1480 - 1484

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1480: HỒN PHI PHÁCH TÁN (2)

Editor: Tường An

"Phải không?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhưng không biết vì sao lại khiến hắc y nhân cảm thấy sợ hãi.

Giống như đối phương là ác ma tội ác tày trời, làm người ta toàn thân phát rét...

"Vậy, ta dĩ nhiên sẽ có cách làm ngươi nói ra tất cả!"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi nâng tay, quanh người chợt bùng lên ngọn lửa đỏ tươi khiến dung nhan nữ tử càng thêm tuyệt sắc động lòng người...

"Cửu trọng hỏa!"

Sắc mặt hắc y nhân khẽ biến: "Nếu không có cửu trọng hỏa, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, nhưng hiện tại nàng đã đột phá tôn thượng, lại có thêm cửu trọng hỏa giúp thực lực tăng lên rất nhiều, nàng mà dùng cửu trọng hỏa để chiến đấu thì mình chưa chắc có thể đánh bại nàng!"

Nha đầu này đúng là quá điên cuồng!

Ai có thể ngờ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện không muốn sống như vậy?

"Nha đầu, cho dù hôm nay ngươi tạm thời có thể sống sót thì cũng không tránh được cái chết, bởi vì đại nhân của chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ha ha ha!"

Hắc y nhân ngửa đầu cười to, thân thể lần nữa lao về phía Mộ Như Nguyệt, hàn kiếm trên tay hung hăng đâm vào cổ nữ tử...

Giờ khắc này, ánh mắt hắn lóe lên hàn ý lạnh thấu xương, trên môi là nụ cười châm chọc...

Mộ Như Nguyệt nhanh chân lui về phía sau, tránh thoát công kích của đối phương, tóc đen nhẹ phất tạo thành một độ cong tuyệt đẹp...

Sau đó, ngọn lửa trên người nàng trực tiếp chiếu thẳng lên không trung, làm cả bầu trời nhuộm một màu đỏ rực...

Cảnh tượng quỷ dị giữa bóng đêm.

"Nữ nhân..."

Cách đó không xa, Phượng Kinh Thiên ngừng tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực lửa, trong lòng bất giác lo lắng...

"Kia... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...

Trên chiến trường, đám ma thú cảm nhận được sức nóng ngọn lửa truyền đến, thân thể không khỏi run rẩy, gào rống không ngừng...

Nhưng bất kì ai cũng có thể nhận thấy sự run sợ trong tiếng rống kia...

------------

Trong rừng rậm, ngọn lửa trên không trung rơi xuống như mưa phùn, nháy mắt đã vây khốn hắc y nhân giữa biển lửa.

Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, gương mặt dưới đấu lạp trở nên vặn vẹo.

"Nữ nhân, tất cả những gì hôm nay ngươi làm với ta, đại nhân nhất định sẽ trả lại gấp bội, rồi sẽ có một ngày ngươi phải trả giá thảm thiết!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, cúi đầu nhìn hắc y nhân không ngừng giãy giụa, thanh âm lãnh trầm: "Nói, mục đích của các ngươi là gì..."

Hắc y nhân cắn chặt răng, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến mức toàn thân run rẩy.

Cửu trọng hỏa là ngọn lửa chuyên dùng để đối phó linh hồn, nó sẽ không khiến ngươi hồn phi phách tán nhưng lại sống không bằng chết...

"Ta sẽ không nói!" Hắn cắn răng gằn từng chữ một.

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nhìn hắc y nhân: "Một khi đã như vậy..."

Oanh!

Ngọn lửa lần nữa bùng cháy mãnh liệt, lập tức, trong ngọn lửa truyền ra tiếng la hét khàn cả giọng.

"A a a!"

Đau!

Từ khi chào đời đến nay hắn chưa từng đau đớn, thống khổ như vậy!

____________________________ 

CHƯƠNG 1481: HỒN PHI PHÁCH TÁN (3)

Editor: Tường An

Nhưng hiện tại, hắn lại muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, chỉ có thể cắn răng chịu đựng...

"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói ra mục đích của các ngươi, nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ phải ngây ngốc cả đời trong cửu trọng hỏa này!"

Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn hắc y nhân, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm.

Hắc y nhân vốn dĩ còn muốn kiên trì, đúng lúc này một trận đau đớn kịch liệt ập tới, tựa như muốn xé nát linh hồn hắn thành từng mảnh vụn...

"Ta... ta nói!" thanh âm hắn run run: "Ta nói hết cho ngươi, cầu xin ngươi thả ta đi."

Giờ khắc này hắc y nhân mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết...

Hiện tại, hắn thà bị hồn phi phách tán còn tốt hơn ở chỗ này chịu tra tấn như vậy.

"Là... là người của chúng ta phát hiện một tòa huyết tinh mạch ở gần đây, lại không muốn bị người khác biết rồi truyền ra ngoài, cho nên chúng ta muốn hủy diệt hết các thành trấn xung quanh đây, chỉ có như vậy, tòa huyết tinh mạch kia mới có thể hoàn toàn thuộc về chúng ta!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Cho nên ngươi khống chế ma thú công thành, che giấu người đứng phía sau ngươi?"

Hắc y nhân vội vàng gật gật đầu: "Ta đã nói hết những gì ta biết rồi, bây giờ ngươi có thể buông tha ta hay không?"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười khẽ.

Nụ cười kia làm toàn thân hắc y nhân lạnh ngắt...

"Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói không tra tấn ngươi chứ không nói sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi đã tổn thương tiểu đằng mà còn cho rằng ta sẽ thả ngươi rời đi sao?"

Hắc y nhân kinh ngạc trợn to mắt, hắn không ngờ mình thẳng thắn nói ra tất cả, nữ nhân này vẫn không buông tha hắn...

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì", Mộ Như Nguyệt cười cười, "Ta muốn tòa huyết tinh mạch này, cho nên vì không cho chuyện này lộ ra ngoài, ngươi chỉ có thể biến mất tại đây..."

Nàng tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ kẻ nào tổn thương người bên cạnh mình.

Nếu có, dù phải bất chấp tất cả, nàng cũng muốn báo thù rửa hận cho bọn họ!

"A a a!"

Cửu trọng hỏa bỗng cháy bùng lên, hắc y nhân còn chưa kịp tránh thoát đã hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa...

Cho đến khi chết hắn cũng không hiểu vì sao cửu trọng hỏa có thể khiến hắn hồn phi phách tán?

---------------- 

"Viêm Tẫn." Mộ Như Nguyệt thu hồi cửu thiên long viêm kiếm, nhàn nhạt kêu.

Vừa dứt lời, một thân ảnh hắc y liền xuất hiện phía sau nàng, dung mạo nam nhân tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, đôi mắt mang phong thái đế vương, cao ngạo không ai bì nổi.

Hắn nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Nha đầu, ta đang tu luyện, ngươi kêu ta có việc gì sao?"

"Viêm Tẫn, ngươi có thể cảm nhận rõ ràng linh khí của thiên địa vạn vật, hiện tại ngươi giúp ta tìm vị trí của huyết tinh mạch đi, ta rất có hứng thú với tòa huyết tinh mạch này..."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, nở nụ cười không rõ ý vị.

Không ngờ vận khí của nàng tốt như vậy, vừa tới địa ngục liền thu phục được cửu trọng hỏa, bây giờ còn gặp được huyết tinh mạch...

Phải biết rằng, huyết tinh mạch tuy có thể trợ giúp nhân loại tu luyện, nhưng nếu dùng cho ma thú càng có hiệu quả cao hơn.

Nếu có thể mang huyết tinh mạch vào đan thư, nàng tin tưởng, một thời gian sau ma thú trong đan thư đều sẽ đột phá bằng tốc độ nhanh nhất...

_________________________ 

CHƯƠNG 1482: HỒN PHI PHÁCH TÁN (4)

Editor: Tường An

"Được." Viêm Tẫn nhướng mày, đảo mắt quan sắt toàn bộ khu rừng, hắn đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ: "Nha đầu, ta biết huyết tinh mạch ở đâu rồi."

Nghe vậy, hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng lên: "Tốt, lập tức dẫn ta đi..."

-------------- 

Huyết tinh mạch ở sâu trong rừng rậm, từ xa đã nhìn thấy ánh sáng lập lòe như ẩn như hiện.

Nguyên khí nồng đậm từ phía trước truyền tới, bất giác làm người ta tâm thần nhộn nhạo, Mộ Như Nguyệt dừng chân, trong mắt chứa ý cười: "Xem ra đây chính là huyết tinh mạch, Viêm Tẫn, ngươi giúp ta một tay, ta muốn dời toàn bộ huyết tinh mạch này vào đan thư."

Viêm Tẫn cười khổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật không biết nha đầu này dẫm phải vận cứt chó gì mà lần nào cũng gặp được thứ tốt...

Đương nhiên, hắn cũng biết đây không phải hoàn toàn chỉ nhờ vào vận khí.

Vì sao nhiều người gặp cửu trọng hỏa nhưng chỉ có nàng thu phục được nó? Hơn nữa, nếu nàng không có thực lực cường đại, lại có gan mạo hiểm, chỉ sợ đã chết trong tay hắc y nhân kia rồi...

Cho nên, cơ hội vẫn luôn chia đều cho tất cả mọi người.

Vận khí tốt chẳng qua là cái cớ của những người không chiếm được thứ tốt mà thôi...

"Hỏa phượng, Khiếu Nguyệt, Mặc Khê, các ngươi cũng đi ra hỗ trợ."

Vừa dứt lời, trên người nàng thoáng hiện lên ba luồng sáng, rơi xuống huyết tinh mạch phía trước...

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: "Phượng Kinh Thiên còn đang chờ chúng ta, cho nên trước khi trời sáng, chúng ta phải chuyển hết huyết tinh mạch vào đan thư, như vậy không bao lâu nữa, các ngươi cũng có thể đột phá tôn thượng..."

Đến lúc đó, lực lượng của nàng sẽ càng thêm cường đại...

-------------- 

Bình minh.

Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng ban mai len lỏi khắp núi rừng...

Trên mặt đất, thi thể ngang dọc khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập không trung.

Mọi người thở hổn hển ngồi trên mặt đất, khôi phục thể lực đã tiêu hao suốt cả một đêm...

"Thành chủ."

Một thị vệ đi đến bên cạnh Phượng Kinh Thiên, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bị Phượng Kinh Thiên giơ tay ngăn lại...

Mắt phượng nhìn về phía xa, ánh mắt lo lắng xen lẫn tia sáng người khác nhìn không hiểu...

"Các vị, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc."

Lĩnh chủ cười ha hả, mang theo mấy người phủ lĩnh chủ đi xuống, ánh mắt đảo qua đám người, rồi dừng trên người Phượng Kinh Thiên, cười nói: "Phượng Kinh Thiên, vừa rồi ta quan sát thấy ngươi xuất lực nhiều nhất, cho nên..."

Hắn hơi ngừng một chút, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

"Ngươi chính là con rể phủ lĩnh chủ chúng ta!"

Nghe vậy, Phượng Kinh Thiên rốt cuộc có động tác, hắn chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn lĩnh chủ, thần sắc âm trầm.

"Đối với vị trí con rể phủ lĩnh chủ các ngươi, Phượng Kinh Thiên ta cũng không hiếm lạ!"

Sắc mặt lĩnh chủ khó coi, Lam Nguyệt có ân với phủ lĩnh chủ, cho nên hắn sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, nhưng nam nhân này lại năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt...

Điều này khiến một lĩnh chủ luôn luôn kiêu ngạo như hắn quả thật không thể chịu đựng được!

"Phượng Kinh Thiên, ngươi lặp lại lần nữa xem?" Hắn hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.

Phượng Kinh Thiên liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Lam Nguyệt, nói: "Đối với nữ nhân này, ta không hề có chút hứng thú nào! Cũng sẽ không cưới nàng..."

___________________________

CHƯƠNG 1483: HỒN PHI PHÁCH TÁN (5)

Editor: Tường An

Bước chân Lam Nguyệt lảo đảo, cười khổ.

Chẳng lẽ dù đã rời đại lục đi đến địa ngục, trong lòng nam nhân này vẫn không có nổi một vị trí nhỏ dành cho nàng sao?

"Phượng Kinh Thiên, ngươi thật sự quá ngoan tâm!" Lam Nguyệt đè nén đau đớn chua xót trong lòng, ngước mắt nhìn dung nhan hoàn mỹ của nam nhân, "Ta si ngốc yêu ngươi nhiều năm như vậy, không so đo những chuyện ngươi đã làm với ta, vậy mà ngươi lại tổn thương trái tim ta như thế, Lam Nguyệt ta có chỗ nào không xứng với ngươi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ngoại trừ nàng thì không thể chứa được nữ nhân nào khác hay sao?"

Sắc mặt Phượng Kinh Thiên càng thêm âm trầm, toàn thân bao phủ hàn khí.

Giờ khắc này, nam nhân đứng đó, mái tóc đỏ bay múa trong gió, ma mị khiến trái tim Lam Nguyệt run rẩy.

Đặc biệt là biểu tình của hắn, âm trầm làm nàng không thở nổi...

"Trên đời này, người không xứng với ta nhất, chính là ngươi!"

Hắn không hề quên, nữ nhân này vì có được hắn mà không tiếc hủy hoại Phượng gia...

Hắn cũng chưa từng quên, nàng trăm phương nghìn kế muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt...

Chỉ không ngờ, linh hồn nàng không tiêu tan, lại còn gây sóng gió ở địa ngục.

Bất luận thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội gây chuyện được nữa!

"Lam Nguyệt!"

Lĩnh chủ cảm nhận được sát khí trên người Phượng Kinh Thiên, lập tức biến sắc, kéo Lam Nguyệt ra sau lưng mình, sắc mặt trầm xuống.

"Người tới, bắt Phượng Kinh Thiên lại cho ta!"

Vừa dứt lời, vô số người lập tức vây quanh Phượng Kinh Thiên...

Giữa vòng vây, hồng y tung bay, kinh diễm khiến người ta không thể dời mắt...

Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc từ phía sau truyền đến, tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người...

"Xem ra nơi này thật náo nhiệt, ta chỉ rời đi có một lát mà đã xảy ra chuyện gì ta không biết sao?"

Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nữ tử đang bước đến, sắc mặt tái nhợt.

"Nàng còn sống?"

Nữ nhân này thế nhưng còn sống...

Chỉ sợ ở đây không ai hiểu rõ hơn Lam Nguyệt, vị cường giả trong rừng rậm mạnh thế nào.

Nhưng mà, dưới sự công kích của cường giả như vậy, nữ nhân này thế nhưng vẫn có thể sống sót trở ra...

"Nữ nhân, ngươi đã trở lại?"

Phượng Kinh Thiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, mắt phượng hàm chứa ý cười, khóe môi cũng hơi cong lên...

"Phải, ta đã trở lại..." Mộ Như Nguyệt cười nói, "Có điều, vừa trở lại đã thấy ở đây xảy ra chuyện gì ta không biết, Phượng Kinh Thiên, tình huống này là thế nào?"

"Cũng không có gì", Phượng Kinh Thiên cười lạnh, "Chẳng qua, trong trận chiến này ta xuất lực nhiều nhất, sau đó lĩnh chủ muốn gả Lam Nguyệt cho ta, chuyện này đối với ta mà nói chẳng phải khen thưởng mà là trừng phạt, Phượng Kinh Thiên ta dù cưới một khất cái cũng sẽ không cưới nữ nhân làm người ta buồn nôn kia!"

Lam Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt lam oán hận nhìn Mộ Như Nguyệt...

"Nga?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, xuyên qua vòng vây đi đến bên cạnh Phượng Kinh Thiên, "Ngươi không đồng ý, cho nên lĩnh chủ muốn đối phó ngươi? Xem ra vị lĩnh chủ này cũng chỉ có thế, đối đãi với người có công lớn như vậy sao?"

Nghe lời này, Lam Y khinh thường hừ lạnh, gương mặt non nớt tràn đầy cao ngạo.

__________________________ 

CHƯƠNG 1484: HỒN PHI PHÁCH TÁN (6)

Editor: Tường An

"Một nữ nhân lâm trận bỏ chạy như ngươi không có tư cách nói lời này! Loại người như ngươi nếu ở phủ lĩnh chủ chúng ta thì đã sớm chết mấy trăm lần rồi, cũng chỉ có Phượng Kinh Thiên ngu xuẩn mới có thể thích ngươi!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ cười nhạt.

Nhưng Phượng Kinh Thiên vừa nghe, sát khí trên người càng nồng đậm, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn Lam Y, giống như một thanh kiếm hung hăng đâm vào mặt hắn...

Sắc mặt Lam Y lập tức tái nhợt, túm chặt ống tay áo Lam Nguyệt, ánh mắt quật cường, cao ngạo không muốn cúi đầu...

"Phượng Kinh Thiên!" Mộ Như Nguyệt giơ tay kéo Phượng Kinh Thiên, lắc lắc đầu nói: "Dù sao phủ lĩnh chủ cũng sắp đoạn tử tuyệt tôn, ngươi cần gì phải bẩn tay mình?"

Đoạn tử tuyệt tôn?

Bốn chữ này rơi vào tai lĩnh chủ, trong lòng hắn hừng hực lửa giận, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi dám nguyền rủa phủ lĩnh chủ chúng ta đoạn tử tuyệt tôn?"

Mộ Như Nguyệt nhịn không được bật cười: "Không phải ta nguyền rủa các ngươi, mà là các ngươi thật sự sắp đoạn tử tuyệt tôn, hỏa hồng quả dù có thể trị được nghi nan tạp chứng nhưng sẽ lưu lại di chứng đoạn tử tuyệt tôn..."

Tim Lam Nguyệt run lên, sắc mặt xanh mét, phẫn nộ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là ngươi nguyền rủa phủ lĩnh chủ đoạn tử tuyệt tôn! Thân thể Lam Y rất tốt, sao lại không thể sinh dục?"

Vừa dứt lời, Mộ Như Nguyệt liền nhìn về phía nàng...

Không biết vì sao, khi tiếp xúc với ánh mắt đối phương, trong lòng Lam Nguyệt bất giác chấn động, giống như mọi bí mật của mình đều bị nữ tử kia nhìn thấu...

Sao nàng lại quên mất, nữ nhân này không phải đan dược sư bình thường, bằng thực lực của nàng ta, hoàn toàn có thể nhận ra sự tồn tại của hỏa hồng quả...

"Nha đầu, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián!" ánh mắt lĩnh chủ trầm xuống, lạnh giọng nói: "Lam Nguyệt trị khỏi bệnh cho con ta, đây là sự thật mọi người đều biết, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi châm ngòi, không tin tưởng nàng sao? Ta sẽ chỉ không tin lời ngươi! Bây giờ ta liền giết nha đầu cuồng vọng ngươi trước!"

Trên người lĩnh chủ bắt đầu khởi động khí thế cường đại, lực lượng ngưng tụ trên không trung thành một thanh kiếm to, hung hăng chém xuống...

Dưới cỗ khí thế này, mọi người xung quanh đều thấy hô hấp khó khăn, thậm chí cảm nhận được cái chết đang đến gần...

Nhưng sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn lĩnh chủ phía đối diện.

"Hừ!"

Thân thể lĩnh chủ chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, lòng bàn tay ngưng tụ ánh sáng xanh biếc, hung hăng đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt...

Oanh!

Mộ Như Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau, công kích liền đánh vào một gốc đại thụ, chỉ trong nháy mắt, gốc đại thụ xanh tươi đã hóa thành tro tàn...

"Cẩn thận!"

Phượng Kinh Thiên vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn hung hiểm...

Không biết từ lúc nào, lĩnh chủ đã xuất hiện sau lưng Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sát khí, vung kiếm đâm về phía cổ họng nàng...

Tim mọi người đều đập lỡ một nhịp.

Phải biết rằng, thực lực của lĩnh chủ đại nhân là tôn thượng cao cấp, chỉ bằng nàng làm sao có thể tránh được một kiếm này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net