1350 - 1354

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1350: RỪNG MA GIỚI (10)
Editor: Tường An

Ngũ quan nam nhân thâm thúy tuấn lãng, nữ tử thanh nhã như tiên, xa xa nhìn lại tựa như một đôi thần tiên quyến lữ kinh diễm ánh mắt mọi người…

Thấy hai người xuất hiện, người của Ám Nguyệt phái liền trở nên khẩn trương, không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận đôi phu thê cổ quái này…

Thân thể Tiểu Bạch tản ra ánh sáng chói mắt, dáng người từ từ kéo dài ra, biến thành một thiếu niên tuấn mỹ ngây ngô…

“Tiểu Bạch.” Bạch Tố Tố vọt đến trước mặt Tiểu Bạch, hai tay ôm lấy gương mặt hắn, cười hì hì nói: “Nhiều năm không gặp, thì ra ngươi đã lớn như vậy…”

“Hừ!” Tiểu Bạch hừ lạnh, hất tay Bạch Tố Tố ra, “Hai người vô lương tâm các ngươi, bỏ ta lại một mình mà đi tiêu dao tự tại, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu!”

“Tiểu tử thúi!” Long Khiếu Thiên trừng mắt, phẫn nộ nói: “Có ai nói chuyện với nương mình như ngươi sao! Xem cha ngươi hung hăng giáo huấn ngươi không.”

Nương? Cha?

Sắc mặt Hải Vân từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc, thật lâu không thể hồi phục tinh thần…

Đôi phu thê thần long trong rừng ma giới lại là cha mẹ của tiểu gia hỏa kia?

Này… còn có chuyện gì dọa người hơn nữa không?

Đặc biệt là Ngọc Nhã, sắc mặt đã trắng bệch, nàng trước nay luôn tự cao về thân phận của mình nhưng lúc này căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt…

“Ngươi câm miệng cho ta!” Bạch Tố Tố hung dữ trừng mắt Long Khiếu Thiên, “Ngươi dám giáo huấn hắn, ta liền hưu ngươi trước!”

Long Khiếu Thiên vô cùng ủy khuất, tội nghiệp nhìn Bạch Tố Tố: “Tức phụ…”

“Lập tức cút về quỳ ván giặt đồ cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép đứng lên.”

Lúc đầu, mọi người còn cảm thấy Bạch Tố Tố giống tiên nữ, ai ngờ nàng vừa mở miệng liền khiến bọn họ cả kinh há hốc mồm.

Nữ nhân đanh đá này thật sự là tiên nữ bạch y thanh nhã?
Chắc không phải là thần kinh thác loạn chứ?

“Tiểu Bạch.”

Lúc Bạch Tố Tố quay đầu nhìn Tiểu Bạch, thì lập tức đổi thành tươi cười nịnh nọt.

“Cha mẹ rời đi là vì có chuyện phải làm, không phải cố ý bỏ ngươi lại.”

Tiểu Bạch bĩu môi: “Là đi nói chuyện yêu đương sao?”

Nhiều năm qua, hắn đã sớm không còn giận bọn họ nữa, huống chi cũng chính vì bọn họ rời đi, hắn mới gặp được Mộ Như Nguyệt.

Nhưng nghĩ tới mấy năm nay bọn họ đối với mình mặc kệ không hỏi han, Tiểu Bạch quyết định không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy…

“Cái này…” Bạch Tố Tố đỏ mặt, hung hăng trừng mắt Long Khiếu Thiên, “Đều tại ngươi, lúc trước nếu không phải ngươi bắt cóc ta, ta cũng sẽ không xa Tiểu Bạch nhiều năm như vậy.”

Long Khiếu Thiên trợn trừng mắt: “Ai bảo tiểu gia hỏa này vướng bận làm chi! Lớn như vậy còn quấn lấy ngươi đòi uống sữa, ta cũng chỉ muốn luyện cho hắn năng lực tự lập thôi.”

Sắc mặt Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt Long Khiếu Thiên.

Tên hỗn đản đáng chết này cư nhiên bóc phốt hắn ở chỗ này…

Cũng không biết Khiếu Nguyệt có nghe hay không, loại chuyện này thật sự quá mất mặt…

Bạch Tố Tố không thèm để ý tới Long Khiếu Thiên, dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, nhíu chặt mày, thật lâu sau mới giãn ra.

“Ngươi hẳn là chủ nhân của Tiểu Bạch, nữ nhi của Vô Vong?”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Tố: “Ngươi biết phụ thân ta?”

Bạch Tố Tố cười cười: “Đã từng gặp hắn một lần, hắn nhờ ta bảo quản đan thư rồi giao cho nữ nhi hắn, sau đó ta lại ném đan thư cho nhi tử, để hắn hoàn thành nhiệm vụ này, xem ra mấy năm nay đi theo ngươi hắn đã trưởng thành không ít…”
_______________________________

CHƯƠNG 1351: TRỞ LẠI MA THÀNH (1)
Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt không ngờ cha mẹ Tiểu Bạch lại quen biết Vô Vong, hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì.

“Đúng rồi, hắn hiện tại tốt chứ?” Bạch Tố Tố khẽ cười, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Như Nguyệt giật mình, lắc lắc đầu: “Lần này ta đến Ma giới chính là vì hắn, ta muốn lấy Ma giới chi hoa về cứu hắn…”

Nghe vậy, Bạch Tố Tố kinh ngạc: “Ma giới chi hoa? Tướng công, Ma giới chi hoa kia có phải là đóa hoa đỏ như máu ở bên phòng chúng ta không?”

“Hẳn là vậy.” Long Khiếu Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nha đầu, ngươi chiếu cố nhi tử ta nhiều năm nay, ta cũng nên hồi báo ngươi, một khi đã như vậy, Ma giới chi hoa kia liền tặng cho ngươi, lát nữa ngươi cùng ta đi hái.”

“Được.”

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, sau đó dời mắt về phía mấy người đang đứng ngốc lăng đằng kia…

“Có điều, ta còn chút chuyện chưa giải quyết xong.”

Nàng thong thả đi về hướng đám người Ngọc Nhã.

Theo từng bước chân của nàng, tâm tình mọi người đều trở nên khẩn trương, theo bản năng lui về phía sau vài bước…

“Bây giờ có phải nên nói thật, Tiêu Uyển rốt cuộc đang ở đâu!”

Oanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt tản ra khí thế cường đại, nháy mắt liền khuếch tán ra khắp sơn cốc…

Ngọc Nhã mím môi, không nói lời nào.

Nàng biết, Mộ Như nguyệt nhất định sẽ không tha cho mình, nếu đã như vậy sao nàng phải nói ra tin tức của người kia?

“Các ngươi đều không nói sao?”

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, lần lượt đảo qua mấy người.

“Nếu các ngươi đều không muốn trả lời, như vậy…”

“Ta nói, ta nói!”

Cuối cùng, có người không chịu nổi hoảng sợ, vội vàng nói ra sự thật.

“Là… là Ngọc Nhã sư tỷ, nàng muốn giết Tiêu Uyển, bức Tiêu Uyển nhảy xuống vách núi đen, đến nay tung tích không rõ, chuyện ta biết đều nói cho các ngươi rồi, cầu xin các ngươi buông tha cho ta đi…”

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngọc Nhã.

Thời điểm nàng muốn ra tay, một bàn tay to đột nhiên cầm chặt tay nàng.

Sau đó, một thanh âm ấm áp vang lên…

“Đừng vì những người này mà bẩn tay mình, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được.”

Áo bào tím chợt lóe, xuất hiện trước mặt Ngọc Nhã.

Ngọc Nhã còn chưa kịp hồi phục tinh thần liền cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, đè ép nàng suýt nữa không thở nổi…

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị trước mắt, tựa như muốn dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu đả động hắn…

Đáng tiếc, hắn lại làm như không nhìn thấy…

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại ập tới, thân thể Ngọc Nhã văng ra xa, phun một ngụm máu tươi…

Ngọc Nhã cho rằng, tốt xấu gì mình cũng mỹ mạo như hoa, vậy mà nam nhân này lại có thể ra tay ngoan độc như thế.

Hơn nữa, nàng còn cảm nhận được sát khí trên người nam nhân phát ra…

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Tha cho ta, cầu xin ngươi, tha cho ta…”

“Tha cho ngươi?” Dạ Vô Trần nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng rất đẹp, lại làm toàn thân Ngọc Nhã phát rét, “Ngươi có buông tha muội muội của thê tử ta không?”

“Ta… ta không cố ý, ta chỉ muốn đùa với nàng một chút thôi.”
_______________________________

CHƯƠNG 1352: TRỞ LẠI MA THÀNH (2)
Editor: Tường An

Không sai, nàng quả thật chỉ đùa với nàng ta mà thôi.

Là tự nàng ta nhảy xuống vực, không liên quan gì đến nàng cả…

Phanh!

Dạ Vô Trần phất tay một cái, thân thể Ngọc Nhã bị đánh văng ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt…

“Ta cũng chỉ đùa với ngươi một chút thôi.”

Thanh âm nam nhân âm lãnh làm sắc mặt Ngọc Nhã càng thêm tái nhợt…

Sớm biết Tiêu Uyển có hậu thuẫn cường đại như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó…

Đáng tiếc, bây giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.

Mộ Như Nguyệt quét mắt nhìn những người ở đây, lạnh giọng nói: “Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ai nói ra những chuyện nữ nhân này đã làm đối với Tiêu Uyển thì có thể rời khỏi nơi này!”

Đám người bắt đầu nhốn nháo lên.

Bọn họ biết, nếu nói ra những chuyện đó, sau này sẽ không có khả năng tiếp tục lưu lại Ám Nguyệt phái.

Nhưng nếu không nói, hôm nay có thể rời khỏi đây hay không cũng là một vấn đề…

“Ta nói, ta nói…”

Nghĩ đến đây, mọi người tựa như đã hạ quyết tâm, ngươi một câu ta một câu kể ra hết những chuyện Ngọc Nhã đã làm.

“Từ sau khi Tiêu Uyển vào Ám Nguyệt phái, Ngọc Nhã không ít lần khi dễ nàng.”

“Đúng vậy a, đợt rèn luyện trong môn phái lần trước, Tiêu Uyển cũng suýt nữa chết trong tay nàng, chẳng qua khi đó Tiêu Uyển vận khí tốt, đúng lúc được trưởng lão nhìn trúng thu làm đồ đệ nên mới có thể thoát chết.”

“Còn có một lần trong môn phái bị mất một lọ đan dược, Ngọc Nhã liền nói là Tiêu Uyển trộm, lúc ấy nếu không có trưởng lão bảo hộ, sợ là Tiêu Uyển đã bị đuổi ra khỏi Ám Nguyệt phái rồi, nhưng cuối cùng dù không bị đuổi nàng vẫn bị đưa đến Ma sơn chịu phạt…”

Nghe lời mọi người nói, sắc mặt Ngọc Nhã ngày càng khó coi, hung hăng trừng mắt những người cáo trạng.

Nhưng mà, mỗi người nói xong đều được rời đi, bọn họ cũng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ lưu lại Ám Nguyệt phái, nếu không nhất định sẽ không có ngày lành…

Nói không chừng còn thê thảm hơn cả Tiêu Uyển.

“Thì ra Tiêu Uyển ở Ám Nguyệt phái chịu nhiều khổ cực như vậy?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”

“Ngươi…”

Ngọc Nhã biến sắc, lui về phía sau vài bước.

“Ngươi không thể làm gì ta, ta căn bản không làm gì sai, rõ ràng là Tiêu Uyển trộm đan dược mà không dám thừa nhận!”

“Đan dược? Không biết nàng trộm đan dược gì?” Mộ Như Nguyệt cười như không cười hỏi.

“Là đan dược thượng giai, nàng trộm đan dược thượng giai.” Ngọc Nhã cắn răng nói.

Nàng đương nhiên sẽ không nói, chính đan dược sư kia lấy trộm đan dược rồi giá họa cho Tiêu Uyển.

Dù sao, tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Uyển lấy trộm.

Mặc dù có trưởng lão che chở, không thể trừng phạt quá nặng, nhưng các đệ tử trong Ám Nguyệt phái vốn dĩ không có hảo cảm với nhân loại nên càng thêm khinh thường nàng…

Tiêu Uyển nghiễm nhiên trở thành người lấy trộm đan dược.

“Đan dược thượng giai sao?” Mộ Như Nguyệt cười nói, “Xin lỗi, đan dược thượng giai mà ngươi nói, căn bản không vào được mắt nàng.”

Lúc đầu, Mộ Như Nguyệt cũng không biết Tiêu Uyển mà Hồ Điệp nói có phải là muội muội của nàng hay không, đến khi tới chỗ này nàng mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.

Vì vậy, nàng kết luận đó chính là Tiêu Uyển của Tiêu gia…

“Nàng chỉ là một nhân loại mà thôi, sao có thể nhìn thấy đan dược mà không nổi lòng tham? Nhất định là nàng trộm đan dược, nếu không tin ngươi có thể hỏi người trong Ám Nguyệt phái, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
________________________________

CHƯƠNG 1353: TRỞ LẠI MA THÀNH (3)
Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn Ngọc Nhã còn cố mạnh miệng, chậm rãi nâng tay lên, một lọ đan dược lập tức xuất hiện trong tay nàng…

“Mặc Khê, Viêm Tẫn, Khiếu Nguyệt, các ngươi đều ra đây một lát.”

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt quát khẽ.

Nàng vừa dứt lời, mấy tia sáng thoáng hiện ra, đứng trước mặt nàng…

“Nha đầu, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Viêm Tẫn nhíu mày, tựa như hơi khó chịu vì Mộ Như Nguyệt quấy rầy hắn tu luyện…

Mặc Khê không nói gì, đôi mắt to ngập nước chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt kia làm chuông cảnh báo trong lòng Dạ Vô Trần reo vang, vẻ mặt cũng trở nên cảnh giác…

Chỉ có Tiểu Bạch, từ khi Khiếu Nguyệt xuất hiện liền không thể dời mắt, ánh mắt quấn quýt si mê, dung nhan tuấn mỹ cười ngây ngô…

Long Khiếu Thiên nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Khiếu Nguyệt, khẽ nhướng mày.

“Xem ra nhi tử đã trưởng thành, cũng tới tuổi nói chuyện yêu đương rồi…”

Tuy bất đồng chủng tộc nhưng đối với bọn họ đã thành thần thì cũng không phải là vấn đề gì lớn…

“Các ngươi ăn đan dược này vào đi.”

Mộ Như Nguyệt phất tay, ném đan dược cho bọn họ.

Ba người đều không hề do dự, lập tức ăn đan dược vào…

Trong nháy mắt, luồng sáng thăng cấp bao phủ thân thể bọn họ…

Thực lực ba người tiến bộ vượt bậc, trực tiếp từ thần vương trung cấp lên đỉnh thần vương, lại từ đỉnh thần vương đột phá đến cảnh giới thần hoàng…

Nhưng còn chưa dừng lại ở đó.

Tới thần hoàng sơ cấp không bao lâu liền tiếp tục đột phá, thắng đến thần hoàng cao cấp mới chậm rãi ngừng lại.

Làm một ma thú thần vương trung cấp đột phá lên thần hoàng cao cấp?

Rốt cuộc loại đan dược gì mới có thể làm bọn họ đột phá nhanh chóng như thế…

Đan dược này là do Mộ Như Nguyệt luyện chế trước khi lên đường đi rừng ma giới, còn chưa kịp sử dụng đã gặp đám người Ám Nguyệt phái, cho nên nhân lúc này giúp bọn họ đột phá luôn…

“Tiêu Uyển là muội muội của ta.” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Ngọc Nhã, “Ngươi cho rằng, nàng cần thiết phải lấy trộm đan dược sao?”

Ngọc Nhã mặt xám như tro tàn, môi run rẩy nói không ra lời.

Đúng vậy, nàng có thực lực như thế, Tiêu Uyển là muội muội nàng, mình nói như vậy làm sao có thể hãm hại Tiêu Uyển?
Mà thực lực của nàng, hẳn là hoàng giai cao cấp.

Ngay cả đan dược sư giỏi nhất Ám Nguyệt phái cũng chỉ là hoàng giai trung cấp mà thôi, làm sao có thể so sánh với nữ tử nhân loại này…

“Vô Trần, phế nàng ta đi.”

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, không thèm nhìn Ngọc Nhã nữa…

Dạ Vô Trần thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Ngọc Nhã.

“Không!”

Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp khu rừng.

Sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng ‘phụt’, Ngọc Nhã hộc máu văng ra ngoài, ngoẹo đầu sang một bên, ngất đi…

“Ân?” Bạch Tố Tố ngả ngớn nhìn về phía Mặc Khê, kinh ngạc nói, “Khế ước sinh tử? Nha đầu, ngươi thế nhưng khiến một ma thú lập khế ước sinh tử với ngươi?”

Phải biết rằng, khế ước sinh tử đối với ma thú là rất không công bằng.

Nếu nhân loại chết, có thể thông qua ma thú để sống lại, nhưng nếu ma thú chết, lại không cách nào thông qua người khế ước để sống lại được, hơn nữa, nếu người khế ước hồn phi phách tán, ma thú kia cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này…
_______________________________

CHƯƠNG 1354: TRỞ LẠI MA THÀNH (4)
Editor: Tường An

Nói cách khác, khế ước sinh tử chẳng qua là lợi ích đơn phương thôi.

Đối với ma thú mà nói, chẳng có bất kì lợi ích gì.

Cho nên, một số ma thú thà chết cũng sẽ không lập khế ước sinh tử với nhân loại…

Nhưng nha đầu này lại may mắn được ma thú cam tâm tình nguyện chết vì nàng…

Bạch Tố Tố có chút cảm thán, xem ra nữ nhi Vô Vong cũng không đơn giản…

“Nha đầu, các ngươi đang tìm người?” nàng nhướng mày, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ta có thể huy động toàn bộ ma thú trong rừng ma giới tìm giúp các ngươi, chỉ cần nàng còn chưa rời khỏi rừng ma giới thì ta có thể tìm ra nàng.”

“Vậy đa tạ.” Mộ Như Nguyệt cười nói.

“Đi thôi, nha đầu, bây giờ theo ta đi hái Ma giới chi hoa trước…”

Ma giới chi hoa nở rộ ở chỗ sâu nhất trong rừng ma giới.

Từ rất xa nàng đã nhìn thấy một đóa hoa lớn đỏ như máu, cành lá nhẹ đung đưa trong gió…

“Đây chính là Ma giới chi hoa.”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, có Ma giới chi hoa, nàng có thể cứu được Vô Vong…

Nghĩ đến đây, thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, nhanh chóng vọt về phía Ma giới chi hoa…

“Khoan…”

Bạch Tố Tố cả kinh, vội vã muốn ngăn động tác của Mộ Như Nguyệt.

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm sắc mặt nàng bỗng cứng đờ…

Chỉ thấy nữ tử vung tay lên, nhẹ nhàng hái Ma giới chi hoa ném vào trong nhẫn không gian, sau đó xoay người đi về phía nàng…

“Này… sao có thể!”

Nàng trợn tròn mắt, khó tin nhìn một màn phía trước.

Phải biết rằng, phu thê thần long cư trú ở đây nhiều năm, đương nhiên biết Ma giới chi hoa tượng trưng cho Ma giới, cũng là loài hoa cao ngạo nhất. Cũng không phải nàng chưa từng thử hái Ma giới chi hoa.

Nhưng mỗi lần nàng muốn lại gần, Ma giới chi hoa đều phát ra ý cự tuyệt…

Hiện tại lại ngoan ngoãn để Mộ Như Nguyệt hái?

Tình huống này rốt cuộc là thế nào?

Phu thê thần long nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương…

“Sao vậy?” Mộ Như Nguyệt thấy hai người sắc mặt kì quái, khó hiểu hỏi.

“Không có gì.” Bạch Tố Tố lắc lắc đầu, “Nha đầu, ngươi đã từng tới Ma giới hay chưa?”

“Không có.” Mộ Như Nguyệt khẳng định, “Đây là lần đầu tiên ta tới đây.”

“Lần đầu tiên sao, thật kì quái…”

Bạch Tố Tố khẽ cau mày, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng vứt nghi hoặc này ra sau đầu…

“Đúng rồi, nha đầu, ta muốn Tiểu Bạch ở lại đây một thời gian, không phải các ngươi đang muốn tìm người sao? Chi bằng cũng ở lại đây, hiện tại thực lực Tiểu Bạch quá kém, chúng ta có thể giúp nó nâng cao thực lực.” Bạch Tố Tố cười nói.

Mộ Như Nguyệt là nữ nhi của Vô Vong, người theo bên cạnh nàng nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm, cho nên điều duy nhất phu thê bọn họ có thể làm chính là giúp nhi tử nâng cao thực lực, để hắn có đủ năng lực tự bảo vệ mình…

“Được.” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu nói, “Chỉ cần thời gian không quá lâu, ta có thể tạm thời ở lại.”

Quan trọng hơn là, chỗ sâu trong rừng ma giới có nguyên khí cực kì nồng đậm, nếu có thể tu luyện ở đây chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhiều…

Thời gian nửa năm trôi qua nhanh chóng…

Trong nửa năm này, toàn bộ ma thú trong rừng ma giới đều tìm kiếm Tiêu Uyển, nhưng sống không thấy người, chết không thấy xác, bởi vậy, Bạch Tố Tố kết luận, Tiêu Uyển đã rời khỏi rừng ma giới…

Về phần đi đâu thì không rõ lắm…

Nhưng hiển nhiên, chỉ cần biết Tiêu Uyển còn sống, liền có hi vọng tìm được nàng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net