1080 - 1084

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1080: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (7)

"Lâm công tử", Hỏa phượng nhịn cười, ánh mắt quan tâm nói, "Ngươi chảy máu mũi..."

"A?"

Lâm Như Toa nhảy dựng, sờ soạng mũi mình, vừa đưa tay ra đã thấy đầy máu tươi, hắn xấu hổ nói: "Bị ngã, ha ha, Hỏa phượng cô nương không cần lo lắng, ta không sao."

"Phụt!"

Hỏa phượng rốt cuộc nhịn không được bật cười, nàng che miệng cười duyên nói: "Công tử ngã thật lợi hại, có thể làm một cường giả thần giai ngã chảy máu mũi."

Sắc mặt Lâm Như Toa càng thêm xấu hổ, tay cũng không biết đặt ở đâu, khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống không dám nhìn Hỏa phượng cái nào.

"Hỏa phượng, đùa đủ chưa?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, bất đắc dĩ nói.

Hỏa phượng nghịch ngợm le lưỡi, chậm rãi đi qua chỗ Mộ Như Nguyệt: "Chủ nhân, ta thấy hắn thú vị cho nên đùa giỡn một chút, không ngờ hắn thuần khiết như vậy."

"Cửa thần giới đã mở, chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Nam nhân nở nụ cười tà mị, ôm chặt nàng vào lòng, hai thân ảnh bỗng hóa thành hai tia sáng nhảy lên không trung.

Hỏa phượng cũng không chần chừ, hóa thành một ngọn lửa đi theo sau hai người...

Lâm Như Toa rốt cuộc hồi phục tinh thần, lau máu mũi, cũng đi theo biến mất khỏi nơi này...

Đại lục Thần.

Trong một khu rừng nhỏ, mấy tia sáng liên tiếp đáp xuống, chiếu sáng cả cánh rừng....

"Rốt cuộc đã đến đại lục Thần."

Khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng nhìn nam tử bên cạnh: "Vô Trần, kế tiếp chúng ta nên đi đâu?"

Dạ Vô Trần mỉm cười tà khí, ôn nhu nói: "Tạm thời còn chưa có tính toán."

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây, còn chưa hiểu biết rõ nơi này cho nên chưa thể tính toán chính xác được...

"Các ngươi không có chỗ để đi sao?"

Phía sau, hai mắt Lâm Như Toa sáng lên, sờ sờ đầu nói: "Không biết các ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Ân?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn Lâm Như Toa, "Đi cùng ngươi?"

"Là thế này", Lâm Như Toa liếc mắt nhìn Hỏa phượng một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nói với Mộ Như Nguyệt, "Lần này ta vội vàng trở về Thần giới là vì nghe nói trên Thần sơn xuất hiện một trứng ma thú cấp bậc thần vương, nếu có thể khế ước với trứng ma thú kia thì nhất định có thể nâng cao thực lực, không biết các ngươi có hứng thú hay không?"

"Thần vương?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía hỏa phượng.

Hỏa phượng trầm ngâm một chút, nói: "Trên thần giai còn có cảnh giới cao hơn là thần tướng, thần vương, thần hoàng, thần tôn, trong đó lại chia làm sơ, trung và cao cấp... Chủ nhân, không biết ta đã nói với ngươi chưa, trong Thần giới không phải ai cũng là thần, mặc dù là thần cũng là từ võ giả cấp bậc nhỏ tu luyện thành, có điều, thần đi lại khắp nơi, ở đâu cũng có thể gặp được!"

Mộ Như Nguyệt trầm mặc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Vậy thực lực của ngươi thế nào?"

Hỏa phượng cười ha hả: "Từ khi khế ước với đan thư, thực lực của ta đã khôi phục được một phần, hiện tại đang là cảnh giới thần vương..."

Bởi vì hai người nói chuyện thông qua linh hồn cho nên Lâm Như Toa căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì...

_________________________________________

CHƯƠNG 1081: KẾT THÚC, BẮT ĐẦU (8)

Thần vương?

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, nở nụ cười vui vẻ, nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi Thần sơn kia một chuyến xem..."

Đúng lúc nàng có hứng thú với quả trứng ma thú kia...

"Tốt."

Hai mắt Lâm Như Toa sáng lên, đối với hắn mà nói, trứng ma thú không có lực hấp dẫn bằng Hỏa phượng, hắn mời bọn họ đi cùng cũng vì muốn ở chung với Hỏa phượng thôi...

Thần sơn cách nơi này không xa, chẳng bao lâu bọn họ đã tới.

Lúc này trên Thần sơn đã có rất đông người tụ tập, chỉ liếc mắt một cái, Lâm Như Toa đã thấy không ít người quen...

"Lâm Như Toa? Sao ngươi lại ở đây?"

Đột nhiên, một thanh âm không kiên nhẫn từ phía trước truyền đến.

Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, vừa ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một nữ tử áo vàng từ trong đám người đi đến, một thân y phục tôn quý hoa lệ, thần sắc cực kì kiêu căng.

"Hoàng Ngọc, nàng thế nhưng cũng đến Thần sơn!"

Sắc mặt Lâm Như Toa hơi đổi, vừa định nói gì thì thanh âm không kiên nhẫn của nữ tử lại truyền đến.

"Lâm Như Toa, hiện tại ta đã thông qua khảo hạch của học viện Thần, trở thành đệ tử học viện, ngươi căn bản không xứng với ta!"

Học viện Thần là nơi rất nhiều người ở thần giới hướng tới.

Nghe nói, tiến vào học viện Thần không những được danh sư chỉ dẫn mà còn có vô số nơi để tu luyện, có thể giúp học viên phát triển nhanh hơn.

Chính vì thế mà khảo hạch của học viện rất khó, hơn một ngàn người báo danh cũng chỉ có một người có thể thông qua, những người có thể vào học viện đều là thiên tài của thần giới, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ có rất nhiều thế lực tranh nhau mượn sức.

Vì vậy, ai có thể vào học viện đều cảm thấy tự hào...

Sắc mặt Lâm Như Toa tái nhợt: "Hoàng Ngọc, ngươi đừng quá đáng!"

"Quá đáng?" Hoàng Ngọc cười nhạt, ánh mắt trào phúng nhìn Lâm Như Toa, "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, địa vị chúng ta cách xa nhau thôi, Lâm Như Toa ngươi không xứng với ta! Có điều..."

Nàng hơi ngừng một chút, đảo mắt về phía Hỏa phượng đứng bên cạnh Lâm Như Toa, cười khinh miệt: "Đây là nữ nhân ngươi tìm ở đâu ra, cố ý tới chọc giận ta sao? Đáng tiếc, bất luận ngươi làm gì ta cũng không thèm để ý đến, huống chi nữ nhân ngươi tìm đến lại yêu diễm như thế, vừa nhìn đã biết không phải nữ nhi nhà đàng hoàng gì."

"Câm miệng!"

Lâm Như Toa tức xanh mặt, siết chặt nắm đấm: "Cho dù ngươi không từ hôn trước, ta cũng sẽ không cưới một nữ tử không có tình cảm với ta!"

Quan hệ giữa Lâm gia và Hoàng gia vốn rất tốt, năm đó phu nhân hai nhà lại mang thai cùng lúc, cho nên liền đính hôn trước cho hai đứa nhỏ, ai ngờ sau đó Hoàng Chu Toàn thông qua khảo hạch tiến vào học viện Thần, lập tức khinh thường Lâm gia, mối hôn sự này cũng hủy bỏ...

Hoàng Ngọc cười châm chọc, ánh mắt trào phúng.

"Lâm Như Toa, ngươi không cần tìm cớ làm gì, ngươi nói như vậy hoàn toàn là vì muốn cứu vãn thể diện thôi."

Nàng cao ngạo hất cằm, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xanh mét của Lâm Như Toa: "Nhưng đây là sự thật, không phải sao? Ngươi không đuổi kịp bước chân ta thì đương nhiên bị ta vứt bỏ! Cho dù ngươi vì ta mà đến nơi này, ta cũng sẽ không động tâm..."

Từ đầu đến cuối, Hỏa phượng đều không mở miệng nói chuyện, trong mắt xuất hiện một ngọn lửa, nhưng nháy mắt đã dập tắt...

__________________________________________

CHƯƠNG 1082: TRỨNG MA THÚ (1)

"Ngọc Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Hoàng Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam nhân đang đi đến.

Một thân cẩm y cao quý dưới ánh mặt trời, thần sắc nam nhân lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng khi nhìn Hoàng Ngọc lại lộ ra nhàn nhạt ôn nhu.

"Vân sư huynh", Hoàng Ngọc lắc đầu, ánh mắt khinh miệt liếc qua Lâm Như Toa, "Không có gì, chỉ gặp một ngươi dây dưa ta thôi."

"Phải không?" Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Như Toa, giọng điệu nhạt nhẽo, "Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, hắn không thèm nhìn Lâm Như Toa, nhưng ý trào phúng trong đáy mắt vẫn rất rõ ràng...

Lâm Như Toa siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm hai thân ảnh rời đi, hít sâu một hơi mới nhịn được lửa giận trong lòng.

"Thật không biết đâu ra nhiều người tự luyến như vậy." Hỏa phượng bĩu môi, đôi mắt yêu mị lộ ra hàn ý, "Thần tướng cao cấp? Có vẻ thực lực hai người kia cũng không tệ..."

Lúc này, trên Thần sơn tụ tập đông đúc, châu đầu ghé tai không biết đang thảo luận cái gì.

Đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ bất chợt vang lên.

"Cửa lớn Thần sơn đã mở!"

Cho đến nay, không ai biết Thần sơn rộng lớn cỡ nào, cũng chưa có ai có thể đi khắp toàn bộ Thần sơn, bởi vậy có thể thấy Thần sơn nguy hiểm thế nào!

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần dời mắt nhìn nữ tử bên cạnh, cười tà mị nói, "Chúng ta đi thôi."

"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng...

Mọi người vừa đặt chân vào địa phận Thần sơn, một cỗ khí thế truyền đến, vô tận nguyên khí quanh quẩn xung quanh mọi người...

"Nguyên khí ở Thần sơn thật sự nồng đậm hơn rất nhiều so với phía dưới núi."

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, khóe môi khẽ cong lên.

Nếu có thể ở nơi này tu luyện, nàng có dự cảm không bao lâu nữa có thể đột phá...

Hoàng Ngọc nhíu mày, dung nhan ưu nhã cao ngạo lộ vẻ khinh thường, tựa hồ cũng không đặt đám người Mộ Như Nguyệt vào mắt.

"Thực lực của Lâm Như Toa không mạnh, thực lực các ngươi nhìn cũng yếu kém, không ngờ lại có gan tiến vào Thần sơn... Đừng để đến lúc đó không thu hoạch được gì, lại phải bỏ mạng ở đây."

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt chưa hề liếc nhìn nàng lần nào, giống như chưa từng chú ý đến Hoàng Ngọc trào phúng...

"Ngọc Nhi, cần gì phải nói nhiều với những người này làm gì?" Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Như Nguyệt, "Nói chuyện với bọn họ chính là tự hạ thấp thân phận của ngươi."

Đệ tử học viện Thần trước nay luôn kiêu ngạo, làm sao có thể đặt mấy người này vào mắt? Đối với bọn họ mà nói, những người không thể tiến vào học viện đều là một đám phế vật mà thôi.

"Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở bọn họ thôi, nhưng có vẻ bọn họ cũng không để tâm đến lời nhắc nhở của ta..."

Hoàng Ngọc quay đầu, ý cười khinh miệt dần đậm hơn: "Vân sư huynh, chúng ta đi thôi, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta, không ai có thể tranh đoạt được trứng ma thú với người của học viện!"

Dứt lời, nàng liền xoay người đi, không thèm nhìn đám người Mộ Như Nguyệt nữa...

________________________________________

CHƯƠNG 1083: TRỨNG MA THÚ (2)

Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống sơn đạo, Thần sơn yên tĩnh lúc này bị tiếng bước chân ồn ào quấy rầy...

"Các ngươi mau nhìn, kia là linh thạch sơ cấp giúp tăng nguyên khí!"

Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ truyền đến.

"Linh thạch sơ cấp?"

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lâm Như Toa: "Linh thạch sơ cấp là cái gì?"

Lâm Như Toa kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, tựa như không ngờ nàng lại không biết linh thạch sơ cấp là gì, có lẽ cảm nhận được mấy ánh mắt trào phúng nhìn qua, sắc mặt Lâm Như Toa có chút xấu hổ.

"Linh thạch sơ cấp là vật dùng để tăng thực lực, dù là ở Thần giới cũng không có nhiều nơi có linh thạch sơ cấp, mà cao hơn còn có linh thạch trung và cao cấp, một ngàn viên linh thạch sơ cấp mới đổi được một viên linh thạch trung cấp, ví dụ như ở học viện Thần, mọi người không giao dịch bằng đồng vàng mà đều lấy linh thạch trao đổi mua bán."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, xem ra linh thạch sơ cấp này là thứ tốt...

"Ha ha", Hoàng Ngọc cười khẽ, khinh thường nói, "Thật không biết các ngươi từ cái xó xỉnh nào tới, ngay cả linh thạch cũng không biết! Cả cái thần giới này chắc cũng chỉ có các ngươi là không biết linh thạch sơ cấp là cái gì."

Mộ Như Nguyệt cũng không nghe thấy lời Hoàng Ngọc nói, ánh mắt nhìn linh thạch sơ cấp phía trước, trong mắt xẹt qua một tia sáng...

Giờ khắc này, thần sắc mọi người đều tham lam mà điên cuồng, nhanh chóng đổ xô về hướng linh thạch...

"Hỏa phượng cô nương, chúng ta cũng đi cướp linh thạch đi."

Hai mắt Lâm Như Toa sáng lên, nếu như có thể lấy được nhiều linh thạch sơ cấp nhất định sẽ giúp thực lực của hắn tăng lên một bậc...

"Khoan đã!"

Mộ Như Nguyệt lên tiếng ngăn cản Lâm Như Toa, cười nhạt nói: "Nếu bọn họ muốn linh thạch sơ cấp, vậy chúng ta cứ để bọn họ tranh nhau đi."

Nghe vậy, Hoàng Ngọc liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi sợ thì cứ thừa nhận đi, cần gì phải tìm cớ?"

Oanh!

Nhưng mà, thời điểm những người đó đến gần linh thạch, một tiếng nổ mạnh vang lên tạo thành một đám mây hình nấm trải rộng khắp không trung, bao phủ những người còn chưa kịp lui ra...

Một số người may mắn tránh được nguy hiểm, trong lòng hoảng sợ nhìn cảnh tượng phía trước, hít một ngụm khí lạnh.

"Trong linh thạch thế nhưng có chôn thuốc nổ, thời điểm mọi người tới gần liền kích phát, cho nên mới có hậu quả như vậy."

Con ngươi Vân Cẩn co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

Hắn không quên, lúc Lâm Như Toa muốn tiến lên, nữ tử này đã ngăn hắn lại? Chẳng lẽ nàng đã sớm biết hậu quả?

Nghĩ đến đây, Vân Cẩn cười tự giễu.

Nữ nhân này vừa nhìn liền biết vừa đột phá thành thần, làm sao có thể có nhãn lực như vậy? Cho nên, đây tất nhiên chỉ là trùng hợp...

"Linh thạch sơ cấp... phát nổ?" Lâm Như Toa chớp chớp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.

Lúc đầu hắn còn không rõ tại sao Mộ Như Nguyệt muốn ngăn cản hắn, bây giờ thấy một màn này, đáy lòng nghĩ mà sợ.

Nếu hắn mạo muội tiến lên thì không chết cũng sẽ trọng thương.

Hiển nhiên, nữ nhân này đã cứu mạng hắn...

________________________________________

CHƯƠNG 1084: TRỨNG MA THÚ (3)

Lâm Như Toa cảm kích nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ ta đã ở trong đám người ngã xuống kia rồi..."

"Hừ!"

Hoàng Ngọc hừ lạnh, khóe môi nở nụ cười ưu nhã cao quý, thần sắc cao ngạo.

"Bất quá là trùng hợp thôi, hoặc là, nàng tham sống sợ chết không dám xông lên, Lâm Như Toa, cũng chỉ có ngươi mới tin tưởng nàng nhìn ra nguy hiểm tiềm tàng trong linh thạch."

Hỏa phượng biến sắc, ánh mắt âm trầm lập lòe hai ngọn lửa.

Nhưng thời điểm nàng muốn giáo huấn Hoàng Ngọc, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử: "Đúng là ta không nhận ra nguy cơ trong linh thạch, nhưng ta lại biết kiến thức cơ bản."

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hoàng Ngọc, khóe môi khẽ cong.

"Một đống linh thạch sơ cấp đặt ngay giữa đường, có thể bình thường sao?"

Sắc mặt Hoàng Ngọc nháy mắt trầm xuống, nữ nhân này dám nói nàng không có kiến thức?

"Ngọc Nhi", Vân Cẩn cau mày, chặn lại lời Hoàng Ngọc sắp nói, ánh mắt khác thường đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó thu hồi tầm mắt, không nóng không lạnh mở miệng: "Chúng ta đi thôi..."

Trải qua nguy cơ lần này, số người đã giảm đi phân nửa, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người đối với trứng ma thú...

Chẳng qua, mọi người đều cẩn thận hơn, không dám chủ quan nữa.

Rống!

Đột nhiên, một tiếng rống to làm mọi người chấn động, bọn họ lập tức ngẩng đầu lên, một đầu sư tử đỏ như máu từ phía trước chạy tới, nhằm thẳng về phía mọi người.

"Là huyết cuồng sư!"

"Trời ạ, không ngờ lại gặp huyết cuồng sư ở chỗ này, mặc dù huyết cuồng sư này chỉ ở đỉnh thần tướng, nhưng khi huyết cuồng sư bạo phát thực lực tương đối mạnh, ở cảnh giới thần tướng không ai là đối thủ của nó..."

Mọi người hung hăng hít một hơi.

"Huyết cuồng sư?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt khẽ động, lẩm bẩm nói, "Huyết cuồng sư xuất hiện ở đây, chứng tỏ nơi này có Bạo quả để luyện chế Vô cực đan."

Vô cực đan có thể giúp một người bạo phát thực lực cường hãn trong nháy mắt, thực lực tăng lên không chỉ một bậc.

Mà cấp bậc ở phương diện luyện dược sau thần giai cũng tương đối giống với cấp bậc võ giả, tỷ như cấp thần tướng, tương đương là đan dược cấp tướng, thần vương tương đương là đan dược cấp vương, cứ như vậy...

Hiện tại Mộ Như Nguyệt có đan thư, trong đầu lại có tri thức vô cùng vô tận, cho nên lần này nàng muốn thử luyện chế Vô cực đan...

"Vô Trần, chúng ta đi." ánh mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, nói, "Nếu ta đoán không sai, phía sau huyết cuồng sư chính là Bạo quả!"

Phanh!

Hoàng Ngọc vung kiếm ngăn cản công kích của huyết cuồng sư, âm trầm nhìn đám người Mộ Như Nguyệt rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mấy người bọn họ ở đây đối mặt với nguy cơ, còn nàng lại trực tiếp tránh đi.

Có điều, nàng ta cho rằng bản thân có thể bình yên vô sự sao?

Thật sự quá buồn cười!

Càng vào sâu trong Thần sơn thì nguy hiểm càng lớn, lúc đó chỉ có vài người bọn họ làm sao đối mặt với ma thú cường đại trên núi?

Cho nên, cũng chỉ có thể bỏ mạng lại nơi này...

Giữa lùm cây có tia sáng đỏ chiếu sáng lóa mắt.

Mộ Như Nguyệt rẽ tán cây ra, một quả cây đỏ như máu lập tức xuất hiện trước mắt nàng....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net