1540 - 1544

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1540: PHU THÊ GẶP NHAU (3)

Editor: Tường An

Tư tế thế nhưng dám giết người của phủ vương tước trước mặt mình!

Mặc dù Tôn Diệu làm sai, nhưng cũng chỉ có mình mới có quyền xử trí Tôn Diệu...

Vương tước hít sâu một hơi, nếu tư tế không phải là người được vương tín nhiệm nhất thì hắn sẽ lập tức chết dưới kiếm của mình rồi!

"Ta tuyên bố, trận này vị thiếu niên này thắng!"

Tư tế vừa nói xong, đám người lập tức sôi trào.

Bọn họ vốn cho rằng Dạ Tư Hoàng quyết đấu với Tôn Diệu, nhất định sẽ bị ép sát, tuyệt đối không có khả năng xoay người.

Ai ngờ lại xảy ra biến cố ngoài dự đoán của bọn họ.

Hắn chẳng những khiến Tôn Diệu sợ hãi mà còn bức Tôn Diệu suýt nữa phải tự bạo! Một thiếu niên trẻ có thực lực mạnh như vậy, khắp cái địa ngục này cũng chỉ có vương có thể so sánh...

Linh Vân nhìn Dạ Tư Hoàng đi xuống đài, vừa định hỏi tại sao hắn biết Thiên biến vạn hóa trận thì nghe thấy một thanh âm từ giữa quảng trường truyền đến.

"Cha, nghe nói hôm nay có không ít anh hùng hào kiệt đến, còn có một số thiên tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không biết ta có thể đại biểu cho phủ vương tước ra tỷ thí hay không? Huống chi, nữ nhi cũng muốn bàn luận thực lực với bọn họ một chút, hi vọng cha cho phép."

Bạch Yên mỉm cười đứng dậy, thanh âm dễ nghe, nhu hòa như gió xuân khiến người ta không thể ghét nổi.

Vương tước nghe vậy, cười ha ha nói: "Nếu nữ nhi có hứng thú, ta sẽ để ngươi đại biểu cho phủ vương tước, người muốn so tài với ngươi đều không thể vượt quá 35 tuổi! Nếu ai thắng được ngươi, phủ vương tước ta sẽ chắp tay nhường lại cho kẻ đó."

Mọi người đều biết, ở hoàng thành, vương tước là cao thủ đứng thứ hai sau vương.

Cho nên không có ai dám nhòm ngó phủ vương tước.

Nếu không, chẳng phải là tìm chết sao?

Hiện tại có cơ hội đoạt được vị trí vương tước ngay trước mắt, mọi người sao có thể không hưng phấn chứ?

Chẳng qua, những người trên 35 tuổi lại ai thán, nếu bọn họ có thể trẻ hơn vài tuổi thì có lẽ vị trí vương tước sẽ thuộc về bọn họ rồi...

"Nữ nhi, ngươi có nắm chắc không?" Vương tước quay đầu hỏi Bạch Yên.

Bạch Yên mỉm cười: "Cha không tin tưởng thực lực của nữ nhi sao? Nữ nhi cam đoan trong số những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của nữ nhi, mặc dù thiếu niên kia chiến thắng Tôn Diệu nhưng nếu hắn không vận dụng trận pháp thì sao có thể thắng dễ dàng như vậy? Chỉ cần nữ nhi không để hắn có cơ hội bố trí trận pháp, hắn liền không cách nào thắng được, bất luận thế nào, nữ nhi cũng sẽ không để phụ vương thua mất phủ vương tước."

Đối với nữ nhi mình, vương tước luôn rất tin tưởng.

Năm nay Bạch Yên vừa tròn ba mươi đã là cường giả tôn thượng, tuy chỉ mới bước vào cảnh giới này nhưng trong số những người trẻ tuổi, nàng tuyệt đối là người xuất sắc nhất.

Hắn tin toàn bộ hoàng thành sẽ không ai có thiên phú vượt trội hơn nữ nhi mình.

Đương nhiên, tất cả đều nhờ vào viên đan dược mà một năm trước nàng có được...

"Không biết vị thanh niên tài tuấn nào nguyện ý tỷ thí với ta một trận?"

Bạch Yên chậm rãi ra khỏi chỗ ngồi, tầm mắt quét qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt.

Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt chính là mục tiêu của nàng...

Đương nhiên, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi, nhưng nàng tin, chỉ cần một bước là có thể tiêu diệt mối họa lớn trong lòng.

Có điều, Mộ Như Nguyệt lại giống như không nhìn thấy ánh mắt nàng, coi nàng như không khí, thậm chí liếc mắt một cái cũng không thèm, khiến trong lòng Bạch Yên do dự không thôi.

___________________________

CHƯƠNG 1541: PHU THÊ GẶP NHAU (4)

Editor: Tường An

Nếu Mộ Như Nguyệt lên đài thì nhất định phải chết, nàng ta không muốn khiêu chiến, mình cũng không thể cưỡng cầu, như vậy phải tìm biện pháp khác...

"Ta lên!"

Bạch Yên đang suy tư thì nghe thấy một thanh âm tràn ngập cừu hận bên cạnh Mộ Như Nguyệt vang lên.

Bạch Yên nhíu mày, dời mắt nhìn Linh Vân, khẽ cười nói: "Cô nương, ngươi là người đầu tiên khiêu chiến ta, ta sẽ chấp ngươi ba chiêu!"

Linh Vân cười lạnh, bước nhanh lên lôi đài giữa quảng trường, đôi mắt đẹp hừng hực lửa giận.

"Bạch Yên!" Linh Vân hung tợn nghiến răng nói, "Ta rốt cuộc có cơ hội tìm ngươi báo thù!"

"Cô nương, chúng ta quen nhau sao?"

Bạch Yên trầm tư nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra mình đắc tội vị cô nương này lúc nào.

"Ha ha!" Linh Vân cười to, phẫn nộ nói: "Bạch Yên, ngươi phải nhớ kỹ tên ta, Thù Linh Vân!"

"Thù? Ngươi họ Thù?" thần sắc Bạch Yên khẽ động, kinh ngạc hỏi.

"Thế nào? Ngươi biết ta là ai rồi chứ? Lúc trước, ngươi vì một viên Hóa thần đan mà giết hại cha mẹ và đệ đệ ta, mối thù này cả đời ta sẽ không quên! Hôm nay ta đến hoàng thành là muồn tìm ngươi báo thù! Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội này, ta nhất quyết phải báo thù rửa hận cho người thân đã chết! Bạch Yên, ngươi chết đi!"

Linh Vân nhanh chóng rút kiếm bên hông ra, công kích về phía Bạch Yên.

"Không ngờ kẻ thù còn có cá lọt lưới, nếu như ngươi không đến tìm ta, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, hiện tại, tuyệt đối không thể giữ ngươi lại!"

Bạch Yên cười lạnh.

Bởi vì mọi người phía dưới đứng cách lôi đài một khoảng khá xa cho nên không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Cũng không biết hai người có thâm cừu đại hận gì mà vừa bắt đầu đã quyết liệt như thế, muốn sống mái với nhau...

"Linh Vân đánh không lại Bạch Yên."

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu.

Thiên phú của Linh Vân quả thật không tệ nhưng Bạch Yên ngoài hóa thần đan còn dùng một viên đan dược khác mạnh mẽ tăng thực lực, mặc dù loại đan dược kia có tác dụng phụ rất mạnh nhưng so về lực lượng thì Bạch Yên vẫn mạnh hơn Linh Vân.

"Ân, không đúng..."

Đột nhiên, ánh mắt Mộ Như Nguyệt căng thẳng, nhìn chằm chằm động tác của Linh Vân.

"Thiên biến vạn hóa trận?"

Linh Vân thế nhưng cũng biết luyện thiên biến vạn hóa trận?

Tuy uy lực của trận pháp này hơi kém trận pháp thử nghiệm vừa rồi nhưng quả thật là thiên biến vạn hóa trận...

"Thiên biến vạn hóa trận chính là trận pháp trong cuốn sách Hoa phu nhân cho nàng, gần đây nàng mới lĩnh ngộ được, trận pháp của Linh Vân tuy uy lực không đủ cường đại nhưng đối phó với Bạch Yên cũng dư sức. Có điều, vì sao Linh Vân lại biết thiên biến vạn hóa trận? Chẳng lẽ nàng ấy và Hoa phu nhân có quan hệ gì?"

Nói cho cùng, Mộ Như Nguyệt và Linh Vân chỉ là bèo nước gặp nhau.

Lúc ở khách điếm ra mặt giúp nàng ấy là vì vài câu tương trợ trước cửa hoàng thành.

Về phần thù oán giữa nàng ấy và Bạch Yên hoàn toàn không liên quan gì tới nàng.

Nhưng nếu Linh Vân có quan hệ với Hoa phu nhân, vậy chuyện này nàng không thể không quản...

Tình hình chiến đấu cực kỳ khẩn trương.

Bạch Yên từ thế thượng phong dần dần rơi xuống hạ phong, chẳng những phải chật vật né tránh công kích của trận pháp mà còn phải phòng bị Linh Vân đánh lén...

Nàng vẫn luôn cho rằng chỉ Dạ Tư Hoàng mới biết trận pháp kia, ai ngờ nữ nhân này cũng biết.

Hơn nữa, nàng ta còn bất ngờ bố trí trận pháp, càng khiến nàng không có chút phòng bị nào...

__________________________

CHƯƠNG 1542: PHU THÊ GẶP NHAU (5)

Editor: Tường An

"Không tốt!"

Vương tước đứng bật dậy, vẻ mặt có chút gấp gáp.

"Trận pháp, lại là trận pháp! Cũng may trận pháp này không có uy lực cường đại như trận pháp lúc nãy, nếu không, Yên Nhi sẽ không có bất kì cơ hội phản kháng nào! Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, chờ đến khi Yên Nhi kiệt sức, nữ nhân kia nhất định sẽ ra tay ngoan độc! Không được, ta chỉ có duy nhất một nữ nhi, dù thế nào cũng không thể để nàng xảy ra chuyện được!"

Huống chi, nữ nhi này vẫn luôn là hi vọng của hắn!

Nếu nàng có thể lên làm vương hậu, sinh ra tiểu vương tử, toàn bộ địa ngục này sẽ là của hắn...

"Bạch Yên, thời điểm ngươi hại chết cha mẹ và đệ đệ ta, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay hay không? Ha ha ha ha!"

Sảng khoái!

Thật sảng khoái!

Nhìn Bạch Yên chật vật như vậy, trong lòng Linh Vân cảm thấy sảng khoái chưa từng có.

Trời biết, nàng đã chờ ngày này bao lâu rồi...

"Cha, mẹ, các ngươi nhìn thấy không? Nữ nhi sẽ báo thù cho các ngươi! Ta sẽ đem nữ nhân này bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn không được siêu sinh, dùng linh hồn nàng ta tế bái các ngươi!"

Dứt lời, Linh Vân nhìn về phía Bạch Yên.

"Tiện nhân, ngươi chết đi cho ta!"

Oanh!

Nhất thời, lưỡi dao trong trận pháp công kích với tốc độ nhanh hơn, khiến người ta hoa cả mắt, không kịp chống đỡ...

Rồi sau đó, Linh Vân biến thành một tia sáng, bắn về phía nữ tử trong trận pháp...

Kiếm quang chói mắt xuất hiện trước mặt Bạch Yên, tốc độ quá nhanh làm nàng ta không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang chém vào mình...

"Yên Nhi, cẩn thận!"

Mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một tiếng hét vang lên, chưởng phong cường đại hung hăng đánh vào người Linh Vân, thân thể nàng tựa như mũi tên rời cung, bắn ngược ra ngoài...

Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi nàng đã có thể giết tiện nhân kia...

Phanh!

Linh Vân ngã mạnh xuống giữa đám người, không cam lòng nhìn Bạch Yên được vương tước bảo hộ trong ngực, toàn thân khẽ run rẩy.

Rõ ràng nàng sắp báo được thù cho người thân, vì sao, vì sao ông trời bất công như vậy?

Không!

Nàng không cam lòng!

Phụt!

Linh Vân hộc máu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ...

"Yên Nhi, ngươi không sao chứ?" Vương tước lo lắng hỏi.

"Bạch Yên lắc lắc đầu: "Ta không sao."

"Không sao là tốt rồi, nữ nhân đáng chết này cũng dám đả thương nữ nhi ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Thân thể vương tước chợt lóe, xuất hiện trước mặt Linh Vân, hung hăng đánh một chưởng vào ngực nàng, ánh mắt tàn nhẫn khiến người ta rét run...

Linh Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nàng chẳng những không thể báo thù cho cha mẹ mà còn phải táng thân tại đây.

Sớm biết như thế, nàng không nên cãi lời sư phụ, một thân một mình đến hoàng thành...

Giờ khắc này, Linh Vân không trông cậy có người sẽ cứu mình.

Ở cái nơi xa lạ này, nàng chỉ quen biết Mộ Như Nguyệt, nhưng các nàng cũng không phải rất quen thuộc, huống chi, Mộ Như Nguyệt cũng không có khả năng là đối thủ của vương tước, làm sao có thể cứu nàng chứ?

Thời điểm Linh Vân nhắm mắt chờ chết, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, đẩy Linh Vân qua một bên.

Oanh!

Vương tước đánh hụt, chưởng phong mạnh mẽ chụp xuống mặt đất, tạo thành một dấu tay sâu hoắm.

"Ngươi..."

Linh Vân sửng sốt, vừa mở mắt liền nhìn thấy sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử.

_________________________

CHƯƠNG 1543: PHU THÊ GẶP NHAU (6)

Editor: Tường An

Nàng ấy cứu mình...

Nữ nhân này thế nhưng cứu mình.

Vì sao?

Kỳ thật, ngay cả Dạ Tư Hoàng cũng không rõ vì sao mẫu thân lại cứu nàng? Phải biết rằng, mẫy thân chưa bao giờ xen vào việc người khác, những chuyện không liên quan đến mình, mẫu thân căn bản lười liếc mắt...

"Tại sao ngươi cứu ta?"

Trong lòng Linh Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mấy ngày nay ở chung, nàng biết rất rõ Mộ Như Nguyệt là một người lạnh nhạt, hiện tại lại không tiếc đắc tội vương tước mà cứu mình...

Mộ Như Nguyệt không trả lời Linh Vân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xanh mét của vương tước, nhàn nhạt nói: "Đây là trận đấu giữa Bạch Yên và Linh Vân, thắng thua cũng là chuyện của bọn họ, ngươi nhúng tay vào có vẻ không tốt lắm!"

"Hừ!" sắc mặt vương tước cực kỳ khó coi, "Nữ nhân này phạm quy, cho nên trận đấu này không tính."

"Phạm quy? Không biết nàng vi phạm điều gì?"

"Trong khi chiến đấu không cho phép dùng ngoại vật, nàng dùng trận pháp chính là gian lận!" Vương tước lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng nói.

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nhưng mà cũng không nói là không cho phép dùng trận pháp, huống chi, đây không phải là thi đấu mà là chiến đấu! Nếu đã là chiến đấu thì mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể giành được chiến thắng là được! Mà ngươi lại bất chấp quy định, ra tay đả thương người! Đây chính là hành động của vương tước đại nhân hay sao?"

Nhất thời, mọi người đều thổn thức không thôi.

Vừa rồi vương tước ra tay đã khiến bọn họ xem thường, bây giờ nghe thấy đối thoại của hai người, bọn họ đều đứng về phía Mộ Như Nguyệt.

Chiến đấu chính là chiến đấu, bất luận dùng phương pháp gì, chỉ cần thắng là được, trong chiến đấu, chẳng lẽ có phương pháp chiến thắng mà không dùng, chờ kẻ địch tới giết à? Dù là ngốc tử cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Vương tước giận tái mặt, vừa định mở miệng biện giải, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm suy yếu của Bạch Yên.

"Cha, vị cô nương này nói không sai, chiến đấu chính là chiến đấu, bất luận dùng phương pháp gì chỉ cần thắng là được! Mặc dù ta khinh thường dùng ngoại vật, nhưng... ta cũng không thể ngăn cản người khác sử dụng!"

Hiển nhiên, Bạch Yên nói lời này ngụ ý là, không phải nàng không có ngoại vật khác, chẳng qua là khinh thường dùng mà thôi! Theo nàng, chỉ có thắng bằng vũ lực mới được coi là thắng quang minh chính đại!

"Thấy chưa, Bạch Yên tiểu thư là thiên tài, sao có thể không đánh lại nữ tử này?"

"Nữ tử này vận dụng trận pháp, Bạch Yên tiểu thư cũng có ngoại vật để dùng, nhưng nàng làm người quang minh lỗi lạc, bất luận làm gì cũng chỉ dựa vào chính năng lực của mình."

"Bạch Yên cô nương, ngươi là nữ tử trong lòng ta! Cũng chỉ có ngươi mới được xem là thiên tài chân chính, những người khác ngay cả xách giày cho ngươi cũng không có tư cách!"

Nghe mọi người hò hét, sắc mặt Linh Vân vốn tái nhợt, giờ đây càng thêm trắng bệch.

Bốn chữ 'quang minh lỗi lạc' này hình dung ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải loại thánh mẫu giả tạo như Bạch Yên!

"Khụ khụ!"

Bạch Yên ho khan hai tiếng, đi đến trước mặt Linh Vân, nói: "Cô nương, vừa rồi thật xin lỗi, cha ta sốt ruột nên mới xúc động ra tay, ta thay hắn xin lỗi ngươi!"

Nói xong liền vươn tay về phía Linh Vân.

Linh Vân hừ lạnh, không chút lưu tình gạt tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: "Bạch Yên, ngươi đừng ở chỗ này giả mù sa mưa! Ngươi khác không biết, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Ngươi vì chiếm đoạt Hóa thần đan mà giết cả nhà ta, món nợ này dù thế nào ta cũng sẽ thanh toán với ngươi!"

Lời vừa dứt, mọi người lập tức bàn tán kịch liệt.

________________________

CHƯƠNG 1544: PHU THÊ GẶP NHAU (7)

Editor: Tường An

Bạch Yên giết cả nhà nữ nhân này? Là thật hay giả? Nữ thần nhân từ thiện lương trong lòng bọn họ làm sao có thể gây ra tội ác tày trời như vậy?

Địa ngục là nơi cá lớn nuốt cá bé, chuyện cướp đoạt tài bảo nhiều không đếm xuể, nhưng Bạch Yên trong lòng mọi người trước giờ là một nữ tử ôn nhu thiện lương, cho nên, lời này đã khiến hình tượng nữ thần trong lòng mọi người hoàn toàn tan biến.

"Cô nương, trận đấu này ta thua ngươi, ta cũng tâm phục khẩu phục, mặc dù thực lực của ngươi không bằng ta, ta vẫn sẽ để ngươi bước lên vị trí vương tước, việc này là ta và phụ thân hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện! Cho nên, ngươi căn bản không cần ngậm máu phun người, Bạch Yên ta trước nay hành sự quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm ra chuyện cướp đoạt đan dược của người khác!"

Thần sắc Bạch Yên vô cùng thản nhiên, lời lẽ chính đáng.

"Đúng vậy, Bạch Yên tiểu thư sao có thể làm ra chuyện người thần cộng phẫn như vậy?"

"Ta nói nha đầu, ngươi quả thật chiến thắng bằng trận pháp, nhưng chỉ dựa vào thực lực, ngươi không phải là đối thủ của Bạch Yên tiểu thư, cho nên ngươi ghen ghét nàng, thậm chí muốn giết nàng, hơn nữa, nếu ngươi đã khiêu chiến Bạch Yên tiểu thư, chứng tỏ ngươi cũng mơ ước vị trí vương tước! Nhưng Bạch Yên tiểu thư xưa nay luôn tuân thủ hứa hẹn, ngươi căn bản không cần lo lắng, cần gì phải bôi nhọ nàng?"

"Ngươi đúng là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ! Ta chưa thấy ai vô sỉ như ngươi vậy, bất luận là nhân phẩm hay thực lực đều kém xa Bạch Yên tiểu thư! Phải biết rằng, Bạch Yên tiểu thư là vương hậu tương lai, thê tử của vương, ngươi đắc tội nàng tuyệt đối không có kết cục tốt!"

Mọi người ta một câu, ngươi một câu, thay Bạch Yên lên án Linh Vân.

Có vài người thậm chí nhìn Linh Vân bằng ánh mắt khinh bỉ, nữ nhân này sợ vương tước không thực hiện hứa hẹn cho nên mới vũ nhục người ta như thế.

Nếu nàng bôi nhọ vương tước thì cũng không nói làm gì, bởi vì vương tước vốn chẳng phải thứ gì tốt, ỷ vào thực lực cường đại mà làm nhiều chuyện cường hào ác bá. Nhưng nàng cố tình lại bôi nhọ Bạch Yên tiểu thư luôn quang minh lỗi lạc.

Chẳng trách mọi người không tin nàng!

"Vương tước?" Linh Vân cười lạnh, "Vương tước thì có gì đặc biệt hơn người, có cho bổn tiểu thư cũng không thèm, hôm nay, ta muốn giết nữ nhân này! Không! Ta muốn toàn bộ phủ vương tước chôn cùng!!!"

"Hừ!" vương tước hừ lạnh, "Khẩu khí thật lớn, nha đầu, không biết ngươi sư phụ ngươi là ai mà ngươi dám cuồng vọng như thế! Có điều, nếu ngươi giao bí phương trận pháp kia ra, có lẽ bổn vương sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng!"

"Thật ngại quá, tên của sư phụ ta, ngươi không xứng được biết, mà bí phương trận pháp ngươi cũng đừng mơ có được!"

"Ha ha!" Vương tước giận quá hóa cười, "Nha đầu thúi, ngươi đã không biết điều thì cũng đừng trách ta không khách khí! Ta không quan tâm sư phụ ngươi là ai, dù hắn tới, ta cũng sẽ giết hắn!"

Oanh!

Quanh thân vương tước bắt đầu bộc phát lửa giận, hóa thành cuồng phong sắc bén ập về phía Linh Vân.

"Hoàng Nhi, ta giao nàng cho ngươi."

Mộ Như Nguyệt vừa đẩy Linh Vân về phía Dạ Tư Hoàng, vừa tránh né công kích của vương tước.

"Nương!" Dạ Tư Hoàng tiếp được Linh Vân, sau đó vội vàng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Không bằng, cứ giao hắn cho ta đối phó."

"Không cần!"

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt nhìn vương tước phía trước.

"Hai cha con các ngươi thật buồn cười, một người là tiểu nhân, một người là ngụy quân tử! Chẳng qua, hôm nay có ta ở đây, các ngươi tuyệt đối không thể động vào nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net