1455 - 1459

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1455: KẾT CỤC CỦA TRÚC NGƯ NHI (14)

Editor: Tường An

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Trúc Ngư Nhi thét chói tai.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Vì muốn xem trò hay thôi, chẳng qua, ta cũng rất muốn biết, vì sao người Đan gia muốn bắt Huyết Nhi? Ngươi rốt cuộc biết được điều gì?”

Trúc Ngư Nhi cười lạnh, nói: “Mộ Như Nguyệt, lần này xem như ta thua trong tay ngươi! Nhưng sẽ có một ngày ngươi phải trả giá thê thảm như mẫu thân ngươi!”

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại đánh về phía Trúc Ngư Nhi, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.

Bàn tay hắn bóp chặt cổ nàng, lạnh giọng nói: “Ngươi không có tư cách nhắc tới nàng!”

Phanh!

Hắn vung tay ném Trúc Ngư Nhi xuống đất, mặt không biểu tình ra lệnh: “Người tới, kéo nàng xuống cho ta, mỗi ngày cho nàng một đao, nhưng không để nàng chết! Phải chờ đến khi chảy cạn giọt máu cuối cùng mới có thể để nàng chết!”

“Trúc Ngư Nhi”, phân phó xong, hắn nhìn Trúc Ngư Nhi, lạnh lùng nói: “Ta đã thề nhất định hải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, báo thù rửa hận cho thê tử ta! Tuy ngươi không phải hung thủ giết hại nàng, nhưng chính tâm tính ghen ghét của ngươi gián tiếp hại chết nàng! Nếu không phải vì ngươi, thê tử ta sẽ không rơi vào tay những người đó, bây giờ ngươi còn muốn hại cháu gái ta, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy! Chờ sau khi ngươi nếm đủ thống khổ mới có thể chết đi!”

Trái tim như bị xé nát, đau đớn không thể kiềm chế…

Trúc Ngư Nhi tuyệt vọng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân: “Vô Vong đại nhân, vì sao ta làm bạn bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi trước sau vẫn không hề có ta?”

Nàng không cầu gì nhiều, chỉ cần hắn cho nàng một chút tình yêu mà thôi, cho dù chỉ làm một nha đầu thông phòng, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện quyết tuyệt như thế…

“Ngươi không xứng!” nam nhân lạnh lùng nói.

Ngươi không xứng…

Từng chữ sắc bén hung hăng đâm xuyên qua trái tim nàng, máu tươi đầm đìa.

“Ha ha ha!”

Trúc Ngư Nhi ngửa đầu cười điên cuồng, thanh âm khàn khàn: “Vô Vong, ngươi thật ngoan tâm! Ta yêu ngươi sâu bao nhiêu, ngươi lại tổn thương ta sâu bấy nhiêu! Ta không cầu ngươi yêu ta, chỉ cần ngươi cho ta một chút địa vị là đủ, chẳng lẽ cũng không được sao? Rõ ràng ngươi đối với nữ nhân kia ôn nhu dịu dàng, vì sao đối với người khác lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao?!”

Nói xong, nước mắt nàng chảy xuống, trong lòng lại đau đớn.

Giống như năm đó nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng thống hận của hắn khi biết chân tướng…

Oanh!

Khí thế trên người Vô Vong hóa thành thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào ngực Trúc Ngư Nhi.
Trúc Ngư Nhi phun một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống, sắc mặt tái nhợt khiếp người…

“Người tới, mang nàng đi, mặt khác, xé lớp da mặt kia ra cho ta! Ta không thích có người dùng gương mặt người quen của ta làm xằng làm bậy!”

“Vâng!”

Mấy người ôm quyền đáp lời, kéo Trúc Ngư Nhi nửa sống nửa chết ra ngoài…

Vô Vong quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Ngữ, thanh âm không lạnh lùng nhưng cũng không ôn nhu như khi nói chuyện với Mộ Như Nguyệt.

“Nhược Ngữ, thời gian này, cực khổ ngươi.”

Lâm Nhược Ngữ lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Vô Vong, ngươi sinh được một nữ nhi tốt, ta nhìn nha đầu này từng bước từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay, có lẽ tương lai, thành tựu của nàng sẽ vượt qua ngươi.”
________________________________

CHƯƠNG 1456: KẾT CỤC CỦA TRÚC NGƯ NHI (15)

Editor: Tường An

“Ha ha!”

Vô Vong cười to, sau khi thê tử mất, hắn chưa từng cười vui vẻ như vậy.

“Ngươi không biết câu trò giỏi hơn thầy sao? Nữ nhi ta đương nhiêu ưu tú hơn ta rồi, nhưng mà điều làm ta khó chịu là, ta và nữ nhi vừa gặp lại, cháu gái cũng có rồi, ta còn không biết là tên tiểu tử thúi nào cướp mất nữ nhi ta!”

“Vô Vong chủ nhân.”

Hỏa phượng từ trên người Mộ Như Nguyệt hiện ra, nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Vô Vong, cười nói: “Vô Vong chủ nhân, nàng không chỉ có một nữ nhi mà còn có hai nhi tử nữa đó.”

“Cái gì?” Vô Vong trừng mắt, ủy khuất nói: “Tiểu Nguyệt, tốc độ này cũng quá nhanh đi, thế nhưng sinh những ba đứa, đúng rồi, hai tôn tử kia của ta đâu? Mau dẫn ta đi gặp một chút, không biết hai tiểu gia hỏa lớn lên có giống ta không.”

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Một nhi tử đã sớm trưởng thành rồi, không còn là tiểu gia hỏa gì nữa, còn một đứa bây giờ hẳn là đang ở Ma giới…”

Thấy Vô Vong còn muốn mở miệng, Lâm Nhược Ngữ nhịn không được bật cười, ngắt lời hắn.

“Vô Vong, có phải ngươi đã quên, ngươi ngủ say ngàn năm, Tiểu Nguyệt đương nhiên cũng đã trưởng thành, thành thân sinh con.”

Vô Vong bĩu môi, bỗng nhiên, hắn tựa như phát hiện cái gì, khẽ nhướng mày: “Nữ nhi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì?”

“Ta thấy ngươi trẻ như vậy, không giống người hơn một ngàn tuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, thản nhiên nói: “Cũng không có gì, một ngàn năm trước, ta đã chết một lần, sau đó trọng sinh ở một thế giới khác, mười mấy năm trước mới trở lại thế giới này… có điều, lúc ta trở lại, nơi này cũng đã qua hơn một ngàn năm…”

Nghe vậy, Vô Vong giận tím mặt: “Là ai tổn thương nữ nhi ta, ta đi giết bọn hắn!”

“Là kẻ thù của ta, ta đã trả thù rồi…” Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói: “Những người đó, vài năm trước đã chết dưới tay ta.”

“Vậy xem như bọn hắn vận khí tốt!” Vô Vong oán hận cắn răng, “Nếu bọn hắn chưa chết, ta nhất định sẽ khiến bọn hắn chết đi sống lại, sau đó lần nữa chết đi! Cho đủ một ngàn lần rồi mới làm bọn hắn hồn phi phách tán!”

Những người đó thật to gan lớn mật, ngay cả nữ nhi của hắn cũng dám tổn thương, đúng là không để hắn vào mắt.

Nghĩ đến đây, Vô Vong đau lòng nói: “Lúc đầu, ta vốn dĩ muốn đưa ngươi đến một nơi an toàn, lại không ngờ ngươi vẫn gặp nguy hiểm…”

“Cha, những người đó cùng lắm chỉ hủy diệt thân thể ta mà thôi, ta còn có thể trọng sinh, nếu như ta ở đây, nói không chừng sẽ bị hồn phi phách tán, đến lúc đó sẽ không có cách nào sống lại.”

Hơn nữa, nàng rất cảm ơn Vô Vong, nếu lúc trước hắn không đưa nàng đi, chỉ sợ nàng cũng không gặp được nam nhân kia…

Vô Vong biết Mộ Như Nguyệt không muốn hắn tự trách, trong lòng có chút cảm động, hắn ôm chặt Mộ Như Nguyệt vào lòng, nói: “Tiểu Nguyệt, từ nay về sau, ta sẽ không để bất kì ai xúc phạm tới ngươi…”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, tựa đầu vào ngực Vô Vong, hưởng thụ thời khắc ấm áp này…
_______________________________

Chương 1457: Tác giả lảm nhảm.
_______________________________

CHƯƠNG 1458: CỬA ĐỊA NGỤC (1)

Editor: Tường An

“Ma long, nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân hẳn là ở chỗ này, chúng ta mau hạ xuống đi.”

Một con hắc long bay lượn trên không trung Thần Môn, trên lưng nó là một tiểu nam hài tầm tám chín tuổi, hồng y ma mị bay trong gió, sợi tóc bạc nhẹ phất qua gương mặt phấn điêu ngọc trác, kinh diễm làm người ta không thể dời mắt.

“Ngươi là ai?”

Thông Huyền hồi phục tinh thần, nhìn gương mặt có chút quen mắt kia, lạnh giọng hỏi.

Tiểu nam hài không nói gì, khoanh tay đứng trên lưng ma long, tầm mắt đảo qua đám người phía dưới, mặt không biểu tình.

Không biết vì sao, đối mặt với đôi mắt đỏ kia, đáy lòng Thông Huyền run lên, bất giác cảm thấy sợ hãi.

Cường!

Tiểu nam hài này là một cường giả!

Thông Huyền hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó thì thấy thân ảnh hồng y nhanh chóng vot xuống dưới.

Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt xuất hiện phía sau lưng mình, Thông Huyền lập tức biến sắc, hô to: “Môn chủ, cẩn thận!”

Nhưng đã không còn kịp rồi, tiểu nam hài đã xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt…

Thời điểm mọi người cho rằng tiểu nam hài sẽ gây bất lợi cho Mộ Như Nguyệt, lại thấy hắn bỗng nhiên nhào lên, ôm chặt nàng.

Thông Huyền ngây ngẩn, thật sự không biết xảy ra chuyện gì…

Này… này rốt cuộc là tình huống gì?

Nam hài ngẩng đầu lên, tươi cười ngây thơ đáng yêu: “Mẫu thân, ta đã trở về…”

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng ôm thân thể nho nhỏ trong lòng, cười nói: “Hoàng Nhi rốt cuộc đã trở lại rồi, thế nào? Tiêu Uyển đâu?”

Nghe vậy, Dạ Tư Hoàng hơi ngẩn ra, lắc lắc đầu nói: “Hình như nàng bị người khác mang đi.”

“Bị người khác mang đi?”

“Đúng vậy, hiện tại ta còn chưa tra ra tung tích của nàng.”

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày.

Tiêu Uyển bị người khác mang đi? Tại sao người nọ lại mang nàng đi…

“Như Nguyệt đại nhân”, ma long cúi đầu nhìn nữ tử đứng trên mặt đất, nói: “Lần này ta và chủ nhân trở về là vì mang tiểu thư đi.”

Huyết Nhi?

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn Dạ Tư Hoàng.

Dạ Tư Hoàng nhẹ gật đầu, nói: “Mẫu thân, muội muội đâu? Ta muốn mang nàng đi, qua vài năm sẽ dẫn nàng về cho mẫu thân.”

“Được, ngươi đi theo ta.”

Mộ Như Nguyệt cười cười, nàng rất tin tưởng nhi tử mình, bất luận thế nào, nàng đều tin Dạ Tư Hoàng mang Huyết Nhi đi nhất định là có lý do…

Trong phòng, gió mát thổi qua làm tấm màn nhẹ lay động, Vô Vong đang ngồi trên giường chơi đùa với tiểu oa nhi, chọc nó cười khanh khách không ngừng, lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Vô Vong vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dạ Tư Hoàng phấn điêu ngọc trác.

“Tiểu Nguyệt, đây chính là nhi tử ngươi?”

Vô Vong nhướng mày, tiểu tử này tuy còn nhỏ lại không đơn giản…

“Đúng vậy”, Mộ Như Nguyệt quay đầu cười nói với Dạ Tư Hoàng, “Hoàng Nhi, vị này chính là ông ngoại ngươi.”

Ông ngoại?

Dạ Tư Hoàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Thì ra người chính là ông ngoại, lúc ở Ma giới mẫu thân đã từng nhắc tới người, còn nói thực lực của người rất cường đại, cho nên Hoàng Nhi đã sớm muốn gặp ông ngoại.”
_________________________________
CHƯƠNG 1459: CỬA ĐỊA NGỤC (2)

Editor: Tường An

“Ha ha!”

Nghe vậy, Vô Vong cười phá lên, ánh mắt nhìn tiểu tử này cũng mang theo tia thưởng thức.

“Tiểu tử, ngươi đúng là không tệ, không hổ là cháu ngoại của Vô Vong ta, nữ nhi ta ưu tú như thế, đương nhiên cháu ngoại cũng sẽ không kém.”

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, dời mắt về phía Huyết Nhi trên giường.

Nàng đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng ôm Huyết Nhi lên, hôn gương mặt mềm mại phấn nộn của nó, sau đó giao vào tay Dạ Tư Hoàng.

Nhìn đứa trẻ trong tả lót, ánh mắt Dạ Tư Hoàng tràn ngập ôn nhu…

“Hoàng Nhi, chiếu cố nàng cho tốt.”

Dù trong lòng luyến tiếc, nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn tận lực đè nén cảm xúc, nói.

Dạ Tư Hoàng gật gật đầu, thanh âm nghiêm túc mà kiên định: “Mẫu thân yên tâm, Hoàng Nhi sẽ bảo vệ tốt muội muội, sẽ không để nàng thiếu mất một cọng lông tơ nào, ma long, chúng ta đi thôi.”

Dạ Tư Hoàng nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, dù ánh mắt tràn ngập lưu luyến nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hắn không thể để muội muội trở thành gánh nặng của mẫu thân, mà là trở thành lực lượng của nàng…

Chỉ có như vậy mới có thể giúp mẫu thân vượt qua sóng gió mãnh liệt trên đại lục, dần dần bước lên đỉnh cao…

Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra cửa, thân ảnh hồng y chậm rãi biến mất trước mắt bọn họ…

Vô Vong không nghĩ tới Mộ Như Nguyệt lại dễ dàng giao Huyết Nhi cho hắn như vậy, nghi hoặc nói: “Tiểu Nguyệt, ta có thể nhìn ra tiểu tử này không tầm thường, thực lực cũng rất cường đại, nhưng dù sao hắn còn chưa đến mười tuổi, ngươi giao Huyết Nhi cho hắn chiếu cố có an toàn không?”

Dù sao đi nữa, bản thân hắn còn là một tiểu hài tử, làm sao có thể chiếu cố muội muội còn nhỏ hơn hắn?

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.

“Ta tin tưởng hắn.”

Ta tin tưởng hắn…

Bốn chữ này rơi vào lòng Vô Vong làm hắn có chút kinh ngạc.

Mộ Như Nguyệt cười cười: “Bởi vì hắn là nhi tử ta, ta tin tưởng, bất luận xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể chiếu cố tốt muội muội, giống như lúc ta mang thai hắn, hắn năm lần bảy lượt bảo hộ ta… Nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã chết mấy lần rồi.”

Nếu hắn là nhi tử của nàng, nàng liền vô điều kiện tin tưởng hắn…

Vô Vong nhịn không được lắc đầu cười nói: “Tính cách này của ngươi đúng là hoàn toàn di truyền từ phu thê chúng ta, đúng rồi, Tiểu Nguyệt, không phải ngươi muốn đi địa ngục sao?”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động: “Phụ thân có phương pháp?”

“Nói thật, địa ngục là nơi trừ phi ngươi chết, nếu không thì không có khả năng tiến vào, nhưng cũng không phải là không có cách… Lúc trước, ta dựa theo cấu tạo của địa ngục để xây nên mười tám tầng luyện ngục, trên đỉnh luyện ngục có cánh cửa dẫn đến địa ngục, nhưng không phải ai cũng có thể vào đó được, thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ!”

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, kiên định nói: “Cả đời này, nam nhân kia đã trả giá vì ta quá nhiều, mỗi lần ta gặp nguy hiểm hắn đều ở bên cạnh ta, mà ta lại chưa làm được gì nhiều cho hắn, lần này ta sẽ không ngồi yên chờ chết, sẽ không chờ hắn đến bên cạnh ta! Ta sẽ đích thân đến đó tìm hắn, mang hắn trở về!”

Đúng vậy.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, lần nào cũng là Dạ Vô Trần trả giá vì nàng.

Lúc này, đến lượt nàng lần theo bước chân hắn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net