1280 - 1284

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1280: LĂN TỚI GẶP TA (1)

Editor: Tường An

Kim Sở khẽ nheo mắt, cũng không nói thêm gì nữa, khóe môi lại nở nụ cười nhạo báng.

Kim Lisa hung hăng trừng mắt Kim Sở, ánh mắt kia như muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!

"Gia gia, ngươi yên tâm, tên súc sinh này không nhảy nhót được lâu nữa đâu!"

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện tên súc sinh này làm với Kim gia, Lisa liền muốn xé xác hắn...

Nghe vậy, Kim Sở cười châm chọc, đảo mắt về phía gương mặt tái nhợt của Lisa.

"Ngươi cho rằng ngươi quen biết một bằng hữu cường đại thì có thể không đặt đoàn dong binh long huyết chúng ta vào mắt? Ta đã nói với ngươi, hậu thuẫn của chúng ta là đệ tử Thần Môn! Ngươi tuyệt đối không đấu lại Thần Môn!"

Toàn thân Kim Bá Thiên chấn động, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Kim Sở nói không sai, Thần Môn quá cường đại, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ...

Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc mang theo ý cười nhàn nhạt từ phía sau truyền đến: "Thần Môn sao? Thật ngại quá, nếu như đệ tử Thần Môn kia cường đại như thế, không bằng, ngươi gọi hắn tới đây đi, thế nào?"

Kim Sở biến sắc.

Nữ nhân này đúng là to gan lớn mật, còn dám nói ra yêu cầu như vậy.

"Hừ!" 

Nghĩ đến đây, Kim Sở hừ lạnh, khinh miệt nói: "Kim Lisa, không biết ngươi tìm đâu ra một bằng hữu có dũng khí như thế, làm ta không thể không bội phục, đáng tiếc... đáng tiếc đầu óc có chút không bình thường, nếu không thì sẽ không nói ra lời đó! Chỉ sợ ngươi không hiểu rõ địa vị của Thần Môn ở Thần giới lắm..."

Sắc mặt Kim Lisa trắng bệch, khẽ cắn môi, phẫn nộ trừng mắt Kim Sở.

Ngay tại thời điểm nàng muốn nói gì đó, một đôi tay đặt lên bả vai nàng, chặn lại những lời nàng muốn nói trong cổ họng...

"Nguyệt Nhi."

Kim Lisa ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, không biết vì sao, sự thản nhiên đạm mạc của đối phương làm nàng có cảm giác cực kì an tâm...

"Cho ngươi một cơ hội, kêu đệ tử Thần Môn kia lăn tới gặp ta, trong vòng ba ngày, nếu hắn còn không xuất hiện thì đừng bao giờ xuất hiện nữa."

"Ngươi nói cái gì?"

Đoàn dong binh long huyết đều trợn tròn mắt, hiển nhiên không thể tin nổi Mộ Như Nguyệt lại dám nói ra lời này, ánh mắt nhìn nàng như nhìn quái vật...

"Còn nữa, nói với hắn, ta tên Mộ Như Nguyệt."

Dứt lời, nàng chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía bọn hắn, dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng nữ tử thẳng thắn, phảng phất như bao phủ một tầng sáng nhạt...

Hai mắt Y Liên hơi hoa lên, không biết từ khi nào, nữ nhân cùng bọn họ tiến vào học viện này đã trưởng thành đến thế...

Làm bọn họ nhìn được nhưng không với tới được.

"Ha ha!" đại đoàn trưởng rốt cuộc hồi phục tinh thần, cười ha ha nói: "Ngươi muốn tranh thủ thời gian để chạy trốn sao? Tuyệt đối không có khả năng, ta sẽ không cho các ngươi bất kì cơ hội nào!"

"Chạy trốn?" nữ tử đưa lưng về phía bọn hắn cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng, ngươi là đối thủ của ta?"

Đại đoàn trưởng cười không cho là đúng, vừa định trào phúng mấy câu thì thấy sau lưng nữ tử đột nhiên bùng lên một ngọn lửa kinh người.

Ngọn lửa chậm rãi ngưng tụ trong không trung, biến thành một đầu phượng hoàng khổng lồ...

Một cỗ hơi thở cường đại áp tới làm hô hấp bọn họ cứng lại, hít thở không thông...

"Trong vòng ba ngày, nói đệ tử Thần Môn kia lăn tới gặp ta!"

__________________________

CHƯƠNG 1281: LĂN TỚI GẶP TA (2)

Editor: Tường An

Thanh âm nàng lạnh nhạt thản nhiên, lại giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người...

Giờ khắc này, không ai có kháng nghị gì, chỉ kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới ngọn lửa.

Thật lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba ngày sau chính là ngày chết của các ngươi, chờ đó cho ta!"

Dứt lời, bọn họ cũng không ở lại mà xoay người đi mất...

"Nguyệt Nhi." Lisa bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, lo lắng nói: "Nguyệt Nhi, ngươi vẫn nên đi thôi, Thần Môn quá cường đại, người đắc tội Thần Môn sẽ không có kết cục tốt, lấy thực lực của ngươi cũng không khó rời khỏi nơi này."

Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Lisa, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu.

"Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một kết quả, còn bây giờ chúng ta cứ an tâm ở đây chờ đi..."

Trong đoàn dong binh long huyết, một nam tử áo mũ chỉnh tề ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới là ba vị đoàn trưởng.

Lúc này, ba người dè dặt cẩn thận nhìn nam tử trẻ tuổi, muốn nói lại thôi...

"Thanh Khung đại nhân", Kim Sở trầm mặc nửa ngày, nói: "Có một việc, ta không biết có nên nói với ngươi hay không..."

"Chuyện gì?" Thanh Khung nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.

"Chuyện là thế này..." Kim Sở cẩn thận liếc mắt Thanh Khung, "Ta bị Kim lão gia tử vô duyên vô cớ trục xuất khỏi Kim gia, ta nhờ sự nâng đỡ của đại nhân mà được như bây giờ, liền muốn tìm hắn đòi công đạo, không ngờ giữa đường lại bị một nữ nhân ngăn cản, hơn nữa... hơn nữa nàng còn nói..."

"Nàng nói cái gì?"

"Nàng còn nói, Thần Môn là cái thá gì? Sớm muộn cũng sẽ có ngày bị nàng dẫm dưới chân, người Thần Môn các ngươi đều là súc sinh, căn bản không xứng làm người."

Lúc nói lời này, Kim Sở nhìn trộm Thanh Khung.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Thanh Khung xanh mét, nắm đấm run run, oanh một tiếng đập bàn đứng dậy.

"Đúng là nha đầu cuồng vọng, dám không để Thần Môn vào mắt, ta sẽ cho nàng biết Thần Môn không phải loại người như nàng có thể so sánh được! Đúng rồi, nữ nhân kia tên gì?"

"Nga, nàng nói nàng tên Mộ Như Nguyệt, còn nói ba ngày sau bảo đại nhân lăn đến gặp nàng."

Mộ Như Nguyệt?

Sắc mặt Thanh Khung cứng đờ, lửa giận toàn thân bị dập tắt hết...

Tại sao lại là nàng?

Nghĩ đến đây, toàn thân hắn run rẩy...

Đối với người Thần Môn mà nói, ngươi có thể không biết Thông Huyền trưởng lão là ai, cũng có thể không biết Hải Uy sư huynh, nhưng có một người, toàn bộ Thần Môn không ai không biết.

Nàng chính là quán quân đại hội Thần Môn vừa rồi, là nữ nhi của Vô Vong đại nhân, Mộ Như Nguyệt!

"Đại nhân, xảy ra chuyện gì?" Kim Sở nghi hoặc nhìn Thanh Khung.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao lại cảm thấy Thanh Khung đại nhân đang sợ hãi chứ?

"Mẹ nó!" Thanh Khung nện một quyền vào đầu Kim Sở, xanh mặt giận dữ quát: "Ngươi còn thất thần làm gì? Lập tức dẫn đường cho ta!"

"Vâng, vâng." Kim Sở vội vàng thu liễm nghi hoặc, sắc mặt vui mừng.

Hẳn là hắn nhìn lầm rồi, Thanh Khung đại nhân vì quá phẫn nộ mà run rẩy, tuyệt đối không phải sợ hãi...

_____________________________

CHƯƠNG 1282: MA GIỚI (1)

Editor: Tường An

Đại sảnh Kim gia, Kim Bá Thiên tò mò đánh giá Mộ Như Nguyệt, quay đầu hỏi Lisa: "Đây chính là thiên tài mà ngươi nói?"

"Gia gia, ngươi biết không", Lisa ôm cánh tay Kim Bá Thiên, cười hì hì nói, "Nguyệt rất lợi hại đó, chẳng những thiên phú cường đại mà còn là đan dược sư thiên tài..."

Nghe vậy, Kim Bá Thiên cười khổ: "Cho dù là thiên tài cũng không phải là đối thủ của quái vật khổng lồ Thần Môn kia, Lisa, ngươi vẫn nên khuyên bằng hữu ngươi nhanh rời đi đi, người Thần Môn sẽ tới đây rất nhanh, đến lúc đó..."

Nụ cười trên mặt Kim Lisa từ từ biến mất, nàng khẽ cắn môi, trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, gia gia ta nói không sai, ngươi vẫn nên... rời đi thôi, nếu không chỉ sợ..."

"Không còn kịp rồi." Mộ Như Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, cười châm chọc nói: "Lúc đầu ta còn tưởng từ Thần Môn đuổi tới đây ít nhất cũng mất ba ngày, không ngờ hắn tới nhanh như vậy..."

Tính ra cũng là trùng hợp, đúng lúc Thanh Khung đi ngang qua nơi này, cho nên mới có thể đến nhanh như vậy...

Kim Lisa hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy thanh âm nôn nóng ngoài cửa truyền vào.

"Gia chủ, đại sự không tốt, người của đoàn dong binh long huyết lại tới nữa!"

"Cái gì?" 

Kim Bá Thiên biến sắc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đám người đoàn dong binh long huyết bước nhanh tới...

Dẫn đầu đám người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh đen, hấp tấp đi về phía Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi!"

Mấy người Y Liên tái mặt, cảnh giác nhìn nam tử đang đi về phía bọn họ.

Thời điểm Y Liên muốn rút kiếm, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, đè tay nàng lại...

"Nguyệt Nhi?"

Y Liên chấn động, cuối cùng cũng không động thủ...

"Đệ tử Thần Môn?" Mộ Như Nguyệt chậm rãi buông tay, cười lạnh nhìn nam tử phía trước, "Không biết ngươi là đệ tử của ai trong Thần Môn?"

Đoàn dong binh long huyết ngẩn người nhìn Mộ Như Nguyệt.

Ai chẳng biết dù chỉ là đệ tử ngoại môn của Thần Môn cũng ưu tú hơn người thường rất nhiều, vậy mà hiện tại nữ nhân này lại vô lễ với Thanh Khung đại nhân như thế, nhất định Thanh Khung đại nhân sẽ không bỏ qua nàng...

Nhưng bọn họ thất vọng rồi, Thanh Khung đại nhân cũng không tức giận, ngược lại còn tươi cười nịnh nọt.

Không sai, thật là tươi cười nịnh nọt...

"Cái này, môn chủ đại nhân, sao ngươi lại ở đây?" Thanh Khung sùng bái nhìn Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng rực.

Từ sau khi Trúc Ngư Nhi trốn đi, Thần Môn đã tôn lên Mộ Như Nguyệt là môn chủ...

Đệ tử Thần Môn không ai mà không biết nàng...

"Môn chủ?"

Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, giống như phát hiện chuyện gì không thể tưởng tượng nổi...

Nữ nhân này, thế nhưng là môn chủ Thần Môn?

Kim Sở hít một ngụm khí lạnh, bước chân lảo đảo, lắc lắc đầu nói: "Này... chuyện này không có khả năng..."

Nha đầu Lisa kia sao có thể quen nhân vật lợi hại như vậy?

__________________________

CHƯƠNG 1283: MA GIỚI (2)

Editor: Tường An

Đừng nói là mấy người kia, ngay cả Y Liên và Lisa cũng ngây ngẩn, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt xa lạ giống như lần đầu quen nàng...

"Nguyệt Nhi... ngươi... ngươi là môn chủ Thần Môn?" Lisa trợn to mắt, không thể tưởng tượng hỏi...

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Chờ xong việc sẽ kể cho các ngươi nghe, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần chúng ta giải quyết!"

"Ta nghe nói, đoàn dong binh long huyết này là của ngươi?" nàng nhướng mày nhìn Thanh Khung, cười như không cười hỏi.

Một cỗ lãnh ý dâng lên trong lòng làm Thanh Khung nhịn không được rùng mình.

"Cái này, môn chủ đại nhân", Thanh Khung sờ sờ đầu, cười ha hả nói, "Kỳ thật cũng không phải, chỉ là lúc trước ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì gặp nạn, bọn họ gặp ta trọng thương mang ta trở về, sau khi thương thế khôi phục, ta trở thành hậu thuẫn cho bọn họ để báo ân... Nhưng không ngờ mấy người này lại to gan muốn đả thương bằng hữu của ngươi, đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không tha thứ cho đám ngu ngốc này!"

Dứt lời, Thanh Khung hung tợn trừng mắt Kim Sở sắc mặt tái nhợt.

Thân thể Kim Sở lảo đảo, run rẩy hoảng sợ...

"Thanh... Thanh Khung đại nhân, ngươi nghe ta giải thích trước đã."

"Giải thích mẹ ngươi!" Thanh Khung hung hăng đạp Kim Sở ngã lăn ra đất, dẫm lên ngực hắn, xanh mặt nói: "Ngươi cmn muốn chết cũng đừng kéo lão tử xuống nước, ngươi biết nàng là ai không? Môn chủ Thần Môn chúng ta! Là nhân vật có thể giết ngươi chỉ trong nháy mắt! Ngươi cmn muốn chết đi đắc tội nàng!"

Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Khung tràn đầy lửa giận, nếu không phải trước khi chuyện này xảy ra, mình đúng lúc đi ngang qua đây, sợ là sẽ bị tên hỗn đản này liên lụy.

"Thanh Khung." Mộ Như Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cười nhạt nói: "Hắn là ngươi của ngươi, tiếp theo xử lí thế nào, ta sẽ không hỏi đến, hi vọng ngươi có thể cho ta một đáp án vừa lòng."

"Đại nhân yên tâm." Thanh Khung lau mồ hôi lạnh trên trán, hung dữ trừng mắt Kim Sở, "Ta sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào! Hơn nữa, ân cứu mạng của bọn họ ta cũng đã báo đáp rồi, lần này tất nhiên sẽ không tha cho những kẻ đắc tội đại nhân."

"Tốt, rất tốt." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Ta có việc không thể ở lại đây lâu, sau này Kim gia giao cho ngươi bảo hộ, hi vọng lúc ta trở về có thể nhìn thấy một Kim gia hoàn hảo không tổn hao gì..."

"Xin đại nhân yên tâm, ta sẽ không cô phụ kì vọng của ngươi." Trong lòng Thanh Khung vui vẻ, vội vàng đáp.

Trời biết, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thần Môn mà thôi, làm sao có thể gặp được môn chủ? Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua...

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Chờ sau khi trở về Thần Môn, ta sẽ nói với Thông Huyền trưởng lão một tiếng, cho phép nngươi vào nội môn..."

Nghe vậy, trong lòng Thanh Khung mừng như điên.

Tuy nội môn và ngoại môn chỉ khác nhau một chữ nhưng lại khác nhau như trời với đất...

"Đa tạ môn chủ thành toàn." Thanh Khung ôm quyền đáp.

___________________________

CHƯƠNG 1284: MA GIỚI (3)

Editor: Tường An

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra cửa, chân nàng vừa bước lên ngạch cửa thì nghe thấy thanh âm từ phía sau truyền đến.

"Nguyệt Nhi, ngươi lại muốn đi sao?" Lisa nhìn chằm chằm về phía Mộ Như Nguyệt.

"Ân." Mộ Như Nguyệt dừng chân, đưa lưng về phía mọi người, gật gật đầu nói: "Có một người đang chờ ta cứu mạng, ta không có nhiều thời gian ở lại đây, Lisa, ta đã tìm người bảo hộ các ngươi rồi, các ngươi không cần quá lo lắng, kế tiếp, ta cũng nên đi làm chuyện của ta."

"Nguyệt Nhi..." Lisa có chút luyến tiếc.

Từ lần đầu tiên gặp nhau ở sơn cốc, rồi kết bạn tiến vào học viện Thần, trong thời gian một năm ngắn ngủi, nữ nhân ban đầu thực lực không bằng họ, lại trưởng thành đến mức này rồi...

Làm bọn họ không cách nào đuổi kịp.

"Lisa, Y Liên, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tình bạn giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi..."

Toàn thân Lisa chấn động, nhìn theo thân ảnh nữ tử.

Đúng rồi, dù nàng trở nên cường đại thế nào, nàng vẫn là Mộ Như Nguyệt, nữ tử từng cùng các nàng vượt qua khảo thí nhập học...

Nói xong, Mộ Như Nguyệt liền biến mất trước mắt mọi người.

Y Liên cười khổ: "Lấy thực lực của Nguyệt Nhi, giải quyết đoàn dong binh long huyết là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không làm vậy mà kêu đệ tử Thần Môn tới, có lẽ vì muốn hắn bảo hộ Kim gia..."

Chẳng qua, nàng không nói gì cả.

Nữ nhân này chính là như thế, mặc kệ làm gì cũng không giải thích nhiều, chỉ yên lặng quan tâm người bên cạnh.

Cũng chính vì vậy mới làm các nàng nguyện ý trả giá tất cả, thậm chí cả tính mạng vì nàng...

"Chủ nhân..."

Trong sơn cốc, gió nhẹ thổi qua.

Đằng xà ngóc cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi đâu sao?"

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, nói: "Đến đế quốc một chuyến xem Thiên Diệp thế nào, dù sao, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại..."

"Chủ..."

Đằng xà vừa muốn nói gì đó, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thoáng trầm xuống, ánh mắt âm trầm.

"Là ma khí!"

"Ma khí?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn đằng xà.

"Không sai, nơi này hẳn là thông đạo đến rừng Ma giới, hiện tại ngươi còn chưa luyện chế chướng khí đan, không thể tiến vào Ma giới..." đằng xà nôn nóng nói.

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra.

Nàng đương nhiên biết không có chướng khí đan mà tiến vào Ma giới sẽ có hậu quả gì, cho nên hiện giờ nàng chưa thể đến đó được...

"Tốt, chúng ta lập tức rời đi."

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt xoay người muốn đi.

Đúng lúc này, bầu trời nháy mắt trở nên xám xịt, âm khí từ phía sau tràn đến, mang theo hơi thở khiến người ta rợn tóc gáy...

Mộ Như Nguyệt không nghĩ được nhiều, nhanh chân chạy về phía chân núi.

Nhưng tốc độ của âm khí quá nhanh, chẳng bao lâu đã tràn đến đỉnh đầu nàng...

"Chủ nhân!" đằng xà càng thêm nôn nóng, thanh âm run rẩy: "Không kịp nữa rồi, chúng ta không kịp rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net