1225 - 1229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1225: THẦN VƯƠNG CAO CẤP (8)

Editor: Tường An

Thanh âm nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng, con ngươi màu xám mang theo tia tối tăm.

Bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa giơ lên, Cửu thiên long viêm kiếm liền xuất hiện trong tay nàng.

Nàng cười nhạt nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí, nhất kiếm phá thiên!"

Nhất kiếm phá thiên?

Đứng trong đám người, Lâm Nhược Ngữ vừa nghe thấy bốn chữ này, thân thể đột nhiên cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử trên lôi đài.

"Nhất kiếm phá thiên, làm sao có thể? Tại sao nàng lại biết nhất kiếm phá thiên?"

Nhất kiếm phá thiên là tuyệt kỹ thành danh của Vô Vong năm đó, tại sao nàng lại biết?

Giờ khắc này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kích động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt nàng tràn ngập tham luyến, tựa như muốn nhớ kỹ trong lòng, chỉ có như thế nàng mới có thể giữ vững niềm tin rằng nam nhân kia còn sống trên cõi đời này...

Oanh!

Ngọn lửa từ trên không trung chém xuống, bức Sở Cuồng lui lại vài bước.

Khuôn mặt anh tuấn hơi ngước lên, khẽ nheo mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó bất chợt vọt qua, trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, hung hăng bắn về phía nàng...

Cảm nhận được hơi thở phía sau, Mộ Như Nguyệt vội vàng chiến đấu, vung đại kiếm lên, bắn một ngọn lửa mãnh liệt về phía Sở Cuồng, lần nữa bức hắn lui vài bước...

Mọi người vốn chờ xem kịch vui thấy một màn này, bất giác trợn tròn mắt.

Trong tưởng tượng của bọn họ, hẳn là Sở Cuồng hạ gục Mộ Như Nguyệt trong nháy mắt, tại sao cuối cùng lại là hắn bị bức lui mấy bước?

"Ngươi đã có tư cách khiến ta rút kiếm!" Sở Cuồng lãnh ngạo, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt...

Rồi sau đó, hắn chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng cầm chuôi đao sau lưng...

"Rút đao? Sở Cuồng muốn rút đao?"

"Phải biết rằng, Sở Cuồng chiến đấu chưa bao giờ phải rút đao, chỉ có người thực lực được hắn tán thành mới có thể khiến hắn rút chiến đao! Chẳng lẽ thực lực nữ nhân này đã có thể khiến hắn tán thành rồi?"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này rốt cuộc có năng lực mạnh thế nào mới có thể khiến Sở Cuồng rút đao?

Thời điểm Sở Cuồng rút chiến đao ra, khí thế cường đại bắt đầu khởi động, hủy thiên diệt địa ập về phía Mộ Như Nguyệt.

Nam nhân cầm chặt chiến đao trong tay, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong...

"Ha ha", Chu Mẫn cười nói, "Với thực lực của Sở Cuồng, hoàn toàn có thể chiến thắng nàng, chẳng qua, nữ nhân này vẫn làm ta kinh ngạc, lại có thể khiến Sở Cuồng rút đao! Thật đáng tiếc, một khi Sở Cuồng rút đao, nàng ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được..."

Cuồng phong ngưng tụ trong tay Sở Cuồng, đại đao chém xuống, mặt đất nứt toác, đất đá cuốn lên bắn về phía Mộ Như Nguyệt.

Chứng kiến công kích cường đại như thế, mọi người đều tiếc hận không thôi.

Xem ra lần này, nàng thua chắc rồi...

Nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Chu Mẫn nhìn Mộ Như Nguyệt ngã xuống, nhàn nhạt cười nói: "Trận thi đấu đầu tiên, thắng bại đã rõ, vậy..."

"Khoan đã!"

Lời còn chưa dứt liền bị cắt ngang, Chu Mẫn nhíu mày quét mắt về phía nữ tử từ trên mặt đất bò dậy: "Thế nhưng còn có thể đứng lên?"

___________________________

CHƯƠNG 1226: THẦN VƯƠNG CAO CẤP (9)

Editor: Tường An

Uy lực sau khi Sở Cuồng rút đao, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được, thế mà nàng còn có thể đứng lên...

"Có phải ngươi quá nóng vội hay không?" Mộ Như Nguyệt lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nói: "Ta còn chưa thua mà đã phán hắn thắng, trọng tài như ngươi đúng là đủ nóng vội."

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sắc mặt Chu Mẫn đại biến, cười lạnh nói: "Mộ Như Nguyệt, ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi thôi, ngươi căn bản không phải đối thủ của hắn, cần gì phải chịu đựng tra tấn thống khổ? Không bằng nhân lúc còn sớm nhận thua..."

"Xin lỗi, trong lòng ta chưa từng có chữ 'thua', trận đấu này, ta sẽ thắng!" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, nói.

Nắng sớm chiếu trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng bất giác làm ánh mắt Sở Cuồng có chút dao động.

"Tốt, nếu ngươi đã khăng khăng như thế, sau này đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!" Chu Mẫn cắn chặt răng nói.

"Ngươi... thực lực không tồi." Sở Cuồng lãnh ngạo nói: "Sở Cuồng ta chưa từng phối hợp với bất kì ai, ngươi là người đầu tiên, cho nên trận đấu này bất luận thế nào ta vẫn sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng, không liên quan đến thắng thua, đơn giản là, ngươi khơi dậy hứng thú của ta! Hi vọng trận đấu này có thể thỏa mãn ta!"

"Quá khen." Mộ Như Nguyệt cười nhạt.

Sau đó, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, lập tức thi triển công kích...

"Nhất kiếm phá thiên!"

Ngọn lửa mãnh liệt từ trên không trung chém xuống, ngọn lửa dần dần hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén phóng về phía nam nhân trước mắt...

Nhìn lực lượng công kích phía trước, ánh mắt Sở Cuồng lập lòe phát sáng, cười ha ha nghênh đón...

Oanh!

Một tiếng nổ chấn động cả quảng trường, toàn bộ lôi đài biến thành một đống phế tích.

Hai người đứng giữa đống phế tích, toàn thân vô cùng chật vật.

Nhưng Sở Cuồng lại cảm thấy thống khoái chưa từng có!

Thật quá sảng khoái!

Đã rất lâu rồi hắn chưa được chiến đấu sảng khoái như thế, một trận chiến này có thể cho hắn phát huy nhuần nhuyễn năng lực của mình...

"Sở Cuồng... cười?"

"Ta nhớ lần trước hắn cười như vậy hình như là hai năm trước, hiện tại, hắn thế nhưng lại cười..."

Nhìn bộ dáng tươi cười bừa bãi của Sở Cuồng, trong lòng mọi người chấn động...

"Ta đã lâu không thấy sảng khoái như vậy, chúng ta tiếp tục!"

Dứt lời, Sở Cuồng lại vung đao nhằm về phía Mộ Như Nguyệt...

Trên lôi đài, hai người đang chiến đấu đến hồi gay cấn, trên trán Sở Cuồng có vết máu chảy xuống, làm dung nhan hắn càng thêm lãnh ngạo.

Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt cũng cực kì chật vật, quần áo tả tơi, bả vai bị rách một đường, máu tươi chảy xuôi xuống...

Sắc mặt Chu Mẫn từ khinh miệt lúc đầu trở nên tái nhợt, cắn chặt răng hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

"Sở Cuồng thế nhưng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng!" Chu Mẫn hung hăng nói, "Nếu không phải năm thứ hạng trên hắn đều ra ngoài rèn luyện, ta cũng sẽ không cố ý rút trúng Sở Cuồng đấu với nàng, theo tình hình hiện tại chỉ sợ Sở Cuồng còn cần một chút thời gian mới giải quyết được nàng..."

Chu Mẫn siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.

Nàng chỉ có một cơ hội này, tuyệt đối không thể lại để Mộ Như Nguyệt thông qua...

Chiến đao của Sở Cuồng nổi lên cuồng phong mãnh liệt màu xanh biếc, oanh một tiếng, đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt.

_____________________________

CHƯƠNG 1227: THẦN VƯƠNG CAO CẤP (10)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt bay ngược ra ngoài, phun một ngụm máu tươi, ngã thật mạnh xuống đất.

Sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc...

Nam nhân đang dựa vào thân cây cổ thụ chậm rãi đứng thẳng người, đôi mắt tím bình tĩnh nhìn lôi đài, nhưng nếu có người đứng bên cạnh thì có thể nhìn thấy hai bàn tay nam nhân nắm chặt...

"Nguyệt Nhi." Thiên Diệp cả kinh, khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mặc dù Mộ Như Nguyệt có thể tác chiến vượt cấp nhưng dù sao Sở Cuồng là đỉnh thần vương, còn có thể hạ gục người cùng cấp trong nháy mắt, vì thế, thực lực giữa Mộ Như Nguyệt và Sở Cuồng vẫn có một khoảng cách.

Có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng gì...

"Ngươi thua." Sở Cuồng nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất, lãnh ngạo nói: "Có điều, ta cũng rất bội phục ngươi, ngươi có thể dùng lực lượng thần vương trung cấp đối kháng với ta lâu như vậy, không thể không nói kỹ năng chiến đấu và thể lực của ngươi đều xuất sắc, duy chỉ thiếu lực lượng, sự chênh lệch lực lượng giữa chúng ta là không thể ngang hàng..."

Không sai!

Hiện tại, thứ duy nhất nàng kém Sở Cuồng chính là lực lượng...

Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, giờ khắc này nàng chỉ cảm nhận được thân thể đau đớn từng trận...

"Lúc này, trận đấu xem như kết thúc, người thắng là..." Chu Mẫn mỉm cười, trong mắt hàm chứa tia vui sướng.

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, nữ tử nằm trên mặt đất bỗng nhiên phát ra một cỗ lực lượng cường hãn.

Cỗ lực lượng kia trực tiếp bắn thẳng lên không trung, xua tan mây mù...

"Thần vương cao cấp?"

Mọi người ngây dại.

Thời điểm này mà Mộ Như Nguyệt còn đột phá thần vương cao cấp?

Chu Mẫn cũng bị dọa sợ, thật lâu mới có thể hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Tại sao? Tại sao nàng lại đột phá vào thời điểm này? Bằng không, nàng hoàn toàn có thể bị khai trừ!

"Sở Cuồng." Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lau vết máu ở khóe môi, cười nhạt nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, lực lượng giữa ta và ngươi có chênh lệch, chẳng qua, ta có thể chiến đấu vượt cấp, cho nên trước khi đột phá, lực lượng của ta ngang với thần vương cao cấp, mà hiện tại..."

Ngọn lửa ngút trời bùng lên phía sau nàng, giống như một thác nước bao trùm thân thể đơn bạc của nữ tử.

Mà phía trước ngọn lửa là một thanh kiếm khổng lồ tản ra ánh sáng lóa mắt...

Nhất kiếm phá thiên!

Oanh!

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lực lượng cường đại dũng mãnh ập về phía Sở Cuồng.

Giờ phút này Sở Cuồng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, chờ đến lúc hắn hoàn hồn thì đã không kịp nữa rồi, ngọn lửa cường hãn kia lập tức đánh vào ngực hắn...

Thân thể hắn xẹt qua không trung, ngã mạnh xuống giữa đám người.

Thua?

Đường đường chiến đao Sở Cuồng, thế nhưng thua?

Rất nhiều người không tiếp nhận nổi kết quả này, trong mắt những học viên mới như bọn họ, sự tồn tại của Sở Cuồng giống như thần vậy...

Đối với kết cục này, Sở Cuồng lại không hề cảm thấy khó chịu, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, dung nhan lãnh ngạo nở nụ cười thỏa mãn.

Mộ Như Nguyệt thu hồi Cửu thiên long viêm kiếm, chậm rãi xoay người đi về phía đám người Thiên Diệp.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm: "Khoan đã."

"Ân?" Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn Sở Cuồng, hỏi: "Ngươi có việc sao?"

Ánh mắt Sở Cuồng nóng rực: "Sau này ta có thể đến tìm ngươi chiến đấu không?"

____________________________

CHƯƠNG 1228: THẦN VƯƠNG CAO CẤP (11)

Editor: Tường An

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, xoay người nói: "Ta không có hứng thú, không cần tới tìm ta."

Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống đài.

Có điều, nàng cự tuyệt cũng không khiến Sở Cuồng mất đi hứng thú, đối với hắn mà nói, Mộ Như Nguyệt là con mồi hắn vất vả lắm mới tìm được, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy...

"Mộ Như Nguyệt, sau này ngươi chính là đối thủ của Sở Cuồng ta, rồi sẽ có một ngày ta đánh bại ngươi!"

Mộ Như Nguyệt suýt nữa lảo đảo.

Nhưng nàng cũng biết, không phải Sở Cuồng khiêu khích mà bởi vì hắn là một người cuồng chiến đấu...

"Nguyệt Nhi, ngươi thảm rồi." Lisa lè lưỡi, nói: "Ngươi biết vì sao năm người đứng đầu bảng xếp hạng đều không có ở học viện không?"

"Bảng xếp hạng, đó là cái gì?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hỏi Lisa.

Lisa kinh ngạc trợn to mắt: "Nguyệt Nhi, ngươi vào học viện lâu như vậy mà ngay cả bảng xếp hạng là gì cũng không biết? Trong bảng xếp hạng đệ tử của học viện Thần, Sở Cuồng xếp hạng sáu, trên hắn còn có năm người nữa, năm người là vì không chịu nổi Sở Cuồng quấy rầy cho nên trốn ra ngoài rèn luyện..."

Nói tới đây, Lisa bĩu môi: "Sở Cuồng này đúng là kẻ điên! Chỉ cần tìm được người có thực lực mạnh hơn hắn, hắn sẽ thời thời khắc khắc xuất hiện quấy rầy người ta, một hai nhất quyết bắt những người đó chiến đấu với hắn! Bởi vậy, những đệ tử học viện mạnh hơn hắn đều thông minh trốn ra ngoài hết rồi, hiện tại đụng trúng kẻ điên này, phỏng chừng hắn sẽ liên tục tới quấy rầy ngươi..."

"Này... thật đúng là kẻ điên." Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, cười nói.

"Tiếp theo, Thiên Diệp đấu với Tiêu Vũ!"

Nghe vậy, Thiên Diệp ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: "Ta đoán quả nhiên không sai, thực lực của Tiêu Vũ không bằng Nguyệt Nhi cho nên tuyệt đối không có khả năng chiến đấu với nàng, cho nên, Tiêu Vũ... tất nhiên là đối thủ của ta!"

Mà nàng, đã chờ ngày này cũng lâu rồi...

Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh Chu Mẫn...

"Thiên Diệp, cẩn thận." Y Liên nhíu mày, nhịn không được nhắc nhở.

"Ta biết."

Tuy nói vậy nhưng trong mắt Thiên Diệp vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ...

Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Thiên Diệp nhíu mày nhìn về phía đám người phía dưới, thời điểm nhìn thấy Tề Mặc lo lắng nhìn mình, trong lòng nàng có chút phức tạp.

Lúc trước nàng yêu hắn, hắn trào phúng thóa mạ nàng, hiện giờ lại dây dưa không ngừng...

Nam nhân này đúng là hèn!

Bất luận hiện tại hắn có làm gì đi nữa, hắn đã tổn thương Thiên Diệp quá sâu, tuyệt đối sẽ không tiếp tục yêu hắn...

"Thiên Diệp!"

Tiêu Vũ cắn chặt môi, vừa không cam lòng vừa ghen ghét.

Ánh mắt Tề Mặc đại ca hẳn là thuộc về nàng, nữ nhân Thiên Diệp kia là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà cướp đi ánh mắt vốn thuộc về nàng?

Hôm nay nàng sẽ làm Tề Mặc đại ca hiểu, ai mới xứng với hắn nhất...

Dưới ánh mắt mọi người, hai kẻ thù nháo ồn ào huyên náo cùng bước lên lôi đài, đám đông bên dưới cũng nháy mắt yên tĩnh lại...

"Thiên Diệp." Tiêu Vũ tươi cười mang theo căm hận, không còn thanh thuần như trước nữa, "Ngươi có thể lựa chọn nhận thua! Bằng không, nói không chừng ta có thể lỡ tay giết ngươi!"

"Chỉ bằng ngươi?" Thiên Diệp hừ lạnh, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ, "Ta chờ ngày này đã thật lâu rồi, cho nên tuyệt đối sẽ không thua ngươi..."

_____________________________

CHƯƠNG 1229: THẦN VƯƠNG CAO CẤP (12)

Editor: Tường An

Trên lôi đài, hai người tranh phong tương đối, Tiêu Vũ cười lạnh, không để Thiên Diệp vào mắt.

Bất luận thế nào, Thiên Diệp chỉ là một thần tướng cao cấp, sao có thể thắng được nàng?

"Thiên Diệp, ngươi động thủ trước đi, miễn cho người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ." Tiêu Vũ liếc Thiên Diệp, nhàn nhạt nói.

"Một khi đã như vậy..."

Thiên Diệp cười lạnh, nắm chặt kiếm trong tay, thân thể hóa thành một đạo kiếm phong sắc bén nhằm về phía Tiêu Vũ.

Thần sắc Tiêu Vũ cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Diệp, nhưng không đợi nàng hồi phục tinh thần, Thiên Diệp đã đến trước mặt nàng...

"Thần vương sơ cấp!" sắc  mặt Tiêu Vũ khó coi, "Ngươi rõ ràng chỉ là thần tướng cao cấp, làm sao có thể đột phá thần vương sơ cấp?"

Đáng chết, cứ như vậy, nàng liền không có bất kì ưu thế gì nữa!

Chu Mẫn vội vàng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm hai người trên đài, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

"Thần vương sơ cấp, nàng thế nhưng đột phá tới thần vương sơ cấp, như vậy trừ phi Tiêu Vũ vận dụng bí thuật, nếu không căn bản không giết được nàng, nhưng hậu quả sau khi dùng bí thuật chính là trong vòng một năm không thể xuống giường..."

Đang nghĩ ngợi, Chu Mẫn liền thấy Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, cười âm lãnh nói: "Thiên Diệp, ngươi cho rằng đột phá thần vương sơ cấp thì có thể làm đổi thủ của ta sao? Ha ha ha, thật buồn cười! Hôm nay ngươi nhất định phải chết tại đây!"

Trên người Tiêu Vũ lập tức bộc phát sát khí ngập trời, tươi cười lạnh lẽo.

Sau đó nàng từ từ nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm câu gì đó, khí thế trên người nàng đột nhiên tăng lên, bỗng nhiên mở mắt ra.

Thiên Diệp nhíu mày, vừa muốn công kích lần nữa lại đột nhiên phát hiện mình không thể nhúc nhích...

Nàng sửng sốt, bất giác hỏi: "Ngươi đã làm gì ta?"

"Ha ha", Tiêu Vũ cười khẽ, "Chỉ làm ngươi không cử động được mà thôi, dù ngươi là thần vương sơ cấp, sau khi trúng một chiêu của ta, ngươi không chết cũng tàn phế! Bây giờ, ngươi đi chết đi."

Tất cả lực lượng ngưng tụ trước mặt Tiêu Vũ, hóa thành một trận cuồng phong mãnh liệt phóng về phía Thiên Diệp, lực lượng của nàng so với vừa rồi còn mạnh hơn vài phần, làm khắp không trung đều ảm đạm thất sắc...

"Thiên Diệp!" Lisa biến sắc.

Bởi vì nàng cảm nhận được sát khí từ Tiêu Vũ, nếu Thiên Diệp thừa nhận một chiêu này, vậy...

"Lần này, vị công chúa này chết chắc rồi."

Thấy một màn như vậy, mọi người đều lắc đầu thở dài, bọn họ cho rằng Thiên Diệp thua rồi...

Oanh!

Thời điểm cuồng phong phòng về phía Thiên Diệp, trên người nàng tản ra một tầng sáng ngăn chặn công kích, bảo hộ Thiên Diệp không thương tổn gì...

"Đó là... vòng ngọc?"

Lisa ngây ngẩn, sao nàng lại quên mất lúc trước Mộ Như Nguyệt đã tặng vòng ngọc cho các nàng, nó có thể ngăn cản một chiêu của cường giả thần vương sơ cấp, bất luận Tiêu Vũ cố gắng tăng thực lực thế nào, cùng lắm chỉ là thần vương sơ cấp mà thôi...

Cho nên, công kích của nàng không thể gây thương tổn cho Thiên Diệp.

"Tại sao lại như vậy?"

Sắc mặt Tiêu Vũ trắng bệch, lảo đảo lui lại vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.

"Hiện tại nên đến lượt ta chứ?" Thiên Diệp cười lạnh, cao ngạo đi về phía Tiêu Vũ. 

Theo từng bước chân nàng, khí thế cường đại dần khuếch tán...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net