1410 - 1414

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1410: THU PHỤC CON RỐI (4)

Editor: Tường An

“Được!” sắc mặt Tức Mặc Nhất lạnh lẽo, “Đây là ngươi tự tìm, đã vậy, sao ta có thể không thỏa mãn ngươi?”

Dứt lời, hắn vung tay lên, một đan đỉnh xuất hiện trước mặt hắn.

Tức Mặc Nhất mặt lạnh trào phúng, không thèm để Mộ Như Nguyệt vào mắt…

Mộ Như Nguyệt cười cười không cho là đúng, giơ tay lấy đan đỉnh phượng hoàng ra.

Đồng thời mang ra cả đống dược liệu…

Ngọn lửa bùng lên, làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc của nữ tử.

Thấy động tác của Mộ Như Nguyệt, Tức Mặc Nhất cũng bắt đầu luyện chế đan dược…

“Ha ha.” Lâm Vân Long cười lạnh, trào phúng nói: “Nha đầu nhân loại này thoạt nhìn chừng 30 tuổi mà cũng dám không biết tự lượng sức đòi thi đấu với Tức Mặc đại nhân, rõ ràng là muốn chết!”

Bất luận thế nào, trận tỷ thí này, Tức Mặc đại nhân nhất định sẽ thắng…

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ chuyên chú nhìn đan đỉnh trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Vô Vong nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt không chớp mắt.

Trong lòng hắn, Tiểu Nguyệt vĩnh viễn ưu tú nhất, những người khác đều kém nàng…

Mộ Như Nguyệt điều chỉnh cho lửa cháy lớn hơn, cơ hồ bao phủ toàn bộ đan đỉnh phượng hoàng.

“Vô Vong công tử, ngươi không lo lắng sao?” Trịnh Thiên Thiên khẽ nhấp môi, liếc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Vô Vong.

Vô Vong khó hiểu nhìn Trịnh Thiên Thiên: “Tại sao ta phải lo lắng? Tiểu Nguyệt nhất định sẽ thắng.”

Trịnh Thiên Thiên sửng sốt, không hiểu hỏi: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

“Không biết, dù sao đi nữa, ta khẳng định Tiểu Nguyệt sẽ thắng!”

Lâm Vân Long cười nhạo: “Nam nhân này đúng là ngốc tử, thật không biết loại người này làm sao lẫn vào giao nhân tộc được!”

Tựa như không hề nghe thấy lời Lâm Vân Long nói, ánh mắt Vô Vong vẫn chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười nhu hòa, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng ngày thường…

Trịnh Thiên Thiên thu hồi tầm mắt.

Nếu Vô Vong có thể khẳng định như vậy, có phải chứng tỏ Mộ Như Nguyệt thật sự có hi vọng thắng hay không?

Nghĩ đến đây, nàng cười khổ lắc đầu.

Hiện tại Vô Vong căn bản giống một tiểu hài tử, mà nàng lại đi tin lời tiểu hài tử nói…

Có lẽ, bản thân vị nữ tử phong hoa tuyệt đại kia có lực lượng khiến người khác tin tưởng…

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Tiếng động từ đan đỉnh truyền ra làm mọi người căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tức Mặc Nhất.

Tức Mặc Nhất giơ tay lên, một viên đan dược rơi vào tay hắn…

Vừa nhìn thấy viên đan dược kia, mọi người rốt cuộc không cách nào dời mắt được.

Có vài người còn thèm thuồng nuốt vài ngụm nước bọt…

Phải biết rằng, đó không phải đan dược bình thường mà là đan dược đỉnh hoàng giai, có người cả đời cũng không thể nếm thử, vậy mà hiện giờ bọn họ lại có thể may mắn chứng kiến đan dược sư đỉnh hoàng giai luyện chế…

“Đan dược đỉnh hoàng giai, hắn thật sự luyện chế đan dược đỉnh hoàng giai, trừ phi nàng luyện chế ra đan dược tôn giai, nếu không thì căn bản không thể thắng Tức Mặc Nhất…”

Trịnh Thiên Thiên cắn môi, cười khổ nói: “Nhưng mà, đan dược tôn giai không phải dễ luyện, chẳng lẽ lần này chúng ta thật sự phải thua sao?”

Nói thật, Trịnh Thiên Thiên cũng không quan tâm dược liệu ở con đường đan dược sư lắm.

Chỉ vì con đường bình thường tương đối nhiều bẫy rập, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn họ, nàng dĩ nhiên muốn chọn con đường an toàn hơn…
______________________________

CHƯƠNG 1411: THU PHỤC CON RỐI (5)

Editor: Tường An

Nàng không muốn những người này gặp nguy hiểm…

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Không lâu sau khi Tức Mặc Nhất luyện chế xong, đan đỉnh phượng hoàng của Mộ Như Nguyệt cũng vang lên tiếng va chạm.

Mọi người lập tức dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt lộ vẻ mong chờ.

Đương nhiên không phải bọn họ mong chờ Mộ Như Nguyệt đánh bại Tức Mặc Nhất.

Bởi vì đây căn bản là chuyện không thể nào.

Bọn họ chỉ muốn biết, nữ tử đã giúp Trịnh Thiên Thiên đột phá rốt cuộc là đan dược sư trình độ gì…

Oanh!

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ miên man, một ngọn lửa từ đan đỉnh phượng hoàng vọt ra.

Viên đan dược được ngọn lửa bao bọc giống như một hỏa cầu.

“Muốn trốn?” Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, ngươi trốn không thoát…”

Dứt lời, nàng nhảy lên, bắt lấy viên đan dược, cười nói: “Ta nói rồi, ngươi chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn ở lại đi.”

Dựa theo cấp bậc, đan dược hoàng giai đã có ý thức của chính mình.

Nhưng chỉ có đan dược tôn giai mới có thuộc tính riêng…

Cho nên, thời điểm viên đan dược xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, vẻ mặt giống như nhìn thấy con voi bị con kiến dẫm chết…

“Đan dược tôn giai, ngươi… ngươi thế nhưng luyện chế đan dược tôn giai?” Trịnh Thiên Thiên run giọng nói.

Nữ nhân này lại là đan dược sư tôn giai?

Nàng còn có thể biến thái hơn nữa không?

Trịnh Thiên Thiên hít sâu một hơi nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, nàng thật sự không ngờ nữ nhân mình tùy tiện quen biết lại là đan dược sư tôn giai…

Vô Vong hưng phấn đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt kích động đỏ bừng: “Tiểu Nguyệt, ta biết ngươi nhất định sẽ thắng mà…”

Tức Mặc Nhất hung hăng bóp nát đan dược trong tay, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: “Lần này là ta thua, nhưng ta sẽ nhớ kỹ chuyện này!”

Lúc nói câu cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Như Nguyệt…

Vô Vong nhíu mày, khí thế trên người bắt đầu tăng lên, nhưng đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, bình ổn lửa giận trong lòng hắn…

Chẳng qua, dung nhan tuấn mỹ lại vô cùng ủy khuất.

Hắn không rõ, vì sao Tiểu Nguyệt không cho mình giết tên giao nhân đáng ghét này!

“Chúng ta đi thôi.” Mộ Như Nguyệt liếc Tức Mặc Nhất sắc mặt xanh mét, cười nhạt nói.

Người Tức Mặc gia đã đến đây rồi, vậy nàng sẽ không cho hắn cơ hội rời đi, chỉ có điều bây giờ còn chưa đến lúc mà thôi…

“Ha ha.” Trịnh Nhiên cười trào phúng, đắc ý nhìn gương mặt tái nhợt phía đối diện, “Lâm Vân Long, không phải ngươi nói con đường này chỉ có các ngươi mới đi được à? Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn thua, ha ha ha!”

Hắn cười to vài tiếng, sau đó dứt khoát xoay người đi vào con đường đan dược sư…

Nhìn đám người rời đi, Lâm Vân Long rất không cam lòng, vội vàng muốn xông lên, nhưng hắn vừa đến trước con đường kia thì bị một cỗ lực lượng bắn ngược trở lại…

“Di tích tổ tiên Y gia không đơn giản như ngươi nghĩ, nếu họ đã đặt ra quy định này thì cũng đã thiết kế như thế, người thua tuyệt đối không thể bước vào con đường đan dược sư nửa bước!” Tức Mặc Nhất lạnh giọng nói.

Con đường bình thường thì sao? Chờ sau khi thăm dò di tích xong, hắn sẽ cướp lại dược liệu trong tay bọn họ…
_______________________________

CHƯƠNG 1412: TỨC MẶC NHẤT CHẾT (1)

Editor: Tường An

“Trong di tích này đúng là không ít dược liệu, ít nhất có thể bổ sung vào số dược liệu ta đang thiếu.”

Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt cẩn thận thu hoạch dược liệu trên đường, ngay cả một cái lá cũng không chừa.

Những người khác đều đi theo sau nàng, hướng vào sâu trong di tích…

Lúc này, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ…

Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Thiên không hề dời mắt khỏi Mộ Như Nguyệt, tựa như còn chưa hồi phục tinh thần…

Một thiên tài như thế, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Huống chi, đối phương còn là một nhân loại trẻ tuổi…

Nghĩ đến sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình lúc đầu, Trịnh Thiên Thiên khẽ cắn môi, trong lòng lại tâm phục khẩu phục.

“Tiểu Nguyệt.”

Vô Vong cười nói, ánh mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”

Mộ Như Nguyệt hơi ngừng động tác, nhếch môi nói: “Ta cũng không rõ lắm, trong này hình như có một cỗ lực lượng rất cường đại…”

Cỗ lực lượng kia hấp dẫn Y Tư, làm nàng muốn tìm hiểu đến cùng…

Càng vào sâu trong di tích, cỗ lực lượng kia càng cường đại, thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng…

“Chỗ đó là…” Trịnh Thiên Thiên ngẩn ra, vui sướng nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng đi đến cuối đường, sau cánh cửa kia có lẽ chính là thứ chúng ta muốn tìm.”

Cách đó không xa có một cánh cửa gỉ sắt, mà trước cửa có hai con đường khác nhau, hiển nhiên, một con đường khác chính là đường đám người Tức Mặc Nhất đi…

“Nhìn tình huống này, hẳn là bọn họ còn chưa đến đây.” Trịnh Nhiên cười lạnh, nói: “Cũng đúng, con đường kia có nhiều bẫy rập nguy hiểm, bọn họ sẽ không đến đây nhanh được, một khi đã như vậy, chúng ta cứ vào trước xem bên trong có thứ gì hay không.”

Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cánh cửa…

Thời điểm cửa vừa mở ra, ánh sáng thánh khiết chiếu vào mọi người, phảng phất như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh…

Nhưng dưới ánh sáng đó, một cỗ lực lượng vọt ra, oanh một tiếng, mấy người đứng gần cửa nhất lập tức biến thành tro bụi, ngay cả hơi thở cũng biến mất…

“Cha!”

Trịnh Thiên Thiên cả kinh, hoảng sợ nhìn sư hổ ma thú bên trong cánh cửa.

Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lộ ra lực lượng thần thánh.

Chẳng qua, hiện tại cỗ lực lượng kia đối với bọn họ chỉ có sát khí…

“Đây không phải là thần thư sư hổ bị tổ tiên giao nhân tộc giam giữ từ vạn năm trước ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cực kỳ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt…

Thần thú sư hổ thực lực còn mạnh hơn cả chiến thần, lão tổ giao nhân tộc đã từng phí rất nhiều tinh lực mới bắt được nó, nếu hiện tại bọn họ phải đối mặt với đầu sư hổ này thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào…

Trịnh Thiên Thiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Cùng lúc này, sư hổ cũng phát hiện sự tồn tại của những người này…
_______________________________

CHƯƠNG 1413: TỨC MẶC NHẤT CHẾT (2)

Editor: Tường An

Gràooo!

Một tiếng rống khiến cả di tích chấn động, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, sư hổ đã nhanh chóng vọt tới, một đệ tử Trịnh gia đứng cạnh Trịnh Thiên Thiên nháy mắt đã bị móng vuốt bén nhọn của nó đánh bay ra xa.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng bất giác run lên, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt…

Cường!

Quá cường!

Hơn nữa, tốc độ quá nhanh.

Dưới uy lực của nó, mọi người căn bản không có cơ hội phản ứng…

Trịnh Nhiên cắn chặt răng, trong lòng trầm xuống.

“Thực lực sư hổ vốn dĩ rất cường đại, dù đã qua nhiều năm mà vẫn quá mức cường đại! Chỉ dựa vào chúng ta, có lẽ không phải là đối thủ của nó…”

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể không chiến…

“Thiên Thiên, ngươi và Mộ cô nương lui ra phía sau, để ta ứng phó ma thú này trước!”

Trịnh Nhiên cầm chặt chuôi kiếm trong tay, thân thể chợt lóe nhằm về phía sư hổ, nhưng thời điểm đến trước mặt nó, sư hổ khổng lồ bỗng dưng biến mất…

Trịnh Thiên Thiên trợn to mắt, tê tâm liệt phế la lớn: “Cha, phía sau ngươi!”

“Cái gì?”

Trịnh Nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên cao chụp xuống…

Thân thể Trịnh Nhiên giống như diều đứt dây văng ra ngoài, nện mạnh vào thân cây…

“Cha!!!”

Trịnh Thiên Thiên không nghĩ được gì nhiều, thất tha thất thểu chạy về phía Trịnh Nhiên, nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống.

“Cha, ngươi thế nào? Thân thể ngươi…”

“Khụ khụ!” Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, suy yếu nói: “Ta không sao, Thiên Thiên, ngươi chạy mau, dù là chiến thần cũng không thể đánh bại sư hổ, ngươi chạy mau!”

Trịnh Nhiên giơ tay, dùng sức đẩy Trịnh Thiên Thiên ra ngoài…

Trong lúc hoảng loạn, Trịnh Thiên Thiên muốn bắt lấy tay Trịnh Nhiên nhưng đầu ngón tay lại xẹt qua ống tay áo hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư hổ đánh về phía Trịnh Nhiên…

“Không!”

Thanh âm Trịnh Thiên Thiên bi thống tuyệt vọng, đau khổ nhìn thân ảnh quyết tuyệt của Trịnh Nhiên…

Cha…

Thanh âm nàng dần suy yếu, nước mắt vẫn không ngừng rơi…

“Sư hổ ta đường đường là thần thú, sao có thể cam tâm ở đây làm người giữ mộ?”

Trịnh Nhiên nhanh chóng xoay người, vung kiếm chĩa vào sư hổ.

Sư hổ phẫn nộ gào rống, hai mắt thị huyết đỏ như máu, thân thể khổng lồ như một quả núi nhào về phía Trịnh Nhiên.

Trước cái mồm máu khổng lồ, đáy lòng Trịnh Nhiên cũng dâng lên hàn ý…

Chẳng lẽ hắn cứ như vậy bỏ mạng ở đây?

Không!

Hắn không cam lòng!

Ít nhất, trước khi chết cũng phải tranh thủ thời gian cho nữ nhi rời đi…

Oanh!

Trịnh Nhiên đánh ra một đạo kiếm quang về phía sư hổ.

Nhưng thân thể nó chợt lóe, tránh được, sau đó nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trịnh Nhiên…

“Cha!”

“Gia chủ!”

Mọi người nhịn không được thất thanh hô to, vẻ mặt tuyệt vọng, ngây ngốc nhìn sư hổ phía trước Trịnh Nhiên, dưới lực uy áp cường đại, bọn họ muốn nhấc chân cũng cực kỳ khó khăn…
_______________________________

CHƯƠNG 1414: TỨC MẶC NHẤT CHẾT (3)

Editor: Tường An

Phanh!

Ánh lửa văng khắp nơi, giống như một khối cự thạch đè nén trong lòng mọi người…

Trịnh Nhiên hơi ngẩn ra, khẽ mở mắt nhìn chiến thần cao lớn uy mãnh chắn trước mặt mình, ngăn trở công kích của sư hổ…

Oanh!

Lực lượng cường đại đánh vào thân thể chiến thần làm hắn lui về phía sau vài bước, ngực nứt ra một lỗ hổng, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy kim thiết bên trong…

Trịnh Thiên Thiên ngây ngốc quay đầu nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, đáy lòng có chút phức tạp.

Xem ra lần này, bọn họ lại được nàng cứu…

Trịnh Thiên Thiên cười khổ, chỉ mới mấy ngày quen biết ngắn ngủi, nữ nhân này lại cứu mạng bọn họ nhiều lần như vậy.

Cả đời này cũng không thể hồi báo hết…

Những con rối khác cũng có động tác, đồng loạt vây quanh sư hổ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nó.

Sư hổ phẫn nộ gào rống, vươn móng vuốt chụp về phía một con rối.

Thân thể kim loại của con rối kia bị móng vuốt bén nhọn cào ra ba vệt sâu, tóe lửa…

“Thực lực hiện tại của chiến thần là thần tôn trung cấp, mà sư hổ lại là thần tôn cao cấp, nếu là trước kia có lẽ sư hổ căn bản không thể chiến thắng, nhưng hiện giờ… tuy cũng có chút khó khăn nhưng cũng có thể thử một lần.”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đằng trên cổ tay, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt…

Nếu đã tới đây, vậy thì không có đạo lý rời đi.

Bất luận thế nào, nàng muốn biết chỗ sâu nhất trong di tích này rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn Y Tư…

“Ngươi đang làm gì?”

Trịnh Thiên Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt, thấy nàng vẽ đồ án cổ quái gì đó trên mặt đất thì hơi sửng sốt…

Gia hỏa này lại tính làm chuyện biến thái gì nữa?

Chẳng lẽ nàng muốn lợi dụng đồ án đó để xoay chuyển tình thế?

Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Thiên lắc đầu tự giễu, sao có thể? Chỉ dựa vào đồ án này cũng không thể giúp bọn họ giành thắng lợi…

Nhưng Mộ Như Nguyệt không hề để ý, nghiêm túc vẽ gì đó trên mặt đất…

Chiến thần vung kiếm chém về phía sư hổ, oanh một tiếng, mặt đất bị nó xốc hết lên, đất đá bay loạn xạ, nhưng trước mắt lại không có chút bóng dáng của sư hổ…

Bỗng nhiên, sát khí cường đại từ phía sau truyền đến, chiến thần vội vàng quay lại, giơ tay đỡ lấy công kích ập tới.

Một đạo bạch quang hiện lên, cánh tay chiến thần phát ra âm thanh tê tê, sau đó bịch một tiếng, cánh tay hắn đứt lìa, rơi xuống đất.

Chẳng qua, con rối không có cảm giác đau đớn, cho nên chiến thần cũng không có bất cứ biểu tình gì, tiếp tục bắt đầu công kích…

“Tình huống của chiến thần có chút không ổn.”

Trịnh Nhiên nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hắn cần phải nghĩ biện pháp khác.

Nhưng hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới thần tôn, thậm chí khi liên thủ với Lâm Vân Long đối kháng chiến thần là thần tôn trung cấp cũng cực kỳ khó khăn chứ đừng nói đến một mình đối mặt với ma thú thần tôn cao cấp…

Thực lực của nó quá mạnh, đã mạnh đến mức bọn họ không thể chống đỡ…

Phanh!

Sư hổ há mồm phun ra một đạo bạch quang bắn vào ngực chiến thần, hắn buộc phải lui về phía sau vài bước, trên ngực bỏng cháy thành một lỗ đen lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net