1475 - 1479

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1475: CUỘC CHIẾN MA THÚ (6)

Editor: Tường An

Gió đêm lùa qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.

Trong bóng tối, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

Toàn thân hắn bao phủ một tầng hắc vụ (sương mù màu đen), đầu đội đấu lạp che kín dung mạo, tay cầm một cây sáo…

Dù không thể thấy rõ bộ dáng nhưng hơi thở lại vô cùng âm trầm.

“Ân?”

Hắn khẽ nhăn mày, đáy mắt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.

“Xem ra lần này có cường giả gia nhập trận chiến, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta! Chẳng qua, ta tuyệt đối sẽ không để những nhân loại này bước vào nơi này nửa bước! Càng không cho phép xung quanh rừng ma thú có các thành trấn tồn tại.”

---------------

Trong rừng rậm âm u chỉ thấy bóng lá cây nhẹ nhàng lay động.

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, tập trung vào đám ma thú phía trước, thần sắc lạnh lẽo…

“Tiểu đằng, xuất hiện đi.”

Chiếc vòng trên cổ tay Mộ Như Nguyệt chợt ngóc đầu lên, nhảy xuống đất, sau đó thân thể dần biến lớn chắn trước mặt nàng.

“Đằng xà thượng cổ?”

Mọi người ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn tiểu đằng phía trước Mộ Như Nguyệt.

Tuy bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đằng xà thượng cổ nhưng cũng đã thấy bộ dáng nó qua đồ đằng, bây giờ có thể chứng kiến đằng xà xuất hiện ngay trước mắt mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ…

Phượng Kinh Thiên cười khổ.

Không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp, nàng càng trở nên cường đại hơn, ngay cả đằng xà thượng cổ cũng nhận nàng làm chủ…

“Phượng Kinh Thiên, chỗ này giao cho ngươi giải quyết, tiểu đằng, chúng ta đi!”

Mộ Như Nguyệt nhảy lên lưng đằng xà, nhanh chóng hướng về phía rừng rậm…

“Này… nàng đang làm gì? Chẳng lẽ muốn lâm trận bỏ chạy sao?”

Thấy hành động của Mộ Như Nguyệt, mọi người đều ngẩn ra.

Nhưng lại lập tức bị những chiêu công kích liên tiếp của đàn ma thú làm hồi phục tinh thần…

Gràooo!

Thấy Mộ Như Nguyệt muốn thoát khỏi vòng vây, ma thú lập tức lao về phía nàng.

Bạch y nữ tử đứng trên lưng đằng xà vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không hề nhìn thấy đám ma thú tấn công mình…

Ngay tại thời điểm ma thú đến trước mặt, nàng rốt cuộc có động tác…

Khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra một câu: “Nhất kiếm phá thiên!”

Oanh!

Thanh kiếm lửa khổng lồ mạnh mẽ chém xuống, mặt đất nứt ra một cái khe lớn, những ma thú gần đó đều bị lửa thiêu thành tro bụi…

“Đỉnh thần tôn?”

Sau khi cảm nhận được thực lực của nữ tử, mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.

Còn trẻ như vậy mà đã là đỉnh thần tôn, này…

Lam Nguyệt đứng trên tường thành, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt biến mất, nở nụ cười nhạo báng: “Ngươi cho rằng như vậy là đủ xuất sắc? Đáng tiếc, cách làm này chỉ khiến ngươi đến gần cái chết hơn mà thôi, lúc đầu ta vốn dĩ muốn tự tay lấy mạng ngươi, hiện tại xem ra là không thể, nhưng rất nhanh, ngươi sẽ phải chết…”
______________________________

CHƯƠNG 1476: CUỘC CHIẾN MA THÚ (7)

Editor: Tường An

“Ân?”

Trong rừng rậm âm u, hắc y nhân cầm ngọc tiêu dường như cảm nhận được điều gì, vừa ngước mắt liền nhìn thấy đằng xà nhanh chóng hướng về phía này, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngươi vậy mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta.”

Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn hắc y nam nhân, lạnh giọng nói: “Ngươi là người khống chế đàn ma thú bạo động?”

“Đúng vậy!”

Khóe môi hắc y nhân hơi cong lên.

“Ta chính là người đứng sau màn, vậy thì sao, chỉ dựa vào một đỉnh thần tôn như ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta!”

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Nói cho ta biết mục đích của ngươi!”

“Ha ha!”

Hắc y nam nhân chợt ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng.

“Ngươi muốn biết mục đích của ta? Nếu ngươi có thể đánh bại ta, nói không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết, đáng tiếc…”

Dứt lời, nam nhân lại đặt ngọc tiêu lên môi, khúc nhạc du dương lần nữa vang lên trong bóng đêm…

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng quan sát xung quanh, đúng lúc này, vô số thanh kiếm sắc bén xẹt qua bầu trời đêm nhằm về phía nàng…

“Tiểu đằng!”

Mộ Như Nguyệt nhìn hàn kiếm bay thẳng về phía mình, thần sắc lạnh lẽo.

Nhất thời, cổ họng tiểu đằng phát ra một tiếng rống kinh người, sóng âm khuếch tán rộng dần, quét về phía những thanh kiếm đang bay tới…

Sau đó, những thanh kiếm kia chậm rãi tiêu tán, hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Ân?”

Dưới đấu lạp, nam nhân khẽ cau mày, rồi lại cười phá lên.
Tiếng cười truyền khắp không trung làm người ta sởn tóc gáy…

“Nha đầu, ngươi quá không biết tự lượng sức mình, dám một thân một mình xâm nhập vào nơi này, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống sót rời đi…”

Thanh âm nam nhân khàn khàn khó nghe, ngọc tiêu trên tay hắn cũng bắt đầu biến hóa…

Ngọc tiêu chậm rãi biến thành một thanh ngọc kiếm sắc bén, tỏa ra ánh sáng xanh…

“Ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của mình!”

Thân thể hắn chợt lóe, nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Con ngươi Mộ Như Nguyệt co rụt lại, vội vàng tránh qua một bên nhưng vẫn bị ngọc kiếm đâm trúng cánh tay, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo…

“Thật nhanh!”

Tốc độ của hắc y nhân quá nhanh, nàng căn bản không phản ứng kịp…

“Không được, cứ tiếp tục như vậy, ta tuyệt đối không đánh lại hắn!”

Mộ Như Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ.

Nhưng mà, nàng phát hiện, đan dược trong tay cũng không thể giúp nàng chiến thắng nam nhân này…

Trừ phi có thể đột phá tôn thượng!

Hiện tại, dù thực lực của nàng cách tôn thượng một khoảng không xa, nhưng khoảng cách này cũng không phải dễ dàng vượt qua được…

Phanh!

Trong lúc Mộ Như Nguyệt tâm tư bách chuyển, ngọc kiếm trong tay hắc y nhân nhanh chóng biến lớn, từ trên không trung chém xuống, nàng vội vàng tránh thoát, kiếm chém xuống bụi đất mù mịt, che khuất dung nhan tuyệt sắc của nữ tử…

Tiểu đằng phẫn nộ, rống to một tiếng rồi phóng về phía hắc y nhân.

Nhưng lúc này, hắc y nhân lại mất tung mất tích…

“Tiểu đằng cẩn thận!”

Giờ khắc này, tim Mộ Như Nguyệt đập lỡ một nhịp, vội vàng hô lên…
______________________________

CHƯƠNG 1477: CUỘC CHIẾN MA THÚ (8)

Editor: Tường An

Nhưng không còn kịp nữa, hắc y nhân đã xuất hiện phía sau tiểu đằng…

Trường kiếm bén nhọn đâm mạnh vào đuôi tiểu đằng rồi hung hăng rút ra, máu tươi bắn tung tóe như nhuộm đỏ hai mắt Mộ Như Nguyệt…

Tiểu đằng đau đớn thét to, vung đuôi đánh hắc y nhân văng ra xa, thân thể khổng lồ rơi xuống, máu nhiễm đỏ mặt đất…

“Tiểu đằng!”

Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong ngực hừng hực lửa giận.

“Tuy thực lực tiểu đằng cường đại nhưng tốc độ quá chậm, mà hắc y nhân này lại có tốc độ khiến người ta hoa mắt!” nàng ngước mắt nhìn hắc y nhân lẳng lặng đứng giữa không trung, ánh mắt băng hàn tận xương, “Nhưng hắn lại dám tổn thương tiểu đằng, cho nên, tội đáng chết vạn lần!”

Không có bất kì kẻ nào có thể xúc phạm người của nàng…

Nếu như có, nàng sẽ không bỏ qua một ai!

Bỗng nhiên, trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, ánh lửa làm dung nhan nàng càng thêm tuyệt sắc, hoàn mỹ khiến người ta không thể dời mắt…

Có điều, nhìn thấy một màn này, con ngươi hắc y nhân bất giác co rụt lại, trái tim dâng lên một cỗ hàn ý.

“Cửu trọng hỏa? Cửu trọng hỏa của địa ngục lại sao lại ở trong người nàng?”

Cửu trọng hỏa là ngọn lửa tàn khốc nhất địa ngục…

Nó chẳng những có thể thiêu rụi thân thể chỉ còn lại linh hồn, mà còn có thể giam cầm linh hồn vĩnh viễn chịu thống khổ.

Nếu mình có được cửu trọng hỏa, thực lực sẽ nâng cao không ít…

Nghĩ đến đây, hắc y nhân liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ tham lam.

“Tiểu nha đầu, thực lực của ngươi quá yếu, cửu trọng hỏa ở trong tay ngươi sẽ dần dần bị mai một thôi, hơn nữa, ngươi mang theo nó cũng không an toàn, để tránh cho cửu trọng hỏa rơi vào tay những người khác, không bằng đưa cho ta tạm thời thay ngươi bảo quản.”

Ngụ ý, nếu ngươi mang theo cửu trọng hỏa, nhất định sẽ bị vô số cường giả đuổi giết, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không còn.

Cho nên, hắn liền tốt bụng bảo quản giùm nàng.

Nàng chẳng những không thể cự tuyệt mà còn phải cảm ơn hắn, nếu không thì chính là phụ lòng tốt của hắn…

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, nàng đã gặp người vô sỉ nhưng còn chưa thấy ai vô sỉ đến mức này…

“Muốn cửu trọng hỏa?”

Đột nhiên, nàng nở nụ cười trào phúng.

“Nếu có bản lĩnh thì cứ đoạt từ tay ta.”

“Ha ha!”

Hắc y nhân cười to, nhạo báng nói: “Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!”

Dứt lời, thân thể hắn chợt lóe, lần nữa xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Ngọc kiếm trong tay chém xuống, vẻ mặt châm chọc…

Phanh!

Lúc này, cửu trọng hỏa ngưng tụ trên thâm cửu thiên long viêm kiếm, hung hăng chém xuống…

Oanh!

Mộ Như Nguyệt lui lại vài bước, khóe môi tràn ra vết máu, sắc mặt trắng bệch…

“Dù có thêm cửu trọng hỏa, mình vẫn không phải là đối thủ của nam nhân này! Nhưng, mình không thể thất bại!”

Cửu trọng hỏa quả thật rất mạnh, nhưng hiện tại cửu trọng hỏa chỉ là ngọn lửa nàng mới thu phục được, còn chưa thể phát huy hết lực lượng…
______________________________

CHƯƠNG 1478: CUỘC CHIẾN MA THÚ (9)

Editor: Tường An

“Nha đầu, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Hắc y nhân cười lạnh, lần nữa công kích Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nhanh chóng thu tiểu đằng vào đan thư, hung hiểm tránh thoát công kích của hắc y nhân…

“Không được!”

Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được…

Chẳng lẽ bây giờ chỉ còn duy nhất biện pháp kia sao?

Trong lúc Mộ Như Nguyệt suy tư, hắc y nhân vẫn không ngừng công kích…

Mặt đất cũng bị hắn chém nứt thành nhiều khe hở.

Mộ Như Nguyệt che cánh tay bị thương, khẽ cau mày, sắc mặt tái nhợt khiếp người…

“Nha đầu, thực lực của ngươi quá kém, sẽ làm mai một cửu trọng hỏa, một khi đã như vậy, ta liền cố mà tiếp nhận vậy!”

Hắc y nhân ngửa đầu cười điên cuồng, ngọc kiếm trong tay hắn tản ra lục quang mãnh liệt, khuếch tán bao phủ khắp không trung…

Một đạo kiếm quanh xanh biếc từ trên trời chém xuống, tựa như muốn san bằng cả mặt đất…

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bụi đất mù mịt che đi thân thể Mộ Như Nguyệt…

Cách đó không xa, Phượng Kinh Thiên chém đầu một ma thú trước mặt, ngẩng đầu nhìn lục quang trên không trung, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nữ nhân, nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy…”

Nếu không, hắn sẽ phá hủy toàn bộ địa ngục này!

“Cuối cùng đã chết sao?”

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn bụi đất bên dưới, cười lạnh một tiếng, nhưng lúc hắn muốn xoay người rời đi, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến…

“Xin lỗi, ta còn sống.”

Toàn thân hắn y nhân chấn động, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y chậm rãi bước ra từ trong đống bụi đất, nổi bật giữa bóng đêm…

Thần sắc nữ tử đạm mạc, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn hắc y nhân, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì…

“Ngươi thế nhưng không chết!"

Sắc mặt hắc y nhân hơi khó coi.

Sau khi nhận công kích lớn như vậy, nàng thế nhưng còn chưa chết?

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ta không chết, có phải ngươi rất thất vọng không? Nhưng từ bây giờ, ta sẽ không tiếp tục chịu ngươi áp chế nữa…”

Dứt lời, nàng nâng tay lên, một loại quả trắng tinh xuất hiện trong lòng bàn tay nàng…

Loại quả kia tản ra hương thơm nhàn nhạt khiến người ta như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh, tâm tình trở nên bình tĩnh…

“Thánh quả? Trong tay ngươi có thánh quả?”

Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Thánh quả này không những có thể loại trừ ảnh hưởng của hắc ám, mà còn có thể giúp võ giả dưới cấp tôn thượng đột phá! Chẳng qua, dược hiệu của thánh quả quá mạnh, chỉ có cường giả tôn thượng trở lên mới có thể nếm thử, dù vậy cũng cần tốn một thời gian từ từ tiêu hóa , nếu một lần nuốt hết cả quả sẽ lập tức bị nổ banh xác, chẳng lẽ nàng muốn dùng thánh quả để đột phá?”

Nghĩ đến đây, hắc y nhân hít một ngụm lãnh khí.

Nha đâu điên này rốt cuộc từ đâu tới? Lại dám làm chuyện điên cuồng như thế, nàng không sợ bị nổ banh xác mà chết sao?

“Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ta nhất định phải đánh bại ngươi!” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, ngữ khí kiên định, “Bởi vì trên người ngươi có hơi thở Ma giới, cho nên ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai!”
_____________________________

CHƯƠNG 1479: HỒN PHI PHÁCH TÁN (1)

Editor: Tường An

Bỗng nhiên, lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt bùng lên một ngọn lửa đỏ bao quanh thánh quả…

Sau đó, nàng không hề do dự, nuốt thánh quả vào bụng.

Oanh!

Hơi thở mãnh liệt đột nhiên truyền tới làm Mộ Như Nguyệt phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch…

“Ngu ngốc!”

Hắc y nhân hồi phục tinh thần, cười lạnh.

Nữ nhân này đúng là quá ngu ngốc!

Cứ như vậy nuốt thánh quả…

Rốt cuộc nàng có biết đó là thứ gì hay không?

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Lực lượng cường đại đấu đá tứ tung trong cơ thể Mộ Như Nguyệt, kinh mạch toàn thân đều căng ra, gân xanh trên mu bàn tay như muốn nổ tung…

Con ngươi hắc y nhân co rụt lại.

Nhìn biểu tình hiện tại liền có thể biết được nàng đang chịu đựng thống khổ cỡ nào, loại thống khổ này, dù là hắn cũng không cách nào chịu được…

Vậy mà, nàng lại dựa vào nghị lực của bản thân, cố gắng chịu đựng!

Nếu để nàng sống sót rời đi, kế hoạch của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn…

“Không được, tuyệt đối không thể để nàng tiếp tục mạnh lên, nữ nhân này quá khủng bố, mình cần phải lập tức giải quyết nàng!”

Ánh mắt hắc y nhân lóe lên, nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.

Trường kiếm trong tay hắn hung hăng chém xuống, một đạo kiếm quanh xanh biếc bổ về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa đến gần thì đã bị khí thế tản ra từ trên người nàng mạnh mẽ đánh tan…

“Đây chính là lực lượng thánh quả!”

Trong lòng hắc y nhân cực kỳ chấn động, hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi, vì sao nữ nhân này nuốt toàn bộ thánh quả vào bụng mà vẫn có thể sống sót…

Phải biết rằng, dù là cường giả tôn thượng khi dùng thánh quả cũng phải ăn từng chút một rồi chậm rãi hấp thu, chứ sẽ không điên cuồng một ngụm nuốt hết như nàng…

Lực lượng trên người Mộ Như Nguyệt dần dần tiêu tán, sau đó, một đạo hơi thở khác bộc phát, xua tan không trung u ám…

“Tôn thượng!”

Hắc y nhân hít một ngụm lãnh khí, không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng thế nhưng đột phá đến tôn thượng…

“Bây giờ, nên đến lượt ta rồi chứ?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắc y nhân, trong mắt hàm chứa ý cười: “Vừa rồi có vẻ ngươi đánh rất thống khoái, vậy tiếp theo cũng nên đến lượt ta…”

Nàng chậm rãi nâng tay lên, một thanh kiếm rực lửa xuất hiện…

Ánh lửa đỏ rực rỡ tươi đẹp phản chiếu trong mắt nàng, tóc đen bay múa theo ngọn lửa trong bóng đêm, từ xa nhìn lại kinh diễm không nói nên lời…

“Ngươi rốt cuộc đã làm thế nào?” hắc y nhân siết chặt nắm đấm, xanh mặt hỏi.

“Rất đơn giản, ta có cửu trọng hỏa, có thể đảm bảo thân thể và linh hồn bất diệt! Nếu không có cửu trọng hỏa hỗ trợ, có lẽ ta thật sự sẽ nổ tan xác mà chết!”

Sau khi nàng đến địa ngục, cửu trọng hỏa là át chủ bài lớn nhất của nàng...

“Bây giờ có thể nói cho ta biết bí mật của các ngươi chưa?”

Hắc y nhân người điên cuồng: “Bí mật? Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao? Dù hồn phi phách tán ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết mục đích của chúng ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net