1315 - 1319

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1315: HỘI ĐẤU GIÁ, KHIÊU KHÍCH (4)
Editor: Tường An

“Nghe nói đây là hội đấu giá lớn nhất Ma thành, thường có một số vật trân quý được mang ra đấu giá, Bạch Trạch, chúng ta vào xem trong đó rốt cuộc có gì.”

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
Nam nhân tóc trắng như tuyết, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu, hơi rũ mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, thanh âm dịu dàng ấm áp…

“Nguyệt Nhi, vậy chúng ta đi vào xem, hội đấu giá ở Ma thành rốt cuộc có thứ gì.”

Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, vừa định cùng nam nhân đi vào thì bỗng nghe thấy một thanh âm bén nhọn chói tai truyền đến…

“Nha, đây không phải là thê tử chưa cưới của Thất hoàng đệ kia sao? Thế nào? Nhanh như vậy đã tìm nam nhân khác, muốn cho Thất hoàng đệ của ta đội nón xanh?”

Ngũ hoàng tử Vưu Kỳ được một đám người vây quanh, đi về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm hiểm quét qua Bạch Trạch, đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc.

“Có điều, nam nhân này nhìn mong manh gầy yếu như vậy liệu có thể thỏa mãn ngươi không? Ha ha!”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống nhưng không nói thêm gì, nàng quay đầu nhìn Bạch Trạch, nói: “Bạch Trạch, chúng ta đi thôi.”

Thấy Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới mình, sắc mặt Ngũ hoàng tử lạnh lùng, quát lớn: “Các ngươi đứng lại, ai cho phép các ngươi rời đi?”

Bước chân hơi ngừng lại, Mộ Như Nguyệt đưa lưng về phía Vưu Kỳ, lúc này hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng.

Nhưng giờ khắc này bất kì ai cũng có thể cảm nhận được hàn khí trên người nữ tử…

“Ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự tin, không ai biết trước được sau này sẽ thế nào.”

“Ha ha!” Vưu Kỳ cười phá lên, khinh miệt nói: “Ngươi đang giáo huấn ta sao? Nữ nhân, ta cũng khuyên ngươi đừng đi theo Thất hoàng đệ kia của ta, nếu không, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết cái gì gọi là hối hận!”

Đáy mắt Vưu Kỳ lộ ra sát khí âm lãnh, tươi cười trào phúng.

“Huống chi, bất luận là Thất hoàng đệ của ta hay nam nhân mong manh yếu đuối này đều có vẻ không thỏa mãn được ngươi, bất quá, ta không ngại ngươi đến tìm ta, ha ha!”

Yếu đuối mong manh?

Không biết sau khi những người đó biết thực lực của Bạch Trạch, có thể trực tiếp bị dọa ngất hay không…

Từ khi Vưu Kỳ xuất hiện, nụ cười trên mặt Bạch Trạch đã biến mất, hắn lúc này tựa như thần tiên cao cao tại thượng, ngạo nghễ đứng giữa cuồng phong.

“Bạch Trạch.” Mộ Như Nguyệt cầm tay Bạch Trạch, thản nhiên nói: “Không cần phải so đo với một con chó điên, mà hiện giờ cũng không phải lúc so đo với hắn…”

Sắc mặt Ngũ hoàng tử hoàn toàn thay đổi.

“Ngươi nói ai là chó điên? Tiện nhân, đừng tưởng có Thất hoàng đệ làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, ta nói cho ngươi biết, ở Ma giới hắn căn bản chẳng là gì cả, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta cho hắn rơi đài!”

Vưu Kỳ nghiến răng nghiến lợi mắng ầm lên.

Trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân này căn bản không có tư cách so được với mình…

Oanh!

Trên người Bạch Trạch lộ ra khí thế cường đại như cuồng phong thổi quét, nếu không có Mộ Như Nguyệt giữ hắn lại, sợ là Ngũ hoàng tử đã biến thành một cỗ thi thể…

“Ở đây xảy ra chuyện gì? Hình như bổn cung đến không đúng lúc thì phải.”

Đột nhiên, một thanh âm ưu nhã, cao quý từ phía sau truyền đến.

Tất cả mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ tử ăn mặc hoa lệ được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi đi tới.
__________________________

CHƯƠNG 1316: HỘI ĐẤU GIÁ, KHIÊU KHÍCH (5)
Editor: Tường An

Thanh âm như châu ngọc, thanh thúy dễ nghe cùng với một gương mặt đáng yêu xinh xắn thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác…

“Lệ phi nương nương, sao ngươi lại đến đây?”

Vưu Kỳ nhíu mày, sao Lệ phi nương nương lại tới đây? Hơn nữa, hình như là tự tiện xuất cung…

Lệ phi cười cười, ánh mắt quét về phía Mộ Như Nguyệt: “Ta chỉ tùy tiện đến xem một chút thôi, nghe nói hội đấu giá lần này có không ít trân phẩm, chẳng qua, Mộ cô nương, ngươi sắp trở thành con dâu hoàng gia, làm việc cũng nên chú ý một chút, đừng quên Thất hoàng tử là người hoàng tộc, nếu ngươi cho hắn đội nón xanh, nhất định là tội chết!”

Không thể không nói, Lệ phi thật sự rất ghen ghét Mộ Như Nguyệt, nam nhân đứng bên cạnh nàng quả thật quá tuấn mỹ.

Lúc đầu nàng cho rằng Ma hoàng và Thất hoàng tử cũng đủ tuấn mỹ rồi, nhưng khi so sánh với nam nhân này thì đúng là trên trời dưới đất, hắn giống như thần tiên cao cao tại thượng, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta rùng mình…

“Chuyện của ta không đến lượt ngươi hỏi đến.” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt Lệ phi, thản nhiên nói.

“To gan!” nghe lời này, nha hoàn bên cạnh Lệ phi lập tức quát lớn: “Lệ phi nương nương tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngươi lại không biết hối cải mà còn nói năng lỗ mãng với nương nương, người tới, bắt nàng lại cho ta!”

Nhìn tình cảnh này, sao Mộ Như Nguyệt có thể không biết Lệ phi tới đây gây sự với mình, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến…

Có điều, nàng không rõ, làm sao Lệ phi biết nàng sẽ đến hội đấu giá?

Phủ Thất hoàng tử!

Bỗng nhiên, trong lòng Mộ Như Nguyệt hiện ra một khả năng.
Xem ra trong phủ Thất hoàng tử có mật thám của Lệ phi…

“Khoan đã!” Lệ phi nhíu mày, liếc mắt tiểu nha hoàn bên cạnh, “Bổn cung đã nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không thể gây chuyện thị phi khiến bệ hạ lo lắng, huống chi nàng vẫn là Thất hoàng tử phi, mặc kệ Thất hoàng tử có thích nàng hay không, thân phận này đều đã định rồi…”

Ngụ ý, bệ hạ lo lắng cho nàng, vậy tất nhiên là vô cùng sủng ái nàng.

Còn Mộ Như Nguyệt dù là Thất hoàng tử phi, nhưng Thất hoàng tử có thích nàng hay không thì chưa biết được…

Nghe vậy mọi người thổn thức không thôi.

Ở đây toàn là con em quý tộc, ai mà không biết Lệ phi và Thất hoàng tử có khúc mắc? Chỉ sợ đến bây giờ, Thất hoàng tử vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên…

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, ý cười trên mặt dần đậm lên: “Ngươi nói lời này, ý tứ là Thất hoàng tử còn yêu ngươi?”

Sắc mặt Lệ phi đỏ lên, nàng không ngờ Mộ Như Nguyệt cứ nói toạc ra như vậy.

Hơn nữa, nàng vẫn luôn tin tưởng Vưu Hi có tình cảm với nàng, hắn tuyệt đối sẽ không thích nữ tử khác, tất cả đều chỉ vì quá thất vọng với nàng nên mới cố ý đối với nàng như vậy…

Nhưng mà, nàng rất tham lam.
Muốn quyền thế, càng muốn có được tâm Vưu Hi…

Đúng vậy, nàng sẽ không để Vưu Hi thích nữ nhân nào khác ngoài mình…

“Mộ cô nương, ta cũng không nói như vậy, dù sao bây giờ ta là Lệ phi nương nương, đối với ta mà nói, Thất hoàng tử chỉ là người thân thôi, nhưng trong lòng hắn nghĩ thế nào, ta không thể ngăn cản, cho nên ta muốn khuyên cô nương một câu, đừng mù quáng ở bên Thất hoàng tử, chôn vùi hạnh phúc của mình.”

Ý tứ của nàng rất rõ ràng.

Nàng hiện tại là nương nương hậu cung, tuân thủ đạo đức, không làm chuyện trái luân thường đạo lý, nhưng lại không thể ngăn cản Thất hoàng tử thích nàng…

Lời này đem bản thân nàng trở nên cao cao tại thượng, còn Thất hoàng tử lại thành bất hiếu tử nhòm ngó thê tử của phụ thân…
___________________________

CHƯƠNG 1317: HỘI ĐẤU GIÁ, KHIÊU KHÍCH (6)
Editor: Tường An

Trong chuyện này, chỉ có nàng – Lệ phi nương nương là người vô tội.

Không chờ Mộ Như Nguyệt lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, khinh miệt: “Lệ phi nương nương, ngươi không ở trong hậu cung, chạy đến nơi này làm cái gì?”

Lệ phi khẽ cau mày, quét mắt nhìn Đỗ Phỉ Phỉ đang đi đến, lạnh giọng nói: “Bổn cung đi đâu hình như không liên quan đến ngươi, huống chi lần này bệ hạ thấy tâm tình bổn cung không tốt, đặc biệt cho bổn cung ra ngoài giải sầu, chẳng lẽ còn phải xin phép Đỗ cô nương hay sao?”

Đỗ Phỉ Phỉ cười lạnh: “Ngươi đi đâu làm gì không liên quan đến ta, nhưng nghe mấy lời ngươi nói, đời này ta đã gặp rất nhiều người nhưng chưa gặp ai vô sỉ như ngươi vậy, cái gì mà không làm trái luân thường đạo lý, vậy người trong lòng ngươi nghĩ tới là ai? Người muốn phá hỏng hạnh phúc của Thất hoàng tử là ai? Chẳng qua, nếu ngươi muốn biết người trong lòng Thất hoàng tử là ai thì có thể hỏi hắn, đáng tiếc, nhất định sẽ khác xa những gì ngươi nghĩ…”

Nếu không phải chính tai nghe, nàng thật sự không thể tưởng tượng được trên đời lại có người vô sỉ đến mức này, đúng là không thể tin nổi…

Lệ phi biến sắc, trong mắt như muốn phun lửa: “Đổ Phỉ Phỉ, bổn cung biết ngươi ái mộ Thất hoàng tử, nhưng cũng không nên vu oan bổn cung, bổn cung và Thất hoàng tử đã là quá khứ, hiện tại bổn cung chỉ vì suy nghĩ cho hạnh phúc của Mộ cô nương nên mới khuyên nàng một câu! Nếu ngươi muốn tìm người gây sự, hẳn là nên tìm nàng, nàng mới là người dây dưa với Thất hoàng tử kia!”

Đỗ Phỉ Phỉ ái mộ Thất hoàng tử là chuyện tất cả người ở Ma thành đều biết.

Đã từng có không ít nữ nhân muốn dây dưa với Thất hoàng tử, kết cục đều bị Đỗ Phỉ Phỉ hung hăng giáo huấn.

Hiện tại, Mộ Như Nguyệt cũng vậy, chạy không thoát được…

Lệ phi lúc này lại có chút hối hận đã đích thân ra mặt, những chuyện này hoàn toàn có thể lợi dụng Đỗ Phỉ Phỉ để giải quyết.

Đỗ Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với Mộ Như Nguyệt, cười hì hì nói: “Lệ phi, có một việc ngươi đã đoán đúng, ta đúng là tới tìm nàng…”

Dứt lời, nàng cũng không thèm để ý đến Lệ phi, nhấc chân đi về phía Mộ Như Nguyệt.

Lúc này, mọi người chung quanh không biết chân tướng sự tình đều nhìn Mộ Như Nguyệt với ánh mắt đồng tình.

Đỗ Phỉ Phỉ này điêu ngoa tùy hứng, rất khó ở chung, xem ra vị cô nương này chạy trời không khỏi nắng rồi…

Cho dù nam nhân bên cạnh nàng thực lực có vẻ không tồi, nhưng làm sao so được với tam đại thế lực Đan dược đường kia?

Trong lòng Lệ phi vui vẻ, nở nụ cười đắc ý, giống như đã nhìn thấy tình cảnh trường tiên của Đỗ Phỉ Phỉ quất vào người Mộ Như Nguyệt…

Đỗ Phỉ Phỉ dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt, bĩu môi nói: “Hôm nay ngươi tới tham gia hội đấu giá mà sao không nói với ta một tiếng? Ta hỏi gã sai vặt trong phủ Thất hoàng tử mới biết ngươi đến nơi này, làm ta đi một chuyến vô ích, chỉ có thể mã bất đình đề* chạy tới đây tìm ngươi.”

*Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, một mực đi về phía trước, không dừng lại một khắc nào.

Đỗ Phỉ Phỉ ai oán, Mộ Như Nguyệt tới tham gia hội đấu giá mà không rủ nàng cùng đi, trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy ủy khuất…

“Ta cũng chỉ nghe Vưu Hi nói hôm nay có một gốc dược liệu thần bí được đưa ra đấu giá cho nên mới nảy ra ý định đến đây.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói.

Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi đi chơi mà không rủ ta, hiện tại ta rất tức giận, trừ phi ngươi để ta làm tùy tùng của ngươi, bằng không… bằng không ta sẽ không tha thứ ngươi.”
___________________________

CHƯƠNG 1318: HỘI ĐẤU GIÁ, KHIÊU KHÍCH (7)
Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt làm sao không biết Đỗ Phỉ Phỉ cố ý nói lời này trước mặt mọi người, trong lòng có chút cảm động…

“Được.”

Đỗ Phỉ Phỉ mừng rỡ, cười hì hì nói: “Vậy xem như ngươi đáp ứng ta rồi? Thật tốt quá, gia gia còn bảo ta học tập ngươi, vậy chỉ có đi theo ngươi thì một ngày nào đó ta mới có thể trở nên lợi hại giống ngươi.”

Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Lệ phi cứng ngắc.

Nàng vốn muốn lợi dụng Đỗ Phỉ Phỉ giải quyết Mộ Như Nguyệt, nhưng tình huống hiện tại là thế nào?

“Đỗ Phỉ Phỉ, ngươi quen nàng khi nào?” Vưu Kỳ nhíu mày hỏi.
Hắn cho rằng nữ nhân ngoan độc, điêu ngoa như Đỗ Phỉ Phỉ tuyệt đối không có khả năng trở thành bằng hữu với Mộ Như Nguyệt.

Nhưng hiện giờ quan hệ giữa các nàng có vẻ không tệ lắm…

Hơn nữa, Đỗ Phỉ Phỉ còn muốn làm tùy tùng của Mộ Như Nguyệt.

Này… này rốt cuộc là tình huống gì?

Đỗ Phỉ Phỉ nhướng mày, quay đầu nói: “Người nào đó nghe cho rõ đây, Mộ Như Nguyệt là bằng hữu tốt của ta, các ngươi không ai được khi dễ nàng, nếu không, sư phụ và gia gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Lời này là sự thật…

Từ sau ngày đó, Ngô Vũ thường nói Đỗ Phỉ Phỉ mang Mộ Như Nguyệt đến gặp hắn, tuy thực lực của Mộ Như Nguyệt không bằng sư phụ nhưng nàng lại có kiến thức uyên bác, bởi vậy Đỗ Phỉ Phỉ có thể thường xuyên nhìn thấy sư phụ giống như học sinh cầm bút viết lách.

Phủ tướng quân thì càng không cần phải nói.

Từ khi biết Mộ Như Nguyệt có thể chữa trị cho ngoại công, cữu cữu suýt nữa đã phái binh tới bảo vệ nàng ấy, chẳng qua cuối cùng nàng can thiệp mới ngăn cản được.

Đỗ Phỉ Phỉ biết, Mộ Như Nguyệt không thích bị quấy rầy.

Huống chi, phủ Thất hoàng tử cực kỳ an toàn, không cần lo lắng…

Cho nên, nếu biết có người muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt, hắn sẽ không quản ngươi có phải nữ nhân của Ma hoàng hay không, trực tiếp giết vào hậu cung, đường đường là Ma hoàng càng sẽ không vì một nữ nhân có cũng được không có cũng chẳng sao mà lựa chọn từ bỏ phủ tướng quân…

“Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi.” Đỗ Phỉ Phỉ quay đầu, nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì nói.

“Được.” Mộ Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”

Tuy có Mộ Như Nguyệt cản lại, Bạch Trạch không động thủ nhưng trước khi rời đi liền quét mắt về phía Lệ phi và Vưu Kỳ, ánh mắt cao cao tại thượng như thần tiên kia khiến bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ bé như con kiến hôi.

Loại cảm giác này làm hai người rất không thoải mái…

“Tiểu Liễu, điều tra nam nhân bên cạnh Mộ Như Nguyệt cho ta!”

Lệ phi khẽ nheo mắt.

Thực lực của nam nhân kia rất mạnh, chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim nàng run lên.

Có một kẻ địch như vậy làm trong lòng Lệ phi cực kì sợ hãi…

“Vâng, nương nương.” Tiểu Liễu cung kính đáp.

Lệ phi tới tìm Mộ Như Nguyệt gây sự, nhưng có Đỗ Phỉ Phỉ ở đây nên không cách nào hành động được, chỉ có thể thất vọng trở về. Còn Vưu Kỳ đến tham gia hội đấu giá cho nên hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó nhấc chân đi vào hội trường đấu giá…

Lúc này trong hội trường đã đông nghìn nghịt, xa xa nhìn lại toàn là đầu người…

Vì gia thể của Đỗ Phỉ Phỉ cho nên có thể ngồi ghế lô riêng, an tĩnh hơn rất nhiều so với tình cảnh ầm ĩ bên ngoài…

“Nguyệt Nhi, ngươi tới đây vì nhìn trúng vật gì sao?” Đỗ Phỉ Phỉ quay đầu hỏi nữ tử bên cạnh.
____________________________

CHƯƠNG 1319: NAM NHÂN TUYỆT SẮC (1)
Editor: Tường An

“Coi là vậy đi.” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói thêm gì.

Đúng lúc này, bán đấu giá sư chậm rãi đi lên đài, thanh âm trong trẻo vang lên: “Các vị, thỉnh yên lặng một chút.”

Trong nháy mắt, đám người vốn đang ầm ĩ chợt an tĩnh lại, đồng loạt dời mắt về phía bán đấu giá sư.

Bán đấu giá sư thanh giọng, nói: “Hiện tại chúng ta sẽ bán đấu giá vật phẩm thứ nhất, đây là chủy thủ ba ngàn năm trước từng được dùng để đồ long.”

Dứt lời, hắn chậm rãi mở tấm vải đỏ bên cạnh, lấy ra một thanh chủy thủ sáng loáng, dù đã qua ngàn năm vẫn mới tinh. Chỉ có vết máu đỏ tươi trên đó chứng tỏ thanh chủy thủ này đã từng trải qua chém giết…

“Mọi người đều biết, chủy thủ có thể đồ long nhất định rất sắc bén, đặc biệt là thanh chủy thủ này được chế tạo từ thạch nhôm, không những cực kỳ sắc bén mà còn cứng rắn vô cùng, bây giờ bắt đầu ra giá, khởi điểm là một trăm linh thạch trung cấp.”

Ma giới tương đồng với Thần giới, những vật phẩm bình thường không thể hấp dẫn người ở đây, mà thứ bọn họ cần chính là linh thạch có thể giúp võ giả tu luyện…

“Năm trăm linh thạch trung cấp.”

Vừa dứt lời, một thanh âm vang lên từ trong đám người.

“Một thanh chủy thủ người khác đã từng sử dụng, không biết có gì đáng để tranh đoạt.”

Trên ghế lô, Đỗ Phỉ Phỉ bĩu môi, nghiêng người dựa vào đệm giường, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.

Một thanh chủy thủ mà thôi, có trân quý cũng không đáng với cái giá này, điều bọn họ nhìn trúng chẳng qua là chủy thủ này đã từng dùng để giết một con rồng…

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không nói lời nào, tầm mắt nhìn vê phía hàng ghế phía đài đấu giá…

Thanh âm ra giá dần nhỏ xuống, cuối cùng thanh chủy thủ thuộc về Vưu Kỳ với giá hai ngàn linh thạch trung cấp.

Sau đó, bán đấu giá sư lấy ra một số vật phẩm trân quý, có điều Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn trúng những vật đó, mà Vưu Kỳ lại mua được không ít vật phẩm.

“Các vị, kế tiếp chúng ta sẽ bán đấu giá một giao nhân.”

Lời vừa dứt, một nam nhân bị nhốt trong lồng sắt được nâng lên đài.

Nam nhân kia có một mái tóc dài màu thủy lam (xanh nước biển), dung nhan tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo bao phủ vầng sáng nhàn nhạt.

Hắn có đôi mắt màu lam lạnh băng, tràn ngập địch ý nhìn những người xung quanh…

Giờ khắc này, mọi người tựa như đều bị kinh diễm, hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ thấy một nam nhân có thể mỹ đến mức này, ngay cả nữ tử cũng hổ thẹn không bằng.

“Nam nhân này đúng là cực mỹ, dù sao mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần có thể sử dụng là được, nếu có được hắn, phỏng chừng cuộc đời này ta cũng thỏa mãn rồi.”

Đáy mắt Vưu Kỳ hiện lên vẻ tham lam.

Nam nhân này mỹ như một nữ nhân, đặc biệt là phong thái ung dung cao quý kia, càng làm hắn muốn hung hăng chà đạp!

Cho nên, hắn nhất định phải có được nam nhân này bằng bất cứ giá nào.

“Năm ngàn linh thạch trung cấp!”

Năm ngàn linh thạch trung cấp tương đương với năm linh thạch cao cấp, Ma tộc đúng là giàu sang tài phú.

Hiển nhiên, vì có được tuyệt sắc nhân gian kia, Vưu Kỳ hoàn toàn lao tâm khổ tứ.

Đám người nháy mắt trở nên im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net