1300 - 1304

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1300: ĐỘT PHÁ (4)
Editor: Tường An

Ngón tay Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: “Ta đối với Ma giới khá xa lạ, từ khi tới đây cũng chưa ra ngoài đi dạo lần nào, không biết Đỗ cô nương có thể dẫn ta đi tham quan một chút không?”

Kỳ thật, Mộ Như Nguyệt vẫn rất có hảo cảm với Đỗ Phỉ Phỉ này.
Ít nhất, so với Lệ phi tâm cơ phức tạp, nha đầu điêu ngoa thiên chân này thích hợp với Vưu Hi hơn…

“Được a.” hai mắt Đỗ Phỉ Phỉ sáng lên, bắt lấy cánh tay Mộ Như Nguyệt, cười hì hì nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo, đúng rồi, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi có thể biến thái đến vậy không?”

Đây mới là mục đích chính yếu của Đỗ Phỉ Phỉ.

Nàng rất muốn biết nữ nhân này tu luyện thế nào mà có thể biến thái như vậy…

“Này, các ngươi… các ngươi đừng đi a…”

Thấy hai người rời đi, trong lòng Vưu Hi cực kỳ mất mát.

Tốt xấu gì Đỗ Phỉ Phỉ cũng đuổi theo mình nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ lại bắt cóc nhân loại kia đi rồi? Ngược lại còn ném mình ở đây…

Chẳng qua hiện tại Đỗ Phỉ Phỉ đang rất tò mò phương pháp tu luyện của Mộ Như Nguyệt, cho nên lần này thật ra là lần đầu tiên tạm thời bỏ quên Vưu Hi…

Trên đường phố, hai thân ảnh bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người…

“Kia không phải là Đỗ Phỉ Phỉ, cháu gái Thừa tướng đại nhân sao?”

“Đỗ Phỉ Phỉ này có thể xem là nhân vật cực kì tôn quý ở Ma thành, ngoại công nàng là tướng quân đại nhân, gia gia là Thừa tướng tôn quý, lại được Ngô Vũ đại sư thu là đệ tử đóng cửa, phải biết rằng, Ngô Vũ đại sư kia là người của Đan dược đường ở Ma thành…"

“Vậy nữ nhân bên cạnh Đỗ Phỉ Phỉ là ai?”

“Không biết, nhìn hình như là nhân loại…”

“Nhân loại? Không thể nào, ta nghe nói Thất hoàng tử mang về một nhân loại, còn muốn cưới nàng kia làm phi, tại sao nàng lại đi cùng Đỗ Phỉ Phỉ? Không phải bọn họ là tình địch sao?”

Nhưng nhìn bộ dáng hảo hữu của các nàng căn bản không giống tình địch…

“Đúng rồi”, Đỗ Phỉ Phỉ dừng chân, tò mò nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ngươi là Thất hoàng tử rốt cuộc là thế nào?”

Mộ Như Nguyệt nhún vai: “Hắn nhặt ta về từ rừng ma giới, lại không cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể đoạt được quán quân trận luận võ mới có thể đưa ra một yêu cầu với Ma hoàng, không ngờ Ma hoàng lại triệu kiến chúng ta, còn muốn ta trở thành phi tử của hắn, Thất hoàng tử vì muốn bảo hộ ta mới cố ý nói như vậy…”

“Thì ra là thế.” Đỗ Phỉ Phỉ bừng tỉnh gật gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt: “Ma thành này cũng khá tốt, sao ngươi phải rời đi?”

“Ma thành tuy tốt nhưng không phải nơi ta nên lưu lại, ta phải rời khỏi nơi này, bởi vì còn có một người chờ ta cứu mạng… Hơn nữa, ta có dự cảm, sau khi ta đến Ma giới, vị hôn phu của ta nhất định sẽ theo ta đến đây, nếu ta vẫn lưu lại chỗ này thì sẽ không gặp được hắn.”

“Vị hôn phu?” Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, “Ngươi có phu quân?”

“Đúng vậy.” Mộ Như Nguyệt cười nói, “Chúng ta thành thân đã nhiều năm, còn có hai hài tử, chẳng qua một nhà chúng ta vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều…”

Giờ khắc này, trong đầu Mộ Như Nguyệt hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Vô Trần, ánh mắt trở nên nhu hòa…

Lần đầu tiên Đỗ Phỉ Phỉ nhìn thấy Mộ Như Nguyệt như thế, không hề lạnh nhạt xa cách, toàn thân lộ ra hơi thở ôn hòa, mềm mại…
_________________________
CHƯƠNG 1301: ĐỘT PHÁ (5)
Editor: Tường An

Có lẽ, chỉ khi nàng nghĩ đến chồng con mình, mới có được vẻ mặt tràn ngập nhu tình như vậy…

“Ngươi đi theo ta.”

Đỗ Phỉ Phỉ dường như nhớ tới điều gì, túm lấy tay Mộ Như Nguyệt, bước nhanh về phía trước…

“Sư phụ.”

Trong Đan dược đường, Đỗ Phỉ Phỉ kéo Mộ Như Nguyệt bước nhanh vào, nhìn thấy lão giả bận rộn phía trước, hai mắt lập tức sáng ngời.

Lão nhân nghe thấy thanh âm thiếu nữ, chậm rãi quay đầu, mỉm cười nói: “Phỉ Phỉ, không phải ngươi đi tìm Thất hoàng tử à? Sao lại rảnh rỗi đến xem lão nhân ta?”

Đỗ Phỉ Phỉ nghịch ngợm le lưỡi, kéo Mộ Như Nguyệt đến trước mặt mình.

“Sư phụ, ta giới thiệu với ngươi bằng hữu mới của ta, nàng tên Mộ Như Nguyệt.”

“Nga.” Lão nhân gật gật đầu, “Nhân loại? Là nhân loại Thất hoàng tử dẫn về?”

“Đúng vậy, sư phụ”, Đỗ Phỉ Phỉ cười ha hả, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: “Đây là sư phụ ta, trưởng lão Đan dược đường chuyên luyện chế đan dược cho hoàng tộc, cho nên ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải kính trọng sư phụ ta.”

Đan dược đường?

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, vậy không phải Đan dược đường này tương đương với mấy thế lực Đan Môn ở đại lục sao? Chẳng qua những thế lực kia đều độc lập, còn Đan dược đường lại phục vụ cho hoàng tộc…

“Sư phụ, ngươi có thể cho bằng hữu của ta một ít đan dược không?” trong mắt Đỗ Phỉ Phỉ hiện lên tia chờ mong, “Bằng hữu ta muốn đạt quán quân trận luận võ, trong tay ngươi không phải có vài loại đan dược giúp tăng tố chất thân thể sao? Tỷ như đan dược tăng lực hoàng giai trung cấp kia, tùy tiện lấy ra 180 viên là đủ rồi.”

180 viên?

Sắc mặt lão nhân trầm xuống, trừng mắt Đỗ Phỉ Phỉ: “Ngươi cho rằng đan dược tăng lực là rau cải trắng, tùy tiện có thể lấy ra 180 viên?”

“Sư phụ…” Đỗ Phỉ Phỉ vươn tay, lay lay cánh tay Ngô Vũ, nói: “Dù sao trong tay ngươi có nhiều đan dược như vậy, lấy ra một chút cũng phải đại sự gì…”

“Được rồi được rồi.”

Ngô Vũ thật sự không lay chuyển được nàng, từ trong lòng móc ra một lọ đan dược, đưa cho nàng.

“Chỉ một lọ.”

Đỗ Phỉ Phỉ le lưỡi, xoay người đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

“Sư phụ ta quá keo kiệt, chỉ cho có một lọ, nhưng mà một lọ này cũng đủ giúp ngươi chống đỡ đến lúc trận đấu kết thúc, đây, cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đạt quán quân, sau đó tìm được phu quân ngươi.”

Mộ Như Nguyệt cười cười, yên lặng nhận lấy.

Tuy nàng có thể tự luyện chế đan dược tăng lực, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Đỗ Phỉ Phỉ…

“Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta luyện chế đan dược.”

Ngô Vũ không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Sau đó hắn lấy trong nhẫn không gian ra vài loại dược liệu, cẩn thận đặt qua một bên.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi có hứng thú với việc luyện đan?” Đỗ Phỉ Phỉ thấy Mộ Như Nguyệt vô cùng hứng thú nhìn Ngô Vũ luyện chế đan dược, nghi hoặc hỏi.

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhướng mày: “Có chút hứng thú.”

“Thật tốt quá.” Đỗ Phỉ Phỉ đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Thì ra ngươi thích luyện đan, như vậy đi, chờ ngươi tìm được phu quân rồi trở về Ma thành, ta nói sư phụ ta thu ngươi làm đồ đệ, sư phụ ta là một đan dược sư cường đại, nhất định có thể giúp ngươi rất nhiều…”

Mộ Như Nguyệt không trả lời Đỗ Phỉ Phỉ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của lão giả.

Nếu nàng đoán không sai, lão nhân này đang luyện chế đan dược đỉnh hoàng giai…
________________________
CHƯƠNG 1302: ĐỘT PHÁ (6)
Editor: Tường An

Với thực lực Mộ Như Nguyệt hiện giờ không thể luyện chế đan dược đỉnh hoàng giai.

Nhưng, trong tay nàng lại có đan thư.

Nội dung trong đan thư nàng đều đã đọc rồi, cho nên mới có thể vừa nhìn đã biết quá trình luyện chế của lão nhân xuất hiện chút vấn đề…

Ngô Vũ lau mồ hôi trên trán, lấy một mảnh lá cây màu xanh ném vào trong đan đỉnh, phịch một tiếng, đan đỉnh phát ra tiếng nổ mạnh, tất cả đều bị nổ nát bét…

“Lại thất bại! Ta cư nhiên lại thất bại!” hắn cười khổ, thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Sư phụ…” ánh mắt Đỗ Phỉ Phỉ đồng tình, nói: “Đan phương tàn khuyết (đan phương không hoàn chỉnh, thiếu mất một phần) kia cũng không phải dễ nghiên cứu, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, nhìn ngươi kìa, bị nổ đến mức mặt mày xám tro rồi…”

“Không được, thân là đan dược sư, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”

Ngô Vũ nhíu chặt mày: “Nhưng mà, vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào?”

Nhìn lão nhân trầm tư, Đỗ Phỉ Phỉ nhún vai, nói: “Cách đây không lâu, sư phụ ta tìm được một đan phương tàn khuyết trong một di tích cổ xưa, nghe nói đó chính là đan phương luyện chế thoát thai hoán cốt đan đã thất truyền từ mấy vạn năm trước, sau khi dùng đan dược này sẽ có cảm giác thoát thai hoán cốt, thiên phú cường hãn hơn, cho nên sư phụ ta vẫn luôn muốn luyện chế đan dược này…”

Thoát thai hoán cốt đan?

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

Nàng nhớ rõ, trong đan thư có một đan phương là thoát thai hoán cốt đan…

“Nếu ta có thể giúp ngươi thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan, không biết ngươi có thể cho ta cái gì?”

“Ngươi nói cái gì?” Ngô Vũ ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin đánh giá Mộ Như Nguyệt, “Ngươi nói, ngươi có thể giúp ta thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan?”

Căn bản không có khả năng!

Nha đầu trước mắt mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nghiên cứu được đan phương ngay cả hắn cũng không thể luyện chế? Tuyệt đối là nói khoác.

Mộ Như Nguyệt thong thả bước lên phía trước, trong lúc Ngô Vũ còn chưa phản ứng lại liền cầm lấy đan phương trong tay hắn, đọc lướt qua một lượt, khóe môi khẽ cong lên.

“Luyện chế thoát thai hoán cốt đan cần hai loại dược liệu trọng yếu, một là nội đan của ma thú đỉnh thần hoàng, hai là long cốt (xương rồng), ngoài ra còn có Thiên linh diệp và Tử ma quả, hai loại dược liệu này dùng để trung hòa, lực lượng của long cốt quá cường đại, nhân loại không thể thừa nhận, cho nên mới cần dùng Thiên linh diệp và Tử ma quả…”

Những điều này đều có viết trong đan phương, cho nên Ngô Vũ biết rất rõ.

Nhưng khi nghe Mộ Như Nguyệt phân tích, hắn hơi ngẩn ra.

Rất rõ ràng, chỉ có người tinh thông thuật luyện đan mới có thể phân tích dược hiệu rành mạch như thế…

“Kế tiếp là phần dược liệu trong đan phương không ghi lại, dược liệu ngươi chọn cũng không sai, Ngân thụ diệp có thể củng cố tu vi, tránh cho thời điểm dùng đan làm lực lượng trong cơ thể bạo tẩu, còn nhân sâm là một vị thuốc bổ, như vậy cũng không có gì sai, chỉ sai ở chỗ ngươi bỏ thêm long huyết…”

Ngô Vũ có chút hồ đồ: “Long huyết có vấn đề gì? Ta không nghĩ là mình thêm sai a.”

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: “Long huyết trên tay ngươi có lực lượng quá mạnh, tương đương với long cốt, nhưng nếu không dùng long huyết thì không đủ lực lượng cần cho thoát thai hoán cốt đan, mà trong số long tộc, cũng chỉ có năng lượng mỏng manh của hắc long có thể giúp thành công luyện chế đan dược…”
___________________________
CHƯƠNG 1303: ĐỘT PHÁ (7)
Editor: Tường An

Hắc long bị khinh thường nhất trong long tộc, cũng chính vì vậy mà năng lượng trong cơ thể không quá cường đại…

Nói thật, lúc đầu Ngô Vũ còn khinh thường Mộ Như Nguyệt, cho rằng một nhân loại trẻ tuổi như thế sẽ không biết được nhiều tri thức.

Cho tới bây giờ hắn mới biết nha đầu này thâm tàng bất lộ, ngay cả thất thai hoán cốt đan đã thất truyền cũng có thể phân tích rõ ràng rành mạch…

“Nha đầu, ngươi nói quả thật rất có đạo lý, nhưng mà hắc long rất hiếm, nhiều năm trước còn bị đuổi ra khỏi long tộc, ta nên đi đâu tìm nó chứ?”

Đây đúng là một chuyện rất khó khăn…

Mộ Như Nguyệt cười nói: “Chúng ta là một cuộc giao dịch đi, nếu ta giúp ngươi thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan, ngươi sẽ cho ta cái gì?”

Lúc đầu Ngô Vũ còn chưa tin Mộ Như Nguyệt, nhưng sau khi nghe những lời này, không biết vì sao trong lòng hắn sinh ra lòng tin mãnh liệt đối với nữ nhân này.

“Nếu ngươi thật sự giúp được ta, tùy ngươi nói điều kiện.”

“Tốt.”

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngô Vũ.

“Lấy thực lực của ta hiện tại còn chưa thể luyện chế thoát thai hoán cốt đan, cho nên nếu ta giúp ngươi luyện chế thành công, sau này mỗi khi ngươi luyện được một lò đều phải cho ta hai viên!”

“Có thể, không thành vấn đề.” Ngô Vũ gật đầu, sảng khoái đáp ứng.

“Thứ hai…” Mộ Như Nguyệt dừng lại một chút, “Ngươi thiếu ta một ân tình, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy lại.”

Thực lực Ngô Vũ rất mạnh, nói không chừng lúc ở Ma thành còn có thể cần dùng đến hắn…

“Được, ta đáp ứng, còn điều thứ ba?”

“Thứ ba…” ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, “Ta muốn ngươi bất luận xảy ra chuyện gì đều đứng về phía Thất hoàng tử.”

Ngô Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, trầm mặc thật lâu mới nói: “Đây cũng không phải vấn đề gì, dựa vào quan hệ giữa Thất hoàng tử và đồ nhi ta, dù thế nào ta cũng sẽ đứng về phía hắn, cho nên ngươi không cần lo lắng…”

“Tốt, ta chỉ có mấy yêu cầu như vậy.” Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, “Ta có hắc long mà ngươi cần, hơn nữa, nếu cho thêm một gốc Linh quả vào sẽ làm hiệu quả của đan dược tăng lên…”

Hắc long kia thu hoạch được trong cổ mộ ở Phong Bắc bình nguyên, vẫn bảo quản trong đan thư nên giữ nguyên hiện trạng khi mới chết, máu cũng không hề bị khô…

Hai mắt Ngô Vũ sáng lên: “Ngươi… ngươi nói thật, ngươi có hắc long?”

Mộ Như Nguyệt cười cười, lấy hắc long từ trong đan thư ra.

Thân thể khổng lồ của hắc long xuất hiện trước mắt Ngô Vũ, làm hô hấp hắn trở nên dồn dập…

“Hắc long, thật sự là hắc long, tốt quá, lần này ta rốt cuộc có thể thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan!”

Mộ Như Nguyệt nhìn Ngô Vũ đang kinh hỉ, nhàn nhạt nói: “Dược liệu ngươi chọn cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có long huyết là lực lượng quá cường đại, nếu không cũng không đến mức đan đỉnh bị nổ.”

Nghe vậy, Ngô Vũ hồi phục lại tinh thần.

“Vậy nguyên nhân ta thất bại là gì?”

“Hỏa lực quá nhỏ.” Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía đan đỉnh bị nổ nát vụn, nói: “Hỏa lực quá nhỏ cho nên thời gian luyện chế cũng quá lâu, nếu ngươi có thể khống chế tốt hỏa lực thì sẽ không bị nổ nữa…”

“Được, bây giờ ta lập tức thử lại một lần.”

Ngô Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định.

Sau đó, hắn lấy đan đỉnh và dược liệu mới từ trong nhẫn không gian ra…
___________________________
CHƯƠNG 1304: ĐỘT PHÁ (8)
Editor: Tường An

“Lần này lão phu sẽ không thất bại nữa.”

Bởi vì nếu tiếp tục thất bại, trong tay hắn không còn đan đỉnh dự phòng nữa…

Nghĩ đến đây, Ngô Vũ đầy mặt nước mắt.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn đan đỉnh trước mặt Ngô Vũ, ánh mắt đạm mạc lộ ra ý cười nhàn nhạt…

Từng giây từng phút trôi qua.

Lần này, Ngô Vũ cẩn thận làm theo lời Mộ Như Nguyệt, khống chế hỏa lực vô cùng thỏa đáng, không bao lâu, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi…

Phanh!

Bỗng nhiên, trong đan đỉnh truyền ra tiếng đan dược va chạm, tựa như muốn phá tan chướng ngại mà ra.

Ngô Vũ lập tức làm hỏa lực mạnh lên, đè ép cỗ lượng kia xuống…

Không biết qua bao lâu, mùi hương nhàn nhạt từ trong đan đỉnh bay ra, thấm vào ruột gan…

“Thành công?”

Trong lòng Ngô Vũ mừng như điên, thanh âm run rẩy.

Trời biết, vì luyện chế thoát thai hoán cốt đan, hắn đã nghiên cứu suốt mấy ngày trời, cuối cùng vẫn nhờ vào một nhân loại chỉ điểm mới luyện chế thành công…

Ngô Vũ giơ tay lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện hai viên đan dược, hắn dựa theo ước định, đưa hai viên đan dược cho Mộ Như Nguyệt.

“Cô nương, đây là hai viên thoát thai hoán cốt đan đầu tiên ta luyện được, kế tiếp ta sẽ thực hiện hứa hẹn, mỗi khi luyện chế thành công sẽ đưa cho ngươi hai viên…”

Mộ Như Nguyệt gật đầu, thu hai viên đan dược vào, cười nhạt nói: “Ta cũng nên đi thôi.”

Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài cửa.

Thấy vậy, Đỗ Phỉ Phỉ vội vàng đuổi theo: “Chờ ta với…”

Mặt trời ngã về tây.

Trên đường phố chỉ còn ít người qua lại.

Đỗ Phỉ Phỉ đuổi theo Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tò mò: “Mộ Như Nguyệt, rốt cuộc ngươi là người thế nào? Sao lại biết nhiều tri thức như vậy?”

Mộ Như Nguyệt nhún vai, khẽ cười nói: “Ta chỉ thích đọc sách thôi, những điều này đều có trong sách, ta đọc liền nhớ.”

Lúc này ánh mắt Đỗ Phỉ Phỉ nhìn Mộ Như Nguyệt tràn đầy vẻ sùng bái, hai mắt sáng rực.

“Mộ Như Nguyệt, từ nay về sau để ta làm tùy tùng của ngươi đi.”

“Ân?” Mộ Như Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn Đỗ Phỉ Phỉ, “Lý do là gì?”

“Còn không phải tại lão nhân nhà ta.” Đỗ Phỉ Phỉ bĩu môi, “Hắn nói ta suốt ngày đi với đám hồ bằng cẩu hữu, không làm được việc gì ra hồn, hiện tại có một bằng hữu ưu tú như ngươi, xem hắn còn có thể nói được gì.”

“Bằng hữu?” Mộ Như Nguyệt lắc đầu, “Chúng ta cũng không tính là bằng hữu…”

“Ta mặc kệ”, Đỗ Phỉ Phỉ hất cằm, kiêu ngạo nói, “Ta nhận định Thất hoàng tử là người ta yêu, vậy cả đời này ta sẽ dây dưa đến khi hắn cưới ta mới thôi, cho dù cướp đoạt ta cũng sẽ cướp hắn vào tay, ngươi cũng giống vậy, ta muốn nhận ngươi làm bằng hữu, vậy ngươi chính là bằng hữu của ta! Chuyện Đỗ Phỉ Phỉ ta đã nhận định tuyệt đối sẽ không thay đổi…”

“Vậy cứ tùy ngươi đi.”

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đi tiếp về phía trước…

Vì phủ Thừa tướng và phủ Thất hoàng tử không cùng đường, cho nên đi được một lúc Mộ Như Nguyệt và Đỗ Phỉ Phỉ liền tạm biệt, nhưng thời điểm sắp về đến phủ Thất hoàng tử, một bóng người xuất hiện, ngăn cản trước mặt nàng…

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn nha hoàn phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net