1405 - 1409

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1405: DI TÍCH TỔ TIÊN (6)

Editor: Tường An

"Phụ thân." Mộ Như Nguyệt vội vàng kéo tay Vô Vong, cười nhạt nói: "Hiện tại chưa phải thời điểm giết hắn, lần thăm dò này khẳng định sẽ không dễ dàng, đã có người muốn làm pháo hôi*, vậy sao chúng ta không thành toàn cho hắn?"

*Pháo hôi: chắc các bạn đọc truyện có thâm niên đều biết rồi, đó là những người nhiệt tình tiên phong, làm nền cho nhân vật chính tỏa sáng, và thường là những kẻ xấu xa đê tiện, thích phá đám.

Tựa như lời nói của nữ tử có hiệu quả, khí thế trên người Vô Vong nhanh chóng biến mất, hắn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiêm túc mà ngoan ngoãn nói: "Ta nghe Tiểu Nguyệt, ngươi không cho ta giết, ta liền không giết."

Mộ Như Nguyệt cười cười, đáy mắt lại hiện lên tia suy nghĩ sâu xa.

Tuy hiện tại Vô Vong mất ký ức nhưng thực lực vẫn còn, chẳng qua là không thể khống chế tốt thôi...

Vì đám người Trịnh Nhiên đi trước khá xa nên lúc này không ai phát hiện dị động của Vô Vong.

Nhưng Trịnh Thiên Thiên vẫn luôn theo sau Mộ Như Nguyệt, đương nhiên cảm nhận được khí chất cao quý cường đại của nam nhân, còn có sát khí nồng đậm kia...

Nam nhân này rốt cuộc là ai?

Tại sao lại có lực lượng cường đại như vậy?

Dù chỉ lộ ra trong chốc lát đã làm người ta hít thở không thông...

Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Thiên dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.

Hai cha con này đều không đơn giản, bọn họ hình như có bí mật to lớn nào đó...

Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng đều sẽ trợ giúp bọn họ...

-----------------

"Nơi này là di tích sao?"

Nhìn từng bậc thang từ dược điền thông xuống di tích phía dưới, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nhẹ vuốt ve cằm, nói.

"Không sai." Trịnh Thiên Thiên đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười thân thiện, "Mộ cô nương, di tích này rất nguy hiểm, nhưng ta tin có hắn ở đây, ngươi hẳn là sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu..."

Dứt lời, nàng quay đầu đảo mắt về phía Vô Vong, trong mắt chứa ý cười nồng đậm.

"Tức Mặc đại nhân, chúng ta có đi xuống xem không?" Lâm Vân Long quay đầu, cung kính hỏi Tức Mặc Nhất.

Tức Mặc Nhất gật đầu, dẫn đầu đi vào di tích.

Đoàn người phía sau cũng theo vào.

Càng đi xuống sâu, ánh nến trong di tích cũng ngày càng sáng hơn, chiếu rõ vách tường hai bên lối đi.

Trên vách tường có khắc một số giao nhân trần truồng đang nhảy múa duyên dáng...

"Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là di tích tổ tiên Y gia." Trịnh Nhiên nhíu chặt mày, nói.

"Tổ tiên Y gia?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt.

"Đúng vậy!" Trịnh Nhiên gật đầu, "Ngươi có nhìn thấy những hình ảnh điêu khắc này không, trong đó có một người đội vương miện chế tác bằng dạ minh châu, đó chính là biểu tượng tộc trưởng giao nhân tộc, chúng ta không giống nhân loại các ngươi, chưa từng thay đổi triều đại, từ xưa đến nay các đời tộc trưởng giao nhân tộc đều là người Y gia, chẳng qua gần đây Y gia xảy ra chuyện nên Tức Mặc gia mới thay thế."

Nghe Trịnh Nhiên nói, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Đúng lúc này, trong linh hồn truyền ra thanh âm êm tai.

"Chủ nhân, hắn nói không sai, đây đúng là di tích tổ tiên Y gia chúng ta, chúng ta đã tìm kiếm di tích này nhiều năm nhưng không ngờ nó lại nằm ở đây, vậy cũng coi như nhân họa đắc phúc..."

Thanh âm Y Tư khàn khàn mang theo vẻ kích động.

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, chỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh...

Nếu đây là di tích tổ tiên Y gia, vậy... kế tiếp sẽ không bình tĩnh như thế...
______________________________

CHƯƠNG 1406: DI TÍCH TỔ TIÊN (7)

Editor: Tường An

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, mặt đất trong di tích rung chuyển, phía trước truyền đến tiếng động ầm ĩ.

Trịnh Thiên Thiên bị bất ngờ suýt ngã xuống, may mà nắm được giá cắm nến trên vách tường mới không té ngã...

Mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn phía trước...

"Chuyện gì xảy ra?"

Trịnh Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền đến...

Không lâu sau, một thân thể khổng lồ màu vàng kim xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây là một người khổng lồ toàn thân trần trụi, mặt không biểu tình, con ngươi trống rỗng lạnh nhạt, sát khí trên người lại nồng đậm khiến người khác không thở nổi...

"Là con rối, con rối kim loại!"

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, trái tim run lên.

"Các ngươi mau nhìn, phía trước có phải là chiến thần trong truyền thuyết hay không? Nghe nói vào thời điểm thần ma đại chiến, giao nhân tộc có một con rối kim loại rất lợi hại, đánh kẻ địch máu chảy thành sông, dược người đời gọi là chiến thần, sau này chiến tranh chấm dứt, chiến thần liền mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ di tích này là do tổ tiên thời thần ma đại chiến xây dựng nên?"

Chiến thần, danh xưng này quá khủng bố, chỉ nhìn một cái tim đã run lên...

Tuy đã sớm biết vào di tích sẽ có nguy hiểm nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến mức này!

Đặc biệt là, theo sau chiến thần còn có một đoàn quân con rối...

"Chiến thần?" Mộ Như Nguyệt nhẹ vuốt ve cằm, cười khẽ: "Đúng là một công cụ giết người không tệ..."

Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn nàng, không rõ lời này có ý tứ gì.

Chẳng qua, Mộ Như Nguyệt lại có suy nghĩ riêng.

Thuật con rối nàng đã dùng với con người rồi, nhưng còn chưa từng luyện chế con rối kim loại, không biết thuật con rối kia có đối phó được với con rối kim loại hay không, nếu như có thể thu phục được bọn chúng, nhất định sẽ trở thành một trợ lực lớn...

Trịnh Thiên Thiên đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Mộ Như Nguyệt, nếu không tuyệt đối sẽ bị ý nghĩ này hù chết.

Phải biết rằng, trước nay chưa có ai nghĩ tới chuyện thu phục chiến thần, bởi vì người này quá khủng bố, sau khi bị luyện thành con rối liền hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết người, không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.

Vậy mà bây giờ lại có người muốn thu phục nó.

Ý nghĩ này không phải rất kỳ lạ sao?

"Thiên Thiên, các ngươi lui về phía sau!"

Trịnh Nhiên biến sắc, vội vàng nói, sau đó quay đầu nhìn Lâm Vân Long bên cạnh, mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn phải nói: "Lâm Vân Long, ta không muốn liên thủ với ngươi nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, cho nên chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối phó chiến thần!"

Lâm Vân Long cười lạnh: "Ta cũng thế, nếu không phải vì mạng sống, ta cũng không muốn liên hợp với ngươi..."

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Trong lúc hai người đang giao phong, chiến thần vung đao chém tới, một cái đầu lăn xuống.

Máu tươi bắn tung tóe trên người hắn, cảm xúc ấm nóng không hề làm hắn ngừng động tác mà giống như tử thần cầm lưỡi hái thu hoạch mạng người...

Nhìn một màn này, hai người cuối cùng cũng ngừng tranh phong, bất đắc dĩ cùng nhau liên thủ nhằm về phía chiến thần...

"Cha, cẩn thận!" Trịnh Thiên Thiên kinh hô.

Bởi vì nàng nhìn thấy đao trong tay chiến thần nhanh như chớp bổ về phía Trịnh Nhiên, tim nàng như ngừng đập, sắc mặt tái nhợt...
_______________________________

CHƯƠNG 1407: THU PHỤC CON RỐI (1)

Editor: Tường An

Phanh!

Trịnh Nhiên né qua một bên, đại đao hung hăng nện xuống mặt đất, tro bụi mù mịt, hắn lui lại mấy bước, thần sắc nặng nề nhìn con rối chiến thần!

"Không được, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, chúng ta không phải đối thủ của con rối, nhưng mà..."

Trong lòng hắn nôn nóng, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của hắn thì không thể làm gì được chiến thần...

Lúc này, Tức Mặc Nhất không hề có ý định ra tay, lẳng lặng nhìn hai bên chiến đấu.

Đột nhiên, hơi thở cường đại ập đến, Trịnh Nhiên và Lâm Vân Long vội vàng tránh sang hai bên, đại đao nện xuống, suýt chút nữa xốc cả mặt đất lên...

"Khụ khụ!"

Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn chiến thần hung thần ác sát phía trước, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Trịnh Nhiên vội vàng bụm chặt miệng, lo lắng nhìn tình huống Trịnh Nhiên, thân thể khẽ run rẩy...

Thế lực hai nhà đều gia nhập cuộc chiến.

Có điều, con rối cũng không biết đau đớn, lại giết chóc thành tánh, chẳng bao lâu bọn họ đã rơi vào thế hạ phong...

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh...

"Tê tê."

Một cái đầu nhỏ ngóc lên từ cổ tay Mộ Như Nguyệt, thè lưỡi mấy cái, ánh mắt đảo qua chỗ con rối, sau đó từ trên tay nàng nhảy xuống.

Chẳng qua, lúc này mọi người đang chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu cho nên căn bản không ai chú ý tới động tác của tiểu đằng...

Đột nhiên, chiến thần nhảy lên, đại đao bổ vào đầu Trịnh Nhiên, tốc độ hắn cực nhanh, làm người ta hoa mắt, không thể nhìn rõ...

Trịnh Nhiên vội vàng nâng vũ khí lên đỡ, ầm một tiếng, ngực hắn tựa như bị cỗ lực lượng lớn đánh vào, văng ra xa, sắc mặt tái nhợt, hộc máu không ngừng...

Hắn vừa ngẩng đầu, chiến thần từ trên cao nhìn xuống hắn, đại đao sắc bén lần nữa bổ xuống...

Sắc mặt Trịnh Nhiên đại biến, vội vàng muốn tránh né, nhưng vừa bị thương thân thể không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn...

"Cha!"

Trịnh Thiên Thiên bất chấp tất cả nhào lên, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

Nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng chỉ có thể nhìn đại đao sáng lóa mắt bổ về phía Trịnh Nhiên...

Thời điểm đại đao sắp chém vào người Trịnh Nhiên thì đột nhiên ngừng lại, suýt chút nữa Trịnh Nhiên đã biến thành một đống huyết nhục mơ hồ...

"Này... xảy ra chuyện gì?"

Mọi người đều ngây ngốc, khó hiểu nhìn chiến thần.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì...

"Cha!" Trịnh Thiên Thiên lảo đảo chạy đến bên cạnh Trịnh Nhiên: "Cha, ngươi thế nào rồi?"

"Ta không sao..."

Trịnh Nhiên lắc lắc đầu, kinh ngạc nhìn về phía chiến thần.

Con rối này rõ ràng muốn giết hắn.

Nhưng tại sao đột nhiên ngừng lại?

Căn bản không có khả năng...

"Chủ nhân, ta đã khống chế tinh thạch của hắn, nhưng chỉ có tác dụng trong chốc lát, sau đó hắn sẽ khôi phục động tác."

Trong lúc mọi người đang mờ mịt không hiểu có chuyện gì xảy ra, phía sau chiến thần vang lên một thanh âm non nớt.

Mộ Như Nguyệt cười nói: "Tiểu đằng vất vả, chút thời gian này đối với ta cũng đủ rồi..."
______________________________

CHƯƠNG 1408: THU PHỤC CON RỐI (2)

Editor: Tường An

Ngọn lửa mãnh liệt trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên, nàng chậm rãi đi về phía chiến thần, theo từng bước chân của nàng, lực lượng cường đại dần dần khuếch tán rộng ra xung quanh...

Tức Mặc Nhất khẽ nheo mắt, lạnh lùng đánh giá Mộ Như Nguyệt đang đi về phía chiến thần, nở nụ cười khinh miệt.

Hắn rất muốn biết, nhân loại này rốt cuộc muốn làm gì...

Oanh!

Ngọn lửa hừng hực vây quanh chiến thần, những con rối khác muốn tới gần đều bị người Trịnh gia ngăn lại...

Vì thế, không ai biết trong ngọn lửa kia, Mộ Như Nguyệt đang làm gì.

"Tốt."

Không tới nửa ngày, ngọn lửa trên người Mộ Như Nguyệt tan đi, nàng vỗ vỗ tay, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười thản nhiên.

Cũng tại thời điểm này, con rối tiếp tục có động tác...

"Thiên Thiên, cẩn thận!"

Trịnh Nhiên theo bản năng kéo Trịnh Thiên Thiên ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đôi mắt trống rỗng của con rối, nắm chặt vũ khí trong tay...

Chiến thần hoạt động thân thể kim loại, ánh mắt băng hàn đảo một lượt qua đám người phía dưới, sau đó đi về phía Mộ Như Nguyệt...

"Mộ cô nương, cẩn thận!"

Trịnh Nhiên thấy mục tiêu của chiến thần biến thành Mộ Như Nguyệt, vội vàng la lớn.

Tuy hắn không biết Mộ Như Nguyệt làm gì, nhưng vừa rồi chắc hẳn nàng đã cứu hắn...

Nhưng Mộ Như Nguyệt lại không hề sợ hãi, thần sắc bình tĩnh nhìn chiến thần đang đi về phía mình.

"Tiểu đằng, trở về đi."

Tiểu đằng từ phía sau chiến thần bò ra, quấn quanh cổ tay Mộ Như Nguyệt.

"Đằng xà thượng cổ?"

Tức Mặc Nhất kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia suy nghĩ sâu xa.

"Nha đầu này lại có đằng xà thượng cổ, chẳng trách dám xâm nhập giao nhân tộc, có điều, đằng xà thượng cổ quả thật rất cường đại nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, còn rất nhỏ yếu..."

Nghĩ đến đây, tâm tư hắn bắt đầu xoay chuyển...

Mộ Như Nguyệt quét mắt đám con rối đang chiến đấu, lạnh lùng nói: "Bảo tất cả bọn chúng dừng lại cho ta."

Phụt!

Nghe vậy, Lâm Vân Long nhịn không được bật cười.

Gia hỏa này ngốc rồi sao?

Cư nhiên ra lệnh cho chiến thần!

Phải biết rằng, chiến thần này thị huyết thành tánh, là một công cụ chỉ biết giết chóc, làm sao có thể nghe lệnh của nàng?

Nhưng rất nhanh thôi, Lâm Vân Long sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn...

Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, chiến thần liền nâng tay lên, đám con rối đồng loạt dừng động tác...

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Vân Long cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Tại sao? Tại sao chiến thần lại nghe lời nàng?"

Nhân loại này, rốt cuộc đã làm gì...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Vân Long tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Người kinh ngạc còn có cha con Trịnh gia.

Chiến thần khủng bố thế nào, bọn họ biết rất rõ, nhưng hiện tại, chiến thần khủng bố kia lại phục tùng nàng?

Trịnh Thiên Thiên hít một ngụm khí lạnh, hỏi: "Vừa rồi ngươi đã làm gì nó? Sao nó lại nghe lời ngươi?"

"Không có gì", Mộ Như Nguyệt nhún vai, "Chẳng qua ta đã từng học thuật con rối nên biết cách khống chế con rối thôi, cũng may qua nhiều năm thực lực con rối này bị mai một không ít, nếu không, chỉ sợ tiểu đằng cũng không thể khống chế nó để tranh thủ thời gian cho ta thu phục..."

Nếu là chiến thần trước kia, sợ là nàng không thể dễ dàng thu phục như thế...
_______________________________

CHƯƠNG 1409: THU PHỤC CON RỐI (3)

Editor: Tường An

Tức Mặc Nhất liếc Mộ Như Nguyệt một cái, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

"Vâng, Tức Mặc đại nhân."

Lâm Vân Long hồi phục tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Hiện tại Mộ Như Nguyệt thu phục nhiều con rối như vậy, kế tiếp bọn họ khẳng định sẽ gặp trở ngại...

---------------

Di tích càng lúc càng sâu, có thể cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia.

Mộ Như Nguyệt cảm giác Y Tư xao động, bất giác trấn an hắn một chút, sau đó mới ngước mắt nhìn con đường trước mắt...

Không biết trong di tích này rốt cuộc có thứ gì, làm Y Tư xao động như thế...

"Tiểu Nguyệt." Vô Vong giữ chặt cánh tay Mộ Như Nguyệt, đôi mắt trong trẻo nghiêm túc nhìn nàng: "Ta sẽ bảo hộ ngươi."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp.

Ngàn năm trước, khi nàng mới sinh ra không lâu, nam nhân này vì sự an toàn của nàng mà đưa nàng đến một đại lục khác.

Ngàn năm sau gặp lại, mặc dù mất đi ký ức, trong tiềm thức hắn vẫn muốn bảo hộ nàng...

Có lẽ trong khoảng thời gian khi đưa nàng đi, nam nhân này cũng hối hận, bi thống.

Bởi vì, nếu hắn có đủ lực lượng đối mặt với kẻ địch, cha con bọn họ đã không phải xa nhau, mẫu thân cũng sẽ không chết...

"Ân? Đây là cái gì?"

Đột nhiên, một thanh âm vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Như Nguyệt.

Nàng vừa ngẩng đầu nhìn qua liền phát hiện trước mặt bọn họ có hai con đường rất giống nhau, nhưng Mộ Như Nguyệt biết, thực tế không hề đơn giản như vậy...

"Cha, ngươi mau nhìn, trên tấm bia đá này có chữ viết."

Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn tấm bia đá: "Con đường đan dược sư và con đường bình thường? Trên bia đá này viết, hai con đường này chia ra một con đường đan dược sư và một con đường bình thường, trên con đường đan dược sư có loại dược liệu nhiều người tha thiết mơ ước, con đường bình thường thì không có gì cả, hơn nữa, chỉ khi có hai người cùng tiến vào mới có thể mở ra hai con đường, nói cách khác, trong hai người chỉ có một người có thể đi vào con đường đan dược sư, thông qua trình độ luyện chế đan dược, ai trình độ cao hơn mới có thể đi vào con đường này."

Nghe đến đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tức Mặc Nhất.

Bởi vì trong số những người ở đây, Tức Mặc Nhất có trình độ luyện đan cao nhất, người có thể đi vào cũng chỉ có hắn...

"Hơn nữa..." Trịnh Thiên Thiên ngừng một chút, sắc mặt trắng bệch, "Trên đó còn viết, con đường bình thường tương đối nhiều bẫy rập nguy hiểm, chỉ có đan dược sư mới có thể đi một đường thông suốt, cha, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Ha ha!"

Trịnh Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Lâm Vân Long đã cười trào phúng.

"Trịnh Nhiên, ngươi nên nhận thua đi, dù sao các ngươi cũng không thể đi vào con đường đan dược sư được! Chỉ có Tức Mặc đại nhân có thể đi con đường này!"

Trịnh Nhiên tức run người, lại không thể làm được gì.

Tức Mặc đại nhân đã đạt tới đỉnh hoàng giai, toàn bộ giao nhân tộc, rất ít người có thể so với hắn.

Dù trình độ đan dược sư của Mộ Như Nguyệt không tồi, nhưng làm sao có thể so với Tức Mặc đại nhân đã sống mấy trăm năm?

Nữ tử này vẫn còn quá trẻ...

"Xin lỗi, đối với dược liệu nơi này, ta cũng cảm thấy hứng thú." Mộ Như Nguyệt cười cười, nhàn nhạt nói.

Tức Mặc Nhất cười lạnh: "Ngươi muốn đấu với ta?"

"Nếu ngươi không muốn nhường, ta cũng chỉ có thể làm như vậy." Mộ Như Nguyệt nhún vai, thản nhiên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net