1285 - 1289

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1285: MA GIỚI (4)
Editor: Tường An

Hơi thở âm u giống như một bàn vươn ra từ địa ngục, túm chặt Mộ Như Nguyệt, hắc ám bao phủ toàn bộ sơn cốc, làm người ta hít thở không thông.

Mộ Như Nguyệt dần mất đi ý thức, thời khắc trước khi hoàn toàn ngất đi, trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ tà mị…

“Vô Trần…”

Vô Trần…

Trong Thần Môn, nam nhân đang ngồi trên giường bỗng mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh.

“Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện! Vừa rồi hình như ta nghe thấy nàng gọi tên ta…”

Nghĩ đến đây, Dạ Vô Trần vội vàng nhắm mắt lại, thử điều động huyết loại, rất nhanh hắn đột nhiên mở mắt ra, thần sắc âm trầm.

“Ma giới, nàng đi Ma giới…”

Không được!

Hắn không thể ở tiếp tục chờ ở đây!

Nhưng mà…

“Vô Trần công tử, xảy ra chuyện gì?”

Đột nhiên, Hải Uy từ ngoài cửa đi vào, nhìn nam nhân ngồi trên giường, khẽ nhíu mày hỏi.

Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Nàng đi Ma giới…”

“Ngươi nói cái gì?” Hải Uy sửng sốt, lập tức biến sắc, “Nàng không ăn chướng khí đan mà đi vào Ma giới khẳng định sẽ bị ma hóa…”

“Không! Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không để nàng chết!” nét mặt Dạ Vô Trần kiên định.

Hắn đứng lên, đi ra phía cửa.

Hải Uy quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm nàng!”

“Không được, nơi đó quá nguy hiểm, không có chướng khí đan, các ngươi sẽ bị ma khí nhập thể.” Hải Uy nôn nóng nói, “Hơn nữa, cũng chưa chắc môn chủ đại nhân đi Ma giới…”

“Nàng đi Ma giới! Đây là tin tức huyết loại truyền đến cho ta!”

Hắn lưu lại huyết loại trên người nàng, cho nên bất luận nàng đi đâu hắn cũng biết rõ…

“Cho nên ta sẽ không để nàng đến đó một mình, dù thành ma ta cũng sẽ ở bên nàng, không để nàng cô đơn một mình…”

Hải Uy sửng sốt, kinh ngạc nhìn thân ảnh nam nhân.

Nam nhân đứng trong bóng đêm, thân ảnh cao lớn cương quyết, tựa như tản ra hào quang lóa mắt…

“Còn nữa, trong khoảng thời gian ta rời đi, giúp ta giám sát Lâm Nhược Ngữ.”

“Lâm cô nương?” Hải Uy nhíu mày, “Nàng có vấn đề?”

“Không rõ lắm.” Dạ Vô Trần lắc đầu, “Nàng làm ta có cảm giác rất không thoải mái, cho nên vì sự an toàn của Thần Môn, tốt nhất nên giám thị nàng…”

Loại cảm giác không thoải mái này, trước đây không có.

Không phải Dạ Vô Trần chưa từng gặp Lâm Nhược Ngữ, nhưng trước đây không hề có cảm giác không thoải mái như vậy… cho nên hắn nhận định, Lâm Nhược Ngữ có cổ quái.

“Nói không chừng, nàng bị người khác khống chế…”

Khống chế?

Hải Uy kinh ngạc nói: “Khống chế Lâm cô nương? Chẳng lẽ là Đan gia đã làm gì nàng? Đúng rồi, lúc trước chúng ta đều đi tìm Vô Vong đại nhân, để lại một mình Lâm cô nương ở đó, thời điểm chúng ta quay lại cũng chỉ có một mình nàng, không thấy Trúc Ngư Nhi đâu, mà Trúc Ngư Nhi lại không có khả năng đánh bại Lâm cô nương, nói cách khác, Đan gia có nhúng tay vào…”

Lâm Nhược Ngữ tuyệt đối sẽ không gây hại cho Thần Môn.
Nếu Dạ Vô Trần đã cảm thấy nàng bất thường, vậy tất nhiên là bị khống chế…

“Vô Trần công tử, đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ nói sư phụ chú ý Lâm cô nương một chút, nhưng mà ngươi thật sự muốn đi sao?”
____________________________

CHƯƠNG 1286: MA GIỚI (5)
Editor: Tường An

Dạ Vô Trần không nói thêm gì nữa, một thân áo bào tím biến mất dưới ánh trăng…

Rừng Ma giới, âm u thâm trầm không ánh sáng.

Bên ngoài bìa rừng, một thanh âm bỗng vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch nơi này.

“Thất hoàng tử, mau đến xem, ở đây có một người.”

Tiếng bước chân từ phía trước đi đến, dừng lại bên cạnh nữ tử nằm trong bụi cỏ.

Dẫn đầu đám người là một thiếu niên tuấn mỹ, một thân áo choàng nạm vàng tôn quý vô cùng…

“Nhân loại thật đẹp.” Nhìn thấy nữ tử nằm trên mặt đất, ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt tán thưởng, “Nhân loại mỹ lệ như thế, còn đẹp hơn ca cơ của phụ hoàng nhiều, người tới, mang nàng về cho bổn hoàng tử.”

“Vâng, Thất hoàng tử điện hạ.”

---------------------

Bóng đêm mông lung bao trùm dung nhan tuyệt mỹ, mí mắt nàng khẽ động, chậm rãi mở mắt ra…

“Nơi này là…” Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày.

Nàng nhớ rõ mình vô tình rơi vào thông đạo tới rừng Ma giới, còn chưa kịp rời đi thì bị ma khí chộp được, sau đó bất tỉnh nhân sự…

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi căng thẳng…

“Vô Trần…”

Nàng đi vào Ma giới, Vô Trần nhất định sẽ rất lo lắng…

“Cô nương, ngươi tỉnh sao?”

Bỗng nhiên, một thanh âm từ bên cạnh truyền đến.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt về phía nha hoàn bên cạnh, hỏi: “Nơi này là…”

“Nơi này là phủ đệ của Thất hoàng tử, ngươi ngất xỉu ở rừng ma giới, là Thất hoàng tử đúng lúc đi ngang qua mang ngươi về đây.”

Thất hoàng tử?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày chặt hơn, hỏi: “Không biết Thất hoàng tử các ngươi là…”

“Cô nương, Thất hoàng tử chúng ta chính là nhi tử thứ bảy của Ma hoàng, chẳng qua Thất hoàng tử tuổi nhỏ mất mẹ, tính tình trời sinh lại ham chơi, cho nên…"

Cho nên mới không được Ma hoàng thích.

Có điều, câu cuối cùng nàng là nha hoàn, tuyệt đối sẽ không nói ra miệng…

“Ân.” Mộ Như Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể ra ngoài không?”

“Được, vậy nô tỳ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.” Nha hoàn khom người, lui ra ngoài.

Cho đến khi nàng kia rời đi, Mộ Như Nguyệt mới mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Tiểu đằng, chuyện này là thế nào?”

Tiểu đằng rời khỏi cổ tay Mộ Như Nguyệt, xuất hiện trước mặt nàng, nghiêng đầu nói: “Chủ nhân, chúng ta đã thông qua thông đạo trong sơn cốc kia đến rừng ma giới, nhưng mà ta cảm thấy kì quái, tại sao ngươi có thể mở ra thông đạo Ma giới?”

“Thông đạo Ma giới? Lời này có ý tứ gì?”

“Ta cũng không rõ lắm, chúng ta ngoài ý muốn rơi vào Ma giới cũng không phải vì vận khí kém, không biết vì sao chủ nhân có thể mở ra thông đạo Ma giới, chúng ta mới đến được nơi này, ta vốn muốn mang chủ nhân rời khỏi rừng ma giới, ai ngờ Thất hoàng tử xuất hiện, ta lại không thể hiện thân ở Ma giới, cho nên trừ phi chủ nhân gặp nguy hiểm, nếu không ta chỉ có thể làm vòng tay của chủ nhân.”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Vì sao nàng có thể mở ra thông đạo Ma giới? Chẳng lẽ trên người nàng còn có bí mật gì đó?

“Hơn nữa…” Tiểu đằng ngừng lại một chút, ánh mắt cổ quái nhìn Mộ Như Nguyệt, “Chủ nhân, ngươi là con người, trong cơ thể cũng không hề có huyết mạch ma tộc, tại sao sau khi vào Ma giới, ngươi không bị hít phải chướng khí?”
________________________________

CHƯƠNG 1287: MA GIỚI (6)
Editor: Tường An

“Ngươi nói cái gì?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, “Ta không hít phải chướng khí?”

Đối với Mộ Như Nguyệt, đây rõ ràng là tin tức tốt.

Phải biết rằng, sở dĩ nàng không đến Ma giới là vì chướng khí, nếu không bị chướng khí ảnh hưởng, vậy nàng cũng không cần băn khoăn nhiều…

“Có điều, trước khi ta luyện chế ra chướng khí đan, bọn Tiểu Bạch tạm thời không nên xuất hiện, nhưng mà tiểu đằng, thân thể ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Tiểu đằng nghi hoặc lắc lắc đầu: “Ta không cảm thấy có bất kì vấn đề gì, càng không hiểu tại sao ta cảm nhận được hơi thở Ma giới rất quen thuộc, giống như ta từng sinh sống ở đây vậy…”

“Ngươi đến từ Ma giới? Tiểu đằng, ngươi rốt cuộc biết cái gì?”

“Ta không biết, ta không biết gì cả”, Tiểu đằng lắc lắc đầu, “Thời điểm truyền thừa kí ức xuất hiện vấn đề cho nên, tình huống thế nào ta cũng không rõ lắm…”

Nhìn bộ dáng tiểu đằng có chút thống khổ, Mộ Như Nguyệt vươn tay sờ sờ đầu nó: “Thôi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, có người tới, ngươi trốn trước đi.”

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày.

Tiểu đằng ngoan ngoãn gật đầu, trở lại trên cổ tay Mộ Như Nguyệt, không nhúc nhích…

“Ngươi tỉnh?”

Thiếu niên đẩy cửa đi vào, vừa liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử ngồi trên giường, hắn nhẹ nhấp môi hỏi.

“Ân.” Mộ Như Nguyệt gật đầu, khẽ cười nói: “Đa tạ cứu giúp.”

“Ta…” sắc mặt thiếu niên đỏ lên, kiêu ngạo nói: “Ta mới không cố ý cứu ngươi, chỉ vì ngươi cản đường ta cho nên ta mới nhặt ngươi về.”

“Tùy ngươi nói thế nào cũng được.” Mộ Như Nguyệt cười nói: “Nếu hiện tại không có việc gì, ta cũng nên rời đi…”

“Khoan đã!”

Mộ Như Nguyệt đi được vài bước thì nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến.

Thiếu niên nhẹ nhấp môi mỏng, nói: “Ngươi không thể rời khỏi nơi này.”

“Vì sao?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn thiếu niên, nhíu mày hỏi.

“Nơi này là Ma thành, trung tâm Ma giới, nếu không có lệnh bài của phụ hoàng ta thì không thể ra vào, ta… vì lần trước ta lén chuồn ra khỏi thành, lệnh bài đã bị phụ hoàng tịch thu…”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Thân là người đứng đầu Ma giới, thế lực của Ma hoàng này mạnh cỡ nào nàng cũng có thể đoán được, cho nên tình hình hiện tại có chút phiền phức…

“Vậy làm thế nào ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía thiếu niên tuấn mỹ phía sau, thanh âm trầm xuống.

Nàng không thể trì hoãn ở đây, trong Thần Môn còn có một người chờ nàng cứu mạng…

“Ta… ta đã cứu ngươi, không muốn lại giúp ngươi nữa, nhưng thấy ngươi đáng thương như vậy, bổn hoàng tử liền giúp ngươi một lần.”

Thiếu niên nhướng mi, dung nhan tuấn mỹ vẫn cao ngạo trước sau như một.

“Không lâu sau sẽ có hội đấu võ, nếu ngươi chiến thắng thì có thể khiến phụ hoàng đáp ứng ngươi một yêu cầu, đến lúc đó ngươi có thể đề nghị rời khỏi ma thành.”

Lúc nói chuyện, thiếu niên nhịn không được nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: “Chẳng qua, trận đấu này cũng có chút khó khăn, dù sao ma thành chúng ta có rất nhiều thiên tài…”

“Được, ta đáp ứng.”

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Bất luận thế nào nàng nhất định phải rời khỏi ma thành…
_____________________________

CHƯƠNG 1288: MA GIỚI (7)
Editor: Tường An

“Tên ta là Vưu Hi.” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, kiêu ngạo nói: “Ngươi tên gì?”

“Mộ Như Nguyệt.”

Nàng cũng không thèm để ý khẩu khí của hắn, trong mắt nàng, gia hỏa này chính là tiểu hài tử chưa trưởng thành mà thôi…

“Ngươi có thể nói chi tiết về trận đấu này cho ta biết không?”

“Thôi được, ta vốn không định nói nhưng nếu ngươi đã cầu xin ta, vậy ta sẽ cố nói cho ngươi biết…”

Mộ Như Nguyệt đen mặt, hình như nàng cũng không có cầu xin hắn đi…

“Hội đấu võ ở Ma giới chúng ta mỗi năm tổ chức một lần, lúc đó sẽ có không ít thiên tài đến tham gia, còn nhớ năm ngoái là Tứ hoàng huynh đoạt được khôi thủ, phụ hoàng còn khích lệ hắn một phen.”

Vẻ mặt Vưu Hi có chút mất mát.

Hiển nhiên, trong lòng hắn rất sùng bái phụ hoàng của mình, nhưng phụ hoàng có nhiều nhi tử như vậy, hắn lại bướng bỉnh nhất, thiên phú cũng không mạnh, cho nên phụ hoàng vẫn luôn không thích hắn…

Mặc dù, mẫu thân hắn là tiên hoàng hậu quá cố.

Không biết vì sao nhìn Vưu Hi như vậy làm Mộ Như Nguyệt nhớ đến đệ đệ mình ở Trung Hoa…

Những lúc cha mẹ ra ngoài làm việc, nàng thường xuyên nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn.
Cũng chính khi đó, nàng đã thề nhất định sẽ trở nên cường đại, làm cả nhà đoàn tụ…

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Vưu Hi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đồng tình của Mộ Như Nguyệt, hắn hung hăng trừng mắt nàng một cái, phẫn nộ nói, “Bổn hoàng tử sống rất tốt, ngươi dùng ánh mắt này nhìn bổn hoàng tử làm gì? Bổn hoàng tử mới không cần ngươi thương hại.”

“Tiểu hài tử thì nên có bộ dáng tiểu hài tử, cần gì phải che giấu bản tính của mình?” Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Chẳng qua, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tuy Vưu Hi đã cứu nàng nhưng nàng cũng sẽ không quản chuyện nhà hắn…

“Ngươi… ngươi nói ai là tiểu hài tử? Bổn hoàng tử đã bốn trăm tuổi!”

Tựa như muốn chứng minh lời mình nói, Vưu Hi giơ bốn ngón tay ra.

“Bốn trăm tuổi? Vậy không phải con cháu đầy nhà rồi?” Mộ Như Nguyệt quét mắt Vưu Hi từ trên xuống dưới, cười như không cười nói.

Hơn nữa, gia hỏa này nhìn thế nào cũng chỉ 15, 16 tuổi…

“Mới không phải đâu!” Vưu Hi trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Ở ma tộc chúng ta, bốn trăm tuổi là mới bắt đầu thành niên mà thôi, hơn nữa, vì phụ hoàng không thích ta cho nên đến bây giờ ta còn chưa cưới phi, đúng rồi, nhân loại, sao ngươi lại xuất hiện ở Ma giới? Ngươi căn bản không phải người Ma giới!”

Quan trọng hơn là, chướng khí trong Ma giới hình như không hề tổn thương nàng…

“Ta…” Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói, “Ta chỉ bất cẩn đến nơi này, cho nên bây giờ muốn rời đi.”

Vưu Hi cười nhạo: “Ngươi đúng là đủ bất cẩn, có thể đến tận đây.”

“Đúng vậy, ta vận khí tốt thôi.”
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, bất luận thế nào nàng cũng không nói cho hắn biết, mình không cẩn thận mở ra thông đạo nên mới đến nơi này.

“Đúng rồi, tiểu gia hỏa…”

“Nhân loại, ta có tên!” sắc mặt Vưu Hi tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hơn nữa, ta đã bốn trăm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn ngươi đó.”

“Nhìn bộ dáng ngươi mới chỉ 15, 16 tuổi thôi, Vưu Hi, ngươi có thể tìm cho ta một quyển sách lịch sử Ma giới hay không, ta muốn hiểu thêm về nơi này.”
_____________________________

CHƯƠNG 1289: MA GIỚI (8)
Editor: Tường An

“Được, ngươi chờ, bổn hoàng tử sẽ cho nha hoàn đưa tới.”

Dứt lời, Vưu Hi liền đi ra ngoài…

Không lâu sau, hắn phái một nha hoàn đưa cho Mộ Như Nguyệt một quyển sách lịch sử Ma giới.

“Đây là lịch sử Ma giới?”

Mộ Như Nguyệt cẩn thận đọc, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú: “Thì ra lúc đầu không có Ma giới tồn tại, người lập nên Ma giới là một nữ nhân, được người đời xưng là Ma giới chi thần! Không biết nữ nhân này có quan hệ gì với Tiểu Hoàng Nhi…”

Đừng quên, Dạ Tư Hoàng cũng được xưng là Ma thần.

Chẳng qua, Dạ Tư Hoàng lại là nhân loại uống nhầm máu của Ma thần mà thôi…

Nhưng trong sách lại không hề ghi chép về đằng xà thượng cổ.

“Tiểu đằng, ngươi thật sự đến từ Ma giới sao? Nếu vậy thì không có khả năng mọi người ở đây hoàn toàn không biết gì về ngươi.” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Một tia sáng lóe lên, tiểu đằng xà xuất hiện trước mặt nàng…

“Chủ nhân, quyển sách này không hoàn chỉnh, chỉ là loại mới phổ cập gần đây thôi, muốn có được tin tức chính xác, đại khái cũng chỉ có Ma hoàng mới biết…”

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Tiểu đằng, ngươi thật sự không nhớ chút gì sao? Về lai lịch của ngươi, còn có…”

“Không rõ lắm, có điều…” tiểu đằng nhìn quyển sách trên tay Mộ Như Nguyệt, nghi hoặc nhíu mày, “Hắc y nữ nhân trong sách nhìn rất quen, hẳn là ta đã từng gặp nàng…”

“Ma giới chi thần?”

Mộ Như Nguyệt cầm chặt quyển sách trong tay, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Ma giới chi thần là người sáng lập Ma giới, sau đó không lâu thì biến mất, nhưng địa vị của nàng ở Ma giới lại không hề suy giảm…”

Cả kiếp trước và kiếp này, người khiến Mộ Như Nguyệt khâm phục không nhiều lắm.

Một người là Vô Vong, một người khác, đại khái chính là Ma giới chi thần này…

“Mặc kệ thế nào, Tiểu đằng, ta sẽ tìm ra thân thế của ngươi.” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn đằng xà, vẻ mặt kiên định…

Hôm sau, nắng sớm vừa lên, một trận ầm ĩ ngoài cừa truyền đến.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa soạn y phục xong liền đi ra ngoài.

“Ngũ hoàng huynh, ngươi không thể vào nơi này!”

Trong sân, Vưu Hi chắn trước mặt Vưu Kỳ, tức giận nói: “Ngươi xông vào viện của ta làm gì?”

“Thất hoàng đệ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ trong viện ngươi có giấu nữ nhân hay sao?” Vưu Kỳ cười ha ha, trêu ghẹo nói.

Sắc mặt Vưu Hi đỏ bừng, chắn chặt môi, nói: “Ngươi… ngươi đừng nói bậy, ta mới không có…”

“Có hay không, ta vào xem liền biết, hơn nữa, ta nghe nói cách đây mấy ngày, ngươi mang một nữ nhân loài người về, không biết có phải ở trong này không.”

Dứt lời, Vưu Kỳ đẩy Vưu Hi một cái, Vưu Hi không kịp phòng bị, thân thể lảo đảo suýt ngã ngửa….

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn ra, đỡ lấy hắn…

Trong nháy mắt, toàn thân Vưu Hi cứng đờ, hương thơm nữ tử thoáng truyền đến làm sắc mặt hắn đỏ ửng, không dám liếc nữ tử phía sau một cái…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net