1245 - 1249

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1245: TÍNH SỔ (4)

Editor: Tường An

"Dựa vào nàng? Ha ha..." Trúc Ngư Nhi cười khẽ, thản nhiên nói, "Ta không cho rằng Thần Môn chúng ta lại cần dựa vào một nha đầu miệng còn hôi sữa, hơn nữa, chuyện này là mệnh lệnh của ta!"

Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm Thông Huyền cứng người, hắn thật hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

"Tại sao?" Thông Huyền hung hăng nuốt nước bọt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trúc Ngư Nhi, "Tại sao ngươi muốn giết nàng? Nàng cũng không làm chuyện gì..."

"Ngươi không biết sao?" ánh mắt Trúc Ngư Nhi xẹt qua tia sáng khác thường, "Ta nghi ngờ nữ nhân này có quan hệ với Đan gia, mà lúc trước Đan gia ám toán Vô Vong, cho nên ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có quan hệ với Đan gia."

Nghe vậy, Thông Huyền thở phào một hơi: "Thì ra là thế, Ngư Nhi cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, Nguyệt nha đầu không có bất kì quan hệ gì với Đan gia, thậm chí không hề lui tới, nàng tất nhiên không phải người Đan gia."

Trúc Ngư Nhi cười lạnh: "Thông Huyền trưởng lão, đừng suy nghĩ mọi việc đơn giản như thế, ngươi hiểu nàng được mấy phần? Biết nàng là loại người gì? Làm sao ngươi biết nàng có âm thầm qua lại với Đan gia hay không, có vọng tưởng muốn trà trộn vào Thần Môn chúng ta hay không? Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi đừng bị người nào đó che mắt, huống chi, hiện tại ta là chủ tử của Thần Môn! Ngươi là trưởng lão Thần Môn thì nhất định phải nghe lệnh của ta!"

Thông Huyền kinh ngạc, há miệng thở dốc.

Bắt đầu từ khi nào Ngư Nhi cô nương trở nên bá đạo như thế?

"Ngư Nhi cô nương, ta sẽ không quên, Thần Môn là của Vô Vong đại nhân, dù hắn đã biến mất, điểm này vẫn sẽ không thay đổi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp Thần Môn trong tay Vô Vong đại nhân, mà Ngư Nhi cô nương ngươi chỉ là môn chủ đại diện mà thôi..."

Trong lòng Trúc Ngư Nhi cuồng nộ, nàng đột nhiên nở nụ cười, ý cười mang theo chút lương bạc.

"Xem ra Thông Huyền trưởng lão đối với ta không phục lắm a."

Nghe vậy, Thông Huyền cười ha hả, nói: "Sao lại nói là không phục chứ? Ta chỉ đang trần thuật một sự thật thôi..."

"Sư phụ!"

Hải Uy lo lắng khẩn trương nhìn khuôn mặt già nua của Thông Huyền.

"Tốt, rất tốt!" Trúc Ngư Nhi đè nén lửa giận điên cuồng trong lòng, cười lạnh nói, "Hi vọng ngươi nhớ kĩ lời nói hôm nay."

Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút, nói tiếp: "Thông Huyền trưởng lão đã lấy Vô Vong ra bức ta, nếu ta cứ tiếp tục cường thế thì cũng hơi quá đáng, cho nên ta có thể cho nàng một cơ hội..."

Trong lòng Thông Huyền mừng rỡ, vội vàng chờ câu nói kế tiếp của Trúc Ngư Nhi.

Trúc Ngư Nhi rũ mắt nói: "Nửa năm nữa sẽ diễn ra đại hội đan dược sư của Thần Môn! Vốn dĩ người ngoài Thần Môn không được tham gia đại hội này, nhưng ta có thể nể mặt Thông Huyền trưởng lão, cho phép nàng tham gia đại hội, đến lúc đó, nếu nàng thắng, ta sẽ buông tha nàng, nếu thua... ngươi cũng biết hậu quả."

"Được." Thông Huyền nói, "Ta sẽ nói với nàng về đại hội này, trước đó, người Thần Môn không được gây phiền toái cho nàng, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy nàng tuyệt đối không phải người Đan gia."

Trúc Ngư Nhi không nói gì, chỉ cười nhạt.

Trong trận đấu kia, không chỉ là Mộ Như Nguyệt, ngay cả Thông Huyền, nàng đều sẽ giải quyết hết một lượt.

Bất luận là Thần Môn hay là Vô Vong, hiện tại đều đã là của nàng, nàng tuyệt đối không để bất kì kẻ nào cướp đi đồ vật trong tay mình...

_____________________________

CHƯƠNG 1246: TÍNH SỔ (5)

Editor: Tường An

"Hải Uy, chúng ta đi Nam Dương quận."

Thông Huyền nhìn Trúc Ngư Nhi lần cuối, xoay người rời khỏi sơn cốc...

Thấy vậy, Hải Uy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ cười khổ.

Tính tình sư phụ cứ hay đấu đá lung tung như thế, đã từng rất nhiều lần chống đối Ngư Nhi cô nương, lần nào cũng khiến hắn lo lắng đề phòng, sợ Ngư Nhi cô nương sẽ hỏi tội sư phụ...

Còn may, hắn mạng lớn, nhiều lần đều sống sót...

Trong đại sảnh yên tĩnh, Mộ Như Nguyệt đang phân phó gì đó thì nghe một tiếng cười to từ bên ngoài truyền vào.

"Nguyệt nha đầu, đã lâu không gặp, xem ra gần đây ngươi không thay đổi nhiều lắm."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ngước mắt nhìn hai người đi đến, nhàn nhạt nói: "Vậy các ngươi cho rằng ta nên biến thành bộ dáng thế nào?"

"Ha ha." Thông Huyền tươi cười, nhanh chóng tiến vào: "Ta cho rằng ngươi sẽ lửa giận công tâm, thương tâm muốn chết..."

Mộ Như Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thông Huyền: "Xem ra ngươi đã biết rồi."

"Nếu không biết, ta cũng sẽ không tới đây, chính vì nghe nói chuyện này nên ta mới tới."

"Nga?" Mộ Như Nguyệt buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: "Vậy ngươi biết là ai ra tay với phủ quận chủ sao?"

Nghe vậy, thân thể Thông Huyền cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài: "Là người Thần Môn!"

Mộ Như Nguyệt rũ mắt, cười nói: "Vậy ngươi còn tới tìm ta? Ta không quên, hai thầy trò các ngươi đều là người Thần Môn..."

"Nha đầu, chính vì như vậy ta mới muốn đến xin lỗi ngươi, là người Thần Môn tổn thương người phủ quận chủ ngươi, tuy ta là người Thần Môn nhưng không ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta, ít nhất, ta đứng về phía ngươi."

Thông Huyền thành khẩn nói: "Hơn nữa, ta đã thuyết phục Ngư Nhi cô nương, nàng sẽ không ra tay với ngươi nữa, nhưng mà nàng cũng đưa ra một điều kiện, nửa năm sau sẽ để ngươi tham gia đại hội đan dược sư của Thần Môn, nếu ngươi có thể đoạt được khôi thủ (hạng nhất), sau này nàng sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa..."

"Đại hội đan dược sư?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trầm tư thật lâu mới thản nhiên nói: "Được, ta sẽ tham gia!"

Nàng muốn biết rốt cuộc Vô Vong còn sống hay đã chết, điều này, Trúc Ngư Nhi nhất định biết...

Nghe vậy, Thông Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lo Mộ Như Nguyệt sẽ cự tuyệt, nếu vậy hắn cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào...

Cũng may nàng đồng ý rồi...

Đêm, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử.

Bạch Trạch lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt, bạch mi khẽ nhíu lại, thanh âm mềm nhẹ vang lên.

"Ta thấy gần đây ngươi tâm thần không yên, xảy ra chuyện gì sao?"

Vì có khế ước cho nên Bạch Trạch có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Mộ Như Nguyệt...

"Ta cũng không biết tại sao lại như vậy." Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, "Cứ cảm giác hình như Tiểu Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện..."

"Hoàng Nhi?" Bạch Trạch càng nhíu chặt mày, "Nếu ngươi lo lắng như vậy, ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến."

Mộ Như Nguyệt rũ mắt, che đi tia sáng kì lạ xẹt qua đáy mắt.

"Được, Tiểu Hoàng Nhi rời đi đã khá lâu, ta có chút không yên lòng, cho nên muốn đi tìm hắn... cũng không biết hắn hiện tại thế nào."

______________________________

CHƯƠNG 1247: TÍNH SỔ (6)

Editor: Tường An

Dứt lời, nàng trầm mặc một lát, dời mắt nhìn về hướng cách đó không xa, nỉ non: "Có điều, không biết Tiểu Hoàng Nhi rốt cuộc đang ở đâu..."

Lúc này, dưới ánh trăng, một đám hắc y nhân vây quanh một tiểu hài tử.

Tóc bạc bay múa trong bóng đêm làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu.

Chẳng qua, trên người tiểu hài tử lại phát ra một cỗ lực lượng làm người ta sợ hãi, ánh mắt thị huyết nhìn chằm chằm đám người trước mặt...

"Các ngươi cuối cùng vẫn tìm được ta."

Thanh âm non nớt lộ vẻ âm trầm, không hề là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Mộ Như Nguyệt nữa...

"Ha ha!" Hắc y nhân cầm đầu cười to, nói: "Ma thần, ta khuyên ngươi một câu, thúc thủ chịu trói đi, nếu ngươi còn lực lượng cường hãn như trước kia, có lẽ chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng với thực lực hiện tại, ngươi không phải đối thủ của chúng ta! Giãy giụa vô ích chỉ sẽ làm ngươi càng nhanh chết hơn mà thôi!"

Dạ Tư Hoàng nâng đôi mắt thị huyết, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Ta không thể thúc thủ chịu trói, bởi vì, ta không thể chết được!"

"Ha ha!" hắc y nhân cười nói, "Đã từng là Ma thần không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại sợ chết sao? Quả nhiên đầu thai một lần, lá gan cũng nhỏ lại."

Dạ Tư Hoàng cười âm lãnh, ban đêm rõ ràng không có gió, một thân hồng y lại bay múa trong cuồng phong...

"Không phải ta sợ chết, mà là sợ hãi mất đi bọn họ! Hiện tại ta thật sự không thể chết được, bởi vì ở một nơi nào đó, còn có người đang chờ ta, vì bọn họ, ta sẽ sống sót."

Năm đó hắn ngạo nghễ cả đời, đương nhiên không sợ trời không sợ đất, dù phá hủy toàn bộ Thần giới, bị đông đảo cường giả đuổi giết, hắn cũng chưa từng sợ hãi.

Nhưng hiện tại hắn có vướng bận.

Con người ta một khi có vướng bận thì nhất định sẽ nỗ lực sống sót...

"Hừ!" hắc y nhân hừ lạnh nói, "Sống hay chết không phải do ngươi nói, hiện tại rất nhiều người ở Thần giới nghe nói Ma thần trở về, nhưng nhân sĩ chính nghĩa từng bị ngươi giết hại cũng sẽ tới tìm ngươi tính sổ, cho nên, thế giới này căn bản không có chỗ cho ngươi..."

Dạ Tư Hoàng tươi cười âm trầm, lạnh lẽo.

"Trên đời này, cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác? Chỉ vì ta đã từng nuốt máu tươi của thần Ma giới cho nên bị những người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa các ngươi đuổi giết! Năm đó ta không có ý muốn tổn thương bất kì ai, sở dĩ phạm vào giết chóc ngập trời cũng là bị các ngươi bức! Đặc biệt là những người tự xưng là đại diện cho chính nghĩa các ngươi, chẳng lẽ các ngươi giết người còn ít sao? Ta nhớ rõ ngươi, Tông chủ đại nhân Vô Thượng Tông, ngươi đã từng vì cướp đoạt thần khí là diệt trừ các môn phái khác! Những chuyện này, các ngươi đều đã quên sao?"

Sắc mặt hắc y nhân trầm xuống, cười lạnh nói: "So với ngươi, ta còn tốt hơn rất rất nhiều! Ngươi giết nhiều người như vậy, khiến cả Thần giới chìm trong tinh phong huyết vũ, cho nên ngươi chính là ác ma! Ma thần, ngươi nuốt máu tươi của hắn, ngươi đã sớm không còn là nhân loại nữa, tương lai của ngươi chính là bị danh môn chính phái đuổi giết!"

Dạ Tư Hoàng cười cười: "Tinh phong huyết vũ? Tại sao bản đế phải giết nhiều người như vậy? Còn không phải bị các ngươi bức! Không phải các ngươi tự xưng là chính nghĩa, có thể đuổi giết bất kì ai sao? Vậy bản đế sẽ khiến các ngươi hiểu rõ cái giá mà các ngươi phải trả cho hành vi của mình..."

____________________________

CHƯƠNG 1248: TÍNH SỔ (7)

Editor: Tường An

Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp.

"Có điều, bản đế quả thật chẳng phải người tốt, nhưng các ngươi cũng không phải nhân sĩ chính nghĩa gì, các ngươi chẳng qua là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi! Người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta, ta cũng không cần phải nén giận..."

Oanh!

Trên người Dạ Tư Hoàng bộc phát lực lượng cường hãn, cuồng phòng gào thét, cuốn đến đâu tàn sát đến đó...

"Hiện tại, ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay đám ngụy quân tử các ngươi, bởi vì ở một nơi nào đó còn có người chờ ta về nhà..."

Có lẽ nghĩ đến khuôn mặt ấm áp kia, ánh mắt Dạ Tư Hoàng trở nên nhu hòa.

Đúng vậy.

Ở một nơi nào đó, có một nữ nhân đang chờ hắn về nhà.

Đó cũng là người quan trọng nhất với hắn trên đời này.

Vì nàng, mặc kệ nguy hiểm thế nào, hắn nhất định phải sống sót...

"Ha ha ha!"

Hắc y nhân cười phá lên, thân thể chợt lóe nhằm về phía Dạ Tư Hoàng, kiếm trong tay bắn ra một đạo kiếm quang sắc bén.

"Ma thần, nếu ngươi chết trong tay ta, phỏng chừng cả Thần giới này sẽ không có ai mà không phục ta! Ngươi cho rằng trốn đến một đại lục cấp thấp khác thì có thể an toàn sao? Đương nhiên, nếu ngươi không trở về, nói không chừng chúng ta cũng không thể tìm được ngươi, nhưng ngươi lại tự chui đầu vào lưới, vậy hiện tại, ngươi chết đi cho ta!"

Oanh!

Lực lượng cường hãn bắn về phía Dạ Tư Hoàng.

Dạ Tư Hoàng nhìn kình phong mãnh liệt kia, trên người bắt đầu phát ra hơi thở cường đại, biến thành hai thanh đại đao trên không trung...

Oanh!

Công kích hai bên va chạm, lực lượng cường đại khuếch tán ra xung quanh, nháy mắt đã san bằng mặt đất bốn phía!

Những người khác đều ngây ngẩn nhìn hai người giữa chiến trường, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...

Đây là lực lượng của cường giả sao? Quá cường đại, quá kinh tâm động phách!

Mà Ma thần không hổ là Ma thần, hiện tại vẫn có được lực lượng như vậy, tin chắc không bao lâu nữa sẽ khôi phục thực lực kiếp trước...

"Khụ khụ!"

Hắc y nhân ho khan hai tiếng, kinh ngạc nhìn tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác phía trước.

Vệt máu tươi từ khóe môi hắn chảy xuống, trong bóng đêm nhìn thấy ghê người...

"Ta nói rồi, ta không thể chết được." Dạ Tư Hoàng lau vết máu ở khóe miệng, ngước mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắc y nhân, "Đây là hứa hẹn của ta với nàng, vì nàng, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải sống sót, bởi vì ta không muốn làm nàng thương tâm khổ sở..."

Nếu mình chết, có thể tưởng tượng được bộ dáng cực kì thương tâm của nàng.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh này, tim Dạ Tư Hoàng liền đau đớn...

"Hừ!" hắc y nhân hừ lạnh, "Không ngờ đường đường Ma thần cũng sẽ có tình cảm! Ta cho rằng loại động vật máu lạnh như ngươi đối với bất kì ai cũng giống nhau."

Dạ Tư Hoàng cười khẽ, đôi mắt thị huyết tàn nhẫn.

"Đó là vì không có bất kì kẻ nào nguyện ý tiếp cận bản đế! Đời này trọng sinh, bản đế được hưởng thụ tình thân và sự thương yêu... điều này cũng không có gì là không tốt! Vì bọn họ, ta có thể bất chấp tất cả!"

Oanh!

Trên người Dạ Tư Hoàng bắt đầu khởi động lực lượng cường đại, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bầu trời ảm đạm biến sắc, một bóng đen khổng lồ từ phía trước bay nhanh đến...

___________________________

CHƯƠNG 1249: TÍNH SỔ (8)

Editor: Tường An

"Là Ma long!" hắc y nhân cả kinh, vội vàng quát: "Mau, chạy mau, Ma long tới!"

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì chẳng mấy chốc Ma long đã xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ...

Khí thế cường hãn áp xuống, lúc này bọn họ đều cho rằng mình sẽ bỏ mạng tại đây...

Ma long cúi đầu, ánh mắt tàn bạo nhìn về phía Dạ Tư Hoàng, thanh âm âm trầm trong màn đêm càng thêm khiếp người...

"Hoan nghênh ngô thần trở về."

"Ma long." Dạ Tư Hoàng lạnh lùng nói, "Giết bọn họ!"

"Vâng!"

Rống!

Một tiếng long rống chấn vang chân trời, trong lòng mọi người đều chấn động, kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Ma long trên bầu trời.

"Mẹ nó, long tức, Ma long muốn phun long tức!"

Mọi người rốt cuộc hồi phục tinh thần, sắc mặt đại biến, vội vàng bỏ chạy về phía chân núi.

Nhưng, rõ ràng đã không còn kịp nữa...

Trong lúc bọn họ hoảng loạn bỏ chạy, một ngụm long tức phun ra, nháy mắt đã san bằng cả sơn cốc...

Giữa không trung, Dạ Tư Hoàng đứng trên lưng Ma long, lạnh lùng nhìn đám người biến thành tro tàn dưới long tức, khóe môi nở nụ cười âm lãnh.

"Ma long, chúng ta đi."

Ma long hỏi: "Chủ nhân, chúng ta đi đâu?"

"Ma giới!" đáy mắt Dạ Tư Hoàng xẹt qua lãnh ý, lạnh giọng nói: "Ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ có cường giả cường đại hơn tìm tới cửa, thực lực của ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngươi cũng không thể phát huy hết sức chiến đấu, cho nên ở lại Thần giới sẽ còn gặp nguy hiểm, hiện tại ta muốn đi Ma giới, chỉ có nơi đó mới có thể làm ta nhanh chóng trưởng thành hơn..."

Quan trọng nhất chính là, nếu hắn ở lại đây, mẫu thân nhất định sẽ đến tìm hắn.

Lúc đó, sợ là mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm, dựa theo tính tình của nàng, hẳn là sẽ không cho hắn rời đi.

Nhưng hắn lại không muốn kéo nàng vào tình cảnh nguy hiểm...

"Được, chủ nhân, bây giờ chúng ta lập tức đi Ma giới."

Ma long rống to một tiếng, thân thể khổng lồ nhanh chóng bay về phía trước, biến mất giữa bầu trời đêm...

Bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có đống hỗn độn trong sơn cốc là chứng tỏ vừa rồi đã có người chiến đấu ở đây...

Nữ tử đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, xẹt qua cảm xúc khác thường: "Hoàng Nhi biến mất."

Bạch Trạch nhíu mày, nhìn Mộ Như Nguyệt: "Biến mất?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Tuy Hoàng Nhi không ở bên cạnh ta, nhưng ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, hiện tại hơi thở của hắn đã biến mất, giống như đã rời khỏi Thần giới..."

"Rời khỏi Thần giới? Hắn đi đâu chứ? Địa ngục hay là Ma giới?"

Hắn không thể trở về mười tám tầng luyện ngục và đại lục kia, như vậy cũng chỉ còn hai nơi đó...

"Không rõ lắm." Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, lắc lắc đầu: "Nếu Tiểu Hoàng Nhi rời khỏi Thần giới, vậy ta sẽ tập trung chuẩn bị cho đại hội đan dược nửa năm sau, bất luận thế nào ta nhất định sẽ không thua, càng không thể bỏ mặc Vô Vong..."

Quan trọng hơn, nàng sở dĩ đồng ý tham gia thi đấu chính là vì lẫn vào Thần Môn, tìm ra nguyên nhân mấu chốt Vô Vong mất tích...

Nàng tin, ở một nơi nào đó, hắn nhất định còn sống...

Chẳng qua, không đợi Mộ Như Nguyệt bế quan, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trong phủ quận chủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net