1075 - 1079

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1075: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (2)

Thần giới?

Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trên đời này thật sự có thần giới như trong truyền thuyết sao?

"Rất nhiều năm trước, loài người trên đại lục này vẫn khá đông đúc, nhưng sau khi trải qua một trận đại chiến ma thần đã làm đại lục chia năm xẻ bảy, võ giả thần giai đều bị nhốt trên cái đại lục kia, nơi đó được gọi là đại lục thần!"

"Đại lục thần là tồn tại chí cao vô thượng trên thế giới này, thời viễn cổ, nguyên khí trên đại lục cực kì nồng đậm, cơ bản không hề có phế vật, người có thiên phú kém cỏi nhất thì đến 20 tuổi cũng có thể đột phá thành thần! Sau đó, đại lục thần hút hết nguyên khí của nơi này đi cho nên đại lục của các ngươi bây giờ mới không có võ giả thần giai xuất hiện..."

"Mà đại lục thần trước nay có quy định, võ giả thần giai không được ra tay với người thường, nếu không sẽ bị các thế lực lớn đuổi giết, càng không thể quấy rầy sự yên tĩnh của người khác, cho nên mới người ở đây mới cho rằng trên đời này không có thần xuất hiện..."

Lúc nói chuyện, phượng hoàng lửa vẫn luôn quan sát biểu tình của Mộ Như Nguyệt.

Có điều, lúc này vẻ mặt nữ tử rất thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhất thời làm phượng hoàng lửa thấp thỏm, cẩn thận dè dặt nói: "Chủ nhân, ta đến từ đại lục thần kia, đi theo chủ nhân trước chinh chiến tứ phương, nhưng sau này bị kẻ địch của hắn hãm hại, thực lực sa sút đến nông nỗi này, thay hắn bảo hộ luyện ngục, cho đến khi gặp ngươi..."

"Luyện ngục và chủ nhân trước của ngươi có quan hệ gì?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đạm mạc hỏi.

Nghe vậy, phượng hoàng lửa kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: "Mười tám tầng luyện ngục chính là do chủ nhân sáng tạo ra dựa theo kiến trúc của địa ngục, bởi vì loài người không thể tiến vào địa ngục, hắn vì muốn con người có thể biết được địa ngục trông thế nào nên mới tạo ra 18 tầng luyện ngục..."

Ngực Mộ Như Nguyệt cứng lại.

Dựa vào thực lực bản thân tạo ra 18 tầng luyện ngục?

Chủ nhân trước của nàng rốt cuộc cường đại cỡ nào?

"Vậy hiện tại hắn ở đâu?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.

Với thực lực của hắn, ở thần giới ít nhất cũng là một nhân vật tầm cỡ...

"Chủ nhân hắn..." phượng hoàng lửa rũ mắt, cười khổ nói, "Chủ nhân đã chết!"

Phượng hoàng lửa vẫn luôn không muốn tin tưởng chuyện này, từ ngày chủ nhân mất tích, nàng luôn tự nhủ hắn còn sống ở đâu đó trên cõi đời này, nhưng mà hiện tại nàng lại hiểu rõ, năm đó chủ nhân bị trọng thương, đã chết rồi...

"Xin lỗi." Mộ Như Nguyệt áy náy nói, "Ta không nên hỏi vấn đề này."

Phượng hoàng lửa cười chua xót, ngây ngốc nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, không biết vì sao nàng có thể thấy được vài phần bóng dáng chủ nhân trước trên người nàng ấy...

"Chủ nhân, chuyện trước kia đều đã qua rồi, hiện tại nếu ta đã khế ước với ngươi thì tất nhiên sẽ bảo hộ an toàn cho ngươi, nếu ngươi muốn đến thần giới thì bất luận thế nào cũng không được lộ ra tung tích đan thư, chủ nhân trước của ta cũng là vì đan thư mà bị những người đó đuổi giết, cuối cùng..."

Phượng hoàng lửa bi thống nhắm mắt lại, toàn thân bùng lên một ngọn lửa mang theo hơi thở bi thương.

"Đan thư..."

Đột nhiên, trong lòng Mộ Như Nguyệt chợt nghĩ đến, lúc trước nàng không thể khế ước với đan thư có phải vì thực lực chưa đủ mạnh hay không? Bây giờ đã đột phá thần giai rồi, nói không chừng có thể khế ước với đan thư...

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt giơ tay lên, đan thư lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

_______________________________________

CHƯƠNG 1076: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (3)

Nàng nhỏ một giọt máu tươi từ đầu ngón tay vào đan thư, trong đan thư liền xuất hiện luồng sáng chói lóa, chiếu khắp không trung...

Mộ Như Nguyệt cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, sau đó vô số hình ảnh chợt lóe lên, lấp đầy toàn bộ đầu óc nàng...

Cảm giác đau đớn khiến sắc mặt Mộ Như Nguyệt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, nàng nắm chặt nắm đấm cố gắng chịu đựng...

Cùng lúc này, một tiếng phượng kêu chấn động trời đất làm cả mặt đất rung động vái cái.

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, xuyên qua luồng sáng nhìn về phía thân ảnh đỏ như máu phía trước, con ngươi co rụt lại...

Trước mắt nàng, thân thể phượng hoàng lửa dần dần thu nhỏ lại, mơ hồ biến thành một bóng người.

Ánh sáng tan biến, lọt vào mắt nàng là một nữ tử tuyệt mỹ, yêu diễm...

Đó là một nữ tử khoác hồng sa, dung mạo kinh người, da thịt trắng nõn mịn màng, nốt chu sa đỏ tươi đẹp đẽ giữa hai hàng lông mày làm khuôn mặt kia càng thêm khuynh quốc khuynh thành.

Hồng sa tung bay trong bóng đêm, thân thể mềm mại hoàn mỹ như ẩn như hiện, đủ để khiến nam nhân chảy máu mũi, không thể dời mắt...

"Hỏa phượng?" Mộ Như Nguyệt híp mắt, ngữ khí dò hỏi.

Hỏa phượng hung phấn cười nói: "Chủ nhân, ngươi khế ước với đan thư thành công cho nên bây giờ ta đã khôi phục được một phần thực lực, như vậy ngươi muốn đến thần giới càng dễ dàng hơn."

Có điều, hỏa phượng vẫn không rõ tại sao Mộ Như Nguyệt có thể khế ước với đan thư? Đó là đồ vật mà người có quan hệ với chủ nhân mới có thể khế ước....

"Chúc mừng."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thần sắc chân thành.

"Chủ nhân, ngươi tính sẽ đi đại lục thần sao?" Hỏa phượng cười nói, "Nếu như đến đại lục thần, ta có thể đi tìm lão gia hỏa ở học viện Thần, hắn từng có chút giao tình với chủ nhân trước của ta, nhưng mà hắn đã mất tích hơn ngàn năm, cũng không biết lão gia hỏa kia có còn sống hay không."

Hỏa phượng có chút thương cảm, chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, đại lục Thần nhất định đã cảnh còn người mất...

"Được, chờ ta từ biệt người thân xong, sẽ đến đại lục Thần kia một chuyến!"

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

"Có điều, Đan gia viễn cổ là thế nào?"

Hỏa phượng hơi ngẩn ra, nhẹ giọng đáp: "Đan gia viễn cổ chính là kẻ thù của ta, Đan gia là một trong năm đại gia tộc từ thời viễn cổ, trải qua trận chiến ma thần cho nên nội tình vô cùng phong phú, huống chi đan dược sư thiên hạ đều từ Đan gia mà ra! Ở đại lục Thần, Đan gia có lực ảnh hưởng rất lớn!"

"Chủ nhân, Đan Ngọc mà Đan gia phái tới đây lần này chỉ là tầng lớp nhỏ yếu nhất Đan gia mà thôi, trong Đan gia có rất nhiều cường giả, có thể được xem là nhiều cường giả nhất trong năm đại gia tộc viễn cổ..."

"Đan Ngọc muốn lập công nên hẳn là còn chưa truyền tin tức của chủ nhân về đó, chỉ cần không để lộ đan thư thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì..."

Hỏa phượng chớp chớp mắt đôi mắt màu đỏ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng đã từng phải trơ mắt nhìn hắn bị thương mà không giúp được gì, hiện tại, dù thế nào cũng phải bảo vệ chủ nhân thật tốt...

"Đan gia viễn cổ sao?" Mộ Như Nguyệt vuốt cằm, trong mắt lộ ra hàn ý, cười lạnh nói, "Ta hiểu rồi, chờ sau khi mọi người trở lại, ta sẽ rời khỏi nơi này..."

_________________________________________

CHƯƠNG 1077: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (4)

 Vốn dĩ cho rằng giải quyết xong Bắc Quân là kết thúc, không ngờ còn một kẻ địch cường đại hơn đang chờ nàng...

Sau khi hóa giải nguy cơ ở đại lục, Thánh Nguyệt phu nhân bọn họ liền từ Vô giới trở về, nhìn thấy Mọ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần từ trong phòng đi ra, lập tức bước nhanh đến, vui sướng nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã trở lại?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Nương, ta phải cáo từ các ngươi nữa rồi."

"Cáo từ?" Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra, lưu luyến nói: "Lại muốn đi sao?"

Mấy năm gần đây bọn họ và nữ nhi có quá ít thời gian đoàn tụ với nhau, không ngờ lần này vừa gặp lại phải rời đi...

Bỗng nhiên, nữ tử dang tay nhẹ nhàng ôm lấy Thánh Nguyệt phu nhân.

"Nương..." khóe môi nàng khẽ cong, nhẹ giọng nói: "Ta đi đối phó với kẻ địch cuối cùng của chúng ta, chờ giải quyết hắn xong ta sẽ trở về, sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa..."

Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân cứng đờ, nâng tay ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười ấm áp, nói: "Nguyệt Nhi, bất luận thế nào cha mẹ vẫn luôn ở đây chờ ngươi, cho nên dù có gặp phải nguy hiểm thế nào cũng nhất định phải bình an trở về..."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, mỉm cười gật gật đầu, dời mắt qua phía Nhan Nhược Khê.

"Mẫu thân, ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?"

Nhan Nhược Khê nhướng mày: "Nguyệt Nhi, có chuyện gì cứ nói, ta mà không giúp ngươi, chỉ sợ tiểu tử Vô Trần này sẽ không tha cho ta."

Nghe vậy, Tử Thược bật cười bắt lấy cánh tay Nhan Nhược Khê: "Đường ca yêu thương Nguyệt Nhi, chuyện này ai mà không biết, nhưng cô cô cũng yêu thương Nguyệt Nhi, không phải sao?"

"Ngươi a", Nhan Nhược Khê bất đắc dĩ trừng mắt Tử Thược, "Ngươi cũng mau tìm một nam nhân mà gả đi thôi, nếu không cha mẹ ngươi trách ta không tìm cho ngươi một nhà tốt."

"Cô cô."

Tử Thược xụ mặt, lại nhịn không được liếc mắt Vân Di Thiên Tôn.

Thấy nàng liếc nhìn mình, Vân Di Thiên Tôn nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, trong lòng vui sướng.

Chẳng lẽ qua nhiều ngày như vậy, tiểu đồ nhi này rốt cuộc nghĩ thông rồi?

"Sư phụ", Tử Thược lại nhịn không được liếc mắt Vân Di Thiên Tôn lần nữa, "Dây lưng quần ngươi thắt chưa kĩ..."

Sắc mặt Vân Di Thiên Tôn nháy mắt đen sì.

Hắn vốn tưởng nha đầu này nghĩ thông suốt rồi, ai ngờ lại tự mình đa tình một hồi...

"Nguyệt Nhi, vừa rồi ngươi nói muốn ta giúp chuyện gì?" Nhan Nhược Khê dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ cười hỏi.

"Không có gì, ta hi vọng ngươi có thể mang người thân của ta ở Trung Hoa đến đây, hiện tại xem như đã hóa giải hết nguy cơ ở Đông Đảo rồi, cũng nên đưa bọn họ đến đây, ở Trung Hoa bọn họ rồi sẽ có ngày già đi, sẽ chết, mà ở đây lại có vô số đan dược giúp bọn họ bảo trì được trạng thái hiện giờ..."

Lần này đi không biết là bao lâu.

Có lẽ khi trở về đã cảnh còn người mất.

Cho nên Mộ Như Nguyệt mới hi vọng mang người Mộ gia đến đây, chỉ có ở nơi này bọn họ mới có thể chờ được đến khi nàng trở về...

"Được", Nhan Nhược Khê mỉm cười gật đầu, "Ngươi không đợi gặp bọn họ sao?"

"Không được", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Thời gian cũng không còn sớm, ta và Vô Trần nên xuất phát, chỉ có đến nơi đó chúng ta mới có thể tiếp tục tu luyện..."

Thấy vậy, Nhan Nhược Khê cũng không ngăn cản nữa, ánh mắt lại lưu luyến nhìn hai người.

"Cảnh Nhi và Tiểu Hoàng Nhi cũng đi sao?" Thánh Nguyệt phu nhân nhìn hai người đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, hỏi.

_________________________________________

CHƯƠNG 1078: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (5)

Tử Thiên Cảnh nở nụ cười lười biếng mà tùy ý: "Ta đến thần giới cũng không thể giúp đỡ bọn họ cho nên ta tính đi luyện ngục một chuyến, thời gian ở đó cũng chậm hơn ở đây, chỉ có ở đó ta mới có thể nhanh đột phá hơn..."

Hắn không muốn trở thành gánh nặng, nếu đi thần giới cũng chỉ làm liên lụy hai người kia mà thôi...

"Hoàng Nhi muốn đi theo cha mẹ." Dạ Tư Hoàng nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt to tròn sáng ngời.

"Chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nhìn người thân lần cuối, sau đó cùng Dạ Vô Trần ôn nhu nhìn nhau...

Nhìn mấy thân ảnh đi xa dần, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được ghé vào ngực Tiêu Thiên Vũ khóc lên.

"Vũ ca, ngươi nói lần này từ biệt, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại? Đó là thần giới chứ không phải những nơi khác, không thể tùy tiện qua lại, nếu bọn họ ở đó gặp khó khăn, không có người thân giúp đỡ thì biết làm thế nào?"

Tiêu Thiên Vũ đau lòng ôm thân thể mềm mại của nữ tử, an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn đi đến ngày hôm nay, lần này cũng không tính là gì, cho nên cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ quay về, ta tin ngày đó sẽ không xa đâu..."

Thánh Nguyệt phu nhân rơi lệ không nói.

Nữ nhi nhà người ta đều trưởng thành trong sự bảo bọc của cha mẹ, mà nữ nhi của nàng lại phải trải qua nhiều khó khăn nguy hiểm như vậy, làm sao nàng có thể không đau lòng?

Nàng không yêu cầu gì cao, bất luận là vinh hoa phú quý hay quyền thế ngập trời đều không phải thứ nàng muốn, nàng chỉ cần người thân cả đời bình an mà thôi...

"Thông gia", Nhan Nhược Khê đi đến bên cạnh Thánh Nguyệt phu nhân, mỉm cười nói: "Ngươi đừng xem nhẹ vợ chồng son bọn họ, thực lực của bọn họ rất cường đại, thiên phú càng kinh người, cho dù đi đến đâu cũng không ai có thể xúc phạm bọn họ..."

"Nhưng mà..."

Thánh Nguyệt phu nhân còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, ánh mắt tràn ngập lo lắng, chăm chú nhìn về hướng bọn họ rời đi...

"Nguyệt Nhi, Vô Trần, Tiểu Hoàng Nhi, các ngươi nhất định phải bình an trở về, ta luôn ở nhà chờ các ngươi..."

-----------------------------

Thần giới là một không gian bị phong ấn, nếu không có hỏa phượng dẫn đường thì bọn họ cũng không thể dễ dàng tìm được cửa vào thần giới.

"Đây chính là thần giới sao?"

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi, trong mắt chứa ý cười.

"Đúng vậy", hỏa phượng quay đầu, cười nói: "Chỉ cần đi qua cánh cửa này là có thể đến thần giới, mà muốn đi qua cánh cửa này rất đơn giản..."

Nàng bỗng nhìn một thanh niên tuấn tú đang bay trên không trung, khóe môi nở nụ cười nhạt.

"Vị công tử này, không biết có thể xuống đây một chút không?"

Trên không trung, thanh niên vốn đang vội vã lên đường, sau khi nghe thấy thanh âm kiều mị tận xương này, không khỏi cúi đầu nhìn lướt qua mấy người phía dưới.

Vừa liếc mắt hắn đã nhìn thấy nụ cười kiều mị xinh đẹp của hỏa phượng.

'Phịch' một tiếng, thân thể hắn mềm nhũn, trực tiếp rơi từ trên cao xuống ngay trước mặt Hỏa phượng.

Hỏa phượng đột nhiên bị dọa, sợ hãi nói: "Công tử, ngươi không sao chứ?"

"Không.... không sao..."

Thanh niên giống như không có việc gì bò dậy, đương nhiên nếu hắn trong miệng hắn không ngậm vài cọng cỏ xanh...

"Cái này..." thanh niên tuấn tú sờ sờ đầu, ánh mắt lại liếc về phía Hỏa phượng, ngượng ngùng nói, "Cái này, cô nương gọi ta có chuyện gì sao?"

_______________________________________

CHƯƠNG 1079: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (6)

"Phụt!"

Hỏa phượng nhịn không được bật cười, dung nhan tuyệt sắc càng thêm mê hoặc lòng người.

Thanh niên kia nhìn đến ngây ngốc, không nỡ dời mắt, hắn sống đến tuổi này lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử kiều mị đến vậy.

Thanh âm của nàng suýt nữa làm xương cốt hắn nhũn ra...

"Công tử, ngươi hẳn là người thần giới đi?" Hỏa phượng yêu kiều, dịu dàng nói, "Ta và chủ tử nhà ta làm mất lệnh bài vào thần giới rồi, không biết công tử có đồng ý giúp đỡ chúng ta hay không?"

Thanh niên vội vàng gật đầu như dã tỏi: "Đồng ý, ta đương nhiên đồng ý, cô nương cũng đừng gọi ta là công tử, ta tên là Lâm Như Toa, ngươi gọi tên ta là được, không biết tên cô nương là gì?"

"Hỏa phượng."

"Hỏa phượng..." thanh niên lẩm bẩm, "Như phượng hoàng trong biển lửa, tên thật hay."

Nói xong, hắn thấy Hỏa phượng nhìn mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Hỏa... hỏa phượng cô nương, ta không có ý khinh bạc, chỉ là, chỉ là..."

"Thật thú vị", Hỏa phượng khẽ cong khóe môi, "Ta đã lâu không gặp người nào thú vị như công tử."

Oanh!

Thanh niên giống như bị sét đánh, Lâm Như Toa ngây ngẩn, tựa như không thể tin vào tai mình.

Vị cô nương này... đang khen hắn sao?

Trong lòng hắn mừng như điên, thần sắc càng thêm ngượng ngùng, không dám nhìn Hỏa phượng cái nào...

Thấy cảnh này, Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Nàng không ngờ Hỏa phượng lại dùng phương pháp này, thanh niên thuần khiết như vậy lại bị vài câu nói của nàng chọc cho đỏ mặt...

"Hỏa phượng, chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Hỏa phượng hơi cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Nghe vậy, Lâm Như Toa rốt cuộc quay đầu nhìn mấy người khác ở đây.

Nữ tử bạch y như tuyết, tóc dài như thác nước, dung nhan tuyệt sắc động lòng người, trên mặt chứa ý cười lạnh lùng.

Đứng bên cạnh là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, đôi mắt tím ôn nhu nhìn bạch y nữ tử giống như trong mắt chỉ chứa được một mình nàng, một thân trường bào đỏ tía, tôn quý hoa lệ khiến người khác không thể dời mắt.

Lâm Như Toa hồi phục tinh thần, ôm quyền cười nói: "Nếu hai vị không ngại, xin mời đi theo ta."

Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Làm phiền."

Nghe vậy, Lâm Như Toa cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra một khối lệnh bài đưa ra phía trước cửa thần giới.

Lệnh bài lập tức tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, dần dần tạo ra một lốc xoáy trên không trung, ánh sáng từ lốc xoáy chiếu xuống mọi người bên dưới...

"Hỏa phượng cô nương, bay lên là được rồi."

Lâm Như Toa bay lên trước, cúi đầu nhìn nữ tử phía dưới....

Vừa nhìn, hắn liền ngây ngẩn.

Gió nhẹ thổi bay mái tóc đen, hồng sa dán sát vào thân thể nàng, lộ ra dáng người nóng bỏng.

Dời xuống một chút, vừa vặn nhìn thấy bầu ngực da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp hồng sa, khiến tâm hồn người ta mơ màng...

Huyết mạch Lâm Như Toa nở ra, từ trên không trung rơi xuống đúng ngay trước mặt Hỏa phượng.

Hắn đau đớn nhíu mày, hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi chân nữ tử trắng nõn lắc lư trước mặt hắn, hai dòng máu mũi chảy ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net