1060 - 1064

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1060: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (3)

"Là người Bắc Ma cung!"

Ánh mắt Tử Thiên Cảnh trầm xuống, khí thế toàn thân lạnh lẽo làm gương mặt tuấn mỹ lười biếng của hắn càng trở nên lạnh nhạt.

"Hơn nữa, người tới cơ bản đều là vô thượng! Từ khi nào Bắc Ma cung có nhiều cường giả vô thượng như vậy?"

Càng khiến Tử Thiên Cảnh ngoài ý muốn chính là, những người này đều dùng tuổi thọ hoặc những thứ khác để đổi lấy thực lực...

"Ha ha!"

Trong đám người Bắc Ma cung truyền ra một tiếng cười cuồng ngạo.

"Những người này chính là kẻ địch của ma chủ chúng ta? Ta thấy bất quá chỉ có vài người là vô thượng thôi, thật sự không đáng sợ hãi!"

Oanh!

Dứt lời, người nọ tản ra khí thế ngập trời, nhằm về phía mặt đất, phòng ốc nháy mắt bị san bằng, bụi đất mù mịt xen lẫn tiếng cười bén nhọn, đắc ý....

"Phải không?"

Bỗng nhiên, một tiếng cười duyên từ phía sau truyền đến: "Xem ra chúng ta trở về cũng không quá muộn a..."

Nghe giọng nói này, Tử Thiên Cảnh ngẩn ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai thân ảnh xẹt qua không trung.

Trong đó, một là nữ tử áo tím xinh đẹp yêu kiều, một là nam nhân ôn nhuận như ngọc...

"Cô cô!" trong lòng Tử Thiên Cảnh vui vẻ, "Ngươi đã trở lại?"

Tử Thược chớp chớp mắt, từ trên không trung hạ xuống trước mặt Tử Thiên Cảnh, cười hì hì nói: "Ta và sư phụ ở Vô giới nghe nói nơi này gặp nguy cơ, chúng ta không yên lòng nên trở lại đây, Cảnh Nhi, ngươi đột phá vô thượng rồi?"

Nàng hơi kinh ngạc nhìn Tử Thiên Cảnh.

Tử Thiên Cảnh cười cười: "Không phải cô cô cũng vậy sao? Có cô cô gia nhập, bên chúng ta càng nhiều vô thượng hơn..."

"Ha ha!"

Trên không trung, tiếng cười trào phúng càng đậm.

"Các ngươi có thêm vô thượng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm sao so được với chúng ta..."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy thân ảnh từ bốn phương tám hướng chạy đến, vạt áo bay bay, đứng sừng sững trên không trung Đậu gia....

"Hai vị môn chủ Võ Môn và Đan Môn, các ngươi cũng tới sao?" Tử Thiên Cảnh khẽ nhướng mày, mỉm cười nhìn mấy người trên không trung.

Dược thánh cười ha hả nói: "Không sai, chúng ta cũng là một phần tử của Đông đảo, sao có thể để mặc Đông đảo gặp nguy cơ, đây là bằng hữu của chúng ta, đều ở cảnh giới vô thượng, lần này mọi người đều sẽ góp một phần sức lực, tuy nói chúng ta vẫn ít người hơn đối phương nhưng bất luận thế nào cũng có thể tranh thủ cho các ngươi một lúc..."

Tử Thiên Cảnh tươi cười lười biếng, nói: "Chuyện ơn nghĩa, chờ sau khi chúng ta thắng lợi rồi nói."

Dược thánh hơi ngẩn ra, cười phá lên nói: "Tốt, đến lúc đó, các ngươi phải mở tiệc lớn chiêu đãi ta!"

Ngay sau đó, mọi người đều bộc phát khí thế kinh người.

Người của hai phe đều tản ra khí thế vô cùng cường đại, quanh thân bao phủ cuồng phong mãnh liệt.

"Một đám phế vật cưỡng chế tăng thực lực mà thôi, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn so với vô thượng chân chính như chúng ta?" Môn chủ Võ Môn, Mạc Phi cười lạnh, nói.

Lời hắn nói cũng là sự thật.

Sử dụng bất kì bí phương gì cũng sẽ có di chứng, mà loại phương pháp cưỡng chế tăng thực lực này dù thế nào cũng không thể so sánh với cao thủ chân chính...

"Không biết tự lượng sức mình!"

Người Bắc Ma cung cười lạnh lên tiếng.

Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ dùng số lượng cũng có thể đè chết nhóm người này!

__________________________________________

CHƯƠNG 1061: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (4)

Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết ai mới là phế vật! Chúng ta cùng lên, giết nhóm người này!"

Tất cả mọi người lập tức xông lên.

Chiến tranh, vào thời khắc này chính thức bùng nổ.

Máu chảy thành sông, thỉnh thoảng lại có người từ trên không trung rơi xuống đất.

Dù thế nào, dựa theo sức chiến đấu, người bên Bắc Ma cung kém hơn, nhưng ưu thế của bọn họ chính là số lượng.

Một đám người từ trên không trung hạ xuống mặt đất, không bao lâu lại có một đám người bay lên, dù thực lực bên phe Tử Thiên Cảnh có mạnh cỡ nào thì đối mặt với nhiều cường giả vô thượng như vậy cũng sẽ có lúc kiệt sức...

Một lát sau, trường bào của Tử Thiên Cảnh đã nhiễm máu tươi, yêu diễm như hoa hồng, kinh diễm thế nhân.

Bốn chữ 'điên đảo chúng sinh' cũng khó có thể hình dung hắn lúc này...

"Kẻ địch số lượng quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy căn bản không phải biện pháp." Tử Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía sau núi, nơi Dạ Vô Trần đang bế quan, trong lòng thầm sốt ruột.

Nếu hắn có thể xuất quan, có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng...

Nhưng mà, hiện tại hắn đang trong giai đoạn mấu chốt, nếu quấy rầy hắn thì không biết đến khi nào mới có được cơ hội tu luyện tốt như vậy...

"Cảnh Nhi, cẩn thận!"

Thanh âm lo lắng của Tử Thược vang lên bên tai Tử Thiên Cảnh, hắn vội vàng hồi phục tinh thần, nâng trường kiếm đỡ công kích của đối phương, kiếm phong đâm vào ngực đối phương, dòng máu nóng ấm bắn ra, nhiễm đỏ không trung....

Thấy hắn không bị thương, Tử Thược mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung đối địch...

Trận chiến này kéo dài suốt một ngày một đêm.

Mạc Phi vung kiếm ngăn cản công kích của đối phương, gương mặt già nua ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt suy yếu, lúc này hắn dần cảm thấy kiệt sức, thậm chí tay cầm kiếm cũng run run.

Phanh!

Nhấc chân hung hăng đá vào ngực đối phương, thân thể hắn cũng ngã xuống, đúng lúc này, một người cầm trường kiếm đâm về phía cổ họng hắn.

Thời điểm thanh kiếm kia sắp đâm vào cổ hắn, 'đang' một tiếng, một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản trường kiếm kia.

"Mạc Phi, ngươi không sao chứ?" Dược thánh quay đầu nhìn Mạc Phi, vội vàng hỏi.

Mạc Phi cười khổ.

Mấy năm gần đây, Võ Mô và Dược Môn luôn là đối thủ một mất một còn, vậy mà trong thời khắc mấu chốt này, người cứu hắn lại là đối thủ của hắn...

Tư vị này khiến trong lòng Mạc Phi thật không dễ chịu.

Có điều, quan trọng nhất bây giờ vẫn là đối mặt với kẻ địch cường đại như Bắc Ma cung....

"Ta không sao." Mạc Phi lắc đầu, trong mắt hiện lên hàn ý, "Ta còn có thể chiến đấu tiếp! Chỉ có tiêu diệt Bắc Ma cung thì Đông đảo mới có thể thái bình!"

Tính ra, ân ân oán oán giữa hắn và Dược thánh có là gì đâu?

"Nếu không sao, vậy cùng nhau chiến đấu đi." Dược thánh cười cười, thân thể chợt lóe, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, lần nữa lao vào cuộc chiến...

"Cảnh Nhi." Tử Thược đứng bên cạnh Tử Thiên Cảnh, nhấp nhấp môi nói, "Đối phương quá đông, cứ tiếp tục như vậy, dù không chết trong tay bọn họ thì chúng ta cũng sẽ kiệt sức mà chết, không biết ngươi còn biện pháp nào khác không."

________________________________________

CHƯƠNG 1062: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (5)

Tử Thiên Cảnh cười khổ: "Nếu có cha mẹ ở đây, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, đáng tiếc, so với bọn họ, ta thật sự kém quá xa..."

Đúng lúc này, một chưởng phong ập đến, Tử Thiên Cảnh biến sắc, lập tức đẩy Tử Thược ra, nghênh đón công kích của đối phương.

Hắn muốn nâng vũ khí lên, lại đột nhiên phát hiện toàn thân vô lực, trên trán đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nhìn lão giả đang vọt tới....

"Đáng chết!"

Hắn thầm cắn răng, giờ phút này, cái chết cách hắn gần như thế...

"Cảnh Nhi!"

Lúc Tử Thược quay đầu lại liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, nàng không nghĩ được gì nhiều, chạy như bay về phía Tử Thiên Cảnh...

Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi...

Lão giả đã tới trước mặt Tử Thiên Cảnh, trường kiếm chém xuống mang theo một trận cuồng phong mãnh liệt...

Ánh mắt Tử Thược tràn ngập tuyệt vọng, bi thương cùng thống khổ nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia chém vào cổ Tử Thiên Cảnh, trái tim đau đớn như bị xé nát...

Bỗng nhiên, một tia sáng trắng hiện lên phía sau lão giả, thân thể hắn lập tức chấn động, máu tươi từ sau lưng phun ra, sau đó chậm rãi ngã xuống...

Khoảnh khắc lão giả ngã xuống, một thân bạch y xuất hiện trước mắt mọi người...

Thần sắc nam nhân đạm mạc, từ trên cao nhìn xuống lão giả dưới mặt đất, tóc bạc bay múa, dung nhan tuấn mỹ cao quý như quân lâm thiên hạ.

Hắn giống như thần tiên cao cao tại thượng, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ bễ nghễ thiên hạ.

"Bạch Trạch? Còn có... Viêm Tẫn?"

Trong lòng Tử Thược chấn động, ngơ ngác nhìn hai nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Thân thể Viêm Tẫn chợt lóe, xuất hiện trước mặt Tử Thiên Cảnh, nở nụ cười khí phách, cuồng ngạo.

So với Bạch Trạch giống thần tiên, hắn tựa như đế vương nhân gian, khí thế bá đạo.

Bọn họ vừa xuất hiện không bao lâu, không trung giống như trở nên vặn vẹo, sau đó dưới ánh  mắt kinh ngạc của mọi người, bầu trời tràn ngập hồng quang bị xé rách ra một lỗ hổng, một thân ảnh chậm rãi bước ra.

Nam nhân mang mặt nạ màu vàng lộ ra hàn ý lạnh lẽo, con ngươi màu vàng xẹt qua một tia sáng, toàn thân hắc ý càng làm hắn thêm lãnh khốc.

"Bạch Trạch, các ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi, ta còn nghĩ các ngươi muốn tiếp tục trốn ở đó! Ha ha!" nam nhân cười to hai tiếng, lạnh lùng nói, "Hiện tại ta đã là bán thần, những người khác chẳng mấy chốc cũng sẽ tới, lúc đó, ai có thể giúp được các ngươi? Chỉ cần các ngươi giao đồ vật ta muốn ra, nói không chừng, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!"

Thần sắc Bạch Trạch đạm mạc, lạnh lùng nhìn nam nhân điên cuồng trước mắt, ngữ khí không nóng không lạnh: "Đồ vật kia đã bị ta phá hủy, ngươi không có khả năng có được nó."

Oanh!

Đột nhiên, khí thế toàn thân Bắc Quân bắt đầu khởi động, rồi lại nhanh chóng bình ổn xuống.

"Bạch Trạch, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời người nói sao, không ai có thể phá hủy nó cho dù là ngươi! Toàn bộ đại lục này không bao lâu nữa sẽ do Bắc Ma cung chúng ta thống trị! Bất kì ai không phục tùng mệnh lệnh chỉ có con đường chết! Chờ đến lúc ta thống trị cả đại lục này, nàng sẽ lao vào vòng tay ta!"

________________________________________

CHƯƠNG 1063: NGUY CƠ, BẮC QUÂN XUẤT HIỆN (6)

Ánh mắt Bạch Trạch vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, thanh âm đạm mạc: "Bắc Quân, ngươi đã hoàn toàn ma hóa, cho dù Phượng Kinh Thiên ma hóa nhưng hắn vẫn còn lý trí, còn ngươi đã hoàn toàn bị tâm ma cắn nuốt... Trước kia, dù yêu Nguyệt Nhi sâu đậm nhưng mọi việc ngươi đều chừa đường lui, càng không đuổi tận giết tuyệt, ngươi bây giờ làm việc không màng hậu quả, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Trước kia ngươi không có được tâm nàng, hiện tại càng không có khả năng!"

"Ha ha!" Bắc Quân cười cuồng vọng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Bạch Trạch, "Nàng thích Dạ Vô Trần còn không phải là vì hắn mạnh hơn ta sao? Chỉ cần ta mạnh hơn hắn, vậy nàng sẽ là nữ nhân của ta! Trên đời này không còn ai có thể so được với ta! Tuyệt đối không có!"

Bạch Trạch lắc đầu: "Năm đó ta vẫn luôn theo bên cạnh Nguyệt Nhi, ta hiểu nàng hơn ngươi, cho dù Dạ Vô Trần là phế vật nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn, không phải bởi vì hắn có thực lực và thiên phú cường hãn mà bởi vì nam nhân này có thể vì nàng mà bất chấp tất cả!"

"Bất chấp tất cả, ta cũng có thể!"

Gương mặt sau chiếc mặt nạ trở nên dữ tợn: "Vì sao nàng không chọn ta?"

Bạch Trạch cười lạnh: "Ngươi bất chấp tất cả tổn thương người thân của nàng, còn hắn... lại nguyện ý bất chấp tất cả bảo hộ những người nàng quan tâm, cho dù người kia có thể trở thành tình địch của hắn... hai cách đối đãi khác nhau đã quyết định lựa chọn của nàng!"

Trong lòng Bắc Quân đau xót, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử...

Bất luận thế nào, hắn nhất định phải có được nàng!

Cho dù giết hết tất cả mọi người, hắn cũng muốn giam cầm nàng bên cạnh! Dù không chiếm được trái tim nàng, hắn cũng sẽ khiến nàng làm bạn bên cạnh hắn...

Hắn không bao giờ muốn chịu đựng ngàn năm cô tịch lần nữa!

Những ngày tháng không có nàng, mỗi một ngày hắn đều trôi qua trong dày vò!

"Bạch Trạch, ngươi có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng! Vì có được nàng... ta có thể giết hết mọi người, cho dù đại lục này chỉ còn lại ta và nàng..."

Oanh!

Khí thế cường đại bộc phát, nam nhân chậm rãi đi về phía Bạch Trạch.

Hơi thở uy áp tản ra theo từng bước chân của hắn làm mọi người suýt chút không thở nổi, hoảng sợ nhìn nam nhân mang mặt nạ vàng.

Đây chính là thực lực bán thần!

Cường đại như thế, thậm chí bọn họ còn không có sức nhấc chân...

Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều tuyệt vọng, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy cái chết cách mình gần đến thế.

Giống như nam nhân này chỉ cần nhẹ vung tay là có thể khiến bọn họ tan thành mây khói...

"Bạch Trạch", Bắc Quân chợt nở nụ cười, nói, "Không phải ngươi rất yêu nàng sao? Như vậy, ngươi sẽ là người đầu tiên chết vì nàng!"

Hắn bỗng dừng chân, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo.

"Ta không phải là Dạ Vô Trần, hắn có thể vì nàng mà chấp nhận sự tồn tại của các ngươi, nhưng ta thì không thể nào chịu được bên cạnh nàng có nam nhân khác ái mộ nàng! Trên đời này, người thích nàng chỉ cần một mình ta là đủ rồi... Người khác, đều đáng chết!"

Thanh âm nam nhân điên cuồng, trong con ngươi màu vàng ngưng tụ một điểm đỏ nho nhỏ, khí thế trên người ngày càng cường đại khiến cả bầu trời giăng đầy mây đen...

__________________________________________

CHƯƠNG 1064: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (1)

Mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm nam nhân hắc y trên không trung, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi...

Hắn giống như ma quỷ từ địa ngục bò lên, nhất cử nhất động đều khiến người ta chấn động...

"Bạch Trạch!" Bắc Quân cười lạnh, cuồng ngạo nói, "Ngươi sẽ phải trả giá vì sự ngu muội của mình!"

Oanh!

Trong nháy mắt, trên người hắn hiện ra lực lượng màu đen như có thể ăn mòn mọi thứ, bắn về phía Bạch Trạch.

Kình phong màu đen tựa như biến thành vô số độc xà, những đôi mắt âm u kia nhìn chằm chằm Bạch Trạch...

Rồi sau đó, những con độc xà kia bất chợt vọt qua...

"Viêm Tẫn, ngươi bảo hộ những người khác!"

Ánh mắt Bạch Trạch trầm xuống, hắn giơ tay lên, một tia sáng trắng lập tức xuất hiện trong tay hắn, bạch quang hóa thành trường kiếm, nháy mắt chiếu sáng khắp thế gian...

Nam nhân cao cao tại thượng như thần, bạch quang bao phủ thân thể hắn, thánh khiết đến mức chỉ cần liếc mắt một cái cũng là khinh nhờn nam nhân này...

Bắc Quân bất chợt xuất hiện trước mặt Bạch Trạch, trường kiếm trong tay chém xuống, giống như chém đứt cả không trung...

Mọi người vô cùng khẩn trương, ngưng thở nhìn chằm chằm hai người chiến đấu trên không trung.

Oanh!

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, lực lượng cường đại từ thân kiếm tản ra tạo nên sóng to gió lớn.

'Phịch' một tiếng, Bạch Trạch lui về phía sau hai bước, khóe môi trào ra tia máu.

"Ân?" Bắc Quân khẽ cau mày, lạnh lùng nói, "Không ngờ ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, chẳng qua, một chiêu này vẫn làm ngươi bị thương không nhẹ, Bạch Trạch, ngươi không phải đối thủ của ta!"

Bạch Trạch ngẩng đầu, sợi tóc trắng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt kiên định.

Hắn chậm rãi đứng lên, chắn trước mặt mọi người, bạch y tung bay trong gió, tuấn mỹ cường đại như thần.

"Cho dù không đánh lại ngươi, ta cũng sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng! Chỉ cần ta còn có thể đứng lên thì tuyệt đối không để ngươi xúc phạm tới những người bên cạnh nàng!"

"Ha ha!"

Bắc Quân cười điên cuồng, lực lượng màu đen tản ra, dần dần biến thành một trận cuồng phong mãnh liệt chấn động lòng người.

"Bạch Trạch, mặc kệ ngươi làm gì cho nàng, nàng đều thuộc về một nam nhân khác! Sẽ không bởi vì những chuyện ngươi làm mà yêu ngươi! Cho nên, ta sẽ không ngu ngốc giống ngươi, yêu nàng, ta sẽ giam cầm nàng bên cạnh mình, khiến nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta!"

Ánh mắt Bắc Quân dần trở nên điên cuồng, dưới mặt nạ, dung nhan lạnh băng nở nụ cười dữ tợn, nhìn chằm chằm Bạch Trạch.

Bạch Trạch nở nụ cười.

Nụ cười kia không cao ngạo lạnh nhạt như lúc đầu mà mang vẻ nhu hòa.

"Bắc Quân, mặc kệ vì nàng trả giá bao nhiêu, ta cũng cam tâm tình nguyện, đây là quyết định của ta sau khi khế ước với nàng, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không đổi ý!"

Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!

Thanh âm nữ tử lúc lập khế ước vẫn quanh quẩn bên tai làm hắn cả đời khó quên, vì tám chữ này, dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh hắn cũng không oán không hối.

"Bắc Quân, ta đã từng nói với nàng, hạnh phúc của nàng là hắn cho, nhưng ta lại có thể thay nàng bảo hộ phần hạnh phúc này... Cả đời ngươi cũng không thể hiểu được tình cảm giữa chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net