1260 - 1264

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1260: VU OAN HÃM HẠI (4)

Editor: Tường An

Trúc Ngư Nhi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nếu đã hoàn thành, vậy ngươi lấy đan dược ra đi..."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nâng tay lên, một viên đan dược từ trong đan đỉnh phượng hoàng bay ra...

Vừa nhìn thấy viên đan dược kia, tất cả mọi người đều ngây ngẩn...

"Sinh mệnh! Không sai, viên đan dược này đã mở ra sinh mệnh!"

Đến một cấp bậc nhất định, đan dược cũng sẽ bắt đầu có sinh mệnh, chẳng qua cấp bậc của Mộ Như Nguyệt còn chưa đủ cao cho nên đan dược chỉ mới bắt đầu có ý thức, giống như một đứa trẻ sơ sinh mới đến thế giới này...

Nhưng có thể luyện chế ra đan dược có sinh mệnh, chỉ có một đan dược sư có thể làm được.

Hoàng giai!!!

Thực lực nữ nhân này đã đạt đến hoàng giai!

Toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ giống như bị kinh hách cực hạn, gió nhẹ thổi qua, yên tĩnh đến mức làm người ta sởn tóc gáy...

"Đan dược sư hoàng giai!"

Trúc Ngư Nhi đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kia như muốn lăng trì Mộ Như Nguyệt...

"Cmn!" Thông Huyền nhịn không được, trực tiếp chửi tục một câu, trong mắt có chút ai oán...

Nha đầu này bất tri bất giác đã đột phá tới hoàng giai, mà hắn lại còn không biết...

Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, cả quảng trường dường như nổ tung...

Một vị trưởng lão giao hảo với Thông Huyền không khỏi mở miệng hỏi: "Thông Huyền, đệ tử này của ngươi rốt cuộc ở đâu ra, sao có thể biến thái đến mức này? Thiên phú như thế cũng có thể sánh ngang với Vô Vong đại nhân rồi."

Thông Huyền cười khổ.

Mộ Như Nguyệt sao có thể là đệ tử của hắn chứ? Đây chẳng qua là cái cớ để nàng thuận lợi tham gia thi đấu thôi...

"Kỳ thật ta cũng không biết vì sao nàng biến thái như vậy, ngươi biết tại sao Hải Uy tiến bộ đến thế không? Đều là nàng dạy."

Lời hắn nói tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, hận không thể lập tức nhào qua...

Sắc mặt Huyền Quan cực kì khó coi, nắm đấm từ từ buông lỏng, thờ dài một hơi: "Ta thua..."

Lúc này, hắn thua tâm phục khẩu phục...

"Ha ha." Thông Huyền cười to, "Ta đã nói rồi, đệ tử của ta đều sẽ không kém, là ngươi không chịu tin, chậc chậc, bây giờ thấy rõ rồi chứ?"

Nhìn bộ dáng khoe khoang của lão nhân này, Huyền Quan hận không thể hung hăng đánh hắn một quyền...

So với mọi người chấn động sâu sắc, tâm tình Trúc Ngư Nhi lại trầm xuống.

Nàng đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến...

Nếu để nữ nhân này tiếp tục trưởng thành, sau này mình tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên bất luận thế nào, hôm nay mình nhất định phải thuận lợi giải quyết chuyện này...

"Các vị!" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, ung dung đứng dậy: "Nhân đại hội hôm nay, ta có một việc muốn vạch trần cho mọi người cùng biết."

Đám đông nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn Trúc Ngư Nhi, khó hiểu nhíu mày.

"Ngư Nhi cô nương, có việc gì ngươi cứ nói đi." Huyền Quan nhíu mày hỏi.

"Được." Trúc Ngư Nhi cười lạnh, quét mắt về phía Thông Huyền.

Không biết vì sao, ánh mắt nàng làm Thông Huyền có cảm giác không thoải mái...

"Các vị hẳn đã biết chuyện Vô Vong đại nhân mất tích, sống chết không rõ, cũng biết trong Thần Môn có phản đồ, phản bội Vô Vong đại nhân, khiến hắn trọng thương mất tích..."

___________________________

CHƯƠNG 1261: VU OAN HÃM HẠI (5)

Editor: Tường An

Ánh mắt Trúc Ngư Nhi ngày càng lạnh, nói: "Ngàn năm qua, ta vẫn luôn điều tra nguyên nhân hắn mất tích và phản đồ trong Thần Môn, hiện tại ta rốt cuộc đã tìm ra người kia..."

Dứt lời, nàng dời mắt về phía Thông Huyền.

"Phản đồ kia chính là Thông Huyền! Là hắn bắt tay với Đan gia, tổn thương Vô Vong đại nhân! Không sai, ta quả thật đã tìm Mộ Như Nguyệt gây phiền toái, cũng là vì báo thù rửa hận cho Vô Vong đại nhân!"

Thanh âm nàng hữu lực kèm theo phẫn nộ.

"Sau khi điều tra, ta biết được Mộ Như Nguyệt có liên quan đến chuyện Vô Vong đại nhân mất tích!"

"Sao có thể?" trong đám người đột nhiên truyền ra một thanh âm không dám tin, "Vị Mộ cô nương này mới khoảng ba mươi tuổi, còn Vô Vong đại nhân mất tích đã ngàn năm..."

Trúc Ngư Nhi cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện chết mà sống lại, gọi là đoạt xác trọng sinh sao? Thông qua dấu vết điều tra được, chính hai người bọn họ đã liên hợp hại Vô Vong đại nhân!"

Thông Huyền tức run người, ánh mắt âm trầm, hắn không thể ngờ Trúc Ngư Nhi lại dùng phương pháp này vu oan hãm hại...

"Ha ha ha! Trúc Ngư Nhi, toàn bộ Thần Môn đều biết ta trung tâm với Vô Vong đại nhân, ngươi muốn dùng cách này hãm hại ta thì ngươi lầm rồi! Thông Huyền ta cây ngay không sợ chết đứng, không làm chính là không làm!"

"Vu oan hãm hại?" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, "Ta vu oan các ngươi thì có lợi ích gì?"

Thông Huyền á khẩu.

Quả thật, Trúc Ngư Nhi căn bản không có lý do vu oan hắn.

Nhưng hắn vẫn luôn trung tâm với Vô Vong đại nhân, làm sao có thể hãm hại hắn?

"Trúc Ngư Nhi!" ánh mắt Lâm Nhược Ngữ sắc bén, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi nói Nguyệt nha đầu hãm hại Vô Vong? Nhưng ta cho rằng người hãm hại Vô Vong chính là ngươi!"

"Ha ha." Trúc Ngư Nhi cười khẽ, lạnh giọng nói: "Trong lòng ta, Vô Vong đại nhân chính là trời, ta làm sao có thể tổn thương hắn? Lâm Nhược Ngữ, có phải ngươi cũng bắt tay với bọn họ hại Vô Vong đại nhân hay không?"

"Ngươi vô sỉ!" Lâm Nhược Ngữ tức xanh mặt.

Nguyệt nha đầu là nữ nhi của Vô Vong, khi Vô Vong xảy ra chuyện nàng đã bị đưa đến đại lục khác, làm sao có thể hại hắn?

Hơn nữa, Thông Huyền cũng không có khả năng làm chuyện này.

"Ha ha ha!" đúng lúc này, một tiếng cười to từ trên không trung truyền đến.

Mọi người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện giữa không trung.

Nam nhân trung niên cười lạnh, thanh âm lãnh lệ: "Trúc Ngư Nhi, ta thật sự rất bội phục ngươi, có thể tra ra nhiều tin tức hữu dụng như vậy, nhưng dù ngươi biết thì thế nào? Vô Vong đã chết, hắn vĩnh viễn không sống lại được."

Nếu tiểu đồ đệ của Thông Huyền ở đây, tất nhiên có thể nhận ra nam nhân này chính là trưởng lão Đan gia đã ở trong mật thất với Trúc Ngư Nhi ngày đó.

Nhưng hiện tại hắn đang bị Trúc Ngư Nhi giam cầm, cho nên không ai biết được quan hệ của hai người...

Nhất thời, mọi người phẫn nộ nhìn về phía Thông Huyền.

"Thì ra là ngươi hại Vô Vong đại nhân!"

"Ngay cả trưởng lão Đan gia cũng xuất hiện, khẳng định ngươi chính là phản đồ! Vô Vong đại nhân đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại vong ân phụ nghĩa!"

"Thông Huyền, chúng ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi! Đúng là tiểu nhân âm hiểm. Rốt cuộc Đan gia cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi phản bội Thần Môn, phản bội Vô Vong đại nhân!"

_____________________________

CHƯƠNG 1262: AI MỚI LÀ PHẢN ĐỒ (1)

Editor: Tường An

Nghe thanh âm nghị luận của mọi người, sắc mặt Thông Huyền xanh mét, hung hăng trừng mắt trưởng lão Đan gia: "Đan Ẩn, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta bắt tay với ngươi ám toán Vô Vong đại nhân khi nào?"

Đan Ẩn khẽ nhíu mày liếc Thông Huyền một cái, không nóng không lạnh nói: "Nếu nàng đã tra ra chứng cứ, vậy ta cũng không cần phủ nhận, ta không giống ngươi, đến lúc này mà còn chối, Thông Huyền, thân là nam nhân dám làm dám chịu, tuy lúc trước ta chướng mắt hành vi của ngươi nhưng vì đạt được mục đích nên vẫn lợi dụng ngươi, hiện tại nếu vẫn phủ nhận chuyện này, vậy còn là nam nhân sao?"

"Thúi lắm!" Thông Huyền xanh mặt, hung tợn nói: "Đan Ẩn, ngươi và Trúc Ngư Nhi liên hợp hãm hại ta, chuyện này ta nhớ kĩ trong lòng, huống chi Đan Ẩn ngươi vốn chẳng phải quân tử gì!"

Ánh mắt Đan Ẩn trầm xuống, định nói gì đó thì Trúc Ngư Nhi đập bàn đứng lên, phẫn nộ nói: "Thông Huyền, năm đó Vô Vong đại nhân đối với ngươi tốt như vậy, cuối cùng ngươi lại vì tư lợi mà hại Vô Vong đại nhân, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Vô Vong, người tới, bắt tất cả bọn họ lại cho ta!"

Lập tức, toàn bộ người Thần Môn đều rút vũ khí ra, oán hận nhìn chằm chằm Thông Huyền.

"Sư phụ."

Hải Uy căng thẳng, đứng bên cạnh Thông Huyền, cảnh giác nhìn mấy người phía trước.

Đúng lúc này, trong đám người chợt có một thanh âm truyền đến.

"Khoan đã!"

Một lão giả chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy lão nhân này, đáy mắt Thông Huyền hiện lên tia kinh ngạc: "Huyền Quan, ngươi muốn làm gì?"

Mọi người đồng loạt dời mắt về phía Huyền Quan.

Chẳng lẽ Huyền Quan muốn bỏ đá xuống giếng? Nhưng dù vậy cũng nên chờ sau khi bọn họ bắt Thông Huyền nha...

"Ngư Nhi cô nương, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không?" Huyền Quan khẽ cau mày, "Ta và lão nhân Thông Huyền này tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng rất hiểu đối phương, lấy tính cách cao ngạo của hắn tuyệt đối không làm chuyện này, dù năm đó hắn nhỏ tuổi hơn ta nhưng Vô Vong đại nhân từng nói tính toán bồi dưỡng hắn, vậy tại sao hắn phải trợ giúp Đan gia?"

Cũng chính vì một câu nói của Vô Vong làm trong lòng hắn không phục, cho nên mới tranh đấu với Thông Huyền nhiều năm qua, muốn đệ tử mình thắng đệ tử hắn...

Thông Huyền kinh ngạc, không ngờ mình ở Thần Môn có nhiều bằng hữu như vậy, cuối cùng chỉ có một đối thủ đứng ra nói chuyện vì mình...

"Huyền Quan, ngươi nói chuyện thay hắn?" sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Không, ta chỉ nói sự thật", Huyền Quan lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Cũng chính vì mấy năm nay đấu với hắn cho nên không ai hiểu hắn hơn ta!"

Không ai hiểu rõ nhân phẩm của Thông Huyền hơn hắn.

Thông Huyền đối với Vô Vong đại nhân gần như sùng bái cuồng nhiệt, ngàn năm không thay đổi, làm sao hắn có thể là hung thủ hại Vô Vong đại nhân?

"Hi vọng các vị đừng chỉ tin lời một bên, Thông Huyền là người thế nào, chẳng lẽ các ngươi làm bằng hữu của hắn nhiều năm như vậy mà không rõ sao?"

Giờ khắc này mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc.

Thông Huyền quả thật vô cùng sùng bái Vô Vong, điều này người Thần Môn đều biết rõ, phỏng chừng bảo hắn chết vì Vô Vong đại nhân, hắn cũng không nhíu mày do dự...

Cho nên, người như vậy làm sao có thể hại Vô Vong đại nhân chứ?

_________________________

CHƯƠNG 1263: AI MỚI LÀ PHẢN ĐỒ (2)

Editor: Tường An

"Ngư Nhi cô nương, nếu ngươi luôn miệng nói đã tra được chứng cứ, vậy lấy ra đi, chỉ dựa vào lời nói của Đan Ẩn thì không thuyết phục!"

Sắc mặt Trúc Ngư Nhi xanh mét.

Chứng cứ? Nàng lấy chứng cứ ở đâu ra? Đây chẳng qua là nói miệng mà thôi.

Vốn cho rằng người Thần Môn tâm phục khẩu phục mình, chỉ cần mình nói họ sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ, cộng thêm Đan Ẩn châm ngòi thổi gió sẽ dễ dàng kích thích sự phẫn nộ của mọi người, đương nhiên sự tình sẽ phát triển theo hướng nàng nghĩ.

Không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Huyền Quan.

Không phải bọn họ là đối thủ một mất một còn ư? Tại sao trong thời khắc mấu chốt lại đứng ra nói giúp Thông Huyền?

Cũng chính vì bọn họ là đối thủ cho nên mọi người mới tin vào lời giải thích của Huyền Quan...

"Huyền Quan trưởng lão", sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống, "Ngươi không tin lời ta nói?"

Huyền Quan cười cười: "Ta tin tưởng chứng cứ, chỉ cần Ngư Nhi cô nương lấy ra chứng cứ khiến ta tin phục, vậy ta liền không có ý kiến gì nữa..."

"To gan!" Trúc Ngư Nhi hung hăng đập bàn, giận dữ nói: "Ta làm tất cả đều vì Vô Vong đại nhân, ta yêu hắn như vậy, chẳng lẽ còn có thể để hung thủ hại hắn ung dung ngoài vòng pháp luật? Đặc biệt là Thông Huyền và nữ nhân này!"

Oanh!

Đột nhiên, một lực lượng cường đại từ Tây Uyển phát ra khiến mọi người đều ngây ngẩn...

"Là Tây Uyển, Tây Uyển xảy ra chuyện gì?"

"Đi, chúng ta mau qua xem một chút!"

Mọi người lập tức chạy nhanh về phía Tây Uyển.

Cảm nhận được động tĩnh phía Tây Uyển, Trúc Ngư Nhi biến sắc: "Không tốt! Tuyệt đối không thể để bọn họ đến đó..."

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy về phía Tây Uyển...

Nam nhân lẳng lặng đứng trên không trung Tây Uyển, tóc bạc bay múa, cao cao tại thượng như thần tiên...

Trước mặt nam nhân là mấy thân ảnh cao lớn, ánh mắt sắc bén mà hung tàn cản đường hắn....

"Nơi này không phải nơi các ngươi có thể tới, lập tức cút cho ta!"

Bạch Trạch từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tuấn mỹ, phong thái cao quý: "Nếu ta nhất quyết muốn vào thì sao?"

"Hừ! Bất kì ai muốn vào nơi này đều chỉ có một con đường chết!"

Oanh!

Khí thế trên đám người bắt đầu khởi động, như sóng to gió lớn thổi quét khắp nơi.

Giữa cuồng phong, bạch y tung bay, dung nhan nam nhân cao quý, thản nhiên, không có bất cứ biểu tình gì...

Hắn cứ lẳng lặng nhìn đám người trước mắt, bình đạm mà cao ngạo.

Hắn chậm rãi nâng tay lên, một thanh bạch kiếm lập tức xuất hiện, thanh âm đạm mạc như gió: "Vậy... ta cũng muốn biết, đường chết đi như thế nào!"

Mọi người đều biến sắc.

Bọn họ không ngờ có người cuồng vọng đến thế...

Thời điểm khí thế hai bên bắt đầu khởi động, chỗ không xa truyền đến từng đạo hơi thở cường đại.

"Không tốt!" Người cầm đầu sắc mặt đại biến.

Vừa rồi động tĩnh của bọn họ quá lớn, đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác trong Thần Môn...

Xem ra tình huống hiện tại có vẻ không ổn...

"Ngư Nhi đại nhân."

Đột nhiên, tầm mắt bọn họ nhìn về phía Trúc Ngư Nhi phía sau đám người đang bước nhanh đến.

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, lời bọn họ muốn nói đều nuốt hết xuống bụng...

___________________________

CHƯƠNG 1264: AI MỚI LÀ PHẢN ĐỒ (3)

Editor: Tường An

"Ngươi là ai?" Huyền Quan nhíu mày, "Tại sao lại xâm nhập vào Thần Môn chúng ta?"

Bạch Trạch quay đầu nhìn đám người phía dưới, không nói lời nào, tầm mắt dời về phía Mộ Như Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên.

"Ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi, bọn họ không cho ta vào đó, cho nên ta tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì..."

Thông Huyền kinh ngạc nhìn Bạch Trạch, hắn đương nhiên biết nam nhân tuấn mỹ cường đại như thần tiên này là ma thú của Mộ Như Nguyệt, nhưng hắn đã sớm dặn dò không thể tới nơi này, tại sao bây giờ còn cố ý xông vào?

Nha đầu này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?

"To gan!" sắc mặt Trúc Ngư Nhi lạnh lẽo, "Ngươi dám xâm nhập Thần Môn, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì việc này, người tới, bắt nam nhân này lại cho ta!"

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, một thanh âm từ trong đám người bỗng nhiên vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, liền thấy Dạ Vô Trần và Mộ Như Nguyệt từ trong đám đông đi ra...

Dạ Vô Trần im lặng theo sát bên cạnh Mộ Như Nguyệt, trên người lại ẩn hiện lực lượng khiếp người...

"Bạch Trạch là người của ta." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: "Cho nên không phải hắn tự tiện xông vào Thần Môn, mà là ta mang hắn vào..."

Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Xem ra các ngươi đã sớm có dự mưu!" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, "Xông vào trọng địa của Thần Môn chúng ta, rõ ràng là có mưu đồ gây rối, bắt hết những người này cho ta!"

Ánh mắt nàng lãnh lệ, gằn từng chữ một.

"Trúc Ngư Nhi!" sắc mặt Lâm Nhược Ngữ âm trầm, "Đừng quên, Thần Môn không phải của ngươi, nó thuộc về Vô Vong, cho dù hắn không có ở đây, Thần Môn cũng chỉ thuộc về hắn, ngươi có tư cách gì dùng Thần Môn tổn thương Nguyệt nha đầu?"

"Thần Môn hiện tại do ta quản, mấy năm nay nếu không có ta, Thần Môn sao có thể phát triển được như bây giờ? Nói không chừng đã sớm bị thế lực khác thâu tóm rồi, ta công hiến cho Thần Môn thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết? Lâm Nhược Ngữ, hiện tại ta thật hoài nghi ngươi cũng tham gia vào chuyện năm đó, nếu không thì tại sao lại thiên vị bọn phản đồ kia như vậy? Ngươi cũng yêu Vô Vong, còn từng đến cảnh cáo ta, loại chuyện vì yêu sinh hận hoàn toàn có khả năng phát sinh, hắn lại tín nhiệm ngươi như thế, cũng chỉ có ngươi mới có thể thành công đánh lén hắn..."

"Trúc Ngư Nhi!" sắc mặt Lâm Nhược Ngữ lạnh lẽo, trong mắt hàm chứa hàn ý, "Năm đó ta khuyên ngươi không nên chen chân vào giữa phu thê bọn họ nhưng ngươi không nghe! Ta cho ngươi biết, hôm nay có Lâm Nhược Ngữ ta ở đây, không cho phép bất kì ai động đến một cong lông tơ của Nguyệt nha đầu!"

Ở đây, rất nhiều lão nhân đều biết rất rõ Lâm Nhược Ngữ.

Trong lòng nữ nhân này chỉ có hai người quan trọng nhất, chính là phu thê Vô Vong, vậy mà hiện tại lại bảo hộ nha đầu này như vậy.

Nàng và nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì?

"Ngữ di."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhược Ngữ, tầm mắt đảo qua những người có mặt ở đây.

"Ta nghe nói, cái quy định cấm mọi người tiến vào Tây Uyển này không phải do Vô Vong đặt ra, mà là do Trúc Ngư Nhi lập ra sau khi tiếp quản Thần Môn, không biết có chuyện này hay không?"

Nghe vậy, mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, trong mắt tràn đầy hoài nghi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net