1250 - 1254

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1250: TÍNH SỔ (9)

Editor: Tường An

Hai mắt Hải Uy sáng lên, vội vàng nghênh đón: "Thế nào?"

Gió nhẹ lướt qua, áo tím tung bay, thời điểm nhìn thấy nàng, nam nhân liền không thể dời mắt.

Hắn lảo đảo chạy về phía Mộ Như Nguyệt, hung hăng ôm nàng vào ngực, thanh âm hơi run rẩy: "Nàng rời đi, vì sao không nói cho ta biết?"

Trời biết, lúc huynh đệ họ Vương nói cho hắn biết chuyện này, hơn nữa nàng còn một mình tới đây, hắn đã lo lắng sợ hãi thế nào.

Mấy ngày liền không ngừng nghỉ chạy đến nơi này, thậm chí không dừng lại dù chỉ một khắc...

Cũng may, nàng không sao.

Vậy là đủ rồi...

Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, giống như trân bảo mất đi mà tìm lại được, không muốn buông tay...

"Vô Trần." trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút áy náy, "Ngày đó đi gấp cho nên chưa kịp giải thích với chàng, xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa."

Giờ khắc này, nàng cảm nhận được hoảng loạn và sợ hãi trong lòng nam nhân, có thể tưởng tượng được dọc đường đi, hắn mang tâm trạng thế nào...

"Chẳng qua, hiện tại đã không có chuyện gì rồi."

Nàng nở nụ cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.

"Nguyệt Nhi, hứa với ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì đều phải nói cho ta biết, để ta bồi nàng..." Dạ Vô Trần chậm rãi buông tay ra, đôi mắt tím nghiêm túc nhìn nữ tử trước mắt, "Bởi vì ta không muốn lại lo lắng đề phòng, sợ nàng sẽ bỏ lại ta mà đi."

Hắn không thể tưởng tượng được, nếu như không có nàng, hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

"Vô Trần..." tim Mộ Như Nguyệt run lên, chăm chú nhìn nét mặt lo lắng của nam nhân, mím môi nói, "Xin lỗi, ta..."

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần rũ mắt, thanh âm mang theo lệ khí ngập trời, "Nàng phải nhớ kỹ một điều, nếu nàng gặp bất kì nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ có liên quan đến chuyện này chôn cùng nàng! Mặc kệ đối phương là ai!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt rung động mãnh liệt.

Nàng hiểu, mình không từ mà biệt làm Dạ Vô Trần thống khổ cỡ nào...

"Về sau, sẽ không bao giờ nữa."

Mộ Như Nguyệt dựa vào ngực Dạ Vô Trần, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn...

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, hung hăng ôm chặt nàng, âu yếm hôn nữ tử trong ngực...

Tựa như muốn đem lo lắng sợ hãi tích tụ mấy ngày nay phát tiết qua nụ hôn này...

----------------------

Thời gian nửa năm chớp mắt đã trôi qua...

Trong nửa năm này, Mộ Như Nguyệt đã đột phá thần vương cao cấp, bước vào cảnh giới đỉnh thần vương, tốc độ đột phá như vậy nếu Lâm Nhược Ngữ và đệ tử học viện biết nhất định sẽ bị kinh hách lần nữa...

Theo cấp bậc của nàng hiện tại đã có thể thử luyện chế đan dược hoàng giai sơ cấp, cho nên, trận tỷ thí ở đại hội đan dược sư cũng có tác dụng rất lớn...

"Sư phụ, quận chủ đã bế quan nửa năm, đại hội sắp bắt đầu rồi, không biết nàng có thành công đột phá hay không..." Hải Uy nhíu mày, lo lắng nói.

Thông Huyền đang muốn trả lời thì thấy cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, một thân ảnh bạch y xuất hiện trước mặt bọn họ...

"Quận chủ, ngươi rốt cuộc xuất quan rồi, ta còn tưởng ngươi quên mất thời gian..."

_________________________

CHƯƠNG 1251: TÍNH SỔ (10)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt cười cười, cũng không nói thêm gì, hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Bây giờ đi luôn..."

Thông Huyền nhìn Mộ Như Nguyệt, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, trải qua lần bế quan này, thực lực của nàng hình như tăng lên không ít...

"Còn hơn một tháng là đến ngày thi đấu, nếu hôm nay xuất phát thì có thể đến kịp lúc..."

"Được, ta chuẩn bị một chút rồi cùng các ngươi xuất phát." Mộ Như Nguyệt gật đầu, xoay người đi về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh, Dạ Vô Trần đang chờ nàng.

Vừa bước vào phòng nàng liền thấy nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mặt trời chiếu vào người hắn tạo nên cái bóng thật dài.

Dường như cảm nhận được nàng tới, nam nhân chậm rãi xoay người, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười tà mị: "Tất cả mọi chuyện ta đã giúp nàng phân phó rồi, bây giờ chúng ta đi thôi..."

"Chàng muốn đi cùng ta sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày hỏi.

"Phải." Dạ Vô Trần cười khẽ, "Ta không yên tâm."

Kẻ địch của nàng là Thần Môn, mặc dù có Tôn giả áo xám làm hậu thuẫn, hắn vẫn không yên tâm để nàng một mình vào hang sói, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải đi cùng nàng...

"Vậy được rồi." Mộ Như Nguyệt cười nói: "Vô Trần, chúng ta xuất phát thôi, nếu không sẽ không đến kịp..."

Thần Môn, Trúc Ngư Nhi...

Trong đầu bỗng hiện ra năm chữ này làm sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch.

"Bất luận thế nào, ta nhất định phải đến Thần Môn một chuyến, mà lần thi đấu này chính là cơ hội..."

Dạ Vô Trần biết áp lực trong lòng Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, đời này, nàng lựa chọn hắn thì vĩnh viễn sẽ không hối hận...

"Bọn họ đang đợi chúng ta, Vô Trần, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi cửa...

Thần Môn.

Trong một căn phòng u ám ẩm ướt, Trúc Ngư Nhi nhìn nam nhân trung niên trước mặt mình, nói: "Đan trưởng lão, trận đấu lần này là một cơ hội để loại bỏ Thông Huyền..."

Ánh mắt nam nhân chợt lóe: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đan trưởng lão, có một việc ta cần ngươi hỗ trợ mới có thể hoàn thành, bất luận thế nào ta cũng không thể để Thông Huyền tồn tại, phe lão giả hỏa kia có quá nhiều người, người tin phục hắn cũng không ít, nếu còn tiếp tục như vậy, chuyện của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bại lộ, ngươi giúp ta một lần cuối cùng, từ nay về sau, Thần Môn chính là thuộc hạ của Đan gia! Mà đan thư, cũng sẽ thuộc về ngươi..."

Nam nhân trung niên cười âm trầm, đáng sợ: "Không biết nếu Vô Vong nghe được quyết định của ngươi có thể bị tức chết hay không, dù sao Thần Môn là do một tay hắn lập nên, hiện tại ngươi vì muốn giết thuộc hạ trung thành của hắn và người ủng hộ nữ nhi hắn mà dùng Thần Môn làm điều kiện để đổi lấy cơ hội này."

Trúc Ngư Nhi siết chặt nắm đấm: "Hắn sẽ hiểu cho ta, mặc kệ ta làm gì đều là vì hắn! Nếu nữ nhi hắn chết thì sẽ không còn ai có thể làm hắn tỉnh lại, hắn cũng không cần thống khổ nữa, còn Thần Môn nếu thuộc sở hữu của Đan gia, ta tin tưởng, Đan gia sẽ làm Thần Môn ngày càng cường đại hơn, như vậy ta cũng không làm gì sai..."

__________________________

CHƯƠNG 1252: TÍNH SỔ (11)

Editor: Tường An

"Trúc Ngư Nhi, ngươi đừng quên, Đan gia và Thần Môn từ trước đến nay luôn là quan hệ đối địch, ngươi cho rằng hắn sẽ lý giải ngươi sao?"

Nghe vậy, tim Trúc Ngư Nhi run lên, thống khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.

"Ta cũng không còn cách nào khác, tìm ngươi giúp ta làm việc thì cần phải trả giá, mà thứ duy nhất có thể trả giá cũng chỉ có Thần Môn..."

Nam nhân trung niên xem như hiểu rõ Trúc Ngư Nhi.

Nữ nhân này cực kì ích kỉ, vì đạt được mục đích riêng mà có thể nói ra lý do đàng hoàng như vậy...

Sao nàng biết Vô Vong không muốn tỉnh lại?

Nếu biết nữ nhi hắn còn sống, phỏng chừng kích động còn không kịp, sao có thể nguyện ý ngủ say cả đời?

Tất cả đều là vì Trúc Ngư Nhi sợ sau khi hắn thức tỉnh liền rời xa nàng, vì muốn giam cầm hắn bên cạnh cả đời mà có thể diệt trừ bất cứ kẻ nào...

"Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi." Nam nhân trung niên cười nói.

Hắn không phải loại người thiện lương, với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn lợi ích, chỉ cần có thể cho hắn lợi ích, hắn không quan tâm Trúc Ngư Nhi là loại người gì...

Phẩm tính của nàng cũng không ảnh hưởng gì đến giao dịch của bọn họ...

Trong lòng Trúc Ngư Nhi vui vẻ, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.

Thông Huyền, đây chính là kết cục của kẻ dám đối nghịch ta!

Nếu ngươi ủng hộ nàng như vậy, hẳn là không ngại chết cùng nàng...

-------------------

Mỗi năm Thần Môn sẽ tổ chức thi đấu một lần, ngoại trừ đệ tử trong Thần Môn, bất kì ai cũng không thể tham gia trận đấu lần này.

Cho nên trước khi để Mộ Như Nguyệt tham gia thi đấu đã tuyên bố nàng là đệ tử Thông Huyền mới thu nhận bên ngoài...

Nhất thời, mọi người đều nghị luận sôi nổi về vị đệ tử mới này.

"Hải Uy, còn chưa tìm được hắn sao?" Thông Huyền nhíu mày nhìn Hải Uy bên cạnh.

Hải Uy lắc đầu nói: "Đến nay còn chưa có bất kì tin tức gì."

"Phải không, vậy hắn chạy đi đâu rồi chứ?" Thông Huyền trầm mặc, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

"Làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Thông Huyền, "Xảy ra chuyện gì?"

"Nga, là thế này, một tiểu đệ tử của ta mất tích, ta đã tìm hắn hơn một năm trời mà vẫn không có tin tức gì, bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, cũng không biết đã đi đâu nữa?"

Mất tích?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày.

Nàng biết, các đệ tử của Thần Môn đều giao lệnh bài linh hồn của mình cho sư phụ, cho nên nếu Thông Huyền không nói hắn đã chết, như vậy hắn còn sống, nhưng người đời đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào Thần Môn, hắn càng không có khả năng không từ mà biệt...

"Phẩm tính đồ đệ kia của ngươi thế nào, có thể rời khỏi Thần Môn hay không?"

"Sẽ không." Thông Huyền lắc đầu, nói: "Đồ nhi kia của ta rất ngoan ngoãn nghe lời, lại nhát gan sợ phiền phức, sẽ không chủ động trêu chọc người khác, cũng sẽ không không nói một tiếng mà rời khỏi Thần Môn, cho nên ta hoài nghi hắn đã xảy ra chuyện..."

Mất tích trong Thần Môn?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày càng chặt, sau đó bất chợt giãn ra, lắc lắc đầu.

Một đệ tử mất tích mà thôi, không liên quan gì tới nàng...

"Thông Huyền trưởng lão, ta muốn đi dạo một vòng."

"Được, ta dẫn ngươi đi."

"Không cần, ta muốn đi dạo một mình." Mộ Như Nguyệt cười nói, "Huống chi, nếu Trúc Ngư Nhi đã nói ra điều kiện kia, vậy sẽ không động thủ với ta ở Thần Môn."

__________________________

CHƯƠNG 1253: TÍNH SỔ (12)

Editor: Tường An

Thông Huyền nhíu mày, thật lâu sau mới nói: "Vậy cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối đừng đến cái sân hẻo lánh ở phía tây, nếu không, ta cũng không thể cứu được ngươi..."

"Phía tây?" Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt chợt lóe, "Được, ta đã biết."

Nếu Tây Uyển là cấm địa không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, chứng tỏ nơi đó có ẩn giấu bí mật.

Cho nên, bất luận thế nào, nàng đều phải tìm hiểu đến cùng...

-------------------

Tuy nói Tây Uyển hẻo lánh, lại bị bao phủ giữa một rừng cây, không hề giống một nơi không có người ở...

"Nơi này chính là Tây Uyển?" Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Vô Trần, chàng có cảm nhận được chỗ này có hai đạo lực lượng cường đại hay không..."

"Không sai."

Dạ Vô Trần ôm chặt eo nàng, đôi mắt tím xẹt qua tia sáng khác thường.

"Nơi này quả thật có chút bất thường, nếu như không có ai ở đây, tại sao lại có người canh gác?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.

"Ta nghe Ngữ di nói, sở dĩ phụ thân bị Đan gia tổn thương là do gian tế trong Thần Môn ám toán hắn, hiện tại Trúc Ngư Nhi lại muốn giết ta, vậy tên gian tế kia có thể có quan hệ với nàng hay không?"

Tình cảm rất dễ làm người ta mất đi lý trí, Trúc Ngư Nhi mặt ngoài tôn kính Vô Vong, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào.

Cho nên sau khi nghe Lâm Nhược Ngữ nói, người đầu tiên Mộ Như Nguyệt hoài nghi chính là Trúc Ngư Nhi...

"Vô Trần, biết chỗ này có vấn đề là đủ rồi, chúng ta đi thôi, không cần rút dây động rừng, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta hành sự sau này."

Mộ Như Nguyệt chậm rãi lui ra ngoài.

Trước khi rời đi, nàng nhìn Tây Uyển một lần cuối, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh...

Rốt cuộc trong đó có cái gì? Dù thế nào nàng nhất định phải làm rõ chuyện này...

Vừa về đến phòng, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy Thông Huyền đi đến, hắn thấy Mộ Như Nguyệt đã về liền thở phào một hơi.

"Nha đầu, ngươi đã trở lại, chuẩn bị một chút, đại hội đan dược sắp bắt đầu rồi."

Mộ Như Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới điều gì, nàng hỏi: "Thông Huyền trưởng lão, ngươi từng đến Tây Uyển kia lần nào chưa?"

Thông Huyền nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Trước kia có thể vào Tây Uyển, nhưng từ ngàn năm trước, sau khi Ngư Nhi cô nương tiếp nhận Thần Môn thì không cho phép bất cứ ai bước vào đó nữa."

Ngàn năm trước?

Mộ Như Nguyệt gật gù trầm tư.

Trùng hợp vậy sao? Thế nhưng bắt đầu từ ngàn năm trước...

"Thông Huyền trưởng lão, vậy ngươi biết trong Tây Uyển có thứ gì không?"

"Cái này..." Thông Huyền nhíu mày, lắc đầu nói, "Ta không rõ lắm, trước giờ ta chưa từng đến đó, cũng không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì..."

Nghe vậy, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nghiêm túc đánh giá Thông Huyền.

"Ngươi không tò mò sao? Nếu trong Tây Uyển không có gì, vậy tại sao lại cấm các ngươi đến đó, hơn nữa, thời gian còn trùng hợp là từ ngàn năm trước..."

Tim Thông Huyền run lên, nhíu chặt mày hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

"Không, ta chỉ tò mò mà thôi." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.

Nàng chỉ nói đến đây thôi, tin tưởng dựa vào trí thông minh của Thông Huyền, sẽ biết nàng đang ám chỉ điều gì.

Quả nhiên, Thông Huyền trầm ngâm nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

__________________________

CHƯƠNG 1254: TÍNH SỔ (13)

Editor: Tường An

Giờ khắc này, thần sắc hắn trịnh trọng chưa từng có...

"Nguyệt nha đầu, mặc kệ ngươi hoài nghi điều gì cũng không được vào Tây Uyển, ta nói vậy là vì tốt cho ngươi, nơi đó nhất định có đi mà không có về! Những chuyện khác ta sẽ giải quyết, ngươi chỉ cần thi đấu cho tốt..."

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười khẽ: "Thông Huyền đại sư, ngươi nói nơi đó có đi mà không có về?"

"Đúng vậy." Thông Huyền gật đầu, "Đã từng có mấy đệ tử đi vào Tây Uyển, kết quả đều mất tích, có người nói Tây Uyển kia là thông đạo đến Ma giới, tất cả những người đến đó đều bị truyền tống đến Ma giới, có người lại nói trong Tây Uyển có nuôi một ma thú cường đại, một khi tới đó sẽ trở thành thức ăn của ma thú..."

"Thông Huyền đại sư, ngươi hẳn là biết, bất kì thông đạo nào dẫn đến Ma giới, xung quanh đều có hơi thở Ma giới, nhưng trong Thần Môn lại hoàn toàn không có, còn ma thú mà ngươi nói, ngơi có từng nghe thanh âm của ma thú không?"

Thông Huyền ngây ngẩn.

Nàng nói đúng, quả thật là như thế, chẳng những không có hơi thở Ma giới mà còn không có tiếng gầm rú của ma thú...

Vậy trong Tây Uyển rốt cuộc sẽ là cái gì?

"Thông Huyền trưởng lão, đồ nhi ngươi mất tích, nói không chừng đang ở trong Tây Uyển." Mộ Như Nguyệt ngừng một chút, nói tiếp: "Chẳng qua, dù biết hắn ở trong Tây Uyển cũng không có biện pháp gì... bởi vì ngay cả ngươi cũng không biết trong Tây Uyển rốt cuộc có thứ gì."

Dứt lời, nàng đi thẳng vào phòng trong...

Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói đã khơi dậy ngàn vạn gợn sóng trong lòng Thông Huyền, nhất thời làm hắn tràn ngập nghi ngờ, lông mày ngày càng nhíu chặt.

Tại sao Ngư Nhi cô nương không có bất kì ai đến Tây Uyển, hơn nữa còn là sau khi Vô Vong đại nhân mất tích liền phong tỏa Tây Uyển?

Trong Tây Uyển rốt cuộc có cái gì?

"Xem ra, Thần Môn này có rất nhiều bí mật." Thông Huyền cười lạnh.

Trong lòng hắn không còn tin tưởng Trúc Ngư Nhi như trước nữa, có lẽ, Vô Vong đại nhân mất tích có liên quan đến nữ nhân Trúc Ngư Nhi kia cũng chưa biết chừng...

-----------------

Quảng trường Thần Môn, mọi người kinh ngạc nhìn nữ tử đi bên cạnh Thông Huyền.

"Vị cô nương kia chính là đệ tử của Thông Huyền trưởng lão?"

"Chậc chậc, Thông Huyền trưởng lão có hai đệ tử, một là Hải Uy, một tiểu đồ đệ khác thì mất tích, vị cô nương này xem như nữ đệ tử duy nhất, có điều, dung mạo nàng đúng là không tệ."

"Xinh đẹp thì có ích gì, phải có thiên phú cường đại mới được, đại hội lần này có hai người lợi hại nhất cạnh tranh nhau, chính là đại đồ đệ Hải Uy của Thông Huyền trưởng lão và đệ tử Phong Thu của Huyền Quan trưởng lão, hai vị trưởng lão này ngày thường đã không hợp nhau, trận tỷ thí này nhất định muốn so cao thấp."

"Ta nhớ trận đấu năm ngoái hình như là Hải Uy thắng..."

"Đó là năm ngoái, ngươi không nghe nói sao, hiện tại Phong Thu đã đột phá tới đỉnh vương giai rồi, lần này Hải Uy khẳng định không so được với hắn..."

Mọi người đang nghị luận sôi nổi bỗng dời sự chú ý về phía lôi đài...

"Suỵt, nói nhỏ thôi, Ngư Nhi cô nương tới."

Vừa thấy Trúc Ngư Nhi tiến vào, đám đông nháy mắt trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều sùng bái nhìn Trúc Ngư Nhi.

Trong lòng đệ tử Thần Môn đều xem Trúc Ngư Nhi là thần, nếu không có nàng, chỉ sợ Thần Môn cũng không thể duy trì đến bây giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net