1120 - 1124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1120: KHIẾP SỢ! (5)

Editor: Tường An

Khắp căn phòng đều là thư tịch thượng giai trung cấp, mặc dù trong tay Mộ Như Nguyệt có đan thư nhưng trong đan thư chỉ miêu tả trọng điểm chứ không viết kĩ càng tỉ mỉ...

Cho nên những thư tịch này giúp ích rất nhiều cho Mộ Như Nguyệt...

Hai ngày. Mộ Như Nguyệt ngâm mình trong phòng luyện đan suốt hai ngày...

Trong hai ngày này có không ít người thường xuyên tiến vào phòng luyện đan, mà bởi vì chuyện Tiêu Vũ lúc trước, mấy người đó cũng nhận ra Mộ Như Nguyệt.

Có lẽ đối với học viện Thần, một đan dược sư thượng giai trung cấp không tính là gì, nhưng Mộ Như Nguyệt lại là học viên mới, cho nên không thể không làm mọi người coi trọng.

Đáng tiếc là trong hai ngày này, ngoài đọc sách Mộ Như Nguyệt chẳng làm gì cả, càng không hề luyện chế đan dược, mãi đến khi mọi người dần mất kiên nhẫn, nàng mới gấp sách lại, đi về phía đan đỉnh.

Trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt xuất hiện một ngọn lửa, bắn về phía đan đỉnh.

Trong phòng luyện đan có quy định, khi đan dược sư đang luyện chế, bất kì ai cũng không được lên tiếng quấy nhiễu, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài vĩnh viễn không cho vào.

Vì thế, lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không ai lên tiếng...

"Là nàng?"

Đột nhiên, một thân ảnh từ bên ngoài chen vào đám người, thời điểm nhìn thấy nữ tử đứng trước đan đỉnh, đáy mắt nàng xẹt qua tia kinh ngạc.

Chẳng lẽ nàng ta là đan dược sư?

Nghĩ đến đây, Đinh Lâm cười tự giễu, nữ nhân này chỉ là một thần tướng sơ cấp mà thôi, làm sao có thể luyện chế ra đan dược thượng giai trung cấp? Tuyệt đối không có khả năng!

Chắc là muốn dùng cách này hấp dẫn ánh mắt mọi người thôi...

Phanh!

Trong đan đỉnh truyền ra một tiếng nổ, sau đó một làn khói gay mũi bay ra làm Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày.

Lần đầu tiên luyện chế đan dược thượng giai trung cấp, thất bại!

"Quả nhiên đan dược thần giai không thể so được với đan dược thượng giai trung cấp, ngay cả thuật luyện chế cũng yêu cầu cao hơn rất nhiều..."

Lông mày Mộ Như Nguyệt từ từ giãn ra, ánh mắt tập trung nhìn đan đỉnh.

"Hừ!"

Thấy vậy, sao Đinh Lâm có thể bỏ qua cơ hội trào phúng Mộ Như Nguyệt? Nàng không quên trước khảo thí nhập học, nữ nhân đáng chết này còn hung hăng nhục nhã mình ở cửa hàng trang sức!

"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên miễn cưỡng bản thân, một thần tướng sơ cấp mà thôi, làm sao có thể luyện ra đan dược thượng giai trung cấp?"

Thần tướng sơ cấp?

Nghe vậy, mọi người lập tức châu đầu ghé tai nghị luận, trong mắt rõ ràng lộ vẻ trào phúng khinh thường.

Một thần tướng sơ cấp có thể thông qua khảo thí nhất định là bởi vì có vận khí tốt, nếu không phỏng chừng nàng đã sớm bỏ mạng ở Thần Sơn.

Mộ Như Nguyệt lại tựa như không nghe thấy lời Đinh Lâm nói, thở ra một hơi, tiếp tục lấy dược liệu ra, ánh mắt ngưng trọng.

"Cho dù luyện bao nhiêu lần cũng sẽ thất bại thôi!"

Đinh Lâm cười lạnh không cho là đúng, một thần tướng sơ cấp cũng mơ tưởng muốn luyện chế đan dược thượng giai trung cấp, rõ ràng là không có khả năng!

Nhưng đối mặt với những ánh mắt trào phúng đó, thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng...

Nàng chậm rãi loại bỏ tạp chất trong dược liệu, rồi ném vào đan đỉnh, 'bá' một tiếng, ngọn lửa bùng lên bao quanh đan đỉnh...

Mọi người đều nhìn Mộ Như Nguyệt không chớp mắt, sợ bỏ sót cái gì...

Hiện tại, trong mắt Mộ Như Nguyệt chỉ có đan đỉnh trước mặt, không còn gì khác.

____________________________________________

CHƯƠNG 1121: KHIẾP SỢ! (6)

Editor: Tường An

Vẻ mặt nàng nghiêm túc như thế lại càng thêm mê người, bất giác thu hút ánh mắt mọi người...

Thời gian từ từ trôi qua, trên trán Mộ Như Nguyệt ứa mồ hôi lạnh, giống như phải cố hết sức...

Ngay tại thời điểm mọi người không biết đã trôi qua bao lâu, trong đan đỉnh của nàng tản ra mùi hương thanh mát, đồng thời có tiếng động va chạm trong đan đỉnh truyền ra...

"Thành?"

Mọi người sửng sốt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng thật sự có thể luyện ra đan dược thượng giai trung cấp?

"Hừ!"

Đinh Lâm hừ lạnh vừa định nói chuyện, lại nhớ đến quy định ở nơi này, vội vàng ngậm miệng, khẩn trương nhìn xung quanh.

Cũng may ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mộ Như Nguyệt cho nên không ai phát hiện vừa rồi có người lên tiếng...

"Đây là... đan dược thượng giai trung cấp? Không sai, thật sự là nó! Hơn nữa, ta rõ ràng cảm nhận được thực lực tăng lên, chẳng lẽ đây là thượng đan giúp thần tướng trung cấp đột phá?" một thanh âm sợ hãi vang lên hấp dẫn sự chú ý của Đinh Lâm.

Nàng vừa quay đầu nhìn qua liền thấy trong tay Mộ Như Nguyệt cầm một viên đan dược tản ra bạch quang, ánh sáng thần thánh bao phủ khắp phòng luyện đan...

"Thượng giai trung cấp!"

Sắc mặt Đinh Lâm tái nhợt.

Không phải thực lực nữ nhân này chỉ là thần tướng sơ cấp thôi sao? Tại sao có thể luyện chế đan dược thượng giai trung cấp?

Nghĩ đến đây, Đinh Lâm cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Đan dược thượng giai có thể tản ra ánh sáng mãnh liệt, mà những người được bao phủ trong ánh sáng đó đều sẽ hấp thu được lực lượng từ đan dược, tỷ như những người bị thương chỉ cần đứng trong ánh sáng của Phục Hồi đan đều sẽ được chữa khỏi, đương nhiên hiệu quả sẽ không tốt bằng trực tiếp ăn đan dược.

Đây chính là đặc tính của đan dược thượng giai!

Lúc này, nhóm thần tướng trung cấp đều thèm muốn nhìn chằm chằm đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt, hận không thể lập tức đoạt lấy ăn vào, dù sao loại đan dược giúp đột phá có sức dụ hoặc quá lớn đối với bọn họ...

"Thành công."

Mộ Như Nguyệt thu đan dược vào trong lọ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất bước đi ra khỏi phòng luyện đan...

"Đi, chúng ta cũng theo xem nàng muốn đi đâu!"

Mọi người nhìn nhau, lập tức đi theo ra ngoài.

Mộ Như Nguyệt cũng không lập tức trở về kí túc xá mà đi tới trước mặt Nhạc lão, nói: "Ta muốn tiến vào phòng luyện đan thượng giai cao cấp."

"Cái gì?" Nhạc lão hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ngươi mới ngây người hai ngày trong phòng thượng giai trung cấp, sao nhanh như vậy đã muốn vào phòng thượng giai cao cấp rồi? Muốn vào đó cần mười linh thạch trung cấp."

"Ân."

Mộ Như Nguyệt gật đầu, tiện tay lấy ra mười linh thạch trung cấp đưa cho Nhạc lão, nhàn nhạt hỏi: "Đủ chưa?"

Nhạc lão ngẩn ra, nhận lấy linh thạch, nói: "Vậy ta sẽ mở cửa phòng thượng đan cao cấp cho ngươi."

Lúc này, đám người theo phía sau Mộ Như Nguyệt đã bị lời nói của nàng làm cho ngây ngẩn.

Nàng vừa mới đột phá trung cấp, giờ đã muốn lên cao cấp? Vậy cũng quá tham lam rồi, từ trước tới nay học viện còn chưa có ai vừa đột phá thượng giai trung cấp xong lại muốn thăng cấp tiếp....

"Đứng lại!" Nhạc lão thấy mấy người đó muốn theo Mộ Như Nguyệt tiến vào, nhíu mày nói: "Muốn vào phòng thượng giai cao cấp cần mười linh thạch trung cấp, không có thì không được vào!"

____________________________________

CHƯƠNG 1122: KHIẾP SỢ! (7)

Editor: Tường An

"Nhạc lão", Đinh Lâm thay đổi hoàn toàn bộ dáng kiêu căng lúc trước, điềm đạm đáng yêu nhìn Nhạc lão, "Ta sẽ không đọc thư tịch bên trong, cũng sẽ không sử dụng đồ trong phòng, ta chỉ muốn nhìn nàng luyện chế thôi, ngươi để cho ta vào được không?"

"Không được!" Nhạc lão trừng  mắt, "Đây là quy định của học viện, ta không thể ngoại lệ cho các ngươi, lấy linh thạch ra, các ngươi có thể đi vào, nếu không chỉ có thể chờ ở ngoài."

Đinh Lâm cắn chặt môi, lần trước vì muốn nhục nhã Mộ Như Nguyệt, nàng đã tiêu hết mười lăm linh thạch trung cấp để mua vòng cổ, bây giờ không còn nhiều lắm, làm sao có thể tiêu phí thêm mười linh thạch trung cấp nữa.

"Nhạc lão, ta có linh thạch, cho ta vào đi."

Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi lấy linh thạch ra, còn những người khác không có đủ linh thạch chỉ có thể đứng nhìn bọn họ đi vào phòng luyện đan...

"Ta ở đây chờ!"

Đinh Lâm cắn răng, sớm muộn gì Mộ Như Nguyệt cũng sẽ đi ra, lúc đó sẽ biết được thôi...

Lần này Mộ Như Nguyệt vào phòng thượng giai cao cấp ngốc liền năm ngày.

Năm ngày sau, một nữ tử thần sắc có chút suy yếu từ trong phòng luyện đan đi ra.

"Chẳng lẽ lần này luyện chế thất bại?"

Thấy đối phương thần sắc mệt mỏi, trong lòng Đinh Lâm vui vẻ, cười trào phúng nói: "Nữ nhân này làm sao có thể luyện được đan dược thượng giai cao cấp chứ? Ngay cả ta hiện tại cũng chỉ luyện được thượng giai trung cấp thôi, chẳng lẽ nàng còn thiên tài hơn ta?"

Rõ ràng là không thể nào!

"Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng có thành công không?"

Mộ Như Nguyệt đi rồi, mấy người trong phòng cũng theo ra, thấy vậy, những người đứng chờ ở ngoài liền chạy đến hỏi thăm.

Phải biết rằng, Mộ Như Nguyệt là học viên mới, thực lực võ giả chỉ là thần tướng sơ cấp, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn ánh mắt nhiều người như vậy...

Nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ không bị chú ý đến thế.

Nghe vậy, nam tử đầu tiên đi ra cười khổ nói: "Nàng thành công luyện chế ra Thượng Linh đan có thể giúp thần tướng cao cấp đột phá đỉnh thần tướng, hơn nữa... chỉ thất bại có năm lần! Quan trọng nhất chính là, ngươi biết một lò nàng luyện được bao nhiêu viên không? Hai mươi viên! Trời ạ, đây là lần đầu tiên nàng luyện chế đan dược thượng giai cao cấp a! Còn có thể bồi dưỡng được hai mươi võ giả đỉnh thần tướng!"

Lời này giống như sấm sét đánh xuống khiến đám người xôn xao nghị luận.

Ngay cả vị đệ tử của viện trưởng năm đó lần đầu luyện chế thượng giai cao cấp cũng thất bại suốt hai mươi lần, mà một lò chỉ luyện được hai viên.

Còn nàng thì sao, chỉ thất bại có năm lần!

Hơn nữa một lò luyện được hai mươi viên!

Nàng còn có thể đả kích người ta hơn nữa không?

Sắc mặt Đinh Lâm tái nhợt, không nói được lời nào, trong lòng càng cảm thấy ghen ghét, không cam lòng...

Nàng không thể chịu đựng được chuyện nữ nhân mình khinh thường lại ưu tú hơn mình!

"Xem ra trong số học viên mới năm nay có một vài hạt giống tốt."

Nhạc lão nheo mắt, cười ha hả: "Nha đầu này là thiên tài hiếm có, đáng tiếc không được danh sư bồi dưỡng, cho nên hiện tại nàng mới là thượng giai cao cấp, nếu không chỉ sợ nàng đã sớm đột phá vương giai rồi! Chắc chắn nàng sẽ lại đến đây, lúc đó ta lại chú ý nàng nhiều một chút...."

Thiên tài như thế cực kì hiếm có, nói không chừng còn có thể vào mắt mấy lão gia hỏa kia....

Mộ Như Nguyệt vừa trở về liền nhìn thấy Lisa đang nôn nóng đi qua đi lại, thời điểm thấy Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng lên, vội vàng nhào tới.

_____________________________________

CHƯƠNG 1123: KHIẾP SỢ! (8)

Editor: Tường An

"Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc trở về rồi, làm chúng ta lo muốn chết, ngươi đã  mất tích suốt bảy ngày, ta còn tưởng ngươi bị nữ nhân Tiêu Vũ kia ám toán!"

Tuy có không ít người đã từng nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, nhưng những người đó đều không rời khỏi phòng luyện đan, dĩ nhiên tin tức cũng không được truyền ra...

"Không phải ta trở về rồi sao? Đúng rồi, Y Liên và Thiên Diệp đâu?" Mộ Như Nguyệt không nhìn thấy hai người kia, quay đầu hỏi Lisa.

Lisa giật mình, cười lạnh nói: "Còn không phải tại tên hỗn đản Tề Mặc kia sao?"

"Tề Mặc?"

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ trong lúc nàng không có mặt, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

"Tề Mặc hối hận, muốn Thiên Diệp tha thứ cho hắn, Thiên Diệp căn bản không muốn để ý tới hắn, hắn lại dây dưa không ngừng, Thiên Diệp không chịu nổi nữa nên mới vào bí cảnh tu luyện, Y Liên không yên tâm nàng ấy đi một mình nên đi cùng, để ta ở đây chờ ngươi về."

Bí cảnh?

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Không tốt!"

"Làm sao vậy?" Lisa quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, khó hiểu hỏi.

"Nếu nói, trong học viện có một chỗ có thể giết người thần không biết quỷ không hay, cũng chỉ có bí cảnh! Giết người ở trong đó tuyệt đối không ai biết, cũng sẽ cho người khác cơ hội ra tay!"

Tim Lisa run lên, nàng thật sự không nghĩ đến điểm này, thanh âm run rẩy nói: "Vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ, các nàng đã đi được hai ngày rồi."

Nói tới đây, Lisa suýt nữa khóc lên, vẻ mặt tràn đầy áy náy.

Sớm biết như vậy, nàng nhất định không để bọn họ đi bí cảnh...

"Chúng ta đi tìm bọn họ, nói không chừng còn kịp!"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, xẹt qua một tia lãnh ý.

Bí cảnh là nơi dùng để tu luyện, chỉ cần lấy ra mười linh thạch là có thể thông qua truyền tống trận đi đến một không gian khác...

Không gian đó chẳng những có nguyên khí nồng đậm mà còn có không ít kì trân dị bảo và ma thú cường đại, cho nên đó là nơi tốt nhất để học viên rèn luyện...

Lúc này trong bí cảnh, Y Liên dìu Thiên Diệp bị thương lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn đám người hung thần ác sát phía trước.

"Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn đuổi giết ta và Thiên Diệp?"

"Ha ha!" Nam tử dẫn đầu cười to, nhạo báng nói: "Không tại sao cả, chỉ đơn giản là chướng mắt các ngươi thôi! Cho nên, hôm nay các ngươi nhất định phải chết ở đây!"

Trong lòng Y Liên lộp bộp.

Đối phương có bốn thần tướng cao cấp, cho dù cùng cấp bậc với mình, nhưng Thiên Diệp chỉ mới lại thần tướng trung cấp...

Cho nên, các nàng căn bản không phải đối thủ của nhóm người này! Càng nghẹn khuất hơn chính là nhóm người này đã đuổi giết các nàng một ngày, vậy mà các nàng vẫn không biết thân phận đối phương!

"Y Liên, đừng hỏi nữa, ta biết bọn họ là ai!" Thiên Diệp lau vết máu ở khóe miệng, cười khổ nói: "Là ta liên lụy ngươi, nếu ta đoán không sai thì bọn họ... làm việc cho Tiêu Vũ!"

"Lại là nữ nhân kia!"

Sắc mặt Y Liên trầm xuống, trong mắt ẩn chứa hàn ý.

"Ha ha!" nam tử kia cười to, "Xem ra các ngươi cũng không ngốc, đoán được nhanh như vậy, dù sao các ngươi cũng là người sắp chết, cho dù nói cho các ngươi cũng không sao. Đúng vậy, là sư tỷ kêu chúng ta làm, hơn nữa chỉ cần giết được hai người các ngươi, sư tỷ sẽ giúp chúng ta đột phá đỉnh thần tướng! Cho nên, các ngươi cũng coi như chết có ích!"

________________________________________

CHƯƠNG 1124: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (1)

Editor: Tường An

Tiêu Vũ?

Sắc mặt Y Liên trầm xuống, ánh mắt âm lãnh.

Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán! Không ngờ lại muốn lợi dụng bí cảnh giết các nàng!

"Chậc chậc", nam tử kia cười nói, "Phỏng chừng cả đời các ngươi cũng không được nếm thử Thượng Linh đan, nếu các ngươi không đối địch với sư tỷ, nói không chừng nàng còn có thể ban thưởng cho các ngươi mấy viên! Đáng tiếc, đáng tiếc..."

Hắn tiếc hận than thở vài câu, trong mắt lại hàm chứa vẻ khinh miệt.

"Y Liên, xin lỗi, đã là lần thứ hai ta liên lụy ngươi rồi", Thiên Diệp áy náy nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Y Liên, "Hơn nữa, nếu không phải ngươi giúp ta tránh né Tề Mặc, có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này..."

"Đừng nói nhiều như vậy, bây giờ quan trọng nhất là hóa giải nguy cơ!"

Y Liên trầm mặc.

Nếu chỉ có một mình nàng thì còn có thể chạy trốn, nhưng dẫn theo Thiên Diệp căn bản không thể chạy thoát...

Ngoài cách này ra, còn biện pháp nào khác đây?

Y Liên không ngừng động não suy nghĩ đối sách.

Đúng lúc này, nam tử dẫn đầu vung tay lên, mấy người bên cạnh lập tức xông đến, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương...

"Không tốt!"

Y Liên vừa quay đầu liền nhìn thấy một tên cầm đại đao hung hăng chém về phía Thiên Diệp, nàng biến sắc vội vàng kéo Thiên Diệp qua bên cạnh mình, nâng kiếm ngăn chặn công kích của đối phương.

Cùng lúc này, một đạo kiếm phong sắc bén từ phía sau ập tới, một tay Y Liên túm chặt Thiên Diệp, nhanh chóng quay đầu lại, kiếm phong chém vào bả vai nàng, máu tươi nhiễm đỏ một thân y phục.

"Thiên Diệp, ta ngăn cản bọn hắn, ngươi đi mau, ngươi còn sống mới có thể báo thù cho ta!"

Theo tình huống hiện tại, nàng căn bản không thể dẫn theo Thiên Diệp chạy trốn, cho nên chỉ có thể tạo cơ hội cho Thiên Diệp rời đi, như vậy nói không chừng còn có hi vọng...

Trong lòng Thiên Diệp chấn động, ngẩng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, đáy lòng ngũ vị tạp trần.

Nói cho cùng, các nàng cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.

Cho dù lúc trước nàng chắn phấn dẫn thú thay bọn họ, đơn giản là vì Tiêu Vũ nhằm vào nàng, cho nên cũng các nàng không cần phải báo đáp.

Nhưng hiện giờ, Y Liên lại nhường cơ hội sống cho nàng...

"Ngươi còn thất thần làm gì?" sắc mặt Y Liên trầm xuống, vội vàng nói, "Còn không mau đi đi? Chậm chút nữa sẽ không còn cơ hội!"

Thiên Diệp muốn nói gì đó, lại nhìn thấy kiếm phong chém về phía Y Liên, tim nàng như muốn ngừng đập, hoảng sợ la lên: "Y Liên, cẩn thận..."

"Cái gì?"

Y Liên ngẩn ra, thời điểm xoay người cũng là lúc kiếm phong chém xuống, nàng không kịp phòng bị, chỉ có thể vội vàng nâng kiếm chắn trước ngực...

"Keng!"

Âm thanh thanh thúy vang lên, Y Liên ngã xuống, hộc máu nhiễm đỏ mặt đất...

"Y Liên!" Thiên Diệp hoảng hốt chạy đến ngồi xổm bên cạnh Y Liên, lo lắng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

"Khụ khụ!" Y Liên ho khan hai tiếng, nhìn mấy người hùng hổ phía trước, cười khổ nói: "Xem ra lần này, chúng ta chạy trời không khỏi nắng..."

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng, càng không cam lòng uổng mạng ở đây, hơn nữa, cũng không ai biết các nàng chết trong tay Tiêu Vũ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net