1085 - 1089

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1085: TRỨNG MA THÚ (4)

"Quả nhiên là Bạo quả!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, vội vàng hái Bạo quả xuống bỏ vào nhẫn không gian, nhướng mày nói: "Chúng ta tiếp tục xuất phát, không cần để ý đến bọn họ."

"Vâng, chủ nhân." Hỏa phượng nhẹ rũ mắt, cung kính đáp.

Từ đầu đến cuối, Dạ Vô Trần đều không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập nhu hòa chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi gợi lên độ cong mê người...

Không có Hoàng Ngọc, thần sơn trở nên cực kì thanh tịnh, ngay cả âm thanh sàn sạt của lá cũng nghe thấy rất rõ.

Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt thu hoạch được không ít dược liệu trân quý, mặc dù có gặp một hai ma thú cường hãn nhưng cuối cùng chúng cũng táng thân trong tay Hỏa phượng.

Cho tới hôm nay Lâm Như Toa mới hiểu được nữ tử thoạt nhìn yêu mị tận xương này lại cường đại như thế, thật không biết những người này rốt cuộc có lai lịch gì...

"Mộ cô nương, phía trước chính là địa bàn của ma thú thần vương."

Lâm Như Toa mỉm cười nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, có ý tốt nhắc nhở.

"À", Mộ Như Nguyệt vuốt vuốt cằm, trong mắt chứa ý cười, "Lần này thu hoạch được không ít, không biết trứng ma thú rốt cuộc ở chỗ nào."

Lâm Như Toa bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật không biết lúc Hoàng Ngọc tới đây nhìn thấy thần sơn bị cướp sạch thì sẽ có biểu tình gì...

"Mộ cô nương, ta..."

Oanh!

Đột nhiên, một thanh âm mãnh liệt chấn vang khắp không trung, Lâm Như Toa sửng sốt, kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Này... đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này sắc mặt Mộ Như Nguyệt cũng trầm xuống, ánh mắt ngưng trọng chưa từng có.

"Ha ha ha! Trứng ma thú, chúng ta rốt cuộc tìm được trứng ma thú!"

Tiếng cười điên cuồng từ phía chân núi truyền đến, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mấy người bị nàng bỏ lại phía sau đang chạy tới.

Dẫn đầu là Hoàng Ngọc bộ dạng vô cùng chật vật, hai mắt đỏ như máu, phẫn nộ trừng Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kia giống như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn...

"Ngươi vậy mà còn sống!"

Nàng vốn cho rằng nữ nhân này nhất định sẽ chết ở thần sơn, không ngờ còn có thể đi đến tận đây...

Hơn nữa, những nơi nàng đi qua đều biến thành mảnh hỗn độn, không còn lưu lại bất cứ đồ vật gì...

Nhưng lúc này đã không có ai để ý đến Hoàng Ngọc nói gì, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía thạch đài từ mặt đất nhô lên.

Trên thạch đài là một quả trứng ma thú đỏ như lửa, ngoài vỏ trứng có hoa văn long đằng xà sinh động như thật, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể phá vỏ mà ra...

"Đằng xà thượng cổ!"

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ vốn dĩ chỉ nghĩ đây là trứng ma thú thần vương mà thôi, không ngờ lại là trứng đằng xà thượng cổ!

Lòng người vốn tham lam, cho nên sau khi nhìn thấy trứng đằng xà, mọi người đều nhanh chóng chạy lên, ánh mắt trắng trợn tham lam...

"Vân Cẩn sư huynh, chúng ta cũng cướp đoạt đi, bất luận thế nào cũng không thể để trứng đằng xà thượng cổ này rơi vào tay đám người vô tri đó!"

Sắc mặt Hoàng Ngọc âm trầm, ánh mắt lãnh lệ nhìn đám người tranh đoạt trứng ma thú, thân thể chợt lóe lập tức vọt lên...

Bọn họ còn chưa chạm đến trứng đằng xà thượng cổ thì đã mãnh liệt chém giết lẫn nhau.

Máu chảy thành sông, tiếng kêu gào vang khắp không trung...

______________________________________

CHƯƠNG 1086: TRỨNG MA THÚ (5)

Một đạo kiếm quang chém về phía Hoàng Ngọc, nàng nhanh nhẹn né tránh, nâng tay vung kiếm lên, chỉ trong chớp mắt, máu của người phía trước đã bắn vào người nàng...

Nhưng như vậy cũng không khiến Hoàng Ngọc dừng chân, nàng nhanh chóng bay về phía trứng ma thú, mắt thấy sắp chạm được, trong lòng nàng vui sướng, vươn tay qua phía trứng đằng xà...

"Không tốt, mau, mau ngăn nàng lại!"

Mọi người vừa quay đầu liền nhìn thấy Hoàng Ngọc đến gần trứng đằng xà, sắc mặt đại biến, vội vàng quát lớn...

Nhưng đã không còn kịp nữa, hai tay Hoàng Ngọc đã chạm vào quả trứng, tức khắc, một luồng bạch quang từ trong trứng ma thú phát ra, dần dần bao trùm dung nhan kinh hỉ của Hoàng Ngọc.

Giờ khắc này, mọi người đều dừng chân, nhìn chằm chằm hướng thạch đài, rồi sau đó, 'phịch' một tiếng, một thân ảnh từ trong luồng bạch quang văng ra, hung hăng ngã xuống đất...

Phụt!

Hoàng Ngọc phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm trứng ma thú trong bạch quang, trong lòng không dám tin đây là sự thật.

"Trứng ma thú cự tuyệt ta?"

Đúng vậy, quả trứng này cự tuyệt nàng tới gần, tại sao chứ?

Bạch quang dần tan đi, xung quanh khôi phục yên tĩnh giống như chưa hề xảy ra chuyện gì...

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trứng ma thú trên thạch đài bay lên, xuyên qua đám người...

"Mau, mau bắt lấy quả trứng kia!"

Rốt cuộc có người hồi phục lại tinh thần, biến sắc chỉ vào trứng ma thú, vội vàng hô lớn.

Mọi người lập tức phản ứng lại, nhào về phía trứng ma thú, muốn bắt lấy nó. Nhưng trứng ma thú lại trơn trượt như cá chạch, vừa bị ôm vào lòng liền 'vút' một cái bay mất...

"Hừ! Chỉ là một quả trứng ma thú mà thôi, ta cũng không tin không thu phục được ngươi!"

Hoàng Ngọc đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng vung tay lên, một đạo kiếm quang đánh về phía trứng ma thú.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, trứng ma thú chợt lóe tránh đi, rồi sau đó nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt...

Không sai, nó thật sự run bần bật núp trong lòng Mộ Như Nguyệt, trong số nhiều người như vậy, cũng chỉ có nữ nhân này mang đến cho nó cảm giác thoải mái dị thường.

Có điều, Mộ Như Nguyệt lại ngây ngẩn, nàng không ngờ trứng đằng xà sẽ tìm tới mình...

Thời điểm nàng ngẩng đầu lên liền thấy mọi người hùng hổ lao về phía nàng, ánh mắt kia giống như Mộ Như Nguyệt là kẻ thù của cả nhà bọn hắn.

Hoàng Ngọc căm hận đến mức thần sắc dữ tợn, quả trứng ma thú này cự tuyệt mình, lại chọn nữ nhân kia? Hoàng Ngọc nàng trước nay cao ngạo làm sao chịu đựng được?

"Ta khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn giao trứng ma thú ra, nếu không, hôm nay ngươi nhất định phải để mạng lại đây!"

Hoàng Ngọc hất cằm, kiêu ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt.

Một người mới bước vào cảnh giới thần tướng mà thôi, còn chưa có tư cách cho nàng để vào mắt.

"Nếu như..." Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, "Ta nói không thì sao?"

"A..." Hoàng Ngọc cười lạnh, nhếch môi nói: "Ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói không? Nếu ngươi không giao trứng ma thú ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không tha cho ngươi! Cho nên, ta cũng chỉ có lòng tốt khuyên ngươi thôi! Đằng xà thượng cổ tôn quý như thế, cũng chỉ có chủ nhân cường đại mới xứng với thân phận của nó... Ngươi cho rằng ngươi có đủ thực lực để khế ước với nó sao?"

___________________________________

CHƯƠNG 1087: TRỨNG MA THÚ (6)

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Ngọc, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, ánh  mắt bình tĩnh không gợn sóng.

"Xin lỗi, ta tuyệt đối sẽ không giao đằng xà thượng cổ cho ngươi."

Sắc mặt Hoàng Ngọc đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Một khi đã như vậy cũng đừng trách ta không khách khí..."

Mọi người lập tức vây quanh Mộ Như Nguyệt.

Đáy mắt Dạ Vô Trần nổi lên cuồng phong mãnh liệt, dung nhan tuấn mỹ càng thêm âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng Ngọc...

Hoàng Ngọc không thể không thừa nhận, nam nhân này rất tuấn mỹ, ngay cả Vân Cẩn sư huynh cũng không sánh bằng.

Đáng tiếc, lấy thực lực và thân phận của hắn còn chưa đủ tư cách để nàng liếc mắt một cái...

Đương nhiên cũng không thể so được với Vân sư huynh!

"Chủ nhân, Vô Trần công tử, cứ giao bọn họ cho ta giải quyết là được rồi."

Hỏa phượng chợt lóe, chắn phía trước hai người, dung nhan yêu mị gợi lên nụ cười thị huyết: "Các ngươi muốn giết chủ nhân ta, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách! Ta tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào xúc phạm tới bọn họ."

"Ha ha." Hoàng Ngọc cười khẽ, trào phúng nói: "Ta cũng muốn xem ngươi có năng lực gì mà đòi ngăn cản ta! Nếu nàng không chịu giao trứng ma thú ra, vậy... nhất định phải chết!"

Thời điểm mọi người tập kích về phía Mộ Như Nguyệt, trên người Dạ Vô Trần bộc phát một cỗ hàn khí lạnh lẽo.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đằng xà thượng cổ trong lòng Mộ Như Nguyệt lại lần nữa phát ra bạch quang...

Oanh!

Một tiếng vang kịch liệt khiến mặt đất chấn động, đất đá bay tán loạn khiến Hoàng Ngọc lui về phía sau vài bước...

"Ngọc Nhi, cẩn thận!"

Vân Cẩn thấy mặt đất chỗ đám người Mộ Như Nguyệt dần nứt ra một cái khe, sắc mặt đại biến, vội vàng hét lớn.

Hoàng Ngọc lập tức lui về phía sau, ánh mắt chấn động sâu sắc.

"Này... chuyện gì xảy ra?"

Nàng bình ổn tâm tình hoảng loạn, kinh ngạc nhìn khe hở dần dần mở rộng...

"Nguyệt Nhi!"

Mộ Như Nguyệt đột ngột mất thăng bằng rơi về phía khe hở, đúng lúc này, một cánh tay túm chặt tay nàng, hung hăng kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Lồng ngực nam nhân ấm áp như thế, làm tâm tình nàng cũng thả lỏng...

"Chủ nhân, Vô Trần công tử!"

Hỏa phượng tái mặt, cuối cùng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy vào khe hở.

Thấy vậy, Lâm Như Toa cũng không hề do dự nhảy xuống theo. Sau khi bọn họ rơi vào khe hở, ầm ầm vài tiếng, mặt đất đóng chặt lại, hoàn toàn ngăn cách bọn họ và mọi người...

"Sư huynh, đây... đây là chuyện gì?" Hoàng Ngọc đè nén hỗn loạn trong lòng, quay đầu hỏi nam nhân lạnh lùng bên cạnh.

Vân Cẩn nhíu chặt mày rồi chợt giãn ra, nhàn nhạt nói: "Hẳn là ma thú vận dụng cơ quan gì đó, muốn bảo hộ tính mạng bọn họ."

Hoàng Ngọc sửng sốt, nhíu mày nói: "Hiện tại trứng ma thú còn trong tay bọn họ, kế tiếp chúng ta phải làm sao? Đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ sư phụ sẽ bất mãn với chúng ta..."

Nghe vậy, Vân Cẩn cúi đầu nhìn mặt đất chỗ đám Mộ Như Nguyệt vừa biến mất, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lạnh giọng nói: "Chờ! Không bao lâu nữa, nhất định bọn họ sẽ đi lên, lúc đó chúng ta sẽ đoạt lại trứng ma thú!"

____________________________________

CHƯƠNG 1088: THU HOẠCH LỚN (1)

Trong bóng tối vô tận, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể mình rơi xuống với tốc rất nhanh, 'phịch' một tiếng, nàng đè lên một thân thể mềm như bông, sau đó một tiếng rên từ phía dưới truyền đến.

Nàng vội vàng đứng dậy, mượn ánh sáng yếu ớt trong động nhìn nam nhân tuấn mỹ phía dưới, khẩn trương nói: "Vô Trần, chàng không sao chứ?"

Dạ Vô Trần nhíu chặt mày, dung nhan tái nhợt làm trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

"Vô Trần, không phải chàng thật sự bị ta đè bị thương đấy chứ?"

Dạ Vô Trần chậm rãi cong khóe môi, tươi cười tà mị, đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng âm hiểm: "Nàng hôn ta một cái, ta liền không sao."

"Dạ Vô Trần!"

Mộ Như Nguyệt đen mặt, hận không thể đấm một cái vào ngực hắn, lại thấy trên mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay...

Đột nhiên, một cánh tay lôi kéo, thân thể nàng ngã về phía nam nhân, còn chưa kịp phản ứng đã bị hằn đè dưới thân.

"Từ sau khi nàng đi luyện ngục, chúng ta vẫn luôn không có thời gian ở cùng nhau, hiện tại đúng lúc không có ai ở đây, hay là..."

Nam nhân khẽ nheo mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới thân, nụ cười trên môi càng thêm tà mị.

Cách một lớp quần áo, đầu ngón tay thon dài mơn trớn da thịt nàng, môi chậm rãi hạ xuống...

Giờ khắc này, hai người đều cảm nhận rõ ràng hô hấp của đối phương.

Nhưng đúng lúc này, một luồng bạch quang chiếu sáng khắp sơn động, sau đó một quả trứng ma thú nhanh như chớp vọt vào lòng Mộ Như Nguyệt, phát ra tiếng ong ong.

"Cút!"

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, phất tay quăng trứng ma thú ra, dung nhan tuấn mỹ vừa xanh vừa đen, ánh mắt âm trầm mang theo cuồng phong mãnh liệt.

Bất cứ ai trong lúc thân thiết với thê tử mà bị người khác, à không, bị một quả trứng quấy rầy cũng sẽ không có sắc mặt tốt...

Quả trứng thật ủy khuất, không biết tại sao con người này lại không cho phép nó tới gần, nó chỉ cảm thấy trên người nữ nhân kia có hơi thở làm nó muốn thân cận thôi mà....

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt giơ tay đẩy Dạ Vô Trần ra, sửa sang lại y phục, nói, "Cũng không biết bọn Hỏa phượng và Lâm Như Toa rơi xuống chỗ nào, hiện tại chúng ta đi xem nơi này rốt cuộc là nơi này trước đã!"

Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy có thứ gì đó lôi kéo nàng, làm nàng rất muốn tìm hiểu đến cùng....

Quả trứng khẽ lay động, bay về hướng phía trong sơn động.

"Vô Trần, chúng ta đi."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nhìn chằm chằm về hướng quả trứng bay đi...

"Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm nhận được nơi đó có thứ gì đó đang kêu gọi ta..."

Dạ Vô Trần nhìn nữ tử bên cạnh, cũng không lên tiếng, dung nhan tuấn mỹ lại nở nụ cười ôn nhu tà mị...

Hai người đi theo quả trứng, càng đi luồng bạch quang kia càng sáng ngời, tựa như xua đi một tầng sương mù.

"Ân, đó là..."

Bỗng nhiên, một tia sáng màu vàng chiếu ra, nàng theo bản năng che mắt lại, một lúc sau thích ứng với ánh sáng này thì mới từ từ mở mắt ra...

Vừa nhìn, con ngươi nàng co rụt lại, nhìn chằm chằm gốc cây tỏa ra ánh sáng lóa mắt phía trước...

"Đây là, hoàng kim thánh thụ?"

_____________________________________

CHƯƠNG 1089: THU HOẠCH LỚN (2)

Hoàng kim thánh thụ, Mộ Như Nguyệt đã nhìn thấy nó trong đan thư, nghe nói, dưới ánh sáng của hoàng kim thánh thụ, ma thú có thể bộc phát thiên phú tối cao của mình, trưởng thành với tốc độ nhanh nhất.

Đương nhiên, hoàng kim thánh thụ chỉ có hiệu quả đối với ma thú...

"Nếu có thể mang hoàng kim thánh thụ vào đan thư, vậy Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch sẽ nhanh chóng trưởng thành..."

"Còn có cái kia..."

Mộ Như Nguyệt bỗng nheo mắt nhìn cái rương phía ở trên hoàng kim thánh thụ, lúc cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong, lòng nàng khẽ chấn động.

"Linh thạch, không sai, nhất định là linh thạch!"

Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng tiến lên mở cái rương ra, trong đó có một cái hộp giống hệt như cái đã thấy trên đường, còn một cái khác thì lớn gấp đôi.

Nếu nàng đoán không sai, trong cái hộp này hẳn là linh thạch trung cấp...

"Ong ong!"

Quả trứng bay vòng quanh Mộ Như Nguyệt giống như muốn nói gì đó, rồi lần nữa bay vào trong sơn động...

"Chẳng lẽ bên trong còn có đồ vật gì?"

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một lúc, lập tức đi qua...

Trên vách đá trong sơn động vẽ đồ án tứ đại thần thú viễn cổ, sinh động như thật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vách đá mà ra...

Không bao lâu, hai người đã đi đến một thế giới khác.

Trong sơn động thần thánh, một pho tượng xuất hiện trước mắt hai người.

Pho tượng nam nhân dung mạo tuấn mỹ, tay cầm thần binh, cao cao tại thượng như thiên thần, ánh mắt hàm chứa khí thế cao ngạo.

Hắn giống như cường giả đứng trên cao ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, hiện giờ Mộ Như Nguyệt cũng có thể cảm nhận được ngạo khí trong ánh mắt lạnh lùng đó.

"Nguyệt Nhi, nàng có cảm thấy nam nhân này rất giống ngươi hay không?"

Dạ Vô Trần quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng vậy, nam nhân này quả thật cực kì giống Mộ Như Nguyệt.

Cao ngạo phát ra từ trong xương, khí thế lạnh nhạt làm độ ấm trong sơn động cũng giảm xuống vài phần....

"Vô Trần, chàng xem, mặt sau pho tượng có viết mấy chữ, Vô Vong? Nếu ta đoán không sai, nam nhân này tên là Vô Vong!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẽ động, không biết vì sao, nam nhân này khiến nàng cảm thấy rất thân cận...

"Quỳ xuống tam lễ, huyết mạch truyền thừa, đằng xà nhận chủ, nhất thống thiên hạ. Hẳn là muốn nàng khấu đầu với hắn ba lần." Dạ Vô Trần nhẹ nhàng vuốt cằm, đưa mắt đánh giá pho tượng cao lớn như thiên thần trước mắt.

"Ong ong!"

Quả trứng tựa như đồng ý với cách nói của Dạ Vô Trần, xoay mấy vòng quanh Mộ Như Nguyệt...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, cười nhạt nói: "Vậy để ta thử xem, cho dù không gì xảy ra cũng có thể coi như biểu đạt sự tôn kính đối với kẻ mạnh, tuy không biết vì sao pho tượng nam nhân này lại ở đây, nhưng ta có thể tưởng tượng được, hắn đã từng cường đại, huy hoàng cỡ nào!"

"Được."

Dạ Vô Trần cười nói, kiếp trước hay kiếp này hắn chưa từng bội phục ai, nhưng khi nhìn thấy nam nhân cường đại này, trong lòng hắn lại rất khâm phục.

Cho nên, hắn cũng không ngăn cản Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt phất vạt áo, chậm rãi quỳ gối trước mặt pho tượng, nhẹ nhàng khấu đầu ba cái, mà thời điểm nàng khấu đầu cái cuối cùng, một ngân châm từ pho tượng bay ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net