1340 - 1344

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1340: DẠ VÔ TRẦN XUẤT HIỆN (10)
Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Cung Giang Ly: “Ta tin ngươi, bây giờ liền dẫn chúng ta đến chỗ mật đạo.”

“Tốt, vậy các ngươi đi theo ta…”

Trước tiên, Cung Giang Ly cho người trong phủ lui xuống hết, sau đó dẫn hai người Mộ Như Nguyệt đến chỗ mật đạo…

Mật đạo kia sâu không thấy đáy, xa xa nhìn lại chỉ là một mảnh hắc ám…

“Sau khi các ngươi vào đó thì tiếp tục đi thẳng về phía trước là có thể rời khỏi Ma thành, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Mộ Như Nguyệt gật đầu, nàng chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Cung Giang Ly: “Ngươi giúp chúng ta rời đi, nếu như Ma hoàng biết, có thể gây bất lợi với các ngươi hay không?”

Bất luận thế nào nàng cũng không muốn vì mình mà liên lụy tới những người vô tội.

“Có!” Cung Giang Ly không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, thấy động tác của Mộ Như Nguyệt hơi chần chờ, trong lòng hắn không khỏi ấm áp, “Nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có bất kì ai biết!”

Mộ Như Nguyệt khẽ thở phào: “Mặc kệ có bị Ma hoàng biết hay không, chờ sau khi ta có đủ thực lực, ta sẽ trở lại gặp các ngươi, xác định các ngươi an toàn thì ta mới có thể rời khỏi Ma giới…”

Dứt lời, nàng không hề do dự, nhảy vào trong mật đạo.

Đỗ Phỉ Phỉ nhẹ nhấp môi, lưu luyến nhìn thân ảnh Mộ Như Nguyệt biến mất, nói: “Không biết tới khi nào mới có thể gặp lại, ông ngoại, phủ tướng quân thật sự sẽ không có việc gì chứ?”

“Chỉ cần không để Ma hoàng biết thì sẽ không có việc gì, cho nên ngươi không thể nói chuyện này với bất cứ ai.”

“Vâng”, Đỗ Phỉ Phỉ gật đầu, “Nhưng mà, ông ngoại, ta muốn nói cho Thất hoàng tử biết Mộ Như Nguyệt đã bình an rời đi, ta nghĩ hắn nhất định là rất lo lắng…”

“Không thể.” Đỗ Y nhìn cháu gái, nói: “Thất hoàng tử quả thật có thể tin nhưng trong phủ Thất hoàng tử có mật thám, lỡ như bị nghe được sẽ mang đến kiếp nạn cho phủ tướng quân, vì ông ngoại ngươi, không được để bất cứ kẻ nào biết chuyện này, dù là Thất hoàng tử đi nữa…”

Đỗ Phỉ Phỉ khẽ nhấp môi: “Được rồi, ta sẽ giữ kín như bưng, không cho bất kì ai biết…”

--------------------

Trong mật đạo, Mộ Như Nguyệt cảm giác nam nhân bên cạnh ngày càng suy yếu, tâm tình trở nên lo lắng, khẩn trương.

“Vô Trần, chàng bị thương rất nặng? Tại sao ta cho chàng ăn đan được rồi mà vẫn không thấy hiệu quả?”

Dạ Vô Trần lắc đầu, thanh âm tà mị có chút suy yếu: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi…”

“Vô Trần, chàng vào đan thư nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần, ta không yên tâm để nàng ở ngoài một mình…”

Nghe thanh âm của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt càng cảm thấy bất an.

“Dạ Vô Trần, có phải chàng giấu ta chuyện gì không? Ma thành bị ngăn cách với bên ngoài, không có lệnh bài căn bản không thể tiến vào, hơn nữa, bình thường nếu chàng xuất hiện, ta có thể cảm nhận được khí tức của chàng từ rất xa, nhưng lần này lại không có, chàng giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy…”

“Nguyệt Nhi.” Cánh tay ôm nàng chợt căng thẳng, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở nhàn nhạt của nam nhân: “Có một số việc, đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho nàng biết…”

Hiện tại không nói là vì không muốn nàng quá mức lo lắng thôi…

“Được.”

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam nhân, nhưng trong mật đạo quá tối, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn…

“Ta tin chàng, cho nên, dù có chuyện gì chàng đều có thể nói với ta, chỉ cần phu thê chúng ta đồng tâm, trên đời này không có khó khăn nào không vượt qua được…”
_____________________________

CHƯƠNG 1341: RỪNG MA GIỚI (1)
Editor: Tường An

Ánh trăng u tĩnh chiếu xuống dung nhan tà mị của nam nhân.

Lúc này sắc mặt nam nhân trắng bệch, đóa mạn đà la bên má trái dưới ánh trăng tản ra ánh sáng tà khí, giống như sát thần bóng đêm…

Mộ Như Nguyệt lo lắng nhìn hắn: “Vô Trần, chàng vẫn nên vào đan thư nghỉ ngơi trước đi, ta…”

“Không sao!”

Dứt lời, hắn ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười lắc lắc đầu.

“Vô Trần, chàng yên tâm, hiện tại chúng ta đã rời khỏi Ma thành, những người đó không làm gì được ta, huống chi, nếu gặp tình huống nguy hiểm, ta sẽ để chàng xuất hiện…”

Vừa rồi Vô Trần chặn công kích cho mình, nhất định bị thương không nhẹ, thậm chí đan dược cũng không thể giúp hắn hoàn toàn hồi phục như cũ.

Mộ Như Nguyệt sao có thể không lo lắng?

Nam nhân này, xảy ra chuyện gì cũng thích chống đỡ một mình…

“Được.”

Dạ Vô Trần trầm ngâm nửa ngày, nhẹ gật đầu, cánh tay ôm Mộ Như Nguyệt chặt hơn một chút, nở nụ cười tà mị: “Bất luận thế nào, Nguyệt Nhi, bên cạnh nàng có ta…”

Từ ngàn năm trước gặp nhau, hắn liền thề sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng, không oán không hối…

Rừng ma giới nằm ở phía đông của Ma giới, khí hậu nơi này vô cùng khắc nghiệt, địa hình phức tạp, ma thú cường đại nhiều không đếm xuể.

Mà lần này nơi Mộ Như Nguyệt muốn đi lại là sâu trong rừng ma giới, ở đó còn có Long tộc cường đại…

Nhưng bất luận thế nào, vì cứu Vô Vong, nàng nhất định phải mạo hiểm một lần…

Lúc này, bên ngoài rừng ma giới, ánh trăng ảm đạm xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu xuống, nhìn giống như một tầng sa mỏng…

Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngửa đầu nhìn rừng rậm màu đen trước mặt, khóe môi khẽ nhếch.

“Đây chính là rừng ma giới? Cũng là nơi đầu tiên ta muốn đến sau khi vào Ma giới.”

Nàng trầm mặc một lúc lâu, nhấc chân tiến vào rừng…

Có điều, khu rừng vốn yên tĩnh lại có vẻ náo nhiệt lạ thường…

Trong rừng ma giới, tất cả mọi người đã nhận ra có người sống tiến vào, trong mắt bất giác lộ vẻ kinh ngạc.

“Một thân một mình?”

Nói lời này là một nữ tử nhỏ xinh, nàng liếc mắt Mộ Như Nguyệt một cái, hơi kinh ngạc nói: “Lại còn là nhân loại! Không ngờ nhân loại có người to gan như vậy, một thân một mình xâm nhập rừng ma giới! Lại nói tiếp, trong Ám Nguyệt phái chúng ta cũng có một nhân loại mới gia nhập…”

“Nhân loại kia hình như đến từ đại lục, vô tình tiến vào Ma giới, hình như tên là Tiêu Uyển gì đó…”

Tiêu Uyển…

Mộ Như Nguyệt bỗng dừng chân, khẽ nhíu mày.

Sao Tiêu Uyển lại ở nơi này?

Đây là trùng hợp, hay là…

Bất luận có phải là trùng hợp hay không, nàng đều không thể bỏ qua khả năng này.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa nói chuyện, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi nói nhân loại kia tên gì?”

Nữ tử nhỏ xinh kia cảm thán một tiếng, không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ dừng chân vì lời mình nói, hơi sửng sốt một chút, cười khinh miệt nói: “Nàng tên Tiêu Uyển, là một nhân loại vô tình đi vào Ma giới, đang tìm cách rời khỏi Ma giới, nghe nói Ám Nguyệt phái chúng ta có phương pháp rời khỏi Ma giới, nàng mới gia nhập Ám Nguyệt phái chúng ta…”
_______________________________

CHƯƠNG 1342: RỪNG MA GIỚI (2)
Editor: Tường An

“Nàng ở đâu?”

“Ngươi nói nhân loại kia sao?” nữ tử bĩu môi, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, “Nhiệm vụ lần này của Ám Nguyệt chúng ta là thí luyện ở rừng ma giới, nàng cũng ở trong đội ngũ thí luyện, chẳng qua không cùng đội với chúng ta.”

“Chậc chậc, Tiêu Uyển kia cùng đội với Ngọc Nhã, nữ nhi của môn chủ, trước nay đều tâm cao khí ngạo, khinh thường nhân loại, cho nên nếu bọn họ cùng một đội, chỉ sợ Tiêu Uyển kia không được sống tốt…”

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Các nàng đang ở đâu?”

Nữ tử nhỏ xinh rốt cuộc phát hiện có chút không thích hợp, cho nên đối với câu hỏi này lại không mở miệng nói gì nữa…

“Hồ Điệp, ngươi lắm miệng làm gì?”

Thanh niên bên cạnh hung hăng trừng mắt nữ tử, ánh mắt lãnh ngạo quét về phía Mộ Như Nguyệt.

“Nhân loại, ta mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Tiêu Uyển, vẫn đừng nên xen vào chuyện của Ám Nguyệt phái chúng ta! Đặc biệt, Ngọc Nhã tiểu thư là nữ nhi của môn chủ, ngươi tuyệt đối không đắc tội nổi, mà chúng ta cũng không thể đắc tội nàng, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết hành tung của Ngọc Nhã tiểu thư và Tiêu Uyển!”

Hắn cho rằng nữ nhân này một thân một mình, không có gì phải sợ hãi, căn bản không cần kiêng kị thực lực của nàng…

Phạm vi rừng ma giới rất rộng, nếu không biết chính xác phương hướng, Mộ Như Nguyệt chỉ sợ rất khó tìm được Tiêu Uyển.

Mà nếu đi theo mấy người này, có lẽ sẽ có lúc bọn họ tụ hợp, đến lúc đó có thể tìm được Tiêu Uyển…

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, nói: “Các ngươi hiểu lầm, ta nghe nói ở Ma giới cũng có nhân loại giống ta nên cảm thấy tò mò thôi, muốn gặp một lần cho biết, có điều, các ngươi cũng biết ta một mình đi vào rừng ma giới quá mức nguy hiểm, không biết các ngươi có thể cho ta gia nhập đội ngũ của các ngươi hay không?”

Nếu là trước đây, Mộ Như Nguyệt căn bản sẽ không nói như vậy.

Nhưng vì tìm Tiêu Uyển, nàng không còn cách nào khác…

Mặc dù sau khi rời khỏi rừng ma giới cũng có thể đến Ám Nguyệt phái tìm Tiêu Uyển nhưng ai biết trong rừng sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, nàng muốn mau chóng tìm được Tiêu Uyển…

“Không được!” thanh niên kia lạnh lùng cự tuyệt, “Môn phái chúng ta đến đây là để rèn luyện, tuyệt đối không thể cho người ngoài gia nhập! Huống chi ngươi còn là nhân loại!”

“Phải không?” khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, “Vậy cũng không còn cách nào.”
Vừa nói, nàng vừa giơ tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối lệnh bài, giống như đang thưởng thức.

Thời điểm nhìn thấy lệnh bài, mọi người đều biến sắc.

“Lệnh bài Ma thành? Ngươi là người Ma thành?”

Lệnh bài này lấy được từ chỗ Ngũ hoàng tử, có lẽ vì Ma hoàng quá tự tin vào thực lực của mình cho nên cũng không thu hồi lệnh bài.

Hiện tại, đúng lúc trở thành lợi thế trong tay Mộ Như Nguyệt…

“Ta có chút giao tình với hoàng tử hoàng tộc mà thôi, đây là đồ hắn giao cho ta, thế nào, lệnh bài này rất hữu dụng sao?” Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, tò mò nhìn mấy người phía trước.

Thanh niên hung hăng hít vào một hơi: “Lệnh bài ma tộc có thể triệu tập tất cả mọi người ngoài Ma thành! Nếu ngươi có lệnh bài, vậy chúng ta sẽ tiễn ngươi một đường…”

Lời này tựa như nằm trong dự kiến của Mộ Như Nguyệt, nàng cười khẽ nói: “Vậy làm phiền các vị.”

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng những ma nhân kia vẫn rất khinh thường nhân loại.
_______________________________

CHƯƠNG 1343: RỪNG MA GIỚI (3)
Editor: Tường An

Trong suy nghĩ của bọn họ, nhất định là nữ nhân này dùng mỹ mạo mê hoặc hoàng tử ma tộc mới lấy được lệnh bài, nếu không, làm sao nàng có được vật kia?

Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, thực lực quá yếu, căn bản không có tư cách so được với ma nhân bọn họ.

Cho nên dọc đường đi, mọi người đều không để ý tới Mộ Như Nguyệt, chẳng qua, cứ như vậy Mộ Như Nguyệt cũng được thanh tịnh, nàng đi theo bọn họ vốn là vì tìm Tiêu Uyển, không ai quấy rầy ai là tốt nhất…

Nhưng sự thật không như mong muốn, nữ tử lúc đầu nói chuyện với Mộ Như Nguyệt rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng.

“Này, nhân loại, ngươi và hoàng tử ma tộc rốt cuộc có quan hệ gì?” Hồ Điệp không kiêng nể quét mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, bĩu môi nói, “Ta không cho rằng hoàng tử hoàng tộc cao quý lại nhìn trúng một nữ nhân nhân loại.”

Giọng điệu Hồ Điệp tràn đầy chán ghét, tuy bình thường nàng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng xem thường nhân loại âm hiểm, ti tiện.

Nhưng Mộ Như Nguyệt cũng không trả lời nàng, ánh mắt nhìn về phía xa trên không trung, không biết đang suy nghĩ gì.

“Nhân loại, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Hồ Điệp phẫn nộ, “Ta là ma nhân cũng không cao ngạo như vậy, còn ngươi là nhân loại mà lại làm lơ ta, thật không biết ngươi dựa vào cái gì để cao ngạo…”

“Ân?”

Tựa như nghe thấy thanh âm bên cạnh, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nhìn nữ tử, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ngươi…”

Hồ Điệp suýt nữa tức điên lên.

Hóa ra gia hỏa này không biết mình đang nói chuyện với nàng?

“Hồ Điệp, ngươi nói nhiều với nàng làm gì?” thanh niên cau mày nhìn Hồ Điệp, nói: “Đừng hạ thấp thân phận mình.”

“Nhưng mà, Hải Vân sư huynh…”

Hồ Điệp có chút ủy khuất, vừa định nói gì đó lại bị Hải Vân ngắt lời.

“Đủ rồi, ngươi còn ngại nói chưa đủ nhiều sao? Câm miệng cho ta!”

Nghe vậy, Hồ Điệp vội vàng ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn thân ảnh cao lớn phía trước.
Hiển nhiên, trong nhóm người này, vị Hải Vân sư huynh kia rất có uy…

Bá!

Bá bá bá!

Bỗng nhiên, vài tiếng động sàn sạt từ trong bụi cỏ truyền ra.
Hải Vân chợt dừng chân, thần sắc ngưng trọng.

“Có biến, tất cả cẩn thận.”

Đang nói, trong bụi cỏ có vô số bóng đen nhảy ra, há cái mồm máu to nhằm về phía đội ngũ…

“Là thôn thiên báo! Con đầu đàn là thần hoàng cao cấp!”

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt.

Thôn thiên báo là một loại ma thú sống bầy đàn, thực lực cường đại, đặc biệt chúng rất biết phối hợp với nhau, ngay cả ma thú đỉnh thần hoàng cũng có thể trở thành đồ ăn cho bọn chúng…

“Các vị cẩn thận!”

Dứt lời, Hải Vân rút vũ khí bên hông ra, nhanh chóng nhằm về phía đàn thôn thiên báo…

Nhưng thôn thiên báo thực lực cường đại, cho dù Ám Nguyệt phái toàn là nhân vật thiên tài cũng không thể địch lại nhiều thôn thiên báo như vậy.

Mặt đất đẫm máu tươi, trong bóng tối nhìn thấy ghê người…

Hải Vân nôn nóng, thấy thôn thiên báo ngày càng nhiều, hắn dần cảm thấy có chút lực bất tòng tâm…

“Hải Vân sư huynh, cứ tiếp tục như vậy chúng ta nhất định sẽ táng thân tại đây!” Hồ Điệp nóng nảy, thanh âm khàn khàn quát khẽ.
_______________________________

CHƯƠNG 1344: RỪNG MA GIỚI (4)
Editor: Tường An

Giờ khắc này, trong lòng Hải Vân bỗng trầm xuống, ảnh mắt trầm tư.

“Tuy thôn thiên báo sống bầy đàn nhưng sẽ không chủ động tấn công người khác, trừ phi có thứ gì đó thu hút bọn chúng… Hơn nữa, chúng ta đã vào rừng ma giới mấy lần rồi, chưa từng gặp được thôn thiên báo, hiện tại vì sao chúng lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ…”

Tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Hải Vân rốt cuộc thay đổi, hắn quát lớn: “Tất cả mọi người tránh ra cho ta!”

Nhóm người Ám Nguyệt phái lập tức tản ra hai bên.

Còn lại Mộ Như Nguyệt ở giữa…

Hải Vân cho rằng, chính sự xuất hiện của Mộ Như Nguyệt đã hấp dẫn thôn thiên báo, bây giờ chỉ có cách đẩy nàng ra mới có thể bảo đảm bọn họ bình an…

Cho nên, Hải Vân không hề suy nghĩ nhiều nữa.

Dù trong tay Mộ Như Nguyệt có lệnh bài thì thế nào? Hiện tại nàng chết ở đây cũng sẽ không ai biết…

Quả nhiên, mọi người vừa tản đi, đàn thôn thiên báo liền không có trở ngại, nhanh chóng vọt qua phía Mộ Như Nguyệt…

Tốc độ của bọn chúng nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Dưới ánh trăng, bạch y khẽ bay, ánh mắt nữ tử bình tĩnh nhìn thôn thiên báo lao về phía mình, sự bình tĩnh của nàng làm trong lòng Hải Vân có chút sợ hãi…

Nhưng hiện tại, chỉ có cách này có thể bảo toàn tính mạng bọn họ.

Vì an toàn của bản thân, hi sinh một nữ tử có tính là gì?

Dù sao Ma giới vốn là nơi cường giả vi tôn, tất cả chỉ có thể trách nàng không có thực lực…

Nhưng mà, đối mặt với thôn thiên báo hung mãnh, Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có…

Thời điểm mọi người đều cho rằng nàng sẽ chết dưới nanh vuốt thôn thiên báo, nữ tử lại chậm rãi nâng tay lên.

“Nhất kiếm phá thiên!”

Oanh!

Cửu thiên long viêm kiếm xuất hiện phía sau Mộ Như Nguyệt, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ toàn bộ thân kiếm, mạnh mẽ chém về phía đàn thôn thiên báo đang chạy như bay đến.

‘Ầm’ một tiếng kinh thiên động địa, mặt đất nứt ra một cái khe lớn, đàn thôn thiên báo bị ngọn lửa cuốn ra xa, thống khổ kêu rên.

Lửa…

Ánh lửa mãnh liệt thiêu đốt khắp một vùng đất rộng, làm người ta không thể mở to mắt.
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn ngọn lửa, nhất thời khó có thể hồi phục tinh thần…

Nữ tử đứng trong ánh lửa, bạch y nhẹ bay, tay cầm đại kiếm, chậm rãi bước ra, theo từng bước chân của nàng, trong lòng mọi người dâng lên cảm giác sợ hãi, làm tim bọn họ nhịn không được run lên…

Bọn họ chưa từng sợ hãi một người nào như vậy.

Nữ tử nhân loại này rõ ràng chính là ác ma!

“Thần hoàng trung cấp!”

Hải Vân biến sắc, nhân loại trẻ tuổi này thế nhưng là thần hoàng trung cấp, hơn nữa, chiêu thức vừa rồi có thể so với đỉnh thần hoàng.

Từ khi nào mà nhân loại có thiên tài như vậy?

“Ngươi muốn hại ta?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Ta vốn dĩ không muốn bức các ngươi, để các ngươi dẫn ta đi tìm Tiêu Uyển là đủ rồi, nhưng hiện tại xem ra, ta không thể không động thủ…”

“Ngươi cho rằng ta thật sự yếu đến mức cần các ngươi dẫn đường? Ta chẳng qua chỉ muốn tìm người thôi…”

Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhàn nhạt nhìn nhóm người trước mắt, thanh âm lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net