1520 - 1524

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1520: CẢ NHÀ ĐỀU LÀ MA QUỶ (1)

Editor: Tường An

Nguy cơ rốt cuộc qua đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng tràn đầy hâm mộ.

Trong mắt Thiên Long hiện lên vẻ phức tạp, ai có thể ngờ được, tất cả bọn họ đều nợ nữ nhân này một ân tình, nếu không có nàng, bọn họ đều khó tránh khỏi cái chết.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác thở dài, ánh mắt từ khinh thường ban đầu dần dần thay đổi.

"Ha ha."

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ làm thế nào để nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, một tiếng cười bất chợt vang lên.

Chỉ thấy Mai Nhạn mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng giờ đây mang theo vẻ kính nể.

"Quả thật là hổ mẫu vô khuyển tử, Như Nguyệt đại sư, lần này ta nợ các ngươi một ân tình, sau này nếu các ngươi có yêu cầu gì thì có thể tìm ta, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực hoàn thành, Thiên Long, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, Mai Nhạn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó xoay người đi xuống chân núi.

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, tựa như không hề để lời Mai Nhạn nói vào lòng.

Nếu là lúc trước, mọi người hẳn sẽ cười nhạo nàng một phen, nhưng hiện tại đã biết thực lực của nàng, họ không dám có ý nghĩ đó nữa.

Huống chi, bên cạnh nàng còn có nam nhân tựa ma tựa thần kia.

Trừ phi bọn họ chán sống mới đi trêu chọc hai mẹ con này...

"Khụ khụ, Như Nguyệt đại sư, ngươi đúng là vận khí tốt, có được một nhi tử ưu tú như vậy."

Một thanh y nam tử từ giữa đám người đi ra, nịnh nọt nói.

Những người khác thấy hắn chiếm tiên cơ, dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, dù sao cũng có rất nhiều người tha thiết muốn nịnh bợ một đan dược sư ưu tú như vậy...

"Này này, Lý Thanh, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ năng lực của Như Nguyệt đại sư rất kém cỏi sao? Ngươi không thấy vừa rồi ngay cả Thiên Long đại sư cũng bái phục thuật luyện đan của nàng à? Cho dù tiểu công tử không xuất hiện, dựa vào thực lực của Như Nguyệt đại sư, muốn thắng cũng tuyệt đối không thành vấn đề."

"Trương Nghị nói không sai, Lý Thanh, lời ngươi nói thật quá đáng, một đan dược sư trẻ tuổi như Như Nguyệt đại sư, phỏng chừng toàn bộ địa ngục cũng không có ai xuất sắc hơn nàng."

Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt Lý Thanh đỏ lên, hắn vốn dĩ muốn là người đầu tiên nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, không ngờ lại nói sai rồi, còn bị người ta bắt lỗi...

Thấy mọi người đều quay quanh hai mẹ con Mộ Như Nguyệt, rồng bay cánh vàng cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, muốn nhân lúc không ai chú ý mà lén chạy trốn...

Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh nhạt xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía nó.

Rồng bay cánh vàng rùng mình, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.

Này... sao có thể?

Nhân loại được mọi người a dua nịnh hót đều sẽ quên hết tất cả, vậy mà động tác của mình nhỏ như thế cũng bị phát hiện...

Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì?

Xong rồi, lần này chết chắc rồi!

Rồng bay cánh vàng chợt lộ ra vẻ mặt thất bại.

Hắn hối hận...

Hối hận đã đắc tội nữ nhân này!

Nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế...

"Nương, nên giải quyết con chim to này thế nào?" vẻ mặt Dạ Tư Hoàng ngả ngớn, nở nụ cười thị huyết, "Muốn thịt chim kho tàu, hấp, hay là cánh chim nương BBQ?"

Lời nói của thiếu niên tựa như ma quỷ chui vào tai rồng bay cánh vàng, khiến lông tơ toàn thân nó dựng đứng, hoảng sợ nhìn Dạ Tư Hoàng...

________________________________

CHƯƠNG 1521: CẢ NHÀ ĐỀU LÀ MA QUỶ (2)

Editor: Tường An

"Ngươi... ngươi là ma quỷ!"

Không sai, có mẫu thân như vậy, nhi tử làm sao có thể thiện lương?

Cả nhà này đều là ma quỷ hóa thân...

Đương nhiên, đợi sau này rồng bay cánh vàng gặp được Dạ Vô Trần và Huyết Nhi, mới hiểu rõ, lời mình nói hôm nay không hề sai chút nào.

Cả nhà kia đều là ma quỷ!

"Hoàng Nhi", Mộ Như Nguyệt nâng tay ngăn động tác của Dạ Tư Hoàng lại, ánh mắt suy tư, cười nhạt nhìn rồng bay cánh vàng, "Ông bà ngoại ngươi hiện tại còn chưa có thú cưỡi, rồng bay cánh vàng này không tệ, không bằng lần sau về nhà liền mang nó về làm thú cưỡi cho ông bà ngoại ngươi."

"Cái gì?" Rồng bay cánh vàng nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi muốn ta làm thú cưỡi cho nhân loại, ngươi nằm mơ! Ta thà chết chứ không chịu nhục, nhất quyết không để bọn ma quỷ các ngươi thực hiện được!"

"Ân?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười, "Không ngờ rồng bay cánh vàng còn có cốt khí như thế, nếu vậy thì thôi, chẳng qua, Hoàng Nhi, ý kiến vừa rồi của ngươi không tệ, chúng ta có thể chặt hai cánh của nó nướng BBQ, thịt thì hấp, đầu thì kho tàu, còn lục phủ ngũ tạng không có tác dụng gì, ném cho chó ăn thôi, hơn nữa, ta nghe nói, nếu rồng bay cánh vàng chết, thịt sẽ không bổ như khi nó còn sống, cho nên ngươi có thể ngũ mã phanh thây nó nhưng đừng để nó chết! Ta còn muốn để nó chứng kiến cơ thể mình bị ăn dần!"

Nghe được đoạn đầu, rồng bay cánh vàng còn có chút đắc ý, nhưng càng nghe nó càng sởn tóc gáy.

"Ngươi... cái lũ ác ma các ngươi! Muốn giết thì một đao giết luôn cho xong, tra tấn ta như vậy thì có bản lĩnh gì!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, liếc Dạ Tư Hoàng nói: "Hoàng Nhi, ngươi còn chờ gì nữa? Không thấy có nhiều người đang đói bụng sao?"

Nghe vậy, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

Phải biết rằng, thịt ma thú vốn rất bổ, đặc biệt là ma thú cường đại như rồng bay cánh vàng, mà hễ liên quan đến loài rồng thì đều cường hãn hơn các loài ma thú khác.

Bọn họ vốn cho rằng không có cơ hội ăn thịt rồng bay cánh vàng, hiện tại nghe Mộ Như Nguyệt nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng được chia một chén canh?

Nghĩ đến đây, mọi người đều trở nên kích động, hận không thể lập tức nhào lên ăn sạch rồng bay cánh vàng...

"Nếu mẫu thân đã phân phó, nhi tử cũng chỉ có thể nghe theo."

Dạ Tư Hoàng cười nói, đôi mắt đỏ thị huyết lóe lên tia âm hiểm.

Hắn thong thả đi về phía rồng bay cánh vàng.

Mỗi bước chân của hắn giống như búa tạ nện vào lòng rồng bay cánh vàng, làm hắn cảm nhận được tử vong cách mình ngày càng gần.

Thời điểm Dạ Tư Hoàng bước đến trước mặt rồng bay cánh vàng, nó rốt cuộc không chịu nổi sự sợ hãi mãnh liệt trong lòng.

"Không! Không muốn, ta không muốn bị ngũ mã phanh thây, ta không muốn! Đại gia, đại nương, ta biết sai rồi, các ngươi tha cho ta đi, bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được, cầu xin các ngươi tha cho ra đi!"

Rồng bay cánh vàng quỳ xuống trước mặt Dạ Tư Hoàng, nước mắt nước mũi tèm lem: "Ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, các ngươi tạm tha cho ta một mạng đi, ta không dám nữa."

Dạ Tư Hoàng hơi sửng sốt, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nương, con chim to này lá gan quá nhỏ, quá không chịu nổi kinh hách, bị ngũ mã phanh thây rồi làm sao có thể không chết, còn có thể nhìn chính mình bị ăn? Có thể sao?"

Dọa?

Mọi người ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

Thì ra gia hỏa này đang dọa rồng bay cánh vàng?

Nàng đùa như vậy thật sự được chứ?

________________________________

CHƯƠNG 1522: XUẤT PHÁT, HOÀNG THÀNH (1)

Editor: Tường An

Rồng bay cánh vàng khóc không ra nước mắt, sao mình lại xui xẻo chọc phải ma quỷ thế này chứ? So với tiểu tử thúi Dạ Tư Hoàng này, nữ nhân kia càng biến thái hơn!

Nếu như hắn có cơ hội chạy trốn, cả đời này cũng không muốn gặp lại lũ ma quỷ này nữa!

Nhưng mà hiện tại, rồng bay cánh vàng không dám phản kháng chút nào.

Hắn thật sự sợ hãi, ai biết được nếu mình thật sự thà chết không theo, ác ma này sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn gì đối phó mình...

Dù sao, nàng nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Nếu đã vậy, không bằng tạm thời đáp ứng yêu cầu của nàng, chờ tìm được cơ hội lại rời đi...

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt chưa từng dời mắt khỏi rồng bay cánh vàng, cho nên tia âm hiểm chợt lóe lên trong mắt đối phương dễ dàng bị nàng bắt được.

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, thản nhiên đến mức làm người ta động dung.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng rồng bay cánh vàng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi nhìn Mộ Như Nguyệt...

"Ngươi đã đáp ứng làm thú cưỡi cho cha mẹ ta, vậy... ta có thể tha chết cho ngươi."

Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt lên, xuyên qua đám người nhìn rồng bay cánh vàng: "Chẳng qua, ngươi phải lập khế ước chủ tớ với ta trước!"

"Cái... cái gì?" Rồng bay cánh vàng trợn tròn mắt, "Ngươi... ngươi muốn ta tuyên thệ làm nô lệ cho ngươi? Ngươi bắt ta làm thú cưỡi đã là vũ nhục nhân cách của ta rồi , bây giờ còn muốn ta lập khế ước chủ tớ với ngươi! Mơ tưởng!"

"Nhân cách?" khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, thản nhiên nói: "Ngươi... là người à?"

Đúng vậy, hắn không phải là nhân loại thì có nhân cách gì chứ?

Rồng bay cánh vàng tức giận suýt nữa chửi ầm lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt cười như không cười của Mộ Như Nguyệt, tất cả lời nói đều nuốt xuống bụng, cười nịnh nọt: "Chủ nhân tôn kính của ta, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, không phải là khế ước chủ tớ thôi sao? Cho dù làm nô dịch cho ngươi, ta cũng không có ý kiến."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, xoay người nhìn Lam Tụng: "Lam Tụng, ngươi đi về trước đi, ta và Hoàng Nhi muốn đến hoàng thành một chuyến."

"Hoàng thành?" Lam Tụng hơi sửng sốt, chần chờ nói: "Lĩnh chủ đại nhân, ngươi vừa mới đắc tội Tôn Diệu đại thống lĩnh, đi hoàng thành chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Ở chỗ này, có lẽ Tôn Diệu còn không phải là đối thủ của công tử, nhưng nếu đến hoàng thành chính là đưa dê vào miệng cọp, nơi đó là địa bàn của Tôn Diệu đại thống lĩnh a!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, tầm mắt hướng về phía hoàng thành.

Thanh âm kiên quyết mà chấp nhất của nam nhân mơ hồ truyền đến, phảng phất như mới ngày hôm qua...

Nàng ở nhân gian làm đế, ta đi địa ngục làm vương!

Một nam nhân như hắn, tuyệt đối sẽ không yên lặng vô danh ở cái địa ngục này.

Bất luận thế nào, nàng nhất định sẽ tìm được hắn...

Dù phải đến chân trời góc biển!

"Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu hồi tầm mắt, đi về phía xa cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người...

"Ai!" Lam Tụng khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Hoàng thành là địa bàn của Tôn Diệu đại thống lĩnh, lĩnh chủ đến đó là quá nguy hiểm, nhưng mà..."

Đột nhiên, một đạo khí thế cường đại từ trên không trung hạ xuống, mọi người không khỏi biến sắc.

"Lực lượng thật cường đại, chẳng lẽ Tôn Diệu đại thống lĩnh đi mà quay lại? Không! Đây không phải lực lượng của đại thống lĩnh, so với cỗ lực lượng này, đại thống lĩnh chỉ là một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông vô bờ bến!"

______________________________

CHƯƠNG 1523: XUẤT PHÁT, HOÀNG THÀNH (2)

Editor: Tường An

Mạnh!

Quá mạnh!

Ở địa ngục thế nhưng có lực lượng cường đại như vậy!

Lam Tụng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía không trung...

Vừa nhìn thấy, hắn liền không cách nào dời mắt...

Không trung như bị xé mở ra, nam tử áo tím xuất hiện, lực lượng màu tím quấn quanh thân thể, cường đại đến mức có thể hút toàn bộ không khí về phía hắn.

Mặc dù trên mặt nam nhân đeo một chiếc mặt nạ khiến người khác không thể nhìn thấy dung nhan hắn, nhưng chỉ bằng khí chất tà mị tôn quý, người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được phía sau mặt nạ là một dung nhan tuyệt thế xuất trần cỡ nào.

Khoan đã!

Mặt nạ?

Lam Tụng trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy...

"Mặt nạ bạc, mắt tím, lực lượng cường đại hơn Tôn Diệu, chẳng lẽ hắn là... Này, sao có thể? Nhân vật tôn quý như thế sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Từ rất lâu trước kia, địa ngục có một truyền thuyết.

Nghe nói, tân vương của địa ngục tuy thực lực cường đại nhưng quanh năm đều đeo mặt nạ bạc, ngay cả người bên cạnh cũng không thể nhìn thấy dung nhan thật của hắn.

Hơn nữa, vương còn có một đôi mắt tím tuyệt thế vô song...

Trong lúc Lam Tụng suy đoán thân phận của nam nhân, một thanh âm mềm mại từ sau lưng nam nhân truyền đến: "Thúc thúc, tại sao những người này nhìn thấy thúc thúc lại kinh ngạc như vậy?"

Mọi người sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác từ sau lưng nam nhân chui ra.

Không sai, xác thật là từ sau lưng!

Phải biết rằng, chỗ đó chính là giữa trời cao, vừa rồi nam nhân kia bay tới bằng tốc độ nhanh như vậy, nàng thế nhưng không rơi xuống?

Hơn nữa, khí thế nam nhân quá mãnh liệt, mặc dù cố ý vòng qua tiểu nữ oa, nhưng dù sao nàng còn quá nhỏ, không có khả năng không bị ảnh hưởng.

Có điều, nhìn tình cảnh này, tiểu nữ oa kia tựa hồ không hề chịu một chút ảnh hưởng gì bởi khí thế mãnh liệt kia...

Nàng... rốt cuộc là ai?

"Không biết."

Dạ Vô Trần lắc đầu, thân thể chợt lóe, từ trên cao hạ xuống...

Lam Tụng bất giác ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nam nhân đi về phía mình, toàn thân căng thẳng, khẩn trương đến mức không nói nên lời.

Dù đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy...

"Nguyệt Nhi đâu?"

Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên giữa núi rừng yên tĩnh, mang theo lực lượng làm người ta không thể kháng cự.

"Nguyệt... Nguyệt Nhi?" Lam Tụng ngây ngẩn, mờ mịt nhìn Dạ Vô Trần.

Một ánh mắt sắc bén bắn tới, Lam Tụng sợ run lên, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, không dám liếc Dạ Vô Trần bên cạnh lấy một cái.

"Nguyệt Nhi chính là..." Dạ Vô Trần ngừng một chút, nói tiếp: "Mộ Như Nguyệt! Ta cảm nhận được hơi thở của nàng ở nơi này, hiện tại nàng đang ở đâu?"

"Lĩnh chủ đại nhân?"

Lam Tụng trợn trừng mắt, nhịn không được nhìn về phía Dạ Vô Trần.

Hắn đang nói, lĩnh chủ đại nhân?

Từ khi nào mà lĩnh chủ đại nhân quen biết nhân vật tôn quý như vậy? Khó trách nàng dám không để Tôn Diệu đại thống lĩnh vào mắt!

Nghe thấy lời Dạ Vô Trần nói, Huyết Nhi từ phía sau thò đầu ra, hai mắt chớp chớp tò mò.

"Vị thúc thúc này quen mẫu thân? Chẳng lẽ, người hắn muốn tìm chính là mẫu thân?"

Huyết Nhi cắn ngón tay, con ngươi xoay chuyển, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi...

Ca ca đã nói không thể dễ dàng tin tưởng bất kì ai, hiện tại mình còn chưa rõ thân phận của nam nhân này, cho nên không thể cho hắn biết mình là nữ nhi của mẫu thân...

_____________________________

CHƯƠNG 1524: XUẤT PHÁT, HOÀNG THÀNH (3)

Editor: Tường An

Ánh mắt nam nhân đảo qua phía Lam Tụng, nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đã khiến Lam Tụng cảm thấy giống như bị núi đè, tựa như sinh mệnh mình bị người khác nắm trong tay.

Tựa như chỉ cần một ý nghĩ của đối phương đã có thể làm hắn tan thành mây khói.

Cả đời này, Lam Tụng chưa từng gặp nam nhân nào cường đại như vậy.

Đừng nói là Tôn Diệu đại thống lĩnh, ngay cả thiếu chủ chỉ sợ cũng không so được với nam nhân này...

"Nàng ở đâu?"

Thanh âm nam nhân trầm thấp tà mị thong thả vang lên làm tim Lam Tụng muốn vọt lên tới cổ họng, trán đẫm mồ hôi lạnh...

"Lĩnh chủ... lĩnh chủ nàng... cùng thiếu chủ đi hoàng thành."

"Hoàng thành?" nam nhân khẽ nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, "Ta đến đây tìm nàng, nàng lại đi hoàng thành tìm ta, xem ra ta phải trở về một chuyến."

Nghe vậy, tim Lam Tụng run lên, trong lòng kích động thật lâu không thể bình ổn.

Xem ra nam nhân này thật sự là người kia, nếu vậy hắn cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của lĩnh chủ nữa, mà may mắn nhất đời này của hắn chính là đi theo lĩnh chủ...

Giờ khắc này, trong lòng Lam Tụng cảm kích chưa từng có, đương nhiên, người hắn cảm kích chính là Phượng Kinh Thiên, nếu không có lần kết thù lúc trước thì cũng sẽ không có chuyện hắn nguyện trung thành với Mộ Như Nguyệt, càng sẽ không trở thành thuộc hạ của cường giả như vậy.

Nếu có quan hệ với nam nhân kia, từ nay về sau nhìn khắp toàn bộ địa ngục, còn có ai dám khinh thường hắn?

Nghĩ đến đây, trên mặt Lam Tụng lộ rõ nét vui vẻ, vừa định lại gần Dạ Vô Trần nhưng còn chưa kịp mở miệng đã cảm nhận được một luồng gió thổi qua, chờ đến khi hồi phục tinh thần, một lớn một nhỏ trước mắt đã không thấy tung tích...

"Lam Tụng đại nhân, ngươi nói vị nam nhân này có phải là..."

Một thanh y lão giả đi đến phía sau Lam Tụng, sắc mặt cổ quái hỏi, hắn vốn dĩ cũng không để Lam Tụng vào mắt, nhưng hiện giờ không thể không cúi đầu...

Huống chi, nam nhân cường đại kia rõ ràng quen biết Mộ Như Nguyệt...

Cho nên, mặc dù thực lực Lam Tụng kém hơn hắn, hắn vẫn không thể không lấy lòng tiểu tử này.

Lam Tụng mỉm cười, nói: "Thanh Huyền trưởng lão, ngươi cho rằng, ngoài cái vị ở hoàng thành còn ai có thể có lực lượng cường đại như vậy? Hơn nữa, cả địa ngục không ai không biết vị kia luôn đeo mặt nạ bạc, không ai có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cho nên, Lam Tụng ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, hắn nhất định chính là vị ở hoàng thành..."

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

Người nọ trước nay thần bí khó lường, không ngờ bọn họ cũng có ngày được nhìn thấy hắn.

Như thế, cuộc đời này đã đủ rồi...

"Ha ha ha!" Lam Tụng đại nhân đúng là vận khí tốt, có thể tạo được quan hệ với vị kia, phỏng chừng ngay cả Tôn Diệu đại thống lĩnh cũng không dám động tới một cọng lông của Lam Tụng đại nhân." Thanh Huyền lão giả cười ha ha nói.

Tuy bọn họ không biết rốt cuộc Mộ Như Nguyệt có quan hệ gì với nam nhân kia, nhưng nghe xưng hô của hắn đối với nàng là có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không tầm thường...

Nếu thật sự đúng như suy nghĩ của bọn họ, chỉ sợ cả hoàng thành sẽ rung chuyển một phen.

Đặc biệt là, bọn họ còn nghe nói, vương tước tài trí tuyệt luân, diễm kinh thiên hạ đã sớm hướng tới vị trí tối cao của địa ngục, mà Tôn Diệu đại thống lĩnh lại là người của vương tước điện hạ...

Cho nên, qua mấy ngày nữa, hoàng thành sẽ có một hồi trò hay trình diễn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net