1185 - 1189

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1185: GẶP NẠN (9)

Editor: Tường An

Ân Hoa cười điên cuồng, nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh phải im bặt...

Bởi vì trên không trung phủ quận chủ bất chợt truyền đến khí thế cường đại, dưới sự uy áp của khí thế kia, thân thể hắn giống như bị một khối cự thạch đè nặng khiến hắn vô cùng kinh ngạc...

"Đây... đây là có chuyện gì?"

Mọi người đều ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lập tức bắt gặp một thân ảnh màu tím...

Nam nhân cao cao tại thượng như thần tu la, mỗi bước chân của hắn dẫm trong không khí tựa hồ nở ra một đóa mạn đà la, kinh diễm chúng sinh.

Nam nhân này tôn quý mà cường đại, áo bào tím bay múa, dung nhan tuấn mỹ tươi cười tà khí mà nghiêm nghị, toàn thân tản ra hàn khí khuếch tán khắp không trung.

"Các ngươi quấy rầy ta."

Nam nhân khẽ nheo mắt, con ngươi màu tím toát ra tia sáng nguy hiểm, thanh âm tà mị âm lãnh giống như âm khí nhập thể...

"Thực lực nam nhân này mạnh hơn ta!" sắc mặt Ân Hoa đại biến, "Chẳng lẽ hắn là cường giả thần vương cao cấp? Từ khi nào phủ quận chủ có nhân vật như vậy? Không được, tuyệt đối không thể cứng đối cứng với hắn, chúng ta rút lui!"

Lúc nói lời này, trong lòng Ân Hoa cực kì không cam lòng.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, tự nhiên lại có một nam nhân như vậy chui ra.

Nam nhân này, chỉ bằng một thân khí thế kia đã khiến hắn phải e sợ lùi bước...

"Muốn chạy?"

Dạ Vô Trần nở nụ cười lạnh lẽo, trong tay áo bắn ra một tia sáng tím, giống như tia chớp đánh về phía Ân Hoa...

"Không tốt!"

Ân Hoa cảm nhận được nguy cơ phía sau, cả kinh thất sắc, vội vàng chụp đại một người đẩy ra ngăn chặn tia sáng tím kia, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước...

Mọi người không ngờ hắn vì tính mạng mình mà kéo người Ân gia ra làm tấm chắn, người xui xẻo kia chính là cháu trai hắn a, trong lòng mọi người dâng lên một cỗ hàn ý lạnh lẽo, người Ân gia đối với hắn cũng thất vọng tột độ...

wattpad.com/user/TngAn0  

Dạ Vô Trần khẽ nhấc chân muốn đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm bi thương.

"Vô Trần công tử, ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi, quận chủ... quận chủ nàng đã chết!"

Nam nhân dừng bước, khựng lại giữa không trung.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Hải vừa mở miệng: "Ngươi vừa nói cái gì?"

"Quận chủ, quận chủ bị người ta hãm hại, chết trong lăng mộ." Vương Hải khóc tang, bi thống nói.

Dạ Vô Trần nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nàng không chết."

Bọn họ tâm ý tương liên, nàng còn sống hay không, không ai rõ ràng hơn hắn...

"Vô Trần công tử, là sự thật, Thu Mi cô nương và Văn thiếu gia đã chứng kiến tất cả, quận chủ thật sự đã chết, tuy chúng ta cũng không muốn tin nhưng..."

"Nàng không chết!" Dạ Vô Trần nhíu mày, ngắt lời Vương Hải, "Lăng mộ ở đâu? Ta đi đón nàng..."

Thu Mi hồi phục lại tinh thần, mặc dù không đành lòng tổn thương nam nhân si tình này, nhưng vẫn nói: "Vương Hải nói không sai, là ta tận mắt chứng kiến, nếu ngươi muốn tìm nàng, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng nàng đã không trở về được, ngươi nén bi thương thôi."

Dạ Vô Trần không nói gì, đôi mắt tím càng thêm âm trầm: "Hiện tại lập tức dẫn đường!"

Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mộ Như Nguyệt, nhưng chỉ cần nghĩ tới có người hãm hại nàng, trong lòng hắn liền dâng lên sát khí lạnh lẽo.

________________________________

CHƯƠNG 1186: GẶP NẠN (10)

Editor: Tường An

Có điều, hiện giờ quan trọng nhất là đón nàng trở về...

"Vô Trần công tử choáng váng rồi sao?" Vương Thụ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn đại ca mình.

Vương Hải thở dài: "Dọc đường đi chúng ta đều có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ, Vô Trần công tử đối với quận chủ tốt như vậy, nhất định rất khó tiếp nhận tin tức này, chờ hắn đến đó rồi sẽ rõ lời chúng ta nói, đáng tiếc một đôi thần tiên quyến lữ..."

-------------------

Trong ảo cảnh, Mộ Như Nguyệt giết xong ma thú trước mặt, toàn thân đã mệt sắp kiệt sức, nàng thở hổn hển mấy ngụm, nằm lăn ra đất.

Nhưng mà lại có ma thú chạy như điên tới, nàng muốn giơ kiếm lên, lại phát hiện sức lực cả người đều biến mất...

"Không tốt!"

Mộ Như Nguyệt biến sắc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đầu Hỏa lang nhào tới, há cái mồm to đầy máu muốn cắn ngay đầu nàng...

Oanh!

Bỗng nhiên, trong cơ thể Mộ Như Nguyệt bộc phát một cỗ lực lượng cường hãn, đẩy đầu Hỏa lang kia lui lại vài bước....

Cỗ lực lượng kia xoay quanh trên đỉnh đầu nàng, thật lâu không tiêu tan, thể lực của Mộ Như Nguyệt cũng dần khôi phục lại...

"Thần vương trung cấp, cuối cùng ta cũng đột phá thần vương trung cấp rồi!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui sướng.

Hơn nữa, trải qua khoảng thời gian chiến đấu không ngừng nghỉ, nàng cảm thấy tu vi của mình càng thêm củng cố, lực lượng dùng linh thạch để đột phá cũng trở nên vững chắc hơn...

"Đồ nhi, chúc mừng ngươi đã đột phá thần vương trung cấp."

wattpad.com/user/TngAn0  

Thân ảnh Hoa phu nhân như ẩn như hiện, tiếng nói truyền vào tai nàng, đúng lúc này ảo cảnh bỗng nhiên biến mắt, Mộ Như Nguyệt lại xuất hiện trong căn phòng kia...

Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Hoa phu nhân hiện tại, đáy lòng nàng bỗng run lên.

"Ngươi... sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Thân thể nữ tử trước mắt dường như trở nên trong suốt, từ từ hóa thành những đốm sáng rồi biến mất...

"Thời gian của ta đã hết, kí ức thể cũng không duy trì được lâu lắm, có thể kiên trì đến bây giờ chỉ vì chờ một truyền nhân xuất hiện, đồ nhi, ta thật cảm tạ vận mệnh an bài cuối đời còn có thể gặp được ngươi."

"Sư phụ!" tim Mộ Như Nguyệt run lên, vội vàng nói: "Nhất định có biện pháp giúp người lưu lại, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ có biện pháp..."

"Vô dụng thôi", Hoa phu nhân lắc lắc đầu, mỉm cười nói, "Linh hồn ta đã biến mất, làm sao có thể sống lại? Có điều, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện cuối cùng..."

Thanh âm Mộ Như Nguyệt run run: "Chuyện gì?"

"Ở đó có một quyển nhật kí của ta", Hoa phu nhân nhìn về phía cái bàn cách đó không xa, tươi cười ôn nhu nói, "Ngươi có thể giao quyển nhật kí này cho Tôn giả áo xám không? Sau khi hắn đọc nó sẽ hiểu rõ tất cả... ngoại trừ nhật kí còn có sách luyện trận pháp cơ bản, hi vọng sẽ có ích với ngươi..."

"Được." Mộ Như Nguyệt đè nén đáy lòng run rẩy, kiên định nói: "Nhật kí của ngươi, ta nhất định sẽ giao vào tay Tôn giả áo xám."

"Cảm ơn." Hoa phu nhân nở nụ cười thỏa mãn, "Có thể đi một chuyến đến thế giới này, ta cũng không hối hận, đồ nhi, nếu có duyên, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại nhau..."

Nói xong một câu cuối cùng, thân thể Hoa phu nhân hóa thành những đốm sáng, bay qua trước mặt Mộ Như Nguyệt, nàng cố gắng thế nào cũng không bắt được...

Nàng chậm rãi buông tay xuống, nhìn mấy quyển sách trên bàn.

Trong đó có một quyển thuật luyện trận pháp, một quyển ghi lại kinh nghiệm tu luyện cả đời nàng, còn một quyển sách tinh xảo nhất chính là nhật kí nàng muốn giao cho Tôn giả áo xám...

_____________________________

CHƯƠNG 1187: GẶP NẠN (11)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt tùy ý lật xem vài trang, trong đó đơn giản viết lại kỉ niệm về khoảng thời gian đã từng ân ái cùng Tôn giả áo xám, còn có cả sự áy náy...

"Thì ra giữa bọn họ là quan hệ này, Hoa phu nhân là thê tử của Tôn giả áo xám, bất luận thế nào ta cũng sẽ đưa cuốn nhật kí này tận tay hắn."

Mộ Như Nguyệt gấp nhật kí lại, thu cả mấy quyển sách kia vào nhẫn không gian, lúc nàng xoay người lại, kẽo kẹt một tiếng, có cánh cửa phía sau bị mở ra...

"Ân?"

Nàng lập tức dừng chân, quay đầu nhìn cánh cửa phía sau, khẽ nhíu mày.

"Mẫu thân, ta cảm nhận được cỗ lực lượng mà Hỏa phượng nói ở bên trong cánh cửa kia." Tiểu Bạch hưng phấn kêu lên.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt giãn ra, nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem bên trong có đồ vật gì..."

Dứt lời, nàng nhấc chân đi về phía cánh cửa.

Vừa bước vào, phía trước liền có một cỗ lực lượng cường đại truyền đến làm Mộ Như Nguyệt cảm thấy có chút không thoải mái...

"Bá!"

Một luồng sáng hiện lên, Tiểu Bạch ra khỏi đan thư, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, đáy mắt rõ ràng lộ vẻ kích động.

"Cổ Long tinh hoa, thì ra lăng mộ này là của Cổ Long!" Tiểu Bạch xúc động nói, "Mẫu thân, chỉ cần hấp thụ Cổ Long tinh hoa thì thực lực sẽ tiến bộ vượt bậc, còn có thể có được huyết mạch Cổ Long, lần này chúng ta nhặt được bảo bối tốt nhất rồi!"

Cổ Long tinh hoa?

wattpad.com/user/TngAn0  

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nói: "Được, vậy ngươi tạm thời ở chỗ này, ta sẽ để Khiếu Nguyệt ở lại cùng ngươi, ta trở về phủ quận chủ trước một chuyến, lần này đi lâu như vậy cũng không biết tình hình phủ quận chủ thế nào, chờ sau này ta lại đến đón ngươi."

"Được", Tiểu Bạch tươi cười ngây ngô, "Trong thời gian ngắn ta không thể hấp thu hết Cổ Long tinh hoa, chỉ sợ cần tốn một khoảng thời gian, mẫu thân, trước kia ta mang huyết mạch thần long nhưng Cổ Long càng tôn quý hơn thần long, cho nên chờ sau khi ta hấp thu xong Cổ Long tinh hoa, ta liền có thể vượt qua cha mẹ ta! Hai tên vô lại vứt bỏ ta lại đi tiêu dao một mình!"

Hiển nhiên, Tiểu Bạch còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó bị cha mẹ bỏ lại.

"Đúng rồi, ngươi thuận tiện để Viêm Tẫn ở lại luôn đi, tuy hiện tại hắn vẫn có thể nhờ vào dược liệu để đột phá nhưng thực lực như vậy đối với mẫu thân vẫn hơi thấp, thời điểm ta hấp thu Cổ Long tinh hoa, bọn họ ngồi bên cạnh tu luyện cũng rất có ích."

Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Chờ ta xử lý xong chuyện ở phủ quận chủ, sẽ tới đón các ngươi."

Dứt lời, nàng để Khiếu Nguyệt và Viêm Tẫn ở lại, xoay người đi ra ngoài...

Lúc này, một thân ảnh màu tím từ trên không trung hạ xuống bên ngoài lăng mộ, ánh mắt nhìn về phía tòa lăng mộ sừng sững trong sơn cốc trở nên nhu hòa.

Thu Mi vừa định khuyên hắn rời đi, đột nhiên phát hiện cửa lăng mộ bị mở ra, một thân ảnh bạch y như tuyết bước ra làm nàng lập tức trợn tròn mắt...

Thần sắc nàng cứng đờ, toàn thân run rẩy.

Đây... đây rõ ràng là gặp quỷ!

Quận chủ còn sống?

Trong lòng Thu Mi mừng như điên, còn chưa kịp nhào lên thì bóng dáng áo tím đã nhanh hơn nàng một bước, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt...

Nam nhân ôm nàng thật chặt, bàn tay to lớn ấn đầu nàng vào ngực, dung nhan tà mị gợi lên một nụ cười.

"Ta chỉ biết, nàng còn sống..."

_______________________________

CHƯƠNG 1188: GẶP NẠN (12)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, hiển nhiên bị Dạ Vô Trần dọa sợ.

"Vô Trần, chàng xuất quan rồi? Sao chàng lại đến đây?"

"Ta đến đón nàng về nhà."

Về nhà...

Hai chữ này làm khóe môi Mộ Như Nguyệt bất giác cong lên một nụ cười vui vẻ.

"Nguyệt Nhi, bọn họ đều nói nàng gặp nguy hiểm."

"Vậy còn chàng? Chàng nghĩ thế nào?"

Dạ Vô Trần cười tà mị nói: "Nàng nỡ bỏ ta lại sao?"

Tâm Mộ Như Nguyệt đột nhiên xúc động.

Phỏng chừng trên đời này, Dạ Vô Trần là người hiểu rõ nàng nhất...

Đúng vậy, nàng làm sao nỡ bỏ lại nam nhân này? Không có nàng, nàng không tưởng tượng nổi nam nhân này sẽ biến thành bộ dạng gì...

"Vô Trần, vì chàng, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ sống sót!"

Đây là ước định nhất sinh nhất thế của bọn họ!

"Khụ khụ!" Thu Mi ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: "Hai người các ngươi bớt ân ái trước mặt người cô đơn như ta đi, mấy canh giờ trước, chúng ta nói với nam nhân của ngươi rằng ngươi đã chết, hắn lại chẳng có biểu hiện thương tâm gì, chỉ thản nhiên nói một câu, ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng hắn quá bi thương cho nên mới không chấp nhận nổi sự thật này, nhưng không ngờ ngươi thật sự còn sống..."

  wattpad.com/user/TngAn0  

Rốt cuộc tình cảm phải sâu đậm cỡ nào mới có thể liên hệ sinh mệnh hai người chặt chẽ như vậy.

Nếu không có mối liên hệ đó, làm sao hắn biết nàng ấy còn sống?

Thu Mi có chút hâm mộ, không biết đến khi nào nàng mới có thể gặp được một nam nhân yêu nàng như thế....

"Vô Trần, chúng ta đi thôi, Thu Mi, kể cho ta những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này."

Dọc đường đi, Thu Mi kể lại hết những chuyện đã xảy ra cho Mộ Như Nguyệt nghe, bao gồm cả chuyện Văn Hạo trúng độc và hành vi của Ân Hoa...

Càng nghe, sắc mặt Mộ Như Nguyệt càng âm trầm.

Nàng ở trong ảo cảnh không có khái niệm thời gian, không ngờ lần này vừa đi chính là nửa năm, trong nửa năm này cư nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy.

-------------------

Trong phủ quận chủ, Khổng Phàm đang thương lượng công việc với hai huynh đệ họ Vương, đột nhiên bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh đang đi tới dưới ánh mặt trời...

"Quận... quận chủ?"

Mọi người lập tức đứng bật dậy, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc kia. Bọn họ cứ cho rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy quận chủ của bọn họ trở lại...

"Thế nào?" Mộ Như Nguyệt đi vào đại sảnh, mặt mày ngả ngớn, cười như không cười nói: "Đều không quen biết ta sao?"

"Quận... quận chủ?" Vương Hải rốt cuộc hồi phục tinh thần, ngơ ngắc hỏi: "Ngươi... không phải ngươi đã..."

Đã chết sao?

Mấy chữ kế tiếp, hắn làm thế nào cũng không nói nên lời...

"Vận khí ta tốt, cho nên còn sống", Mộ Như Nguyệt bước nhanh vào phòng, ngồi xuống, tầm mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc, "Ta đã nghe Thu Mi nói những chuyện xảy ra gần đây, hiện tại ta đã trở về, chính là lúc báo thù hắn, nửa năm qua các ngươi bị khi dễ, ta nhất định sẽ đòi lại từng chút một!"

Lời nói của nữ tử lập tức khơi dậy ngàn vạn gợn sóng trong lòng mọi người.

Tất cả đều trở nên kích động, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này lâu rồi, hiện giờ rốt cuộc đến lúc bọn họ báo thù...

"Thu Mi tỷ tỷ, không tốt!"

Bỗng nhiên, một thanh âm nôn nóng từ bên ngoài truyền vào.

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, dời mắt nhìn qua liền thấy một thân ảnh lục y từ ngoài chạy vào.

____________________________

CHƯƠNG 1189: GẶP NẠN (13)

Editor: Tường An

Dung nhan thiếu nữ thanh tú, đôi mắt to lộ vẻ sốt ruột, suýt nữa rơi nước mắt.

"Quận chủ, vị này là tiểu thư Văn gia, muội muội ruột của Văn Hạo, Văn Đan Đan" giới thiệu xong, Thu Mi quay đầu nhìn Văn Đan Đan hỏi: "Đan Đan, đã xảy ra chuyện gì?"

"Thu Mi tỷ tỷ, ca ca hắn... hắn sắp không được rồi!"

Cái gì?

Thu Mi biến sắc, vội vàng nói: "Đan Đan, chúng ta mau đi xem ca ca ngươi!"

"Chờ một chút!" thấy Thu Mi sắp đi, Mộ Như Nguyệt đứng dậy, thần sắc nhàn nhạt nói: "Ta cùng đi với các ngươi, nói không chừng có thể giúp được gì đó..."

Thu Mi khẽ gật đầu: "Được!"

Trong phòng, Văn Hạo khẽ nhắm mắt, môi tím bầm, toàn thân như mất đi sinh mệnh, nếu không cảm nhận được hô hấp mỏng manh kia, phỏng chừng mọi người đều cho rằng hắn đã chết...

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy người trong phòng đồng loạt quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Thu Mi bước nhanh đến...

"Thu Mi cô nương, ngươi đến rồi?"

Văn gia chủ vừa trấn an thê tử vừa cười khổ nói: "Nếu không phải vì sức khỏe ta không tốt, Hạo Nhi cũng không cần phải gánh vác cả Văn gia, nhưng hôm nay..."

"Yên tâm đi, nhất định sẽ không có việc gì." Thu Mi khẩn trương nhìn Văn Hạo.

Không biết vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, nàng cảm thấy đau lòng...

"Trúng độc?" Mộ Như Nguyệt nhìn Văn Hạo, nói: "Độc này là xâm nhập vào tim, cũng may là không quá khó giải, một viên giải độc đan vương giai trung cấp có thể cứu được mạng hắn..."

Mọi người Văn gia đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hô hấp khẩn trương.

"Quận chủ đại nhân", Văn Đan Đan hồi phục tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, nôn nóng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu ca ca ta, Văn gia chúng ta nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi."

Mộ Như Nguyệt nhìn Văn Đan Đan, lại nhìn ánh mắt chờ mong của những người khác, ngữ khí nhàn nhạt: "Ta không cần Văn gia các ngươi làm gì cho ta, ta cứu hắn là bởi vì Văn Hạo này cũng không tệ lắm..."

Dứt lời, nàng lấy một bình ngọc từ trong nhẫn không gian ra, đưa một viên đan dược cho Văn Đan Đan.

wattpad.com/user/TngAn0

"Cho ca ca ngươi ăn vào, trong vòng nửa canh giờ hắn sẽ khỏe lại, Thu Mi, chúng ta đi thôi."

Ánh mắt Thu Mi nhìn Mộ Như Nguyệt có chút phức tạp.

Đan dược nàng lấy ra không phải đan dược bình thường mà là giải độc đan vương giai trung cấp, thế nhưng cứ tùy tiện cho người khác như vậy.

Nữ nhân này đúng là kì quái...

Thu Mi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nhìn về phía Văn Hạo trên giường, khóe môi gợi lên một độ cong thật nhỏ, sau đó đi theo Mộ Như Nguyệt ra ngoài...

"Đan Đan, còn không mau ra tiễn quận chủ đại nhân."

Văn gia chủ hoàn hồn, vội vàng phân phó.

Tay hắn run run nhận lấy đan dược, bỗng nhiên có xúc động muốn ngửa đầu cười to, nhưng cuối cùng nước mắt lại chảy xuống.

Nửa năm.

Trời biết nửa năm nay bọn họ phải sống thế nào...

Từ nửa năm trước Văn Hạo trở về trúng kịch độc, lúc tỉnh lúc mê, trên dưới Văn gia không yên phận, sinh mệnh hắn cũng yên lặng tắt dần.

Cũng may bọn họ chờ được ân nhân của Hạo Nhi xuất hiện, hắn rốt cuộc không cần phải chết nữa.

Văn gia chủ cho Văn Hạo ăn đan dược, dù không lập tức tỉnh lại nhưng vẫn cảm nhận được sinh mệnh hắn đang từ từ khôi phục....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net