1460 - 1464

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1460: CỬA ĐỊA NGỤC (3)

Editor: Tường An

Mặc dù nàng tin tưởng lấy thực lực của Vô Trần có thể tự rời khỏi địa ngục, nhưng nàng lại không muốn tiếp tục chờ đợi nữa…

“Được!” Vô Vong cười nói, “Ngàn năm trước, ta bỏ lỡ mẫu thân ngươi một canh giờ, cũng bỏ lỡ nàng một đời một kiếp! Ta sẽ không để nữ nhi mình giẫm lên vết xe đổ, ta sẽ thay ngươi đi tìm trợ giúp, mặc dù, cơ hội đó thật xa vời! Tiểu Nguyệt, chờ ta năm năm, khoảng thời gian này ta sẽ rời khỏi Thần Môn, sau khi trở về, ta mới có thể giúp ngươi đi địa ngục.”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vô Vong.

“Tin tưởng ta! Năm năm sau, ta nhất định sẽ trở về!”

Tin tưởng ta…

Nhìn khuôn mặt kiên định của nam nhân, Mộ Như Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Được, ta sẽ chờ ngươi trở về…”

Vô Vong vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xoay người đi về phía ngoài cửa, biến mất dưới ánh nắng sớm…

“Chủ nhân.”

Hỏa phượng từ trong đan thư đi ra, vừa định nói gì đó thì bị Mộ Như Nguyệt giơ tay ngăn lại: “Năm năm này ta sẽ bế quan, cho nên chuyện trong môn phái sẽ do Bạch Trạch xử lý, còn nhiệm vụ của các ngươi chính là hủy diệt Đan gia!”

“Vâng, chủ nhân!”

Hỏa phượng hưng phấn đáp, nàng đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể giết những người kia, báo thù rửa hận cho Vô Vong chủ nhân và chủ mẫu…

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, ngửa đầu nhìn  trời xanh, trong mắt hiện lên tia sáng nhàn nhạt…

Năm năm sao?

Sau năm năm nữa, có lẽ nàng sẽ có thể xuất phát đi tìm Vô Trần…

--------------------

Năm tháng như thoi đưa.

Trong năm năm này, ngoài Đan Phi đã sớm chạy trốn, toàn bộ Đan gia đều tang mệnh dưới tay đệ tử Thần Môn.

Còn Mộ Như Nguyệt, từ sau khi Dạ Tư Hoàng mang Huyết Nhi đi, liền tiến hành bế quan, suốt năm năm chưa từng ra khỏi phòng nửa bước…

Nếu không phải trong phòng mơ hồ có khí thế truyền ra, phỏng chừng mọi người đều cho rằng nàng mất tích…

Một ngày kia, sau giờ ngọ, trong phòng đột nhiên truyền ra khí thế cường đại, trên không trung nổi lên từng trận cuồng phong khiến mọi người bất giác chấn động.

“Chủ nhân đột phá!”

Trong lòng Hỏa phượng vui vẻ.

Trải qua năm năm nỗ lực, cuối cùng chủ nhân đã đạt tới đỉnh thần tôn…

Cửa phòng từ từ mở ra, tầm mắt mọi người lập tức hướng về phía thân ảnh bạch y vừa xuất hiện.

“Chủ nhân!”

Hỏa phượng chạy đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười yêu mị, cung kính nói: “Hoan nghênh chủ nhân xuất quan.”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn nam nhân tóc bạc: “Bạch Trạch, năm năm này, vất vả ngươi.”

Bạch Trạch cười ôn nhu: “Vì ngươi, vất vả nhiều hơn nữa cũng đáng, Nguyệt Nhi, chúc mừng ngươi đột phá.”

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Hình như ngươi cũng đột phá, tới cảnh giới tôn thượng?”

“May mắn mà thôi.” Bạch Trạch nhàn nhạt nói.

Nhưng không ai biết, hắn đã phải trả giá bao nhiêu để đạt đến cảnh giới này.

Nếu như năm năm trước, thực lực của hắn là tôn thượng thì Mộ Như Nguyệt sẽ không bị thương, cho nên, vì không cho thảm kịch lần nữa xảy ra, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất nâng cao thực lực…
_______________________________

CHƯƠNG 1461: CỬA ĐỊA NGỤC (4)

Editor: Tường An

Vì mục tiêu này, dù phải trả giá thế nào đều đáng.

“Phụ thân ta đã trở lại chưa?” Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua mọi người, nhẹ giọng dò hỏi.

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, một tiếng cười to bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.

“Vừa mới trở về, vì trên đường gặp chút chuyện nên trì hoãn vài ngày.”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhu hòa, mỉm cười nhìn nam nhân tuấn mỹ đang đi đến.

“Cha, ngươi đã trở lại?”

“Tiểu Nguyệt, ta đã lấy được thứ chúng ta cần, vì nó ở cực bắc đại lục nên muốn lấy phải tốn chút thời gian.”

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn đồ vật trên tay hắn.
Đó là một quả băng màu xanh, hàn khí tỏa ra làm thân thể nàng khẽ cứng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.

“Đây là…”

“Cực bắc chi quả, nếu không có cực bắc chi quả, ngươi rất có thể sẽ không chịu đựng nổi cửu trọng hỏa, cho nên ta đến cực bắc đại lục để lấy loại quả này về, sau khi ăn nó ngươi có thể xuất phát đi địa ngục!”

“Phụ thân…”

“Mau đi đi, ở đó còn có người đang đợi ngươi, nhưng bất luận thế nào, ngươi nhất định phải bình an trở về, nếu không, đừng trách ta xốc ngược cả cái địa ngục kia lên!”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt cảm động, khẽ gật gật đầu: “Ta nhất định sẽ bình an trở về…”

Bởi vì, không phải chỉ địa ngục mới có người đợi nàng, ở đây cũng có người đợi nàng trở về…

Cho nên, nàng nhất định sẽ bình an mang hắn về đây…

Mộ Như Nguyệt nhận lấy cực bắc chi quả, bỏ vào miệng, trái cây vừa vào bụng, một cỗ hàn khí bao lấy trái tim nàng khiến toàn thân nàng như muốn đóng băng…

“Mau đi đi.”

“Ân.” Mộ Như Nguyệt trịnh trọng gật đầu, “Bạch Trạch, Hỏa phượng, chúng ta xuất phát thôi…”

Bạch Trạch và Hỏa phượng biến thành hai luồng sáng, tiến vào đan thư, sau đó, thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, biến mất trước mặt mọi người…

Nhìn thân ảnh nữ tử rời đi, ánh mắt Vô Vong hơi trầm xuống.

“Tiểu Nguyệt, ta tin ngươi sẽ nhanh chóng trở về…”

------------------

Mười tám tầng luyện ngục.

Từ lần trước rời khỏi, nàng chưa từng trở lại nơi này…

“Chủ nhân…” thanh âm Hỏa phượng vang lên trong đầu Mộ Như Nguyệt, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Trực tiếp đi lên tầng đỉnh.”

Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời đỏ rực, đáy mắt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng…

“Ở tầng đỉnh mới có cánh cửa thông đến địa ngục, chẳng qua, không biết Hoàng Nhi mang Huyết Nhi đi đâu, ta cũng không có cách nào nói lời từ biệt với bọn hắn, không biết lần này từ biệt đến khi nào mới có thể gặp lại.”

Năm năm.

Hai tiểu gia hỏa kia rời đi đã năm năm…

Trong năm năm này, không có lúc nào nàng không nhớ bọn họ, nhưng từ ngày đó, Hoàng Nhi vẫn chưa từng trở lại lần nào…

“Chủ nhân…”

“Hỏa phượng, ta tin tưởng, Hoàng Nhi hẳn là có chuyện phải làm, chờ hắn làm xong nhất định sẽ dẫn Huyết Nhi trở về gặp ta, đã qua năm năm, hiện giờ có lẽ Huyết Nhi đã trưởng thành không ít.”

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi lên tầng đỉnh, chờ ta mang Vô Trần trở lại là có thể đoàn tụ với bọn họ.”
_______________________________

CHƯƠNG 1462: CỬA ĐỊA NGỤC (5)

Editor: Tường An

Dứt lời, nàng dứt khoát đi về hướng đỉnh mười tám tầng luyện ngục…

Lần trước đi vào nơi này, vì thực lực chưa đủ nên không thể tiến vào tầng đỉnh, nhưng hiện tại nàng đã có đủ thực lực, dĩ nhiên có thể đi vào nơi đó…

Tầng đỉnh.

Khắp không trung đều tràn ngập ngọn lửa đỏ rực.

Bạch y nữ tử dừng chân, đảo mắt nhìn mảnh rừng màu đỏ chung quanh, khẽ nhíu mày: “Nơi này không hổ là tầng đỉnh phụ thân tạo ra, chỉ nghe hơi thở đã có thể cảm nhận được ma thú ở đây cường đại thế nào.”

Gràooo!

Đang nói, trong rừng cây truyền ra một tiếng rống to, sau đó, một đầu sư tử hung mãnh nhào ra.

“Chủ nhân, cẩn thận, là ma thú tôn thượng, hơn nữa…”

Hỏa phượng còn chưa nói xong, hỏa sư tử đã nhào về phía Mộ Như Nguyệt, móng vuốt sắc bén như muốn xé nát bụng nàng.

Mộ Như Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau, ngọn lửa trên thân cửu thiên long viêm kiếm hóa thành kiếm phong mãnh liệt, chém về phía hỏa sư tử…

Hỏa sư tử lắc mình tránh thoát, sau đó ngừng chân, ánh mắt hung tàn lạnh lẽo nhìn Mộ Như Nguyệt…

“Ngươi là huyết mạch truyền nhân của tên hỗn đản Vô Vong kia, ta có thể cảm nhận được lực lượng của hắn trong cơ thể ngươi, nha đầu thúi, ta mặc kệ ngươi và hắn có quan hệ gì, chỉ cần trong cơ thể ngươi có huyết mạch của hắn thì nhất định phải chết!”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn hỏa sư tử khổng lồ trước mắt, cười nhạt nói: “Ngươi và hắn có thù oán?”

“Hừ!” Hỏa sư tử hừ lạnh, “Tên hỗn đản kia nhốt ta ở nơi này để canh giữ cửa địa ngục, ngươi nói ta có nên hận hắn hay không? Hắn hại ta mất đi tự do, xâm phạm cuộc đời ta, bây giờ thật vất vả mới gặp huyết mạch truyền nhân của hắn đi vào nơi này, vậy ta cũng chỉ có thể trút hết thù hận lên đầu ngươi…”

“Chủ nhân.”

Đúng lúc này, thanh âm của Hỏa phượng trong linh hồn lại vang lên.

“Hiện tại, ngươi hẳn là biết vì sao lúc trước ta không chịu theo ngươi tiến vào mười tám tầng luyện ngục rồi, chính là vì trong này có không ít kẻ thù của Vô Vong chủ nhân, trước khi gặp lại Vô Vong chủ nhân, ta không muốn chết! Trước kia, hỏa sư tử này đánh lén Vô Vong chủ nhân, bị hắn ném đến đỉnh mười tám tầng luyện ngục để giữ cửa, bất quá hắn cũng coi như tự làm tự chịu, nếu hắn không đánh lén thì sao có thể bị hạn chế tự do chứ?”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu.

Khó trách lúc đó Hỏa phượng không muốn tiến vào mười tám tầng luyện ngục, thì ra là vì nguyên nhân này…

“Ta mặc kệ ngươi và hắn có thù hận gì, nhưng ta nhất định phải thông qua nơi này, nếu ngươi muốn ngăn cản, vậy… ta liền bước qua thi thể ngươi đi.”

“Ha ha ha!”

Hỏa sư tử cười phá lên, trào phúng nói: “Dựa vào ngươi sao? Nhân loại, ta thừa nhận ngươi không phải người bình thường, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến đỉnh thần tôn, nhưng ta là tôn thượng sơ cấp, hơn nữa đây là địa bàn của ta, thực lực có thể phát huy còn mạnh hơn thế, huống chi ta còn là võ giả hệ hỏa, ngươi cho rằng lửa sẽ có tác dụng với ta sao?”

Chỉ dựa vào những điểm này đã chứng tỏ Mộ Như Nguyệt không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể ngồi chờ chết.
_______________________________

CHƯƠNG 1463: CỬA ĐỊA NGỤC (6)

Editor: Tường An

“Cho nên, nhân loại, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đi, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

“Toàn thây sao?” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, nói: “Như vậy cũng không tệ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

Oanh!

Hỏa sư tử phẫn nộ, toàn thân bùng lên ngọn lửa mãnh liệt.
Sau đó, nó nhanh chóng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, há cái mồm máu khổng lồ hung hăng cắn xuống.

Mộ Như Nguyệt giơ kiếm lên đỡ, hỏa sư tử liền cắn trúng thanh kiếm trong tay nàng, thân kiếm bắt đầu bùng cháy, thiêu đốt miệng nó…

“Ngao ô!”

Hỏa sư tử lui lại vài bước, đau đớn thét to một tiếng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Ngươi… ngươi thế nhưng có thể dùng lửa đả thương ta?”

Làm sao có thể?

Mình không những là ma thú tôn thượng mà còn là hệ hỏa, sao có thể bị lửa của nàng đả thương?

“Lửa của ta không phải ngọn lửa bình thường, cho nên, không có gì là không có khả năng.”

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, nâng mắt nhìn chằm chằm hỏa sư tử, chậm rãi đi về phía hắn.

“Hừ, dù ngươi có thể đả thương ta thì thế nào? Nhân loại, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”

Hỏa sư tử hồi phục tinh thần, hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn bỗng biến thành một nam nhân anh tuấn, uy vũ.

Một thân hồng y, mặt mày âm trầm, bàn tay to vừa vung lên, một thanh kiếm ngưng tụ từ ngọn lửa liền xuất hiện trong tay hắn, thân thể chợt lóe, tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.

“Nhất kiếm phá thiên!”

Phanh!

Ngọn lửa từ trên người nàng dần ngưng tụ thành một thanh đại kiếm chém xuống, hỏa sư tử không để vào mắt, nâng kiếm ngăn cản, nhưng khi hai thanh kiếm lửa va chạm, hắn lập tức biến sắc.

Oanh!

Thân thể hắn lui về phía sau hai bước, vẻ mặt không dám tin.

“Nhất kiếm phá thiên! Tuyệt kỹ thành danh của Vô Vong! Không ngờ ngươi có thể phát huy chiêu Nhất kiếm phá thiên đến trình độ này!”

Nhất kiếm phá thiên, thời điểm chính thức công kích, chỉ cần một kiếm là có thể phá hủy toàn bộ không trung.

Dù hiện tại thực lực của Mộ Như Nguyệt không mạnh đến mức đó, nhưng một kiếm này cũng phát huy công hiệu cường đại, làm tim hắn nhịn không được mà run rẩy…

Nếu cứ tiếp tục phát triển, trong tương lai, thành tựu của nữ tử này nhất định có thể vượt qua Vô Vong…

Hỏa sư tử cắn chặt răng, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn: “Nha đầu thúi, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót rời đi! Muốn trách thì trách Vô Vong đi, là hắn trêu chọc ta!”

Dứt lời, hỏa sư tử lại lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, biến ra hai thanh kiếm đồng thời đâm về phía nữ tử…

Mộ Như Nguyệt nghiêng người, tránh qua một bên.

Ngay tại thời khắc này, kiếm đã tới trước mặt nàng…

“Ha ha ha, nha đầu thúi, lần này xem ngươi còn trốn thế nào!”

Hắn cười to, đâm kiếm về phía cổ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm ngoan tựa như đã nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ ngã trong vũng máu…

Oanh!

Đột nhiên, trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, nóng đến mức khiến thân thể hỏa sư tử cứng đờ, còn chưa kịp thu tay lại thì đã bị vô số ngọn lửa bao trùm.
_______________________________

CHƯƠNG 1464: CỬA ĐỊA NGỤC (7)

Editor: Tường An

“A!”

“A a a!”

Trong ngọn lửa, hỏa sư tử chật vật gào thét tê tâm liệt phế, chấn vang khắp cả không gian tầng đỉnh…

“Thả ra, mau thả ta ra!”

Hỏa sư tử hung hăng vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi ngọn lửa, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

“Có bản lĩnh thì đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không, ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội gặp lại ta…”

“Nhất kiếm phá thiên!”

Ngọn lửa hừng hực ngưng tụ thành một thanh đại kiếm, dưới ánh mắt hoảng sợ của hỏa sư tử, mạnh mẽ chém xuống, chỉ trong nháy mắt, khắp không trung tựa như bị phá vỡ, tràn ngập một màu đỏ kinh diễm…

“Đại thành? Này… không thể nào! Ngay cả Vô Vong cũng chưa thể luyện ra Nhất kiếm phá thiên đại thành!”

Oanh!

Mặt đất bị chém ra một cái khe lớn, đất đá cuồn cuộn vùi lấp thân ảnh trong ngọn lửa.

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, biến mất trong khoảng không đỏ rực…

------------------

Cánh cửa thông đến địa ngục là một cánh cửa màu đen tản ra hơi thở âm u, trên cửa là hai bộ xương khô cực kỳ khiếp người.

Mộ Như Nguyệt dừng chân, đánh giá cánh cửa trước mắt, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào bộ xương khô…

Kẽo kẹt!

Thời khắc cánh cửa bị đẩy ra, một luồng nhiệt nóng cháy ập đến khiến nàng có cảm giác mình sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy…

Đã bao lâu rồi?

Nàng đã bao lâu không cảm thấy sợ lửa? Nhưng giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt rõ ràng dâng lên cảm giác kiêng kị.

“Đây chính là cửu trọng hỏa? Là ngọn lửa cường đại nhất trên đời, nghe nói, ngay cả cường giả tôn thượng thân thể cũng sẽ bị hủy diệt trong ngọn lửa này! Trừ phi là linh hồn! Chỉ có linh hồn mới có thể bất tử bất diệt trong cửu trọng hỏa, nhưng lại phải chịu thống khổ vạn phần!”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt kiên định: “Bất luận thế nào, ta nhất định phải tiến vào nơi này, bởi vì ở đó còn có một người đang chờ ta…”

Dứt lời, nàng không hề do dự, nhấc chân đi vào cánh cửa địa ngục…

Trong nháy mắt đó, ngọn lửa mãnh liệt tựa như tìm được vật thể, lập tức vây quanh thân thể nàng, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt.

Đau đớn đến tận linh hồn, giống như chẳng mấy chốc thân thể sẽ bị hủy diệt…

Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều cắn chặt răng, gian nan đi về phía trước.

“May mà ta đã dùng cực bắc chi quả, có thể chống cự lại ngọn lửa này, nếu không, thời điểm vừa bước chân vào cửa địa ngục đã bị cửu trọng hỏa thiêu thành tro bụi rồi, nhưng dù vậy, bất kì ai cũng không chịu nổi uy lực của cửu trọng hỏa…”

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù có cực bắc chi quả, nàng cũng không nhất định có thể thông qua được.

Thu phục!

Hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng lên, đúng rồi, chỉ có thu phục cửu trọng hỏa nàng mới có thể bình an vô sự đi qua nơi này…

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt dừng lại, khoanh chân ngồi xuống đất, khẽ nhắm mắt.

“Chủ nhân, ngươi đang làm gì?”

Hỏa phượng cảm nhận được động tác của Mộ Như Nguyệt, nôn nóng nói: “Tuy ngươi đã dùng cực bắc chi quả nhưng nếu ở lâu trong cửu trọng hỏa thì cực bắc chi quả cũng không chắc có thể bảo hộ ngươi, ngươi còn không mau rời khỏi nơi này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net