1065 - 1069

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1065: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (2)

Bạch Trạch chậm rãi đi về phía Bắc Quân, bạch y bay múa trong gió.

Ngay vào thời khắc này, mặt đất xảy ra biến hóa vi diệu...

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Đá từ trên mặt đất bay lên không trung, nháy mắt đã tạo nên một bức tường đá thật dày tản ra bạch quang, tương xứng với vầng sáng quanh người nam nhân....

"Cảnh Nhi, Tử Thược, các ngươi lập tức theo Viêm Tẫn rời khỏi đây! Ta có thể ngăn cản hắn nửa khắc, nếu chậm trễ, ta cũng không có cách nào cản được hắn..."

Tử Thiên Cảnh khẽ run lên, kiếp trước hắn còn nhỏ không hiểu chuyện lắm, cho nên cũng không rõ tình cảm Bạch Trạch dành cho Mộ Như Nguyệt.

Đến bây giờ hắn mới biết Bạch Trạch si tình với mẫu thân tới mức nào.

Có lẽ tình cảm của hắn đối với mẫu thân không hề thua kém phụ thân...

"Bạch Trạch thúc, ta..."

"Đi mau!!!"

Sắc mặt Bạch Trạch lạnh lùng, trầm giọng nói: "Bắc Quân bây giờ đã cường đại đến mức các ngươi không thể đối kháng được, lập tức rời khỏi nơi này, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, Nguyệt Nhi... nhất định sẽ rất thương tâm."

"Nhưng mà, Bạch Trạch thúc, mẫu thân cũng rất quan tâm ngươi, ngươi dùng tính mạng bảo hộ chúng ta, nàng cũng sẽ thương tâm..."

Thân thể Bạch Trạch chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định.

"Như vậy là đủ rồi, Cảnh Nhi, nói với nương ngươi, đời này có thể gặp được nàng, ta không hối hận! Từ lần đầu tiên gặp nhau, vận mệnh đã định ta và nàng cả đời dây dưa không ngừng..."

Đúng vậy, như vậy là đủ rồi.

Giống như lúc trước hắn bất chấp tất cả chui vào cái bẫy của Tử Phượng để cứu Cảnh Nhi, hiện tại, hắn cũng có thể vì con trai nàng mà trả giá cả tính mệnh!

"Chúng ta đi!"

Viêm Tẫn túm chặt tay Tử Thiên Cảnh, muốn mang hắn rời khỏi nơi này.

Nhưng Tử Thiên Cảnh lại hung hăng hất tay hắn ra: "Không, ta không thể đi! Ta tuyệt đối không thể bỏ lại một mình hắn!"

"Tử Thiên Cảnh!!!"

Viêm Tẫn đè chặt bả vai Tử Thiên Cảnh, phẫn nộ quát: "Ngươi cho rằng ta muốn bỏ lại bằng hữu mà đi? Hiện tại điều quan trọng nhất chính là tính mạng của các ngươi, ngươi sẽ trở thành uy hiếp của mẫu thân ngươi! Nếu ngươi chết hoặc bị Bắc Quân bắt, mẫu thân ngươi phải làm sao?"

Nói đến câu cuối cùng, thanh âm Viêm Tẫn hơi run run.

Giờ khắc này, Tử Thiên Cảnh rõ ràng cảm nhận được hai tay Viêm Tẫn run rẩy kịch liệt...

Bỏ lại bằng hữu mà đi, làm sao hắn không thống khổ? Nhưng Bạch Trạch cam tâm tình nguyện dùng tính mạng để bảo hộ Tử Thiên Cảnh, vậy hắn cũng sẽ bất chấp tất cả bảo hộ Tử Thiên Cảnh...

Thân thể Tử Thiên Cảnh run lên, bờ môi trắng bệch run run, chăm chú nhìn thân ảnh quyết tuyệt phía trước, nước mắt bất giác trượt xuống....

"Đi mau!"

Viêm Tẫn vẫn giữ chặt tay Tử Thiên Cảnh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại...

"Thược Nhi, chúng ta cũng đi thôi!"

Vân Di Thiên Tôn vươn tay kéo Tử Thược vào lòng, ánh mắt khâm phục nhìn nam nhân đứng trong cuồng phong, thân thể chợt lóe đuổi theo Viêm Tẫn...

"Chúng ta làm sao bây giờ, cũng đi sao?"

Những người khác nhìn nhau, không biết nên làm gì.

Nhưng đã không còn thời gian cho bọn họ do dự nữa...

Oanh một tiếng, Bắc Quân đánh một quyền vào bức tường đá, nháy mắt đã phá ra một lỗ hổng, rồi sau đó, bức tường bỗng sập đổ, bụi đất mù mịt...

___________________________________________________

CHƯƠNG 1066: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (3)

"Bạch Trạch, ngươi quá coi thường ta rồi, ngươi cho rằng một bức tường đá là có thể ngăn được ta sao? Ha ha ha! So với ta, thực lực của ngươi còn kém xa!"

Bắc Quân hận nghiến răng nghiến lợi, mấy tháng trước, nếu không phải Bạch Trạch ngăn cản hắn, Mộ Như Nguyệt căn bản không thể trở về Trung Hoa, cũng không thể gặp lại Dạ Vô Trần.

Tất cả đều là nam nhân này hại, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nam nhân này!

Oanh!

Toàn thân Bạch Trạch tản ra khí thế mãnh liệt, muốn tạo lại bức tường đá, nhưng Bắc Quân sẽ không cho hắn cơ hội, vô số cuồng phong nhằm về phía Bạch Trạch...

Tử Thiên Cảnh vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, tim hắn như ngừng đập, thần sắc bi thống tuyệt vọng.

"Bạch Trạch thúc!!!"

Hắn cố sức giãy giụa khỏi tay Viêm Tẫn, nhưng cuối cùng mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất, ánh mắt bi thương nhìn Bạch Trạch dưới đao quang kiếm ảnh...

Không!

Không cần!

Trong lòng Tử Thiên Cảnh gào thét, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kì thanh âm nào, gương mặt tuấn mỹ nước mắt giàn giụa...

Trong lúc mọi người ở đây trơ mắt nhìn Bạch Trạch sắp mất mạng dưới đao quang kiếm ảnh, trong hậu viện cách đó không xa đột nhiên truyền ra hơi thở cường đại mà lạnh lẽo...

Một vầng sáng khuếch tán rộng khắp không trung, làm đao kiếm cuồng phong nhằm về phía Bạch Trạch nháy mắt tan biến, tựa như chưa từng xuất hiện...

Mọi người ngây ngốc, quay đầu, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm cửa viện...

Một thân ảnh màu tím chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tà khí nghiêm nghị, tôn quý cường đại, theo từng bước chân của hắn là những đóa hoa mạn đà la nở rộ...

Giờ khắc này, mọi người không thể dời mắt khỏi thân ảnh kia...

So với lúc trước, khí thế của nam nhân này rõ ràng tăng lên rất nhiều, giống như thần tu la địa ngục, một ánh mắt là có thể lấy mạng kẻ địch...

"Phụ thân!" Tử Thiên Cảnh sửng sốt, đồng thời mừng như điên, "Ngươi xuất quan rồi?"

Dạ Vô Trần không trả lời hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bắc Quân, khóe môi hơi cong lên.

"Dạ Vô Trần, ngươi cứu Bạch Trạch?" ánh mắt Bắc Quân trầm xuống, lạnh lùng nói, "Đừng quên, từ kiếp trước hắn đã ái mộ Nguyệt Tôn, vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, hoàn toàn có thể xem hắn là tình địch của ngươi, ngươi còn cứu hắn?"

Dạ Vô Trần nhếch môi, ánh mắt tà khí nghiêm nghị: "Ta chỉ biết một điều, không muốn nàng thương tâm... cho nên, hắn... không thể chết được!"

"Ha ha!" Bắc Quân cười điên cuồng, đè nén hận ý ngập trời trong lòng, lạnh giọng nói, "Dạ Vô Trần, trên đời này lại có nam nhân ngốc như ngươi, thế nhưng cứu tình địch của mình!"

"Bắc Quân", Dạ Vô Trần khoanh tay đứng giữa không trung, đôi mắt tím âm hàn nhìn chằm chằm Bắc Quân, nụ cười trên môi càng thêm tà mị, "Ngươi chưa từng nghe câu nói 'Nam nhân không có tự tin mới đi để ý những người khác bên cạnh thê tử', đáng tiếc, ta rất tự tin vào bản thân, mặc kệ bên cạnh nàng có bao nhiêu nam nhân ưu tú, người trong tim nàng chỉ có một mình ta... vậy thì, tại sao ta phải để ý đến sự tồn tại của Bạch Trạch?"

_______________________________________________

CHƯƠNG 1067: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (4)

"Huống chi..." Dạ Vô Trần ngừng một chút, nói tiếp, "Ta rất tin tưởng nàng, nàng sẽ không ruồng bỏ tình cảm của chúng ta mà yêu nam nhân khác, cho nên, nếu tin tưởng nàng, ta cũng nguyện ý tin tưởng những người bên cạnh nàng..."

Thân thể Bắc Quân cứng đờ, chính vì sự tín nhiệm này mà nàng lựa chọn hắn?

Chỉ cần nghĩ đến hình bóng quen thuộc kia, trái tim Bắc Quân lại đau xót, không cam lòng, phẫn nộ làm hai mắt hắn đỏ bừng.

"Dạ Vô Trần, chỉ cần giết ngươi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thuộc về ta!"

Cuồng phong nổi lên, Bắc Quân vừa cất bước đã đi xa mấy mét, vài bước đã đến trước mặt Dạ Vô Trần.

"Phụ thân!"

Tử Thiên Cảnh khẩn trương nhìn hai người đối đầu nhau trên không trung, trong mắt tràn ngập lo lắng...

Hai cường giả bán thần quyết đấu hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Có điều, cuộc chiến này bọn họ không cách nào xen vào, cho nên, mọi người chỉ đứng một bên quan sát...

Oanh!

Bắc Quân vung tay tạo nên một trận cuồng phong đánh về phía Dạ Vô Trần, không khí xung quanh như ngưng tụ lại...

Dạ Vô Trần thong thả giơ tay lên, dùng một chưởng ngăn chặn công kích của đối phương, một trận cuồng phong khác nháy mắt lại nổi lên, bao quanh thân thể hai người...

Cường giả bán thần cường đại thế nào? Cho dù cường giả vô thượng cũng không thể hô hấp dưới uy áp này, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu quan sát trận chiến trên không trung...

Nhưng mà, tốc độ của hai người kia quá nhanh khiến người ta hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn thấy hai tia sáng một đen một tím va chạm nhau, thỉnh thoảng có ánh lửa tóe ra....

Trong sân, chỉ có Mộ Dung Thanh Sơ không quan sát trận đấu này, hắn nhìn về một hướng cách đó không xa, ánh mắt dần trầm xuống...

"Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."

Tử Thược đang đứng bên cạnh Mộ Dung Thanh Sơ, nghe hắn lẩm bẩm như vậy, nàng hơi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Lời này của hắn có ý gì?

Chẳng lẽ, còn có nhân vật cường đại hơn Bắc Quân?

Trong lòng Tử Thược căng thẳng, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ bọn họ gặp nguy rồi...

-------------------------

Lúc này, Bắc Ma Cung bị một luồng sáng đen bao quanh, một nam nhân đứng bên cạnh ma đàm, thời điểm trong ma đàm xuất hiện bọt khí, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Thời gian sắp đến, lúc đó, nàng sẽ không thể trốn thoát, không chỉ có nàng, còn có người thân của nàng đều nhất định phải chết! Đáng tiếc, thần giới có quy định, thần không thể ra tay với người phàm, nếu không ta cũng sẽ không hao tốn tâm huyết lợi dụng tên Bắc Quân ngu xuẩn kia!"

Nếu Dạ Tư Hoàng ở đây, nhất định có thể nhận ra nam nhân trung niên này đến từ Thần giới. Người trong Thần giới không phải ai vừa sinh ra cũng là thần, bọn họ cũng phải bắt đầu đột phá từ cấp bậc thấp nhất...

Có điều, nguyên khí ở Thần giới nồng đậm cho nên rất nhiều người có thể nhanh chóng đột phá thành thần!

"Ngươi cho rằng ngàn năm trước đưa nàng đến nơi này là có thể đảm bảo sự an toàn của nàng sao? Chủ nhân phái ta đến đây, mà ta phải mất nhiều năm mới xác định được thân phận của nàng..."

_________________________________________________

CHƯƠNG 1068: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (5)

Bá!

Bá bá bá!

Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy thân ảnh màu đen từ trong ma đàm nhảy ra, toàn thân giống như dính mực, nhìn không ra bộ dạng vốn có...

"Ha ha ha!"

Nam nhân trung niên cười điên cuồng: "Giết đi, các ngươi giết sạch tất cả người trên đại lục này đi! Cho bọn họ chôn cùng nàng! Dù sao người ra tay không phải là ta, bên thần giới cũng sẽ không ai biết những chuyện ta làm..."

Ở thần giới có quy định, người của thần giới không thể tùy tiện ra tay với người thường, càng không thể để lộ thân phận của mình trước mặt họ, nếu không sẽ bị các thế lực thần giới liên hợp tru sát.

Chính vì vậy mới đảm bảo nơi này không bị người thần giới hủy diệt...

Nhìn những thân ảnh từ trong ma đàm nhảy ra, nam nhân cười càng thêm điên cuồng: "Phỏng chừng vĩnh viễn không ai biết, cánh cửa Ma giới lại ở trong Bắc Ma cung, tuy đây chỉ là ma sơ cấp nhất nhưng cũng đủ để tru sát cả đại lục này..."

Giờ khắc này, đám người Tử Thiên Cảnh còn chưa biết nguy cơ sắp đến, đang khẩn trương nhìn chằm chằm hai người đối chiến trên không trung...

"Tới..."

Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Mộ Dung Thanh Sơ: "Tai ương diệt thế, rốt cuộc đã đến!"

Ngoài đôi phu thê này ra, sợ là không ai có thể ngăn cản được.

Mộ Dung Thanh Sơ liễm mắt, hiện lên tia lo lắng, không biết khi nào nàng mới trở về...

"Tai ương diệt thế?"

Tử Thược sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên cảm nhận được vô số khí thế lạnh lẽo khuếch tán, toàn thân nàng chấn động, vội vàng quay đầu nhìn về phía xa....

Mấy thân ảnh màu đen lọt vào tầm mắt nàng làm con ngươi nàng co rụt lại.

"Này... đây là..."

"Bán thần, trời ạ, toàn bộ đều là bán thần!"

"Không đúng, các ngươi xem, những người đi đằng trước hình như thực lực còn cao hơn nữa, cao hơn bán thần... Làm sao có thể? Không chỉ Đông Đảo mà Trung Châu mấy vạn năm qua cũng chưa từng có thần xuất hiện!"

Võ thần!

Đó là tồn tại cường đại cỡ nào?

Nghe nói thời viễn cổ, có võ thần tồn tại ở thế giới này, nhưng sau đó trải qua một trận đại chiến ma thần kéo dài rất lâu, từ đó về sau, bất luận là ma hay thần đều hoàn toàn biến mất...

Hiện tại, sao có thể xuất hiện nhiều cường giả võ thần như vậy?

Phanh!

Dạ Vô Trần ngăn chặn công kích của Bắc Quân, lui về phía sau vài bước, sau khi nhìn thấy mấy thân ảnh màu đen trải khắp bầu trời phía xa, dung nhan tuấn mỹ trở nên âm trầm.

Chỉ một Bắc Quân, muốn giết cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều bán thần như vậy...

Hắn than nhẹ một tiếng, nở nụ cười nhạt tà mị: "Xem ra lần này có chút phiền toái."

"Phụ thân!"

"Đường ca!"

Tử Thiên Cảnh nhịn không được hô lên, ánh mắt lo lắng.

Ý cười trên môi Dạ Vô Trần chậm rãi biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm đám hắc y đang đến. Không đợi hắn kịp nói gì, Bắc Quân đã cười phá lên.

"Ha ha, xem ra hắn đã thành công, Dạ Vô Trần, cho dù thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh nhưng hôm nay nhất định là ngày chết của các ngươi!"

Oanh!

Khí thế cường hãn từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây Dạ Vô Trần...

Đúng lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, thân thể hơi cứng đờ, chậm rãi xoay người lại...

______________________________________________

CHƯƠNG 1069: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (6)

Nơi đó có một thân ảnh bạch y bước nhanh đến, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mắt hắn...

Ánh mắt Dạ Vô Trần trở nên nhu hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, tôn quý mà tà mị, dễ dàng lay động lòng người...

"Ngươi đã trở lại?"

Bạch y dừng lại trên không trung, nữ tử nhẹ nhàng nhấp môi, ánh mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ phía trước, nhẹ giọng nói: "Phải, ta đã trở lại..."

Nàng đã trở lại, may mắn, cuối cùng cũng về kịp...

"Thanh Sơ, Bạch Trạch, Cảnh Nhi, Tử Thược..."

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn những gương mặt quen thuộc, nở nụ cười dịu dàng.

"Xem ra, ta trở về vừa đúng lúc..."

Lúc nói chuyện, nàng đã quay đầu nhìn về phía Bắc Quân.

Đồng thời, mấy thân ảnh đang bay nhanh đến cũng lọt vào tầm mắt nàng...

"Nguyệt Tôn!", ánh mắt Bắc Quân nhu hòa, vươn tay về phía Mộ Như Nguyệt, "Đến chỗ ta, ta sẽ bảo hộ ngươi bình an..."

Mộ Như Nguyệt cười lạnh: "Bắc Quân, ngươi muốn tổn thương người thân và người ta yêu, món nợ này, ta sẽ trả lại cho ngươi!"

Thanh âm nữ tử giống như một bàn tay hung hăng xé rách trái tim Bắc Quân, hắn thất vọng buông tay xuống, đau khổ nói: "Nguyệt Tôn, ngươi thật sự không hiểu tình cảm ta đối với ngươi sao? Cho dù chết, ngươi cũng muốn chết chung với hắn?"

"Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta không chết chung với hắn, cả đời này cũng sẽ không!"

Trong lòng Bắc Quân mừng như điên, nhưng lời nói kế tiếp của nữ tử lại như một chậu nước lạnh xối vào đầu hắn, khiến lòng hắn lần nữa tràn ngập thống khổ.

"Bởi vì, chúng ta tuyệt đối không chết!"

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng kiên định: "Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, chứ không chết cùng nhau!"

Đúng vậy, các nàng tuyệt đối sẽ không chết! Tu luyện đến cảnh giới cuối cùng sẽ có tuổi thọ vĩnh sinh vĩnh thế. Mà nàng, nguyện ý ở bên hắn đời đời kiếp kiếp....

Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm nhu hòa, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ tử, nhịn không được kéo nàng vào lòng, thanh âm tà mị nhu tình: "Nguyệt Nhi, ngươi nói đúng, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi!"

Hai người vong tình trò chuyện hoàn toàn chọc giận Bắc Quân, hắn ngửa đầu hét to một tiếng, thần sắc dữ tợn, nói: "Tất cả lên cho ta, giết Dạ Vô Trần!"

Nhưng chúng ma cũng không nghe theo mệnh lệnh của Bắc Quân, đều tru sát cả Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, đám ma còn lại cũng xông về phía nhóm cường giả vô thượng trong sân Đậu gia, nhất thời máu chảy thành sông, từng người từng người đều ngã trong vũng máu...

"Các ngươi làm gì?"

Thấy những người đó công kích Mộ Như Nguyệt, Bắc Quân sửng sốt, tức giận nói: "Không ai được tổn thương nàng!"

Nhưng mà, bọn họ lại giống như không hề nghe thấy lời hắn, vẫn không ngừng công kích...

"Đan Ngọc, chuyện này là thế nào? Không phải ngươi đã đáp ứng ta sao? Tại sao muốn tổn thương nàng?"

Bắc Quân siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, phẫn nộ ngửa đầu rống lên.

Một lúc lâu sau, trên không trung mới truyền đến tiếng cười cuồng vọng: "Bắc Quân, chỉ có thể trách ngươi quá ngu ngốc, ngươi nghĩ tại sao ta muốn giúp ngươi? Chính là vì nữ nhân này, ta phụng mệnh chủ tử tới lấy mạng nàng, cướp đan thư trong tay nàng!"

Thân thể Bắc Quân cứng đờ, dung nhan anh tuấn sau chiếc mặt nạ thoáng tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, không dám tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net