1195 - 1199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1195: LĂNG THIÊN HỐI HẬN (4)

Editor: Tường An

Đối với nam nhân này, Mộ Như Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng không thèm để ý đến hắn nữa, dời mắt về phía trước...

Oanh!

Trên tay lão giả bùng lên một ngọn lửa, bắn về phía thân thể đằng xà.

Nhưng đằng xà lại không hề hấn gì, còn tay lão giả thì tê dại giống như đánh vào tảng đá...

"Đằng xà thượng cổ quả nhiên không tầm thường!"

Thần sắc lão giả trở nên ngưng trọng: "Còn mạnh hơn ma thú cùng cảnh giới! Xem ra muốn đánh bại nó sẽ có chút khó khăn..."

Chẳng qua, không đợi lão giả kịp nghĩ ra biện pháp giải quyết, đằng xà đã há cái mồm to đầy máu, hung hăng cắn vào đầu lão giả...

Lão nhân Lăng gia cả kinh, không kịp né tránh, vội vàng giơ tay lên che đầu.

"Phập" một tiếng, cánh tay hắn bị đằng xà cắn một ngụm, máu tươi phun ra, lão giả đau đơn thét lên, sắc mặt tái nhợt đáng sợ...

"Gia gia!"

Lăng Thiên vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, có điều, tình huống hiện tại của hắn cũng không tốt lắm, một thanh trường kiếm đâm vào ngực hắn, còn có thể nghe thấy rõ tiếng đan điền bị đâm nát.

Phụt!

Máu tươi từ ngực Lăng Thiên bắn ra thấm đẫm mặt đất, hắn văng ra ngoài, quỳ rạp xuống...

Lăng Thiên ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ dữ tợn nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, đột nhiên cười phá lên.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm, nhàn nhạt nói: "Ta có được chết tử tế hay không thì ta không biết, nhưng ngươi hiện tại đã không chết tử tế được... Lăng Thiên, Mộ Như Nguyệt ta không muốn đối địch với bất kì ai, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nhào nặn, ngược lại, ta sẽ khiến người muốn hại ta chịu thương tổn trước!"

"Ngươi..." sắc mặt Lăng Thiên không còn lạnh lùng như lúc trước nữa mà trở nên dữ tợn, khủng bố: "Ngươi giết nhiều người như vậy, cuối cùng kết cục của ngươi tất nhiên sẽ chết dưới tay cường giả khác!"

Phảng phất như có thể nhìn thấy tình cảnh Mộ Như Nguyệt chết thảm dưới kiếm người khác, Lăng Thiên cười ha hả...

Nhìn nam nhân đang cười điên cuồng, Mộ Như Nguyệt hơi cúi đầu, thanh âm thật nhẹ nhưng lại giống như một khối cự thạch nện vào lòng Lăng Thiên.

"Biết không? Từ sau khi ta đến thế giới này, có rất nhiều người muốn giết ta, thực lực của ta ngày càng cao, người muốn giết ta ngày càng mạnh, ta tin tưởng, sau này ta sẽ có càng nhiều kẻ địch mạnh hơn nữa, nếu thiếu bọn họ, ta cũng sẽ không bị bức bách trưởng thành, nhưng..."

Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, nói tiếp: "Thường thường, người muốn giết ta đều sẽ chết sớm hơn ta!"

Bất luận là Nam Cung Tử Phượng hay người khác, phàm là người muốn giết nàng, tất cả đều chết trước nàng...

Phanh!

Đúng lúc này, một thân ảnh áo xám ngã xuống trước mặt Lăng Thiên.

Lão giả Lăng gia ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đằng xà thượng cổ phía trước....

Không cam lòng!

Hắn thật sự không cam lòng cứ thất bại như vậy! Càng không muốn trở thành một phế vật!

"Lăng Thiên, tại sao ngươi không nói cho ta biết nàng có đằng xà thượng cổ?" Lão giả Lăng gia gào rống, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thân thể Lăng Thiên run lên, trong lòng hối hận, lại không thể làm gì...

_____________________________

CHƯƠNG 1196: THƯ MỜI CỦA TÔN GIẢ ÁO XÁM (1)

Editor: Tường An

Thu Mi ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đối với Mộ Như Nguyệt càng nhiều thêm một phần tôn kính...

Hiển nhiên, từ nay về sau, thế chân vạc của tam đại thế lực Nam Dương quận đã bị phá vỡ...

"Vô Trần, chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt không thèm nhìn mấy người này nữa, nói với nam nhân bên cạnh.

Dạ Vô Trần không nói thêm gì, chỉ nắm lấy tay nàng, đôi mắt tím tràn đầy ôn nhu...

"Quận chủ, ngươi thế nhưng đột phá thần vương trung cấp? Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi chỉ mới là thần tướng cao cấp."

"Lão đại, ngươi tu luyện thế nào vậy, có thể nói cho chúng ta biết hay không?"

Trong phủ quận chủ, đoàn dong binh vương bát vây quanh Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng.

Đối với bọn họ, Mộ Như Nguyệt giống như thần vậy, tốc độ đột phá nhanh đến mức khiến bọn họ khiếp sợ...

wattpad.com/user/TngAn0

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vừa muốn nói gì đó thì thấy Khổng Phàm từ ngoài cửa vội vàng chạy vào...

Thấy bộ dáng nôn nóng của hắn, Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Quận chủ đại nhân", Khổng Phàm thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, nói: "Là Tôn giả áo xám! Tôn giả áo xám phát thư mời!"

Thư mời của Tôn giả áo xám?

Vừa nghe vậy, mọi người trong đại sảnh đều châu đầu ghé tai bàn luận.

Đối với người ở Phong Bắc bình nguyên, không ai có thể làm chấn động lòng người hơn Tôn giả áo xám.

Hiện giờ Tôn giả áo xám phát thư mời cho quận chủ của bọn họ, đây là chuyện quang vinh cỡ nào a?

"Mang tới đây!" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.

"Vâng."

Khổng Phàm đưa tấm thiệp mời đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt mở thiếp mời ra, nhìn lướt qua một lượt.

Trong thiệp viết rất đơn giản, đây là bữa tiệc tụ hội mỗi năm một lần của Phong Bắc bình nguyên, chỉ có cường giả thực lực thần hoàng mới có thể tham gia, vì trong tay Mộ Như Nguyệt có đằng xà thượng cổ cho nên mới có tên trong danh sách được mời.

"Nửa tháng sau sao?" Mộ Như Nguyệt gấp thiệp mời lại, khẽ cười nói: "Nửa tháng sau, ta sẽ đi Nam Bình trấn một chuyến..."

Bóng đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng bao phủ hai người trong nhà...

Dạ Vô Trần lẳng lặng ôm nữ tử bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng...

"Nàng thật sự muốn đến tiệc tụ hội của Tôn giả áo xám sao?"

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Ta muốn xem Tôn giả áo xám mà sư phụ nhớ mãi không quên là nhân vật thế nào, giữa bọn họ có ân oán tình thù gì, mấy năm nay sư phụ bị nhốt trong lăng mộ, mà Tôn giả áo xám kia lại lựa chọn ẩn cư ở một trấn nhỏ, phỏng chừng đều có liên quan đến chuyện tình cảm của bọn họ, Vô Trần, chàng không cảm thấy đây là một cơ hội sao?"

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn dung nhan nam nhân tuấn mỹ, khẽ cười nói.

Dạ Vô Trần đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, ý cười trong mắt càng đậm: "Có lẽ vậy..."

Bởi vì đến Nam Bình trấn mất một khoảng thời gian, mà tiệc tụ hội là nửa tháng sau cho nên sáng sớm hôm sau, Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần liền bắt đầu xuất phát.

Lần này, nàng để Hỏa Phượng ở lại, còn hai huynh đệ họ Vương dẫn đường cho bọn họ...

Dù sao hai huynh đệ họ Vương cũng quen thuộc Phong Bắc bình nguyên này hơn bọn họ.

_______________________________

CHƯƠNG 1197: THƯ MỜI CỦA TÔN GIẢ ÁO XÁM (2)

Editor: Tường An

Nam Bình trấn.

Trấn nhỏ an bình thanh tĩnh giờ đây trở nên ồn ào náo nhiệt, thường xuyên có cường giả bay trên không trung, nhưng ở trong trấn này, cho dù hai thế lực có ân oán sâu đậm gặp nhau cũng không ai dám động thủ.

Không có biện pháp, ai bảo đây là địa bàn của Tôn giả áo xám chứ.

Ai có lá gan dám động thủ ở đây?

Phải biết rằng, đã từng có người không để quy củ của Tôn giả áo xám vào mắt, chém giết kẻ địch ngay tại Nam Bình trấn, kết quả chính là bị Tôn giả áo xám giết không còn manh giáp!

"Nơi này là Nam Bình trấn?"

Lúc này trên đường phố có hai thân ảnh sóng vai mà đứng, hấp dẫn ánh mắt mọi người...

Nữ tử bạch y nhẹ bay, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, đôi mắt tím chỉ khi nhìn nữ tử mới lộ ra tia nhu hòa.

Hai người bất luận là dung mạo hay khí chất đều cực kì xứng đôi, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt người trên đường...

"Đi thôi, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nói.

Trước khi bọn họ tới, Tôn giả áo xám đã bao hết toàn bộ khách điếm ở Nam Bình trấn cho bọn họ vào ở! Cho nên chỉ cần đưa thiệp mời cho chưởng quầy là có thể vào...

Khách điếm Long Tường.

Chưởng quầy đang bận rộn tiếp khách, bất chợt nhìn thấy bốn người tiến vào, khẽ nhíu mày, xin lỗi nói: "Bốn vị khách quan, ngại quá, khách điếm chúng ta đã được bao hết để chiêu đãi nhân vật quan trọng, mời các vị tìm chỗ khác đi."

Trong bốn người này, hai người phía trước rõ ràng là một đôi phu thê, hai người sau hẳn là hai tùy tùng, cũng không trách hắn không nhìn ra, bốn người đều còn quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cường giả tới tham gia tiệc tụ hội.

"Ngươi đúng là mắt chó nhìn người thấp!" Vương Thụ trừng mắt, tức giận nói: "Lão đại của chúng ta muốn ở khách điếm này, ngươi có thể làm gì?"

Sắc mặt chưởng quầy khó coi, lạnh giọng nói: "Vậy ngươi liền đi hỏi Tôn giả áo xám đi thôi, khách điếm chúng ta dùng để chiêu đãi khách của hắn, cho nên thỉnh bốn vị đi ra ngoài!"

Trong suy nghĩ của chưởng quầy, ở Phong Bắc bình nguyên không ai mà không biết đại danh Tôn giả áo xám, mấy người này nhất định sẽ sợ tới mức tè ra quần.

Nhưng mà, bốn người kia vẫn đứng trong khách điếm, thậm chí bước chân cũng không hề động.

Sắc mặt chưởng quầy càng thêm khó coi rồi.

Trong cái trấn nhỏ này, Tôn giả áo xám là thần của bọn họ, làm sao có thể cho phép người khác khinh nhờn? Thời điểm hắn muốn hung hăng giáo huấn nhóm người này thì thấy bạch y nữ tử lấy một thiệp mời ra, nhàn nhạt nói: "Cái này đủ chưa?"

Chưởng quầy kinh ngạc trợn to mắt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi... ngươi cũng là khách Tôn giả áo xám mời tới?"

Mấy người này thật sự quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cường giả thần hoàng.

Xong rồi.

Hắn thế nhưng cự tuyệt khách của Tôn giả áo xám ngoài cửa, nếu để Tôn giả biết, tuyệt đối không kết cục tốt...

"Quận chủ Nam Dương quận?"

Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc từ bên kia truyền tới.

"Thì ra các ngươi là người phủ quận chủ ồn ào huyên náo dư luận gần đây, chậc, ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế, nghe nói vị quận chủ kia là một nữ nhân trẻ tuổi, nói vậy hẳn là ngươi đi, thân là nữ nhân thì ở nhà giúp chồng dạy con là đủ rồi, cần gì xuất đầu lộ diện bên ngoài? Nói không chừng ngày nào đó trinh tiết cũng khó giữ được, ha ha!"

________________________________

CHƯƠNG 1198: THƯ MỜI CỦA TÔN GIẢ ÁO XÁM (3)

Editor: Tường An

Trên người Dạ Vô Trần bộc phát hơi thở bức người, hắn vừa định đi qua thì một bàn tay bên cạnh vươn ra nắm chặt tay hắn.

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nam nhân vừa nói chuyện, "Ngươi là ai?"

"Trần gia Trần Húc." nam nhân cười châm chọc, ngữ khí khinh miệt không hề che giấu.

Trần gia, cái tên này không hề xa lạ với mấy người trong khách điếm...

Ở Phong Bắc bình nguyên có tứ đại gia tộc, Trần gia, Phương gia, Lâm gia, Đổng gia, bốn gia tộc cai quản bốn phương, là bốn thế lực khiến người ở Phong Bắc bình nguyên sợ hãi ngoại trừ Tôn giả áo xám...

Trần Húc chính là đại thiếu gia Trần gia, từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, trong mắt hắn, nữ nhân chỉ là công cụ giúp chồng dạy con mà thôi, căn bản không có tư cách so sánh với nam nhân bọn hắn!

wattpad.com/user/TngAn0

"Ai nói lão đại phải ở nhà giúp chồng dạy con?" Vương Thụ giận tím mặt, phẫn nộ nói: "Lão đại của ta không thua kém bất kì nam nhân nào!"

Trần Húc khẽ nheo mắt, cười lạnh nhưng không nói thêm gì.

Cho dù có khinh thường Mộ Như Nguyệt nhưng trong tay nàng có ma thú thần hoàng là thật! Hơn nữa, trên người nam nhân tà mị đứng bên cạnh nàng lại lộ ra một loại lực lượng làm tim hắn đập nhanh.

Đối diện với đôi mắt tím kia, trong lòng hắn có cảm giác âm hàn.

"Tốt", hắn cười lạnh, "Ta cũng muốn nhìn xem quận chủ của các ngươi mạnh chỗ nào, ha ha ha!"

Trần Húc ngửa đầu cười to, sau đó đi ra ngoài cửa.

Dạ Vô Trần chăm chú nhìn theo thân ảnh Trần Húc, trong mắt hiện lên hàn quang, thật lâu sau hắn mới nở nụ cười âm hiểm...

"Lão đại, gia hỏa này quá đáng giận!" Vương Thụ tức giận, phẫn nộ trừng mắt về hướng Trần Húc rời đi.

"Đi thôi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không cho là đúng nói, "Để ý đến hắn làm gì, nếu ta đoán không sai, tiệc tụ hội lần này cũng là cơ hội làm các thế lực lớn xa lánh phủ quận chủ chúng ta, cho nên vừa rồi Trần Húc mới cố ý tới trêu chọc..."

Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt thở dài.

Nhưng mà, nàng... cũng không hối hận đến tham gia tụ hội!

"Tiệc tụ hội sẽ bắt đầu vào buổi tối, Vô Trần, chúng ta đi nghỉ trước một chút, hiện tại còn rất sớm."

"Được." Dạ Vô Trần nhẹ gật đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia sáng.

------------------

"Thúc thúc, hôm nay ta gặp được Mộ Như Nguyệt, quận chủ Nam Dương quận."

Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, Trần Húc đứng trước mặt một nam nhân trung niên, trên mặt mang theo thâm ý.

"Nga?" Trần Nghị cau mày hỏi: "Nữ nhân kia là loại người gì?"

"Rất lợi hại!"

Rất lợi hại?

Trần Nghị hơi sửng sốt.

Không ai hiểu rõ tính tình chất nhi này hơn hắn, từ trước đến nay ánh mắt cực cao, hiện tại thế nhưng khen người khác?

Hơn nữa, còn là một nữ nhân?

"Thúc thúc, ta cố ý nhục nhã nàng, muốn chọc giận nàng, dụ nàng động thủ trước, chỉ cần nàng động thủ, ta sẽ đầy đủ lý do làm Tôn giả áo xám đối phó nàng! Nhưng mà, nàng không như vậy!"

"Đối với một nữ nhân, bị nhục nhã như vậy nhất định sẽ không nhịn được, ta phủ định năng lực của nàng, bảo nàng về nhà giúp chồng dạy con, vũ nhục nàng khó giữ được trinh tiết, nhưng nàng giống như hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói, thờ ơ lạnh nhạt."

____________________________

CHƯƠNG 1199: THƯ MỜI CỦA TÔN GIẢ ÁO XÁM (4)

Editor: Tường An

Trần Húc nhíu mày, nghĩ đến thần sắc bình tĩnh vững vàng của Mộ Như Nguyệt, trong lòng càng trầm xuống: "Nàng... căn bản không có sự xúc động mà tuổi trẻ nên có, cho nên ta mới nói nàng không bình thường!"

Nữ nhân kia quá mức bình tĩnh, bị người khác nhục nhã mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, nữ nhân như nàng là khó đối phó nhất...

"Có thể được ngươi khẳng định như vậy, Mộ Như Nguyệt kia quả thật lợi hại", Trần Nghị nhíu mày, sau đó giãn ra, "Mặc kệ thế nào, Phong Bắc bình nguyên chúng ta tự do đã quen, tuyệt đối không thể bị học viện tiếp quản! Lần tụ hội này là một cơ hội, đến lúc đó tam đại thế lực khác cũng sẽ xa lánh nàng, cộng thêm chửi bới nàng trước mặt Tôn giả áo xám, lúc đó nàng sẽ không thể tiếp tục ở lại Phong Bắc bình nguyên này nữa!"

"Thúc thúc, Phong Bắc bình nguyên này là của tứ đại gia tộc chúng ta chứ không phải một mình nàng... cho nên, ta sẽ không để nàng thực hiện được!" Trần Húc cười lạnh nói.

Không thể không nói, hắn quả thật rất bội phục Mộ Như Nguyệt, vì đầu óc bình tĩnh tỉnh táo của nàng mà sinh ra một chút mê luyến.

Nhưng đối với hắn mà nói, quan trọng nhất vẫn là quyền thế!

Nếu dám chặn đường hắn, hắn... tuyệt đối sẽ không khách khí mà san bằng!

"Thôi, thời gian không còn sớm, ngươi đi chuẩn bị một chút đi, sau đó phải đến tham gia yến hội, nhớ kỹ bất luận thế nào cũng phải làm Tôn giả áo xám đối với Trần gia lau mắt mà nhìn, chỉ có như vậy mới hạ thấp được các gia tộc khác."

"Vâng, thúc thúc." Trần Húc ôm quyền cáo từ, đi ra khỏi phòng...

Trong bóng tối, hắn xoay người định đi vào phòng mình.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, hắn vừa bước vào liền phát hiện có một cỗ hơi thở cường đại đánh tới.

Trong lòng Trần Húc kinh hãi, vội vàng quát: "Cái gì..."

Người....

Còn chưa nói ra lời thì đột nhiên im bặt.

Một nắm đấm nện vào mắt Trần Húc, hắn lui lại vài bước, phịch một tiếng, thân thể va mạnh vào tường.

Trần Húc không thấy rõ người nào tập kích hắn, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng tím lóe lên, vô số nắm đấm rơi vào người hắn, đau đến mức cả người run rẩy.

Hắn vừa muốn mở miệng kêu cứu thì đã bị cơn đau kế tiếp chặn họng.

Đột nhiên, một tấm chăn phủ lên người hắn, ánh mắt nam nhân hiện lên hàn quang, tay đấm chân đá liên tục vào người Trần Húc phía tấm chăn, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên truyền ra...

Cho đến khi thanh âm kia ngày càng nhỏ, nam nhân mới dừng tay, một thân áo bào tím bay ra ngoài cửa, hơi thở lạnh lẽo cũng hoàn toàn biến mất...

Sỉ nhục!

Đối với Trần Húc mà nói, đây tuyệt đối là sỉ nhục!

Hắn bị người ta đánh cho một trận, cuối cùng ngay cả người đánh là ai cũng không biết!

"A a a!" nghĩ đến đây, Trần Húc kịch liệt rên lên: "Hỗn đản, nếu để ta biết ngươi là ai, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dưới bầu trời đêm, nam nhân chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía căn phòng cách đó không xa, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.

"Xem ra ta dùng sức vẫn chưa đủ mạnh, cho nên bây giờ hắn còn sức gầm rú, lần sau chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy..."

Nếu không phải băn khoăn Mộ Như Nguyệt còn có chuyện muốn làm, Trần Húc nhất định không sống được đến ngày mai.

Dạ Vô Trần thu hồi tầm mắt, xoay người biến mất trong bóng đêm tĩnh mịch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net