươi có muốn cùng ta rời đi không?" Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, khẽ cười nói.

Mặc Khê gật gật đầu, nở nụ cười sáng lạn, mắt sáng như sao nhìn Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đi đâu ta theo đó, nói nào có Như Nguyệt, nơi đó mới là ngôi nhà thứ hai của ta..."

"Được, vậy chúng ta về nhà thôi."

Một chữ 'nhà' là Mặc Khê ngẩn ra, nụ cười trên môi càng thêm tươi sáng.

Đúng vậy, bọn họ về nhà...

"Phượng Kinh Thiên, bây giờ ngươi tính đi đâu?"

Ra khỏi biển lửa luyện ngục, Mộ Như Nguyệt dừng chân, mang Phượng Kinh Thiên từ trong đan thư ra, cười nhạt, hỏi.

"Hiện tại, thân thể của ngươi đã bị hủy, nếu muốn cùng ta rời khỏi nơi này thì cứ ngốc trong đan thư đi, khi nào tìm được thân thể thích hợp thì có thể giúp linh hồn ngươi đoạt xác trọng sinh."

Sau khi chết, linh hồn có thể tồn tại ở đại lục một thời gian, chỉ cần tìm được thân thể thích hợp thì có thể đoạt xác trọng sinh, nếu vượt qua khoảng thời gian này thì chỉ có hai kết cục, một là xuống địa ngục, hai là hồn phi phách tán.

Địa ngục khác với 18 tầng luyện ngục, 18 tầng luyện ngục chỉ là nơi thí nghiệm được kiến tạo mô phỏng theo địa ngục mà thôi, địa ngục mới là nơi khủng bố chân chính, có vô số cường giả.

"Ta ở lại nơi này", Phượng Kinh Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú, dung nhan yêu nghiệt nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, "Nữ nhân, ta muốn giúp ngươi, ở lại đây là phương pháp tốt nhất, ta tuyệt đối sẽ không ngốc trong đan thư, càng sẽ không sống dựa vào sự che chở của ngươi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta đã đoán được quyết định của ngươi cho nên bất luận thế nào, ta đều ủng hộ ngươi."

Hắn là một nam nhân, đặc biệt, hắn còn là một nam nhân không cam lòng nhu nhược núp sau lưng người khác.

Cho nên, hắn làm sao có thể sống dưới sự che chở của một nữ nhân? Hắn thà ở lại luyện ngục, nâng cao thực lực của mình, rồi sau đó ra ngoài tìm nàng...

"Mặc Khê, chúng ta đi."

Mộ Như Nguyệt nhìn Phượng Kinh Thiên lần cuối, xoay người đi về phía trước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Phượng Kinh Thiên...

Có điều, sau khi bạch y nữ tử biến mất, Phượng Kinh Thiên vẫn không thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn theo hướng nàng rời đi...

Thật lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi về một hướng khác...

Hồng y tung bay trong gió, dung nhan yêu nghiệt dưới ánh mặt trời càng thêm kiên định...

Lần sau gặp lại, hắn... nhất định sẽ để nàng nhìn thấy một Phượng Kinh Thiên hoàn toàn mới, có tư cách đứng phía sau nàng...

___________________________________________

Chương 1057 tác giả thông báo về nội dung phần truyện tiếp theo, Trần ca và Nguyệt tỷ sẽ được ở chung nhiều hơn, thân phận của Tiểu Hoàng được công bố, cha mẹ Tiểu Bạch...

____________________________________________

CHƯƠNG 1058: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (1)

Đông đảo, Đậu gia.

Trong phòng, một nam nhân khoanh tay mà đứng, thần sắc lạnh nhạt nhìn bầu trời xám xịt, khẽ thở dài.

"Thanh Sơ, ngươi phát hiện cái gì sao?" Mộ Dung Cầm nhíu mày, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Mộ Dung Thanh Sơ, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

Mộ Dung Thanh Sơ cau mày, đôi mắt thanh lãnh vẫn nhìn trời, nhẹ giọng nỉ non: "Tai ương diệt thế đã đến, phụ thân, Dạ Vô Trần hiện giờ đang ở đâu?"

Mộ Dung Cẩm hơi ngẩn ra, nói: "Hắn đang bế quan, muốn tìm hắn sao?"

"Bế quan?" trong mắt Mộ Dung Thanh Sơ xẹt qua một tia sáng, khẽ lắc đầu, "Không cần, đây là cơ hội tốt để hắn đột phá, chúng ta không nên quấy rầy hắn thì tốt hơn, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải kiên trì đến khi hắn xuất hiện, mặt khác...."

Mộ Dung Thanh Sơ ngừng một chút, nói tiếp: "Phụ thân, lập tức mang người Đậu gia, Tử gia và Tiêu gia giấu đi."

"Giấu đi? Chúng ta có thể giấu bọn họ ở đâu chứ?" Mộ Dung Cầm nhíu chặt mày.

"Vô giới! Phải nhanh chóng đưa bọn họ đến Vô giới, nếu không sẽ không kịp nữa!"

Tai ương diệt thế sắp xảy ra, nếu không đưa bọn họ đi, sợ là khó thoát khỏi cái chết...

"Được!" Mộ Dung Cầm nói, "Vậy ngươi..."

"Ta ở đây chờ nàng trở về, phụ thân, người thân của nàng, làm phiền ngươi..." Mộ Dung Thanh Sơ quay đầu nhìn Mộ Dung Cầm, trong mắt hàm chứa tia sáng nhàn nhạt.

Tim Mộ Dung Cầm run lên, cười khổ nói: "Sơ Nhi, ngươi cần gì phải như vậy, người ở lại nên là ta, dù sao ta cũng là đồ đệ trên danh nghĩa của nàng..."

"Chính vì thế cho nên ngươi mới phải rời khỏi!"

Mộ Dung Thanh Sơ hơi quay đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Một khắc đó, hắn nở nụ cười động lòng người, giống như ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp chúng sinh...

"Từ năm đó nàng nói với ta, mệnh của ta không do trời, cả đời này, vì một bằng hữu như nàng, ta cam nguyện trả giá tất cả!"

Nếu không có lời nói của nàng, có lẽ hắn còn bị gông xiềng trói buộc, càng sẽ không có Mộ Dung Thanh Sơ hiện tại...

Mộ Dung Cầm biết ý hắn đã quyết, bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Sơ Nhi, bảo trọng! Ta ở Vô giới chờ các ngươi."

Mộ Dung Thanh Sơ không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời xám xịt...

Thấy hắn không muốn nói gì nữa, Mộ Dung Cầm liền đi chuẩn bị, sau khi biết tai ương diệt thế sắp xảy ra, mọi người đều không muốn rời đi, nhưng cũng biết nếu bọn họ ở lại đây chỉ có thể trở thành gánh nặng mà thôi.

Cho nên, dù trong lòng không muốn, Thánh Nguyệt phu nhân vẫn chỉ có thể theo Mộ Dung Cầm rời đi...

Về phần Tử Thiên Cảnh đã đột phá cảnh giới vô thượng, cho nên quyết định ở lại, để Thư Ninh đi theo Mộ Dung Cầm.

Dựa vào thực lực của Thư Ninh, trong trận đấu này không có tác dụng gì...

Lúc này, cửa lớn luyện ngục mở ra, một nam một nữ từ bên trong bước ra...

"Chủ nhân!" phượng hoàng lửa vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi ra, hai mắt sáng lên, "Ta ở chỗ này đợi ngươi thật lâu."

"Ân." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Khế ước đi."

"Vâng, chủ nhân!"

Phượng hoàng lửa cuối đầu, ngữ khí cung kính, sau đó nàng nhỏ một máu của mình vào giữa trán Mộ Như Nguyệt...

___________________________________________

CHƯƠNG 1059: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (2)

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại tiến vào đầu Mộ Như Nguyệt, nàng chợt nhíu mày, trong đầu vang lên thanh âm của phượng hoàng lửa.

"Chủ nhân, tên ta là Hỏa phượng, từ nay về sau, nguyện nghe chủ nhân sai bảo!"

Kì thật, Phượng hoàng lửa càng để ý đan thư trong tay Mộ Như Nguyệt hơn.

Tại sao đan thư mà chỉ người kia mới có, hiện tại lại ở trong tay nàng? Nàng và hắn... rốt cuộc có quan hệ gì?

Có thể khế ước với đan thư, ngoại trừ người kia cũng chỉ có huyết mạch của hắn... Chẳng lẽ, chủ nhân là nữ nhi mà hắn lưu lại trước khi mất tích?

Nhưng mà, nếu thật sự là huyết mạch của chủ nhân, hiện tại không nên chỉ ở cảnh giới vô thượng mà phải cường đại hơn mới đúng....

Phượng hoàng lửa thật sự không hiểu, nếu chủ nhân là huyết mạch của hắn thì mình phải cảm nhận được chứ... nhưng vì sao lại không cảm nhận được gì?

"Chủ nhân, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?" phượng hoàng lửa hơi ngẩn ra, hỏi, "Lần trước ta nghe ngươi nói đến đan thư, không biết làm sao ngươi có được đan thư?"

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn phượng hoàng lửa: "Vô tình có được, sau đó khế ước, có vấn đề gì sao?"

"Không có", phượng hoàng lửa lắc lắc đầu, "Chỉ vì ta có chút hiểu biết về đan thư, không biết chủ nhân có thể lấy đan thư ra cho ra xem một chút không?"

Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, nhàn nhạt nói: "Đan thư đã biến thành không gian, không thể lấy ra được, có điều, lúc ở trong luyện ngục ta có được một quyển, ngươi giúp ta nhìn xem rốt cuộc nó có phải đan thư hay không."

Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, một quyển sách thình linh xuất hiện trong tay nàng.

Thời điểm phượng hoàng lửa nhìn thấy đan thư, bất giác trở nên kích động, nó thật cẩn thận nhận lấy đan thư, nước mắt suýt nữa chảy ra...

"Đan thư, không sai, đây đúng là đan thư! Hơn nữa, đây chính là một nửa của đan thư! Nếu ta đoán không sai, quyển sách đã hóa thành không gian hẳn là một nửa còn lại của đan thư."

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra: "Ngươi nói đây là đan thư? Nhưng tại sao ta không thể khế ước với nó?"

"Không thể khế ước?" phượng hoàng lửa cẩn thận vuốt ve đan thư, nghi hoặc nói, "Không có khả năng a, ngươi đã khế ước với nửa kia của đan thư, nửa còn lại không thể nào không khế ước được! Vấn đề này ta cũng không rõ lắm, có lẽ gặp thời cơ thích hợp, nói không chừng có thể khế ước được, chủ nhân, ta có thể chắc chắn với ngươi đây chính là đan thư!"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, cất đan thư vào.

"Nếu là đan thư thật, ta liền giữ lại, hỏa phượng, chúng ta đi thôi..."

--------------------------

Đông đảo.

Toàn bộ người dân trên đảo đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đoàn người đông đúc trên không trung.

Những người đó, thế nhưng đều ở cảnh giới vô thượng!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, nhất thời không thể tin vào hai mắt mình.

Vốn dĩ trên đại lục rất khó gặp cường giả vô thượng, từ khi nào trở nên nhiều như vậy? Dưới khí thế của những cường giả vô thượng kia, ngay cả hô hấp bọn họ cũng cảm thấy khó khăn...

"Xem ra, bọn họ tới nhanh hơn chúng ta nghĩ."

Trong mắt Mộ Dung Thanh Sơ xẹt qua lãnh ý, khoanh tay đứng nhìn đoàn người trên không trung, khẽ than một tiếng.

"Bất luận thế nào cũng phải chống đỡ được đến lúc hắn xuất quan, cũng may người thân của bọn họ đều được đưa đi rồi, kế tiếp cũng không cần lo trước lo sau nữa..."

Dứt lời, một thân trường bào màu trăng non xẹt qua không trung, nháy mắt đã xuất hiện ở giữa sân....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net