1125 - 1129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1125: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (2)

Editor: Tường An

"Xem ra nơi này đúng là náo nhiệt."

Thanh âm nhàn nhạt theo gió lọt vào tai hai người, khiến đáy lòng tuyệt vọng của họ nháy mắt giống như tro tàn lại cháy, quay đầu nhìn chằm chằm thân ảnh phía sau....

Dưới nắng sớm, nữ tử bước đi nhẹ nhàng, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, lúc nhìn thấy Y Liên đang nằm trên mặt đất, ánh mắt hơi ngừng một chút, nói: "Xin lỗi, ta đến muộn."

Y Liên hồi phục lại tinh thần, chợt cười lên, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.

"Nguyệt Nhi,ngươi đã đến rồi?"

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, nhàn nhạt đảo mắt qua đám người phía trước: "Các ngươi là người của Tiêu Vũ?"

"Hừ!" nam tử trẻ tuổi dẫn đầu hừ lạnh, "Đúng thì thế nào? Nếu ngươi đã biết chuyện này, vậy ngươi cũng phải chết!"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng không tức giận, chỉ đạm mạc nói: "Vậy... cũng phải xem ngươi có năng lực này hay không!"

"Ha ha!" nam tử kia cười to, nói: "Ta có năng lực này hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi, đáng tiếc ba nữ nhân tuyệt sắc như vậy, ai bảo các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội chứ!"

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Y Liên: "Ngươi muốn tăng thực lực lên không?"

Y Liên sửng sốt, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt: "Đương nhiên muốn, có điều, muốn tăng thực lực đâu phải chuyện dễ?"

"Không, rất đơn giản", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ăn viên đan dược này vào."

Tuy một mình Mộ Như Nguyệt cũng có thể tự đối phó đám người này, nhưng thực lực Y Liên không đủ mạnh, nàng vẫn không thể yên tâm được, cho nên nàng muốn giúp nàng ấy nâng cao thực lực.

Y Liên không hề do dự, nhận lấy đan dược, lập tức ăn vào, đan dược hóa thành dòng nước chảy xuống yết hầu, dùng nhập vào thân thể, làm ấm áp kinh mạch toàn thân nàng.

Oanh!

Ngay lúc này, trong cơ thể Y Liên dâng lên một cỗ lực lượng cường hãn, thực lực của nàng cũng trực tiếp đột phá từ thần tướng cao cấp lên đỉnh thần tướng...

"Đột phá? Nàng đột phá?" nam tử kia trợn tròn mắt, dường như nhớ tới điều gì, sợ hãi la lên: "Thượng linh đan, không sai, đan dược giúp nàng đột phá chính là thượng linh đan!"

Trời ạ, nữ nhân này có thân phận gì? Tại sao có thể tùy tiện lấy ra thượng linh đan?

Hơn nữa, vừa rồi hắn đã cuồng ngôn, nói Y Liên đời này cũng không thể nếm thử mùi vị thượng linh đan, không ngờ hiện tại lại bị vả mặt nhanh như vậy.

"Nguyệt Nhi." cảm nhận được lực lượng đột phá, Y Liên kích động: "Cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi, cả đời này ta cũng không thể báo đáp..."

Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, thản nhiên quét mắt mấy người sắc mặt trắng bệch phía trước: "Hiện tại có phải nên giải quyết mấy người này trước hay không?"

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ hãi lui về phía sau vài bước.

Trốn!

Trong lòng bọn họ đột nhiên hiện ra một chữ này, liếc mắt nhìn nhau sau đó bỏ chạy như điên.

Đánh với Y Liên? Không phải muốn chết sao? Hiện tại đối phương đã là đỉnh thần tướng, làm sao đám thần tướng cao cấp bọn họ có thể so sánh được?

Nhưng Y Liên sao có thể cho bọn hắn cơ hội chạy trốn? Thân thể nhanh chóng xẹt qua, lập tức xuất hiện trước mặt bọn hắn.

"Muốn trốn? Đáng tiếc, đã muộn, các ngươi không có cơ hội chạy trốn nữa, đây chính là kết cục khi các ngươi làm việc cho Tiêu Vũ!"

____________________________________

CHƯƠNG 1126: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (3)

Editor: Tường An

Sắc mặt mọi người tái nhợt, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, nếu sớm biết bên cạnh Thiên Diệp có nhân vật lợi hại như vậy, trong tay còn có thượng linh đan, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không làm việc cho Tiêu Vũ, đáng tiếc giờ có hối hận cũng muộn rồi...

Không!

Hắn không muốn chết!

Nam tử trẻ tuổi cắn chặt môi, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Mộ Như Nguyệt đứng phía sau, sau đó hung hăng nghiến răng, bất chấp tất cả chạy như điên về phía Mộ Như Nguyệt, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

"Nữ nhân, đi chết đi! Cho dù ta chết cũng muốn kéo ngươi chôn cùng!"

Khí thế nữ nhân này không mạnh lắm, hẳn là rất dễ đối phó, chỉ cần bắt được nàng, nói không chừng có thể đổi lấy một con đường sống...

Ngay tại thời điểm hắn vọt tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, nữ tử vốn yên lặng đứng đó đột nhiên nâng mắt lên, ánh mắt xẹt qua tia lãnh ý, nhìn thẳng vào hắn.

Đối diện với ánh mắt kia, không biết vì sao toàn thân hắn phát run, sau lưng nữ tử đột nhiên hiện ra một thanh cự kiếm mang theo hơi thở khiếp người.

"Nhất kiếm phá thiên!"

Dứt lời, cự kiếm từ trên không trung chém xuống, phát ra tia lửa, tựa như một ngọn núi hung hăng đè nam tử kia xuống. Hắn kinh ngạc ngước mắt lên, thét một tiếng tê tâm liệt phế.

"Không!!!"

Oanh!

Cự kiếm chém xuống, đất núi rung chuyển, sau đó nhanh chóng khôi phục yên tĩnh...

Trong sơn cốc, thần sắc nữ tử đạm mạc, bạch y bay múa, bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đường đường là một thần tướng cao cấp, vậy mà bị nàng hạ gục trong nháy mắt?

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tràn ngập sợ hãi, ngây ngốc nhìn mặt đất bị chém thành một cái khe...

"Y Liên, nhanh chóng giải quyết mấy người này rồi đi thôi." Mộ Như Nguyệt nhìn Y Liên, nhàn nhạt nói.

Y Liên hồi phục tinh thần, gật gật đầu: "Được, chờ ta một chút, giải quyết mấy người này cũng dễ thôi..."

Hơn nữa, sau khi đột phá, nàng cần tìm người để thử thực lực của mình một chút!

Thiên Diệp khẽ nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Ta lại nợ ngươi một ân tình... đây là lần thứ hai ngươi cứu ta."

"Bởi vì chúng ta là đồng đội, không phải sao?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Thiên Diệp, cười nói...

Tim Thiên Diệp run lên.

Đúng vậy, các nàng là đồng đội! Cũng là những người duy nhất trên đời này ngoài phụ hoàng và mẫu hậu quan tâm nàng.

Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng Thiên Diệp, dung nhan thanh tú tươi cười: "Lúc đầu, ta đến nơi này là vì Tề Mặc, hiện tại ta mới phát hiện ra lý do chân chính ta đến đây, hẳn là vì gặp được các ngươi... Ta nhớ kĩ hai ân tình này, về sau sẽ báo đáp ngươi!"

Trước mặt những người khác, Thiên Diệp có thể cao ngạo, nhưng trước mặt nàng, Thiên Diệp không thể cao ngạo nổi, bởi vì xét về bất kì phương diện nào, nữ nhân này cũng mạnh hơn nàng.

Nữ nhân này cũng là người duy nhất khiến nàng khâm phục...

"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: "Sau này đừng rời khỏi tầm kiểm soát của học viện, nếu không, nàng ta sẽ còn không cam lòng mà ra tay lần nữa."

Thiên Diệp yên lặng gật đầu, lần này là nàng ngu ngốc suýt nữa hại những người khác, cho nên nàng sẽ không bao giờ phạm cùng một sai lầm...

Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, đám người Mộ Như Nguyệt dùng truyền tống trận rời khỏi bí cảnh, hơn nữa còn cố ý xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên Tiêu Vũ cũng rất nhanh nhận được tin tức...

__________________________________

CHƯƠNG 1127: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (4)

Editor: Tường An

"Phanh!"

Tiêu Vũ vung tay quét hết đồ sứ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là tiện nghi mấy nữ nhân đáng chết kia, bọn họ thế mà không chết!"

Nghĩ đến việc gần đây Tề Mặc luôn dây dưa Thiên Diệp, nàng lại hận nghiến răng, trong mắt xẹt qua tia lãnh lệ...

"Đặc biệt là nữ nhân tên Mộ Như Nguyệt kia! Ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng! Đều tại nàng mà ta mất hết danh tiếng ở học viện!"

Tiêu Vũ trầm mặc suy nghĩ nửa ngày, nói: "Người tới, kêu Đinh Lâm đến đây cho ta."

Nếu tin tức điều tra không sai, nữ tử tên Đinh Lâm kia từ khi vừa tiến vào học viện đã có mâu thuẫn với Mộ Như Nguyệt.

Có lẽ có thể mượn tay Đinh Lâm loại trừ Mộ Như Nguyệt!

Không lâu sau, Đinh Lâm đã được dẫn tới trước mặt Tiêu Vũ.

Trên đường đi, Đinh Lâm luôn thấp thỏm bất an, không biết sư tỷ tìm mình có chuyện gì, cho nên lúc nhìn thấy Tiêu Vũ, thần sắc nàng khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Tiêu Vũ sư tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

"Ân." Tiêu Vũ gật đầu, nói: "Đinh Lâm, hình như thiên phú của ngươi cũng không tệ, hiện tại là cấp bậc gì rồi?"

"Thần tướng trung cấp."

Đinh Lâm ngượng ngùng cúi đầu, trước mặt Tiêu Vũ, nàng không có bất kì ưu thế gì đáng nói.

"Thần tướng trung cấp sao?" ánh mắt Tiêu Vũ lập lòe, khẽ gật đầu, nói: "Ta có thể giúp ngươi chỉ trong nháy mắt tăng thực lực lên đỉnh thần tướng, không biết ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không?"

"Cái gì?" trong lòng Đinh Lâm vui vẻ, vẻ mặt kích động nhìn Tiêu Vũ: "Ngươi... ngươi nói thật sao?"

Trực tiếp đột phá từ thần tướng trung cấp lên đỉnh thần tướng, nàng không nằm mơ chứ?

"Đương nhiên là thật", Tiêu Vũ cười âm hiểm, "Chẳng qua, ta cần ngươi làm giúp ta một việc..."

"Sư tỷ cứ nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ không chối từ."

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn ngươi giúp ta giết một người..." ánh mắt Tiêu Vũ lóe lên, nói: "Người kia cũng có thù oán với ngươi, chính là... Mộ Như Nguyệt!"

Thân thể Đinh Lâm cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân kia đã sỉ nhục ta, ta tuyệt đối không quên, cho nên dù sư tỷ không phân phó, ta cũng sẽ làm như thế!"

"Ta nhìn trúng ngươi chính là vì điểm này, cho nên mới gọi ngươi tới đây, Mộ Như Nguyệt tâm cao khí ngạo, ngươi khiêu chiến với nàng, nàng nhất định sẽ tiếp nhận, đến lúc đó ngươi giết nàng trong lúc tỷ thí cũng không ai nói gì ngươi."

Ánh mắt Đinh Lâm lập lòe vài cái, hiển nhiên điều kiện này rất hấp dẫn. Chẳng qua trong lòng nàng vẫn có chút do dự...

"Này... sẽ không có di chứng gì chứ?"

Tiêu Vũ cười cười: "Tuyệt đối không!"

Sao có thể?

Trực tiếp từ trung cấp lên đỉnh thần tướng, đột phá một lần hai cấp, làm sao có thể không có di chứng?

Sau khi dùng đan dược này, tuổi thọ của Đinh Lâm cũng chỉ còn một năm...

Đương nhiên, nàng sẽ không nói chuyện này cho Đinh Lâm biết, nếu không, Đinh Lâm sao có thể cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho nàng dùng?

"Được." Đinh Lâm thở phào một hơi.

Tiêu Vũ là sư tỷ, hẳn là sẽ không gạt nàng, vừa không để lại di chứng, vừa có thể giết Mộ Như Nguyệt, sao lại không làm chứ?

"Ngươi cầm dùng đi."

Tiêu Vũ đưa một lọ đan dược cho Đinh Lâm, đáy mắt hiện lên ý cười âm hiểm.

Nhưng lúc này Đinh Lâm đang kích động nhận lấy bình ngọc cho nên không phát hiện thần sắc của Tiêu Vũ...

______________________________________

CHƯƠNG 1128: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (5)

Editor: Tường An

"Mẫu thân."

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa mới ngồi xuống, Dạ Tư Hoàng liền ra khỏi đan thư, đứng trước mặt nàng.

Hắn nhấp nhấp môi, đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm non nớt: "Ta muốn rời đi một thời gian."

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dạ Tư Hoàng: "Ngươi muốn đi đâu?"

Dạ Tư Hoàng lắc lắc cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Ta có một số việc cần phải làm, mẫu thân yên tâm, hiện tại thực lực của ta đã khôi phục không ít, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, chờ ta làm xong việc sẽ trở về..."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày sau đó ngẩng đầu nhìn Dạ Tư Hoàng: "Ngươi xác định không có nguy hiểm? Nếu không có nguy hiểm vậy ngươi cứ đi đi."

Dạ Tư Hoàng lẳng lặng nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn bỗng nhiên nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, ôm nàng thật chặt.

"Tiểu Hoàng Nhi..." Mộ Như Nguyệt sửng sốt, cười khẽ, nói: "Nhớ đi sớm về sớm, chúng ta ở đây chờ ngươi."

"Ân."

Dạ Tư Hoàng nhỏ giọng đáp, vùi đầu vào lòng Mộ Như Nguyệt, lưu luyến nói: "Mẫu thân, Hoàng Nhi sẽ bình an trở về."

Bởi vì nơi này có mẫu thân của hắn.

Nhưng từ sau khi hắn trở lại thần giới, những người kia đã phát hiện sự tồn tại của hắn, cho nên chỉ có tạm thời rời xa nàng mới có thể khiến nàng an tâm tu luyện ở học viện...

Thật lâu sau, Dạ Tư Hoàng buông Mộ Như Nguyệt ra, nhìn nàng một lần cuối cùng rồi xoay người biến mất....

Nhìn nam hài như tiên đồng biến mất trước mắt mình, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: "Hoàng Nhi, ta tin tưởng ngươi."

Chính vì tin tưởng hắn, cho nên mới để hắn rời đi...

Chẳng qua, lần này tách ra, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau.

"Chủ nhân" trong đầu truyền đến thanh âm ưu nhã của Khiếu Nguyệt, "Yên tâm đi, tiểu chủ nhân là ma thần, hắn sẽ không có việc gì đâu."

"Hi vọng là thế", Mộ Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, "Hiện tại chúng ta cũng cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực, ta có dự cảm thân phận Dạ Tư Hoàng nhất định không đơn giản! Tuy ta không biết hắn có quan hệ gì với thần giới nhưng cũng hiểu được hắn thuộc về nơi này! Chỉ có tăng thực lực lên, ta mới có thể bảo vệ hắn! Huống chi còn có một Đan gia luôn nhòm ngó đan thư như hổ rình mồi..."

Kẻ địch của nàng còn rất nhiều, cho nên vẫn chưa thể thả lỏng cảnh giác được.

"Vậy chủ nhân, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe: "Khiếu Nguyệt, ngươi quên ở học viện Thần cái gì là nhiều nhất sao?"

"Cái gì?"

"Thiên tài!" Mộ Như Nguyệt cười nói, "Phàm là người có thể tiến vào học viện đều là thiên tài! Cho nên, ta muốn xây dựng một thế lực ở nơi này!"

Khiếu Nguyệt trầm mặc.

Đệ tử của học viện Thần đều tâm cao khí ngạo, muốn xây dựng thế lực ở đây, nói dễ hơn làm?

"Khiếu Nguyệt, ngươi quên ta làm giàu bằng cái gì sao? Nếu lợi dụng đan dược, nói không chừng có thể xây dựng được một thế lực thuộc về ta!" Mộ Như Nguyệt cười giải thích.

"Đi thôi, bây giờ chúng ta đến cửa hàng mua dược liệu."

Dứt lời, nàng đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài...

Lúc này, mấy người Lisa đang nói chuyện với nhau, đột nhiên thấy Mộ Như Nguyệt đẩy cửa đi ra, hỏi: "Nguyệt Nhi, ngươi muốn đi đâu?"

"Cửa hàng dược liệu." Nàng hơi dừng bước, nhìn ba người trong phòng, cười nhạt nói.

___________________________________________

CHƯƠNG 1129: TIỂU HOÀNG NHI RỜI ĐI (6)

Editor: Tường An

"Cửa hàng dược liệu?" hai mắt Lisa sáng lên, "Ngươi muốn luyện dược sao? Chúng ta cũng đi cùng ngươi, thế nào?"

"Được." Mộ Như Nguyệt mỉm cười, gật đầu.

Hiện giờ là giữa trưa, rất ít đệ tử học viện đi lại bên ngoài.

Sau khi vào cửa hàng, Mộ Như Nguyệt bắt đầu vơ vét dược liệu, vì số lượng đan dược nàng muốn luyện chế quá nhiều, chẳng bao lâu trong sọt đã chất đầy dược liệu...

Thanh toán tiền xong, Mộ Như Nguyệt liền phát hiện mình trở nên thật nghèo.

"Xem ra phải nghĩ cách kiếm chút linh thạch."

Nàng khẽ thở dài nhìn cái sọt dược liệu, cười khổ một tiếng, sau đó cất tất cả dược liệu vào nhẫn không gian rồi rời khỏi cửa hàng...

Ai ngờ mấy người bọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị một thân ảnh chặn lại.

"Lại là ngươi!" sắc mặt Lisa hơi đổi, phẫn nộ nói, "Ngươi còn chưa đủ? Tại sao lúc nào cũng muốn đối đầu với chúng ta?"

Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Đinh Lâm chắn phía trước, khó hiểu hỏi: "Lisa, nàng là ai vậy?"

Lisa hừ một tiếng: "Một người thích khoe khoang, người khác bán cái vòng cổ giá 10 linh thạch trung cấp, nàng vì muốn khoe của, đưa người ta 15 linh thạch trung cấp."

Phụt!

Thiên Diệp bật cười: "Có phải đầu óc nàng có vấn đề hay không?"

"Ngươi..." Đinh Lâm nghe bọn họ nói chuyện, lập tức biến sắc, "Đầu óc các ngươi mới có vấn đề! Lần này ta tới là vì một chuyện!"

Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hất cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngươi có gan tiếp nhận khiêu chiến của ta không?"

Tuy hiện giờ có ít đệ tử đi lại bên ngoài nhưng vẫn có tốp năm tốp ba tụ tập, vừa nghe lời Đinh Lâm nói, mọi người bất giác châu đầu ghé tai bàn luận.

"Nguyệt Nhi!" sắc mặt Y Liên trầm xuống, vẻ mặt nặng nề nhìn Đinh Lâm: "Hình như nàng có chút kì quái..."

"Ngươi đã nhìn ra?" Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Y Liên, thật không ngờ nàng có thể nhìn ra tình trạng thân thể Đinh Lâm hiện giờ.

Nếu nàng không đoán sai, Đinh Lâm đã dùng đan dược cưỡng chế tăng thực lực, loại đan dược này không giống với thượng linh đan, mà nó có kèm theo di chứng nghiêm trọng!

Không ngờ nàng vì muốn tăng thực lực mà mạng cũng không cần...

"Xin lỗi, ta không có hứng thú đấu với ngươi." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đinh Lâm, lạnh lùng nói.

"Ngươi sợ hãi?" Đinh Lâm biến sắc, cười lạnh nói: "Nếu ngươi sợ thì có thể nhận thua! Có lẽ ta sẽ thâm minh đại nghĩa tha mạng cho ngươi!"

Sợ hãi?

Nghe vậy, Thiên Diệp cười nhạo.

Mộ Như Nguyệt có thể hạ gục một thần tướng cao cấp chỉ trong nháy mắt mà sợ nàng sao? Nữ nhân này thật sự quá tự cao rồi...

"Chúng ta đi."

Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó giãn ra, thậm chí còn không thèm nhìn Đinh Lâm, nhấc chân đi về phía trước...

"Mộ Như Nguyệt!" Đinh Lâm xoay người trừng mắt Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ nói: "Thật không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không có! Đúng là không có giáo dưỡng, lúc nào cũng ra vẻ không coi ai ra gì! Ngươi có thể tiến vào học viện Thần chỉ vì gặp may thôi, đừng quá không biết tốt xấu!"

Dứt lời, Đinh Lâm liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt dừng chân, chậm rãi đi về phía mình...

"Thì ra người bức bách người khác tiếp nhận khiêu chiến, chửi bậy trước mặt công chúng giống như người đàn bà đanh đá là có giáo dưỡng, lần đầu tiên ta nghe nói có đạo lý như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net