1070 - 1074

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1070: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (7)

Đan Ngọc... vẫn luôn lợi dụng hắn?

"Tại sao ngươi làm vậy?"

"Rất đơn giản", Đan Ngọc hừ lạnh, "Tuy thực lực ta tương đối mạnh nhưng thần giới có quy định không được động thủ với người thường, cho nên ta chỉ có thể mượn lực lượng của ma giới, mà muốn mở cánh cửa ma giới còn cần ngươi trợ giúp, vì vậy ta bất đắc dĩ mới phải lợi dụng ngươi, yên tâm đi, ngươi giúp Đan gia chúng ta, chủ nhân nhất định sẽ hậu tạ ngươi, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu, còn sợ không tìm được thê tử sao?"

Sắc mặt Bắc Quân càng thêm tái nhợt, ánh mắt hối hận, bi thống. Đột nhiên, hắn quỳ mạnh xuống đất, ôm đầu thống khổ kêu rên.

Cuối cùng, là hắn hại nàng...

"Đan gia?"

Phượng hoàng lửa ngây ngẩn, sau đó toàn thân tràn ngập lửa giận: "Là người Đan gia viễn cổ, không sai, người đứng sau chuyện này nhất định là Đan gia viễn cổ! Bọn họ vì muốn đoạt đan thư mà làm ra chuyện này, ta nhất quyết không để đan thư của chủ nhân rơi vào tay bọn họ!"

"Đan gia viễn cổ?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn phượng hoàng lửa, "Đan gia viễn cổ kia là loại người nào?"

"Cái này..." Phượng hoàng lửa hơi ngẩn ra, "Nói ra tương đối dài, về sau ta từ từ nói cho ngươi biết, hơn nữa, thương thế của ta chính là do Đan gia viễn cổ gây ra!"

Nói đến câu cuối cùng, trong mắt phượng hoàng lửa hiện lên tia hung tàn, thị huyết nhìn chằm chằm vào không trung phía xa...

"Có điều, không biết người này có thân phận gì trong Đan gia."

Thực lực của Đan gia viễn cổ quá cường đại, nếu không có quy định của thần giới, chỉ sợ hiện tại người ra tay chính là người Đan gia rồi....

Lúc đó, chủ nhân nhất định khó thoát khỏi cái chết!

"Nguyệt Nhi, cẩn thận!"

Đột nhiên, một bàn tay kéo nàng vào lòng, đồng thời, một thanh hàn kiếm đâm vào vai trái của nam nhân, máu tươi phun ra như mưa...

"Vô Trần!"

Mộ Như Nguyệt biến sắc, vội vàng lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nhét vào miệng nam nhân, lo lắng hỏi: "Chàng không sao chứ?"

Đan dược hóa thành một dòng nước chảy xuôi khắp cơ thể, làm vết thương trở nên ấm áp.

Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị: "Nếu nàng có thể dùng miệng mớm thuốc cho ta, nói không chừng ta có thể khôi phục nhanh hơn..."

Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt hắn: "Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra vết thương cũng không nặng lắm..."

Có điều, Mộ Như Nguyệt biết, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.

Sắc mặt nàng trầm xuống, trong đầu sàng lọc tất cả các phương pháp nhưng vẫn không biết nên giải quyết tình hình trước mắt thế nào...

Giờ khắc này, khắp đại lục đều rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, người ma giới từ trong ma đàm không ngừng chạy ra, tạo nên một trận phong ba động trời trên đại lục.

Nếu không nhờ có Mộ Dung Thanh Sơ đưa người thân của Mộ Như Nguyệt đi trước, sợ là bọn họ cũng khó có thể thoát được...

Nhìn nữ tử được Dạ Vô Trần bảo hộ trong lòng, Bắc Quân chậm rãi đứng lên, nhắm mắt lại che đi nỗi đau đớn cùng hối hận.

Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng hối hận, hối hận hơn bao giờ hết.

Bởi vì hắn sai một ly đi một dặm, cuối cùng lại hại nữ tử đời này hắn yêu nhất!

Mà nàng, là người hắn không nỡ tổn thương nhất trên đời này....

__________________________________________________

CHƯƠNG 1071: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (8)

"Bạch Trạch!"

Đột nhiên, Bắc Quân mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Trạch: "Đưa cái này cho nàng!"

Bạch Trạch khẽ cau mày: "Không được, quá nguy hiểm! Nếu dùng thứ này, nàng sẽ thành ma... Ta không thể mạo hiểm."

Bắc Quân nở nụ cười, không còn cao ngạo như lúc trước mà cực kì kiên định.

"Không phải ngươi luôn rất tin tưởng nàng sao? Ta cũng tin nàng, nàng là người duy nhất có thể không bị ma tinh ma hóa, coi như đây là sám hối cuối cùng của ta..."

Nhìn ánh mắt tràn ngập đau xót của Bắc Quân, Bạch Trạch trầm ngâm một lúc, nhàn nhạt gật đầu: "Được, ta tạm tin ngươi lần này..."

Hắn giơ tay ra, trong tay bỗng xuất hiện một viên tinh thạch phát sáng mãnh liệt, tựa như chiếu sáng cả thế giới...

"Nguyệt Nhi, nhận lấy!"

Ma tinh nháy mắt bay về phía Mộ Như Nguyệt.

"Hấp thu lực lượng trong ma tinh có lẽ sẽ giúp ngươi nâng cao thực lực..."

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, giơ tay bắt lấy ma tinh, khẽ gật đầu: "Ta, ta hiểu rồi..."

Bắc Quân nhìn Mộ Như Nguyệt nắm chặt ma tinh, ánh mắt lạnh băng dần dần có độ ấm....

"Bắc Quân, ngươi phản bội ta!"

Đan Ngọc phẫn nộ rống lên, chấn động cả một vùng.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không hiện thân...

"Đan Ngọc, là ngươi lừa ta trước! Ngươi không nên tổn thương nàng, nàng là người cả đời này ta không muốn tổn thương nhất..."

Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không làm phản!

"Bắc Quân, ngươi đã nhập ma, tại sao còn thâm tình với nàng như vậy? Điều ngươi nên làm là cường hào thủ đoạt mà thôi!"

"Ha ha!"

Bắc Quân cười phá lên, tiếng cười tràn ngập bi thương.

"Ta quả thật có thể bất chấp tất cả để có được nàng, nhưng không có nghĩa ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết! Ta tuyệt đối không làm được! Ta có thể giết rất nhiều người mà không hề nhíu mày, duy nhất đối với nàng, ta vĩnh viễn không hạ thủ được, bởi vì rất nhiều năm trước, nàng đã đi vào lòng ta, cho dù là ma khí cũng không thay đổi được địa vị của nàng trong lòng ta..."

Nhưng mà, hắn lại vì tình yêu này, làm sai quá nhiều chuyện...

Nhưng chuyện làm hắn hối hận chính là bị Đan Ngọc lừa gạt, hại nữ nhân mình yêu nhất...

"Bắc Quân, ngươi sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay, chờ đó, ta sẽ tìm ngươi tính sổ!" Đan Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, hắn thật không ngờ Bắc Quân sẽ giao ma tinh ra, còn bảo người khác hấp thu ma tinh..."

Sớm biết như vậy, lúc trước không nên dùng ma tinh giúp hắn tăng thực lực!

Oanh!

Vô số tia sáng đen mạnh mẽ bắn ra từ trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt làm cả người nàng bị bao phủ trong cuồng phong màu đen...

Lúc này, Mộ Như Nguyệt như lọt vào một thế giới hắc ám không hề có ánh sáng, mà xung quanh có vô số lực lượng tiến vào thân thể nàng, cường đại đến mức cơ thể nàng như muốn nổ tung...

Loại cảm giác này khiến toàn thân nàng run rẩy không ngừng, phảng phất như chỉ nháy mắt sẽ tan thành mây khói...

Không biết đã trôi qua bao lâu, toàn thân Mộ Như Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, một cỗ lực lượng bá đạo muốn chiếm cứ linh hồn nàng...

Một khi linh hồn bị chiếm, từ nay về sau nàng sẽ trở thành ma đầu lục thân không nhận, chỉ biết giết chóc!

_______________________________________________

CHƯƠNG 1072: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (9)

Cho nên, bất luận thế nào nàng cũng phải tiếp tục kiên trì...

Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác mệt mỏi ập đến làm nàng mơ màng muốn ngủ. Lúc Mộ Như Nguyệt thật sự không chống đỡ nổi nữa, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nàng...

"Nguyệt Nhi, nếu một người không thể kiên trì, vậy để phu thê chúng ta cùng nhau đối mặt, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để nàng một mình đối mặt với khó khăn nguy hiểm."

Thanh âm nam nhân nhẹ nhàng nỉ non bên tai Mộ Như Nguyệt, rồi sau đó, nàng đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam nhân...

"Vô Trần..."

"Nguyệt Nhi, ta vẫn luôn ở đây."

Đúng vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng...

"Mẫu thân, còn có ta."

Một thanh âm non nớt từ phía sau vang lên, Mộ Như Nguyệt khẽ quay đầu nhìn về phía Dạ Tư Hoàng phấn điêu ngọc trác.

"Hoàng Nhi, sao ngươi lại ra đây?"

Dạ Tư Hoàng tươi cười sáng lạn: "Có kẻ xấu muốn chiếm đoạt linh hồn mẫu thân cho nên ta tới giúp mẫu thân. Cha, nương, các ngươi mau uống máu của ta, mượn ma tinh đột phá thực lực..."

Dứt lời, Dạ Tư Hoàng lấy chủy thủ cắt vào tay mình.

Không đợi hai người kịp hồi phục tinh thần, máu từ cổ tay hắn đã hóa thành huyết châu tiến vào miệng hai người...

Oanh!

Lực lượng cường hãn trong cơ thể hai người bộc phát, Mộ Như Nguyệt trực tiếp đột phá bán thần, nhưng cỗ lực lượng kia vẫn không có dấu hiệu ngừng lại mà còn tăng lên nhanh chóng...

"Này... đây là chuyện gì?"

Mọi người đứng bên ngoài chỉ cảm nhận được mặt đất rung chuyển, sau đó nhìn thấy tia sáng màu vàng thoáng hiện, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp Đông Đảo...

Ánh sáng kia làm người ta sinh ra cảm giác sùng bái, không thể dời mắt...

"Thần!"

"Trời ạ, là thần giai, bọn họ thế nhưng đột phá tới thần giai rồi!"

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng phía trước...

Luồng sáng màu đen dần tản đi lộ ra một đôi nam nữ ngồi ôm nhau, bên cạnh là một nam hài phấn điêu ngọc trác như tiên đồng.

Tóc bạc mắt đỏ, như tiên như ma, cộng thêm khuôn mặt non nớt đáng yêu, quả thật làm người ta yêu thương không ngớt...

"Tiểu Hoàng Nhi?"

Tử Thiên Cảnh ngây ngẩn, sao Tiểu Hoàng Nhi lại biến thành bộ dạng này?

"Ta vốn dĩ không muốn xuất hiện."

Dạ Tư Hoàng nở nụ cười sáng lạn, lại lộ ra hơi thở âm hàn: "Nhưng lại có một số người cứ một hai bức ta! Một khi đã như vậy, ta cũng chỉ còn cách hiện thân..."

Oanh!

Dạ Tư Hoàng khoanh tay mà đứng, quanh thân cuồng phong nổi lên, cả bầu trời ảm đạm thất sắc tựa như giăng đầy mây đen...

Rống!

Một tiếng rồng rống từ trên trời truyền ra, sau đó một bóng dáng to lớn màu đen từ trong không trung bay vút đến, bỗng chốc xuất hiện trước mắt mọi người.

Đó là một hắc long to lớn, ánh mắt vô cùng hung tàn, không hề có nhân tính, khí thế bễ nghễ thiên hạ, tựa như trong đôi mắt đen kia, tất cả mọi người chỉ giống như con kiến...

Càng làm người ta khiếp sợ hơn chính là nam hài đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt...

Nam hài này rốt cuộc là ai? Vì sao có thể triệu hồi một hắc long cường đại như thế...

_______________________________________________

CHƯƠNG 1073: DẠ VÔ TRẦN QUYẾT CHIẾN BẮC QUÂN (10)

Trên không trung, một bóng người rơi xuống, trong mắt hắn là sự chấn động tột độ, toàn thân run rẩy, nói: "Tóc bạc mắt đỏ, cưỡi ma long... ngươi... ngươi là ma thần?"

Ma thần, nhân vật đã từng khiến vô số cường giả của thần giới phải khiếp sợ, sau đó nghe nói hắn tới đại lục này, hiện tại xem ra là thật...

Trong lòng Đan Ngọc run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Thực lực của ma thần nhìn có vẻ không quá mạnh, kém xa nhân vật khủng bố trong truyền thuyết, nhưng mà ma long kia là hàng thật giá thật...

Tiêu rồi, sao hắn lại chọc phải tai họa này? Ma thần không phải là nhân vật mà Đan gia có thể trêu vào...

"Người Đan gia?" Dạ Tư Hoàng nhếch môi, cười lạnh nói: "Mặc kệ ngươi và mẫu thân có ân oán gì, bất kì ai muốn tổn thương nàng, Tiểu Hoàng Nhi đều không bỏ qua, ma long, giết nam nhân này cho ta! Ta không muốn nhìn thấy sự tồn tại của hắn ở thần giới!"

Thần giới?

Nghe thấy hai chữ này, mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dạ Tư Hoàng.

Nếu vừa rồi bọn họ không nghe lầm, tiểu nam hài này đã nói hai chữ 'thần giới'?

"Không!"

Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, toàn thân Đan Ngọc run rẩy, còn không kịp cầu xin tha thứ, ma long đã phun ra một một ngọn lửa màu đen bao trùm thân thể Đan Ngọc...

Đáy lòng Dạ Tư Hoàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tính theo thực lực, Đan Ngọc chỉ là nhân vật ở tầng chót Đan gia, hiện tại thực lực của hắn còn chưa khôi phục được ba phần, ma long cũng vì thế nên chỉ có một nửa lực lượng.

Nếu hôm nay người tới là đám lão quái vật của Đan gia, sợ là bọn họ lành ít dữ nhiều...

Đột nhiên, Đan Ngọc dùng hết toàn bộ sức lực còn lại, ngưng tụ trong lòng bàn tay, tiếng cười và tiếng thét chói tai vang khắp không trung...

"Nữ nhân, ngươi đi chết đi!"

Khí thế trên người hắn bắt đầu khởi động, chuẩn bị đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, một bóng người từ bên cạnh đánh tới, hung hăng bắt lấy tay Đan Ngọc, không hề bận tâm đến độ nóng của ngọn lửa...

Đan Ngọc chấn động, khàn giọng quát: "Bắc Quân, ngươi muốn làm gì?"

Ánh mắt Bắc Quân cuồng ngạo, thần sắc lạnh lẽo, nói: "Ta nói rồi, nàng là ngươi cả đời này ta không muốn tổn thương nhất, ngươi giết người khác cũng không sao, lại cố tình muốn giết nàng, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được, Đan Ngọc, nếu ngươi đã lừa ta, vậy chúng ta liền đồng vu quy tận dưới ngọn lửa này đi! Ha ha ha!"

Tiếng cười cuồng ngạo vang khắp không trung, rơi vào tai mọi người.

Hắn có thể tàn nhẫn độc ác, có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng chỉ duy nhất đối với nàng là hắn vĩnh viễn không thể nhẫn tâm hạ thủ, càng không muốn nhìn thấy nàng chết trong tay người khác...

Thần sắc Đan Ngọc dữ tợn, nhưng cũng không thể làm gì được.

Cuối cùng, Bắc Quân nhìn thoáng qua Mộ Như Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch: "Nguyệt Tôn, nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ đoạt lấy ngươi từ tay hắn, còn kiếp này, ta tạm thời buông tha cho các ngươi..."

Trong nháy mắt, hai người đã biến thành tro tàn trong ngọn lửa đen, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện...

"Mẫu thân, ma long không thể ở đây lâu được, những người khác vẫn cần các ngươi giải quyết." Dạ Tư Hoàng chớp chớp mắt, khuôn mặt đáng yêu nhìn Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.

____________________________________________

CHƯƠNG 1074: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (1)

Trong bóng đêm trầm tĩnh, bạch y và tử y sóng vai đứng bên nhau, tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không thể dời mắt...

Mọi người nhìn hai người kề vai chiến đấu, trong lòng vô cùng chấn động, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...

Đáy mắt Mộ Dung Thanh Sơ xẹt qua một tia phức tạp, không ngờ tai ương diệt thế cứ trôi qua như vậy, đại lục rốt cuộc cũng có thể khôi phục bình tĩnh...

"Nương!"

Thân thể Tử Thiên Cảnh chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười lười biếng: "Ngươi đã trở lại?"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh trăng bao phủ một tầng sáng nhạt.

"Phải, ta đã trở về, có điều, chờ ta giải quyết xong đám người này rồi nói..."

Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, nâng mắt nhìn về phía đám ma nhân điên cuồng, khóe môi khẽ cong lên.

Cấp bậc của trận chiến này không phải những người khác có thể nhúng tay vào.

Trên người nữ tử bùng lên một ngọn lửa màu đỏ mãnh liệt bắn về phía đám ma nhân liều chết xông đến, nháy mắt đã thiêu bọn hắn thành tro bụi....

"Trận nguy nan này cuối cùng cũng qua."

Tử Thược thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại đứng dưới ánh trăng.

"Trải qua trận chiến này, thanh danh của Nguyệt Nhi và đường huynh nhất định là không ai không biết!"

Thần giai, đó là tồn tại cường đại cỡ nào? Bọn họ xuất hiện, nhất định sẽ tạo nên một trận sóng to gió lớn trên đại lục này...

Nhưng trong lòng Tử Thược càng cảm thấy tự hào.

Đơn giản là vì hai người kia, một người là đường huynh của nàng, một người là bằng hữu tốt nhất của nàng...

Lần này có không ít cường giả vô thượng đến đây, nhưng lúc này mọi người lộ ra vẻ mặt khát khao, không nỡ dời mắt khỏi hai người kia...

Bởi vì hai người này đột phá thành thần đánh bại đám ma nhân, đại lục vốn bị ô nhiễm trong mấy ngày qua, hiện tại đã khôi phục yên tĩnh và an bình như trước.

Nhưng ma  nhân xuất hiện đã gây ra vô số thương vong cho đại lục, may mắn là những người thân của nàng không có thương vong gì...

"Cảm ơn."

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Sơ, dung nhan tuyệt mỹ khẽ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nam nhân tuấn mỹ, thanh âm trong trẻo như bầu trời đêm vang lên.

Mộ Dung Thanh Sơ hơi ngẩn ra, rồi bỗng nở nụ cười.

Nụ cười của hắn không còn thanh lãnh như trước nữa mà ấm áp như gió xuân...

"Đây là ta nợ ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta."

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía phượng hoàng lửa, ánh mắt nặng nề: "Hỏa phượng, ngươi theo ta qua đây một lát."

Thân thể Phượng hoàng lửa chấn động, hơi cúi đầu đáp: "Vâng, chủ nhân."

Nàng biết, sau khi mình nhận ra đan gia, chủ nhân nhất định sẽ hỏi tin tức Đan gia viễn cổ này...

Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh, gió nhẹ thổi làn tóc nữ tử khẽ bay lên.

Nàng cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn phượng hoàng lửa, sự an tĩnh này làm phượng hoàng lửa cảm thấy bất an...

"Chủ nhân."

Cuối cùng nàng không nhịn được mở miệng trước: "Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết..."

"Ta muốn biết tất cả mọi chuyện!"

Phượng hoàng lửa ngẩng đầu lên, ngóng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, hơi rũ mắt nói: "Chủ nhân, ta cũng không phải người ở đại lục này, ta đến từ Thần giới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net