1170 - 1174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1170: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (2)

Editor: Tường An

"Hừ!" Ân Hoa khinh thường hừ lạnh, " Văn công tử, lăng mộ này cực kì nguy hiểm, ngươi còn muốn bảo hộ nàng? Phỏng chừng tự thân còn khó bảo toàn nữa là, nhưng cũng không trách được người khác, ai bảo nàng la gan lớn, lẻ loi một mình tiến vào lăng mộ, cường đại như Lăng gia còn phải mang theo mấy cường giả thần vương!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, giống như chẳng nghe thấy mấy lời trào phúng của Ân Hoa, làm Ân Hoa có chút mất mặt.

"Chúng ta đi thôi." Lăng Thiên lạnh nhạt liếc Ân Hoa một cái, lạnh giọng nói.

"Vâng, Lăng thiếu gia." Ân Hoa cười khinh miệt.

Bây giờ cứ cuồng vọng đi, sau đó ngươi sẽ biết mình phạm sai lầm ngu xuẩn cỡ nào! Cuối cùng sẽ có ngày ngươi phải trả giá đắt vì sự cuồng vọng của mình!

Nghĩ đến đây, Ân Hoa không để ý đến Mộ Như Nguyệt nữa, nhanh chóng đi theo sau Lăng Thiên...

"Văn công tử, quận chủ, chúng ta cũng nhanh đuổi theo thôi, nếu đi chậm, sợ là bảo bối bên trong đều sẽ bị bọn họ cướp hết." Lúc nói lời này, ngữ khí Thu Mi có chút bất mãn.

Nếu Ân Hoa tìm một thế lực ngang bằng với tam đại thế lực đi cùng, có lẽ nàng sẽ không nói gì. Nhưng Lăng gia là ai? Mời hắn gia nhập lần thăm dò này, bọn họ còn có thể chiếm được bảo bối gì chứ?

 wattpad.com/user/TngAn0  

"Từ từ." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Chúng ta không cần gấp gáp, nếu bọn họ muốn dò đường thay chúng ta, tại sao chúng ta không cho bọn họ cơ hội này?"

Đối với Thu Mi và Văn Hạo, Mộ Như Nguyệt vẫn có hảo cảm.

Cho nên mới nhắc nhở bọn họ.

Lăng mộ này ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, có người nguyện ý dò đường thay bọn họ, cớ gì mà không nhận?

Phanh!

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng nổ mạnh, không đợi đám người Thu Mi hoàn hồn đã nhìn thấy Ân Hoa mặt mày xám tro lui ra.

"Cmn, là ai gài thuốc nổ trên đường? Còn dùng thuốc bột trong suốt che giấu!" Ân Hoa hung tợn nói.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt yên tĩnh đứng phía sau không ngúc nhích, lửa giận trong ngực bùng lên, oán hận nói: "Ngươi đã sớm biết đúng không? Ngươi sớm biết phía trước có thuốc nổ nên cố ý muốn hại chúng ta!"

Mộ Như Nguyệt thản nhiên cười nói: "Ta có tài nhìn thấu mọi vật hay sao, có thể nhìn đường xa như vậy? Huống chi ngươi đã nói bị phủ thuốc bột trong suốt, làm sao ta phát hiện ở đó có thuốc nổ?"

Nếu Hỏa phượng có ở đây, nhất định sẽ khịt mũi coi thường với Mộ Như Nguyệt.

Với khứu giác nhạy bén của nàng làm sao có thể không phát hiện mùi hương của thuốc bột trong suốt kia? Cho nên, nàng tuyệt đối là cố ý!

"Ngươi..." Ân Hoa tức xanh mặt.

Vừa rồi hắn bị tức hồ đồ mới không suy nghĩ mà nói ra những lời này, hiện giờ nghĩ lại căn bản không có khả năng, nàng lại không phải đan dược sư cường đại, làm sao có thể phát hiện thuốc bột trong suốt ở khoảng cách xa như vậy?

Huống chi, ngay cả hắn cũng không phát hiện, nữ nhân này lại càng không thể!

Lăng Thiên nhíu mày, nhàn nhạt quét mắt Ân Hoa: "Chúng ta tiếp tục xuất phát, để người của ba thế lực các ngươi đi trước!"

Trong lòng Ân Hoa thầm kêu khổ, lại không cách nào phản bác, chỉ có thể sai vài người đi trước dò đường.

Mặc dù trong lòng Thu Mi và Văn Hạo có bất mãn nhưng thế lực Lăng gia sờ sờ ra đó, cũng không thể không vâng theo.

An bài xong tất cả, Lăng Thiên nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Đội ngũ phía trước cần một người dẫn dắt! Ba người bọn Ân Hoa đều ở cảnh giới thần vương, về sau sẽ có tác dụng khác lớn hơn, không bằng để ngươi đi trước dẫn đầu đi!"

________________________________

CHƯƠNG 1171: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (3)

Editor: Tường An

Lúc nói chuyện, Lăng Thiên hất cằm, hoàn toàn là bộ dáng ban phát ân huệ.

"Lăng thiếu gia!" sắc mặt Thu Mi khẽ biến, cười gượng nói: "Chỉ sợ không tốt lắm, dù sao quận chủ cũng là người của học viện Thần, nếu xảy ra sai lầm gì..."

"Học viện Thần?" Lăng Thiên cười lạnh, "Học viện Thần đúng là cường đại, nhưng những đệ tử học viện phái tới không phải chưa từng tang mệnh ở Phong Bắc bình nguyên, cũng không thấy học viện truy cứu! Huống chi..." hắn dừng một chút, nói tiếp, "Phong Bắc bình nguyên có Tôn giả áo xám tồn tại, mấy lão nhân đó còn không có lá gan sát nhập Phong Bắc bình nguyên chúng ta!"

 wattpad.com/user/TngAn0  

Cũng chính vì Tôn giả áo xám thực lực cường hãn làm học viện Thần sợ hãi vài phần, cho nên nhiều năm qua học viện vẫn không thể tiếp quản Phong Bắc bình nguyên...

Vì thế, bọn họ căn bản không cần sợ hãi học viện Thần.

Sắc mặt Thu Mi càng thêm khó coi, đang lúc nàng muốn nói gì đó, Mộ Như Nguyệt không nói hai lời liền đi lên phía trước.

Giờ khắc này, không ai nhìn thấy nụ cười nhạt trên khóe môi nàng....

"Xem như ngươi thức thời!" Ân Hoa cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng lưng Mộ Như Nguyệt.

Nếu nàng còn không biết thức thời, phỏng chừng kế tiếp Lăng thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng...

"Ân gia chủ, lần này ngươi làm rất quá đáng!" sắc mặt Thu Mi khó coi, lạnh lùng nhìn Ân Hoa, "Ngươi thật sự không nên mời người có thế lực cao hơn tam đại thế lực chúng ta tới cùng thăm dò! Như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên không hề có địa vị gì!"

"A", Ân Hoa cười khẽ, âm trầm nói: "Dạo này quan hệ giữa ngươi và Văn gia ngày càng gần, ta cũng cần tự bảo vệ mình, đương nhiên muốn nhờ thế lực bên ngoài tương trợ, nếu không phải các ngươi giao hảo với quận chủ Nam Dương quận chó má gì kia, ta cũng sẽ không làm như vậy!"

Đúng vậy, hắn tuyệt đối chẳng làm gì sai cả.

Người sai là hai tên gia hỏa này!

Đều là thế lực của Nam Dương quận thì nên liên thủ đối kháng kẻ địch, nhưng bọn họ thì sao? Còn không phải bởi vì đối phương có một đan dược sư vương giai mà thất tín bội nghĩa sẵn sàng góp sức cho nàng!

Làm sao hắn chịu đựng được?

"Thu Mi", Văn Hạo cau mày, ngắt lời Thu Mi, "Chúng ta nhiều lời với hắn làm gì, vô ích thôi, cần gì phải lãng phí thời gian? Đi thôi!"

Dứt lời, hắn liếc Ân Hoa một cái, lại nhìn Lăng Thiên một chút, sau đó không quay đầu lại đi thẳng về phía trước...

"Hừ!"

Ân Hoa hừ lạnh một tiếng, hung hăng phất vạt áo đi về phía trước, có điều ánh mắt càng thêm âm trầm...

"Chủ nhân, ta cảm nhận được nơi này có một cỗ lực lượng rất cường đại." trong linh hồn truyền đến thanh âm của Hỏa Phượng, "Loại lực lượng này có vẻ giống với lực lượng của Tiểu Bạch..."

"Tiểu Bạch?"

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, nhíu chặt mày, thật lâu sau mới nói: "Hỏa phượng, ngươi có cảm nhận được cỗ lực lượng kia phát ra từ đâu không?"

"Hẳn là ở đằng trước."

Đằng trước?

Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, trầm ngâm nửa ngày: "Có lẽ lần thăm dò lăng mộ này, ta cũng sẽ không đến vô ích..."

----------------

Mộ Như Nguyệt chưa đi được bao lâu liền nhìn thấy một cánh cửa lớn, còn chưa đợi nàng có động tác gì, người của ba đại thế lực phía sau đã vọt lên.

Phanh!

Cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng vàng lóa mắt chiếu sáng khắp không gian phảng phất như ánh mặt trời chói chang...

__________________________________

CHƯƠNG 1172: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (4)

Editor: Tường An

"Trời ạ, đây là linh thạch, thật nhiều linh thạch, lại còn rất lớn, đây hẳn là linh thạch cao cấp trân quý nhất!"

"Này... thanh kiếm này không phải là Hàng Long kiếm trong truyền thuyết sao? Nghe nói Hàng Long kiếm biến mất từ rất lâu rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây..."

Mọi người đều vô cùng hưng phấn, bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, lập tức nhào lên.

"Ân, đó là?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt dừng trên một nhị sen kim sắc, trong lòng đột nhiên run lên: "Đây là hoàng kim thần liên?"

Nếu ngồi trên nhị sen này tu luyện, chắc chắn có thể thu được thành tựu đáng kể, nhưng Mộ Như Nguyệt nhìn trúng chính là hạt sen ở giữa nhị sen.

Hạt sen này có năng lực cải thiện thiên phú võ giả.

Nghe nói, một người bình thường ăn hoàng kim hạt sen vào sẽ biến thành một tuyệt thế thiên tài!

"Là hoàng kim thần liên, thế nhưng là hoàng kim thần liên trong truyền thuyết!"

Đúng lúc này, một thanh âm khiếp sợ từ phía sau truyền đến.

Hô hấp Ân Hoa căng thẳng, nhìn hoàng kim thần liên trước mặt Mộ Như Nguyệt, tâm tình kích động.

Đối với những người khác, hoàng kim thần liên có lẽ chỉ có tác dụng ở phương diện tu luyện, nhưng đối với Ân Hoa mà nói, nó là bảo bối trân quý nhất.

Nguyên nhân chính là, sau khi Ân Hoa sinh được một nhi một nữ, liền bị người ta ám toán mất đi năng lực nối dõi tông đường.

Cố tình nhi tử hắn là phế vật trời sinh, không hề có thiên phú tu luyện, làm hắn vì thế mà than ngắn thở dài không dứt. Nhưng Ân gia cũng chỉ có một người thừa kế như vậy mà thôi.

Nếu có thể đoạt được hoàng kim thần liên thì sẽ cải thiên được thiên phú tu luyện của nhi tử, biến hắn trở thành thiên tài tuyệt thế.

Cho nên, giờ phút này, Ân Hoa không thể không kích động...

  wattpad.com/user/TngAn0  

Thân thể hắn như một làn gió vọt về phía nhị sen tỏa ánh sáng vàng kia. Nhưng mà, hắn còn chưa kịp chạm vào thì hoàng kim thần liên đã biến thành một luồng sáng chui vào nhẫn không gian của nữ tử bên cạnh.

Toàn thân Ân Hoa chấn động, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ quát: "Trả hoàng kim thần liên lại cho ta!"

"Xin lỗi", khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch, "Đó là thứ ta nhìn thấy trước, đương nhiên thuộc về ta..."

Đối với Mộ Như Nguyệt mà nói, dùng hoàng kim thần liên để cải thiện thiên phú thì quá lãng phí, bởi vì hạt sen này là dược liệu luyện chế dan dược vương giai cao cấp, Trúc linh đan.

Trúc linh đan có thể nâng cao tố chất của một người, thay đổi toàn diện tiềm lực trong cơ thể, tẩy tủy phạt mao sau khi đạt đến thần giai.

Trân quý hơn những cách dùng khác rất rất nhiều...

"Ngươi..." Ân Hoa tức run người, ác độc nói: "Ai quy định ngươi nhìn thấy trước thì nó thuộc về ngươi? Ta nhất định phải có hoàng kim thần liên! Lập tức giao nó ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Oanh!

Trên người Ân Hoa bỗng phát ra lực lượng cường đại, che trời lấp đất đánh úp về phía Mộ Như Nguyệt.

Ân Hoa tin tưởng, dưới sự áp bách của thần vương sơ cấp như mình, nữ nhân này tuyệt đối không có năng lực phản kháng, nàng nhất định phải chết!

Nhưng sau khi nhìn thấy một màn kế tiếp, Ân Hoa bất giác trợn tròn mắt, nhất thời không thể tin vào hai mắt mình...

Bởi vì Mộ Như Nguyệt động thủ!

"Nhất kiếm phá thiên!"

Một thanh cự kiếm hừng hực liệt hỏa xuất hiện phía sau nàng, từ trên không trung chém xuống, liệt hỏa lan tràn, trời sụp đất nứt....

_______________________________

CHƯƠNG 1173: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (5)

Editor: Tường An

Ngoại trừ hoàng kim thần liên được Mộ Như Nguyệt thu vào nhẫn không gian, những thứ khác xung quanh đều biến thành tro tàn dưới công kích cường đại của nàng...

Ánh lửa phản chiếu trong mắt Ân Hoa, hắn đột nhiên trợn to mắt, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự kiếm chém về phía mình....

Phụt!

Ân Hoa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng mạnh ra ngoài, rơi xuống mặt đất, sau đó tiếp tục hộc máu không ngừng, nhiễm đỏ cả một mảng đất.

Ân Hoa chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của nữ tử, trong lòng như bị sét đánh, thật lâu không thể hoàn hồn...

Thực lực mà trước nay mình luôn tự hào, ở trước mặt nàng, thế nhưng ngay cả năng lực chống cự không có?

Không!

Hắn không cam lòng!

Nhưng cho dù không cam lòng đi nữa, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của nữ nhân này...

"Còn muốn tiếp tục sao?" Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn Ân Hoa nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói, "Chẳng qua, kế tiếp ngươi sẽ không may mắn như vậy."

Ân Hoa cắn chặt môi, lửa giận bùng lên.

Nữ nhân này dùng một kiếm đập nát toàn bộ kiêu ngạo của hắn.

"Ngươi.... ngươi là cường giả thần vương?" Thu Mi khiếp sợ trợn tròn mắt.

Giờ khắc này, nàng không còn bộ dạng tùy ý nhẹ nhàng như trước nữa, trong mắt toát lên tia tôn kính.

"Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như thế, ta cảm thấy có lỗi vì sự tùy tiện của ta lúc trước, ngươi là một cường giả đáng để người khác tôn kính."

Hai mắt Thu Mi sáng ngời, khóe môi gợi lên ý cười.

Tuy Văn Hạo không nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Tựa như không nghĩ tới vị quận chủ trẻ tuổi này lại là một thần vương!

"Xem ra ngươi cũng có chút thực lực, khó trách lại kiêu ngạo như vậy." Lăng Thiên hồi phục lại tinh thần, từ trên cao nhìn xuống, đánh giá kĩ Mộ Như Nguyệt, "Chẳng qua, Phong Bắc bình nguyên này cường giả nhiều không đếm xuể, ngươi cùng lắm chỉ được xem là một thiên tài mà thôi! Cho nên đừng tưởng rằng có chút năng lực ấy liền muốn làm gì thì làm, ít nhất, nếu đệ nhất cường giả Lăng gia ra tay, chỉ trong nháy mắt có thể hạ gục ngươi!"

  wattpad.com/user/TngAn0  

Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ghen ghét Mộ Như Nguyệt!

Thời điểm hắn bằng tuổi nàng cũng chỉ là một đỉnh thần tướng mà thôi, còn nàng? Tuổi trẻ như vậy đã là thần vương, điều này làm Lăng Thiên luôn kiêu ngạo mình có thiên phú cường hãn cảm thấy thất bại...

"Linh thạch của ta!"

"A a a, Hàng Long kiếm của ta!"

Sau khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi, mọi người hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy toàn bộ bảo bối bị phá hủy hết, có vài người còn đau lòng gào khóc.

Mộ Như Nguyệt lại giống như không hề nhìn thấy, đi thẳng ra phía ngoài cửa....

"Chờ một chút!" Ân Hoa từ trên mặt đất bò dậy, cắn răng nói: "Ta đi dò đường!"

Mộ Như Nguyệt khẽ dừng chân, quay đầu nhìn Ân Hoa, cười như không cười hỏi: "Ngươi xác định chứ?"

"Đúng vậy!" Ân Hoa ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta sẽ không để ngươi nuốt hết những bảo bối khác!"

"Tốt thôi." Mộ Như Nguyệt nhún vai, "Vậy vị trí dẫn đầu liền giao cho ngươi."

"Hừ." Ân Hoa khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Hắn cho rằng, nếu Mộ Như Nguyệt đi nãy giờ không gặp phải nguy hiểm, vậy phía trong lăng mộ cũng sẽ không có nguy cơ gì....

_________________________________

CHƯƠNG 1174: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (6)

Editor: Tường An

Trên hành lang, ánh nến leo lắt, mọi ngươi vẫn giữ một khoảng cách nhất định đi theo phía sau đội ngũ dò đường.

Đang!

Đột nhiên, không biết Ân Hoa dẫm vào cái gì, dưới chân lõm xuống, trong lòng hắn cả kinh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vô số hỏa tiễn đánh úp lại...

"Không tốt!"

Sắc mặt Ân Hoa đại biến, vội vàng lui về phía sau.

wattpad.com/user/TngAn0

Dù vậy, hỏa tiễn vẫn xẹt qua tóc hắn, mái tóc hắn nháy mắt bị thiêu rụi, tỏa ra mùi hương khét lẹt...

"Tại sao!!!"

Ân Hoa chạy tới chỗ đội ngũ, phần nộ gào thét: "Tại sao lúc ngươi dẫn đầu lại không xảy ra chuyện gì? Tới lượt ta lại dẫm phải bẫy rập? Rốt cuộc là vì sao? Ông trời quá không công bằng!"

"Ta đã sớm hỏi ngươi, có xác định muốn dẫn đầu hay không." Mộ Như Nguyệt cười nói.

Dọc đường đi, không phải nàng không gặp bẫy rập, chỉ vì kiếp trước nàng đã trải qua rất nhiều chuyến thăm dò lăng mộ rồi, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm.

Hơn nữa trong đầu nàng còn có một Hỏa phượng không biết đã sống bao nhiêu năm, cho nên mới dễ dàng tránh được rất nhiều bẫy rập...

"Khanh khách", Thu Mi cười duyên, trong lòng cảm thấy hả giận, "Đều là do quận chủ vận khí tốt thôi, không giống ngươi, chậc chậc, ngay cả thần may mắn cũng khống muốn thăm ngươi."

Vận khí tốt cái gì, chẳng qua là một loại giải thích thôi!

Kỳ thật ở Thần giới căn bản không có vận khí gì đáng nói, cơ hội chân chính chỉ dành cho người có chuẩn bị kỹ lưỡng, loại người lỗ mãng như Ân Hoa mà không dẫm phải bẫy rập mới là chuyện lạ...

Lời nói của Thu Mi giống như nện một quyền vào ngực Ân Hoa, làm hắn suýt nữa tức không thở nổi, hắn hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nói: "Vị trí dẫn đầu ta không quản nữa! Ta muốn nhìn xem vận khí ngươi có phải sẽ luôn tốt như vậy hay không!"

Mộ Như Nguyệt cười cười, chẳng nói thêm gì, đi thẳng về phía trước.

Sự thật chứng minh vận khí của nàng vẫn trước sau như một rất tốt, dưới sự dẫn dắt của nàng, đội ngũ căn bản không gặp bất kì bẫy rập gì.

Lúc này, mọi người đều quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Ân Hoa.

Nếu không phải biết rõ thực lực của hắn, bọn họ thật hoài nghi có phải hắn cố ý giả bộ trúng bẫy bị thương hay không....

"Chủ nhân, cẩn thận, nơi này có một ma thú cường đại!"

Đột nhiên trong linh hồn truyền đến lời nhắc nhở của Hỏa phượng.

Mộ Như Nguyệt dừng chân, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía có hơi thở cường đại phía trước...

"Quận chủ?" Thu Mi sửng sốt, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt Mộ Như Nguyệt.

Thời điểm nàng muốn mở miệng hỏi, đột nhiên một tiếng rống kinh thiên từ phía trước truyền đến, toàn bộ lăng mộ cũng bị chấn động vài cái.

Rất nhanh, một thân ảnh cao lớn dần dần xuất hiện trước mắt mọi người....

Vừa nhìn thấy ma thú xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Là... là Hắc long!"

"Cư nhiên là Hắc long bị Long tộc đuổi đi!"

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Tuy Hắc long cũng là long nhưng vì trời sinh tính tình âm u, hung bạo tàn nhẫn, bị Long tộc đuổi đi, hơn nữa còn xóa bỏ tộc Hác long khỏi danh sách Long tộc!

Nhưng thực lực của Hắc long cũng cường đại khiến người đời khiếp sợ!

Con Hắc long này dường như bị phong bế, thực lực hiện tại chỉ là Thần vương cao cấp, có điều người mạnh nhất trong số bọn họ chỉ là thần vương trung cấp, làm sao có thể chống lại hắc long cường đại như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net