1530 - 1534

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1530: BẠCH YÊN ÁC ĐỘC (4)

Editor: Tường An

Đêm. Ánh trăng như nước, gió đêm luồn qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.

Mộ Như Nguyệt đang nằm trên giường chợt mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, ngay sau đó là vô số thanh kiếm xuyên qua cửa sổ, lao về phía Mộ Như Nguyệt bằng tốc độ sét đánh.

Mộ Như Nguyệt không nói gì, trên người bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, những thanh kiếm kia còn chưa tới gần nàng thì đã bị thiêu thành tro tàn...

Đột nhiên, một cái bóng trắng phá cửa sổ xông vào phòng, đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt.

"Các ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

Ở hoàng thành, nàng chỉ có một kẻ thù, chính là Tôn Diệu đại thống lĩnh.

Nhưng nàng tin tưởng, Tôn Diệu đã biết thực lực của nàng và Hoàng Nhi rồi, chắc chắn sẽ không phái đám kiến hôi này tới ám sát.

Cho nên, những người này tuyệt đối không phải người của Tôn Diệu.

"Hừ."

Bạch y nữ tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời Mộ Như Nguyệt mà vung trường kiếm lên, nhanh như chớp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt.

Nàng không giết mà là muốn hủy hoại dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.

Bởi vậy, Mộ Như Nguyệt kết luận, bọn họ không phải thuộc hạ của Tôn Diệu.

Nếu đã như vậy, cũng chỉ có một người...

Đột nhiên, trong đầu Mộ Như Nguyệt hiện lên một khuôn mặt.

Mặc dù không biết nữ nhân kia có thù hận gì với mình, nhưng Mộ Như Nguyệt nàng cũng khong phải loại người ngồi yên cho người ta ám toán...

Thấy mũi kiếm sắp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt, khóe môi Ngưng Nguyệt nở nụ cười lãnh lẽo, không ai thấy rõ động tác của nàng, mọi người chỉ thấy một đạo bạch quang xẹt qua, nàng đã xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Lúc này, tất cả đều cho rằng Mộ Như Nguyệt không thể tránh thoát một chiêu này, vì dù sao Ngưng Nguyệt cũng là thị nữ có thực lực mạnh nhất bên cạnh đại tiểu thư, ngay cả một số thiên tài vương công quý tộc cũng không bằng nàng.

Chỉ dựa vào nữ nhân này làm sao có thể tránh thoát công kích của Ngưng Nguyệt?

Nhìn đi, nữ nhân kia rõ ràng đã bị dọa choáng váng, không dám động đậy chút nào, giống như ngây dại...

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Ngưng Nguyệt bỗng thay đổi.

Kiếm của nàng tới trước mặt Mộ Như Nguyệt rồi nhưng làm thế nào cũng không thể tiến thêm được, giống như có một tấm chắn vô hình chắn trước mặt đối phương.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi...

Tay Ngưng Nguyệt dùng lực mạnh thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc, trên trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt cười như không cười...

"Thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ta đứng đây cho ngươi giết đó, sao ngươi không giết đi?"

Tình huống hiện tại, chỉ có một mình Ngưng Nguyệt biết.

Những người phía sau đều hai mặt nhìn nhau, không biết Ngưng Nguyệt đang làm cái quỷ gì.

"Ngưng Nguyệt, sao ngươi không động thủ? Đừng quên mệnh lệnh của chủ tử, chẳng lẽ ngươi mềm lòng với kẻ địch?"

"Đúng vậy, Ngưng Nguyệt, ngươi mau hủy dung nữ nhân này đi, chúng ta còn trở về công đạo với chủ tử."

Nghe mọi người không kiên nhẫn thúc giục, Ngưng Nguyệt quả thật khổ mà không nói nên lời.

Chẳng lẽ muốn nàng nói, ngay cả thân thể đối phương nàng cũng không thể tới gần?

Có thể làm được như vậy, chứng tỏ thực lực nữ nhân này mạnh hơn nàng không chỉ một chút.

Cho dù có thể tiếp cận, chỉ sợ kiếm của mình cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nàng mà thôi.

Xem ra, tiểu thư đã xem thường nữ nhân này...

____________________________

CHƯƠNG 1531: BẠCH YÊN ÁC ĐỘC (5)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt quan sát biểu tình trên mặt Ngưng Nguyệt, cười nói: "Thế nào, không động thủ sao? Nếu ngươi không động thủ, vậy... để ta ra tay trước."

Không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ra tay thế nào.

Mọi người chỉ cảm nhận được một trận gió lướt qua trước mặt, thậm chí không đau không ngứa...

Nhưng thời điểm bọn họ muốn mở miệng châm chọc, biến cố chợt phát sinh.

Thân thể Ngưng Nguyệt có vô số lỗ thủng, giống như bị kiếm đâm xuyên qua vậy, máu tươi phun ra, nhưng lại không có giọt nào rơi trên mặt đất, tất cả đều ngưng tụ trong không khí.

Sợ hãi...

Đúng vậy, giờ khắc này, trong lòng mọi người chỉ có nỗi sợ hãi lan tràn.

Mộ Như Nguyệt ra tay chẳng cần đao to búa lớn gì mà đã xuyên thủng thân thể Ngưng Nguyệt, phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được đến mức này?

Dù các nàng đã giúp Bạch Yên giết vô số người, gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng chưa lần nào cảm thấy sợ hãi như lần này...

Thậm chí, các nàng có thể cảm nhận được một bàn tay bóp chặt cổ họng mình, hít thở không thông.

Dần dần, sắc mặt mọi người đều tím tái, rồi xanh mét, cho đến khi không hô hấp được nữa...

"Cường... cường giả tôn thượng? Ngươi... ngươi là cường giả tôn thượng?"

Nữ tử cuối cùng ngã xuống, hai mắt trợn to, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Chỉ có cường giả tôn thượng mới có thể biến không khí thành công cụ giết người vô hình...

Hơn nữa, ít nhất phải là tôn thượng trung cấp...

Người mới bước vào cảnh giới tôn thượng sẽ không có loại thực lực này.

Đại tiểu thư rốt cuộc đã trêu chọc kẻ địch gì vậy?

Còn trẻ mà đã cường đại như vậy, nếu để nàng tiếp tục trưởng thành, chỉ sợ toàn bộ phủ vương tước cũng không phải đối thủ của nàng...

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt không có bất cứ biểu tình gì, ngữ khí nhàn nhạt: "Xem đủ rồi thì xuất hiện đi."

Dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.

Linh Vân nhìn Mộ Như Nguyệt, lại nhìn những người nằm dưới đất.

"Các nàng là người phủ vương tước."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"

Tuy nàng cũng có suy đoán, nhưng lời nói của Linh Vân lại chứng thực suy đoán này.

Linh Vân cười lạnh: "Người cầm đầu tên Ngưng Nguyệt, là chó săn của đại tiểu thư Bạch Yên phủ vương tước!"

Lúc nói chuyện, Linh Vân nghiến răng nghiến lợi, thanh âm ác độc như muốn bầm thây vạn đoạn đối phương.

"Có thù oán?" Mộ Như Nguyệt liếc Linh Vân một cái, hỏi.

Bình thường, nàng sẽ không quản chuyện người khác, nhưng lần này là phủ vương tước trêu chọc nàng trước.

"Đúng vậy!" đáy mắt Linh Vân hừng hực lửa giận và cừu hận, "Sức khỏe của ta từ nhỏ đã không tốt, thể chất suy nhược, sau đó gặp được một vị sư phụ, ta rời cha mẹ đi theo nàng tu luyện từ khi còn nhỏ, một năm trước, sư phụ tặng ta một viên đan dược thượng giai Hóa thần đan, có thể giúp võ giả dưới cấp đỉnh tôn thượng đột phá cực hạn, đẩy tốc độ tu luyện lên nhanh nhất, tổng cộng có hai viên đan dược, một viên sư phụ cho ta dùng, còn một viên là ta cầu sư phụ cho đệ đệ ta."

Linh Vân siết chặt nắm đấm, thân thể nhịn không được run rẩy.

"Nhưng không biết vì sao người của phủ vương tước lại biết chuyện này, vị đại tiểu thư kia dã tâm bừng bừng, vẫn luôn muốn được vương chú ý mà liều mạng tu luyện, cho nên nàng phái người đoạt Hóa thần đan, vì không cho người khác biết được hành vi của mình, nàng tàn nhẫn giết hại cha mẹ và đệ đệ của ta!"

Bây giờ nhớ lại thảm trạng lúc đó, trái tim Linh Vân co rút đau đớn.

Nàng vốn định giúp đệ đệ, ai ngờ lại hại bọn họ...

__________________________

CHƯƠNG 1532: BẠCH YÊN ÁC ĐỘC (6)

Editor: Tường An

"Ta trở về chậm một bước, không thể gặp cha mẹ và đệ đệ lần cuối, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết! Về sau ta cầu sư phụ điều tra mới tìm được hung thủ!"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, bỗng có hứng thú với sư phụ của Linh Vân.

Nếu Bạch Yên giết người diệt khẩu vì che giấu hành vi tội ác của mình, mà sư phụ của Linh Vân có thể tra được là do người phủ vương tước làm, chứng tỏ sư phụ nàng không phải nhân vật bình thường.

Linh Vân hít sâu một hơi: "Cho nên, lần này ta đến đây không phải vì ngục điển, cũng không phải vì muốn nhìn thấy vương, ta chỉ muốn báo thù cho người nhà của ta!"

"Trước kia ngươi và vương tước có quan hệ gì?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Ta nhớ lúc ở cửa thành, ngươi mắng hắn là cẩu tặc vong ân phụ nghĩa."

Nghe vậy, Linh Vân hừ lạnh: "Cả cái địa ngục này ai mà không biết vương tước vong ân phụ nghĩa? Hắn vì leo lên vị trí vương tước mà giết ân sư của mình! Toàn bộ người địa ngục đều mắng hắn như vậy, một phụ thân như hắn có thể sinh ra loại nữ nhi gì chứ? Đáng tiếc, mọi người đều bị biểu hiện giả dối của nàng ta che mắt, so với phụ thân nữ nhân chết tiệt kia rõ ràng còn dối trá hơn gấp bội! Cố làm ra vẻ!"

Đột nhiên, Linh Vân dời mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

"Này, ta và tiện nữ nhân kia có thù oán, nàng lại muốn giết ngươi, không bằng chúng ta liên hợp lại đối phó nàng, thế nào?"

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái: "Xin lỗi, ta không có hứng thú hợp tác với ngươi, hiện tại cũng không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, Bạch Trạch, giúp ta tiễn khách."

Linh Vân còn chưa kịp phản ứng, trên người Mộ Như Nguyệt chợt lóe lên một đạo bạch quang, một nam nhân tuấn mỹ như thần tiên xuất hiện trước mặt Linh Vân.

Đẹp!

Quá đẹp!

Linh Vân chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như thế, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Tuy trên mặt nam nhân mang nụ cười nhàn nhạt nhưng lại lộ ra sự xa cách lạnh nhạt.

Linh Vân bất giác rùng mình, vừa ngước mắt liền đối diện với một đôi mắt ẩn chứa hàn ý, cự người ngoài ngàn dặm...

"Nguyệt bảo ngươi ra ngoài!"

Lạnh...

Linh Vân run lên, nàng không ngờ một nam nhân tuấn mỹ lại có thể lạnh như vậy...

Giống như không ai có thể vào được mắt hắn.

Đương nhiên, Linh Vân biết, có một người ngoại lệ...

Nhưng trong thời điểm này, nàng cũng không thắc mắc vì sao Bạch Trạch đột nhiên xuất hiện, cáo từ xong liền vội vàng xoay người rời đi, cũng không có dũng khí thưởng thức vẻ đẹp kinh hãi thế tục kia nữa...

-----------------

"Ngươi nói cái gì?"

Trong phủ vương tước, Bạch Yên vỗ bàn đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Ngươi vừa nói cái gì? Bọn Ngưng Nguyệt... toàn quân bị diệt?"

Không!

Tuyệt đối không có khả năng!

Nàng biết rõ thực lực của Ngưng Nguyệt, trong số những người cùng lứa tuổi, ngoài mình ra thì không ai mạnh hơn Ngưng Nguyệt, nữ nhân kia lại càng không có khả năng, huống chi, để phòng ngừa có sai sót, nàng đã phái hết tất cả tinh anh bên cạnh đến đó.

Làm sao có thể toàn quân bị diệt?

Chẳng lẽ lão gia hỏa Thiên Long kia làm?

"Là... là thật đó đại tiểu thư, hôm nay thuộc hạ đi điều tra tình huống, Ngưng Nguyệt cô nương bọn họ đều đã chết..." bạch y nhân quỳ trên mặt đất, đáp.

Bạch Yên chậm rãi ngồi xuống, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, lạnh lùng nói: "Thiên Long, ta vốn nể tình ngươi là một đan dược sư thương giai trung cấp, không muốn vương tổn thất một nhân tài cho nên mới không so đo chuyện ngươi giúp đỡ nàng ta, không ngờ ngay cả người của ta ngươi cũng dám giết, một khi đã như vậy... ta sẽ khiến ngươi hối hận! Dù ngươi là đan dược sư thượng giai trung cấp thì thế nào? Ta là thê tử tương lai của vương, ta muốn giết ngươi, ai dám ngăn cản? Còn có Mộ Như Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!"

_________________________

Chương 1533: Tác giả giới thiệu truyện mới: Phế sài muốn nghịch thiên: Ma đế cuồng phi.

_________________________

CHƯƠNG 1534: BẠCH YÊN ÁC ĐỘC (7)

Editor: Tường An

Ở địa ngục, ngục điển là một ngày hội rất quan trọng, vào ngày đó, tất cả cao thủ từ khắp địa ngục đều hướng về hoàng thành...

Cảnh tượng cao thủ tụ tập này long trọng đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Cường giả tôn thượng vốn hiếm gặp, hiện giờ trong hoàng thành lại tụ tập đông đảo, ngay cả mấy lão gia hỏa lánh đời cũng xuất quan rời núi đến tham dự ngục điển...

Lúc này, trên quảng trường lớn nằm chính giữa hoàng thành bao phủ một tầng hơi thở cường đại, vì ngục điển lần này, mọi người đều bộc lộ thực lực của mình, nhằm hù dọa những người có thực lực kém hơn mình...

Hiển nhiên, dưới khí thế cường đại uy áp, một số người sắc mặt bắt đầu tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng ở giữa đám đông lại có ba người chói mắt nhất.

Ba người kia thoạt nhìn đều khá trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ bắt mắt, đặc biệt là, dưới sự uy áp của nhiều cường giả như vậy mà bọn họ giống như không hề chịu chút ảnh hưởng nào...

Chẳng qua, so với những người khác, Linh Vân càng khiếp sợ hơn.

Nàng vì mang theo thần khí sư phụ cho nên mới có thể mặt không đổi sắc trước uy áp của cường giả, nhưng hai người kia vì sao làm được như vậy?

Thần khí có thể cảm ứng lẫn nhau, cho nên Linh Vân kết luận hai người này không mang theo bất kì thần khí nào...

Nghĩ đến đây, Linh Vân nhịn không được đánh giá bọn họ, đáy mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa.

Xem ra sư phụ nói không sai, thế giới này đúng là ngọa hổ tàng long, hai người trước mắt, nàng nhìn thế nào cũng không thấu...

"Nữ nhân kia thoạt nhìn không đơn giản!" Bạch Yên khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: "Khó trách có thể mê hoặc vương thần hồn điên đảo, chẳng qua, dù nàng có bản lĩnh lớn cỡ nào, ta cũng sẽ không để nàng tồn tại trên cõi đời này..."

Hơn nữa, nàng ta cũng không có tư cách để tồn tại.

"Nữ nhi, nữ nhân kia là..." Vương tước đại nhân nhìn nữ nhi bảo bối của mình, kinh ngạc hỏi.

Không ai hiểu nữ nhi mình hơn hắn...

Đừng nhìn mặt ngoài nàng ôn nhu thiện lương, nội tâm tuyệt đối âm độc hơn bất kì ai.

Không biết nữ nhân này đắc tội nàng thế nào mà nàng muốn trí nàng ta vào chỗ chết.

"Phụ thân, nàng giết người của ta, cho nên ta muốn nàng phải chết! Hơn nữa, mọi chuyện ta đã an bài chu đáo, lần này sẽ không để nàng ta sống sót rời khỏi nơi này!"

"Yên Nhi, theo tin tức thám tử tra được, sáng mai vương sẽ về tới hoàng thành."

Sáng mai?

Bạch Yên khẽ nhếch môi: "Thời gian một ngày là đủ rồi!"

Trước khi vương trở về, nàng sẽ khiến nữ nhân này chết không có chỗ chôn!

----------------

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, một thân ảnh bạch y bước lên đài hiến tế.

Hắn quét mắt về phía đám đông bên dưới, chậm rì rì nói: "Hẳn là các vị đều đã biết quy tắc của lễ hội ngục điển mỗi năm một lần, tất cả những người đến tham gia ngục điển đều có thể khiêu chiến quan viên trong hoàng thành, người thắng có thể thay thế chức quan của đối phương!"

Đây chính là quy tắc cường giả vi tôn ở địa ngục!

Chỉ cần ngươi có thực lực, ngôi vị hoàng đế cũng có thể thuộc về ngươi! Mà bất kì ai cũng không thể cự tuyệt lời khiêu chiến! Chỉ có người thực lực cường đại mới xứng ngồi trên vị trí cao.

Vì quyền thế, ngục điển hằng năm đều có rất nhiều người đến tham gia.

Các quan viên quý tộc trong hoàng thành không muốn bị người khác thay thế thì chỉ có cách liều mạng tu luyện.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà địa ngục mới có nhiều cường giả đến thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net