1385 - 1389

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1385: VÔ VONG THỨC TỈNH (6)
Editor: Tường An

“Chủ nhân.”

Một ngọn lửa từ trên người Mộ Như Nguyệt bắn ra, đáp xuống mặt đất.

Hỏa phượng muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.

Mộ Như Nguyệt nhìn nàng, nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Hỏa phượng gật gật đầu: “Chủ nhân, ta cảm thấy Lâm cô nương hơi kì quái, theo lý mà nói, lúc nghe tin chủ nhân lấy được Ma giới chi hoa về, nàng hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao lại…”

Mộ Như Nguyệt dùng ngón tay vén lá cây, cười nhạt: “Ngươi cũng có cảm giác này sao?”

“Đúng vậy, chủ nhân.” Hỏa phượng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nghi hoặc.

“Hỏa phượng, trước kia ngươi và Ngữ di có quen thuộc không? Nàng… là người thế nào?”

“Lâm cô nương tính tình không tệ, đối xử với mẫu thân của chủ nhân cũng rất tốt, nàng thích Vô Vong đại nhân, nhưng loại thích này là kiểu chúc phúc cho người mình yêu, nàng chưa từng nghĩ muốn cướp hắn đi, thậm chí nhiều lần tức giận vì có người muốn xen vào tình cảm phu thê bọn họ.”

Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Hỏa phượng nhìn nàng một cái, nói tiếp: “Lâm cô nương thật lòng đối tốt với phu thê bọn họ chứ không phải loại ra vẻ, dối trá, ta có thể cảm nhận được rõ ràng nàng thật lòng vì bọn họ, cho nên Lâm cô nương tuyệt đối sẽ không phản bội Thần Môn!”

Trầm ngâm nửa ngày, trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.

“Ngày đó, tất cả mọi người đều đi tìm phụ thân, chỉ có một mình Ngữ di ở lại với Trúc Ngư Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, cho đến khi chúng ta xuất hiện thì Trúc Ngư Nhi đã biến mất, chỉ còn lại Ngữ di.”

Trong lòng Hỏa phượng vừa động, nói: “Chủ nhân, ngươi nói có thể là Trúc Ngư Nhi bắt Lâm cô nương đi, sau đó dịch dung thành nàng để tiếp cận Vô Vong chủ nhân và ngươi không?”

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: “Nếu Trúc Ngư Nhi dùng Dịch dung đan, ta không thể không nhìn ra, rõ ràng nàng không dùng…”

“Vậy chẳng lẽ là chúng ta nghĩ nhiều?”

Lúc này Mộ Như Nguyệt không trả lời Hỏa phượng.

Trước nay nàng luôn tin tưởng vào trực giác của mình, Lâm Nhược Ngữ hiện tại đúng là có vấn đề, nhưng nàng không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu…

Đột nhiên, trong bụi cỏ truyền ra tiếng động lạ, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn há cái mồm máu to trên đỉnh đầu vọt tới…

“Hỏa phượng, tránh ra!”

Oanh!

Mộ Như Nguyệt nắm chặt cửu thiên long viêm kiếm trong tay, bắn ra một tia sáng đỏ về phía Kim văn hổ đang nhào tới, làm nó bay ra xa mấy thước…

“Hỏa phượng, đêm nay chúng ta có bữa tối rồi.”

Nàng nở nụ cười âm trầm làm Kim văn hổ cách đó không xa run lên…

Gràooo!

Kim văn hổ nhanh chóng hồi phục tinh thần, lần nữa tấn công Mộ Như Nguyệt, móng vuốt bén nhọn đánh về phía đầu nàng…

Thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, tránh thoát móng vuốt Kim văn hổ.

Đồng thời, sau lưng nàng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, tạo nên một cảnh tượng hoa mỹ trong ánh náng chiều…

“Nhất kiếm phá thiên!”

Oanh!

Đại kiếm cắt qua không trung, không khí đều bị ma sát tóe lửa…

Kim văn hổ còn chưa kịp nói gì thì đã bị ngọn lửa mãnh liệt đánh trúng, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa…
_______________________________

CHƯƠNG 1386: VÔ VONG THỨC TỈNH (7)
Editor: Tường An

“Hỏa phượng, xách nó theo, chúng ta đi thôi, hi vọng không quá khó tiêu…”

Thời điểm Mộ Như Nguyệt cùng Hỏa phượng mang theo chiến lợi phẩm trở về thì nghe thấy tiếng ầm ĩ phía trước.

Nàng nhịn không được nhíu mày nói: “Hỏa phượng, chúng ta mau đi xem một chút.”

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt nhanh chân đi về phía trước, chẳng bao lâu liền nhìn thấy Vô Vong đang cãi nhau với người khác…

“Phụ thân, Mặc Mặc, xảy ra chuyện gì?”

Thấy Mộ Như Nguyệt trở lại, mọi ủy khuất đều hiện hết trên dung nhan tuấn mỹ của Vô Vong: “Tiểu Nguyệt, ngươi rốt cuộc đã trở lại.”

“Mặc Mặc, ngươi nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt quay đầu hỏi Mặc Khê.

Nàng vừa dứt lời, Mặc Khê còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

“Ngươi và hai người này là một đám?”

Lục y nữ tử nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ngữ khí không nóng không lạnh: “Vừa rồi chúng ta nhìn thấy gốc dược liệu này, lại bị nam nhân này đoạt đi, nếu ngươi và bọn họ là cùng một đám, vậy cũng có thể làm chủ thay bọn họ, đưa dược liệu này cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền hay linh thạch, ta đều có thể cho ngươi.”

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đúng lúc này trong linh hồn liền truyền ra thanh âm của Y Tư.

“Chủ nhân, bọn họ là người giao nhân tộc!”

Giao nhân tộc?

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào lẫn vào giao nhân tộc, không ngờ lại có người đưa tới tận cửa nhanh như vậy…

“Tiểu Nguyệt, ta cảm thấy đóa hoa này đẹp, muốn tặng cho ngươi, nhưng bọn họ lại muốn cướp mất hoa của ta.”

Vô Vong giống như tìm được tâm phúc, nói ra ủy khuất trong lòng.

Mộ Như Nguyệt nhìn dược liệu trong tay Vô Vong, trong lòng cảm động.

“Xin lỗi, dược liệu này, ta không bán.”

Sắc mặt lục y nữ tử trầm xuống: “Ngươi biết ta là ai không?”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Biết thì sao? Không biết thì thế nào? Ta mặc kệ ngươi là ai, dược liệu này, ta tuyệt đối không bán!”

Trong giao nhân tộc, Trịnh gia bọn họ cũng coi như có địa vị, nàng là tiểu công chúa Trịnh gia, muốn cái gì mà không có được? Vậy mà nữ nhân này lại dám cự tuyệt điều kiện nàng đưa ra…

Phải biết rằng, lần này nàng vì muốn đột phá đan dược sư đỉnh vương giai nên ra ngoài tìm kiếm dược liệu, thật vất vả mới phát hiện Ngũ diệp châu hoa này, không thể cứ từ bỏ như vậy…

Lục y nữ tử cắn môi, nói: “Ngươi muốn điều kiện gì? Chỉ cần ta có, ta đều sẽ cho ngươi!”

“Xin lỗi, ta không cần gì cả.”

Nói thật, mấy thứ kia của nàng ta đúng là không có gì hấp dẫn ánh mắt nàng, thậm chí hiện tại, linh thạch đối với nàng cũng không đặc biệt quan trọng.

Trừ phi là linh thạch cực phẩm…

“Vị cô nương này, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, lại đồng thời nhìn trúng một gốc dược liệu, cũng là duyên phận, nếu ngươi đưa dược liệu cho ta, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu của Trịnh gia chúng ta, có yêu cầu gì có thể đến giao nhân tộc tìm ta!”

Lục y nữ tử cho rằng, chỉ cần mình nói thân phận ra, nhân loại này nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc.

Huống chi, mình còn là đan dược sư của giao nhân tộc.

Giao nhân tộc khác với nhân loại, trong giao nhân tộc, đan dược sư rất hiếm hoi, cho nên sự tồn tại của nàng mới quý trọng như thế…

Nhưng mà, sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn không hề thay đổi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
_______________________________

CHƯƠNG 1387: VÔ VONG THỨC TỈNH (8)
Editor: Tường An

“Ngũ diệp châu hoa này là lễ vật hắn tặng cho ta, ta tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai, chẳng qua, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất nên kiểm tra lại thân thể mình một chút xem có triệu chứng bệnh gì hay không.”

Lục y nữ tử biến sắc, tái mặt nói: “Ngươi… làm sao ngươi biết?”

Gần đây nàng quả thật cảm thấy sức khỏe có chút vấn đề, cho nên mới vội vàng muốn đột phá đỉnh vương giai, nói không chừng sau khi đột phá có thể tìm ra nguyên nhân…

Nhưng chuyện này nàng không nói cho bất cứ ai, tại sao nhân loại này lại biết?

“Rất đơn giản, ngón tay cái của ngươi biến thành màu đen, thể chất thiên hàn, khi nói chuyện cũng cảm thấy không đủ trung khí, đây là triệu chứng trúng độc.”

Lục y nữ tử theo bản năng đưa tay ra sau lưng, nàng dường như bỗng phát giác ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “Trúng độc, sao ta có thể trúng độc?”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: “Nếu ta đoán không sai, gần đây ngươi đang thử luyện chế đan dược đỉnh vương giai Trung hòa đan, loại đan dược này cần một dược liệu là Hắc đinh quả, quả này là một loại quả độc, tiếp xúc ngắn ngủi sẽ không có ảnh hưởng đến thân thể, nhưng ngươi lại tiếp xúc với nó trong một thời gian dài, làm độc khí nhập thể nên mới có hậu quả như hiện tại…”

Giờ khắc này, nữ tử đã thu hồi sự cao ngạo, nhếch môi hỏi: “Có biện pháp nào có thể cứu ta?”

“Biện pháp không phải không có, chẳng qua yêu cầu dược liệu hơi khó khăn…”

“Cô nương, vừa rồi là ta quá vô lễ đắc tội cô nương, nếu cô nương không ngại, có thể đi cùng ta đến giao nhân tộc một chuyến, Trịnh gia chúng ta sẽ chuẩn bị dược liệu cho cô nương.”

Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, làm bộ khó xử nói: “Ta còn có chút việc gấp phải làm, nhưng nếu cô nương đã mời, vậy trì hoãn vài ngày cũng không sao, coi như làm việc tốt đi…”

Nghe vậy, Hỏa phượng phía sau Mộ Như Nguyệt nhịn không được giật giật khóe miệng.

Làm việc tốt?

Loại người ích kỷ như nàng mà vô duyên vô cớ cứu người?

Nàng giúp nữ nhân này còn không phải vì muốn lẫn vào giao nhân tộc, nói mình thành vĩ đại như vậy…

Trong lòng Hỏa phượng hung hăng xem thường Mộ Như Nguyệt một phen, quay đầu nhìn Vô Vong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Vô Vong chủ nhân lúc trẻ cũng tương tự như chủ nhân vậy, vừa âm hiểm lại cường đại…

Chỉ tiếc, Vô Vong chủ nhân đã quên hết ký ức, không biết khi nào mới có thể khôi phục…

Nàng thật chờ mong nam nhân quân lâm thiên hạ trước kia trở lại! Dùng sự cường thế của hắn khiến những người kia thần phục dưới chân…

----------------

Giao nhân tộc ở sâu trong một khu rừng nằm giữa biển khơi, nơi này địa hình phức tạp, bẫy rập vô số.

Đương nhiên, địa hình phức tạp không làm khó được Mộ Như Nguyệt, nàng sở dĩ tìm người dẫn đường là vì nếu không có người trong giao nhân tộc thì không cách nào đi vào được…

Tuy Y Tư là giao nhân nhưng hiện đang bị truy bắt, không thể xuất hiện.

Cũng may tự nhiên xuất hiện một nữ tử giao nhân, Mộ Như Nguyệt mới dễ dàng tiến vào giao nhân tộc như vậy…

Trong giao nhân tộc và thế giới bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau…

Rất khó tưởng tượng, trong khu rừng nằm giữa biển sâu lại có một mảnh đại lục rộng lớn đến thế.

Cảnh sắc như mộng như ảo, vô số giao nhân tuyệt mỹ đang chơi đùa, mái tóc dài màu thủy lam (xanh nước biển) bập bềnh trên mặt nước tạo nên từng đợt gợn sóng…
_____________________________

Chương 1388: Tác giả lảm nhảm.
_____________________________

CHƯƠNG 1389: GIAO NHÂN TỘC (1)
Editor: Tường An

“Nơi này chính là giao nhân tộc.” Lục y nữ tử nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: “Giao nhân tộc chúng ta được xem là một quốc gia nhỏ, đồ vật đại lục các ngươi có, trong tộc chúng ta đều có, nhưng vì giao nhân tộc chán ghét nhân loại, chỉ sợ lúc các ngươi tới đó, thái độ của bọn họ sẽ không tốt lắm.”

Mộ Như Nguyệt gật đầu, trước khi tới nàng đã biết rõ điểm này…

Giao nhân tộc cao quý ưu nhã, nước mắt còn có thể hóa thành trân châu, hấp dẫn nhân loại tham lam, huống chi người giao nhân tộc đều có dung nhan tuyệt thế, rất nhiều hội đấu giá đều bắt giao nhân để bán đấu giá.

Bởi vậy, giao nhân mới chán ghét nhân loại như thế…

“Đúng rồi, ta còn chưa nói tên ta cho ngươi biết, ta tên Trịnh Thiên Thiên, ngươi tên gì?”

“Mộ Như Nguyệt”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, chỉ về phía Vô Vong bên cạnh, “Đây là phụ thân ta, Vô Vong.”

“Phụ thân?” Trịnh Thiên Thiên hơi sửng sốt, “Phụ thân ngươi thật trẻ a, rất khó tưởng tượng hắn lại có một nữ nhi lớn như ngươi, các ngươi thoạt nhìn giống bạn cùng lứa hơn…”

Hơn nữa, nam nhân này còn tuấn mỹ như thế, trong nhân loại đã coi như rất xuất sắc…

Chẳng qua, mỗi giao nhân đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cho nên Trịnh Thiên Thiên chỉ hơi sửng sốt một chút rồi thôi.

“Kỳ thật, ta cũng không quá chán ghét nhân loại”, Trịnh Thiên Thiên bĩu môi, “Bất luận là nhân loại, ma nhân hay các chủng tộc khác đều có người tốt kẻ xấu, trong giao nhân tộc cũng không nhất định tất cả đều thiện lương, có điều trong nhân loại có quá nhiều người xấu nên giao nhân mới nghĩ nhân loại tham lam thành tánh.”

Nói tới đây, Trịnh Thiên Thiên ngừng một chút, nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý, người nhà ta sẽ không quá hoan nghênh ngươi…”

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Ngươi đi trước dẫn đường.”

Đây là lần đầu tiên nàng đến giao nhân tộc, cần phải hiểu rõ tình huống nơi này, đặc biệt là sau khi Y gia bị thay thế đã xảy ra chuyện gì…

Trịnh gia.

Trịnh Thiên Thiên vừa đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh vội vã bước ra.

Đó là một giao nhân dung mạo tuyệt thế, dù không tuấn mỹ bằng Y Tư nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu hắn không mở miệng nói chuyện, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ coi hắn là nữ tử.

“Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc đã trở lại, hiện tại cha đang rất tức giận, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi, đúng rồi, hai vị này là…”

Hắn liếc nhìn hai người đi phía sau Trịnh Thiên Thiên, khẽ nhíu mày.

“Ca, hai vị này là nhân loại ta mới quen, vị cô nương này tên Mộ Như Nguyệt, bên cạnh là phụ thên nàng, Vô Vong.” Trịnh Thiên Thiên giới thiệu hai người với nam nhân kia, sau đó quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt, “Hắn là ca ca ta, Trịnh Lâm.”

Lúc này Trịnh Lâm mới chú ý tới thân phận nhân loại của hai người, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm.

Hắn vẫn luôn cho rằng giao nhân tộc là sinh vật xinh đẹp nhất, không ngờ còn có nhân loại đẹp đến mức này, thậm chí không kém giao nhân tộc bọn họ…

“Ca, có một số việc ta sẽ giải thích với ngươi sau, bây giờ ta đi gặp cha trước.”

“Được.” Trịnh Lâm gật đầu nói, “Cha đang tiếp khách trong đại sảnh, ngươi phải cẩn thận một chút, lần này ngươi không nói tiếng nào đã rời khỏi tộc, hắn rất tức giận…”

Trịnh Thiên Thiên có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn dồn hết dũng khí, nói: “Chuyện này đúng là ta sai, ta sẽ xin lỗi cha, hi vọng… hi vọng hắn có thể tha thứ ta…”

Một câu cuối cùng, rõ ràng dũng khí đã xẹp xuống, thật cẩn thận dè dặt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net