1175 - 1179

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1175: MỚI VÀO LĂNG MỘ, NGUY CƠ (7)

Editor: Tường An

Nhất thời, trong lòng mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, hoảng sợ nhìn Hắc long xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ....

"Nhân loại ngu xuẩn, nơi này không phải nơi các ngươi nên đến!"

Hắc long từ trên cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé như con kiến phía dưới, khặc khặc cười quái dị: "Có điều ta đã lâu chưa được ăn no, đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi làm mỹ thực cho ta, cuối cùng hóa thành phân bài tiết ra ngoài! Phân của Long tộc chúng ta xem như bảo bối trân quý, có thể dùng để xua đuổi vài loại ma thú nhỏ yếu! Cho nên, có thể làm phân của ta là vinh hạnh của các ngươi..."

Rống!

Một tiếng rồng rống long trời lở đất làm mặt đất rung lên, mọi người đều hoảng sợ nhìn Hắc long hung tàn phía trên.

"Không ngờ vừa bắt đầu đã gặp ma thú cường đại như vậy!" sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống, "Hiện tại muốn chạy cũng không kịp nữa, việc cấp bách bây giờ cũng chỉ có thể đồ long!"

Đồ long?

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Lăng Thiên.

Nếu đệ nhất cường giả Lăng gia có mặt ở đây, muốn giết hắc long còn có khả năng, nhưng lần này người cường giả Lăng gia đến đây cũng chỉ có thần vương trung cấp!

Một cự long thần vương thân thể khổng lồ, thực lực tương đương với đỉnh thần vương! Ai có thể thu phục được nó?

"Xong rồi xong rồi, lần này chúng ta xong đời rồi!"

"Ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống đủ đâu, ta không muốn chết ở đây..."

Sắc mặt mọi người tái nhợt, trong lòng tràn ngập bi thương.

Giờ khắc này, bọn họ nhớ tới thê nhi lão mẫu đang chờ ở nhà, nhớ tới cuộc sống tươi đẹp bên ngoài...

Nhưng mà, hôm nay bọn họ đều phải chết ở nơi này!

wattpad.com/user/TngAn0  

"A a a!" mọi người rốt cuộc không chịu nổi cảm giác sợ hãi này nữa, giơ vũ khí nhằm về phía Hắc long: "Ta muốn giết ngươi, ngươi chết đi cho ta!"

Thời điểm hắn sắp tới gần Hắc long, nó chỉ âm trầm nhìn hắn một cái.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn bay ngược ra ngoài, phun máu tươi, sau đó toàn thân bị ngọn lửa đen cắn nuốt.

Trong ngọn lửa đen kia phát ra tiếng kêu làm lòng người run sợ...

"Còn ai muốn khiêu khích uy nghiêm của ta?" Hắc long ngẩng cao đầu, âm trầm nói: "Kẻ nào dám khiêu khích uy nghiêm của ta, đây.... chính là kết cục!"

Oanh!

Uy áp cường đại trên người Hắc long khuếch tán ra xung quanh, bao phủ toàn bộ hành lang.

Dưới sự uy áp của nó, không khí như biến thành những khối đá khổng lồ đè ép trái tim bọn họ làm bọn họ không cách nào thở nổi...

Giờ khắc này, tất cả bọn họ đều cảm nhận được hơi thở tử vong, tựa hồ chỉ cần một ý niệm, Hắc long này có thể lập tức làm thịt bọn họ.

Nhưng mà Hắc long lại không làm như vậy.

Nó cô đơn lâu như vậy, thật vất vả tìm được chút thú vui, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

"Ngươi nói ta nên ăn các ngươi thế nào đây?" ánh mắt Hắc long âm trầm, lạnh lùng nói: "Hấp, kho tàu, nướng, hay chiên? Yên tâm, ta sẽ cho các ngươi tận mắt chứng kiến đồng bọn của các ngươi tử vong, bởi vì kế tiếp, các ngươi cũng có kết cục giống như vậy!"

Hắc long cực kì hưởng thụ những ánh mắt hoảng sợ đó, thần sắc đắc ý nói.

Nhưng khi nó quét mắt về phía đám nhân loại thấp hèn, bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt đó làm lửa giận trong lòng nó bùng cháy mãnh liệt, âm trầm hỏi: "Nhân loại, vì sao ngươi không sợ ta?"

____________________________

CHƯƠNG 1176: Tác giả xin nghỉ một ngày!

Next nhé :)

____________________________

CHƯƠNG 1177: GẶP NẠN (1)

Editor: Tường An

Nhân loại này thế nhưng không hề sợ nó!

Hắc long nheo đôi mắt tàn khốc, trong lòng vô cùng khó chịu, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh làm mặt đất chấn động vài cái...

"Trốn!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, giờ khắc này bọn họ không còn tâm tư nào quan tâm bảo bối trong lăng mộ nữa, mạng sống vẫn quan trọng nhất, lập tức bất chấp tất cả chạy trốn.

"Muốn trốn?"

Hắc long khặc khặc cười quái dị, tiếng cười đinh tai nhức óc làm màng tai bọn họ đau đớn muốn vỡ ra.

"Các ngươi cho rằng mình còn có thể trốn sao? Ta ở đây cô đơn lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho con mồi ngay trước mặt?"

Phù!

Ngọn lửa cường đại phun ra, mấy người đứng phía trước lập tức bị ngọn lửa vây quanh.

Chẳng qua, ngọn lửa màu đen cũng không lập tức lấy mạng bọn họ mà từ thiêu cháy thân thể bọn họ...

Có thể tưởng tượng được đây là thống khổ cỡ nào?

Mấy người còn lại nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế trong ngọn lửa, đều nhịn không được rùng mình, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Hiển nhiên, giờ phút này, bất kì ai cũng không dám chạy trốn nữa!

"Nhân loại!" Hắc long nâng đầu, cao ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt, âm lãnh nói: "Lá gan của ngươi rất lớn! Thời điểm ta đã từng đứng trên đỉnh cao, kẻ nào nhìn thấy ta mà không run lẩy bẩy? Chỉ có ngươi to gan lớn mật dám đối diện với ta!"

Điều này khiến nó có cảm giác bị khinh nhờn.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ngươi cũng nói là ngươi đã từng đứng trên đỉnh cao, hiện giờ thực lực của ngươi chỉ ở cấp thần vương mà thôi, ngươi cho rằng ta cần phải kiêng kị ngươi hay sao?"

Mọi người đều ngây ngẩn, không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng cho rằng mình là thần vương sơ cấp thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắc long này dù thực lực đã giảm sút, nhưng hiện giờ cũng là thần vương cao cấp a!

wattpad.com/user/TngAn0  

Vậy mà nàng nói gì đó?

Không cần kiêng kị nó?

Dựa vào! Nữ nhân này còn có thể cuồng vọng hơn nữa không?

"Ha ha ha!" hắc long cười điên cuồng, trong mắt ngập tràn lửa giận, phẫn nộ nói: "Nhân loại, ngươi quá cuồng vọng, nhiều năm như vậy ta chưa từng gặp nhân loại nào cuồng vọng như ngươi! Cho nên, lần này, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình!"

Oanh!

Hắc long dồn toàn bộ lực lượng về phía Mộ Như Nguyệt, mang theo sát khí lạnh lẽo phảng phất như biến cả hành lang thành địa ngục...

"Ngươi đã cuồng vọng như thế, vậy bản đại nhân liền biến ngươi thành mỹ thực đầu tiên của ta đi!"

Hắc long há mồm phun ra một ngọn lửa đen, lấy khí thế sét đánh bắn về phía Mộ Như Nguyệt...

Dưới lực lượng của ngọn lửa đen kia, nữ nhân này căn bản không có năng lực chống cự!

Nhất thời trong lòng mọi người có chút tiếc hận, bất luận thế nào Mộ Như Nguyệt cũng là một thiên tài, đáng tiếc lại phải bỏ mạng ở đây...

Đúng lúc này, trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, trong nháy mắt đã hóa thành một con Hỏa phượng hoàng....

"Một con sâu nhỏ mà thôi, lại dám tổn thương chủ nhân của Hỏa Phượng ta?"

Hỏa phượng hoàng là ma thú từng đi theo bên cạnh Vô Vong đại nhân, đương nhiên đã đi qua rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện, lúc trước, ngay cả hoàng kim cự long cũng bị Vô Vong bắt làm tọa kỵ, huống chi là một con Hắc long bị đuổi khỏi Long tộc?

Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ đặt Hắc long vào mắt.

Ngọn lửa dần tan đi, một con phượng hoàng lửa khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người...

______________________________

CHƯƠNG 1178: GẶP NẠN (2)

Editor: Tường An

"Đây... đây là ma thú cảnh giới thần vương?"

Mọi người đồng loạt ngây ngẩn.

Bọn họ thật không ngờ trong tay Mộ Như Nguyệt lại có một ma thú thần vương! Khó trách nàng dám tới đây một mình, có một ma thú như thế so với những người ở phủ quận chủ thì mạnh hơn rất nhiều.

Hỏa phượng cao ngạo lạnh lùng nhìn Hắc long trước mặt, đôi mắt đỏ như lửa tràn đầy vẻ trào phúng.

"Ngươi... ngươi là..."

Hắc long kinh ngạc nhìn chằm chằm Hỏa phượng, một lúc lâu sau mới nhớ ra thân phận đối phương, thanh âm vốn lạnh lẽo bén nhọn trở nên hoảng sợ.

"Không thể nào! Sao ngươi có thể là Hỏa phượng năm đó đi theo bên cạnh Vô Vong đại nhân?"

Thời điểm đó, không ai mà không biết Vô Vong đại nhân đại biểu cho điều gì.

Đó chính là cường giả đã từng đứng trên đỉnh cao quan sát chúng sinh, ma thú bên cạnh hắn đều rất cường hãn! Nhưng tại sao Hỏa Phượng lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, còn xưng nữ nhân này là chủ nhân?

Hắc long hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng chấn động không nói nên lời....

"Vô Vong?" Lăng Thiên cau mày, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt: "Vô Vong là đệ nhất cường giả ngàn năm trước! Tuy ta chưa từng gặp hắn nhưng đã đọc một số sự tích của hắn trong sách cổ, nam nhân đã từng giận dữ vì hồng nhan, vì thê tử của mình mà tru sát vô số kẻ địch, cuối cùng vẫn ngã xuống! Nhưng ma thú của Vô Vong đại nhân tại sao lại nhận nàng là chủ nhân? Nàng và Vô Vong có quan hệ gì?"

Trong lòng mọi người đều chấn động, ánh mất tràn đầy nghi hoặc.

Nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc....

Vốn dĩ cho rằng nàng có ma thú thần vương là đủ rồi, nhưng không ngờ ma thú này còn từng đi theo Vô Vong, cũng có nghĩa là, chờ nàng khôi phục thực lực ngàn năm trước, nhất định sẽ cường đại đến mức không ai so được!

wattpad.com/user/TngAn0  

"Sao... tại sao lại như vậy?" Sắc mặt Ân Hoa tái nhợt, tự mình lẩm bẩm.

Kết quả này thật sự làm hắn tuyệt vọng...

Rống!

Hắc long bỗng rống lên một tiếng kinh thiên: "Cho dù ngươi là Hỏa phượng hoàng thì thế nào? Thực lực hiện tại của ngươi đã giảm sút ngang bằng ta, nữ nhân này cũng không phải Vô Vong!"

Hắc long rất sợ hãi, hắn đã từng chứng kiến Vô Vong giết chóc, bây giờ đắc tội ma thú của hắn, nếu nam nhân kia còn sống nhất định sẽ giết hắn!

Cho nên dưới nỗi sợ hãi tột độ, Hắc long trở nên điên cuồng, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là giết hết những người đó!

"Chủ nhân, ngươi lui ra, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta xử lý, hôm nay chúng ta có thịt long ăn."

Hỏa phượng nở nụ cười âm hiểm, nàng chậm rãi nâng tay lên, một thanh trường kiếm đỏ như lửa lập tức xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng cầm lấy kiếm, thân hình chợt lóe nhằm về phía Hắc long.

"Cút ngay!"

Hắc long vung đuôi về phía Hỏa phượng, nàng lập tức tránh né, trường kiếm không hề do dự đâm vào thân thể Hắc long.

Ngao!

Hắc long bị đau hét lớn một tiếng, thần sắc trở nên dữ tợn, vung đuôi về phía Hỏa phượng, hất nàng văng ra xa mấy mét.

Đánh rắn đánh giập đầu, cũng giống như thế!

Hỏa phượng lau vết máu bên khóe miệng, tiếp tục nhằm về phía Hắc long, triền miên giao chiến....

__________________________________

CHƯƠNG 1179: GẶP NẠN (3)

Editor: Tường An

Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ đã sớm nhìn ra thực lực Hỏa phượng là cấp thần vương, nhưng không ngờ nàng có lực lượng cường hãn là thần vương cao cấp! Còn có thể đả thương quái vật cự long khổng lồ này!

Ánh mắt Lăng Thiên lập lòe vài cái, ngón tay nhẹ vỗ cằm nói: "Hỏa phượng này đúng là một ma thú không tệ, nếu có thể thu nàng vào tay, như vậy thế lực của Lăng gia sẽ càng cường đại hơn..."

Có điều, hắn vừa nói xong liền bị tình hình chiến đấu trước mắt hấp dẫn, không nháy mắt nhìn chằm chằm Hỏa phượng và Hắc long giao chiến...

So với những người khác, hiện tại trong lòng Ân Hoa rất phức tạp.

Hắn hi vọng Mộ Như Nguyệt và Hỏa phượng bị giết, lại hi vọng Hỏa phượng đánh bại Hắc long, dù sao nếu Hắc long tồn tại, bọn họ sẽ không có cơ hội rời đi.

Nhưng nếu Mộ Như Nguyệt không chết, làm sao có thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn?

Oanh!

Trong lúc tâm tư hắn xoay chuyển không ngừng, oanh một tiếng, một thân thể khổng lồ hung hăng nện xuống, bụi đất mù mịt.

Máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ mặt đất, trong không khí đầy áp mùi máu tanh khó ngửi....

"Chủ nhân."

Lúc này Hỏa phượng vô cùng chật vật, bộ hồng y rách mướp lộ ra thân thể mềm mại mê người. Vết máu đỏ tươi ở khóe môi càng làm dung nhan khuynh quốc khuynh thành như đóa hoa nở rộ.

wattpad.com/user/TngAn0

"Hắc long này toàn thân đều là bảo vật, máu của Hắc long có thể dùng để luyện chế đan dược, long tinh có thể cho Tiểu Bạch dùng, da Hắc long có thể chế tạo khôi giáp, thịt ăn rất ngon, hơn nữa còn có thể giúp tăng thực lực và cường độ thân thể..."

Mộ Như Nguyệt ngả ngớn nhướng mày, vươn tay thu Hắc long vào, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thôi."

Ở nơi này đương nhiên không có thời gian nấu thịt long, cho nên vẫn là chờ rời khỏi nơi này rồi nói...

"Hỏa phượng, ngươi về trước đi."

"Vâng, chủ nhân!" Hỏa phượng cung kính đáp, sau đó biến mất trước mắt mọi người...

Đội ngũ tiếp tục xuất phát, lần này không ai dám trêu chọc Mộ Như Nguyệt nữa, ngay cả người có tâm muốn hãm hại nàng như Ân Hoa cũng trở nên an phận.

Có điều, ánh mắt kia vẫn toát ra tia âm hiểm....

"Quận chủ", Thu Mi cười nói, "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi nhất định không đơn giản, không ngờ càng đi chung với ngươi càng phát hiện không thể hiểu hết ngươi, không biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu át chủ bài..."

Mộ Như Nguyệt cười cười, không nói thêm gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn hàng lang phía trước, trong mắt ẩn chứa tia sáng nhàn nhạt...

Hiện tại đối với nàng mà nói, quan trọng nhất là sau khi thám hiểm lăng mộ trở về có thể gặp Dạ Vô Trần.

-----------------------

Đi đến cuối hành lang là một cầu thang kim sắc.

Chẳng qua, trên cầu thang kia có sương mù màu đen mông lung làm người ta chùn bước...

"Đó là..." Lăng Thiên cau mày, lấy một cục đá ném về phía sương mù, cục đá kia lập tức biến thành màu đen, dần dần biến mất trước mắt mọi người...

"Là hắc ám chi khí! Nghe nói, bất kì sinh vật nào tiếp xúc đến loại khí này đều phải chết! Chúng ta vẫn nên tìm đường khác đi."

Văn Hạo nhíu mày, hiện tại ngoại trừ tìm đường khác cũng không còn cách nào....

Thời điểm mọi người tính toán rời khỏi nơi này, tầng sương mù màu đen kia bất chợt nhanh chóng lan đến...

"Chạy mau!"

Mọi người biến sắc, vội vàng xoay người chạy về hướng ngược lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net